Nàng nhìn thấy một cái tên cuối cùng, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề.
Nam Cung Lãng, tranh một bức.
Nàng biết tên này, cũng biết người này.
Trong đại gia tộc thế gia này, nhất định sẽ có một hai kẻ đặc biệt hung hãn độc ác.
Nam Cung Lãng chính là kẻ đáng sợ nhất trong Nam Cung thế gia.
Y là một tên cướp thanh danh bê bối, là tử tôn xấu xa chẳng ra gì của Nam Cung thế gia, nhưng y lại là thúc thúc ruột thịt của Nam Cung Viễn.
Nam Cung Viễn đã bị thương dưới kiếm của Quách Định. Nam Cung Lãng đột nhiên xuất hiện ở đây, là vì gì đây ?
Đinh Linh Lâm nhịn không được hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy bức tranh mà kẻ ấy mang tặng không ?
Lão chủ lắc lắc đầu nói:
- Đinh cô nương nếu muốn xem, thì bây giờ ta có thể mang lại.
Đinh Linh Lâm đương nhiên rất muốn xem.
Bức tranh chữ được mở ra, bên trong chỉ vẽ hai người.
Một người tay nắm trường kiếm, đứng trước một cặp nến đỏ, lưỡi kiếm còn đang nhỏ máu.
Y phục trường kiếm vẻ rất là sinh động, nhưng khuôn mặt lại trống không.
Người này không có mặt.
Người kia ngả dưới lưỡi kiếm của y, y phục mặc trên người là trang phục của Quách Định.
Đinh Linh Lâm liền biến sắc.
Ý của Nam Cung Lãng rất rõ ràng, y đến phục thù cho Nam Cung Viễn, tối hôm nay y muốn Quách Định chết dưới kiếm của y, chết ở trước cặp long phụng hoa chúc trong hỷ đường.
Quách Định đã bị trọng thương, đã không còn sức phản kháng nữa.
Lão chủ cũng đã nhìn thấy nỗi sợ hãi của Đinh Linh Lâm, vội vàng muốn thu hồi lại bức tranh, thì nghe bên ngoài có người hỏi:
- Nơi đây có phải là quán trọ Hồng Tân hay không ?
Người hỏi là một trung niên tóc đen mặc hoàng bào, trường bào phủ gối, vàng sáng, vàng như hoàng kim, vẻ mặt u ám, không chút biểu cảm.
Một người như thế, xem ra đã là rất kỳ bí, càng kỳ bí hơn, phía sau người này còn có ba người ăn mặc vẻ mặt lại cũng hoàn toàn giống như y.
Lão chủ trong lòng tuy có hơi run, nhưng không thể không miễn cưỡng nở nụ cười nói:
- Tiểu hiệu chính là Hồng Tân.
Hoàng y nhân nói:
- Hỷ sự của Quách Định Quách công tử và Đinh Linh Lâm Đinh cô nương có phải tổ chức ở đây không ?
- Chính ở nơi đây.
Lão chủ lén đưa mắt nhìn Đinh Linh Lâm, vẻ mặt của Đinh Linh Lâm tỏ ra rất kinh ngạc, rõ ràng nàng cũng không nhận ra bốn người này.
Nàng không có phản ứng gì, lão chủ đành bắt chuyện hỏi:
- Khách quan đến tìm Quách công tử ?
Hoàng y nhân nói:
- Không.
- Vậy đến tặng lễ vật ?
- Không.
Lão chủ miễn cưỡng cười cười, nói:
- Không biếu lễ vật cũng có thể uống hỷ tửu, bốn vị xin mời ra phía sau dùng chung trà trước.
Hoàng y nhân nói:
- Bọn ta không uống trà, cũng không đến uống hỷ tửu.
Đinh Linh Lâm đột nhiên cười cười, nói:
- Vậy thì hẳn là các vị muốn đến xem tân nương ?
Hoàng y nhân lạnh lùng nhìn nàng, hỏi:
- Ngươi là tân nương ?
Đinh Linh Lâm gật gật đầu, nói.
- Nếu các ngươi muốn xem, thì bây giờ có thể xem rồi đấy.
Hoàng y nhân đảo đảo cặp mứt trắng dã, nói:
- Cái mà bọn ta muốn đi xem không phải là tân lang.
Đinh Linh Lâm hỏi:
- Vậy các ngươi muốn xem cái gì ?
Hoàng y nhân nói:
- Đến xem tối hôm nay có kẻ nào dám đến đây, gây chuyện thị phi hay không ?
Đinh Linh Lâm chớp chớp mắt, hỏi:
- Giả như có thì sao ?
Hoàng y nhân lạnh lùng nói:
- Không thể có, cũng sẽ không có.
Đinh Linh Lâm hỏi:
- Tại sao ?
- Tại vì bọn ta đã phụng mệnh đến bảo vệ nơi đây an toàn, bảo vệ tân nhân bình an động phòng.
- Có các ngươi ở đây, thì sẽ không có ai đến quấy nhiễu ư ?
- Nếu có kẻ nào dám lại, thì thành Trường An đêm nay sẽ có thêm một kẻ chết.
- Nếu có một trăm người dám đến, thì thành Trường An sẽ có thêm trăm kẻ chết sao ?
- Thêm một trăm lẻ bốn người.
Câu nói này rất rõ ràng, bốn người bọn họ hiển nhiên không phải là địch thủ của một trăm người, nhưng những kẻ kia cũng đừng hòng sống sót quay về được.
Đinh Linh Lâm buông nhẹ một tiếng thở dài nói:
- Các vị phụng mệnh của ai đến đây ?
Hoang y nhân mím chặt môi.
- Các vị có phải là người của Cửu Nguyệt bang hay không ?
Hoàng y nhân không nói gì thêm, nghiêm mặt lại, từng người một, đi vào đại sảnh bày hỷ tửu.
Sau đó bốn người phân thành bốn hướng, đứng bất động ở bốn góc phòng.
Lão chủ cũng không khỏi thầm thở ra nhẹ nhõm, vẫn chưa nói gì, thì đột nhiên bên ngoài đã có tiếng người nói:
- Nơi đây có phải là quán trọ Hồng Tân không ?
Kẻ lần này đến, lại là một kẻ ăn mày quần áo tả tơi vá chằng vá đụp, tóc tai rối bù, trên vai còn vác một cái bao lớn rách nát tả tơi.
Y đương nhiên không đến biếu lễ vật, trên thế gian chỉ có hành khất xin tiền ăn cơm, xưa nay không có loại hành khất biếu lễ vật.
Lão chủ cau mày lại nói:
- Ngươi đến quá sớm, lúc này vẫn chưa đến lúc phát thưởng.
Gã hành khất cười nhạt, nói:
- Ngươi sao biết ta đến xin thưởng ?
Lão chủ ngơ ngác:
- Không phải thế sao ?
Gã hành khất lạnh lùng nói:
- Ngươi có mang cả cái quán trọ này cho ta, ta cũng chưa chắc đã nhận.
Khẩu khí của gã quả không tầm thường.
Lão chủ gượng cười, nói:
- Lẽ nào ngươi cũng đến uống hỷ tửu ?
- Không.
- Vậy ngươi đến làm gì ?
- Đến biếu lễ vật.
Kẻ giống như đến biếu lễ lại không biếu, kẻ không giống biếu lễ, lại đến biếu lễ.
Lão chủ thở dài hỏi:
- Lễ vật đâu ?
- Đây.
Gã hành khất ném cái bao gai rách nát trên vai lên quầy, mười mấy viên trân châu long lanh tròn bóng lăn từ từ ra khỏi bao gai.
Lão chủ ngơ ngác.
Đinh Linh Lâm cũng ngạc nhiên.
Mười mấy viên trân châu này, giá trị không lường được, nàng tuy sinh trưởng trong gia đình hào phú, cũng rất hiếm khi nhìn thấy.
Nào ngờ trong bao gai không chỉ có món đó, vừa mở tung bao gai ra, khắp phòng tràn ngập châu quang bảo khí, trân châu, mã não, kỳ châu dị bảo, cơ man nào là các món, không biết là bao nhiêu nữa. Lão chủ đã trợn tròn mắt, há hốc miệng ra, lão ngay nằm mộng cũng không nhìn thấy châu bảo nhiều như vậy.
Gã hành khất nói:
- Tất cả những món này là ta biếu cho Đinh cô nương dùng trang điểm, ngươi hãy tiếp nhận lấy.
Lão chủ hít mạnh lấy một hơi, cười cười nói:
- Đại gia cao tính ?
Gã hành khất lạnh lùng:
- Ta không phải đại gia, ta là kẻ bần cùng xin ăn.
Gã vừa quay người thì lướt ra ngoài cửa, thân thủ cực nhanh, trong giang hồ hiếm thấy.
Đinh Linh Lâm muốn chận gã lại, nhưng đã không còn kịp nữa, liền lao ra ngoài, trên phố người đi kẻ lại, đã không còn nhìn thấy hình bóng của gã hành khất đâu nữa.
Gã tóm lại là ai ? Tại sao lại tặng nhiều lễ vật như vậy ?
Lão chủ đột nhiên nói:
- Ở đây còn có một thiệp mừng.
Thiệp mừng màu đỏ tươi, bên trên viết:
Quách công tử Đinh cô nương đại hỷ.
Phía dưới ghi:
Điệp Nhi Bố, Đa Nhĩ Giáp, Bố Đạt Lạp, Ban Sát Ba Ná đồng hạ.
Đinh Linh Lâm lại ngẩn người ra.
Lão chủ hỏi:
- Đinh cô nương cũng không biết bốn vị này sao ?
Đinh Linh Lâm gượng cười nói:
- Không những không biết, mà ngay bốn cái tên này cũng chưa bao giờ được nghe.
Với những cái tên hiếm lạ cổ quái như vậy, những người nghe được đích xác không nhiều.
Lão chủ cau mày, nói:
- Cô nương nếu ngay tên tuổi của bọn họ cũng chưa nghe qua, thì bọn họ sao lại biếu lễ vật nhiều như vậy ?
Đinh Linh Lâm cũng nghĩ không ra.
Lão chủ đành cười cười, nói:
- Bất kể như thế nào, người ta gởi lễ vật lại, thì là hảo ý rồi.
Đinh Linh Lâm thở dài, vẫn còn chưa nói gì, thì đột nhiên bên ngoài lại có tiếng người hỏi:
- Nơi đây có phải là quán trọ Hồng Tân hay không ?
Cũng một câu nói hoàn toàn giống nhau, nhưng người hỏi lại là ba người hoàn toàn khác nhau.
Người đến hai lần trước, đã là quái nhân, người đến lần này lại càng kỳ quái hơn.
Thời tiết lạnh buốt như vậy, người này lại chỉ mặc có một cái áo ngắn màu lam, trên đầu đội một cái mũ cao kỳ quái hình chóp, sắc mặt vàng vọt, bộ râu sơn dương lơ thơ, xem ra mơ hồ giống như vừa mới hết bệnh, nhưng lại tỏ ra không sợ lạnh một chút nào cả.
Y vốn đang cầm một cây dù che mưa, tay phải xách một cái rương cũ nát, nhưng cái rương lại rất đẹp, xem ra không bằng da cũng bàng gỗ, tuy không biết chấtg liệu gì, nhưng vô luận ai cũng có thể nhìn thấy ra đây là cái rương rất mắc tiền, rất đặc biệt, thậm chí trên tay cầm còn nạm bích ngọc.
Y ăn mặc đơn giản, nhưng khí phách rất lớn, lạnh lùng nói:
- Nơi đây có phải là có một người họ Quách đang có hỷ sự?
Lão chủ gật đầu, nhìn chiếc rương trong tay y, hỏi dò:
- Khách quan đến biếu lễ ?
- Không.
- Đến uống hỷ tửu ?
- Không.
Lão chủ đành gượng cười, muốn hỏi nhưng cũng không biết cách gì và hỏi gì hơn.
Đinh Linh Lâm lại đột nhiên hỏi:
- Ngươi là Nam Cung Lãng ?
Lam y nhân cười nhạt, nói:
- Nam Cung Lãng là cái thá gì chứ ?
Đinh Linh Lâm thở hắt ra, nhẹ nhõm cười nói:
- Y đích xác chẳng đáng gì cả.
Lam y nhân nói:
- Nhưng ta đáng đấy.
Đinh Linh Lâm lại ngơ ngác, tự mình nói mình là kẻ "xứng đáng", xưa nay nàng chưa bao giờ gặp người nào như vậy cả.
Lam y nhân nghiêm mặt, nói:
- Ngươi tại sao không hỏi, ta là cái thá gì ?
- Ta đang muốn hỏi.
Lam y nhân nói:
- Ta là lễ vật.
Đinh Linh Lâm trợn to mắt ra, nhìn y, người này rõ là giống một quái vật.
Quái vật thì nàng đã thấy, nhưng một "quái vật" biết nói, biết đi, thì nàng chưa thấy bao giờ.