Dương Thiên không quay đầu lại, thân hình đột nhiên bật vọt lên, không trở người, ép sát mình trên đỉnh phòng.
Hắn không nhìn thấy Hàn Trinh đâu.
Ngoài cửa lại có giọng nói của một người vang lên:
- Khinh công cao siêu, quả nhiên không hổ danh là Phi Hồ !
Đây rõ là giọng nói của Hàn Trinh.
Dương Thiên liền trở cổ tay, từ bên hông lôi ra cây Luyện Tử thương ánh bạc lấp lánh, từ trên đỉnh phòng trượt tới một trượng, người vẫn dính sát vào tường mà trượt xuống, trượt đến cửa liền đột ngột vung thương ra.
Ngoài cửa cũng không có ai.
Chỉ nghe sau lưng có giọng nói vang lên:
- Ta ở đây.
Hàn Trinh bên ngoài, từ ngoài cửa sổ mà lọt vào trong phòng, rồi đi tới sau lưng Dương Thiên.
Dương Thiên trở ngược tay vung thương, đầu thương vung nhẹ đâm thẳng vào yết hầu Hàn Trinh. Vô luận là ai nhìn vào, cũng thấy ra Dương Thiên có ít nhất cũng đã hai mươi năm công phu với cây Luyện Tử thương của y.
Nào ngờ võ công của Hàn Trinh lại đáng sợ mười lần hơn trong tưởng tượng của Dương Thiên, đột nhiên xuất thủ đã nhanh như điện chớp chụp lấy đầu ngọn thương.
Dương Thiên không ngờ Hàn Trinh xuất thủ lại nhanh như vậy, trở mạnh cổ tay, toàn lực đoạt lại. Tay của Hàn Trinh lại cũng đột nhiên buông lỏng, Dương Thiên mất thế thăng bằng, lảo đảo bật lui. Hàn Trinh liền nhanh như chớp lao tới, xỉa tay ra, liền ngay lâp tức đã điểm vào đại huyệt của Dương Thiên.
Diệp Khải Nguyên thở dài, cũng thật không ngờ, cái kẻ bị mình một quyền đánh gãy sống mũi, lại có võ công cao như vậy.
"Rầm !" một tiếng, Dương Thiên đã nặng nề ngã đổ người xuống đất, Hàn Trinh không thèm để ý đến, quay người nắm lấy Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi còn có thể đứng dậy nổi không ?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu gượng cười nói:
- Không nổi.
- Ngươi hãy đi cùng với ta.
- Còn Đinh Linh Lâm.
Hàn Trinh chau mày, nói:
- Ngươi vẫn còn muốn mang người đi hay sao ?
Diệp Khải Nguyên thở dài đáp:
- Vừa rồi có người nói, cái tật lớn nhất của ta, đó là tâm quá nhược.
Hàn Trinh lạnh lùng nói:
- Bây giờ chân ngươi cũng quá nhược rồi.
- May mà Tiểu Đinh chẳng qua chỉ là bị điểm huyệt đạo, ngươi chỉ cần vỗ mở huyệt đạo cho nàng là được rồi.
Diệp Khải Nguyên vội cười cười, nói tiếp:
- Thế nhưng ngươi xuất thủ không nên mạnh như Dương Thiên được, ta không muốn có một cái xác chết.
Trong phòng u ám ẩm thấp, không khí lạnh lẽo khó chịu.
May mà ở góc phòng, có một cái giường ván, trên giường lại còn có một cái chăn bông.
Diệp Khải Nguyên ngã người trên giường, thở ra một tiếng thật dài, biết rằng mình bây giờ đã không phải là con búp bê đất của người khác.
Đinh Linh Lâm dùng sức xoa xoa tay, thốt:
- Nơi này lạnh quá !
Hàn Trinh nói:
- Lạnh còn hơn không lạnh.
Đinh Linh Lâm nhịn không được hỏi:
- Tại sao ?
- Vì ngươi xem như vẫn còn sống, người chết rồi sẽ không cảm thấy lạnh.
Đinh Linh Lâm thở dài, nói:
- Bất kể như thế nào, còn sống sót vẫn là tốt.
Diệp Khải Nguyên cũng thở dài cất tiếng:
- Đúng là vẫn còn tốt.
Chàng nhìn Hàn Trinh, đột nhiên hỏi:
- Mũi của ngươi sao rồi.
Hàn Trinh đáp:
- Vẫn còn đau.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
- Nếu mũi của ta vẫn còn đau, ta tuyệt sẽ không đi cứu cái gã đánh dập lỗ mũi của ta.
Hàn Trinh nói:
- Có lẽ trái tim của ta còn yếu đuối hơn cả ngươi.
- May mà trái tim của ngươi vẫn còn chưa hư hoại !
Diệp Khải Nguyên đột ngột hỏi tiếp:
- Ngươi có biết một chuyện không ?
- Chuyện gì ?
- Ta đã gặp qua rất nhiều cao thủ võ lâm đều có thể xem là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng có một người võ công cao nhất trong số đó, ngươi có biết là ai không ?
Hàn Trinh hỏi:
- Là ta phải không ?
Diệp Khải Nguyên lại cười, nói:
- Ngươi dường như không được khiêm tốn cho lắm.
Đinh Linh Lâm đã đi tới, dựa vào người của Diệp Khải Nguyên, nắm chặt tay của Diệp Khải Nguyên, cũng muốn lắng nghe.
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
- Nghe nói ngươi đã trúng độc, nếu cử động một chút là chết ngay, bây giờ ngươi đã cử động rồi, nhưng vẫn còn sống.
Hàn Trinh ơ hờ đáp:
- Vô luận là độc gì, đều có thuốc giải.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Ngay độc của Ma giáo cũng có thể giải được sao ?
Hàn Trinh nói:
- Thì ta còn sống đây.
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Kỳ quái là ngươi có lối sống không hay.
- Tại sao ta lại sống không hay ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
- Người giống như ngươi, vốn phải sống hay hơn.
Hàn Trinh trầm ngâm, nói:
- Ngươi nói ta vốn không nên ăn cơm dưới trướng của Vệ Thiên Bằng hay sao ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
- Không sai.
Rồi mỉm cười nói tiếp:
- Vệ Thiên Bằng không phải là một chủ nhân tốt, ngươi vốn không nên tự hạ mình, càng không nên đứng yên chịu một quyền của ta như thế.
Hàn Trinh trở nên trầm mặc, tựa như đang nghĩ ngợi có vài lời nên nói ra hay không.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi chịu đựng quyền đó của ta, hiển nhiên là vì ngươi không muốn trước mặt người khác hiển lộ võ công của ngươi.
Cuối cùng Hàn Trinh thở dài một tiếng nói:
- Ta có nguyên nhân.
- Ta biết nhất định trong đó có nguyên nhân.
Hàn Trinh nói:
- Ta đang tránh thù.
Diệp Khải Nguyên ngạc nhiên:
- Tránh thù ?
Hàn Trinh gật gật đầu:
- Thù gia của ta tuyệt đối không ngờ ta sẽ tránh trong nhà của Vệ Thiên Bằng làm thực khách.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Tên tuổi thực của ngươi không phải là Hàn Trinh sao ?
- Không phải.
Diệp Khải Nguyên lại hỏi:
- Thù gia của ngươi là ai ?
Hàn Trinh nói:
- Là một kẻ rất đáng sợ.
Diệp Khải Nguyên than thở:
- Ta không ngờ, một người như ngươi cũng phải trốn tránh, kẻ thù của ngươi quả thật đáng sợ.
Hàn Trinh nói:
- Như thế ngươi cũng phải nghĩ ra ta tại sao muốn cứu ngươi chứ ?
- Ngươi muốn ta giúp ngươi một tay, đối phó với thù gia của ngươi ?
Hàn Trinh mỉm cười:
- Ta biết ngươi là một bằng hữu rất hữu dụng, cũng là một người ân oán phân minh.
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
- Ta cũng không muốn tỏ ra quá khiêm tốn.
- Một ngươi ân oán phân minh, để báo cái ân cứu mạng đó, chuyện gì cũng chấp nhận làm.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Vậy thì bây giờ ngươi ít ra cũng phải nói cho ta biết, ngươi tóm lại muốn ta làm gì ?
Hàn Trinh đáp:
- Sau này ta đương nhiên nói cho ngươi biết, còn bây giờ....
Hàn Trinh đột nhiên thay đổi vấn đề, nói:
- Vết thương mà ngươi chịu đựng dường như không nặng, sao lại ngay đứng cũng không đứng dậy nổi thế ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
- Tại vì ta còn chưa uống rượu !
- Bây giờ ngươi muốn uống à ?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười nói:
- Sau khi uống rượu rồi, trong lòng ta có thể sẽ càng mềm yếu hơn, nhưng chân của ta tuyệt sẽ không yếu đi.
Hàn Trinh hỏi:
- Rượu có thể trị được vết thương của ngươi sao ?
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Thương tích mà ta chịu đựng rất đặc biệt.
Đinh Linh Lâm nhịn không được chen miệng cười nói:
- Ta tin rằng có rất nhiều người, chắc chắn muốn chịu đựng loại thương tích như ngươi.