watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:49:4329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 15-21 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 15-21
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 19


Hồi 17-3

Từ xưa đến nay, cũng không biết có bao nhiêu kiếm pháp tuyệt thế, cũng giống như Liên châu tứ bách cửu thập kiếm đó, phảng phất như hoa sớm nở tối tàn vậy.

Tiểu Tiên nói:

- Ngươi nếu cứ nghĩ tới những danh phận nói trên đó, thì sẽ không bao giờ nói đúng.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Ba người mà ngươi nói, lẽ nào không phải là danh nhân ?

- Ít nhất cũng không phải là loại danh nhân như vậy.

Diệp Khải Nguyên trầm ngâm, đột nhiên hỏi:

- Ngươi có biết Bạch Tử Băng không ?

- Ta biết, y là bằng hữu của ngươi, cũng có thể xem là huynh đệ của ngươi, con người y rất quái lạ, đao pháp cũng rất quái lạ.

- Không phải quái lạ, mà là nhanh, nhanh kinh người.

- Ta đã thấy y xuất thủ.

Diệp Khải Nguyên thốt lên:

- Thế à !

Thượng Quan Tiểu Tiên nói:

- Tuy y xuất thủ nhanh và chuẩn, cũng có thể so với Phi kiếm năm xưa, nhưng....

- Nhưng vẫn không tính sao ?

- Không.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Tại sao ?

- Vì y vốn không muốn tái xuất giang hồ, y đối với nhân sinh tựa như đã quá chán ghét mệt mỏi rồi, y chỉ muốn làm một ẩn sĩ không tranh chấp với người, không muốn làm anh hùng danh dương thiên hạ, huống hồ, y còn có một loại ác tật đáng sợ, dường như là mụn nhọt trong cốt tủy của y.

Lần này Thượng Quan Tiểu Tiên cũng không nói sai.

Nàng biết rành rẽ như chỉ bàn tay tính khí, tính cách, lai lịch võ công của các anh hùng đương thế.

Nàng không những có thể phân tích rõ ràng, hơn nữa phán đoán rất chính xác.

Điều đáng sợ nhất là, vô luận ai chỉ cần có chút ít nhược điểm gì, đều tuyệt đối không giấu nổi nàng.

Diệp Khải Nguyên tất nhiên cảm thấy Tiểu Tiên lại biến đổi, đã từ một người vợ hiền thục, trở thành một binh pháp gia, đối với đại sự thiên hạ đều rành rẽ như chỉ bàn tay, quyết thắng ngoài trăm dặm.

Tiểu Tiên thậm chí đã trở thành như Tào Tháo ở Thanh Mai viên, nấu rượu luận anh hùng.

Sự thay đổi này thật quá lớn.

Diệp Khải Nguyên vốn đã cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nghe thấy những lời nàng nói, tinh thần lại đột nhiên như phấn chấn trở lại.

Chàng nhịn không được lại hỏi:

- Vậy ba người mà ngươi nói, tóm lại là ai ?

- Ba người mà ta nói, mới thật sự là những con người đáng sợ nhất trên thế gian, vì bọn họ cơ hồ đã không còn một chút nhược điểm nào nữa.

Ánh mắt của Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên lóe sáng lên, nói tiếp:

- Người đầu tiên họ Mặc, tên gọi Mặc Ngũ Tinh.

- Mặc Ngũ Tinh ?

- Ngươi không nghe nói đén người này sao ?

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Y cũng là người của Thanh Thành Mặc gia chứ ?

Tiểu Tiên gật đầu:

- Y mới thực sự là chủ nhân mấy Thanh Thành tử sĩ đó, Mặc Bạch chẳng qua cũng chỉ là nô tài của y mà thôi.

Mặc Bạch cũng được xem là một người đáng sợ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nô tài của người này.

- Ngươi giết ta, chủ nhân của ta nhất định sẽ giết ngươi càng tàn khốc hơn....

Nghĩ đến những lời nguyền rủa của Mặc Bạch trước khi chết, nghĩ tới vẻ mặt hận thù của y, ngay Diệp Khải Nguyên cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

- Mặc Ngũ Tinh tóm lại là người như thế nào ? Võ công của y như thế nào ?

- Ta không nói ra được.

- Ngươi không nói ra được sao ?

Tiểu Tiên thở dài nói:

- Chính tại vì ta không nói ra được, vì vậy mới đáng sợ.

Ngừng một chút lại nói tiếp:

- Đừng nói gì khác, dưới tay y ít nhất có năm trăm người, mọi lúc sẵn sàng chết vì y, chỉ cần dựa vào điểm này, ngươi đã có thể tưởng tượng y là kẻ đáng sợ như thế nào.

Nghĩ đến sự bi tráng thảm liệt của những tử sĩ đó ung dung trước lúc chết, Diệp Khải Nguyên không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Tiểu Tiên lại nói:

- Người thứ hai mà ta nói, ngươi đã cùng y giao thủ qua rồi.

- Lữ Địch ?

- Không sai, Lữ Địch, ngươi có lẽ vẫn còn đánh giá thấp y.

Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:

- Ít ra lúc này ta đã không thể đánh giá thấp y nữa, ta cơ hồ đã chết dưới tay y.

- Nhưng ngươi vẫn còn chưa biết, chỗ thật sự đáng sợ nhất của y ở đâu.

- Thế à ?

Tiểu Tiên nói:

- Võ công của y ngươi đã nhìn thấy, ngươi cảm thấy như thế nào ?

- Y phòng thủ không sơ hở, công kích như sấm sét, hơn nữa, xuất thủ cơ biến xảo trá, có thể tròng dây thòng lọng, dụ người mắc câu.

Tiểu Tiên nói:

- Nhưng Phi đao của ngươi nếu xuất thủ, y có lẽ chưa hẳn có thể thoát ra được.

Diệp Khải Nguyên không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, đối với Phi đao của chàng, chàng xưa nay không muốn bình luận.

Tiểu Tiên nói:

- Điểm đáng sợ nhất của kẻ này, tổng cộng có mười sáu chữ, ngươi mới chỉ nói được bốn chữ.

- Bốn chữ nào ?

- Cơ biến xảo trá.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Còn mười hai chữ kia ?

- Thâm trầm lãnh khốc, cơ biến xảo trá, tâm như sài lang, mạo tựa quân tử.

Diệp Khải Nguyên cười nói:

- Y vẫn còn là một thanh niên, mười sáu chữ này có lẽ hơi quá.

Tiểu Tiên đột nhiên hỏi:

- Ngươi có biết tại sao y có thể đánh bại ngươi không ?

Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu. Chàng không phải không biết, mà chỉ là không muốn nói.

Tiểu Tiên liền nói thay Diệp Khải Nguyên:

- Y có thể thắng ngươi, chỉ vì Phi đao của ngươi chưa xuất thủ.

Nàng ta lại hỏi:

- Nhưng ngươi có biết Phi đao của ngươi tại sao lại không xuất thủ ?

Lần này Diệp Khải Nguyên muốn nói ra, nhưng Tiểu Tiên lại không để chàng nói ra, đã giành nói:

- Vì y trước nhất đã ném kiếm đi, tất nhiên ngươi không thể lại dùng đao.

- Lẽ nào y đã tính kỹ trước chuyện này, vì vậy mới không dùng kiếm ?

Tiểu Tiên gật đầu:

- Không sai.

- Nhưng chính y cũng đã thanh minh mấy lượt, tay của y cũng là lợi khí sát nhân.

- Đó chỉ tại vì y đã tính kỹ ngươi là người như thế nào, y biết rằng càng nói như thế ngươi càng sẽ không sử dụng Phi đao, vì vậy y vui sướng vô cùng.

Diệp Khải Nguyên gượng cười.

Tiểu Tiên lại hỏi:

- Ngươi có biết cuối cùng tại sao y không giết ngươi không ?

- Tại vì....

Tiểu Tiên lại ngắt lời Diệp Khải Nguyên, nói:

- Vì y biết bản thân y nếu thật sự muốn hạ thủ, Phi đao của ngươi có thể sẽ xuất thủ, y đương nhiên cũng biết là trên người ngươi không chỉ mang một cây đao.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Nhưng, y sau cùng có mời ta giao chiến lần khác....

- Y lần này đã hạ thủ lưu tình với ngươi, lần sau cho dù tái chiến, ngươi có thể hạ sát thủ y sao ?

Nàng cười cười, lại nói:

- Huống hồ, sau khi trải qua cuộc chiến này, ngươi đã cảm thấy y là anh hùng, đã khơi dậy ở ngươi lòng thương quý kẻ tài năng, sau này y cho dù vẫn muốn ép ngươi xuất thủ, ngươi cũng sẽ cố tránh đi.

Diệp Khải Nguyên không thể phủ nhận.

Tiểu Tiên nói:

- Vì vậy y không những đánh bại ngươi, không những kết giao được một bằng hữu hữu dụng như ngươi, lại còn tạo được một thanh danh nghĩa hiệp truyền dương thiên hạ.

Nàng chậm rãi nói tiếp:

- Vì vậy ta mới nói y " thâm trầm lãnh khốc, cơ biến xảo trá, tâm như sài lang, mạo tựa quân tử", mười sáu chữ này, không sai một chút nào cả.

Diệp Khải Nguyên chỉ gượng cười.

Tiểu Tiên nói:

- Y không những có quyền thuật, có thủ đoạn mà còn có âm mưu, có dã tâm.

- Vì vậy ngươi mới mong muốn ta có thể giết y cho ngươi.

Tiểu Tiên thừa nhận:

- Người này sống trên thế gian, đích xác là một sự uy hiếp đối với ta.

- Ngươi cũng không còn cách gì đối phó với y sao ?

Tiểu Tiên than thở:

- Ít nhất cho đến ngày hôm nay, ta vẫn còn chưa nghĩ ra cách nào chắc thắng cả.

- Vì vậy mà ngươi cho rằng y còn đáng sợ hơn cả Mặc Ngũ Tinh.

Tiểu Tiên gật đầu, nói:

- Nhưng đáng sợ nhất, lại là kẻ thứ ba.

- Kẻ thứ ba này là ai ?

- Hàn Trinh !

Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.

Tiểu Tiên hỏi:

- Ngươi không ngờ là y sao ?

Diệp Khải Nguyên gượng cười:

- Y đích xác rất thâm trầm, rất cơ mưu, nhưng....

- Nhưng ngươi lại không tin nổi y còn đáng sợ hơn cả Mặc Ngũ Tinh và Lữ Địch.

Diệp Khải Nguyên thừa nhận.

Tiểu Tiên nói:

- Ngươi cho rằng võ công của y quá kém.

Diệp Khải Nguyên cũng thừa nhận.

- Nhưng ngươi không nắm chắc có thể đánh bại y ?

- Ta....

- Ngươi không nắm chắc, tại vì ngươi vốn không biết võ công của y có phải là thật kém hơn ngươi không, trên thế gian này có lẽ không còn người biết võ công thật sự của y như thế nào ?

- Ngươi cũng không biết ?

- Ta cũng không biết.

Diệp Khải Nguyên trầm ngâm:

- Ngươi cho rằng y không thật trung thành với ngươi sao ?

- Ta không dám chắc.

- Nhưng ngươi luôn lưu giữ y ở bên cạnh mình.

- Vì cho đến lúc này, ta vẫn còn chưa phát hiện ra y đã làm chuyện gì bất trung với ta, ta vốn không nắm được chút sai phạm nào của y.

- Có lẽ y vốn rất trung thực đối với ngươi, có lẽ nghi tâm của ngươi đối với y sai rồi, tánh nghi ngờ của nữ nhân vốn khá lớn.

Tiểu Tiên nói:

- Nhưng nữ nhân lại có một cảm giác rất tinh tế, dường như có con mắt thứ ba vậy, thường có thể nhìn thấy ra một vài chuyện mà nam nhân không nhìn thấy.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Ngươi thấy được gì ?

- Ta đã sớm cảm giác thấy, trong mấy trợ thủ thân tín nhất của ta, có một kẻ gian ngoan, chỉ cần ta không cẩn thận một chút, thì có thể chết trong tay y.

- Ngươi hoài nghi kẻ đó là Hàn Trinh.

- Tại vì sự hiềm nghi hắn lớn nhất, ta thậm chí hoài nghi y chính là một trong Tứ đại thiên vương trong Ma giáo.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Nhưng ngươi lại không có chứng cứ.

Tiểu Tiên than thở:

- Một chút chứng cứ cũng không có.

- Vì vậy kẻ gian ngoan thật sự cũng rất có thể không phải là y, là người khác.

Tiểu Tiên nói:

- Tại vì ta hoàn toàn không nắm chắc, vì vậy ta trước giờ không thể hạ thủ được y, y đích xác đã giúp ta làm rất nhiều việc, rõ ràng là một bang thủ tốt, ta nếu trừ khử y một cách không minh bạch, không những người khác nhìn thấy sẽ khinh chê, mà chính ta cũng cảm thấy ân hận.

Diệp Khải Nguyên cười:

- Xem ra bang chủ Kim Tiền bang không phải là chức vụ dễ làm.

- Đích xác không dễ.

- Vậy thì tại sao ngươi cứ nhất định muốn làm cái chuyện vừa tốn sức, vừa nguy hiểm này chứ.

Ánh mắt Tiểu Tiên nhìn ra nơi xa xôi, rất lâu sau, mới từ từ nói:

- Tại vì ta là Thượng Quan Tiểu Tiên, là nữ nhi của Thượng Quan Kim Hồng.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Vì vậy ngươi đành chịu đợi cho kẻ gian ngoan đó hạ thủ ngươi trước sao ?

Tiểu Tiên gật đầu, thở dài nói:

- Ta đành phải đợi y xuất thủ trước.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Y vừa xuất thủ ra, rất có thể hủy diệt ngươi ngay.

Thượng Quan Tiểu Tiên thừa nhận:

- Rất có thể.

- Vì vậy ngươi muốn an tâm ngủ một đêm cũng không dễ.

Ánh mắt của Tiểu Tiên từ xa thu về lại, nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, chậm rãi nói:

- Mấy năm nay, ta chỉ có thể an tâm ngủ được trong mấy đêm mà ngươi đi theo ta.

Diệp Khải Nguyên né tránh ánh mắt của nàng ta, lạnh lùng nói:

- Đó là chuyện trước đây, lúc đó ta vẫn không biết ngươi là người như thế nào, bây giờ....

Tiểu Tiên nắm chặt tay Diệp Khải Nguyên, nói:

- Bây giờ cũng như thế, chỉ cần ngươi lưu lại bên cạnh ta, thì ta chẳng sợ chuyện gì cả.

- Ngươi không sợ ta....

- Ta không sợ ngươi, ta tin tưởng ngươi, cuộc đời ta, người mà ta thật sự tin tưởng duy nhất chỉ có một mình ngươi.

Giọng nói của Tiểu Tiên êm đềm như gió xuân, nàng ta nhỏ nhẹ nói:

- Chỉ cần hai ta ở chung với nhau, thì cho dù có mười Lữ Địch, mười Hàn Trinh hợp lại đối phó với ta, thì ta nắm chắc rằng có thể đánh bại chúng, chỉ cần bọn ta ở chung với nhau, thì thiên hạ này là của bọn ta.

Diệp Khải Nguyên không nói gì, mắt chàng đã nhắm nghiền lại. Chàng lại đã chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Tiên nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, cũng không rõ thời gian trôi qua bao lâu, mới nhẹ nhành buông tay của Diệp Khải Nguyên xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Khi Tiểu Tiên nhìn Diệp Khải Nguyên, ánh mắt đầy tự tin, dường như tin rằng Diệp Khải Nguyên đã thuộc về mình, xem ra Tiểu Tiên tựa như đã nắm rất chắc.

Hàn Trinh cúi đầu, rũ tay, đứng thẳng người ở trong sân, đã đợi rất lâu, vì Thượng Quan Tiểu Tiên muốn y đợi ở đó.

Tiểu Tiên cho dù có muốn y đợi trong lò lửa, y cũng tuỵêt sẽ không di dời nửa bước, sự phục tùng và trung thành của y, khiến người khác không thể không cảm động.

Tiểu Tiên đang đi xuống những bậc đá, nhìn y, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ mãn nguyện.

Vô luận là người khó tánh như thế nào, có một bang thủ như thế, thì cũng phải vừa lòng mãn ý.

Tiểu Tiên nói:

- Những người mà ta muốn ngươi tìm, ngươi đã tìm ra chưa ?

Hàn Trinh gật đầu, đáp:

- Đã tìm đủ cả, đều đang đứng đợi ở bên ngoài.

- Kêu bọn họ vào đây.

Hàn Trinh vỗ vỗ tay, từ bên ngoài liền có mười người bước vào, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, có kẻ bán hàng rong, có kẻ buôn vặt, có kẻ tam cô lục bà, cũng có hảo hán phố chợ, bọn họ trang điểm ăn mặc tuy bất đồng, kỳ thực là đông một loại người.

Môn hạ của Kim Tiền bang, chỉ có một loại người tuyệt đối trung thành, tuyệt đối phục tùng.

Những lời mà Thượng Quan Tiểu Tiên nói, chính là mệnh lệnh, lần này mệnh lệnh của nàng ta rất là giản đơn:

- Đến thành Trường An, truyền bá tin Diệp Khải Nguyên chết, vô luận các người dùng cách gì, chỉ cần chắc chắn phải khiến cho người khác tin rằng Diệp Khải Nguyên đã chết, chỉ cần còn có một người cho rằng Diệp Khải Nguyên vẫn còn sống, thì các ngươi phải chết.

Mệnh lệnh của nàng ta tuy ngắn gọn, nhưng rất hữu hiệu. Nhìn những kẻ đó bỏ đi, ánh mắt của Thượng Quan Tiểu Tiên không khỏi lộ vẻ mãn nguyện. Kêu những người này đi truyền bá tin đồn, thì cũng dễ dàng như muốn ong mật đi truyền bá phấn hoa vậy. Nàng ta biết kế hoạch lần này cũng nhất định có hữu hiệu như thế.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com