watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:26:0129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 8-14 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 8-14
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 20



Hồi 8-2

Diệp Khải Nguyên nhịn không được, hỏi:

- Ngoài Dương Thiên ra, Kim Tiền bang của ngươi còn có ai ?

Tiểu Tiên đáp:

- Đông không sao đếm xuể, nhưng kẻ thân cận chỉ có sáu người.

- Sáu người ?

Tiểu Tiên gật đầu:

- Quy chế của Kim Tiền bang vốn có Lưỡng đại hộ pháp, Tứ đại đường chủ.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ta chưa nghe ai nói năm xưa Kim Tiền bang có quy chế này.

- Vì đây là quy chế mới định ra.

Diệp Khải Nguyên lại hỏi:

- Ai định ?

Tiểu Tiên đáp:

- Ta !

Diệp Khải Nguyên chỉ gượng cười.

Tiểu Tiên lại nói:

- Bây giờ ta đã tìm ra đủ Tứ đại đường chủ, Dương Thiên là một trong số đó.

- Còn ba người kia là ai ?

Tiểu Tiên cười bí mật đáp:

- Sau này ngươi sẽ từ từ biết ra.

- Bây giờ ta đoán không ra sao ?

Tiểu Tiên thản nhiên nói:

- Ngươi có nằm mơ cũng không đoán ra được.

Diệp Khải Nguyên lại thở dài hỏi:

- Còn Lưỡng đại hộ pháp ?

- Lưỡng đại hộ pháp giống như hai cánh tay tả hữu của ta, ta đương không thể thu nạp qua loa đại khái được.

Diệp Khải Nguyên chợt nói:

- Vì vậy ngươi mới chỉ tìm được một người.

Tiểu Tiên càng cười bí hiểm:

- Bây giờ ta đang tìm người thứ hai.

Diệp Khải Nguyên hờ hững hỏi:

- Ai ?

Tiểu Tiên giọng kiên quyết:

- Ngươi.

Diệp Khải Nguyên không hề có vẻ ngạc nhiên, chỉ cười lớn.

Tiểu Tiên nói:

- Ta không phải là nói đùa, chỉ cần ngươi đáp ứng, ngươi sẽ là đệ nhất hộ pháp của Kim Tiền bang.

Diệp Khải Nguyên cười đáp:

- Ta nếu đáp ứng, ngươi chắc tin không ?

Tiểu Tiên liền thở dài nói:

- Ta không tin.

Nàng nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, rồi lại buông tiếng thở dài nói:

- Ngươi xem ra thật sự không giống một nam nhân có thể khiến cho nữ nhân tín nhiệm được.

Diệp Khải Nguyên thản nhiên:

- Vậy thì chuyện quan hệ này của chúng ta vốn không nên bàn luận tới.

Tiểu Tiên nói:

- Vì vậy điều này thật là một chuyện rất đáng tiếc.

Diệp Khải Nguyên cười cười:

- Cho nên ngươi đành giết ta thôi.

Tiểu Tiên lắc đầu:

- Ta không quan tâm đến chuyện này.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ta lại lo lắng.

Tiểu Tiên hỏi:

- Ngươi lo gì chứ ?

- Vạn nhất ta hốt nhiên lại có lực khí lại, lập tức nhảy lên hàm hồ xem ngươi như con búp bê đất ném nát đi, điều này thật không dễ chịu chút nào.

Tiểu Tiên cười nói:

- Điều đó thật rất không dễ chịu, may mà ngươi sẽ không đột nhiên có được lực khí.

Diệp Khải Nguyên thốt lên:

- Thế à !

Tiểu Tiên nói:

- Ngươi trúng ám khí tuy không có độc, nhưng trên kim có tẩm thuốc mê.

Diệp Khải Nguyên vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Thuốc mê ?

Tiểu Tiên gật đầu:

- Một loại thuốc mê khiến toàn thân người suy yếu đi, chỉ có cách một hơi uống cạn năm cân rượu thì mới có thể giải được.

Diệp Khải Nguyên cười nói:

- Loại thuốc này nhất định là do một tay tửu quỷ chế ra, đúng ngay ta cũng là một tên tửu quỷ.

- Điều không may là, lân cận đây một lạng rượu cũng không có.

Diệp Khải Nguyên gượng cười:

- Ngươi thật không phải là một chủ nhân tốt, ngay rượu cũng không vì khách nhân mà sẵn sàng cho một chút.

Tiểu Tiên sóng mắt lấp láy, tươi cười nói:

- Ngươi phải biết là, ta từ trước đến giờ chỉ đút sữa cho người khác uống.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Đáng tiếc ta không phải là một con búp bê.

Tiểu Tiên cười cười:

- Ai nói không phải, sau này ta sẽ coi ngươi là con búp bê đất của ta.

Tiểu Tiên tuy đang cười rất tươi, nhưng Diệp Khải Nguyên lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Chỉ cần thật sự trở thành con búp bê đất của nữ nhân này, điều này nhất định còn khó chịu hơn cả cái chết.

Đúng vào lúc này, chàng nhìn thấy Dương Thiên tiến lại.

Vẻ mặt Dương Thiên rất khó coi, xem ra giống như một đấng trượng phu đang ghen tuông.

Thượng Quan Tiểu Tiên chau mày quay đầu lại, đầu vừa quay lại vẻ mặt không biết từ lúc nào đã biến thành tươi cười, nhìn y nói:

- Xem ra ngươi không giống có dạng vừa giết người, sau khi ngươi giết người, thường là rất vui vẻ.

Dương Thiên sa sầm nét mặt đáp:

- Ta thật sự không cách gì vui được.

- Tại sao ?

Dương Thiên nói:

- Tại vì ta không có ai để giết cả.

Tiểu Tiên hỏi:

- Người đâu ?

Dương Thiên lạnh lùng đáp:

- Không thấy người đâu.

- Không thấy người đâu !

Tiểu Tiên lại chau mày nói:

- Ngươi nói Hàn Trinh không thấy đâu à ?

- Phải !

- Y toàn thân đều không thấy sao ?

Dương Thiên nói:

- Hoàn toàn không thấy đâu, ngay một cái xương cũng không để lại.

- Lẽ nào y đột nhiên bị một con quái vật nuốt trôi rồi hay sao ?

Dương Thiên đáp:

- Y tự bỏ đi.

Tiểu Tiên lại hỏi:

- Ngươi đã kiểm tra qua dấu chân trên tuyết chưa ?

- Đã kiểm tra qua ba lần.

- Dấu chân đi về hướng nào ?

Dương Thiên nói:

- Ra khỏi rừng mai, dấu chân cũng đột nhiên biến mất.

- Ngươi có đến vùng lân cận tìm xem không ?

Dương Thiên lại đáp:

- Đã tìm qua ba lần.

Tiểu Tiên nói:

- Ngươi không tìm thấy sao ?

- Ngay một cọng tóc cũng không thấy.

- Trên đất có dấu chân của người khác không ?

- Chỉ có dấu chân của mấy người vừa rồi mà thôi.

Tiểu Tiên hỏi lại:

- Chỉ có dấu chân của Tâm Cô, Đinh Lân, bọn ta thôi sao ?

- Không sai.

Tiểu Tiên nói:

- Vì vậy hắn ta cũng không thể bị người khác giết chết rồi mang đi ?

- Tuyệt đối không thể.

Tiểu Tiên trầm ngâm nói:

- Y trúng độc, chỉ cần nhúc nhích bước đi, thì sẽ lập tức độc phát chí mạng ngay.

Dương Thiên lại gật đầu:

- Không sai.

Tiểu Tiên tiếp:

- Vì vậy bọn ta đều cho rằng y tuyệt đối không dám bước đi.

- Không sai.

Tiểu Tiên hốt nhiên thở dài nói:

- Bọn ta đã lầm lẫn, bọn ta đánh giá sai y rồi.

Dương Thiên cũng nghĩ như thế.

Tiểu Tiên than thở:

- Hóa ra trong tất cả những người ở đây y mới là kẻ khó đối phó nhất.

Dương Thiên đồng ý.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 70
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com