- Quái lạ tại sao ngươi lại chọn chiếc ghế này ngồi ?
- Ngươi phải nhìn thấy ra, nơi đây chỉ có chiếc ghế này là tốt nhất thôi.
Lữ Địch thản nhiên nói:
- Ta nhìn thấy, nhưng ta cũng biết, ghế này trước đây nhất định cũng đã có người ngồi. Y đột nhiên kết thúc cuộc đàm thoại, đột nhiên bỏ đi.
Đinh Linh Lâm cảm thấy trong lòng nặng nề, máu trong người như ngừng chảy, toàn thân lạnh băng.
Ngọc Tiêu đang nhìn Đinh Linh Lâm, nhìn từ đầu đến chân, rồi lại từ bàn châm chậm rãi nhìn lên vào mắt nàng.
Ánh mắt y như xuyên thấu y phục của Đinh Linh Lâm.
Đinh Linh Lâm như cảm thấy bản thân mình hoàn toàn lõa thể.
Nàng không phải là chưa bao giờ bị nam nhân nhìn qua, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy không chịu nổi, đột nhiên quay người, muốn lao đi.
Nàng vốn không sợ chết, nhưng nàng cũng biết, trên thế gian này còn có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Nàøo ngờ nàng vừa quay người Ngọc Tiêu đã lao đến trước mặt nàng, khoanh hai tay lại, chặn đường đi của nàng, vẫn nhìn nàng với ánh mắt như vậy.
Đinh Linh Lâm siết chặt hai tay, từng bước lùi dần ra phía sau, lùi đến chiếc ghế mà vừa rồi Ngọc Tiêu vừa ngồi, hốt nhiên nói:
- Ta.... ta biết ngươi tuyệt sẽ không chạm vào ta.
- Thế sao !
- Ta đích xác đã có khiếm khuyết, hơn nữa lại là một khuyết điểm rất lớn.
Ngọc Tiêu mỉm cười nói:
- Ta vốn cho rằng ngươi đã lớn rồi, tại vì việc mà ngươi muốn làm hôm nay, vốn là chuyện của đại nhân làm, bây giờ ta mới biết ngươi thật sự vẫn là một đứa trẻ.
Đinh Linh Lâm xưa nay không chịu thừa nhận mình là một đứa trẻ, nhất là trước mặt Diệp Khải Nguyên thì không chịu.
Nhưng lúc này nàng đành thừa nhận.
Ngọc Tiêu nhơn nhơn nói:
- Ngươi có biết không, trẻ con muốn làm chuyện của đại nhân thì nguy hiểm vô cùng.
Đinh Linh Lâm lấy hết dũng khí nói:
- Nhưng ta lại không thấy lúc này có nguy hiểm gì.
Ngọc Tiêu cười cười:
- Tại vì ngươi biết ta sẽ không chạm vào ngươi.
Đinh Linh Lâm muốn miễn cưỡng cười, nhưng cười không nổi, đành phải cắn chặt hai môi, liên tục gật đầu.
Ngọc Tiêu tiếp:
- Ta đích xác là xưa nay không chạm vào nữ nhân đã qua tay nam nhân, nhưng đối với ngươi ta có thể phá lệ một lần.
Đinh Linh Lâm đã không thể nhúc nhích gì được nữa, từ đầu ngón chân đến đầu ngón tay trở nên cứng đờ ngay đầu cũng không cử động nổi.
Ngọc Tiêu tiêu nhìn thấy vẻ mặt của Đinh Linh Lâm đã biến sắc.
Đinh Linh Lâm chỉ cảm thấy trong ánh mắt của lão phảng phất như chợt có một lực hấp dẫn kỳ lạ, hấp dẫn ánh mắt của nàng như hút lấy toàn bộ thân thể nàng.
Nàng muốn giẫy giụa, muốn đào thoát, nhưng chỉ có thể ngồi đần ra ở đó, nhìn nhìn Ngọc Tiêu.
Ánh mắt của lão mơ hồ như có ánh sáng xanh lam nhấp nháy, giống như chợt lóe lên một đốm lửa ma.
Đinh Linh Lâm nhìn vào đôi mắt ấy, chợt nghĩ tới chuyện lần trước.
.... Hãy đi giết Diệp Khải Nguyên. Cầm thanh đao này đi giết Diệp Khải Nguyên.
Chuyện mà lần này lão muốn nàng làm, có phải là còn đáng sợ hơn lần trước hay không.
Nàng đã vận dụng hết lực khí toàn thân để mà giẫy giụa, mồ hôi lạnh toát đã thấm ướt y phục của nàng.
Nhưng nàng vẫn không thoát khỏi.
Đốm lửa ma trơi trong ánh mắt của Ngọc Tiêu đó, tựa như đã thiêu trụi khí lực ít ỏi sau cùng của Đinh Linh Lâm.
Nàng đành phải phục tùng.
Vô luận Ngọc Tiêu bảo nàng làm gì, thì nàng đều hoàn toàn không cách gì phản kháng.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe "Rầm !" một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị mở tung ra, một người xuát hiện ở ngoài cửa.
Ngọc Tiêu kinh ngạc, quay người phẫn nộ quát lớn:
- Ai đó ?
Tung Dương Quách Định.
Quách Định cuối cùng cũng đã đến kịp thời.
Làm sao mà chàng có thể đến được ? Ai đã giải huyệt đạo cho chàng ?
Là Thượng Quan Tiểu Tiên ? Là Lữ Địch ?
Bọn họ đương nhiên biết Quách Định đã đến đây, giữa chàng và Ngọc Tiêu nhất định chỉ có một người có thể sống sót đi ra mà thôi.
Ánh dương vừa hiển lộ, lại chìm nghỉm ngay trong đám mây u ám, sự lạnh lẽo khắc nghiệt trải dài khắp mặt đất.
Gió lạnh như cắt.
Quách Định và Ngọc Tiêu đứng trong gió lạnh như dao cắt này, hai người trong lòng đều đã hiểu rõ, giữa bọn họ nhất định phải có một người ngã xuống.
Vô luận ai muốn ra khỏi cái phòng này, đều chỉ có một con đường. Bước qua thi thể của đối phương.
Kiếm của Quách Định đã cầm tay.
Kiếm đen sẫm không chút ánh sáng, nhưng toát ra vẻ sát khí lạnh buốt còn hơn gió lạnh nữa.
Cây kiếm này cũng giống như con người của Quách Định vậy.
Cây tiêu ngọc lại trắng sáng nhẵn bóng.
Hai con người này đúng là một sự đối lập rõ ràng mạnh mẽ.
Quách Định nhìn chăm chú cây tiêu ngọc, cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt của Ngọc Tiêu.
- Hơn hai mươi năm trước, ta đã có tâm muốn cùng Quách Tung Dương phân tranh cao thấp, chỉ tiếc là y đã chết.
Quách Định nói:
- Ta vẫn còn sống.
Ngọc Tiêu cười nhạt:
- Ngươi là cái thá gì chứ, Tung Dương thiết kiếm, trong binh khí phổ liệt danh đệ tứ kiếm, trong tay ngươi lại không đáng một xu nào cả.
- Thế sao ?
- Ngươi vốn không xứng dùng cây kiếm này.
Quách Định mím môi lại.
Chàng phải ép mình khống chế nộ khí bản thân.
Phẫn nộ có lúc tuy cũng là một loại sức mạnh, nhưng lúc cao thủ tương tranh, thì lại như độc dược khiến người mất mạng.
Ngọc Tiêu nhìn trừng trừng Quách Định, từ từ nói:
- Nghe nói ngươi cũng là bằng hữu của Diệp Khải Nguyên.
Quách Định thừa nhận.
- Các ngươi là bằng hữu như thế nào ?
- Bằng hữu là bằng hữu, bằng hữu chân chính chỉ có một loại.
- Nhưng loại bằng hữu các ngươi lại dường như rất đặc biệt.
Quách Định thốt lên:
- Thế sao ?
Ngọc Tiêu lạnh lùng nói:
- Sau khi Diệp Khải Nguyên chết, ngươi lại lập tức sẵn sàng tiếp nhận nữ nhân của y, loại bằng hữu như ngươi, há không rất ít thấy hay sao ?
Quách Định lập tức cảm thấy một cơn lửa giận bốc lên, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Ngọc Tiêu đang đợi Quách Định.
Ánh mắt của Quách Định lập tức bị hút lấy, giống như đinh sắt bị nam châm hút vậy.
Đinh Linh Lâm nãy giờ vẫn ngồi suốt trên ghế, thở hổn hển, đến lúc này mới đi ra ngoài cửa.
Nàng nhìn vào mắt của Ngọc Tiêu và cũng nhìn vào mắt của Quách Định.
Lòng nàng lập tức cảm thấy nặng nề.
Nộ hỏa trong mắt của Ngọc Tiêu sớm muộn cũng nhất định sẽ thiêu trụi sức mạnh toàn thân của Quách Định.
Nàng tuyệt nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn Quách Định cùng nàng chìm nghỉm vào vực sâu không lối này.
Nhưng không biết làm sao được, lúc này nàng đành phải đứng nhìn.
Lúc này nàng tuyệt không thể nói gì với Quách Định được, Quách Định nếu phân tâm, cái chết nhất định sẽ đến rất nhanh.
Gió càng lạnh hơn, trong mây đen phảng phất hoa tuyết bay bay.
Khi tuyết rơi, máu rất có thể đã đổ.
Đương nhiên là máu của Quách Định.
Chàng vốn không cần phải liều mạng với Ngọc Tiêu, chàng vốn có thể sống rất khỏe, sung sướng.
Lúc này tại sao chàng lại trở nên như vậy.
Đinh Linh Lâm biết, chỉ có nàng biết.
.... Vẫn còn chưa hưởng thụ ngọt mật của ái tình, nhưng đã nếm tận thống khổ của ái tình.
.... Tại hóa đối với chàng há quá không công bình hay sao ?
Nước mắt của Đinh Linh Lâm đã sắp rơi, vẫn chưa rơi, đột nhiên nghe Ngọc Tiêu nói.
Giọng nói của lão, mơ hồ mang một sức mạnh kỳ lạ, một loại sức mạnh khiến người khác không cách gì chống cự.
Tay nắm kiếm của Quách Định đã không còn ổn định nữa, toàn thân tựa như đã rung lên.
Ngọc Tiêu chậm rãi nói:
- Ngươi hà tất lại vùng vẫy ? Hà tất lại chịu khổ, chỉ cần ngươi buông tay, mọi nỗi thống khổ đều hoàn toàn sẽ qua đi.
Người chết đương nhiên sẽ không thống khổ nữa.
Chỉ cần buông tay, thì lập tức có thể giải thoát.
Như vậy thì thật quá dễ dàng.
Trên lưng bàn tay Quách Định nắm kiếm, gân xanh dần lặn mất, sức mạnh cũng dần tan đi.
Tay của chàng đang dần dần buông lỏng xuống.
Cuộc chiến này sắp sẽ qua đi, không ai cần phải xuất thủ nữa.
Nhiều năm nay, Ngọc Tiêu chưa từng phải đụng chạm vật lộn với thân thể của kẻ khác, lão đã học được cách dễ dàng hơn nhiều, không tốn chút sức lực nào, vẫn có thể đánh đổ được đối phương.
Điều này khiến lão càng thêm kiêu ngạo, cũng trở nên chểnh mảng hơn.
Lão đã quen đi đường gần, nhưng lần này rốt cuộc lại đi sai một bước.
Kiếm trong tay Quách Định tựa như đã sắp rơi xuống, đột nhiên chàng lại nắm chặt trở lại, kiếm quang lóe lên, phóng ra.
Kiếm pháp của Quách Tung Dương, vốn không dựa trên sự biến hóa.
Kiếm pháp của Quách Định cũng giống như vậy.
Khi không nắm chắc, chàng tuyệt không xuất thủ, chỉ cần một kiếm đâm ra, nhất định phải hữu hiệu.