watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:12:3231/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cô Tinh Hiệp Lữ - Cổ Long - Chương 1 - 15 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Cô Tinh Hiệp Lữ - Cổ Long - Chương 1 - 15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 22



Hồi 6-1: Thủ Lãnh Quần Hùng Giang Nam

Ngô Thế Minh nhìn nét mặt dàu dàu của Bùi Khương, chàng hiểu rõ nổi lòng của bạn, nên càng xót thương và che chở cho bạn hơn.
Quay sang Chiến Phi, chàng nói:
- Tại hạ từng được nghe Thần Thủ Chiến Phi là một anh hùng hảo hán, nhưng sự việc xảy ra hôm nay đã làm tại hạ thất vọng.
Vừa nghe nói, Thần Thủ Chiến Phi sắc mặt hơi thay đổi, ông xòe quạt, quạt mạnh như cố nén nổi căm tức.
Trong lúc đó thì Thất Khảo Đồng Tử Ngô Thế Minh nghĩ thầm:
“Ở Giang Nam bây giờ đột nhiên là nơi tập hợp các cao thủ võ lâm từ khắp nơi kéo về, hẳn là nơi đây sắp xảy ra một việc quan trọng.”.
Nhìn sang Bùi Khương đang đứng trầm mặc, chàng nghĩ tiếp:
“Cứ theo như tình hình, thì tại ngôi nhà nầy đã xảy ra một trận đấu quyết liệt mà chưa phân biệt được sự thắng bại nhưng không hiểu tại sao những người có mặt tại đây lại muốn kéo Bùi Khương vào chuyện?”.
Nghĩ vậy, Thất Khảo Đồng Tử Ngô Thế Minh liền buông bọc hành lý xuống đất, tay chỉ Bùi Khương và nói:
- Các hạ cũng đã thấy vị nhân huynh của tôi đây, vừa câm lại vừa điếc. Y cũng chưa từng xúc phạm gì đến các hạ. Thế thì chẳng biết vì lẽ gì mà các hạ lại chận lối đi của y?
Thần Thủ Chiến Phi chưa kịp trả lời thì Kim Kê Hương Nhất Minh đã đáp thay:
- Tại hạ có thể trả lời câu hỏi đó của Ngô thiếu hiệp.
Ngô Thế Minh nghe thế, vội quay nhìn lão như chờ đợi.
Kim Kê lão nhân nói:
- Thần Thủ Chiến Phi chận đường họ Bùi kia, chẳng qua là ông ta muốn mời người bạn của thiếu hiệp về làm Tổng lãnh sự của giới lục lâm đó thôi.
Ngô Thế Minh nghe nói, chàng ngạc nhiên chưa tin, thì Thần Thủ Chiến Phi đã gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy, ý lão phu muốn như thế đó.
Dù cho có thông minh thế mấy, trong lúc nầy Ngô Thế Minh cũng không thể nào đoán hiểu sự việc được.
Lúc bấy giờ, Kim Kê lão nhân lại tiếp nối với nụ cười và nói:
- Để tôi kể cho Ngô thiếu hiệp nghe một câu chuyện nầy nhé.
Rồi không đợi Ngô Thế Minh có chấp thuận hay không, lão cũng vẫn nói:
- Hồi trước, có một nhân vật võ lâm, ông ta lặn lội trong giới giang hồ cũng đã lâu. Võ công của ông ta cũng chẳng kém ai. Người của y lại thật vô duyên, mà cũng lại muốn làm lãnh tụ của những tay hảo hán hắc bạch trong giới giang hồ.
Vừa nói y vừa mỉm cười mỉa mai và nói tiếp:
- Nhưng Ngô thiếu hiệp thử nghĩ xem, có ai mà lại bằng lòng tôn y lên đâu?
Bởi thế ông ta liền nghĩ ra một cách dùng võ học của mình để làm áp lực bắt một số người phải nghe theo ý định của y.
Kim Kê lão nhân cười khà một tiếng rồi lại tiếp:
- Nhân vật kia cứ tưởng đem võ lực ra là đàn áp được mọi người, nhưng y đã lầm, khi mọi người cùng hiệp lực lại thì ông ta cũng chẳng đàn áp được ai.
Bây giờ Ngô Thế Minh mới chợt hiểu, chàng «à» lên một tiếng rồi nhủ thầm:
“Thì ra Thần Thủ Chiến Phi muốn cầm đầu giới lục lâm cường đạo, nên ông ta đã mời đại ca của nhóm Kim Kê, cả Thất Sát Truy Hồn Mã Phi Hồng. Và cả lão Đại, lão Tứ của Bắc Đẩu Thất Sát tới Giang Nam. Quả thật Thần Thủ Chiến Phi chẳng phải tay vừa.”.
Lúc đó Kim Kê lão nhân lại nói tiếp:
- Chắc thiếu hiệp cũng đã hiểu câu chuyện?
Ngô Thế Minh gật đầu thì lão nhị của Bắc Đẩu Thất Sát Mạc Nam đã nói:
- Sự tỷ võ giữa đôi bên coi như hòa nhau, thì việc làm thủ lãnh của y cũng thất bại. Nhưng y lại nghĩ ra nhiều mưu kế, học đòi những tay gian thần hồi xưa trong cung nội. Đưa một kẻ yếu đuối nhu nhược lên làm Hoàng đế, để các gian thần đứng sau lưng nắm quyền chỉ huy. Hoàng đế chỉ là một cái bánh vẽ, hay chỉ là tên bù nhìn thôi.
Kim Kê Hương Nhất Minh cười khỉnh tiếp:
- Thiếu hiệp biết y nói sao không? Y nói dù sao giới hắc đạo cũng nên cử một thủ lãnh, để điều động công việc. Theo ý tôi thì nên mời một kẻ lạ mặt ra làm đầu lãnh cho nó công bằng hơn. Chúng tôi chưa biết trả lời ra làm sao, thì ông ta đã lấy bút mực ra và họa một bức tranh.
Vừa nói Hương Nhất Minh vừa chỉ bức tranh treo trên tường và nói:
- Ông ta đã vẽ bức tranh kia và nói rằng:
«Giới lục lâm của chúng ta như một người mù. Không có người dẫn lối thì sẽ sa vào hố sâu lúc nào không biết.» Nói đến đây, y ngừng lại.
Ngô Thế Minh vọt miệng nói tiếp như một người rành rẽ câu chuyện:
- Bức tranh ấy vẽ ra và treo tại đây với một dụng ý, nếu ai có thể sửa đổi lại để cho lão nhân mù ở trong bức tranh khỏi bị rơi xuống vực sâu thì người đó sẽ được chọn làm vị thủ lãnh của giới lục lâm?
Lão nhị Mạc Nam vỗ tay khen lớn:
- Thiếu hiệp thông minh quả như lời đồn. Người vẻ ra còn giải thích thêm với chúng tôi:
Nhà nầy chỉ là một căn nhà hoang, ít người qua lại. Nếu có một người dám đến đây và nghĩ ra kế vẻ để níu kéo lão mù trong tranh, thì người đó sẽ là một người can đảm và nhân hậu.
Ngô Thế Minh gật đầu mỉm cười nói:
- Một kẻ vừa can đảm, vừa nhân hậu thông minh thì làm thủ lãnh của một giới quả là xứng đáng, cho dù y không biết võ công, nhưng rất tiếc ...
Vừa nói, Ngô Thế Minh vừa bật cười lớn.
Mã Phi Hồng ngắt lời nói:
- Thiếu hiệp đã rõ câu chuyện rồi, nhưng có ngờ đâu người nghĩ ra câu chuyện, Thần Thủ Chiến Phi lại sơ hở một điều ... Đó là vị lãnh tụ tương lai lại là một người mà chẳng những không nghe được và cũng chẳng có thể nói được.
Nói dứt lời, mọi người cùng cười vang. Ngô Thế Minh cũng buồn cười cho sự «hố» của Thần Thủ Chiến Phi trong lúc Bùi Khương vẫn đứng yên lặng.
Mặc cho mọi người mỉa mai, Thần Thủ Chiến Phi quay sang nói với Ngô Thế Minh:
- Chắc Ngô thiếu hiệp cũng rõ là những nhân vật võ lâm miền Giang Nam gần đây, như thuộc hạ của Phi Long Tiêu Cục. Phân cục của họ gồm hai mươi hai nhóm, chia ra khắp các tỉnh, thị trấn, mỗi phân cục do một cao thủ cầm đầu.
Nói đến đây, lão ngừng lại thở dài liếc nhanh mọi người rồi tiếp:
- Nói cho đúng ra, thì những tiêu đầu của Long Hình Bát Chưởng, có tài giỏi đến đâu đi nữa, mà lấy một đấu một thì Chiến Phi nầy cũng chẳng sợ gì. Nhưng bởi họ lại là một lực lượng đông và mạnh, họ lại chèn ép với lục lâm giang hồ. Bởi thế công việc làm ăn của chúng tôi càng ngày càng vất vả khổ sở hơn.
Ngô Thế Minh nghe lão nói một hơi dài, chàng chỉ gật đầu lia lịa.
Chiến Phi lại nói tiếp:
- Sở dĩ tôi mời Mã Bang chủ, Hương Bang chủ và Mạc Thị Song Hiệp đến đây là chỉ muốn bàn cách hiệp lực nhau để đối phó với sự chèn ép bất công của Phi Long Tiêu Cục.
Ngô Thế Minh cười nói:
- Chiến tiền bối thật là người có tài trí, và đầy lòng hào hiệp.
Thần Thủ Chiến Phi vội nói:
- Hảo ý của tôi nêu ra đã được quý vị ở đây đồng ý. Quân tử nhất ngôn, đã nói là phải làm cho đúng, bởi thế cho nên dù cho họ Bùi kia là gì gì đi nữa, điều quan trọng là đức tính nhân đức của y mà thôi.
Nghe Thần Thủ Chiến Phi nói vậy, Ngô Thế Minh trầm ngâm một lúc rồi thầm nhủ:
“Chẳng biết họ Chiến này mưu đồ việc gì, khi đưa Bùi Khương giữ chức thủ lãnh của bọn họ. Nhưng dù Bùi Khương xưa rày cứ bị người ta hiếp đáp hoài, thì dịp nầy mình cũng nên để y xưng hùng một phen.”.
Trong lúc Ngô Thế Minh còn đang suy nghĩ, thì Chiến Phi lại tiếp:
- Sự việc nầy, có lẽ ý trời đã định. Vả lại Bùi Khương tuy tàn tật, nhưng nét mặt lại sáng sủa thông minh. Căn cốt của y thật hiếm có, không phải là kẻ tầm thường đâu.
Lão dứt lời, thì Ngô Thế Minh nghĩ thầm:
“Xưa nay mình vốn là người cô đơn.
Đi khắp giang hồ không có bạn bè thân thích nhưng vừa gặp Bùi Khương là đã mến thương ngay.” Nghĩ vậy chàng đáp:
- Tại hạ chỉ là người ngoại cuộc, nhưng Bùi huynh đây lại là bạn thân của tại hạ, bởi thế tại hạ xin quý vị cho nêu lên một vài ý kiến.
Kim Kê Hương Nhất Minh liền nói:
- Chiến Phi tiền bối nói rất đúng, một lời đã hứa thì đừng nên xem thường, vì mọi người đều là những cao thủ có tiếng tăm. Vả lại Bùi huynh đây, tánh tình lại hiền từ và thông minh, bệnh câm điếc của y sở dĩ có là vì bị người ta điểm huyệt, một môn điểm huyệt đặc dị của người lạ mặt, nên có hy vọng chữa khỏi được.
Chiến Phi vuốt râu vừa cười thích thú, vừa nói:
- Ngô thiếu hiệp cũng là tay cao thủ, và rành về các môn điểm huyệt, sao thiếu hiệp không ra tay cứu chữa cho y một phen?
Ngô Thế Minh lắc đầu đáp:
- Tiền bối không biết đó thôi, người điểm huyệt Bùi Khương đã dùng một thủ pháp đặc biệt riêng của y nên tại hạ dù thương bạn cũng đành bó tay.
Thần Thủ Chiến Phi cười nói:
- Nếu Bùi Khương câm điếc là vì bị điểm vào huyệt đạo, có thể tìm cách cứu chữa cho y sau. Còn Ngô thiếu hiệp đã bảo nên làm theo lời hứa, cho đúng với người quân tử thì công việc nầy coi như xong xuôi. Ngày mai lão phu mời khắp giới võ lâm đến để mừng vị thủ lãnh của chúng ta.
Vừa nói dứt câu, lão bỗng nghe có tiếng gà gáy vọng đàng xa. Chiến Phi vội lắc mình vọt ra ngoài nhanh như điện chớp mất dạng.
Mạc Nam cau mày gọi lớn:
- Chiến tiền bối! Ông đi đâu đó?
Nhưng Chiến Phi đã khuất dạng mất rồi. Mọi người cùng bước ra ngoài cửa, chẳng hiểu Chiến Phi đã đi đâu. Trong lúc đó, tiếng gà từ xa gáy vọng khắp nơi.
Mạc Nam lắc đầu nói:
- Thần Thủ Chiến Phi hành động thật lạ lùng. Đang bàn chuyện mà lại bỏ đi đột ngột như thế ...
Mạc Nam chưa nói dứt câu, thì đã nghe tiếng cười của Chiến Phi từ trên nóc sảnh. Và lão đã đáp xuống trước mặt mọi người. Một tay thì cầm quạt, một tay Chiến Phi xách lủng lẳng cả trăm con gà. Vừa xuống lão vừa nói:
- Đang bàn chuyện vui vẻ, mà bị đám gà hoang nầy gáy lên phá đám nên lão phu đã tức giận và giết hết xách về đây. Nếu còn con nào cất tiếng gáy nữa thì lão phu cũng chẳng buông tha đâu.
Qua lời nói của Thần Thủ Chiến Phi, Ngô Thế Minh biết rằng lão nầy đang chưởi xéo Kim Kê Hướng Nhất Minh.
Kim Kê Hướng Nhất Minh cũng biết lão chửi cạnh chửi khóe mình thì tức giận lắm nhưng khi nghĩ lại chỉ trong chốc lát, mà lão đã đi khắp nơi để giết một trăm mạng gà hoang, vả lại Hướng Nhất Minh cùng họp lại với ba người có mặt tại đây, tức là hai anh em họ Mạc và Thất Sát Truy Hồn cũng chỉ mới thủ hòa với Chiến Phi thôi, nên lão cố nén giận làm ngơ như chẳng nghe thấy gì cả.
Chiến Phi hả dạ nói tiếp:
- Vậy thì lão phu xin ra mắt vị thủ lãnh của giới lục lâm chúng ta trước.
Vừa nói, lão vừa giắt quạt ra sau cổ áo và bước lại trước mặt Bùi Khương cung kính xá dài một cái.
Mọi người nói chuyện hay bàn luận việc gì, Bùi Khương cũng chẳng nghe thấy, chàng chỉ đứng lặng một mình mắt nhìn ra xa xôi, còn tâm trí thì ngược về dĩ vãng để ôn lại những chuyện đã qua.
Chàng nhớ đến Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh, người đã nuôi dưỡng chàng nhưng lại đối xử với chàng có vẻ bất công hơn những người khác. Rồi thì hình ảnh xinh đẹp của Đàm Tiểu Kỳ hiện ra, khiến Bùi Khương thương nhớ vô cùng. Nhớ đến Phi Long Tiêu Cục, Bùi Khương không quên thiếu nữ khả ái Viên Tố Châu, con của Viên tiêu đầu Phi Long Tiêu Cục. Cô ta là người đã từng an ủi Bùi Khương nhiều nhất, mỗi khi thấy chàng buồn. Thế mà lúc ra đi, Bùi Khương không kịp từ giã nàng một tiếng nào cả. Rồi hình ảnh Tôn Cẩm Bình không biết sống chết ra sao với bộ bí lục kỳ lạ đó. Trầm ngâm với bao ý nghĩ, nên Bùi Khương như người nằm mơ, chẳng để ý đến cữ chỉ của Chiến Phi.
Nhìn cử chỉ của Bùi Khương, Chiến Phi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lão cũng quay lại nói với mọi người:
- Quý vị lại tham kiến thủ lãnh họ Bùi đi.
Thất Sát Truy Hồn liền đáp:
- Việc nầy tuy đã là nhất định rồi, nhưng Chiến lão còn quên một điều quan trọng.
Chiến Phi nét mặt bỗng sa sầm hỏi:
- Điều gì?
Thất sát truy hồn liền nói:
- Bốn huynh đệ chúng tôi đều không phản đối việc đưa Bùi Khương ra làm thủ lãnh. Nhưng điều quan trọng là Chiến tiền bối quên hỏi xem Bùi Khương có đồng ý hay không?
Ngô Thế Minh biết nói ra Bùi Khương sẽ không bằng lòng nhưng muốn bạn có điểm tựa, khỏi bị ai uy hiếp và lang thang khắp nơi như mình, liền nói:
- Việc nầy tại hạ sẽ hỏi ý kiến của y giùm cho quý vị.
Vừa nói, chàng vừa đập khẽ lên vai Bùi Khương, khiến chàng giật mình quay lại.
Thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình và Ngô Thế Minh thì đang ra dấu như đang nói chuyện với chàng. Bùi Khương không hiểu bạn nói gì với mình nên đứng nhìn chàng ta chăm chăm.
Ngô Thế Minh cũng biết dấu tay của mình sẽ làm cho Bùi Khương không hiểu gì cả, chàng chỉ ra hiệu bậy để mong cho Bùi Khương gật đầu mà thôi.
Thiếu niên càng ra hiệu, Bùi Khương càng ngớ ngẩn, chàng liền lắc đầu tỏ ý mình không hiểu gì cả.
Kim Kê Hương Nhất Minh thấy Bùi Khương lắc đầu thì khoái chí vô cùng.
Thần Thủ Chiến Phi thì biến sắc buồn rầu chẳng biết làm sao.
Ngô Thế Minh lúng túng chưa biết phải làm sao, chợt chàng nhớ ra liền chỉ vào túi đồ và chỉ vào góc phòng khách.
Bùi Khương thấy thiếu niên trỏ vào túi đồ, chàng lại tưởng bạn hỏi mình đi nấu canh. Trong lúc đang đói, Bùi Khương liền gật đầu hai cái. Vừa gật vừa cười thật vui vẻ vì chàng nhớ lại phương pháp nấu canh lạ lùng của bạn mình.
Trong lúc Ngô Thế Minh thở dài nhẹ nhõm nói:
- Bạn tôi thật là khó tánh, phải giải thích mãi y mới chịu nhận lời.
Kim Kê Hướng Nhất Minh tức mình, chống nạng bước nhanh ra cửa, nhưng thoáng một cái, Chiến Phi đã đón đầu và lạnh lùng nói:
- Người nào chưa bái kiến tổng lãnh tụ, thì đừng hòng bước ra khỏi cửa.
Kim Kê Hướng Nhất Minh biết không thể cãi lời Chiến Phi được, liền quay lại nghĩ:
- Nếu mình giết tiểu tử nầy, coi y còn ai làm thủ lãnh nữa cho biết.
Vừa nghĩ vậy, y liền bước tới chấp tay vái dài Bùi Khương một vái.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 78
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com