watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:34:4929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long - Chương 41-49 - Hết - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long - Chương 41-49 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 12


Hồi 48-1: Giá Trị Thanh Đao

Phó Hồng Tuyết sững sờ.
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Nếu các hạ không tin, thì cứ tìm mẫu thân hắn mà hỏi.
Phó Hồng Tuyết trố mắt:
- Mẫu thân hắn là ai ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Em gái của lão trang chủ Đinh Thừa Phong, tên Đinh Bạch Vân, ngoại hiệu Bạch Vân Tiên Tử.
Mọi người im lặng, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng rít lên đâu đây.
Một lúc lâu, tất cả đều nghiêng tai nghe Lộ Tiểu Giai thuật lại một đoạn cố sự.
Nhân một cuộc du hiệp bên ngoài bên tái, Bạch Thiên Vũ gặp Đinh đại cô. Thấy Bạch Thiên Vũ, bà dù là con người cao ngạo nhất trần đời, cũng phải chú ý đến đại hiệp. Bà bất cố nhất thiết, hiến trọn thân và danh cho đại hiệp.
Giữa họ dĩ nhiên có những lời thề non hẹn biển, không bao giờ Đinh đại cô tưởng là sau đó, Bạch đại hiệp lại có thể bỏ rơi bà. Cho nên bà thủ tiết chờ đợi, một ngày sum họp.
Ngờ đâu, Bạch Thiên Vũ phong lưu thành tánh, đại hiệp chỉ xem cuộc gặp gỡ đó như một trò tiêu khiển trong bước lữ hành, và đại hiệp không hề mơ hoài đến một bóng hình đã gặp bên vệ đường hành hiệp.
Bóng hình của Đinh đại cô rồi cũng chìm lặng trong muôn ngàn bóng hình khác chất chứa nơi tâm tư của Bạch Thiên Vũ, tất cả đều mờ dần, mờ dần, tất cả đều lùi sâu vào bóng tối để nhường chổ cho những bóng hình mới.
Sau lần gặp gỡ đó, Đinh đại cô mang thai. Mà Bạch Thiên Vũ thì hoàn toàn lãng quên bà.
Với môn phong của một thế gia như họ Đinh, khi nào lại có việc gái chưa chồng mà lại sanh con ?
Tấu xảo làm sao, lúc đó phu nhân của Đinh lão trang chủ cũng thọ thai. Phu nhân nhận đứa con do Đinh đại cô sanh ra làm con của bà, còn đứa con của bà thì bà giao cho người khác nuôi dưỡng. Làm như vậy là để cứu vãn danh dự nhà chồng. Đó là đứa con thứ ba của Đinh lào phu nhân, bà còn có hai người con khác nữa.
Điều bí mật đó được giấu kỹ từ nhiều năm qua rồi, chính Đinh Linh Trung cũng chẳng biết mình là con của Đinh đại cô, mà cứ tưởng là giọt máu của Đinh lào phu nhân.
Lộ Tiểu Giai thuật chuyện với vẻ mặt nghiêm trọng, ai ai cũng phải công nhận là y không nói hoang đường.
Diệp Khai bỗng hỏi:
- Bí mật được giừ kín từ nhiều năm qua, làm sao các hạ biết được ?
Lộ Tiểu Giai buồn thảm đáp:
- Tại vì … tại hạ là …
Y dừng câu nói, từ từ quay mình, mặt nhăn nhó, nhìn Đinh Linh Trung.
Hai bên nách, có hai thanh đoản đao, đao cắm sâu, xuyên qua xương.
Đinh Linh Trung trừng mắt nhìn y, niềm oán độc hiện lộ nơi ánh mắt, rồi hắn nhảy dựng lên, quát:
- Bí mật đó, chẳng một người nào biết, tại sao ngươi tiết lộ ?
Lộ Tiểu Giai đau đớn đến xuất mồ hôi lạnh đẫm ướt mình, cơ hồ không đứng vững.
Y cố gắng thốt:
- Tại hạ biết, sau khi tiết lộ bí mật đó rồi, tại hạ làm đau lòng các hạ lắm. Nhưng … việc đó … tại hạ không thể không nói ra … Tại hạ …
Đinh Linh Trung cao giọng:
- Tại sao ngươi không thể không nói ?
Diệp Khai thở dài, đáp thay Lộ Tiểu Giai:
- Tại vì nếu y không nói, thì Phó Hồng Tuyết không thể không giết các hạ.
Đinh Linh Trung cười lạnh:
- Tại sao Phó Hồng Tuyết không thể không giết ta ? Chẳng lẽ hắn giết ta vì ta giết con gái của Mã Không Quần ?
Diệp Khai lạnh lùng:
- Việc làm của các hạ còn ai chẳng biết ? Các hạ tin là không ai hiểu thì thật là lầm to.
Đinh Linh Trung hừ một tiếng:
- Ta làm việc gì đâu ?
Phó Hồng Tuyết nghiến răng:
- Ngươi muốn ta nói ?
Đinh Linh Trung thách:
- Cứ nói.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi bỏ độc vào rượu, hại chết Tiết Võ.
Đinh Linh Trung bĩu môi:
- Sao ngươi dám nói là ta bỏ độc vào rượu ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ta vốn chẳng biết gì cả, mải đến lúc ta phát hiện ra, chất độc trên thanh kiếm giết chết Thúy Bình, đồng loại với chất độc trong rượu của Tiết Võ. Rồi cũng chính ngươi thừa nhận là đã giết Thúy Bình. Hay ít ra ngươi cũng thừa nhận là đã giết Thúy Bình. Hay ít ra ngươi cũng là kẻ chủ mưu giết nàng.
Đinh Linh Trung biến sắc mặt, nghẹn lời.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ngươi còn mua chuộc gã giữ kho của Tiết Võ, lại sợ gã lộ hình tích nên bảo gã giả dạng thành nô bộc, bịa chuyện là tất cả gia nhân của họ Tiết đều về hết với Đinh gia trang.
Diệp Khai tiếp nối:
- Chỉ có mỗi một mình các hạ là biết được tung tích của Phi kiếm khách, các hạ cố ý tiết lộ với Dịch Đại Kinh dụ dẫn y làm cái việc mượn đao giết người.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Kế đó không thành, ngươi bày mưu gây ly gián giữa ta và Diệp Khai, nhưng bên cạnh Diệp Khai còn có Đinh Vân Lâm, ngươi sợ nàng làm chứng cho Diệp Khai, nên nhờ nhị ca ngươi là Đinh Linh Giáp bắt nàng trở về gia đình.
Diệp Khai thở dài:
- Các hạ giá họa cho tại hạ, tại hạ không trách gì, nhưng tại hạ buồn về việc các hạ giết đứa bé. Các hạ không nên làm thế.
Phó Hồng Tuyết ngưng ánh mắt nhìn Đinh Linh Trung hỏi:
- Những việc đó, có phải là con người làm ra không ?
Đinh Linh Trung cúi đầu, mồ hôi đổ ra như tắm.
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ biết, các hạ làm những việc đó chẳng phải do tự ý muốn làm, tại hạ hy vọng các hạ nói ra ai đã bảo các hạ làm như vậy.
Đinh Linh Trung lắc đầu:
- Ta không thể nói.
Diệp Khai tiếp:
- Thực ra dù các hạ không nói, tại hạ cũng đã biết.
Đinh Linh Trung ngẩng đầu lên:
- Ngươi biết ?
Diệp Khai tiếp:
- Mười chín năm trước, bên ngoài Mai Hoa Am, có một người thốt lên một câu mà đáng lẽ không nên thốt. Người đó sợ có kẻ nghe thinh âm nên sai các hạ đi khắp nơi, để giết những người ngày trước có nghe khẩu âm của y, diệt khẩu.
Đinh Linh Trung cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
- Hiện tại, ta chỉ hỏi ngươi, người đó có phải là Đinh Thừa Phong hay không ?
Đinh Linh Trung cắn răng, không chịu nói tiếng gì.
Có phải là y mặc nhận chăng ?
Đinh Thừa Phong vốn quý em gái, em bị người vũ nhục thì lão ta phải nghĩ cách báo cừu.
Lão muốn giết Bạch Thiên Vũ hẳn cũng không ngoài cái lý do đó.
Lộ Tiểu Giai đứng cạnh cội ngô đồng, thở mệt, bỗng cao giọng thốt:
- Bất chấp sự tình như thế nào, tại hạ không tin Đinh lão trang chủ là hung thủ sát nhân.
Diệp Khai chớp mắt:
- Chẳng lẽ các hạ biết rõ lão ấy hơn mọi người.
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Đương nhiên không ai biết Đinh lão trang chủ bằng tại hạ.
Diệp Khai hỏi:
- Tại sao ?
Lộ Tiểu Giai chợt cười.
Giọng cười của y nghe thê lương quá ! Kỳ quái quá ! Y tiếp:
- Tại vì tại hạ là kẻ bị lão trang chủ giao cho người khác nuôi dưỡng, và cái tên của tại hạ đáng lẽ ra là Đinh Linh Trung !
Một sự việc trên chỗ tưởng của mọi người !
Đinh Linh Trung kinh hãi kêu lên:
- Ngươi … là … là …
Lộ Tiểu Giai cười nhẹ:
- Tại hạ là Đinh Linh Trung, các hạ cũng là Đinh Linh Trung, Hôm nay Đinh Linh Trung sát hại Đinh Linh Trung. Có phải là một chuyện hoạt kê không ?
Y lấy một hạt đậu phộng quăng lên cao. Hạt đâu phộng chưa rơi xuống, y ngã xuống.
Y ngã, nụ cười còn gắn nơi vành môi.
Y cười, những người khác không ai cười nổi.
Đinh Vân Lâm vừa khóc vừa kể:
- Chẳng lẽ y là tam ca chân chánh của ta ? Chẳng lẽ sự thật là thế ?...
Đinh Vân Hạc cố giấu vẻ thống khổ, song không dấu được, Y lạnh lùng thốt: - Vô luận làm sao, ngươi có một tam ca như vậy, kể ra cũng chẳng mất mặt chút nào !
Đinh Vân Lâm vụt chạy đến trước mặt Đinh Linh Trung hỏi:
- Ngươi là ai ? Hả ! Ai bảo ngươi đi làm những việc như thế ? Tại sao ngươi không nói gì ?
Đinh Linh Trung lộ vẻ ảm đạm:
- Ta … ta …
Vừa lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên, cắt đứt câu nói của y.
Ngựa, chỉ một con, ngồi trên ngựa là một người vận áo xanh, sát bó mình, mồ hôi đẫm ướt đầu.
Kỵ sĩ đến nơi, nhảy xuống ngựa, rồi quỳ luôn trên mặt đất thốt:
- Tiểu nhân là Đinh Hùng, vâng mạng trang chủ, đến đây thỉnh Phó Hồng Tuyết công tử và Diệp Khai công tử đến Đinh gia trang, lão trang chủ đã chuẩn bị tiệc rượu lạt tại Thiên Tâm Lâu cung kính chờ đợi hai vị.
Phó Hồng Tuyết biến sắc, nhưng cười lạnh đáp:
- Dù lão ấy không mời ta cũng đến như thường. Còn như tiệc rượu đó, ngươi về nói lại với lão, lão cứ uống, cứ ăn một mình đi.
Đinh Hùng hỏi:
- Các hạ là Phó công tử ?
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
- Phải !
Đinh Hùng tiếp:
- Lão trang chủ còn bảo tôi trình lại với công tử một việc.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Cứ nói.
Đinh Hùng tiếp:
- Ngoài tiệc rượu ra, Lão trang chủ còn dành cho công tử một vật xứng đáng. Vật đó sẽ được quy hoàn cho công tử.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Lão muốn quy hoàn cho ta cái chi ?
Đinh Hùng đáp:
- Công đạo !
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Công đạo ?
Đinh Hùng gật đầu:
- Bổn Lão trang chủ nói như thế đó. Lão nhân gia muốn quy hoàn cho công tử một công đạo ! Đạo lý của sự công bình. Công bình trong phạm vi xã hội.
Tên là Thiên Tâm, tòa lầu không ở trên trời mà lại ở giữa hồ.
Hồ không lớn, hoa sen đã tàn, còn lá xanh nước cũng xanh, cạnh tòa lầu có mấy chiếc thuyền nhẹ, đưa rước khách ra vào.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 63
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com