watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:57:4929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cô Tinh Hiệp Lữ - Cổ Long - Chương 16-31 - Hết - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Cô Tinh Hiệp Lữ - Cổ Long - Chương 16-31 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 22



Hồi 22-1: Nơi Bờ Bắc Trường Giang


Thời gian cứ trôi qua.
Những âm mưu, thủ đoạn của các phe phái vẫn âm thầm chuẩn bị hay công khai khiêu khích đối phương. Tất cả đều sẽ bùng nổ trong một cuộc quyết đấu trong tương lai.
Những ngày tháng lặng lẽ trôi đi, mặc cho biến chuyển dập dồn.
Rồi mùa đông lại tới.
Nơi Võ Hán cũng vừa có một trận tuyết lớn. Cũng may sau đó, tuyết lại hết đi nên trên những dòng sông không có băng đóng nên ghe thuyền có thể di chuyển được.
Chỉ trừ những ngày có tuyết là khí trời giá buốt nhưng sự lạnh giá cũng đã qua rồi, chỉ còn lại cái lạnh nhưng không đến nỗi gây ảnh hưởng làm đình trệ nhiều hoạt động thường ngày, nhất là vấn đề vận chuyển giao dịch.
Hôm nay có thể nói cũng là một ngày đẹp trời của mùa đông.
Nơi bờ Bắc sông Trường Giang có nhiều tiêu xa của Phi Long Tiêu Cục đang chờ qua sông. Những tiêu sư đi theo các tiêu xa này đều có mang vũ khí và dáng vẻ của họ rất khẩn trương.
Ngoài ra còn có nhiều khách giang hồ khác cũng đang tụ tập ở Võ Hán rất đông.
Những quán ăn, những khách điếm, quán rượu đã đầy khách.
Ở ngoài đường thì từng đám năm ba người đang nhỏ to trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn về đầu đường hay cuối đường như để ngóng đợi ai hay chờ đợi một sự việc gì đó.
Bỗng có bốn kỵ mã phi ngựa nhanh đến, vừa chạy vừa la lên:
- Bùi đại nhân sắp đến!
Tin này lập tức truyền nhanh đi khắp nơi. Những khách giang hồ, những người đang tụ tập đều có vẻ nhốn nháo cả lên. Họ lại rời quán để cùng kéo nhau đến bờ sông Trường Giang.
Một số đông người đã có mặt tại bến thuyền. Và họ thấy một chiếc thuyền lớn từ xa đang chạy từ từ đến.
Những người hiện diện lại chăm chăm nhìn về con thuyền lớn đó rồi thì thầm với nhau.
Bỗng nhiên lại có nhiều tiếng la cổ vũ ở cuối đường. Đám đông quay mặt nhìn về phía sau để xem chuyện gì đang diễn ra ở cuối đường.
Lúc đó, giữa những tiếng la cổ vũ, một thiếu niên áo xanh cỡi ngựa đi trước, hai người áo xám đi sát theo hai bên.
Hai người này chính là Lãnh Cúc Song Mộc và thiếu niên áo xanh kia chính là Bùi Khương.
Sau ba người còn có một đoàn người cỡi ngựa đi theo.
Đám người đứng hai bên lề lập tức la lên:
- Bùi đại nhân đến! Hoan hô Bùi đại nhân!
Tiếng la còn hơn tiếng trời gầm trước cơn giông tố.
Bùi Khương đến chỗ nào là chỗ đó lại vang lên tiếng vang kinh động.
Khi đến gần bờ sông, Bùi Khương nhảy xuống ngựa và đi bộ.
Cũng lúc đó, chiếc thuyền lớn lúc nãy đã cập bến. Có năm thiếu niên từ trên thuyền bước xuống. Năm thiếu niên này đều mang kiếm và mặc đồ rất sang trọng.
Những người đứng trên bờ lập tức hô lên:
- Đông Phương Ngũ Hiệp.
Đám đông lập tức lui ra, chừa lại một lối đi.
Đông Phương Thiết đi trước rồi bốn anh em đi theo sau.
Hai lề đường tuy đã rất đông người và những tiếng hô hào cổ vũ không ngừng nhưng trên lối đi này lại không có ai đi cả.
Năm anh em Đông Phương đều lấy làm lạ. Họ chậm chậm tiến về phía trước.
Ở đầu đường bên kia, Bùi Khương cũng đang đi ngược trở lại.
Người đứng hai bên đường đông nghẹt nhưng lúc này lại hoàn toàn im lặng, đưa mắt nhìn chăm chăm theo từng bước đi của Bùi Khương cũng như Đông Phương Ngũ Hiệp.
Mọi người đoán là sắp có chuyện lớn xảy ra. Vì gia đình Đông Phương đã làm sui gia với Long Hình Bát Chưởng và nàng Đàm Tiểu Kỳ sắp làm đám cưới với Đông Phương Chấn.
Vì những việc ấy là đám đông càng thêm chú ý đến sự việc sắp diễn ra. Họ cũng biết rằng Đàm Tiểu Kỳ là tình nhân của Bùi Khương. Giờ đây Đông Phương Ngũ Hiệp sắp chạm mặt với Bùi Khương trên con đường này nên mọi người hồi hộp chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Khi hai đám người từ hai đầu đường sắp đến gần nhau thì không khí càng thêm khẩn trương.
Đông Phương Ngũ Hiệp vừa đi mà tay vừa để sẵn nơi đốc kiếm, mắt thì nhìn về phía trước và hết sức lưu tâm.
Nhưng trong lúc mọi người đều chú ý ở ngoài đường thì dưới mái nhà bên đường có mấy chục người áo đen đang tìm chỗ nấp kín.
Giây phút khẩn trương và hồi hộp nhất đã đến.
Bùi Khương và Đông Phương Ngũ Hiệp đã tiến đến gần sát nhau ...
Nhưng Bùi Khương lại vòng tay lên tiếng trước:
- Hân hạnh được gặp quý vị.
Đông Phương Ngũ Hiệp cũng vòng tay giữ lễ, đáp:
- Hân hạnh được gặp Bùi đại nhân.
Hai bên chỉ nói có một câu rồi lại đi tiếp, không có gì gọi là khẩn trương cả.
Bỗng lúc đó, một giọng nói lớn ở trong đám đông vang lên:
- Bùi đại nhân, người của ngài bị người ta giật mà ngài không tức sao?
Hai bên tức thì dừng bước lại, vẻ mặt mọi người đều khó chịu, nhất là Đông Phương Chấn. Chàng thiếu hiệp này quát lớn:
- Ai?
Nhưng một tiếng nói khác lại vang lên:
- Đông Phương Chấn, Đàm cô nương tuy phải lấy ngươi nhưng nàng vẫn yêu Bùi đại nhân. Ngươi nghĩ sao?
Hai bên đường tức thì ồn ào lên. Đám đông bu lại vây quanh càng lúc càng nhiều, bao quanh cả Bùi Khương và Đông Phương Ngũ Hiệp. Bây giờ muốn tìm ra người thốt lên những câu nói đó thì thật là khó khăn.
Lại có tiếng nói vang lên:
- Lão Đàm Minh gả con gái cho ngươi bất quá cũng chỉ muốn lợi dụng các ngươi để làm hậu thuẫn, chứ Bùi đại nhân thật sự còn hơn ngươi gấp bội.
Đông Phương Chấn mặt xanh lên, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Đông Phương Thiết bình tĩnh hơn nhiều, lên tiếng nói:
- Ông bạn nào đó có gì muốn nói thì hãy ra đây nói cho rõ hơn.
Giọng nói lại tiếp tục vang lên:
- Long Hình Bát Chưởng vì muốn nhờ cậy nên bợ đỡ Phi Linh Bảo, vì thế mới hy sinh con gái. Không ngờ Phi Linh Bảo có tiếng hiệp nghĩa mà cũng đồng lõa trong vụ này.
Đông Phương Giang và Đông Phương Hổ là hai người nóng tính nhất, nhịn không được nên nhảy đến trước mặt Bùi Khương, nói:
- Những tên tiểu nhân ấy có phải là do các hạ sắp xếp sẵn không?
Đông Phương Thiết muốn cản cũng không kịp.
Bùi Khương vẫn bình thản đáp:
- Tại hạ không hiểu nhị vị nói gì cả.
Đông Phương Hổ rút kiếm ra, quát lớn:
- Ta không cần nhờ đến uy danh của thân phụ, sư phụ hay những vị sư huynh mà ta muốn trực tiếp so tài cùng các hạ.
Tức thì xung quanh có những tiếng la ó vang lên:
- Đánh, giết hắn đi, xem sư phụ hay thân phụ hắn có làm gì được không?
Bùi Khương giọng vẫn chững chạc:
- Tại hạ không muốn động thủ với các hạ. Thứ nhất là tại hạ không có thù oán gì với các hạ. Thứ hai là tại hạ không muốn âm mưu phá hoại của kẻ gian được thành công.
Giọng chàng trở nên cứng rắn:
- Nhưng quý vị không nên có thái độ không đẹp ấy. Ít ra các vị cũng nên điều tra cho rõ sự việc trước đã.
Đông Phương Thiết vội kéo Đông Phương Hổ sang một bên rồi nói:
- Anh em tại hạ đến đây cũng vì muốn điều tra cho rõ chứ không phải đến đây xin cưới Đàm Tiểu Kỳ.
Bùi Khương lạnh lùng đáp:
- Quý vị có đi xin cưới Đàm Tiểu Kỳ hay không thì cũng không có liên quan gì đến tại ha.
Đông Phương Hổ sừng sộ nói:
- Không ăn thua gì thật không?
Bùi Khương cảm thấy muốn nổi nóng lên vì câu nói ấy. Câu nói ấy đã đụng chạm đến tâm sự đau lòng của chàng từ lâu.
Liếc thấy nét mặt đau khổ của Bùi Khương, Lãnh Khô Mộc liền nói nhỏ vào tai chàng:
- Đừng để trúng kế của kẻ gian.
Bùi Khương giật mình một cái, rồi lấy lại vẻ bình tĩnh.
Lại nghe có tiếng la to lên:
- Bùi đại nhân sao không động thủ? Không lẽ ngài lại sợ họ?
Bùi Khương định đi vào đám đông.
Bỗng có một tiếng la:
- Thiếu hiệp, nhị thiếu hiệp, tên này la bậy đây.
Nhưng chưa hết câu thì đã nghe một tiếng «á» thê thảm.
Đông Phương Thiết thất sắc nói lớn:
- Lão Quản Nhị ... lão Quản Nhị ...
Trong khi đó thì Đông Phương Hổ nhảy vọt lên rồi hạ thân xuống ngay giữa đám đông, chỗ phát ra tiếng kêu thảm vừa rồi.
Đám đông tức thì chạy tán loạn rồi bỗng nhiên dạt ra hai bên, chừa một lối đi.
Đông Phương Hổ từ từ đi ra, hai tay đang ôm một xác chết.
Đông Phương Kiếm la lên:
- Trời ơi. Lão Quản Nhị. Sao thế này?
Đông Phương Hổ không nói một lời nào. Chàng đặt xác chết xuống rồi rút con dao còn dính nơi ngực xác chết.
Đông Phương Thiết nói:
- Chắc Quản Nhị phát hiện ra tên la lối nhưng đã bị y đâm chết.
Đông Phương Giang hỏi:
- Hung thủ đâu rồi?
Đông Phương Thiết nói:
- Dù có mười tên hung thủ cũng đã chạy mất dạng trong đám đông này rồi.
Đông Phương Hổ xem xét con dao rồi bỗng nhiên liệng thẳng đến ngực Bùi Khương.
Bùi Khương lập tức dùng hai ngón tay trỏ và giữa kẹp lấy con dao, miệng thì nói:
- Thế này là nghĩa gì?
Đông Phương Hổ trợn mắt nói:
- Hãy nhìn những chữ trên dao xem có phải là vật của Đồng Minh Giang Nam của ngươi không?
Vừa nói xong thì Đông Phương Hổ đã đưa kiếm đâm vào vai Bùi Khương.
Bùi Khương nhẹ nhàng tránh sang một bên.
Đông Phương Hổ chuyển thế kiếm, đâm tới trước ngực Bùi Khương.
Bùi Khương lại lui đi một bước.
Bỗng nghe một tiếng cười lạnh:
- Thật là đồ ngu!
Tiếng nói không lớn lắm nhưng rất rõ như có ai nói sát bên tai.
Năm anh em nhà Đông Phương xuất thân danh môn nên nghe tiếng nói ấy đã biết ngay người đó là một cao thủ có nội công thượng thừa. Năm người đều giật mình.
Vừa lúc đó có một vật đen từ xa bay vào rất nhanh. Năm anh em Đông Phương vội tránh ra. Vật đó rơi xuống đất đánh «phịch» một tiếng. Thì ra đó là một người áo đen đã bị điểm huyệt.
Người áo đen này bị liệng từ ngoài vào rất nhanh thế mà khi rơi xuống đất lại không hề bị thương tích chút nào, chứng tỏ người vừa liệng ra tay rất khéo léo, phải là một cao thủ võ lâm thì mới làm được. Mà võ lâm đương kim cũng không có mấy người có nội công và thủ pháp cao siêu như thế.
Đông Phương Thiết chấp tay nói lớn:
- Vị cao nhân tiền bối nào đã tới, xin ...
Đông Phương Thiết chưa dứt câu thì đã có một giọng đầy trung khí chen vào:
- Không phân biệt phải quấy mà chỉ giỏi đổ lỗi bừa. Để ta bắt mấy tên la lối đó cho các ngươi xem để biết là thủ hạ của ai.
Tiếng nói truyền đi rất xa và rõ.
Những tên la lối lúc nãy sợ khiếp vía chạy tán loạn.
Bỗng từ dưới mái nhà có hai bóng người bay ra rất nhanh, nhanh đến nỗi không trông thấy rõ mặt của hai người đó.
Hai bóng người này lại chạy như bay một vòng quanh vùng đó.
Tiếp theo là mười mấy cái bóng đen từ tứ phía bay vào, rớt xuống đất kêu «bịch, bịch» ...
Đông Phương Giang và Đông Phương Hổ nhảy vọt lên định đuổi theo hai người đó nhưng họ đã đi mất.
Bùi Khương nhìn hai bóng người đó, chàng liền nhớ ra ngay là Kim Đồng Ngọc Nữ và chàng nở một nụ cười hân hoan.
Đông Phương Thiết kéo một tên áo đen lên, giải khai huyệt đạo cho hắn.
Tên này mặt mày đầy sợ hãi, nói:
- Thiếu hiệp ... tha cho tôi ... tôi không nói gì cả.
Đông Phương Hổ đánh một chưởng xuống tên ấy.
Hắn đau quá kêu lên thê thảm, mồ hôi toát đầy trán.
Đông Phương Giang quát to:
- Ngươi là ai? Ai sai ngươi làm như vậy? Nói mau!
Vừa quát, Đông Phương Giang vừa dùng mũi kiếm chỉ ngay vào trán hắn.
Tên áo đen run run nói:
- Tôi xin nói ... Tôi là ... là thủ hạ của Thất Khảo Sơn Trại ... Mã Trại chủ ...
Lúc đầu nhiều người nghĩ rằng Thần Thủ Chiến Phi cho người đến ly gián.
Bây giờ ai nấy đều vỡ lẽ, biết rằng đây là độc kế liên hoàn của Mã Phi Hồng để tạo thêm sự bất hòa giữa bốn phe Bùi Khương, Thần Thủ Chiến Phi, Đông Phương Ngũ Hiệp và Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 78
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com