Tâm Cô lại nói:
- Vừa rồi bọn ta cố ý cứu ngươi, chẳng qua là vì lúc đó giết ngươi, đối với bọn ta cũng chẳng có ích lợi gì.
Thiết Cô nói:
- Nhưng bây giờ Hàn Trinh đã biết ta là nữ nhi của ngươi, phụ thân chết rồi, gia tài tất nhiên là do nữ nhi kế thừa.
Tâm Cô cười:
- Vì vậy bọn ta vẫn còn để cho Hàn Trinh được sống sót.
Thiết Cô nói:
- Bổn giáo mấy năm nay nhân tài lộ xuất, trùng chấn hùng phong. Thời kỳ duy ngã độc tôn cũng sắp đến rồi, chẳng qua điều khiếm khuyết là một ít tài lực mà thôi.
- Nhưng sau khi có tài phú của ngươi và Thượng Quan Kim Hồng rồi, vạn sự bọn ta đã sẵn sàng.
Trong miệng Vệ Thiên Bằng như đang lặp đi lặp lại hai câu nói đó, rồi đột nhiên quát lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Sau đó, thân hình lão ngã gục xuống.
Thiết Cô không thèm ngó tới lão, lạnh lùng nói:
- Dương Thiên, bây giờ ngươi vẫn còn không động thủ sao ?
Sắc mặt Dương Thiên cũng tái đi, Ma giáo thật đáng sợ. Chẳng qua trước đây y chỉ nghe nói đến mf thôi, bây giờ đã tận mắt nhìn thấy.
Trong tay Dương Thiên nắm chặt cây ma đao màu xanh lam biêng biếc, lần thứ hai đâm xoạc tới.
Đinh Lân đứng bất động không nhúc nhích, không biết né tránh gì cả.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài, tiếng kêu bi thảm. Tựa như có mấy người đồng lúc phát ra, giống như vô số con sói đói đồng lúc bị người ta cắt đứt yết hầu. Tiếng kêu la thảm thiết đột ngột vang lên, lại đột ngột tắt đi.
Dương Thiên buông thõng tay, tựa như nắm không vững đao nữa. Tâm Cô đột nhiên quay người kéo bật cửa mở ra. Một bạch y nhân đứng bất động ở bên ngoài cửa, trên trường bào trắng như tuyết, loang lổ lốm đốm đầy vết máu tươi như hoa mai, sau lưng đeo một cái chiếu cỏ cuộn lại, trong tay cầm một cây đoản trượng.
Mặc Bạch đã đến.
Tâm Cô không những không thay đổi sắc mặt, mà còn bật cười nói:
- Ngươi đã đến đây rồi, tại sao còn đứng ở cửa, xin mời hãy mau vào đây ngồi.
Mặc Bạch lắc đầu:
- Đứng cũng rất tốt.
Tâm Cô hỏi:
- Ngươi đến đây, lẽ nào là để đứng trông cửa hay sao ?
Mặc Bạch đáp:
- Ta đến đây không phải là vì Thượng Quan Tiểu Tiên.
Tâm Cô hỏi:
- Thật không phải sao ?
- Không phải !
Tâm Cô lại nói:
- Nghe nói các ngươi ở Thanh Thanh sơn nơi đó tiêu pha rất là tốn, cũng rất là thiếu tiền dùng.
Mặc Bạch nói:
- Bọn ta có nguyên do.
Tâm Cô nháy nháy mắt, cười duyên hỏi:
- Vậy thì, lẽ nào ngươi đến đây là vì ta ?
Y thị vốn luôn lạnh lùng như sương mù tiết thu, phảng phất có dáng dấp thần thánh bất khả xâm phạm, nhưng bây giờ đã biến đổi, trở thành một nữ nhân mà bất cứ nam nhân nào cũng đều muốn châm chọc.
Nhưng Mặc Bạch tâm can vẫn không biến chuyển, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không phải vì nữ nhân mà đến đây.
Tâm Cô cười hỏi:
- Đến đây không phải vì nữ nhân, vậy ngươi....ngươi thích nam nhân hả ?
Mặc Bạch nói:
- Ta đến đây là vì Diệp Khải Nguyên.
Tâm Cô hỏi giọng ngạc nhiên:
- Ngươi thích hắn sao ?
Mặc Bạch đáp:
- Ta thích giết hắn !
- Ngươi có thù với hắn à ?
Mặc Bạch nói:
- Có !
- Hắn giế phụ thân của ngươi ? Hay cướp đoạt thê thiếp của ngươi ?
Mặc Bạch sa sầm mặt, nói:
- Ta chỉ mong các ngươi có thể giao hắn cho ta mang về.
Tâm Cô nói:
- Bọn ta vốn cũng muốn giết hắn, ngươi muốn động thủ, cũng không sao cả, chẳng qua....
Mặc Bạch lạnh lùng hỏi:
- Chẳng qua thế nào ?
Tâm Cô nói:
- Ta làm sao biết được là ngươi muốn giết hắn ?
Mặc Bạch trầm ngâm đáp:
- Ta có thể giết hắn ngay trước mặt các ngươi.
Thiết Cô cười:
- Hay ! Đưa đao cho y, để y hạ thủ !
Dương Thiên vung tay một cái, tung cây đao trong tay văng đi, "coong" một tiếng, rớt ngay dưới chân của Mặc Bạch.
Mặc Bạch dùng mũi bàn chân móc lên, đôi mắt nhìn trừng trừng Diệp Khải Nguyên đang nằm trên mặt đất, đột ngột xuất đao tới.
Y xuất thủ rất nhanh.
Nhưng đao này lại không phải là đâm tới Diệp Khải Nguyên, mà mũi đao như điện chớp nhắm Thiết Cô đâm tới. Thiết Cô hoàn toàn không ngờ chiêu này, nên không kịp né tránh. Đao của Mặc Bạch đã đâm tới ngực của Thiết Cô. Sắc diện của Thiết Cô không đổi, mà sắc diện của Mặc Bạch lại thay đổi. Mặc Bạch đã cảm giác thấy mũi đao của cây đao này chuyển động được, mũi đao đâm trúng, nhưng lại co thụt trở ngược lại.
Đúng vào lúc này trừ trong cán đao phóng ra ba đốm sáng bắn vào ngực của Mặc Bạch.
Thân hình y liền chấn động, con ngươi tựa như muốn lồi ra ngoài, khuôn mặt lạnh băng cũng đã vì sự kinh ngạc sợ hãi mà biến dạng đi.
Thiết Cô lạnh lùng nhìn y nói:
- Đây là cây Ma đao, Ma đao không giết chủ nhân.
Hóa ra khi đao rơi xuống đất, tiếng "coong" đó đã làm cho cơ cấu trong cán đao biến đổi.
Sắc diện của Mặc Bạch từ trắng chuyển sang đỏ, rồi đột ngột chuyển sang xám ngoét, y nghiến răng nói:
- Ngươi giết ta mà không bị gì, chủ nhân của ta sẽ không tha cho ngươi.
Thiết Cô chau mày hỏi:
- Ngươi còn có chủ nhân.... chủ nhân của ngươi là ai ?
Trong họng Mặc Bạch vang ra mấy tiếng "chậc chậc" nhưng đã không nói được ra lời, đột nhiên gào cuồng một tiếng, nhắm Thiết Cô xông tới.
Thiết Cô vẫn bất động.
Tay của Mặc Bạch đã bóp lấy yết hầu của Thiết Cô, nhưng thân thể y đã đổ vật xuống.
Thiết Cô thở dài nói:
- Người ở đây dường như đã chết sạch hết rồi.
Tâm Cô tiếp lời:
- Chỉ còn lại Diệp Khải Nguyên và Đinh Linh Lâm hai người.
Dương Thiên nói:
- Bọn ta tại sao không để cho bọn chúng làm một đôi uyên ương đồng mạng ?
Tâm Cô cười nhạt:
- Ngươi xuất thủ nếu nhanh một tí, bọn chúng bây giờ cũng chẳng thể sống sót để chịu tội.
Lúc này từ trong ống tay áo của Dương Thiên thò ra một cây đao, nhanh như chớp nhắm Diệp Khải Nguyên đâm tới, nói:
- Lần này ta phải giết hắn trước nhất.
Đột nhiên lại có người quát lên:
- Khoan đã !
Lần này người kêu thét lại là Thiết Cô.
Dương Thiên nhẫn nhịn không nổi, kêu lên:
- Tại sao còn muốn đợi gì nữa chứ ?
Thiết Cô đáp:
- Mặc Bạch là vì hắn mà đến, hơn nữa bất chấp sự nguy hiểm của sinh mạng, muốn mang hắn đi.
Tâm Cô nói:
- Y nếu thật có thù với Diệp Khải Nguyên, vốn có thể động thủ ở đây.
Thiết Cô lạnh lùng:
- Chẳng qua xem ra y dường như nhất định muốn mang Diệp Khải Nguyên đi.
Tâm Cô hỏi:
- Tại sao y lại muốn làm như thế ?
Thiết Cô nói:
- Mặc Bạch không phải là kẻ khờ dại, y làm như vậy tất nhiên là có dụng ý.
Nhãn quang của Tâm Cô chuyển động, thị nói:
- Hẳn là trên người Diệp Khải Nguyên có bí mật gì.
- Rất có thể.
Tâm Cô cười nói:
- Được ! Ta đến coi hắn xem !
Dương Thiên ngần ngừ:
- Hắn là nam nhân, chẳng bằng để ta động tay thì tốt hơn.
Tâm Cô trừng mắt đáp:
- Tại sao ta lại không thể xem xét nam nhân chứ ? Ta thích xem xét thân thể nam nhân, nhất là những nam nhân xinh đẹp.
Dương Thiên cắn răng, ngậm chặt miệng lại.
Tâm Cô lại cười cười nói:
- Nếu ngươi ganh tỵ, thì lát nữa ta cũng có thể xem xét ngươi.
Y thị cười làm dáng, rồi cúi người xuống đưa tay cởi vạt áo của Diệp Khải Nguyên.
Nhưng tay thị vừa đưa ra, đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, rút vội tay lại dường như bị độc xà cắn một cái vậy.
Thiết Cô cau mày hỏi:
- Chuyện gì mà ầm ĩ vậy ? Lẽ nào từ trước đến giờ ngươi chưa chung đụng nam nhân sao ?
Vẻ kinh ngạc đầy mặt Tâm Cô, y thị nói:
- Nhưng y lại là nữ nhân !
Thiết Cô kinh ngạc thốt lên:
- Nữ nhân ? Ngươi nói Diệp Khải Nguyên là nữ nhân sao ?
- Rõ ràng là một nữ nhân không sai lệch tí nào cả, bộ ngực dường như còn lớn hơn cả Thượng Quan Tiểu Tiên.
Ánh mắt Thiết Cô lóe lên, cười cười nói:
- Đinh Linh Lâm là nam nhân, Diệp Khải Nguyên lại là nữ nhân, chuyện này thật lý thú !
Tâm Cô nói:
- Rõ là càng lúc càng lý thú !
Thiết Cô sa sầm nét mặt, nói:
- Bất kể y là nam hay là nữ, trước hết cứ chặt đứt hai tay của y đi đã rồi hẵn hay.
Tâm Cô giật lấy cây đao trong tay Dương Thiên một đao chém xuống