Diệp Khải Nguyên tự biết thương tích của mình, nếu lưu lại thành Trường An, rất có thể sẽ không sống qua khỏi được ngày hôm nay.
.... Chàng giống như một con hồ ly bị những người thợ săn rượt đuổi, trong thành Trường An đã có chim ưng bay tới.
Thượng Quan Tiểu Tiên tươi cười nói:
- Xem ra ngươi vẫn còn có chút lương tâm, xem ra vẫn biết chỉ có ta thật sự tốt với ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy ta đã không bỏ đi, mà ở suốt trong xe.
Đới Cao Cang thốt lên:
- Ngươi không đi sao ?
Diệp Khải Nguyên cười cười đáp:
- Chiếc xe đó rất dễ chịu, chỗ ngồi cũng rất rộng rãi, bên dưới chỗ ngồi là khoang trống, người không quá béo phệ như ta đây, có thể nằm thoải mái ở trong ấy.
Đới Cao Cang cắn chặc răng nói:
- Ta chỉ có một chuyện không hiểu rõ thôi.
- Chuyện gì ?
Đới Cao Cang căm hận nói:
- Ngươi đã sẵn sàng chịu đi, tại sao còn giở cái trò đùa ấy ra ?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên đáp:
- Tại vì ta không muốn người khác xem ta là kẻ ngốc nghếch, ta vô luận muốn đi đâu, thì điều trước nhất phải làm rõ chỗ đến tóm lại là nơi nào.
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dài nói:
- Lúc này thì ngươi xem ra đã biết đây là đâu rồi.
Diệp Khải Nguyên cười đáp:
- Ta đã nói, đây quả thật là một chỗ rất tốt, ngay ta cũng phải lấy làm bất ngờ.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại buông tiếng thở dài:
- May mà lúc này ta đã hiểu rõ ra một chuyện.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao !
Thượng Quan Tiểu Tiên liếc mắt nhìn Đới Cao Cang, nói:
- Ta xem ra đã biết kẻ thật sự ngốc nghếch là ai rồi.
Đới Cao Cang vội thốt:
- Ta....
Miệng của y vừa mở ra, thì chợt phát hiện ra ánh bạc lóe lên, phóng vọt vào miệng của y.
Y chỉ cảm thấy trong miệng ngọt ngọt, mát mát, giống như ăn một miếng đường phèn vậy.
Thượng Quan Tiểu Tiên mỉm cười nói:
- Ta biết ngươi thích ta, ám khí sát nhân của thiên hạ, tuyệt không ngon ngọt hơn miếng đường phèn của ta, ngươi thấy đúng không ?
Đới Cao Cang không trả lời.
Sắc mặt của y, đột nhiên trở sắc đen sẫm, yết hầu của y đã bị nút chặc lại, dường như có một đôi tay vô hình đột nhiên bóp lấy yết hầu.
Hơi thở của y liền đột ngột dừng lại.
Khi y chết, trong miệng y vẫn còn vị ngọt.
Miếng đường phèn này quả thật ngọt, rõ là ngọt đến mức nguy hiểm, ngọt đến mức có thể giết người.
Con người Thượng Quan Tiểu Tiên há không cũng rất ngọt ngào hay sao ?
Nụ cười của Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn luôn luôn rất là ngọt ngào, còn ngọt hơn cả đường phèn nữa.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại không cười, mà có cười cũng không cười nổi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
- Hắn đã cứu ngươi, ngươi cũng đã cứu hắn, món nợ giữa các ngươi há đã không giải quyết xong rồi hay sao? Ta giết hắn, thì cũng chẳng có quan hệ gì đến ngươi cả.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được nói:
- Ngươi ít ra không nên giết hắn trước mặt ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên đáp:
- Ta nhất định phải giết hắn trước mặt ngươi.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Tại sao ?
- Tại vì ta muốn ngươi hiểu rõ hai chuyện.
Diệp Khải Nguyên lắng nghe.
Tiểu Tiên nói:
- Ta muốn nói nếu một kẻ ngốc nghếch không ngu hơn người khác, thì chỉ có một cách.
Nàng ta mỉm cười, nhìn Đới Cao Cang đang nằm trên mặt đất, nói:
- Bây giờ hắn không phải đã không ngu hơn người khác sao ?
Người chết là người chết, mọi người chết đều giống nhau, không có người chết thông minh, cũng chẳng có người chết ngu dốt.
Tiểu Tiên chậm rãi nói tiếp:
- Ta vẫn còn muốn ngươi hiểu ra rằng, ta nếu muốn giết một người, thì người đó chắc chắn phải chết, trên thế gian này tuyệt không có bất cứ ai có thể cứu được kẻ đó, ngay ngươi cũng không thể.
Diệp Khải Nguyên lại mím chặt môi lại.
Tiểu Tiên nhìn Diệp Khải Nguyên rồi đột nhiên cười tươi, nói:
- Ngươi lúc này vẫn đang sống, chỉ tại vì ta vốn không muốn giết ngươi, cũng sẽ không cho ngươi ăn đường phèn, sao ngươi hà tất mím môi lại ?
Đây không phải là một lời nói dối, nàng ta nếu thật muốn giết Diệp Khải Nguyên, cơ hội quả thật rất nhiều.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại cười nhạt, rõ là chàng không nhận cái cảm tình này.
Tiểu Tiên mỉm cười, lại nói:
- Kỳ thật ngươi có lúc cũng rất là ngu, tại sao ngươi không dùng đao của ngươi để đối phó với Lữ Địch ?
Diệp Khải Nguyên trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi nói:
- Tại vì ta muốn chứng minh một chuyện.
- Chuyện gì ?
- Ta muốn biết Hàn Trinh có phải là đã chết dưới kiếm của y hay không ?
Tiểu Tiên than thở:
- Ngươi nếu cũng chết dưới tay của hắn, thì có biết đi chăng nữa, cũng có ích lợi gì chứ ?
Diệp Khải Nguyên không khỏi thở dài, nói:
- Ta đã đánh giá thấp y.
Tiểu Tiên hỏi:
- Võ công của y còn cao hơn cả trong trí tưởng tượng của ngươi à ?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu.
Tiểu Tiên nói:
- Bây giờ thì ngươi đã biết Hàn Trinh không phải là chết dưới kiếm của y chứ ?
Diệp Khải Nguyên lại gật gật đầu:
- Y nếu thật đã giết Hàn Trinh, thì nhất định cũng sẽ giết ta.
- Nếu khi y thật giết ngươi, thì ngươi làm sao ?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên đáp:
- Ngươi đã nói qua rồi, trên người ta không chỉ mang một cây đao.
Tiểu Tiên tươi cười nói:
- Vì vậy ta cũng đã nói, may mà y thật sự không muốn giết ngươi.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói:
- Xem ra đối với ngươi, điều này lại không hay.
- Có gì không hay ?
- Hàn Trinh đã không phải là y giết, thì nhất định phải là ngươi giết, ngươi giết Hàn Trinh rồi lại giá họa cho y, ý là muốn để cho ta đối đầu với y.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, từ trong đôi mắt mỹ lệ lộ ra một vẻ kỳ lạ không thể diễn tả được, rất lâu sau mới chậm rãi nói:
- Ngươi thật sự nhất định cho rằng chính ta giết Hàn Trinh hay sao ?
Diệp Khải Nguyên cũng đang nhìn trừng Tiểu Tiên, nói:
- Ngoài ngươi ra, ta không nghĩ ra một người thứ hai nào khác.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng ta thật sự không giết Hàn Trinh.
Diệp Khải Nguyên cười nhạt.
Tiểu Tiên hỏi:
- Ngươi không tin sao ?
Nàng buông nhẹ một tiếng thở dài, nói tiếp:
- Ta biết là ngươi sẽ không tin, lúc này vô luận ta nói gì, ngươi cũng sẽ không tin.
Diệp Khải Nguyên thừa nhận.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng giả như ta có thể chứng minh ta không giết y, thì ngươi làm sao ?
- Ngươi có thể chứng minh à ? Chứng minh thế nào ?
- Ta đương nhiên có cách.
Diệp Khải Nguyên cười nhạt nói:
- Ta biết ngươi có cách, ngươi thậm chí có cách để chứng minh Hàn Trinh là do ta giết nữa.
Tiểu Tiên nói:
- Ta có chứng cứ.
Diệp Khải Nguyên lại cười nhạt:
- Ta cũng biết ngươi có chứng cứ, ngươi mọi lúc đều có thể tạo ra cả vài trăm chứng cứ.
Tiểu Tiên nói:
- Ta chỉ có một chứng cứ, ta đưa ra chứng cứ đó, ngươi nếu vẫn không tin ta, thì ta cam nguyện để ngươi giết ta, phục thù cho Hàn Trinh.
Nàng ta nói một cách cương quyết, rất chắc chắn.
Diệp Khải Nguyên cơ hồ đã bị Thượng Quan Tiểu Tiên thuyết phục, nhưng ngay lập tức tự nhắc nhở mình, tuyệt không thể tin được, liền nói:
- Vô luận ngươi đưa ra bất cứ chứng cứ gì, ta cũng tuyệt sẽ không tin.
- Nếu vạn nhất ngươi tin thì sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi nếu thật có thể khiến ta tin rằng ngươi không giết Hàn Trinh, ta sẽ....
- Ngươi làm sao ?
- Theo ngươi thì làm sao ?
Tiểu Tiên thở dài, nói:
- Ngươi biết là ta tuyệt sẽ chẳng làm gì ngươi cả, ta đã không muốn giết ngươi, cũng chẳng muốn làm tổn thương tinh thần ngươi, chẳng qua ta chỉ muốn ngươi đáp ứng cho ta một chuyện.
- Chuyện gì ?
- Một chuyện sẽ chẳng hại người, cũng sẽ chẳng hại chính ngươi.
- Được, ta đáp ứng.
Chàng tuyệt không tin là Tiểu Tiên có thể đưa ra được chứng cứ, trên thế gian cơ hồ đã không có bất cứ một chuyện gì, bất cứ một người nào có thể làm cho chàng tin được những lời nói của Thượng Quan Tiểu Tiên.
Nhưng chàng đã nghĩ lầm. Trên thế gian này còn có một người, có thể chứng minh Thượng Quan Tiểu Tiên không giết Hàn Trinh. Người đó là ai ?
Người đó chính là bản thân Hàn Trinh.
Hàn Trinh vốn chưa chết, y lại còn xuất hiện rành rành trước mắt Diệp Khải Nguyên.
Thượng Quan Tiểu Tiên vẫy vẫy tay, Hàn Trinh từ phía sau đi tới, trong tay còn ôm một bình rượu, mỉm cười đi đến trước mặt Diệp Khải Nguyên, nói:
- Cuối cùng thì ta cũng đã tìm được rượu cho ngươi, nếu vẫn còn chưa đủ, ta vẫn có thể đi lâu thêm cho ngươi.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Lần này thì chàng đích xác thật sự ngơ ngác.
Tiểu Tiên mỉm cười nói:
- Người này có phải là Hàn Trinh không ?
Tất nhiên là Hàn Trinh.
Diệp Khải Nguyên nhìn thấy ra trên mũi người này, vẫn còn lưu lại vết tích bị trúng quyền của chàng khi trước.
Tiểu Tiên hỏi:
- Y vẫn còn sống đấy chứ ?
Đương nhiên Hàn Trinh vẫn còn sống.
- Hàn Trinh vẫn còn sống, ta đã không giết y.
Lý lẽ này cũng giản đơn, chính xác như một cộng một bằng hai vậy.
Tiểu Tiên giả bộ buông một tiếng thở dài, nhơn nhơn cười nói:
- Bây giờ tóm lại ngươi phải tin là ta không giết y.
Diệp Khải Nguyên không nói gì.
Chàng lúc này đương nhiên đã hiểu rõ, kẻ chết đó vốn không phải là Hàn Trinh.
Tiểu Tiên nói:
- Ngươi nhận ra Hàn Trinh, ta nếu đem một người khác thay đổi dung mạo cải trang thành y, thì chắc chắn không lừa được ngươi.
Trên thế gian có lẽ không có nổi thuật dịch dung tinh diệu như thế.
Một người nếu thật có thể cải trang thành một người khác, ngay thân nhân bằng hữu của chính người đó cũng có thể lừa được, thì đó không còn là dị dung thuật nữa.
Đó đã trở thành thần thoại, kỳ tích, hơn nữa là một thần thoại rất là hoang đường, một kỳ tích không thể phát sinh.
Tiểu Tiên nói:
- Tối hôm đó khi ngươi nhìn thấy Hàn Trinh, khuôn mặt của y đã bị hủy hoại, vì vậy mới lừa được ngươi.
Diệp Khải Nguyên chỉ gượng cười nói:
- Xem ra nhân tài của Kim Tiền bang quả thật không ít.
Tiểu Tiên cười đáp:
- Đích xác không ít.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi trước nhất mang một người dị dung cải trang thành Hàn Trinh, rồi hủy hoại khuôn mặt của y đi, kêu y đến lừa ta ?
- Đó chính là Hàn Trinh động thủ, quyền thủ của y rất rắn chắc, ít nhất cũng rắn chắc hơn ta.
Diệp Khải Nguyên than thở:
- Nhưng ta vẫn còn không hiểu được, sao lại có người chịu làm chuyện này cho ngươi, sau khi phải chịu một trận đòn độc ác, lại còn đi lừa người cho ngươi nữa chứ.
Tiểu Tiên hỏi:
- Khi ngươi vừa mới từ trong khoang xe đi ra, có nhìn thấy những người bên ngoài đó không ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Tiểu Tiên cũng gật gật đầu, nói:
- Chỉ cần ta sai bảo một tiếng, bất cứ lúc nào, vô luận chuyện gì, bọn chúng đều sẵn sàng đi làm cho ta.
- Sau khi bọn chúng hoàn thành xong chuyện, ngươi sẽ giết bọn chúng.
Tiểu Tiên thản nhiên nói:
- Ta vốn là một nữ nhân nham hiểm độc ác, tính mạng của những người đó, đối với ta, vốn không đáng một xu nhỏ.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, ánh mắt linh hoạt lộ ra một cảm xúc khác lạ, nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Nhưng ta đối với ngươi.... ta đối với ngươi như thế nào, thì chính ngươi cũng phải biết.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói:
- Lúc này ta chỉ muốn biết chuyện mà ngươi muốn ta làm, tóm lại là chuyện gì.
Vì muốn để cho Diệp Khải Nguyên tin rằng Hàn Trinh chết ở dưới kiếm của Lữ Địch, nàng ta đã giết người không nương tay.
Bây giờ vì muốn để cho Diệp Khải Nguyên tin rằng mình không giết Hàn Trinh, nàng ta lại sẵn sàng để cho Hàn Trinh sống sót xuất hiện.
Vì muốn để cho Diệp Khải Nguyên tin rằng Hàn Trinh là bằng hữu, Thượng Quan Tiểu Tiên đã không tiếc phí bao nhiêu là công sức. Nhưng lúc này tất cả tâm huyết của nàng, rõ là đã phí công vô ích.
Lúc này Diệp Khải Nguyên đương nhiên đã biết, Hàn Trinh cũng là người của Kim Tiền bang, nàng ta gây ra tất cả, chẳng qua chỉ muốn Diệp Khải Nguyên đáp ứng một chuyện.
Chuyện đó tóm lại là loại chuyện gì ? Diệp Khải Nguyên không dám nghĩ tới nữa.
Chàng biết vô luận là chuyện hiếm lạ cổ quái gì, Thượng Quan Tiểu Tiên đều có thể nghĩ ra được.