watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:56:2331/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cô Lâu Quái Kiệt - Cổ Long- Chương 1-15 - Trang 27
Chỉ mục bài viết
Cô Lâu Quái Kiệt - Cổ Long- Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 27 trong tổng số 27



Hồi 15-2

Thực ra, trong lòng Gia Cát Ngọc cũng đang băn khoăn say nghĩ, sợ Băng Tâm Ma Nữ sẽ không hành động đúng như lời nói, thì dù mình có đoán trúng, cô ta chối phăng đi thì thử hỏi mình có làm chi được? Giờ đây, nghe nàng lên tiếng nói như thế, trong lòng chàng không khỏi thầm xấu hổ, vội vàng đáp rằng:
- Cô nương chớ tức giận, nói chi một thanh đoản đao “Phỉ thúy hàn tinh tỷ”, mà nếu lấy ngay cái đầu của tại hạ cũng chẳng hề hối hận bao giờ.
Băng Tâm Ma Nữ bỗng thoáng hiện nụ cười mà từ trước đến nay chưa hề có, lên tiếng nói:
- Thiếu hiệp là người lòng dạ quang minh chính đại, thực làm cho ai nấy cũng phải kính phục. Nhưng, vì sợ mọi người chung quanh hoài nghi lòng thành thực của tiểu nữ, nên tiểu nữ sẵn sàng viết ý định của mình ra trước, và trao cho Tư Đồ tỷ tỷ giữ, rồi thiếu hiệp mới lên tiếng nói sau cho công bình.
Vừa nói nàng vừa thò tay vào áo lấy ra một cây bút tô lông mày, rồi lại kéo lấy cánh tay ngọc của Tư Đồ Uyển, tươi cười quay lưng trở lại. Qua một lúc sau, cô ta mới tươi cười quay về mọi người nói:
- Xin thiếu hiệp hãy đoán đi nào.
Gia Cát Ngọc đã biết cô gái này có lòng thành thực, nên mới viết rõ ý định của nàng vào lòng bàn tay của Uyển tỷ tỷ trước. Chàng suy nghĩ một chốc, và thấy rằng nếu nàng quả có ý muốn trả lại thanh đoản đao cho mình, thì đâu lại bày cái trò rắc rối như thế? Kế đó, chàng lại đưa mắt nhìn về phía Uyển tỷ tỷ, trông thấy đôi mày của nàng xanh tợ xuân sơn, đôi mắt trong veo như làn thu thủy thoáng hiện một nét ngầm tức giận, nên buột miệng nói rằng:
- Tôi đoán cô nương giờ đây hoàn toàn không có ý trao trả lại thanh đoản đao “Phỉ thúy hàn tinh tỷ” cho tôi.
Băng Tâm Ma Nữ nghe qua thì không khỏi giật mình, sắc mặt biến hẳn, chẳng khác nào bị trật chân từ một gian lầu cao nghìn trượng, rơi trở xuống đất.
Xích Diện Thần Long, Thiết Chỉ Cái thấy thế liền cho là Gia Cát Ngọc đã đoán trúng.
Nhưng, Gia Cát Ngọc thấy thái độ của Băng Tâm Ma Nữ khác thường, tựa hồ có một ẩn tình chi khó nói, nên trong lòng không khỏi kinh dị. Dù vậy, giữa lúc ấy chàng vẫn không thể nào đoán ra được tâm trạng của đối phương, nên vẫn cảm thấy lạ lùng khó hiểu.
Lúc bấy giờ, Tư Đồ Uyển vẫn cau chặt đôi mày, từ từ xòe rộng bàn tay ra, ai nấy đều thấy rõ ràng giữa lòng bàn tay đỏ hồng của nàng có một chữ “Muốn”, viết theo thể nửa thảo nửa chính.
Ai nấy trông thấy thế, cũng đều cau chặt đôi mày, vô cùng thất vọng ...
Băng Tâm Ma Nữ tuy đã thắng cuộc, nhưng nàng hoàn toàn không có sắc vui vẻ. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lúc bấy giờ tựa hồ như đã trở lại bình thường, lạnh lùng như một tảng băng, đôi mắt trong veo của nàng bỗng mất hết đi những tia sáng tinh anh, xem ra chẳng khác nào nàng mới vừa trải qua một cơn bịnh nặng, có vẻ lờ đờ, uể oải ...
Gia Cát Ngọc bỗng cảm thấy một nỗi buồn không tên tuổi, tràn ngập cõi lòng, ngơ ngác nói:
- Tại hạ tư chất kém cỏi nên tự nhận là đã thua, vậy xin cô nương hãy mang thanh đoản đao “Phỉ thúy hàn tinh tỷ” ấy đi đi.
Băng Tâm Ma Nữ đang đưa đôi mắt nhìn trân trối lên nền trời cao, đến khi nghe lời nói ấy, thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, cất tiếng cười to như cuồng dại, khoát nhẹ tay áo lụa, rồi đưa chân bước loạng choạng đi thẳng vào khu rừng rậm.
Trong một sơn cốc hoàn toàn tĩnh mịch, bỗng vọng về từng chuỗi cười cao vút, khiến lũ chim rừng kinh sợ bay tứ tán, cánh hoa tàn rơi rụng tơi bời.
Cô gái áo trắng vì đã thắng cuộc, lấy được thanh đoản đao “Phỉ thúy hàn tinh tỷ” mà vui thích đó chăng?
Không. Đấy không phải là tiếng cười hoan lạc, mà đấy là tiếng cười đầy thê lương, đầy thất vọng.
Gia Cát Ngọc nhìn thấy nàng đã đi khuất bóng vào cánh rừng xanh, và tiếng cười thê lương ấy mỗi lúc càng xa dần, thì trong lòng bỗng có một cảm giác đơn côi khó tả ...
Xích Diện Thần Long và Thiết Chỉ Cái nhìn thấy thái độ của Băng Tâm Ma Nữ trước khi bỏ đi, lẽ tức nhiên là cũng hiểu được tâm trạng của người thiếu niên còn đứng lại trước mắt, nhưng họ có thể nói gì được hơn?
Giữa bầu không khí tĩnh mịch nặng nề đó, một tia ghen tức trong lòng của Uyển cô nương mỗi lúc càng sống mạnh hơn. Nàng trông thấy thái độ của Ngọc đệ đệ có vẻ như đang mất thần, thì bất giác chu cao chiếc miệng bé nhỏ lên, nói:
- Rõ là ngốc. Người ta có lòng si mê mình đến thế, mà mình lại không đoán hiểu được cõi lòng của người ta. Giờ đây, vẫn chưa muộn, vậy hãy đuổi theo, hầu tạ lỗi với người ta đi.
Nàng tuy vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhưng qua giọng nói mai mỉa ấy, thử hỏi Gia Cát Ngọc nào không đoán biết được. Bởi thế, chàng không khỏi giật mình, vội vàng nói:
- Tiểu đệ chỉ suy nghĩ về những nỗi khúc chiết ở bên trong thôi, vậy tỷ tỷ chớ nên hiểu lầm.
Uyển cô nương liền đỏ hoe đôi mắt, nói:
- Tôi có chi lại hiểu lầm, Đệ đệ không trông thấy thái độ đau khổ của người ta khi sắp bỏ đi, vậy chẳng phải quá rõ ràng sao, còn suy nghĩ cái nỗi chi nữa?
Nói đoạn, đôi vai nàng khẽ lắc, quay mình bước đi nơi khác, tựa hồ như có một nỗi uẩn khúc khó giải. Nàng im lặng đi thẳng xuống núi.
Trước thái độ ấy, không khỏi làm cho Gia Cát Ngọc cuống quít, chàng định đuổi theo để giải thích, nhưng lại ngại vì có Xích Diện Thần Long và Thiết Chỉ Cái đang đứng cạnh đấy, do đó, đôi chân của chàng không khỏi do dự chẳng biết phải hành động ra sao.
Thiết Chỉ Cái dù sao cũng là một người sành tâm lý, nên trông thấy thái độ luống cuống của chàng, liền lên tiếng nói rằng rằng:
- Này ông bạn nhỏ, sao không mau đuổi theo đi, nếu cô nương ấy có việc gì, ngươi không sợ Tư Đồ bá bá trách mắng hay sao.
Gia Cát Ngọc nghe thế, bèn cười đáp lời, rồi lập tức đuổi theo Tư Đồ Uyển ngay.
Thiết Chỉ Cái vuốt lấy mớ râu rối như cỏ khô của lão, phá lên cười “khà khà”.
nói:
- Tư Đồ lão nhi, thế là ông đã câu được một thằng rể quí rồi, nhưng đến ngày thành hôn của chúng chớ nên quên thưởng cho lão hóa tử một bữa rượu mừng nhé.
Xích Diện Thần Long hết sức vui thích, vội vàng nói:
- Việc ấy còn nhờ lão tiền bối tác thành, đến chừng đó, tôi sẽ chuẩn bị một trăm hũ rượu ngon, để cho lão tiền bối mặc tình uống đến say túy lúy.
Những cây thao lao cao chọc trời, trông như hàng nghìn chiếc dù giương to, không ngớt lắc lư dưới nền trời xanh biếc. Trong khi đó, những áng mây trắng bay lơ lửng từng đoàn, gió mát dịu không ngớt thổi tung tà áo ...
Thiết Chỉ Cái và Xích Diện Thần Long cùng ngồi trên mình ngựa, từ từ cho ngựa bước đi tới. Gia Cát Ngọc nắm tay Uyển tỷ tỷ ngồi sát vai nhau, chuyện trò âu yếm.
Tư Đồ Uyển tựa hồ hết sức vui thích, hai đồng tiền trên đôi má lúc nào cũng núng thật sâu chẳng hề lặn mất.
Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tươi cười của Uyển tỷ tỷ như say sưa, như ngây dại, cảm thấy tâm hồn lâng lâng như một chiếc thuyền con nhấp nhô trên bể cả, hay một cánh lục bình trôi dạt theo sóng to, tựa hồ như muốn bay bổng lên tầng mây cao.
- Ủa? Đệ đệ làm gì lại ngó đăm đăm người ta mãi thế?
Nàng đưa đôi mắt liếc nhẹ nhàng về phía Gia Cát Ngọc, trong khi khẽ ngửa mặt lên với đôi má đỏ bừng, tràn ngập niềm vui ...
Giữa tiếng nói tiếng cười không ngớt có một mùi thơm như lan như xạ thoang thoảng qua mũi, hơn nữa mớ tóc rối min màng của nàng lại không ngớt bay vào đôi má của Ngọc đệ đệ, khiến cho Gia Cát Ngọc, một người mới lần đầu tiên được nếm mùi tình yêu, không khỏi bàng hoàng luống cuống.
Gia Cát Ngọc đôi má ửng hồng, dùng hết nghị lực trong người mới nói lên được một câu rằng:
- Tỷ tỷ. Chị ... Chị ...
- Thế nào? Tôi không đẹp phải chăng?
Uyển cô nương đưa đôi mắt trong veo liếc nhìn chàng, đầy vẻ dịu dàng khả ái. Câu nói có tính cách trêu chọc ấy, lại có một hiệu quả rất khả quan ...
Chẳng phải thế hay sao? Vì một bậc anh hùng tên tuổi lừng lẫy trong giới giang hồ như Gia Cát Ngọc, chẳng phải đang hoàn toàn bị chinh phục kia sao?
Chàng xoa đôi tay, cuống quít nói:
- Ồ, không đâu. Tỷ tỷ ... Chị ... chị thực quá đẹp thôi.
- Hừ. Tôi nào có thể so sánh được với người trong lòng của đệ đệ kia chứ?
- Tỷ tỷ. Chị bảo người ấy là ai?
Qua lời nói chứng tỏ Gia Cát Ngọc có vẻ đang cuống quít vì một chuyện không đâu mà lại bị nàng hiểu lầm như thế, thử hỏi chàng không cuống quít sao được.
Nhưng, Tư Đồ Uyển trái lại cố ý chu cao đôi môi hồng lên, nũng nịu nói:
- Ai? Chính là cô Băng Tâm Ma Nữ ấy chứ còn ai nữa? Có lý nào tình ý của người ta đối với đệ đệ như vậy, mà đệ đệ lại không biết hay sao?
- Tỷ tỷ thân mến, tỷ tỷ căn cứ vào đâu để nói như vậy? Nhưng dù sao giờ đây tôi có nói gì tỷ tỷ cũng chẳng chịu tin, chỉ phải chò thời gian chứng minh cõi lòng của đệ đệ, là chỉ trung thành với tỷ tỷ mà thôi.
Tư Đồ Uyển nghe qua, mặt tươi như hoa nở, đôi mắt đầy tình tứ, nhưng cũng tràn đầy sự thèn thùng, nói:
- Hứ. Không biết thẹn. Ai có rảnh để nghe những lời đường mật ấy của đệ đệ? Sao còn chưa chịu theo tôi bước đi, kẻo chốc nữa Quan lão tiền bối và phụ thân đến đây, thì thử hỏi xem đệ đệ giấu chiếc mặt đi đâu cho biết?
Nàng nghĩ ngợi thực là chu đáo, nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi. Xích Diện Thần Long tuy không thấy cử chỉ âu yếm ấy của hai người, nhưng riêng Thiết Chỉ Cái thì đang cỡi con bạch mã của chàng ngang nhiên phi tới, trên khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười ngâm rằng:
- Quan quan truy truy, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu ...
Lão hóa tử biết về họ rất nhiều, nên đã ngâm một đoạn trong Kinh Thi, mô tả sự vui mừng khi thấy người quân tử gặp gỡ được thục nữ khả ái. Ngụ ý của những câu thơ đó lẽ tất nhiên là Gia Cát Ngọc đã hiểu được, nên sung sướng đưa mắt nhìn về phía Uyển tỷ tỷ mỉm cười.
Tư Đồ Uyển trái lại bừng đỏ sắc mặt, đưa mắt nhìn về phía Thiết Chỉ Cái nũng nịu nói:
- Lão tiền bối là người lớn, sao lại cứ đi trêu chọc người ta mãi thế, chốc nữa đi đến thị trấn, nếu tôi mời tiền bối uống rượu mới là chuyện lạ.
- Khá khá. Quả là một con tiện tỳ lợi hại. Hôm nay ngươi không cho ta uống rượu cũng chẳng hại gì, chỉ cần đến ngày xuất giá, đừng quên lão hóa tử ta là được rồi.
Tư Đồ Uyển vừa thẹn vừa luống cuống, kêu luôn miệng rằng:
- Ối. Tôi không nghe đâu. Tôi không nghe đâu. Thế còn cha tôi đâu rồi.
- Khá khá. Con tiện tỳ kia, cha ngươi kể từ nay về sau đã giao ngươi cho Gia Cát thiếu hiệp, không ngó ngàng chi đến ngươi nữa.
Câu nói ấy là một câu nói đùa, nhưng trong thực tế thì Xích Diện Thần Long đã bằng lòng nghe theo ý kiến của lão hóa tử lấy cớ đi đến Võ Đương Sơn để báo tin về cái chết của Thương Lãng Vũ Sĩ, để cho đôi trẻ có một khung cảnh hoàn toàn tự do, nên đã âm thầm vòng ra sau núi đi từ lâu.
Thiết Chỉ Cái bề ngoài có vẻ khôi hài cười cợt, nhưng sự thật thì bên trong lão ta là một con người rất cương quyết. Nhất là đối với việc vừa rồi, Gia Cát Ngọc đã kịp thời ra tay cứu nguy cho lão ta không để lão ta bị chịu nhục dưới chưởng lực của Băng Tâm Ma Nữ, thì trong lòng lão ta lại càng cảm kích Gia Cát Ngọc hơn, có ý muốn được Gia Cát Ngọc xem mình như người ngang hàng với chàng, nên nhất định phải làm thế nào cho chàng gọi mình bằng lão ca ca mới nghe.
Gia Cát Ngọc cũng biết lời nói của lão ta là chân thành, nếu từ khước mãi thì sẽ không hay, nên cũng vui vẻ tuân mệnh kêu lão bằng lão ca ca như ý muốn.
Đêm hôm ấy, ba người cùng nghỉ ngơi tại một thị trấn nọ dưới chân núi. Đêm đã vào canh hai, trăng liềm cuối tháng đã nhô lên ngọn núi phía Đông, thế mà Gia Cát Ngọc vẫn không ngớt lăn lộn, chưa thể nào ngủ yên được ...
Có nhiều việc làm cho chàng phải nghĩ ngợi miên man. Nào là mối thù của ân sư, cũng như mối hận của gia đình, nào là mối tình đậm đà của Uyển tỷ tỷ đã làm cho cuộc đời cô độc thiếu tình thương của chàng được một niềm an ủi vô biên. Hơn nữa, thái độ lạ lùng của Băng Tâm Ma Nữ cũng đã làm cho chàng không khỏi có một sự xúc cảm lạ lùng ...
Chàng đưa mắt nhìn đăm đăm vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, trông chẳng khác nào một tấm màn màu bạc trùm kín lấy cả thị trấn nhỏ vào giữa đêm khuya lạnh lẽo.
Lúc ấy, giữa bầu trời tĩnh mịch của đêm khuya, bỗng chàng nghe có tiếng chiếc áo giũ trong gió, rồi tiếp đó lại trông thấy một cái bóng đen, y hệt như một con dơi khổng lồ, đang từ trên nóc nhà bay sà xuống.
Gia Cát Ngọc nhanh nhẹn ngồi dậy, đưa chân bước nhẹ đến sát cửa sổ, rồi kề mắt nhìn qua kẽ hở theo dõi bên ngoài ...
Ủa, bóng người trong sân ấy chính là Tích Hoa công tử. Hắn đang đưa mắt ngó quanh quẩn khắp nơi, rồi âm thầm tiến tới khung cửa sổ.
Gia Cát Ngọc thầm hỏi:
“Anh ta định làm chi thế? Anh ta đến đây để tìm mình chăng? Nhưng tại sao anh ta lại đến nửa đêm và có thái độ như vậy?
Gia Cát Ngọc đang lấy làm lạ, và định sẽ chờ xem cho biết sự thực thế nào ...
Bỗng nhiên, từ giữa đêm khuya có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng:
- Hừ. Quả là cái đồ đáng chết.
Câu nói ấy là một câu nói qua thuật truyền âm nhập mật, mục đích chỉ để cho Tích Hoa công tử nghe mà thôi. Nhưng, Gia Cát Ngọc kể từ ngày ăn được trái “kim tuyến huyết lan”, tai mắt đều rất thính khác hẳn người thường, nên tuy chàng đang ở ngoài phạm vi truyền âm của người ấy, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng câu nói của đối phương. Do đó, chàng không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Trong lúc ấy thì Tích Hoa công tử đã lộ vẻ hoảng hốt, phi thân bỏ chạy ngay.
Ai đã lên tiếng nói câu nói vừa rồi? Tại sao người ấy lại dọa cho Tích Hoa công tử phải sợ hãi bỏ chạy?
Gia Cát Ngọc lấy làm khó hiểu, nên vọt người ra ngoài cửa sổ, đuổi gấp theo đối phương.
Tích Hoa công tử đang kinh hoàng bỏ chạy như bay, nhắm phía ngoài thị trấn cắm đầu chạy mãi tới. Trong khi đó, ở phía sau lưng của y độ chừng ba bước có một bóng người gầy đét như que củi ...
Bóng người ấy trông thực là nhanh nhẹn, nên chỉ có một khoảng cách ngắn ngủi mà Tích Hoa công tử tựa hồ như không hay biết chi cả. Riêng về khinh công cao cường đến mức ngay đến Gia Cát Ngọc cũng nhận là lần đầu tiên mới được trông thấy kể từ khi xuống núi đến giờ. Do đó trong lòng chàng hết sức lấy làm lạ.
Chẳng bao lâu sau, bỗng hai người liền dừng chân đứng lại. Hai người chỉ nói qua mấy câu chi đó, bỗng thấy bóng người gầy cao bất thần vung chưởng lên, nhắm ngay Tích Hoa công tử công thẳng đến.
Thế chưởng của người nhanh nhẹn không thua một ngọn gió hốt, thế võ lại kỳ lạ hiểm hóc vô cùng.
Gia Cát Ngọc trông thấy thế không khỏi giật mình.
Ngay lúc ấy, bỗng nghe Tích Hoa công tử kêu lên một tiếng “ối chao” rồi thân hình lảo đảo hai lượt, té phịch ra đất.
Bóng người kia chỉ trong một cái vung tay đá chân, là đã đánh ngã Tích Hoa công tử, như vậy cũng đủ thấy võ công của y cao cường đến bực nào.
Gia Cát Ngọc không dám chậm trễ, nhanh nhẹn vọt người bay lên, bắt từ trên cao đáp xuống.
Người ấy trông thấy Gia Cát Ngọc lao mình thẳng xuống, thì không khỏi có hơi kinh ngạc, thì liền quay đầu bỏ đi mất hút.
Nhưng, bước chân của người ấy có vẻ rất ung dung, xem chẳng hề giống kẻ kinh hoàng bỏ chạy.
Gia Cát Ngọc liền xử dụng thân pháp “Vân Long Cửu Chuyển”, lao vút tới như một mũi tên bắn, rồi đáp xuống trước mặt người ấy tám thước trong nháy mắt.
Bóng người ấy liền dừng chân đứng lại, cất giọng lạnh lùng cười nói:
- Ngươi chận đường ta để làm gì?
Giọng nói ấy nghe rất quen thuộc, Gia Cát Ngọc cảm thấy như mình đã có nghe ở đâu rồi. Chàng liền ngửa mặt lên nhìn kỹ đối phương, trông thấy bóng người đó có thân hình mảnh khảnh, xinh đẹp, diện mạo tuấn tú, mình mặc áo lam, không ngớt giũ rèn rẹt trong chiều gió lộng. Trên khuôn mặt tựa hồ như quen thuộc của người ấy, tràn đầy vẻ uy nghi trông rất đáng sợ.
Gia Cát Ngọc bỗng lên tiếng nói:
- Các hạ vì lẽ gì lại đánh trọng thương ông bạn kia thế?
Bóng người ấy liền cất tiếng cười nhạt, đầy vẻ khinh bạc nói:
- Ông bạn của anh đấy? Cái thứ bạn ấy thì tốt hơn chớ nên giao thiệp nhiều với họ.
Câu nói đó đã làm sống lại những ý nghĩ nghi ngờ của Gia Cát Ngọc đối với Tích Hoa công tử. Do đó, chàng bất giác hối hả hỏi rằng:
- Lời nói của ông anh có nghĩa làm sao?
- Muốn tin thì tin, bằng không tin thì thôi.
Giọng nói của đối phương hết sức lạnh lùng, mà cũng hết sức cộc lốc. Nói đoạn, người ấy bèn di động thân mình, tràn sát bên cạnh người Gia Cát Ngọc lách đi một cách thần diệu.
Gia Cát Ngọc kinh ngạc một lúc lâu, mới vội vàng lên tiếng gọi:
- Tôi xin đa tạ sự chỉ dạy của ông anh, nhưng chẳng hiểu ông anh có bằng lòng dạy cho biết đại danh hay không?
Người ấy lộ vẻ do dự, nhưng cuối cùng đáp rằng:
- Tiểu đệ là Hận Phác Thư Sinh, lỡ gặp nhau trong đêm nay, rồi sau sẽ không có cơ hội nào được gặp nhau nữa, vậy các hạ hỏi để làm gì?
Nói dứt lời, bóng người ấy bèn lướt đi như gió, chỉ trong chớp mắt là đã lẩn khuất giữa màn đêm.



 

Gà đã gáy sáng, vạn vật đều như thức giấc. Ánh triều dương vàng nhạt, từ bên ngoài soi thẳng vào khung cửa sổ của một gian khách sạn nhỏ ...
Mùng màn chăn gối trên giường vẫn chưa thu dọn, nhưng người khách trọ đã dậy từ lúc nào rồi.
Người khách ấy đến ngồi trước một chiếc bàn kê sát cửa sổ, trên tay đang cầm một lưỡi đoản đao dài non chín tấc, quan sát rất tỉ mỉ.
Rẻng. Lưỡi đoản đao đã được tuốt ra khỏi võ.
Ồ. Lưỡi đoản đao ấy sao lại chiếu ngời ánh thép, đến hoa cả mắt người nhìn?
Ánh sáng ấy có một màu xanh biếc, chói ngời nơi nơi, trông chẳng khác nào một cành lá non còn dính sương lạnh vào một buổi sáng mùa xuân.
Nếu đưa tay lên búng nhẹ vào lưỡi đao thì liền nghe ngân lên một tiếng kêu trong trẻo như tiếng ngọc tiếng vàng.
Giờ đây, ông khách ấy lại cầm chiếc vỏ cũ kỹ lên xem thật tỉ mỉ, những bông hoa ngoằn ngoèo bên ngoài. Ồ, đấy chẳng phải là bông hoa, mà chính là chữ Việt theo thể cổ tự, nhỏ li ti như những con kiến.
Những dòng chữ ngoằn ngoèo uốn khúc, xem tựa phụng múa rồng bay đó, có lý nào người khách trọ trẻ tuổi ấy có thể xem được hay sao?
Đúng thế. Trong đời nầy, nhất là trong võ lâm, thì người xem thứ cổ tự nầy thật hiếm có. Nhưng, người thiếu niên ấy chẳng ai khác hơn chính là người con trai của Bát Đẩu Thư Sinh, mà cũng chính là người môn đồ kế nghiệp của Bát Chỉ Phi Ma, một bậc kỳ tài hiếm có trong võ lâm ngày nay, văn võ đều song toàn cả, thì thử hỏi chàng không thể xem được những dòng chữ ấy hay sao?
Ngay từ lúc nhỏ, chàng đã có thiên tư đặc biệt, lại được sự giáo dục của gia đình, do đó, trước tiên chàng nhận thức được nét chữ cổ tự kia rất cứng cáp, tài tình. Và sau đó chàng đã lĩnh hội được cả ý nghĩa bên trong dòng chữ ấy.
Thì ra, trong thời vua Hán Minh Đế, có một vị cao tăng tên là Diệm Lôi, võ học hết sức cao tuyệt, trên đời không có ai sánh bằng. Trước khi vị nầy viên tịch, bèn đem tất cả sở học của mình ghi lại thành một pho sách, rồi lấy loài “Hàm Đàm Bích Ngọc” phong cứng lại. Về sau, ông ta lại dùng thần công tuyệt thê” của mình, lấy lục ngọc đúc thành một pho tượng Di Đà, cất dấu trong núi sâu, để chờ đợi người có cái duyên may mắn.
Chính vì Lục Ngọc Di Đà đã trải qua sức nhào nặn phi thường của ông nên nó còn rắn hơn là sắt đá, không có một thứ vũ khí sắc bén nào chém vỡ nó ra được.
Bởi thế, ông lại lấy những phần tinh túy của loài phỉ thúy và hàn tinh, đúc ra một thứ “thiên cổ thần binh”, chuyên dùng để bổ pho Lục Ngọc Di Đà ấy ra.
Gia Cát Ngọc xem qua hết những dòng chữ trong chiếc vỏ đoản đao, thì mới hiểu rõ được sự tương quan giữa pho Lục Ngọc Di Đà và thanh đoản đao phỉ thúy hàn tinh tỷ.
Đến khi chàng lật qua bề trái của chiếc võ đoản đao, thì lại càng hoang mang không hiểu ra sao cả. Vì, tại nơi ấy tựa hồ cũng có mấy dòng chữ nhưng đã bị ai đó dùng một thứ nội gia chân lực xóa mất đi, mà chỉ còn lại một góc dưới phía trái mà thôi. Tại nơi ấy còn thấp thoáng độ mười chữ nhỏ:
“ ... vung chưởng đánh đứt ba sợi tơ, thì tình duyên được dứt khoát, tùy người ... “ Nét chữ ấy trông thực bay bướm xinh đẹp, chắc chắn là nét chữ của một cô gái viết ra. Qua dòng chữ ấy, đã thấy chứa đựng rất nhiều tình ý rắc rối. Nhất là mấy chữ “Đánh đứt ba sợi tơ” hoàn toàn đúng như việc đã xảy ra vào đêm vừa qua, vậy chắc chắn nó có tương quan đến cuộc đời của chàng. Gia Cát Ngọc không khỏi trầm ngâm nghĩ ngợi:
“ Có lý đâu vị tiền bối đang gởi thân vào không môn nầy, lại còn có một đoạn tình sử bi đát hay sao? Những chữ khắc ở phía bên trái vỏ đoản đao hãy còn mới, chứng tỏ vị cao tăng nầy không muốn người ngoài biết về mẫu chuyện ấy của lảo ta. Nhưng, Phi Long Thiền Sư rõ ràng đến đây là có ý định chiếm đoạt thanh đoản đao. Vậy tại sao ông ta lại được biết về thanh đoản đao nầy?”.
Suy nghĩ đến đây, thì chàng cảm thấy người tăng nhân phái Thiếu Lâm ấy, lòng dạ thự sâu xa khó hiểu, không thể không đề phòng. Vậy, không biết chừng, trước giờ phút quyết định đêm hôm qua, khi chàng vừa vung chưởng giáng xuống sợi tơ thứ ba, thì kẻ đã đánh lén sau lưng chàng, chính là ông ta chăng?
Căn cứ vào những chi tiết vụn vặt để suy đoán tường tận, thì Gia Cát Ngọc bỗng như bừng hiểu ra, pho Lục Ngọc Di Đà bị cướp mất tại Trích Thúy Phong, chính là một pho tượng giả. Trái lại, pho tượng trong tay của Phi Long Thiền Sư, mới là bảo vật di truyền chân chính của Diệm Lôi cao tăng.
Việc nầy nếu chẳng phải là một chủ trương của Thiên Nhất Thượng Nhân, thì chắc chắn là một kế gian manh của Phi Long Thiền Sư. Như vậy, rất có thể cái chết của Ngân Tu Tẩu, có nhiều điều bí mật đáng ngờ.
Trong khi chàng còn tập trung đầu óc để nghĩ ngợi, thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa rất lạ. Tiếng gõ cửa ấy cứ hai tiếng nặng thì có một tiếng nhẹ, và đã gõ liên tiếp ba lượt.
Liền đó, lại nghe từ phòng bên cạnh có người hạ giọng hỏi rằng:
- Ai thế?
- Quét cả thiên hạ, gồm thâu bốn biển. Chấp sự số ba mươi chín dưới Ngân Bài Lịnh, có việc cần xin ra mắt.
Gia Cát Ngọc vừa nghe hai tiếng Ngân Bài, thì trong lòng không khỏi ngạc nhiên thầm nghĩ:
“Chả lẽ người này lại có tương quan với Huyết Hải Địa Khuyết hay sao?”.
Trong khi đang suy nghĩ, thì chàng lại nghe có tiếng rảo bước vào, kế đó, lại nghe có tiếng cánh cửa kêu kèn kẹt, tựa hồ như người ở phía ngoài đã xô cửa bước vào phòng.
Chẳng mấy chốc sau, lại nghe có một giọng nói cung kính thưa rằng:
- Bức thư của cô nương, có lẽ đã được gởi đi khắp cả võ lâm rồi, vậy xin lịnh chủ mau đến Lệ Thủy để hội họp, hầu trở về Huyết Hải Địa Khuyết.
Người nói chuyện ấy quả đúng là người có tương quan đến Huyết Hải Địa Khuyết. Xem ra, hai tiếng “cô nương” mà hắn vừa nói, chắc chắn là muốn chỉ cô gái áo trắng thần bí kia. Nhưng, tại sao mười hai cỗ xe ngựa của cô ta, từ Di Thế Sơn Trang xuất phác ra đi, mà cô ta lại bỗng nhiên hiện diện tại Lệ Thủy được?
Gia Cát Ngọc là một con người rất sáng trí, nên vừa thoáng nghĩ qua là chàng đã bừng hiểu ngay. Chắc chắn trong khi bọn người của cô gái áo trắng sang sông, thì cô ta đã mang những rương sắc kia đáp thuyền đi luôn, là cố ý bỏ mười hai cỗ xe trống ở lại, hầu đánh lạc hướng kẻ địch ...
Ngay lúc ấy, có tiếng chân từ trong phòng bên cạnh bước ra khỏi cửa, chắc là người vừa mới vào nói chuyện xong thì lại lui ra.
Hai tiếng lịnh chủ người ấy vừa nói là ai thế? Tại sao họ lại gởi giấy tờ chi đi khắp võ lâm làm gì?
Gia Cát Ngọc lại băn khoăn tự hỏi trước những nghi vấn khó hiểu, và hối hả thu dọn hành lý, bước ra khỏi phòng theo dõi số người ấy ngay.
Chàng từ trong khách sạn bước ra khỏi cửa, thì đã trông thấy một văn nhân trên dưới bốn mươi tuổi, đang đưa chân bước nghênh ngang đi về hướng đông.
Gia Cát Ngọc bám sát theo sau lưng người văn nhân ấy, nhưng vì không thấy mặt mũi của đối phương, nên chàng không rõ người văn nhân ấy thế nào. Nhưng, chàng vừa nhìn thấy người ấy mặc áo tía thì đã đoán ra được chức vụ của y trong Huyết Hải Địa Khuyết. Chắc chắn y là người không kém hơn Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo. Nhất là về võ công, thì tựa hồ người nầy còn cao cường hơn Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo nữa là khác.
Người tự xưng là đại vương trong Huyết Hải Địa Khuyết, chẳng rỏ là một nhân vật như thế nào, mà lại có thể thu phục được rất nhiều tay cao cường trong giới giang hồ như thế?
Gia Cát Ngọc còn đang cảm thấy khó hiểu, thì bỗng nghe từ trên một gian tửu lầu ở phía trái, có một tiếng kêu rất quen thuộc, rồi lại thấy một bóng người lướt nhanh ra. Chàng đưa mắt nhìn lên thì thấy người ấy không ai khác hơn là Tích Hoa công tử, một nhân vật tỏ ra rất hào hiệp với chàng tại ngọn Trích Thúy Phong vừa rồi. Y tươi cười nói với chàng rằng:
- Gia Cát huynh đi thực là nhanh, tiểu đệ đi cả ngày lẫn đêm, thế mà vẫn theo không kịp ông anh. Chẳng hay ông anh có đuổi theo kịp bọn hung thủ cướp mất pho Lục Ngọc Di Đà ấy không?
Gia Cát Ngọc trông thấy lời nói của y có vẻ lo lắng đến mình, nên trong lòng rất thiện cảm với y. Chàng nhớ lại trước đây mình có nhiều chỗ ngờ vực y, thực là không xứng đáng. Bởi thế, chàng bèn tươi cười đáp:
- Xin đa ta sự lo lắng của Đặng huynh, tiểu đệ ...
Câu nói chưa dứt, thì bỗng nghe từ phía trên tửu lâu, có một giọng cười nhạt bay xuống, rồi thấy một bóng đen cũng từ trên cao phi thân xẹt thẳng tới.
Người ấy đã sử dụng thuật khinh công giữa thanh thiên bạnh nhựt, không hề tỏ ra kiêng dè chi cả, làm cho Gia Cát Ngọc không khỏi lấy làm lạ. Khi chàng đưa mắt nhìn lên, thì thấy người ấy lại là một lão đạo sĩ có ngoài sáu mươi tuổi. Lão ta sau khi đứng yên trên đất, thì sắc mặt bỗng trở thành lạnh lùng, quát to rằng:
- Có phải thằng bé ngươi, chính là Kim Cô Lâu mà giới giang hồ đã đồn đãi đây chăng?
Gia Cát Ngọc chưa kịp trả lời, thì Tích Hoa công tử đã cất giọng the thé, cười nhạt nói:
- Chủ nhân mới của Kim Cô Lâu, tức Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc, gần đây đã làm khiếp sợ cả hai phe hắc bạch, chỉ cần vung chân múa tay, là cả giang hồ đều phải rung chuyển. Lão già vô dụng ông, sống đến ngần ấy tuổi rồi, mà gặp cao nhân lại không biết.
Gia Cát Ngọc vốn chẳng phải là người ham thích hư danh, nên vừa nghe lời tán tụng quá mức của Tích Hoa công tử, thì chẳng khỏi lấy làm khó chịu. Nhưng, người ta tỏ ra tha thiết với mình như vậy, vẫn không làm thế nào trách móc người ta được.
Thực ra, thì chàng nào có hay, Tích Hoa công tử đang có một lòng dạ sâu độc.
Lời nói của y nghe có vẻ tâng bốc, nhưng thật sự là muốn vạch trần lai lịch của Gia Cát Ngọc cho mọi người được biết.
Quả nhiên, vị đạo sĩ ấy nghe qua, liền cất tiếng cười khanh khách nói:
- Ta tưởng đâu ngươi đã trốn xuống âm ty rồi, nào ngờ đâu ngày hôm nay lại được gặp. Hừ, đúng vào ba khắc giờ Ngọ hôm nay, ngươi hãy đến Sơn Thần Miếu ở phía đông thị trấn nầy chờ ta xử trị, nếu ngươi dám cãi lời, thì ta sẽ cho người nếm cái mùi rắn rết rút gân cho biết.
Trước khi mở đại hội tại Di Thế Sơn Trang, Gia Cát Ngọc đã chặt đứt một cánh tay của một đạo sĩ hung ác tại Kim Yết Quan, do đó, giờ đây chính vị đạo sĩ nầy tìm gặp chàng để thanh toán mối thù ấy. Ông ta không ai khác hơn là Huỳnh Phong, chủ nhân ngôi chùa Kim Yết Quan.
Trong giới giang hồ, Kim Yết Quan cũng khá có tiếng tăm. Nhưng, vì Gia Cát Ngọc mới xuống núi chẳng bao lâu, nên dù nghe lão đạo sĩ ấy hăm sẽ cho rắn rết rút gân, nhưng vẫn chưa biết được lão đạo sĩ đó là người thuộc môn phái nào. Do đó, dù trong lòng lửa giận đang cháy bừng bừng, nhưng ngoài mặt chàng vẫn ung dung nói:
- Nếu có thể nếm được mùi vị rắn rết rút gân, thì đấy quả là một chuyện vui trong đời sống. Gia Cát Ngọc tôi rất sẵn lòng chịu như vậy, nhưng xin đạo trưởng hãy nói rõ đại danh cho biết đã.
Tích Hoa công tử có ý muốn ly gián giữa đôi bên, nên không chờ Hoàng Phong đạo nhân kịp trả lời, y đã cất tiếng to cười ha hả nói:
- Kim Yết Quan Chủ, cũng tức là Hoàng Phong Chân Nhân nầy, nghe đâu trước kia ở tại Lãnh Nguyệt Bình, huynh không nghe nói đến hay sao?
Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói ấy thì đôi mày lưỡi kiếm không khỏi nhướng cao, sắc mặt hầm hầm giận dữ, nói:
- Hoàng Phong, lời nói ấy có đúng hay không?
Đôi mắt của Hoàng Phong Chân Nhân, vừa chạm thẳng vào tia mắt của Gia Cát Ngọc, thì không khỏi ớn lạnh cả tâm can. Nhưng dù sao lão ta vẫn là một nhân vật lừng danh trong giới giang hồ, nên sau phút kinh hoàng, liền lấy lại sự bình tĩnh, cất tiếng cười ngạo nghễ nói:
- Ha ha. Con chó nhỏ kia, ngươi nghe thế là đã sợ rồi hay sao?
Câu nói ấy, thật chẳng khác nào đã mặc nhiên thừa nhận lời tố cáo của Tích Hoa công tử. Bởi thế, Gia Cát Ngọc liền quên hẳn đi Ngân Bài Lịnh Chủ mà chàng đang bám sát để theo dõi, xê dịch ngay thân người, giương thẳng năm ngón tay ra, nhanh như chớp nhắm chụp thẳng vào vai của Hoàng Phong Chân Nhân.
Hoàng Phong Chân Nhân hoàn toàn không ngờ đến việc chàng lại ra tay tấn công nhanh nhẹn đến như thế, nên không khỏi kinh hoàng, rùn thấp đôi vai để tránh, rồi vung chưởng quét ngang qua đỡ vào thế công của đối phương.
Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nhạt, rồi bàn tay chưa kịp xoay lại, là năm ngón tay chẳng khác nào những con rắn độc, lanh lẹ quay ngược trở về, điểm thẳng vào mạch môn huyệt của Hoàng Phong Chân Nhân.
Từ thế đánh ra cho đến sự diễn biến, quả đã kỳ diệu không thể tưởng tượng, khiến ai trông thấy cũng phải vỗ tay tán thưởng.
Nhưng, Tích Hoa công tử vừa nhìn thấy vậy, thì trong lòng không khỏi kinh hãi. Riêng Hoàng Phong Chân Nhân, càng kinh sợ toát mồ hôi lạnh khắp cả người, vội vàng thu chưởng nhảy lui, nhưng đã cảm thấy luồng chỉ phong quét trúng vào da, khiến cả cánh tay tê buốt, ngứa ngáy rất khó chịu vô cùng.
Sắc mặt của Gia Cát Ngọc lạnh như băng giá, chẫm rãi bước tới ba bước, trong khi hai chưởng đang từ từ đưa lên cao ...
Thái độ kiêu ngạo trước đây của Hoàng Phong Chân Nhân, giờ thì đã mất đi tất cả. Lão ta vừa khiếp sợ vừa giận dữ, chưởng trái đưa ra che ngực, tay phải đưa xéo lên, trông có vẻ kiêng dè như đứng trước kẻ đại địch vậy.
Xem ra, chỉ cần đánh nhau thêm một thế võ nữa, là sẽ định đoạt được ngay ai thắng ai bại ...
Tích Hoa công tử bỗng cau đôi mày, rồi nhảy nhẹ nhàng đến đứng ngay chính giữa hai người, sắc mặt nghiêm trang nói:
- Xin Gia Cát huynh hãy chậm tay đã.
Gia Cát Ngọc lộ sắc ngạc nhiên nói:
- Đặng huynh ...?
Tích Hoa công tử khẽ cười rồi ngắt lời rằng:
- Giết lẻ tẻ làm gì cho số khác phải kinh sợ đề phòng, chi bằng đợi có dịp sẽ túm nguyên cả ổ thì hơn.
Thực ra, thì Tích Hoa Công Tử đoán biết Hoàng Phong Chân Nhân đánh tay đôi với Gia Cát Ngọc, thì chắc chắn không làm sao thủ thắng được. Chính vì vậy, nên y mới dùng lời lẽ khôn ngoan ấy để cứu nguy cho Hoàng Phong Chân Nhân.
Tuy nhiên, đứng trên quan điểm của Gia Cát Ngọc, một con người đang truy tìm kẻ thù của sư môn, thì nghe lời nói ấy là hữu lý, mà lại còn sáng suốt nữa. Bởi thế, sau khi nghe qua, chàng liền thu chưởng trở về, rồi cất tiếng cười nhạt, nói:
- Ta nể tình Đặng huynh, tha cho ngươi được sống thêm nửa ngày nữa, vậy ngươi có thể đi kêu đồng bọn đến đây tiếp tay. Vào giờ Ngọ hôm nay, ta sẽ đến Sơn Thần Miếu tại phía Đông thị trấn nầy, để gặp mặt ngươi.
Nói đoạn, chàng liền quay qua Tích Hoa công tử cười nói:
- Tiểu đệ được Đặng huy tương trợ cho bao lần, thực lấy làm cảm kích, nhưng hiềm vì nhiều việc đang bận rộn, không rảnh để hầu chuyện với Đặng huynh. Vậy, nếu Đặng huynh có hứng, thì giờ Ngọ trưa nay đến Sơn Thần Miếu gặp mặt nhau được không?
Tích Hoa công tử mỉm cười gian manh nói:
- Gia Cát huynh nếu không chê tôi là người kém tài, mà bằng lòng ngó xuống như vậy, thì tiểu đệ xin tuân lệnh dạy.
Nói dứt lời, hai người chia tay nhau cùng đi. Gia Cát Ngọc liền hối hả nhắm phía ngoại ô đi rút tới. Nào ngờ đâu xảy ra câu chuyện vừa rồi, nên người văn nhân đứng tuổi khi nãy đã bỏ đi mất biệt. Chàng đoán biết dù mình có đuổi theo đi nữa cũng chẳng kịp, và đang định sẽ ...
Thốt nhiên, ngay lúc ấy chàng trông thấy về phía rừng núi xa, có một bóng đen bay thoắt ngang. Tuy khoảng cách rất xa, nhưng chàng vẫn có thể nhận ra bóng người ấy rất quen thuộc, trông rất giống Phi Long Thiền Sư.
Lúc bấy giờ, chàng đã biết vị tăng nhân phái Thiếu Lâm ấy có nhiều hành động rất khả nghi, nên liền nhanh nhẹn chạy rút tới để truy đuổi theo.
Tại vùng núi đồi ấy rừng cây rất dày đặc, bóng mát âm u, mùi hoa rừng không ngớt thoảng qua mũi, gió mát cũng không ngớt thổi nhẹ nhàng. Tại nơi đây dầy hoa dại lá rừng ấy, chàng trông thấy thấp thoáng có một bức tường đổ nát.
Khi Gia Cát Ngọc đến nơi, thì mới biết đây chính là Sơn Thần Miếu, một địa điểm mà Hoàng Phong Chân Nhân đã hẹn với chàng đến đó để giao tranh.
Ngôi miếu ấy đã hoang tàn, chung quanh vắng vẻ không một bóng người, vậy chắc chắn Phi Long Thiền Sư, cũng dừng chân lại nơi đây chứ chẳng còn đâu nữa.
Chàng đang có ý định tiến thẳng vào ngôi miếu để xem xét qua, thì bỗng nghe từ trong ngôi miếu đổ nát ấy có một tiếng nạt khẽ rằng:
- Tại sao ngươi vô dụng như thế? Đã gặp được tên lão tặc ấy, vậy sao không bắt sống hắn đem về?
Giọng nói đó vừa ngay vừa vang rền, hoàn toàn không giống giọng nói của Phi Long Thiền Sư. Qua một lúc sau, thì nghe có một giọng nói khác đáp rằng:
- Khải bẩm lịnh chủ, tên lão tặc ấy thần trí vẫn còn sáng suốt, vậy thuộc hạ nào phải là đối địch nổi với hắn ta?
- Quái lạ thực. Tên lão tặc ấy, đã nhiễm chất độc “Thất Tinh Ảo Hồn Sa” của cô nương, thế mà thần trí làm thế nào khôi phục sự sáng suốt cho được? Chả lẻ chỉ dựa vào Xích Diễm Tàn Chưởng của hắn ấy, lại có thể ...
Gia Cát Ngọc vừa nghe mấy tiếng “Thất Tinh ảo hồn sa”, thì không khỏi giật nẩy mình, kịp khi chàng nghe thêm mấy tiếng Xích Diễm Tàn Chưởng nữa, thì không làm sao dằn được sự xúc động. Bởi thế, chàng vung hai cánh tay lê, phi thân lướt thẳng vào trong ngôi miếu.
Miếu Sơn Thần vốn đã rất nhỏ, lại thêm đã nhiều năm không tu sửa, vách đổ cửa xiêu, nên vừa lọt vào khỏi bức tường, thì chàng đã nhìn rõ được bên trong không còn sót một chỗ nào. Chàng thấy tại hành lang đang có một người ngồi, và người ấy không ai khác hơn là người văn nhân đứng tuổi mà chàng theo dõi vừa rồi. Trước mặt của người văn nhân ấy, đang đứng một gã đàn ông mặc áo đen thân hình gầy bé.
Người văn nhân ấy mặt trắng không râu, dáng điệu hết sức lạnh lùng. Tuy người ấy đã nhìn thấy Gia Cát Ngọc phi thân lướt vào, nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện với người áo đen rằng:
- Ngươi hãy truyền lịnh cho Ngân Bài Tam Hiệu và Cửu Hiệu trong vòng bảy hôm, phải bắt cho được Xích Diễm Thần Chưởng mang về nạp.
Người áo đen khẽ cất tiếng vâng lịnh, rồi quay người lui đi.
Gia Cát Ngọc nào chịu để cho hắn rút lui như thế, thân hình chàng chỉ di động nhẹ nhàng, là đã tràn đến trước mặt người ấy rồi. Người ấy lộ sắc giận dữ, gằn giọng quát to rằng:
- Ngươi cản đường cụ đây để làm chi thế?
- Ngươi đã gặp Xích Diễm Tàn Chưởng ở đâu?
- Cụ đây không buồn nói chuyện với một con người sắp chết như ngươi.
Gia Cát Ngọc giận dữ quát to, nói:
- Bọn tặc tử ngu xuẩn, thực là vô lễ.
Nói đoạn, chàng vung tay ra nhắm điểm thẳng vào xương bã vai của đối phương.
Người ấy không hề nghĩ đến, một con người có vẻ mảnh khảnh yếu đuối như thế nầy, mà lại đánh ra nhanh nhẹn và mãnh liệt đến như thế. Do đó, hắn kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi thối lui ra sau liên tiếp ba bước, sắc mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Gia Cát Ngọc nào phải muốn đánh nhau với hắn, nên trong khi hai chưởng của chàng vừa chụp được lên bã vai của người ấy, thì bỗng thâu thế võ trở về, giận dữ quát rằng:
- Nếu ngươi không chịu nói, thì chớ mong chi được sống còn rời khỏi nơi đây nữa.
Gã đàn ông đó đưa mắt nhìn về phía người văn nhân mặc áo tía, sắc mặt tái nhợt, trán rướm mồ hôi, tựa như có vẻ e sợ không dám nói thẳng sự thật. Nhưng, khổ nỗi là nếu không nói, thì lại sợ Gia Cát Ngọc xuống tay giết chết đi.
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 99
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com