watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:46:0731/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 1-7 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 1-7
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 21


Hồi 5-2

Thiết Cô lạnh lùng nói:
- Ngươi hiểu biết thật không ít.

Hàn Trinh lại tiếp:
- Người này nếu không nghe lời, thì không sao cả, vì Nam Hải nương tử còn có Nhiếp Hồn đại pháp khống chế tâm linh của người khác ?

Thiết Cô chăm chú nhìn Hàn Trinh hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Nghe nói người trong giang hồ đều gọi ngươi là "Chùy Tử" ?

Hàn Trinh đáp:
- Không dám.

Thiết Cô lại nói:
- Nghe nói kẻ khác vô luận cứng cỏi thế nào, ngươi cũng đều có thể đập nát ke? đó ra.

Hàn Trinh nói:
- Điều này chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi.
- Nhưng xem ra lời đồn đại này dường như không sai tí nào.
- Ta dù cho có được chút tài mọn, cũng chính là do một tay Vệ Bát Thái gia giáo dục mà ra thôi.

Thiết Cô cười nhạt:
- Ngươi khỏi phải cần nhắc ta, ta sớm biết ngươi chính là người thân tín nhất của lão.

Hàn Trinh thở ra một hơi, nói:
- Chỉ cần phu nhân hiểu rõ điểm này, thì ta an tâm lắm rồi.
- Ta đã để cho ngươi đến đây, thì không có ý giấu giếm gì ngươi.

Hàn Trinh nói:
- Đa tạ.

Thiết Cô lại hỏi:
- Chuyện này bây giờ ngươi đã hiểu rõ hoàn toàn rồi chứ ?

Hàn Trinh lắc lắc đầu nói:
- Còn có mấy điểm chưa hiểu rõ.
- Ngươi nói đi.
- Hẳn là phu nhân đã sớm tính chắc Đinh Lân sẽ đến đây sao ?

Thiết Cô gật đầu:
- Không sai vì vậy ta đã chuẩn bị kỹ càng, đợi hắn ở đây.

Hàn Trinh nói:
- Nhưng phu nhân sao có thể biết y nhất định sẽ đến ?

Thiết Cô đáp:
- Có người báo cho ta biết.

Hàn Trinh hỏi:
- Người đó là ai ?

Thiết Cô nói:
- Là bằng hữu.
- Là bằng hữu của Đinh Lân hay là bằng hữu của phu nhân ?

Thiết Cô hỏi lại:
- Nếu không phải là bằng hữu của Đinh Lân làm sao lại có thể biết hành động của y ?

Hàn Trinh thở dài:
- Có khi bằng hữu còn đáng sợ hơn thù địch.

Y đột nhiên lại hỏi:
- Phu nhân trước đây có nhìn thấy Đinh Linh Lâm hay chưa ?

Thiết Cô đáp:
- Chưa !

Hàn Trinh hỏi:
- Vậy thì phu nhân làm sao biết Đinh Lân rất giống y thị ?

Thiết Cô nói:
- Nghe nói bọn họ vốn là song sinh huynh muội.

Hàn Trinh thốt lên:
- Ồ !

Thiết Cô nói tiếp:
- Tập tục của họ Đinh, song bào thai sinh hạ nếu là một nam một nữ thì một người trong bọn họ nhất định phải được gởi cho bên ngoài nuôi dưỡng.

Hàn Trinh lại hỏi:
- Phu nhân làm sao biết được ?

Thiết Cô đáp:
- Có bằng hữu nói cho ta biết.
- Có phải là bằng hữu mới nói vừa rồi phải không ?

Thiết Cô gật đầu:
- Không sai.

Hàn Trinh cũng gật gật đầu, nói:
- Y đã là bằng hữu tốt của Đinh Lân, đương nhiên biết nhiều chuyện mà người khác không biết.

Thiết Cô quay nhìn hỏi:
- Có phải là ngươi rất muốn biết người đó là ai phải không ?

Hàn Trinh gật đầu, Thiết Cô liền hỏi:
- Tại sao ?

Hàn Trinh cười nhạt, nói:
- Tại vì ta không muốn kết giao bằng hữu với y.

Ánh mắt của Thiết Cô cũng như đang cười, nói:
- Ngươi thật là một con người tinh nhanh.

Hàn Trinh tiếp:
- Hơn nữa còn là Chùy Tử.
- Hơn nữa còn là một "cái chùy có mắt"

Hàn Trinh nói:
- Mũi tuy bị đánh gãy, mau mà cũng còn rất tinh nhạy.

Thiết Cô mỉm cười:
- Vì vậy nếu ngươi chịu thay ta đi đến một nơi để xem xét, thì thật là tốt không gì bằng.

Hàn Trinh nói:
- Xin cứ dặn dò.

Thiết Cô hỏi nhanh:
- Ngươi chịu đi à ?

Hàn Trinh đáp:
- Phu nhân có muốn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng sẽ đi.

Thiết Cô thở dài, nói:
- Chả trách nào Vệ Bát gia tín nhiệm ngươi, xem ra ngươi quả nhiên là một người có đầy đủ nghĩa khí.
- Chỉ cần có được một lời khen thưởng của phu nhân, Hàn Trinh có chết cũng vô oán.

Thiết Cô cười nói:
- Ta không muốn bảo ngươi đi tìm cái chết, chẳng qua chỉ muốn ngươi đi Phiêu

Hương biệt viện thôi.
- Đi xem động tĩnh của Diệp Khải Nguyên phải không ?

Thiết Cô nói:
- Thuận tiện cũng xem xét luôn đại mỹ nhân chỉ mới có bảy tuổi.

Phiêu Hương biệt viện hương thơm bồng bềnh.

Đèn trong cửa sổ vẫn còn sáng, trên cửa sổ có hai bóng người một nam, một nữ.

Không nhìn thấy Trân Châu huynh đệ.

Trên mặt đất phủ tuyết có một cán kiếm gãy, đầu kiếm lấp lánh sáng dưới ánh đèn.
Xem ra vận khí của Trân Châu huynh đệ hôm nay thật không tốt.
Đột nhiên, cửa sổ bật ra.
Một nữ nhân rất đẹp trong tay ôm một con búp bê bằng đất, đứng ở cửa sổ.
Khuôn mặt của y thị trắng hồng, mắt to sáng, lỗ mũi nhỏ nhắn nhưng ửng đỏ.

Vẻ mặt toát ra vẻ ngây thơ, dịu dàng khó tả.
Bản thân nữ nhân này xem ra rất giống một con búp bê bằng đất.

Nhưng vóc người của y thị lại không giống một con búp bê. Mỗi phân một tấc trên người của y thị đều phảng phất đang phát ra một loại nhiệt lực khiến người khác không thể kháng cự.

Vẻ mặt trẻ con, với người phụ nhân, điều này tuy không tương xứng nhau, nhưng lại hình thành một sự tổ hợp kỳ diệu, tổ hợp thành một loại dụ hoặc kỳ diệu, một loại dụ hoặc đủ để cho đa số nam nhân phạm tội.
Muốn bảo hộ một nữ nhân như vậy, thật không dễ.
Phía sau nữ nhân này còn có một nam nhân, xem ra còn rất là trẻ, rất là anh tuấn.
Diệp Khải Nguyên hiển nhiên cũng là một nam nhân rất đáng ưa nhìn, chỉ đáng tiếc chàng đứng khá xa.
Hàn Trinh tuy cũng nhìn thấy, nhưng không rõ vẻ mặt của Diệp Khải Nguyên.
Trong tay Thượng Quan Tiểu Tiên ôm một con búp bê bằng đất, miệng khẽ hát một bài đồng ca, giọng hát cũng rất là ngọt ngào.

Chợt nghe Diệp Khải Nguyên nói:
- Bên ngoài gió rất lạnh, tại sao cô nương còn không đóng cửa sổ lại ?

Thượng Quan Tiểu Tiên cong môi lên đáp:
- Bảo Bảo nóng quá, Bảo Bảo cần phải hóng gió.

Diệp Khải Nguyên thở dài, nói:
- Bảo Bảo nên đi ngủ đi thôi.

Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
- Nhưng Bảo Bảo vẫn chưa chịu ngủ, Bảo Bảo vẫn còn tỉnh lắm.

Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
- Tối như thế này rồi mà vẫn chưa chịu đi ngủ, Bảo Bảo thật là một đứa trẻ hư.

Thượng Quan Tiểu Tiên lập tức kêu lên:
- Bảo Bảo không phải là một đứa trẻ hư, Bảo Bảo ngoan lắm.

Nàng duỗi đôi tay trắng nõn nà vỗ nhẹ vào ngực con búp bê, dịu dàng nói:
- Bảo Bảo đứng khóc, người ấy mới là kẻ hư, Bảo Bảo không khóc ma ma sẽ đút sữa cho con ăn.

Nàng thật đã muốn cởi vạt áo ra, đút sữa cho con búp bê ăn.
Ngực của nàng như nóng hổi mà ướn cao lên.
Hàn Trinh từ xa nhìn thấy, trái tim như nhảy dựng lên, đập thình thịch.
Nào ngờ đúng vào lúc này, Diệp Khải Nguyên đột nhiên lao tới, đóng "rầm" cửa sổ lại.

Thượng Quan Tiểu Tiên ở trong cửa sổ cười khích khích nói:
- Ngươi kéo ta làm gì vậy ? Có phải ngươi cũng muốn uống sữa hay sao ? Hi hi...

Khói hương trong Phật đường đã tản mác hết.
Vệ Bát Thái gia nhắm mắt nằm duỗi ở trên chiếc sạp mềm, sắc mặt đỏ hồng, tựa như đã ngủ say rồi.

Thiết Cô nghe Hàn Trinh kể xong hết mới nói:
- Cửa sổ vừa đóng lại, thì ngươi quay đi ngay à ?

Hàn Trinh cười gượng đáp:
- Ta không thể cũng vào trong đó giành uống sữa.

Ánh mắt Thiết Cô như cười cười nói:
- Xem ra ngươi dường như rất là hâm mộ Diệp Khải Nguyên ?

Hàn Trinh thở dài:
- Ta cũng rất đồng tình với y.

Thiết Cô nhắc lại:
- Ngươi đồng tình với y.

Hàn Trinh nói:
- Cả ngày đi theo một nữ nhân như thế, thực không phải là một chuyện dễ chịu.

Tâm Cô đột nhiên hỏi:
- Y thị rất đẹp phải không ?

Hàn Trinh liếc nhẹ Tâm Cô một cái, nói:
- Còn phải xem cái đã.
 
Đây không phải là lời nói thật, nhưng là một câu nói thông minh. Không có bất cứ một nữ nhân nào, muốn nghe nam nhân trước mặt mình ca ngợi một nữ nhân khác.

Tâm Cô lạnh lùng nói:
- Nghe nói kẻ ngu đần thì đều rất đẹp ?

Hàn Trinh đáp:
- Đúng.

Tâm Cô lại cười nói:
- May mà mỹ nhân không nhất định đều là ngu đần.

Y thị tự thân đương nhiên cũng là mỹ nhân, rất đẹp.

Thiết Cô đột nhiên lại hỏi:
- Trong Phiêu Hương biệt viện có phải là chỉ có hai người bọn họ không ?

Hàn Trinh đáp:
- Ta trước sau đều xem qua dường như không có ai khác.

Thiết Cô nói:
- Dường như không có ? Hay là đích xác không có ?

Hàn Trinh ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói:
- Đích xác không có.

Thiết Cô nói:
- Có thể có người khác nhưng đang ngủ.

Hàn Trinh lắc đầu:
- Trong các phòng khác đều không có ánh lửa, trời lạnh như thế, không ai ngủ ơ? trong một căn phòng không được sưởi ấm cả.

Thiết Cô cuối cùng cười cười nói:

- Xem ra ngươi không những thông minh, hơn nữa còn rất là tinh tế.

Tâm Cô đột nhiên nói:

- Chỉ đáng tiếc, cánh mũi bị cong đi một chút.

Thiết Cô quắc mắt nhìn Tâm Cô một cái, nói:

- Ngươi nếu không muốn lấy y, thì thắc mắc đến lỗ mũi người khác cong hay không con làm gì.

Tâm Cô đáp:

- Nam nhân mũi cong, cũng chẳng sao.

Thiết Cô lại cười nói:

- Tiểu quỷ hồ thuyết bát đạo, không sợ người ta nghe thấy cười cho hay sao ?

Hàn Trinh đột nhiên phát giác trái tim của mình lại nhảy dựng lên, đập rất nhanh. Khả năng này y không phải không nghĩ đến, chẳng qua chỉ không dám nói ra mà thôi. Lúc này hai mẫu tử bọn họ dường như đang cố nhắc nhở y.

... Có phải bọn họ lại muốn đưa ta vấn đề khó khăn để cho ta giải quyết.

Thiết Cô quả nhiên lại hỏi:
- Võ công của ngươi có phải là học của Vệ Bát Thái gia ?
- Không phải !

Hàn Trinh không phải là đệ tử của Vệ Thiên Bằng, cũng không phải là người trong Thập Tam thái bảo.

Thiết Cô hỏi:
- Binh khí nhà ngươi dùng là chùy phải không ?
- Phải.

Thiết Cô lại nói:
- Ta còn chưa nghe nói trong giang hồ có người dùng chùy làm binh khí.

Hàn Trinh cười nói:
- Đó vốn là ta chỉ tình cờ dùng tới thôi.

Thiết Cô hỏi:
- Chùy cũng có độc môn chiêu thức chứ ?
- Không, nhưng vô luận chiêu thức của loại binh khí nào, đều có thể dùng chùy sư? dụng được.

Thiết Cô nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, thì chiêu thức võ công mà ngươi biết không phải là ít.

Hàn Trinh đáp:
- Chỉ đáng tiếc nhiều mà bất tinh.

Tâm Cô đột nhiên cười khúc khích nói:
- Không ngờ con người như ngươi mà cũng biết giả khách khí.

Trái tim Hàn Trinh lại đập thình thịch.

Thiết Cô nói:
- Ngươi đi theo Vệ Bát gia có mấy năm, đã trở thành người đắc lực nhất trong số môn hạ của lão, võ công chắc là không tồi ?

Hàn Trinh lạnh lùng nói:
- Còn cần phải xem lại.

Thiết Cô cười cười:
- Vì vậy ta muốn ngươi làm một chuyện.

Hàn Trinh nói:
- Xin cứ dặn dò.
- Chuyện này càng nhanh càng tốt, tối hôm nay đúng là cơ hội tốt để hạ thủ.

Hàn Trinh gật đầu:
- Đúng !

Thiết Cô lại nói:
- Vì vậy bây giờ ta muốn Đinh Linh Lâm động thủ.

Hàn Trinh trầm tư một hồi, hỏi:
- Nhưng không biết Diệp Khải Nguyên có nhận ra hay không ?
- Chắc chắn là không, cứ xem như y thị còn có chỗ sơ hở, nhưng dưới ánh đèn cũng không nhận ra được đâu.

Hàn Trinh trầm ngâm:
- Nhưng bọn họ vốn là tình nhân cũ của nhau, nếu nhìn lâu, có thể...

Thiết Cô ngắt lời, nói:
- Bọn ta sao lại để hắn nhìn rõ cho được, chỉ cần để cho Đinh Linh Lâm tiếp cận được y, đại công tất cáo thành.

Tâm Cô cười nói:
- Y vốn xuất thủ rất là nhanh, nếu không thì sao lại có thể một quyền đánh gãy mũi ngươi.

Hàn Trinh chỉ cười gượng, trong lòng cảm thấy rất là êm dịu.

Thiết Cô nói:

- Thế nhưng, bọn ta cũng không thể không cẩn thận hơn, đề phòng vạn nhất, vì vậy ta muốn ngươi đi theo.

Hàn Trinh ngơ ngạc nói:
- Ta sao lại có thể đi theo hắn chứ ?

Thiết Cô hỏi:
- Tại sao không thể ?

Hàn Trinh nói:
- Ta... ta... phải đóng vai là ai ?

Thiết Cô đáp:
- Là quản sự Ở đây, dẫn hắn đi tìm Diệp Khải Nguyên, tại vì nơi này Đinh Linh

Lâm chưa đến bao giờ, đương nhiên không nhận ra đường đi.

Hàn Trinh không khỏi thở dài, nói:
- Phu nhân suy nghĩ thật chu đáo.

Thiết Cô cười nhạt:
- Nếu suy nghĩ không chu đáo, thì làm sao dám xuất thủ kinh động Diệp Khải Nguyên.

Hàn Trinh nói:
- Bây giờ ta chỉ lo lắng một chuyện.
- Chuyện gì ?

Hàn Trinh đáp:
- Lo lắng phi đao của Diệp Khải Nguyên.

Thiết Cô cười cười:
- Ngươi sợ à ?

Hàn Trinh gượng cười:
- Ta chỉ sợ Đinh Linh Lâm cô nương không thể xuất thủ là đã chế ngự tử mệnh của hắn được ngay, e rằng hắn còn có cơ hội hoàn thủ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 74
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com