Chỉ mục bài viết |
---|
Thái Dương Huyền Công - Trần Thanh Vân - Hồi 1-15 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Trang 13 |
Trang 14 |
Tất cả các trang |
Hồi 14-2
Nhìn được điều này, không riêng gì Hàn Nhược Thuyên ngạc nhiên mà chính bóng hồng tuyệt sắc nọ cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Quan sát thêm một hồi nữa, Hàn Nhược Thuyên không tìm thấy gì khác lạ, nhưng bóng hồng tuyệt sắc đã nhìn ra điểm lạ đó.
Đó là từ lúc phát động trận thế cho đến bây giờ, áp lực của La Hán đại trận vẫn không thay đổi.
"Bọn họ muốn gì đây? Ta kéo dài thời gian là do ta không đủ lực thì đã đành. Bọn họ sao lại muốn kéo dài thời gian? Muốn hay không muốn kéo dài thời gian vậy? Sao thần sắc bọn họ không lấy gì tươi tỉnh lắm khi đã khống chế, vây chặt được ta? Hắn có gì đó quái lạ!".
Ngẫm nghĩ thêm một lúc nữa, bóng hồng tuyệt sắc đã vỡ lẽ. Từ đầu trận cho đến lúc này nàng ta chưa hề phát ra một chưởng nào cả. Nửa chưởng cũng không. Nàng toàn thi triển thân pháp không mà thôi. "Điều này liên quan thế nào đến áp lức đối phương không đổi?" Chăm chú quan sát thái độ, thần sắc của từng tăng nhân đang tham gia đại trận, bóng hồng tuyệt sắc nghi ngờ, nghĩ thầm.
"Không lẽ do ta không tấn công, nên La Hán đại trận không thể phát huy được uy lực? Bọn họ biết có duy trì áp lực trận pháp như lúc đầu? Nhìn những nét mặt này... bối rối? Do họ cố duy trì áp lực như cũ, nhưng bọn họ đang sợ. Sợ cũng không chi trì được lâu hơn nữa. Quái dị! Thập phần quái dị! Chả lẽ cách phá trận La Hán lại như thế này sao? Hóa ra trận La Hán chỉ dùng để thử xem ai kiên định hơn ai à? Địch không công thì ta không công! Nhưng hễ địch nhân công một thì ta trận La Hán công lại nhiều lần mạnh hơn. Đúng rồi, nguyên lý chỉ có thế thôi!"
Hiểu rõ rành rành, bóng hồng tuyệt sắc dần dần lấy lại điềm tĩnh. Nàng ta cứ điềm nhiên tươi cười, tung tăng giữa trận tiền, bình tĩnh chờ toàn bộ một trăm linh tám vị tăng nhân bày trận từ từ đuối sức, từ từ mỏi mệt và tự động La Hán đại trận sẽ tan rã thôi.
Đứng ngoài lén lút quan chiến, Hàn Nhược Thuyên dù không nghĩ ra đạo lý này, nhưng vẫn thập phần kinh ngạc khi thấy giai nhân tuyệt mỹ nọ càng lúc càng tươi tỉnh thần sắc. Nàng ta cứ như người dạo cảnh xem hoa, không cho đây là trận chiến lưu huyết, không cho đây là trận pháp chưa từng nhân nhượng bất kỳ một nhân vật nào.
Do giai nhân tuyệt sắc thập phần hớn hở, Hàn Nhược Thuyên cũng không thấy nàng ta ra chiêu đối địch, nên Hàn Nhược Thuyên cứ ngỡ giai nhân tuyệt sắc là tiên nữ giáng trần, đang phất phơ như cánh bướm giữa ngàn hoa trong cảnh bình tịnh chốn dương trần ô trọc.
Hàn Nhược Thuyên kinh ngạc và mừng cho bóng hồng bao nhiêu thì Nhất Thiện đại sư và những tăng nhân khác đứng ngoài càng lo lắng bấy nhiêu.
Không lo sao được khi bóng hồng đó đã biết được nguyên lý phát động của La Hán đại trận. "Thảo nào ả ta lại dám một thân một mình đến gây hấn với bản phái. Nhân vật nào tài trí hơn người đã chủ sự ả này đến đây kiếm chuyện với Thiếu Lâm ta? Là "tiên" mà là tiên gì ở đây? Võ lâm Trung nguyên tự thuở nào phát xuất ra loại tiên này?".
Nhất Thiện đại sư đăm chiêu lo ngại. Toàn thể tăng nhân đương trường lo sợ. Hàn Nhược Thuyên nhìn đăm đăm nửa kinh ngạc, nửa mừng... Không ai thấy được một người nửa vừa xuất hiện tại đương trường. Nhân vật này trông không khác nào những tăng nhân khác trong Thiếu Lâm tự. Có khác chăng là tăng nhân này tuy tay có cầm một thiền trượng nhưng cao đúng một trượng và ở trên đầu trên của thiền trượng có khảm một viên ngọc lục bảo. Nếu người nào tinh mắt, nhìn rõ được trong đêm đen, sẽ thấy viên ngọc lục bảo này được chạm khéo thành hình một bàn tay rành rành năm ngón của Như lai phật tổ.
Hình dạng này, thiền trượng này đủ chứng tỏ vị tăng nhân này chính là phương trượng chưởng môn nhân của phái Thiếu Lâm.
Còn ai nữa đang giữ Lục ngọc Phật trượng, thiền trượng hiệu lệnh tối cao của Thiếu Lâm phái ngoài Thiên Nhất đại sư?
Thiên Nhất đại sư đã biết trước đêm nay sẽ có đại địch đến viếng. Thiên Nhất đại sư đã nghe được tiếng niệm Phật hiệu của La Hán đại trận. Và Thiên Nhất đại sư phải xuất hiện ở đây vì Thiên Nhất đại sư ngạc nhiên khi nghe tiếng niệm Phật hiệu này vẫn đều đều... đều đều. không tăng nhịp độ lên, không mạnh hơn lên.
Nhìn rõ được hiện tình lúc này, Thiên Nhất đại sư khẽ dộng thiền trượng xuống nền gạch lát quanh cổng Đại Hồng môn.
Choang! Đồng thời Thiên Nhất đại sư khẽ vận dụng nội lực quát lên: - Khai trận!
Sao lại là khai trận? Đúng lý ra, nếu theo hiện tình bây giờ thì Thiên Nhất đại sư phải lệnh cho môn nhân đệ tử kết thúc trận đánh mới đúng chứ! Chớ sao lại hô hào môn nhân đệ tử khai trận?
Đánh lại ư? Một lần đầu không xong, đối phương đã biết được nguyên lý phát động thế trận, thì há lẽ đại sư Thiên Nhất không biết rằng đừng nói là gầy trở lại một lần nữa. Dù chục lần, trăm lần thì kết quả cũng chỉ thế mà thôi. Có chăng là Thiên Nhất đại sư muốn môn nhân đệ tử chết lần chết hồi vì kiệt lực!
Sự thật không phải thế. Như đã nói, ngoại trừ địch nhân chết ngay trong trận thì không có cách nào dừng được trận đầu nửa chừng.
Do đó, Thiên Nhất đại sư buộc phải buông lệnh cho môn nhân đệ tử khai trận. Có nghĩa là gầy lại trận đấu ngay từ đầu.
Muốn gầy cuộc trở lại, thì một trăm linh tám tăng nhân này buộc phải thu hồi lại kình lực của từng người phát ra, giải tỏa bớt áp lực đang đè nặng trên người đối phương. Và trận thế tiếp tục di chuyển, như lần đầu di chuyển để khép vòng vây lại chuẩn bị vây ai đó. Hay nói đúng hơn là không vây ai ả, vì ý của Thiên Nhất đại sư là như thế.
Có thế mới giải khai được La Hán đại trận mà môn nhân đệ tử vẫn còn nguyên vẹn nhân số. chỉ mất đi chút ít chân lực do đã phải phát ra để duy trì áp lực cho trận thế La Hán.
Diễn giải thì lâu, nhưng thật ra, sau tiếng lệnh của Thiên Nhất đại sư thì áp lực trong trận thế liền biến chuyển đi lần lần.
Trong vài cái chớp mắt, áp lực đã hoàn toàn được giải trừ. Kế đó, không đợi vòng người di chuyển, bóng hồng tuyệt sắc đã nhanh như tốc cong người nhảy vọt ra khỏi vòng người loang loáng.
Và ngay tức khắc, Thiên Nhất đại sư đã hạ lệnh: - Đình thân! Giữ nguyên phương vị... Tản! Hào hển thở nặng nhọc, một trăm linh tám vị tăng nhân uể oải lui dần, lui dần. đứng vào phía sau vòng tăng nhân đang đứng cầm đuốc. Và những tăng nhân này chậm chạp lo điều hòa lại chân lực.
Đại hồng môn đang ồn ào náo nhiệt, phút chốc đã trở lại vẻ tĩnh lặng thường thấy ở một nơi sum nghiêm như thế này.
Nhưng thời gian tĩnh lặng này không kéo dài được bao lâu thì Thiên Nhất đại sư đã cất giọng:
- Nữ đàn việt chi trì được La Hán đại trận quả là công phu đã đến thập thành. Lệnh sư là ai? Sao lại buông lung cho nữ đàn việt đến gây náo loạn tại đây?
Giai nhân mặc y phục toàn hồng vẫn giữ giọng nói như đã dùng đối với Nhất Thiện đại sư lúc nãy:
- Thiên Nhất đại sư? Bản nhân không phải đến để cầu tình. Miễn cho những lời khen tặng. Thế nào? Tại sao Thiếu Lâm tự có thái độ bất chiến với Nhất Thiên Bang?
Thiên Nhất đại sư quả là trầm tịnh nhất mức, không bỏ vào tai những lời ngạo mạn của hồng y giai nhân, Thiên Nhất đại sư hỏi:
- Đởm lược lắm! Quí lệnh sư hà danh, hà tánh? Ăn miếng trả miếng, hồng y giai nhân làm ngơ không đáp. Mà lại hỏi: - Thiếu Lâm phái đã là đồng đạo với Nhất Thiên Bang từ bao giờ? Hai bên, mạnh người nào người ấy hỏi, nhưng không bên nào đáp ứng được cho bên nào cả. Kế đó, hai bên đứng yên nhìn kình nhau. Một bên là phương trượng chưởng môn phái Thiếu Lâm, là lãnh tụ đương nhiên của hào kiệt trên khắp giang hồ võ lâm Trung nguyên.
Một bên là nữ giai nhân tuyệt thế, tuổi còn non choẹt, ẩn tàng một thân võ học kinh nhân, là nghé con không biết sợ cọp.
Được một lúc như vậy, hồng y giai nhân lại lên tiếng: - Đã thế thì... mời động thủ đi, đừng có rườm lời nữa mất công? Như đã có chủ định, Thiên Nhất đại sư gọi lớn:
- Nhất Thiện! Hãy lãnh giáo, thử xem nữ đàn việt đây có bản lãnh kinh thiên động địa thế nào?
Ứng thanh một tiếng, Nhất Thiện đại sư chậm chạp bước ra. Dừng lại cách hồng y giai nhân độ hơn trượng, Nhất Thiện đại sư nói: - Bần tăng xin được hầu tiếp nữ đàn việt, mời! Không cần khách sáo, hồng y giai nhân liền vẫy nhẹ ngọc thủ: - Đỡ chiêu! Luồng sóng kình nhẹ như gió thoảng từ tay hồng y giai nhân đi ra lướt nhẹ nhàng đến gần Nhất Thiện đại sư.
Đã biết qua thân thủ của đối phương, Nhất Thiện đại sư nào dám xem thường. Đại sư cũng từ từ đưa ra song thủ, nhằm ngay sóng kình của đối phương mà bủa tới một lúc hai chưởng thật mạnh.
"Đại lực kim cương chưởng! Nàng ta làm sao đương cự nổi?" Đứng ẩn thân gần đó quan chiến, Hàn Nhược Thuyên thầm lo ngại cho giai nhân. Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của Hàn Nhược Thuyên. Luồng sóng kình nhẹ nhàng của hồng y giai nhân vừa gặp phải luồng cương kình của Nhất Thiện đại sư liền phát sinh hiệu lực.
Đất bằng dậy sóng như thế nào thì tình hình giữa đấu trường cũng diễn biến y như vậy. Kình lực cương mãnh của Nhất Thiện đại sư những tưởng sẽ đè bẹp và cỡi lên trên luồng kình êm nhẹ của đối phương, nào hay, ngay tức khắc sóng kình của đối phương bỗng trở nên rắn chắc chẳng khác nào bức tường bằng kim loại.
Búa bổ vào đá cũng không tạo được tiếng kêu như thế này. Bùng! Chẳng khác nào thuyền con gặp sóng dữ, Nhất Thiện đại sư loạng choạng, lảo đảo lùi về sau hơn hai trượng. Nếu không nhờ hàng tăng nhân đứng phía sau đỡ lại thì không biết Nhất Thiện đại sư còn thụt lùi thêm bao nhiêu bước nữa.
Hai tăng nhân đỡ người Nhất Thiện cũng bị dư kình của hồng y giai nhân xô dạt tới. Cả hai phải trụ người xuống theo tấn thiên cân trụy mới giữ được Nhất Thiện đại sư trong vòng tay đỡ.
Đã thế, hồng y giai nhân lại còn nói châm chọc thêm vào: - Để cảnh cáo, bản nhân mới chỉ dùng có ba thành chân lực thôi đấy. Còn ai nữa không? Hàn Nhược Thuyên nghe hồng y giai nhân nói mà kinh hoảng hồn vía. Vì đặt vào trường hợp của Hàn Nhược Thuyên, nếu có muốn đẩy bắn Nhất Thiện đại sư như thế, thì Hàn Nhược Thuyên phải dùng ít nhất là bảy thành chân lực, hoặc hơn. Chứ không phải chỉ có ba như hồng y giai nhân đã nói.
Nhưng nhìn kỹ lại sắc diện và thần thái của nàng ta thì Hàn Nhược Thuyên dù không muốn tin cũng phải tin vào điều nàng vừa nói.
Vì hồng y giai nhân vẫn tươi tắn, hớn hở. Sau lời nàng ta nói ra mà vẫn biểu hiện chân lực còn đầy đủ, không hề sút kém đi sau cú chạm chưởng mới rồi.
"Cao nhân nào đã giáo huấn được một môn đồ như thế?" Và Thiên Nhất đại sư cũng trố mắt kinh ngạc, cũng tự hỏi một câu tương tự như thế. Nhưng Thiên Nhất đại sư không thể không đáp lại câu hỏi khiêu khích của đối phương. Bèn đưa cao thiền trượng lên. Thiên Nhất đại sư hạ lệnh:
- Nhất Hoa! Vào Dưỡng tâm đường vời tứ sư thúc đến đây ngay! Nhất Hoa đại sư là người tự lúc đầu đứng gần kề với Nhất Thiện đại sư. Được lệnh, Nhất Hoa đại sư liền cung thân vọt bay biến đi ngay.
Ngay lúc đó, Hàn Nhược Thuyên thầm kinh ngạc trong lòng: "Trong tứ đại cao tăng, Thiên Pháp đại sư đứng hàng thứ tư. Đại sư là giám viện Đạt Ma, cớ sao lại phải vào Dưỡng tâm đường triệu thỉnh? Không phải Dưỡng tâm đường dùng để giam lỏng các tăng nhân đệ tử phạm giới hay sao? Thiên Pháp đại sư đã có lỗi lầm gì mà phải giam vào Dưỡng tâm đường?"
Hàn Nhược Thuyên thì kinh ngạc, còn hồng y giai nhân thì lại bĩu môi. Vừa khinh thị dè bĩu, vừa như ép lòng lắm khi phải chờ đợi:
- Ngài là chưởng môn phương trượng, sao không tự thân ra tay? Ngài ngỡ rằng bản nhân không cam tâm dùng độc thủ sao?
Thiên Nhất đại sư vừa muốn dò xét, vừa muốn kéo dài thời gian, bèn lên tiếng hỏi: - Nữ đàn việt sao lại cứ khăng khăng làm khó dễ tệ phái? Tệ phái chuyên về tu tâm dưỡng tánh, không riêng gì Nhất Thiên Bang, đối với hiện tình giang hồ võ lâm, tệ phái đã gác ngoài tai tất cả rồi kia mà.
- Không sớm, không muộn, ngay lúc thiền trượng lọt vào tay ngài thì lệnh không được gây hiềm khích với Nhất Thiên Bang được ngài ban bố. Vậy là thế nào? Thôi, không cần dông dài nữa. Như bản nhân đã có lời cảnh cáo trước, việc đêm nay trừ phi ngài ban lệnh ngược lại, sẵn sàng đương cự với Nhất Thiên Bang thì thôi. Bằng không, bản nhân quyết san bằng Đại hùng bửu điện.
Lời nói này của hồng y giai nhân quả là lớn lối. Thiếu Lâm phái, từ Đạt Ma sư tổ đến nay, chưa từng có ai dám đứng tại Đại Hồng môn này lớn tiếng nói lời như thế! Khiến cho toàn thể tăng nhân đồng loạt bị khích nộ, dù nhiều tăng nhân không hiểu lắm trước mệnh lệnh phi lý của tân chưởng môn phương trượng.
Do môn qui nghiêm ngặt của Thiếu Lâm tự từ lâu nay, nên dù cho các tăng nhân đang nhất thời động nộ, vẫn không dám có hành động cụ thể nào. Nhưng vẻ mặt của các tăng nhân này vẫn đủ làm cho tình hình nguy ngập thêm lên.
Ngay lúc này, chỉ cần một hiệu lệnh của chưởng môn phương trượng ban ra, thì dẫu cho có chết toàn thể tăng nhân cũng quyết liều sinh tử một phen.
Thiên Nhất đại sư cũng đã biết được điều này và lấy làm mãn nguyện khi hôm nay, lần đầu tiên toàn thể tăng chúng sẵn sàng đứng về phía tân chưởng môn phương trượng. Sẵn sàng hiệp tác và làm hậu thuẫn cho Thiên Nhất đại sư, dù rằng việc nắm giữ cương vị chưởng môn nhân của Thiên Nhất đại sư đã là điều dị nghị trong hàng ngũ tăng nhân của Thiếu Lâm tự.
Hàn Nhược Thuyên đã nhìn rõ được điều này, nên chắt lưỡi than thầm: "Sao cô nàng dại dột thế! Dám nói lời lớn lối, khích nộ toàn thể tăng nhân Thiếu Lâm phái như vậy?"
Nếu có thừa năng lực, và nếu Hàn Nhược Thuyên có quen biết trước với hồng y giai nhân, ắt hẳn Hàn Nhược Thuyên đã dùng bí pháp Truyền âm nhập mật nói rõ ý nghĩ này cho cô nàng giai nhân tuyệt sắc kia nghe rồi.
Nhưng lực bất tòng tâm. May thay, Thiên Nhất đại sư chưa có hành động gì ngay lúc này thì Nhất Hoa đại sư đã từ phía trong chạy đến bẩm báo:
- Thiên Pháp sư thúc hãy nghe lệnh dụ của chưởng môn phương trượng! Một đại sư tuổi trên tứ tuần, gương mặt nghiêm nghị, quì phục dưới chân Thiên Nhất đại sư nghiêm cẩn thưa:
- Đệ tử là Thiên Pháp xin ra mắt pháp giá phương trượng. Qua câu nói này, Hàn Nhược Thuyên bất giác một lần nữa kinh nghi: "Như thế, Thiên Pháp đại sư hầu như chưa tán đồng lắm cương vị chưởng môn của Thiên Nhất đại sư. Dường như đại sư chỉ tuân theo pháp giá phương trượng do lục ngọc Phật trượng đang được Thiên Nhất đại sư giữ trong tay thôi thì phải?"
Xạ luồng tinh quang vào Thiên Pháp đại sư đang nhẫn nhục dưới chân, Thiên Nhất đại sư chừng như không ưa thích lắm thái độ này của Thiên Pháp, nên nói như muốn dằn mặt Thiên Pháp đại sư:
- Bổn phương trượng lệnh cho Thiên Pháp nội trong ba chiêu phải thu thập cho được người kia đã khinh mạn bản phái ngay trên đất Phật.
Vẫn quì, Thiên Pháp đại sư khẽ liếc nhìn xem Thiên Nhất đại sư vừa bảo phải thu thập ai. Khi đã nhìn thấy rõ qua đuôi mắt, Thiên Pháp đại sư liền kinh ngạc nói:
- Là nữ đàn việt kia à? Thiên Nhất đại sư khẽ run run thiền trượng trong tay, cao giọng hỏi: - Thiên Pháp dám bất tuân thượng lệnh à? Sợ hãi, Thiên Pháp đại sư mọp sát người xuống và đáp: - Đệ tử nào dám!
- Vậy còn chần chừ gì nữa? Thi hành đi! Vội vàng đứng dậy, trước khi quay người bước đi, Thiên Pháp đại sư ném về Thiên Nhất đại sư một cái nhìn khó hiểu.
Dừng chân cách bóng hồng nhạt nọ, Thiên Pháp đại sư trước khi động thủ đã nghiêm mặt lại và hạ giọng nói:
- Nữ đàn việt chắc đã nghe rõ lệnh dụ? Bần tăng đành phải ra tay thôi. Nữ đàn việt cẩn trọng nhé!
Hồng y giai nhân bằng giọng lạnh như băng đáp: - Chính đại sư phải cẩn trọng thì có. Động thủ đi!
- A di đà phật! Nữ đàn việt ra tay trước đi. Do không muốn trùng trình mất thời gian, hồng y giai nhân bèn bảo: - Được, xem đây! Vẫn y cung cách cũ, ngọc thủ của nàng ta liền được đẩy ra, và liền ngay sau tay đẩy là một luồng chưởng kình nhè nhẹ đưa ra.
Thiên Pháp đại sư không hổ danh là một trong tứ đại cao tăng của Thiếu Lâm tự, vừa nhìn thấy kiểu phát chưởng này, đại sư đã bán tín bán nghi, tự hỏi:
"Công phu gì lạ thế này? Không thể xem thường được!" Phần thì đã có lệnh dụ từ trước, phần thì do lòng hiếu thắng của con nhà võ, nên Thiên Pháp đại sư cẩn mật xô ra một luồng chưởng lực cương mãnh, định cuốn phăng đi luồng sóng kình quá đỗi nhẹ nhàng của đối phương.
Cung cách này không khác mấy so với lần đụng độ vừa rồi với Nhất Thiện đại sư nên Hàn Nhược Thuyên thầm lo cho Thiên Pháp.
Quả vậy! Khi vừa gặp phải kình lực cương mãnh của Thiên Pháp đại sư, thì luồng sóng hình êm nhẹ kia liền biến thành bức tường khí cứng như sắt nguội, khiến cho Thiên Pháp đại sư phải bàng hoàng kinh ngạc, thất thanh kêu lên:
- Quả là công phu hãn thế! Không chỉ kêu lên mà thôi, Thiên Pháp đại sư đã kịp thời tăng thêm hai phần chân lực nữa, và vận dụng toàn bộ chân nguyên trong người lên để hộ vệ tâm mạch, đề phòng sự chấn động của hai luồng cương kình gây nguy hại cho nội thể.
Bùng! Không ngoài sở liệu của Thiên Pháp đại sư là bao. Bằng vào bảy phần hỏa hầu nếu Thiên Pháp đại sư không kịp thời dùng chân nguyên để hộ vệ tâm mạch thì có lẽ Thiên Pháp đại sư đã phải ngã gục dưới sự chấn động này rồi, Thiên Pháp
đại sư nghĩ:
"Có lẽ đối phương đã phải dùng hết sức nên mới chịu nổi một chưởng với bảy thành chân lực của ta!"
Không thể trách Thiên Pháp đại sư đã có ý nghĩ như thế. Vì xét ra đối phương còn quá trẻ, nếu không tận lực bình sinh thì làm sao có được kết quả này?
Nào hay, hồng y giai nhân đang bình chân như vại nói lớn: - Qua được một chiêu với ba thành công lực như thế này của bản nhân, đại sư quả có khá hơn người lúc nãy. Đỡ thêm một chưởng nữa xem.
Còn đang thảng thốt khi nghe đối phương nói như thế, thì Thiên Pháp đại sư đã phải vận dụng hết công phu tuyệt học để đón chận một chưởng nữa đối phương đang công tới.
Đã có kinh nghiệm một lần đối chưởng, lần này Thiên Pháp đại sư phải dùng đến Đại ban nhược thần công, một trong bảy mươi hai bí cấp của Đạt Ma tổ sư lưu truyền.
Luồng sóng kình êm nhẹ của hồng y giai nhân gần như đâm bổ vào đám bông mềm nhũn do Đại ban nhược thần công tạo nên, khiến cho Thiên Nhất đại sư đứng ngoài quan chiến ngỡ rằng phen này hồng y giai nhân phải chuốc lấy thất bại.
Nào ngờ không phải thế. Thiên Pháp đại sư là người trong cuộc, đã phải thất kinh hồn vía khi thấy sóng kình êm nhẹ của giai nhân nọ đã không trở nên cứng rắn như lúc nãy. Ngược lại, vẫn giữ độ mềm mại như tơ lụa, gói gọn luồng nhu kình của Thiên Pháp đại sư lại, đồng thời còn dư lực để đẩy cả hai luồng kình lực ngược lại vào người Thiên Pháp đại sư.
Uy lực của Đại ban nhược thần công Thiên Pháp đại sư đã biết quá rõ. Chỉ nội uy lực này thôi cũng đủ đưa Thiên Pháp đại sư về miền cực lạc rồi. Huống chi lại còn thêm vào đó luồng kình lực của đối phương nữa.
Bất đắc dĩ, Thiên Pháp đại sư phải dùng đến biện pháp thập phần nhục nhã - thường chỉ được dùng phối hợp với địa đao pháp - để nhường cho kình lực vút ngang qua đầu. Đó là... Thiên Pháp đại sư chỉ có nước lăn dài dưới đất, y phục lấm lem, mới thoát được đại nạn.
Thần tình mười phần bấn loạn, Thiên Pháp đại sư đành phải tiên hạ thủ vi cường, kẻo không thôi đại sư đã trái với lệnh dụ của phương trượng:
- Bần tăng đành thất lễ. Chỉ còn một chiêu cuối cùng, sau hai lần nhục bại ê chề, thế nên Thiên Pháp đại sư từ lời nói đến chiêu thế phát động công phu vẫn mười phần từ tốn, hòa nhã. Giữ đúng cương vị một đại tôn sư của một môn phái lớn. Vì dù sao Thiên Pháp đại sư đang là vị sư giám viện của Đạt Ma viện kia mà!
Một phần vì lý do là như vậy, phần khác nữa thì... Thiên Pháp đại sư phải có thái độ như thế vì đại sư đang dùng công phu tuyệt kỹ có tên gọi là Niêm hoa chỉ.
Công phu này đòi hỏi người thi triển phải có đức độ, phải tâm khí bình hòa, không được động đến sát niệm. Như thế mới đúng là hình ảnh của vị Phật tổ đang vươn tay niệm một đóa hoa.
Gương mặt của Thiên Pháp đại sư lúc này nghiêm trang không ra nghiêm trang, tươi cười không ra tươi cười. Mà như là sự trộn lẫn giữa hai thái độ đó.
Hữu thủ vươn ra, ngón tay út và ngón tay vô danh quặp vào lòng bàn tay. Ngón giữa và ngón trỏ chì cong cong đưa ra, hợp với chỉ kình từ ngón tay cái tạp thành một tia chỉ kình mảnh như sợi tơ, chậm chậm đi đến hồng y giai nhân.
Nhìn thấy tuyệt kỹ công phu này của Thiên Pháp đại sư, Hàn Nhược Thuyên thầm nể phục: "Thảo nào Thiếu Lâm phái luôn giữ được vị trí Thái sơn, bắc đẩu trên toàn thể võ lâm Trung nguyên bấy lâu nay. Niêm hoa chỉ quả là thần công tuyệt thế!"
Thiên Nhất đại sư dường như có đôi chút ganh tỵ với thành quả của Thiên Pháp đại sư, là sư đệ của Thiên Nhất, nhưng cũng thầm mong cho Thiên Pháp phen này triệt hạ được ả nhãi ranh láo xược, mồm mép.
Nhưng thật là lạ đời! Hồng y giai nhân tuồng như không biết đến sự lợi hại của Niêm hoa chỉ hay sao đó. Nàng ta vẫn điềm nhiên, ung dung vẫy nhẹ ngọc thủ, vẫn thản nhiên theo cung cách cũ, vẫn dùng công phu đã ba lần sử dụng để đối kháng lại tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm.
Công phu của nàng ta qua ba lần ứng dụng đã tạo sự ngạc nhiên cho mọi người quan chiến vì trước sau đã thể hiện hai tính năng trái ngược nhau.
Gặp cương kình thì công phu của nàng biến thành cương kình, mạnh hơn nhiều lần so với cương kình của đối phương.
Gặp nhu kình thì lại biến thành nhu kình. Mềm mại dai dẳng hơn gấp bội đối phương. Và đã ba lần chiến thắng.
Lần này, mọi người tuy không thích lắm, vẫn đang chờ đợi xem công phu của nàng ta sẽ thiên biến vạn hóa thế nào đây?
Có biến hóa đấy, nhưng không khác mấy so với lần vừa rồi. Nghĩa là công phu của nàng ta cũng là luồng nhu kình trải dài mênh mông ra biển cả, mềm mại như nước, liên hợp lại làm một, đón chận luồng chỉ kia của Thiên Pháp đại sư.
Tia chỉ kình xuyên qua lá chắn này chẳng khác nào cành cây nhỏ lao vọt xuống mặt biển cả. Tia chỉ kình xuyên đến đấy thì lá chắn này vẹt ra, như nhượng đường cho tia chỉ kình đi qua vậy. Nhưng trong đó, lực cản mềm mại của lá chắn bằng nhu kình này dần dần hóa giải, hóa giải hoàn toàn uy lực hãn thế của Niêm hoa chỉ công phu do Thiên Pháp đại sư thi triển.
Nếu chỉ có thế thì không đáng để nói. Đàng này thì khác hẳn, khác đến độ nguy hiểm cho người phát chỉ Thiên Pháp đại sư.
Cành cây nhỏ lao xuống mặt biển cả sau khi hết đà mà không đụng được đến đáy thì lập tức bị đẩy trồi ngược lên trên và còn dư khả năng lao vọt ngược lên không trung nữa.
Chỉ kình Niêm hoa chỉ quả là đang gặp tình trạng tương tợ. Sau khi bị hóa giải triệt để, Niêm hoa chỉ bắt đầu quay lại, vừa quay lui vừa được luồng nhu kình tiếp trợ, khiến cho Niêm hoa chỉ lao ngược lại nhanh hơn nhiều lần so với lúc lao vào, và lao đúng vào Thiên Pháp đại sư.
Thế là hết, Thiên Pháp đại sư phen này ắt phải mạng vong, nếu không có... Đứng gần Thiên Pháp đại sư nhất, vào lúc này không kể hồng y giai nhân là kẽ đối đầu, chính là Thiên Nhất đại sư. Nhưng Thiên Nhất đại sư hoàn toàn không nhích động thân hình, tuồng như Thiên Nhất đại sư không muốn tiếp viện cho Thiên Pháp đại sư thì phải?
Vì thể diện? Vì lệnh dụ đã ban? Hay vì ý nào khác nữa? Không ai biết cả? Hàn Nhược Thuyên dù muốn tiếp cứu Thiên Pháp đại sư cũng không đủ lực và đủ tư cách để thực hiện, cũng bằng không?
Nhưng ngay lúc tánh mạng của Thiên Pháp đại sư như chỉ mành treo chuông thì đã có một bóng trắng từ trên cổng Đại hồng môn lao vút đến, lướt qua vị trí Thiên Pháp đại sư đang đứng. Vừa quơ tay hóa giải Niêm hoa chỉ kình đang sắp sửa cắm phập vào Thiên Pháp đại sư, vừa tiện
tay cắp Thiên Pháp đại sư lao như tên bắn vào khoảng không gian tối đen mịt mùng.
Diễn biến này không ai nhìn rõ được ngoài ba người. Tất cả những người khác đều ngỡ là đang năm mộng khi thấy thân hình Thiên Pháp đại sư vụt biến mất.
Ba người đó không ai khác hơn là hồng y giai nhân, Thiên Nhất đại sư đang hiện diện tại đấu trường.
Người thứ ba là... Hàn Nhược Thuyên đang ẩn thân gần đó mà không ai phát hiện được. "Cầm bá bá? Có phải Cầm bá bá không nhỉ?" Nếu không có sự phát sinh của tình hình đấu trường, thì có lẽ Hàn Nhược Thuyên đã len lén rút lui, đuổi theo bóng trắng, xem đó có phải là Cầm bá bá như Hàn Nhược Thuyên đã đoán không?
Sự tình đã phát sinh như sau: Thiên Nhất đại sư giận dữ lên khi thấy Thiên Pháp đại sư đã không hoàn thành nhiệm vụ được giao, lại được ai đó đem đi đâu mất, nên Thiên Nhất đại sư hét lên:
- Người đâu? Sục tìm nội gian và truy lùng Thiên Pháp phản đồ về đây! Hàng ngũ tăng nhân nhất thời rục rịch, tuôn ra các ngã đường tìm tung tích người vô hình và Thiên Pháp đại sư giờ như bóng chim tăm cá.
Hồng y giai nhân một phần vì giận ai đó đã dám xen vào việc của nàng, mà nàng dường như đã đoán được đấy là ai? Phần nữa, khi thấy tăng nhân tại đây nhúc nhích định thừa dịp trốn tránh như nàng đã nghĩ vậy, nên hồng y giai nhân hét lên lanh lãnh:
- Đứng lại! Bất kỳ người nào loạn động thì đừng trách bản nhân hạ độc thủ đấy. Thế là toàn thể tăng nhân bất giác động dung lo sợ, đứng như chôn chân tại chỗ, không dám không tuân lệnh nàng. Và như thế là bọn họ bất tuân lệnh dụ của chưởng môn nhân.
Đoán biết rằng toàn thể môn nhân đệ tử đã vì khiếp oai của giai nhân kia nên không dám nhúc nhích nên Thiên Nhất đại sư phát thinh cười lớn lên:
- Ha ha ha... Sau tràng cười đó, Thiên Nhất đại sư từ từ bước đến, gương mặt đỏ sọng lên do đã huy tụ toàn bộ chân lực, nhìn uy hiệp hồng y giai nhân và nham hiểm nói:
- Được! Ta sẽ thu thập ngươi trước đã, sau sẽ phanh thây viện thủ ngươi sau vậy. Ha ha... tiện tỳ ngông cuồng, ngươi tưởng nơi đây không ai diệt được ngươi sao? Ha ha ha...
Khí thế này của Thiên Nhất đại sư khiến cho hồng y giai nhân có phần kinh ngạc. "Không lẽ lão trọc này lại có tuyệt kỹ gì kinh nhân lắm hay sao? Gương của hai đại sư còn sờ sờ ra đó, lão không khiếp sợ thì đúng là kỳ quái!"
Kỳ quái hay không thì không biết, chỉ biết lúc này Thiên Nhất đại sư đang xòe rộng hữu chưởng đỏ tợ chu sa, thân mình thì trụ vào thiền trượng cầm trong tay tả. Thiên Nhất đại sư lại còn nói bằng giọng nhất quyết không buông tha đối phương:
- Kể như ngươi là tế vật đầu! Hên đấy... biết không tiện tỳ? Xem này? Tiếng quát vừa lớn, vừa nhanh nhưng cử chỉ thì thập phần từ tốn. Thiên Nhất đại sư vẫn giữ hữu chưởng xòe ra, như nan quạt, từ từ đẩy ra.
Một luồng kình lực đỏ ngời từ hữu thủ của Thiên Nhất đại sư tuôn ra... cuộn chầm chậm... tiến lần lần... phình to lần lần... và lần lần nóng lên. Chẳng khác nào lửa đỏ từ lò bát quái của Thái thượng lão quân trên thiên giới đang đổ ầm ầm vào hồng y giai nhân vậy.
Hàn Nhược Thuyên trợn mắt kinh ngạc trước công phu kỳ bí này, thầm nghĩ: "Đây nào phải là công phu tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm?" Hàng ngũ tăng nhân đứng đó cũng nhìn không chớp mắt vào hiện trường, với trăm ngàn mối vấn vương, nghi ngờ...
Hồng y giai nhân bậm môi mím miệng, trụ cứng thân người, khiếp hãi nhìn luồng hồng kình nhiệt công kỳ lạ này.
Nhưng dù có sợ, hồng y giai nhân càng thêm quyết tâm hơn. Không thể vì sợ mà lui quân không kèn không trống như thế này. Như thế thì hoàn toàn trái ngược với lời huênh hoang lúc nãy của nàng sao?
Do đó, lần đầu tiên từ lúc xuất hiện, hồng y giai nhân dựng đứng song thủ lên, vận dụng tận lực bình sinh tiến lên.
Vừa hét lên, vừa đẩy cả song thủ ra như chớp giật.
- Đánh! Song thủ vừa đẩy ra thì liền xuất hiện hai luồng cương kình mạnh bạo như thác đổ đầu non, sầm sầm lao đi thế như núi lỡ trời sập, đập toàn lực vào luồng kình vừa đỏ vừa nóng của Thiên Nhất đại sư.
Thiên Nhất đại sư mười phần trầm tĩnh đủ mười. vẫn giữ nụ cười độc ác nửa miệng, đại sư Thiên Nhất vẫn tiếp tục phát huy chưởng lực nóng, hồng này...
Và lần này đến lượt hồng y giai nhân ở vào cương vị Thiên Pháp đại sư lúc mới rồi. Nàng ta hoàn toàn thất sắc khi thấy chưởng kình của nàng không là gì so với chưởng kình kỳ lạ của Thiên Nhất lão trọc.
Châu chấu đá xe. Xe không nghiêng mà còn đang nghiền nát châu chấu. Luồng kình lực màu đỏ tợ máu của Thiên Nhất đại sư xé toạc luồng cương kình của hồng y giai nhân và vẫn giữ tốc độ cũ, cứ từ từ cuộn đến hồng y giai nhân.
Lúc này màu đỏ đã chiếm hết toàn bộ không gian nhỏ hẹp giữa hai người, và sắp sửa nuốt gọn hồng y giai nhân vào đó. Chẳng khác nào con quái vật đang há mồm toàng hoạc nuốt chững con mồi ngon.
Đến nước này thì hồng y giai nhân chỉ còn biết nhắm mắt nhỏ lệ và chờ chết mà thôi. Hàn Nhược Thuyên cắn chặt vào bờ môi, nếu không đã kêu lên thành tiếng trước cái chết thảm thương của giai nhân tuyệt sắc nọ. Và kinh hoàng trước độc thủ của Thiên Nhất đại sư là một vị chân tu, có đạo hạnh sâu dầy mà lại nỡ nhuộm đỏ đất Phật bằng máu của kẻ chỉ có tội là không tán đồng trước thái độ vị ngã của Thiếu Lâm tự.
Phật pháp dạy vong ngã mà Thiên Nhất đại sư lại vị ngã. Hỏi làm sao kẻ khác lại không bất bình?
Hàn Nhược Thuyên đúng là không tán đồng chút nào hành vi này của Thiên Nhất đại sư, nhưng hoàn toàn bó tay, đứng nhìn hồng y giai nhân đang lâm nạn.
Thiên Nhất đại sư còn đang hài lòng trước thành tựu vô tiền khoáng hậu này. Hàn Nhược Thuyên còn đang bất bình và thầm thương hại trước diễn biến này... Hồng y giai nhân còn đang bàng hoàng chờ lưỡi hái tử thần đến rước đi...
…m!
- Đi! Một làn chớp trắng lòa. Không! Không phải là làn chớp mà là một bóng trắng phóng nhanh đến như tia chớp trắng thì đúng hơn, đã đột ngột lao thẳng vào vùng chưởng kình đỏ ối.
Ngay tức khắc, vùng đỏ ối đột ngột chững lại, phình to ra và phát sinh một tiếng nổ long trời lở đất.
Do bóng trắng xuất phát từ phía Hàn Nhược Thuyên đang ẩn thân nên Hàn Nhược Thuyên đã nhìn được tường tận sự kiện này. Và nhờ thế ngay khi tiếng nổ phát ra, Hàn Nhược Thuyên đã nghe được tiếng quát khẽ của bóng trắng kêu "Đi!" một tiếng dứt khoát.
Tiếp liền sau đó là bóng trắng tay giữ tay hồng y giai nhân nhanh như tốc lùi lại, lợi dụng màn chưởng kình màu đỏ còn đang che khuất thị tuyến của Thiên Nhất đại sư để tháo lui cho lẹ.
Bóng trắng đến nhanh như thế nào, thì khi cùng hồng y giai nhân lùi lại cũng nhanh không kém. chứng tỏ hồng y giai nhân cũng đã kịp thời tỉnh táo, dùng đến thân pháp tuyệt luân, theo sự dẫn dắt của bóng trắng mà lao người đi như chiếc bóng u linh.
Như làn gió thoảng khi vượt ngang chỗ Hàn Nhược Thuyên ẩn nấp, thì Hàn Nhược Thuyên đã nghe có tiếng người thoáng qua tai:
- Còn không lui mau! Thế là Hàn Nhược Thuyên chỉ kịp nhìn qua đấu trường một cái, rồi bẩy người đuổi theo bóng trắng ngay liền đó.
Trong cái nhìn thoáng qua, Hàn Nhược Thuyên thấy Thiên Nhất đại sư còn đang trụ bộ, chờ cho màn kình màu đỏ tan đi để xem kết quả một chưởng vừa qua như thế nào. Thế thôi!
Chừng như bóng trắng và bóng hồng y giai nhân đang muốn cho Hàn Nhược Thuyên kịp đi theo sau, nên hai chiếc bóng nhân ảnh vẫn còn chập chờn lẫn khuất đằng trước. Bằng không với thân pháp kinh thế hãi tục đó, thì Hàn Nhược Thuyên vô phương theo kịp.
Tự thẹn mình là hậu nhân của một kỳ nhân trong Ngũ kỳ tán nhân mà lại không sao bằng được người ta vì nếu chỉ có bóng trắng ở đằng trước mà Hàn Nhược Thuyên vẫn cho là Cầm bá bá thôi thì không đến nỗi, đằng này lại còn có một trang giai nhân tuyệt sắc, tuổi đời nhỏ hơn Hàn Nhược Thuyên nữa nên Hàn Nhược Thuyên nghiến răng nghiến lợi, quyết không chịu kém người tăng tốc đến tột độ, lao đi vùn vụt như tên bắn, bám theo đến cùng.
Hồng y giai nhân phía trước, cách Hàn Nhược Thuyên độ mươi trượng, bỗng vấp người một cái, đoạn nghiêng thân ngã xuống một bên đường.
Hàn Nhược Thuyên đã tận lực bình sinh rồi, tự lo cho mình còn chưa xong, đành lấy mắt ngó hồng y giai nhân lạng người té ra đất.
Nhưng thân pháp của bóng trắng quả là vô thượng. Đang chạy trước đó một chút, chợt biết hồng y giai nhân vấp người, bóng trắng đã thần tốc xoay thân, uốn người chạy thành hình vòng cung đi ngược lại và kịp thời xớt hồng y giai nhân vào tay. Sau đó, không một chút ngừng nghỉ, đã tiếp tục lao xé gió về hướng cũ.
Khi đó, Hàn Nhược Thuyên vừa tiến lên thêm được năm trượng đường, nhưng rốt cuộc, khoảng cách này vẫn giữ nguyên không đổi, mặc dù bóng trắng bây giờ đang kè kè bên thân một trọng lượng ngang bằng bóng trắng. Nghĩa là gấp đôi trước đó.
Tự nhận mình không sao bằng, Hàn Nhược Thuyên chỉ biết ngấm ngầm thán phục và nghĩ rằng;
"Cầm bá bá đứng đầu Ngũ kỳ tán nhân quả là xứng đáng! Thân pháp này đến phụ thân cũng không sao bằng, dù cho công lực người không bị thất tán cũng thế!"
Nhờ quyết lòng đeo đuổi để tỏ tường hư thực nên Hàn Nhược Thuyên khi thấy trời đã mờ mờ sáng, mới biết rằng mình đã vượt qua Thiếu thất sơn rồi.
Đấy cũng chính là lúc Hàn Nhược Thuyên đã hoàn toàn kiệt lực. Chàng định há miệng ra kêu bóng trắng Cầm bá bá ngừng lại nghỉ một chút, thì Hàn Nhược Thuyên đã thấy bóng trắng tạt người vào một cánh rừng cạnh đó.
Do quá đuối sức, Hàn Nhược Thuyên bất kể bóng trắng có đợi hay không đợi cứ việc ngã quật người xuống bãi cỏ rậm còn ướt đẫm sương khuya gần đó để nghỉ cho lại sức, rồi có muốn gì đó thì tính sau.
Mãi đến khi vầng dương đã ló dạng hẳn mà không thấy bóng trắng Cầm bá bá quay lại kiếm tìm, Hàn Nhược Thuyên giận dỗi đứng dậy, lửng thửng đi vào rừng. Nếu không phải vì Hàn Nhược Thuyên sợ Cầm bá bá trách, chắc có lẽ Hàn Nhược Thuyên đã bỏ đi, không thèm tìm đến để làm gì.
Theo phương hướng lúc nãy bóng trắng đã lần vào, Hàn Nhược Thuyên tiến vào cánh rừng rậm rạp, còn đang tối mù do ánh dương quang không soi sáng đến.
Sau một lúc tìm kiếm vẫn không thấy bóng trắng đâu cả, đến hồng y giai nhân cũng không thấy dạng, Hàn Nhược Thuyên đã ngỡ là mình đã bị bỏ rơi.
Lòng giận dỗi lúc nãy lại bùng lên, khiến Hàn Nhược Thuyên đã định đi trở ra, không màng tìm kiếm nữa.
Bất chợt, Hàn Nhược Thuyên nghe trong lùm cây dày đặc cách đó không xa có tiếng người khẽ gọi:
- Hàn Nhược Thuyên... Hàn nhân huynh!