watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:41:4631/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thái Dương Huyền Công - Trần Thanh Vân - Hồi 1-15 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Thái Dương Huyền Công - Trần Thanh Vân - Hồi 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 14

 

Hồi 15-2

Và đây có lẽ là điều nãy giờ đã diễn biến, nên hồng y giai nhân nọ càng căm tức hơn khi  nàng lớn tiếng mắng:
- Có giỏi thì đỡ thử một chiêu của bản nhân xem nào!  Đồ rùa đen thụt cổ!  Đồ quạ đen trọc  đầu chuyên rình cắn trộm.
Thân pháp nàng ta quả là nhanh nhẹn, miệng không ngớt lời chửi rủa nhưng bóng nhân ảnh  xoay kín quanh Thiên Nhất đại sư.
Nhưng lão trọc Thiên Nhất quả là cáo già.  Lão ta cứ chậm mà chắc, đợi cho luồng kình  cương mãnh của đối phương đến gần dù bất kỳ  ở phương vị nào đánh tới, thì lão chỉ cần  nghiêng người đảo bộ, hoặc tung thân lên cao là đủ để... kình lực của đối phương lao sàn sạt sượt  qua người.
Lối giao chiến này hỏi ai mà không tức giận?  Nếu là người khác ắt họ đã phải chán nản bỏ
đi rồi.  Nhưng hồng y giai nhân thì không như thế.  Dường như nàng ta đã quyết lòng phải đập  trúng Thiên Nhất đại sư một chưởng mới hả dạ.
Bởi thế, nàng ta không tiếc lời hết châm chọc khích bác lại đến mắng chửi Thiên Nhất đại  sư, hy vọng Thiên Nhất đại sư động nộ lên, đối chưởng cùng nàng.
Nhưng cuối cùng, người động nộ lại là nàng ta chứ không phải là Thiên Nhất mà nàng đang  nhắm vào.
Và đến khi Thiên Nhất đại sư nhận được ám hiệu của tên bang chủ Nhất Thiên Bang thì lão  ta mới gầm lên một tiếng và độc ác bảo đối phương:
- Tiểu liễu đầu mồm mép kia, còn không bó tay quy hàng à?  Và Thiên Nhất đại sư đã ngay lập tức trụ vững thân hình, không còn nhảy tránh chưởng  kình của hồng y giai nhân nữa, mà ngay lập tức, Thiên Nhất đại sư đưa ra hữu chưởng chạm  thẳng vào chưởng kình của đối phương đang lao đến...
…m!  Chưởng kình của nàng nọ do liên tục đẩy ra với ý muốn đánh cho hả giận hơn là hy vọng  đánh trúng vào người lão Thiên Nhất quỷ quyệt, cho nên, khi bất thình lình lão trọc Thiên Nhất  đối chưởng thì hồng y giai nhân không thể nào ứng xử kịp lúc.  Vì không thể nào tăng thêm kình  lực vào chưởng kình, do đó, cú chạm chưởng này hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng ta!
Tất nhiên, người bị hạ phong chính là hồng y giai nhân bướng bỉnh nọ, chứ không phải là  Thiên Nhất đại sư.
Thân hình trôi tuột về phía sau, hồng y giai nhân nhìn lão trọn Thiên Nhất đang bất động và  cười nửa miệng khinh thị nàng thì cơn tức giận trong người nàng bay biến đâu mất.
Nàng biết rằng đã đến lúc đối phương đang có dự mưu nào đó bất lợi cho nàng.  Và nếu đã thế thì trước một lão trọc Thiên Nhất ranh ma quỷ quyệt lại còn có một nhân vật  trùm đầu che kín chân diện thần bí đang đứng kia, nàng cần phải có sự tỉnh táo, sự trầm tĩnh  đứng bậc của một danh gia võ học!  Vì võ học của nàng đứng là thừa đủ để được liệt vào hàng  ngũ những danh gia võ học.
Nhìn nàng ta như được lột xác, biến đổi thành một người khác hẳn, không riêng gì Hàn  Nhược Thuyên và Văn Đức Chính mà Thiên Nhất  đại sư và bang chủ Nhất Thiên Bang cũng  phải giật bắn thân mình vì kinh ngạc và... lo sợ.
Thiên Pháp đại sư bị chế trụ huyệt đạo đang quỳ đó cũng kinh hãi thầm!  Qua khóe mắt  đang nhấp nháy của Thiên Pháp đại sư cũng đủ hiểu đại sư đang lấy làm mừng cho bản thân đại  sư vì đại sư đã thoát mạng trong lần đối chiêu với nàng ta trong đêm vừa qua.  Dù là do người  khác cứu mạng cho đại sư, và đến bây giờ đại sư đã hiểu võ công của đại sư không làm sao sánh  được với giai nhân tuyệt mỹ đang đứng kia.  Không là gì cả!
Vô hình chung, Hàn Nhược Thuyên bất giác nín thở.  Văn Đức Chính nắm chặt tay quyền, lo ngại cho nàng giai nhân bướng bỉnh nọ khi thấy tên  bang chủ Nhất Thiên Bang đang nhích động thân hìng của hắn bước lại gần hơn, thêm hai bước  chân nữa...
Thiên Nhất đại sư thôi không cười nửa miệng nữa.  Mắt long lên độc ác, hữu chưởng từ từ  nâng lên với năm ngón tay xòe rộng.  Thiên Nhất đại sư bặm môi, mím miệng đột ngột hất mạnh  hữu chưởng ra.
Và Thiên Pháp đại sư thật sự kinh ngạc trước lối phát công kỳ quái khác lạ của Thiên Nhất,  nguyên là sư huynh đồng môn của đại sư!  Vì đây nào phải là võ học truyền đời của Thiếu Lâm  phái.
Luồng chưởng kình truyền một màu đỏ như máu hồng đang từ từ cuốn ra xuất phát từ tâm  chưởng xòe rộng của Thiên Nhất đại sư.
Và cái nóng do chưởng kình này toát ra đã làm Thiên Pháp đại sư đang quỳ đó phải tháo  mồ hôi hột.
Do nóng ngột ngạt mà đổ mồ hôi?  Hay do đại sư Thiên Pháp đang thầm lo cho sự tồn vong  của một phái Thiếu Lâm mà phải tháo mồ hôi?
Không ai biết được điều này ngoại trừ bản thân đại sư Thiên Pháp biết.  Lối phát chưởng này, màu đỏ chu sa này, và cái nóng này của loại công phu này, hồng y
giai nhân đã một lần đụng độ ngay đêm qua chứ có lâu la gì?  Và nàng cũng đã biết được tên gọi  của công phu này qua lời kể của Văn Đức Chính!
Giờ đây, nàng thập phần bình tĩnh không chút nào lo ngại qua tư thế đứng và phương vị  phát công đối kháng của nàng trước Dương quyết công phu đã vang danh thiên hạ trước đây  gần trăm năm của Âm dương song lão quái.
Thật thế, chính Văn Đức Chính đang từ trên mái ngói của Tổ sư điện nhìn xuống cũng phải  nhìn nhận điều này khi thấy nàng phát chưởng đánh trả lại đối phương.
Cũng từ tâm chưởng được hồng y giai nhân dựng đứng lên và đang đẩy ra đã xuất phát một  luồng nhu kình dè dặt, nhè nhẹ đưa tới, lao xoáy vào trung tâm màn kình phong đỏ vụ của Thiên  Nhất đại sư.
Nhờ vào màn kình phong có màu đỏ dày đặc nọ, mà mọi người quan chiến có thể thấy rõ  hiệu năng của luồng nhu kình do hồng y giai nhân phóng ra.
Và đây là đấu pháp duy nhất mà hồng y giai nhân sau một lần thất bại đã nghiệm ra, để có  thể hóa giải và triệt hạ được công phu đặc dị này của tên trọc đầu Thiên Nhất.
phải  là không có lý do.  Công lực của nàng thật quả là cao hơn Thiên Nhất đại sư đôi phần.  Nàng ta  đã nói không sai!"
Văn Đức Chính tự nhủ thầm và lơi dần tay quyền nãy giờ đã nắm chặt đến nỗi trắng nhợt  cả lòng bàn tay.

Không như đêm qua, hồng y giai nhân đã xuẩn ngốc làm điều dại dội: dùng cương đụng với  cương.  Khiến cho nàng phải chuốc lấy nhục bại, chút nữa đã phải mạng vong.
Lần này, nàng ta đã thay đổi đấu pháp.  Dùng nhu để thắng cương.  Một khi công phu tu vi  của nàng trên bậc Thiên Nhất đại sư.
Và lần này, chính Thiên Nhất đại sư mới là người phải hoảng kinh hồn vía, khi thấy luồng  xoáy kình của con nhải ranh mồm mép cứ lao vào lão như không có một sức cản nào trước mặt  lão ta vậy.
Màn kình phong đỏ ối cứ bị tâm xoáy của đối phương xô vẹt ra, không cách nào gom tụ lại  được.  Màn kình phong này không còn phình to dần dần như đêm qua đã từng diễn ra như vậy  nữa.
Và đương nhiên, luồng nhiệt phát sinh từ tâm chưởng của Thiên Nhất đại sư đã không cách  nào xô đến đối phương để uy hiệp nữa.  Mà ngược lại, luồng nhiệt phải có này đã theo tâm xoáy  do nhu kình của hồng y giai nhân đẩy ra đang cuộn ngược lại vào lão trọc Thiên Nhất, khiến  Thiên Nhất đại sư đã bở vía lại còn bở vía hơn.
Cuối cùng, Thiên Nhất đại sư đã phải tung thân, lạng người nhảy tránh nhu kình của ả kia  ập tới và tránh luồng kình của chính mình quay ập vào bản thân đại sư.
"Gậy ông đập lưng ông!"  Thầm tán thưởng, Hàn Nhược Thuyên suýt nữa đã không kềm được tiếng hoan hô chực  thoát ra khỏi từ bờ môi.
Gườm gườm đưa mắt nhìn đối phương, Thiên Nhất đại sư hét toáng lên:  - Tiện tỳ giỏi thật!  Đấy là công phu tà môn gì?  Đáp trả, hồng y cười khẩy mà nói:  - Chính công phu của lão mới đúng là tà môn đấy lão trọc đầu gian ngoa ạ!  Lão tưởng phần  Dương quyết của Âm dương song lão quái mà lão học lóm được là vô địch sao?  Hừ, chỉ là ếch  nằm đáy giếng, đến Nghịch đảo càn khôn cang nhu thần công của bản nhân mà lão không biết  đến thì làm sao đủ sức mà hòng xưng hùng trong thiên hạ được?
Thiên Nhất đại sư tròn mắt kinh ngạc khi nghe danh xưng của công phu này do chính miệng  hoa anh đào của ả mồm mép tự nói ra.
Văn Đức Chính và Hàn Nhược Thuyên cũng thế, chứ nói gì đến Thiên Pháp đại sư đang  quỳ đó lộ vẻ nghi hoặc ra mặt.
Tên bang chủ Nhất Thiên Bang thì nào khác  gì mọi người.  Nhưng hắn đã khéo che đậy  bằng câu nói:
- Hừm!  Cái gì là Nghịch đảo càn khôn chứ?  Để biết công phu nào cao hơn công phu nào cô  nương có dám thử qua Âm dương quyết hợp chưởng không?
- Các hạ là ai?  Liên quan gì đến Thiếu Lâm mà xen vào?  Và nếu đã là người Thiếu Lâm  phái sao lại che kín chân diện?  Nói đi, bằng không bản nhân không đủ thời giờ lý đến những việc  vô tích sự đâu!
Khoa chân bước lại gần hơn, tên bang chủ Nhất Thiên Bang cười khùng khục đoạn hỏi:  - Cô nương chỉ biết một mà không biết hai!  Ha ha ha...  Vậy chứ... tại làm sao cô nương  đến gây hấn với Thiếu Lâm phái?
Khinh khỉnh, hồng y giai nhân vừa nhìn tên che đầu rút cổ nọ bằng nửa mắt, vừa đáp:  - Đương nhiên là có lý do.  Các hạ lọ là phải hỏi bản nhân điều đó!  - Lý do gì?  Không dám nói à?
- Ha ha ha...  Sợ gì bản nhân lại không dám nói cơ chứ?  Chẳng phải bản nhân đã đường  hoàng cảnh báo trước cho phái Thiếu Lâm rồi hay sao?
- Là do Nhất Thiên Bang à?  - Đúng vậy!  Thế nào?  Có việc gì không?  Tên bang chủ Nhất Thiên Bang ởm ờ hỏi:  - Thế tại sao cô nương không tìm đến người Nhất Thiên Bang mà kiếm chuyện?  Sao lại dây  dưa ở đây làm chi cho phí thời gian?
Trợn ngược cặp chân mày lá liễu, hồng y giai nhân giận dữ nói:  - Bản nhân sợ à?  Hừm!  Nếu bản nhân tìm được tên bang chủ công đầu rụt cổ đó thì bản  nhân không cần đến các hạ nhắc nhở đâu!
Hàn Nhược Thuyên cố nhịn cười trước câu mắng vô tình của nàng nọ mà nàng đã không  ngờ đối tượng đang ở ngay trước mặt nàng ta...  Tên bang chủ vẫn tiếp tục ởm ờ hỏi:  - Thế nếu cô nương tìm được tên bang chủ ấy thì... cô nương sẽ làm gì nào?  - Đánh!
- Sao lại đánh?  Có thù hằn gì sao?  - Ha ha ha... bang chủ Nhất Thiên Bang mà dám gây thù chuốc oán với bản nhân sao?  Ha  ha ha...
Tên bang chủ Nhất Thiên Bang kinh ngạc thật sự!  Cũng như mọi người hiện diện quanh đây  cũng đang kinh ngạc vậy!
Hắn hỏi dò:  - Không thù, không oán, cớ sao cô nương lại muốn kiếm chuyện với Nhất Thiên Bang?  - Không việc gì đến các hạ mà các hạ phải hỏi đến!  Bản nhân thích thế nào thì cứ thế mà  làm thôi!
- Ít ra cũng có nguyên nhân chứ?  - Có!  Nhưng các hạ không phải là người mà bản nhân có phận sự giải thích!  Trừ phi...  - Thế nào?
- Trừ phi các hạ chính là bang chủ Nhất Thiên Bang!
- Ha ha ha...  Hồng y giai nhân căm tức nhưng tên che giấu thân phận đang cười ngạo nghễ.  Nàng quát
lên:
- Câm ngay!  Cái gì đáng cười đâu nào?  Tên nọ liền ngưng cười!  Và vừa nhìn chằm chặp vào nàng nọ, vừa ưỡn ngực nói:  - Thì chính bản bang chủ đang hiện diện ngay đây kia mà?  Cô nương thật không biết điều  này sao?

- Là các hạ?  Các hạ là bang chủ Nhất Thiên Bang?  Ha ha ha...  Đến lượt tên bang chủ Nhất Thiên Bang phải giận dữ quát lên:  - Dừng ngay!  Sao cô nương lại cười?  Nói, bằng không bản bang chủ không khách khí đâu!  Nhìn vào dáng cách tên che mặt nạ, hồng y giai nhân vừa gật đầu, vừa cao ngạo nói:  - Có thể lắm!  Có thể các hạ chính là bang chủ Nhất Thiên Bang lắm!  Thảo nào các hạ lại  dám thách thức bản nhân thử qua cái gì gọi là Âm dương quyết!  Ha ha ha...  Đi tìm mòn cả gót  sắt thì lại không gặp!  Nào ngờ, đến khi gặp thì không khó một chút nào!  Khéo lắm!  Khéo lắm  đấy các hạ!
- Sao lại khéo!  Gặp được bản bang chủ rồi nếu cô nương không nói rõ lý do cần gặp bản  bang chủ thì...
- Thì sao nào?  - Bản bang chủ không phải là hạng người thương hoa tiếc ngọc như phương trượng phái  Thiếu Lâm đâu!  Nào!  Nói đi!  Tại sao cô nương nhất mực chống đối lại bản bang?
Hồng y giai nhân trầm giọng xuống và lạnh lùng đáp:  - Không dễ thế đâu, các hạ!  Nếu bản thân không chứng thật được các hạ có phải là bang  chủ Nhất Thiên Bang thì các hạ đừng mong gì bản nhân nói!
- Thế... làm sao bản bang chủ chứng minh được đây?  Nhìn lườm lườm về phía tên che mặt tự nhận là bang chủ Nhất Thiên Bang hồng y giai nhân  cương quyết nói:
- Dễ lắm!  Cứ động thủ qua là bản nhân khắc biết thôi!  - Động thủ?  Cô nương thật sự muốn động thủ à?  - Khỏi phải nhiều lời!  Các hạ không thể không động thủ được đâu!  Ra tay đi!  Thấy giai nhân tuyệt sắc nọ vừa nói xong đã gườm gườm chực ra tay, tên bang chủ Nhất  Thiên Bang giẫy nẫy la lên:
- Khoan!  Khoan đã nào!  Thế cô nương không tự cho là công phu "Nghịch đảo càn khôn" gì  đó của cô nương là vô địch sao?  Cô nương không muốn so tài cùng Âm dương quyết hợp  chưởng hay sao?
Văn Đức Chính phập phồng lo ngại cho hồng y giai nhân vô tình sa vào bẫy của tên bang  chủ Nhất Thiên Bang.  Khi nghe hắn ta khiêu khích nàng nọ!  Lại còn lập lờ nói trớ đi là Âm  dương quyết hợp chưởng chứ không nói rõ là Lưỡng nghi hợp chưởng.
Văn Đức Chính đã mấp máy môi, định dùng ví pháp Truyền âm nhập mật nói qua về lợi hại  của Lưỡng nghi hợp chưởng cho hồng y giai nhân kia biết thì... đã không kịp!
Vì nàng ta đã ngạo mạn đáp ứng:  - Được!  Các hạ muốn thế nào cũng được!  Nên nhớ bản nhân không nương tay đâu nhé, lỡ  có chết đi, các hạ chớ trách bản nhân, mà hãy tự trách mình khi không lại tự nhận là bang chủ  Nhất Thiên Bang nhé! Tiến hành đi nào!
Vậy là lúc này, dù nói được nhưng Văn Đức Chính không dám nói!  Vì sợ nàng phân tâm  trong lúc nàng đã thốt lời đáp ứng cho đối phương dùng Âm dương quyết hợp chưởng rồi?
Trước sau gì nàng ta cũng phải so tài thôi!  Nhưng nếu cho nàng biết trước sự lợi hại thì  nàng ta sẽ mất đi hoặc giảm sút đi lòng tự tin.  Và như thế thì còn có hại hơn cho nàng ta nữa.   Do vậy Văn Đức Chính bồn chồn nôn nóng hơn, khiến cho Hàn Nhược Thuyên phục người cạnh  đấy phải đưa tay chạm vào người Văn Đức Chính có ý hỏi xem tại sao Văn Đức Chính lại có  thái độ kỳ quặc như vậy?
Văn Đức Chính vừa lắc đầu, vừa dùng bí pháp truyền âm nhập mật giải thích cho Hàn  Nhược Thuyên nghe:
"Hàn nhân huynh!  Phen này chắc nàng ấy  nguy thật rồi!  Vì bọn chúng định dùng đến  Lưỡng nghi hợp chưởng hạ thủ nàng!  Đấy là công phu tuyệt truyền thập phần lợi hại của Âm  dương song lão quái trước đây!  Đệ e... nàng ấy vô phương chống lại nổi!
Âm quyết và Dương quyết của Âm dương song lão quái thì Hàn Nhược Thuyên đã nghe  Văn Đức Chính nói qua rồi, nhưng còn thế nào là Lưỡng nghi?  Và Lưỡng nghi hợp chưởng nguy  hiểm đến thế nào thì Hàn Nhược Thuyên làm sao biết được?  Nên Hàn Nhược Thuyên nghi ngờ  lần này có lẽ Văn Đức Chính nhận định không đúng lắm!
Do đó, Hàn Nhược Thuyên chỉ biết nhún vai một cái, đoạn bình thản khom người, quan sát  đấu trường ở dưới.
Không biết làm sao hơn, Văn Đức Chính chỉ còn mỗi một cách là... thầm mong cho nàng ta  được bình yên và lo toan hồi hộp, chờ đợi kết cục của trận giao phong giữa Nghịch đảo càn khôn  thần công và Lưỡng nghi hợp chưởng...
Tình hình phía dưới, trong lòng Tổ sư điện, không vì sự lo lắng của Văn Đức Chính mà  chậm trễ.
Hồng y giai nhân không chút lo sợ, khi thấy tên tự xưng là bang chủ Nhất Thiên Bang đang  cùng sóng vai với Thiên Nhất đại sư tiến đến và dừng lại đứng cách nàng khoảng một trượng  rưỡi.
Mơ hồ, nàng ta đã hiểu tại sao gã thần bí kia lại nói Âm dương quyết hợp chưởng!  Có gì đâu, chẳng qua là gã nọ dùng Âm quyết hợp cùng Thiên Nhất đại sư dùng Dương  quyết, nên mới được gọi là Âm dương quyết hợp chưởng.
Hồng y giai nhân an tâm, thầm tính toán để tìm đấu pháp thích hợp chống chọi và thắng  được hợp chưởng này.
Dương quyết thì nhu kình của nàng thừa sức thắng, điều này đã được chứng minh rồi.
Còn Âm quyết thì... tuy nàng chưa thấy, nhưng nàng tin rằng... bằng vào cang kình trong  Nghịch đảo càn khôn cang nhu thần công sẽ thừa sức đả bại Âm quyết do gã bí ẩn nọ hợp lực.
Bởi thế, khi song thủ đã dựng lên trước ngực rồi, nàng ta lớn giọng hối thúc:  - Thời giờ của bản nhân rất hạn hẹn, mời động thủ đi nào!  Bằng giọng âm trầm, bang chủ Nhất Thiên Bang bảo:  - Gấp gáp gì thế cô nương?  — dưới cửu tuyền vẫn còn đủ chỗ cho cô nương kia mà?  - Không rườm lời nữa!  Đánh!  Hồng y giai nhân là nữ nhân mà xem ra tánh tình còn nóng nảy hơn cả nam nhân nữa.  Nói đánh là nàng đánh ngay, không chờ đối phương kịp phản ứng nữa.  Và nàng ta đánh thế cũng đúng thôi.  Vì so ra nàng thì đơn phương, còn địch thủ lại đến hai  kia mà.  Nàng không tranh lấy tiên cơ sao được?
Song thủ của nàng vừa đánh ra liền xuất hiện ngay hai luồng nhu kình, chia ra hai hướng  cùng một lúc tiến công cả hai người đối phương vào ngay ngang tầm ngực.
Hàn Nhược Thuyên một lần nữa ngấm ngầm thán phục cung cách mau lẹ này của hồng y  giai nhân.
Còn Văn Đức Chính thì vầng trán đã chau lại, chờ sự diễn biến của tình hình mà đã mười  phần tiên liệu trước kết quả rồi.
Không ngoài dự đoán của Văn Đức Chính, tên bang chủ Nhất Thiên Bang và Thiên Nhất  đại sư đã đồng loạt hét lên một tiếng như rung chuyển cả Tổ sư điện, đồng thời song chưởng của  cả hai đã kịp thời đẩy ra nhắm vào hai luồng nhu kình của nàng ta mà phát công.

Ngay tức khắc, từ tâm chưởng của Thiên Nhất đại sư đã xuất hiện màn cương kình màu đỏ  chu sa, và kỳ lạ thay, từ tâm chưởng của tên bang chủ Nhất Thiên Bang lại xuất hiện một màn  sương vụ trắng đục.
Màn sương vụ trắng đục mang theo một khí âm hàn lặng lẽ, hòa nhập vào màn cương kình  màu máu khiến cho man cương kình màu máu này phình to ra một cách nhanh chóng.
Đừng tưởng rằng cái lạnh của màn sương vụ trắng sẽ làm nguội lạnh đi cái nóng bức phát  sinh từ mà cương kình đỏ rực.
Ngược lại, cái nóng của màn cương kình màu máu này lan tỏa rộng khắp, phủ kín một  khoảng là hai trượng vuông chực chờ chụp xuống đầu hồng y giai nhân vẫn đang trụ bộ đứng  yên đó.
Đồng thời với cái nóng, thì cái lạnh đã như mũi dùi xuyên thẳng vào luồng nhu kình của  nàng ta lại còn làm cô đặc hai luồng nhu kình của nàng ta nữa, khiến cho hai luồng nhu kình này  không thể nào biến hóa thành cang kình chống chọi đối lập lại màn sương vụ trắng đục lạnh lẽo  của tên bang chủ Nhất Thiên Bang được.
Chẳng những thế mà hai luồng nhu kình của nàng ta cũng không thể phát sinh tác dụng  xoáy kình như lần mới rồi đã có hiệu lực xoáy thủng màn cương kình đỏ ối của Thiên Nhất đại sư  nữa.
Nghĩa là cang kình đâu không thấy, nhu kình cũng không thấy phát sinh hiệu dụng.
Hồng y giai nhân phen này mới thật là vô kế khả thi.  Đang khi đó, tên bang chủ Nhất Thiên Bang và Thiên Nhất đại sư đồng há miệng cười lên  đắc ý trước công năng tuyệt diệu của Lưỡng nghi hợp chưởng lần đầu tiên được thi triển mà lúc  nãy tên bang chủ Nhất Thiên Bang đã dè dặt, đã lập lờ chỉ dám gọi tên là Âm dương quyết hợp  chưởng mà không dám vỗ ngực xưng là Lưỡng nghi hợp chưởng.
"Kỳ diệu!  Thật là kỳ diệu!"  Thiên Nhất đại sư thầm tán thưởng như vậy...  "Công phu thật là cái thế, vô địch thiên hạ rồi!"  Tên bang chủ Nhất Thiên Bang tự mãn, tự cao, thầm kêu lên như thế...  "Quái lạ thế này!  Sao Nghịch đảo càn khôn cang nhu thần công lại bị như thế này?"  Thầm kinh hãi, hồng y giai nhân thất kinh hồn vía tự than lên một câu thầm trong lòng...  Hàn Nhược Thuyên đang ẩn thân quan chiến cũng phải rùng mình khiếp sợ cho nàng giai  nhân kia, và Hàn Nhược Thuyên phải quay mặt nhìn vào Văn Đức Chính, chờ xem Văn Đức  Chính có ra tay cứu nguy cho nàng nọ không?  Có biện pháp nào khả thi trong trường hợp cấp  bách này không?
Nào ngờ, Văn Đức Chính hoàn toàn bất động thân hình, xem như là việc đang xảy ra dưới  kia hoàn toàn không liên can đến Văn Đức Chính, khiến cho Hàn Nhược Thuyên tuyệt vọng,  tuyệt vọng trước thái độ bàng quang của Văn Đức Chính.  Và Hàn Nhược Thuyên đã định tung  người lao xuống Tổ sư điện, dù không cứu cấp được thì ít ra cũng thể hiện tấm lòng quan tâm  đến kẻ đang gặp đại nạn...
Nhưng, Văn Đức Chính đã kịp thời giữ Hàn Nhược Thuyên lại... và khi thấy Hàn Nhược  Thuyên có vẻ như muốn vùng ra để lao xuống dưới.  Sợ gây sự chú ý cho những tên đang ở phía  dưới, bất được dĩ Văn Đức Chính phải điểm huyệt định thân và điểm luôn vào á huyệt của Hàn  Nhược Thuyên.
Hàn Nhược Thuyên long mắt lên sòng sọc, trợn đến rách khóe mắt giận dữ nhìn Văn Đức  Chính...
Văn Đức Chính lắc đầu, đưa tay chỉ xuống dưới có ý bảo Hàn Nhược Thuyên hãy bình tĩnh,  và hãy tiếp tục theo dõi...
Vẫn còn giận đến sôi gan, Hàn Nhược Thuyên nhìn xuống phía dưới và kinh hãi kêu lên...  May mà Văn Đức Chính đã điểm á huyệt của Hàn Nhược Thuyên, bằng không...  Lúc này hồng y giai nhân cũng thầm kêu lên:  "Phải chạy mới được, bằng không..."
Nhưng... lực bất tòng tâm!  Nàng đã không làm được theo ý định nữa rồi!  Vì vòng ngoài thì màn cương kình màu đỏ của Thiên Nhất đại sư đã vây chặt lấy thân nàng.  Còn bên trong thì luồng sương vụ trắng mờ mờ lạnh lẽo của tên bang chủ Nhất Thiên Bang  cứ lù lù lao đến bó chặt tay  chân nàng, làm lạnh cóng tay chân khiến nàng vô phương nhích  động thân hình, và khiến cho nàng chỉ còn mỗi một cách là bó tay chịu chết.
Nàng mấp máy môi, không hiểu muốn trăn trối điều gì trước khi chết?  Nhưng cũng không  thể nào thốt lên thành tiếng được, và ngay lúc đó, thần trí của nàng bất giác mờ đi, không còn  biết đến gì nữa cả.
— trên mái ngói Tổ sư điện, Văn Đức Chính nhẹ thở phào một tiếng.  Vừa đưa tay giải huyệt cho Hàn Nhược Thuyên, Văn Đức Chính vừa nói bằng pháp Truyền
âm nhập mật:
"Đừng manh động!  Nàng ta không chết đâu!  Hình như bọn chúng chỉ muốn bắt nàng ta  thôi!  Hãy nghe thêm một lúc nữa nào!"
Nói gì thì nói, bảo Hàn Nhược Thuyên gì thì bảo, nhưng Hàn Nhược Thuyên vẫn đang tức  anh ách trong lòng, và có phần khinh thường Văn Đức Chính tuy có võ công cao cường nhưng  lại tham sanh húy tử!
"Hừ... không chết bây giờ, thì sau này cũng chết!  Có gì đâu mà nghe với ngóng nữa, hở tên  tiểu tử tham sống sợ chết kia?  Hàn Nhược  Thuyên này có mắt mà như mù đã hy vọng vào  ngươi!  Đã xem lầm ngươi rồi đó, Văn tiểu tử ạ!"
Thế là nhân lúc Văn Đức Chính ít nghi ngờ nhất, Hàn Nhược Thuyên đã tung lộn ngược  người ra sau, nhảy rời hẳn mái ngói Tổ sư điện và... đi đâu không biết!
Ngay lập tức, Văn Đức Chính cong người chờ đợi...  "Đây quả là dịp may cho ta!  Nếu... Hàn nhân huynh gây loạn động, hi vọng sẽ vô tình tạo  kế điệu hổ ly sơn!  Ta có thể nhân lúc này cứu nguy cho nàng nọ!"
Nào ngờ, kế đâu không thấy mà Văn Đức Chính lại nghe người bí ẩn nọ như một âm hồn  bất tán nói như rót vào tai:
- Văn tiểu tử!  Sao lại để tên họ Hàn kia đi đâu vậy?  Hỏi, có nghĩa là chờ được đáp!  Nhưng Văn Đức Chính biết đáp cho ai nghe đây?  Vì người bí ẩn nọ đang ở phương vị nào?   Cách chỗ Văn Đức Chính bao xa?  Văn Đức Chính không rõ thì làm sao phát thoại để đối đáp  đây?
Do đó, Văn Đức Chính chỉ biết nhún vai thay lời đáp và Văn Đức Chính tin chắc rằng  người bí ẩn nọ đã thấy được hành động bất ngờ của Hàn Nhược Thuyên thì chắc chắn sẽ thấy  được mọi cử chỉ của Văn Đức Chính...
Quả nhiên, người bí ẩn nọ đã nhìn được tường tận và lại còn lên tiếng nói:  - Ngươi hãy hướng về phía tả ngươi.  Ta đang ẩn thân tại đó!  Ta hi vọng rằng Truyền âm  nhập mật không phải là điều mà ngươi không làm được!  Nói đi!

Gật đầu ra hiểu, Văn Đức Chính giải thích:  - Có lẽ Hàn nhân huynh hận tại hạ không ra tay tương trợ cho nàng kia nên đã bỏ đi!  Còn  Hàn nhân huynh đi đâu thì tại hạ làm sao biết được?
Người bí ẩn nọ bèn nói tiếp:  - Thế... ta cũng nghĩ như thế!  Nhưng sao ngươi lại tọa thủ bàng quang mà không ra tay  tương trợ?
Giọng nói Văn Đức Chính như chùng xuống đến hai ba cung bậc khi đáp lại:  - Tại hạ tuy bất tài, nhưng nào phải là kẻ bất trí...
- Sao lại bất trí?  - Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng!  Tại hạ tự biết mình vô phương đương cự nổi Lưỡng  nghi hợp chưởng của hai tên đầu sỏ này!  Chẳng lẽ đã biết thế mà tại hạ lại nạp thân vào miệng  cọp sao?
- Lưỡng nghi hợp chưởng?  Sao lúc nãy ta lại nghe là Âm dương hợp chưởng?  Bằng Truyền âm nhập mật, Văn Đức Chính cười khẩy một cái đoạn đáp:  - Hừ!  Hắn ta chưa chắc thắng thì nào dám huênh hoang?  Đó, hãy nghe tiếp xem nào!  Hắn  ta đang bắt đầu khoe khoang rồi đấy...
Đúng như thế thật!  Ngay lúc Văn Đức Chính và người bí ẩn nọ nói đến đây thì ở phía dưới,  sau cái thắng lợi ngoài sức tưởng tượng, tên bang chủ Nhất Thiên Bang vừa nhìn chằm chặp vào  con mồi là hồng y giai nhân, vừa cao giọng nói lớn:
- Phó bang chủ thấy thế nào?  Lưỡng nghi hợp chưởng này liệu còn có ai là đối thủ hay  không hở phó bang chủ?
Chắc có lẽ người bí ẩn nọ nghe được câu nói này đã phải giật mình vì Văn Đức Chính đã  nêu đúng danh xưng của hợp chưởng, không sai một mảy may.
Nhưng riêng Văn Đức Chính và Thiên Pháp đại sư vẫn còn đang quỳ bất động thì lại giật  mình bàng hoàng vì cái danh vị mới của phương trượng chưởng môn  phái Thiếu Lâm Thiên  Nhất đại sư, đó là phó bang chủ Nhất Thiên Bang.
Không kềm được cơn xúc động và tuyệt vọng, Thiên Pháp đại sư hộc ra một búng máu tươi.   Và vẫn bất động quỳ tại chỗ. Thiên Pháp đại sư lần này bất động hẳn, bất động luôn cả tri giả,  do đã hôn mê bất tỉnh.
Ném cái nhìn đầy ý nghĩa về hồng y giai nhân và Thiên Pháp đại sư, trong cương vị mới là  phó bang chủ, Trung nguyên cười nịnh nọt đáp:
- Hà hà...!  Thái bang chủ liệu việc như thần, hạ nhân tin rằng thần công này đã là vô địch  rồi!  Bang chủ về bẩm lại Thái bang chủ việc xưng hùng xưng bá đã là việc trong tầm tay của  Thái bang chủ rồi đó!  Đồng thời bang chủ cũng bẩm lên thái bang chủ hộ hạ nhân là hạ nhân xin  được đem hết sức khuyển mã để phục vụ bản bang, đền đáp lại công ơn tài bồi của Thái bang  chủ và bang chủ!
Gật đầu, tên bang chủ Nhất Thiên Bang xòe tay ra hỏi:  - Hồi nguyên bảo mệnh đơn đâu?  Lật đật đưa tay vào bọc áo, Thiên Nhất đại sư lôi ra ba hoàn thuốc được bao bọc phía ngoài
bằng sáp, vừa đưa bằng hai tay cho tên bang chủ Nhất Thiên Bang vừa nói:
- Đây!  Bang chủ đã biết rồi đó.  Hồi nguyên bảo mệnh đơn của Thiếu Lâm phái tất cả là có  năm hoàn!  Theo lệnh Thái bang chủ, hạ nhân đã dùng hết hai hoàn, còn lại ba hoàn.  Hạ nhân  đã sắp đặt sẵn sàng để khi bang chủ hỏi đến thì hạ nhân đưa ra ngay.
Tên bang chủ Nhất Thiên Bang không dấu được sự khích động khi hắn hỏi:
- Một hoàn Bảo mệnh hồi nguyên đơn này giúp cho ta tăng được bao nhiêu năm công lực?  - Mười năm!  Như đang có toan tính riêng tư gì đó nên tên bang chủ Nhất Thiên Bang nói vội, trong khi  đưa tay cầm lấy ba hoàn sáp cho vào bọc áo:
- Được!  Bản bang chủ sẽ tấu trình lên Thái bang chủ về sự tận tâm tận lực này của phó  bang chủ!  Bây giờ, phó bang chủ hãy tạm thời lưu lại đây, giải quyết cho xong những việc nội  bộ đi.  Bản bang chủ đưa con tiện tỳ này về trình Thái bang chủ và... tùy Thái bang chủ quyết  định sẽ có biện pháp thích đáng xử trí con tiện tỳ này!
Chỉ cần nghe đến đây đã đủ cho Văn Đức Chính nên Văn Đức Chính vội vàng phát thoại  nói với người bí ẩn nọ:
- Tên bang chủ định đi về đâu vậy?  - Ta không biết!  - Được!  Có lẽ hắn sẽ đi một mình?  Tại hạ bám theo hắn đây.  Việc giải nguy cho nàng nọ  tùy thuộc vào dịp may này mà thôi!
- Ừ!  Ngươi đi đi!  Còn tên Hàn Nhược Thuyên kia để đây ta lo cho!  - Bảo trọng!
- Ừ!  Đi đi!  Này...  Tất cả những lời còn lại của người bí ẩn nọ đã rơi vào khoảng không!  Vì sau tiếng "bảo trọng" thì Văn Đức Chính đã rời đi ngay bằng thân pháp mà người bí ẩn  chưa lần nào được nhìn thấy do bất kỳ nhân vật nào thi triển trước đây.
Theo người bí ẩn nọ thì hiện tình trên giang hồ vào lúc này không còn nhân vật nào đáng để  người bí ẩn nọ kỳ vọng vào ngoài Văn Đức Chính.  Tuy sư môn của Văn Đức Chính như thế nào  thì người bí ẩn nọ hoàn toàn không biết rõ, nhưng hễ chống lại Nhất Thiên Bang là đã đủ cho  người bí ẩn nọ đặt lòng tin tưởng rồi.  Quá đủ là đằng khác!

 

Còn Tiếp

 

 

 

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 93
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com