watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:03:4929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long - Chương 11-20 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long - Chương 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 26


Hồi 15-3

Trầm Tam Nương gật đầu:
- Thấy Đoạn Trường châm, là biết có Đỗ Bà Bà !
Diệp Khai cười nhẹ:
- Thì như vậy đó !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Chúng muốn giết người, thì đối tượng hẳn là Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai thở ra:
- Kế hoạch của họ xảo diệu quá ! Hai người được họ an bày đó, nếu giết được Phó Hồng Tuyết thì kế hoạch của họ thành tựu. Hai người đó không giết được, lại bị hạ ngược lại, là kế hoạch của họ vẫn còn tròn trịa, không hề bị hư hại !
Trầm Tam Nương thốt:
- Cho nên, khi hai người được họ an bày đó thất bại rồi, thì Tây Môn Xuân và Đỗ Bà Bà chân chánh giết chúng ngay, để diệt khẩu, mà cũng để chấm dứt nghi vấn do công tử nêu ra !
Diệp Khai mỉm cười:
- Ai ai cũng cho rằng Tây Môn Xuân và Đỗ Bà Bà đã chết, thì còn ai truy tung tích của họ làm gì nữa ! Chẳng lẽ người lại chui xuống âm phủ mà tìm ?
Trầm Tam Nương cũng cười:
- Vậy mà vẫn có người chui xuống âm phủ, tìm họ !
Diệp Khai gật đầu:
- Đích xác trên đời có mẫu người đó !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Cho nên họ giết người để diệt khẩu, chưa đủ ! Họ phải tiêu hủy luôn xác chết mới đủ ! Họ cần diệt tàng tích luôn, sau khi diệt khẩu !
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ thường nghe thiên hạ khao nhau, là người đẹp không có tư tưởng, xem ra câu đó không đúng lắm !
Trầm Tam Nương cười duyên:
- Người ta thường nói kẻ vận dụng trí óc thường không thích vận dụng miệng lưỡi. Câu nói đó không đúng luôn, đối với công tử !
Diệp Khai cười.
Một tung, một hứng, cả hai cùng lên mây xanh !
Nhưng, trường hợp hiện tại không cho phép cả hai ở luôn trên mây xanh. Họ phải trở về thực tế trần gian.
Trầm Tam Nương thốt:
- Còn có mấy điều tôi chưa hiểu rõ.
Diệp Khai điềm nhiên:
- Bà cứ nói.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Kẻ chết không là Đỗ Bà Bà, Tây Môn Xuân, thì là ai ?
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ biết trong hai người đó, có một tay rất khá, võ công có hạng lắm, nhất định không chỉ là kẻ vô danh !
Trầm Tam Nương thở ra:
- Nhưng công tử vẫn không biết được là ai !
Diệp Khai tiếp:
- Có thể tại hạ biết, sau này !
Trầm Tam Nương nhìn chàng:
- Việc gì công tử muốn biết là cuối cùng rồi cũng biết !
Diệp Khai cười nhẹ:
- Bởi, tại hạ là người có phương pháp.
Trầm Tam Nương trầm giọng:
- Thế công tử cũng biết luôn tại sao Đỗ Bà Bà và Tây Môn Xuân ẩn náu tại địa phương này ?
Diệp Khai chớp mắt:
- Bà nói thử xem !
Trầm Tam Nương chỉnh nghiêm sắc mặt:
- Trong ba mươi thích khách, còn sống sót bảy người. Hiện tại, chúng ta biết được
hai !
Diệp Khai cũng lấy thái độ trang nghiêm:
- Sự tình trọng đại lắm. Bà đừng vội phán đoán !
Trầm Tam Nương gật đầu:
- Bất quá, tôi nêu ra một giả định về họ !
Diệp Khai thở dài.
Có những lúc, tiếng thở dài thay thế cho lời đáp.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Họ chưa chết, có kẻ chết dưới tên họ của họ, là họ còn ở đây ! Họ đã chết trước mắt mọi người, họ còn trốn đi nơi khác làm chi !
Diệp Khai gật đầu:
- Chắc vậy !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Địa phương này người không đông lắm !
Diệp Khai mỉm cười:
- Nhưng cũng không ít lắm !
Trầm Tam Nương hỏi:
- Theo công tử, người nào đáng được nghi ngờ nhất là Tây Môn Xuân, Đỗ Bà Bà trá hình ?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ đã nói, về loại sự việc này, vô luận là ai cũng không thể có một phán đoán kỷ lục !
Trầm Tam Nương thốt:
- Chỉ cần họ chưa chết thôi ! Họ còn sống là nhất did.nh còn ở lại địa phương
này !
Diệp Khai gật đầu:
- Cái đó đúng !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Họ có thể tùy thời, tùy lúc, tìm hai kẻ chết thay họ, như vậy là thủ hạ của họ cũng có ở đây luôn !
Diệp Khai gật đầu:
- Đúng nốt !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Họ có thể tùy thời, tùy lúc, xuất hiện, ám toán Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai lại gật đầu.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Có phải đó là điểm làm cho công tử lo ngại không ?
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Luận về võ công, bọn đó không là đối thủ của hắn !
Đến lượt Trầm Tam Nương gật đầu.
Diệp Khai không nghe Trầm Tam Nương nói gì, lại tiếp:
- Hắn đã là con trai duy nhất của vị công chức duy nhất trong Ma giáo thì chắc hắn biết nhiều tạp học bàng môn !
Trầm Tam Nương đáp:
- Quả có như vậy !
Diệp Khai tiếp luôn:
- Tuy nhiên hắn còn thiếu một việc !
Trầm Tam Nương hỏi:
- Việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Kinh nghiệm !
Rồi chàng từ từ tiếp luôn:
- Trong tính thường hiện tại của hắn, có một điều tối trọng yếu và khó khăn nhất là hắn cần được chỉ điểm, mà không ai có thể giáo huấn hắn được !
Trầm Tam Nương cau mày:
- Cho nên …
Diệp Khai chận lại:
- Cho nên, bà phải làm sao cho hắn biết địa phương nguy hiểm chân chánh, không là Vạn Mã Đường, mà là ở tại cái tiểu thị trấn này. Hắn nhìn không thấy, tưởng không ra !
Trầm Tam Nương trầm giọng:
- Công tử cho rằng, Vạn Mã Đường có bố trí mai phục tại đây ?
Diệp Khai không đáp thẳng:
- Bà đã nói, lão ta là con người cẩn thận, tinh tế mà !
Trầm Tam Nương gật đầu:
- Cái đó tôi dám bảo đảm.
Diệp Khai mỉm cười:
- Nhưng bên cạnh lão hiện tại không còn ai dám chết, chịu chết vì lão, cho lão !
Trầm Tam Nương thốt:
- Công Tôn Đoạn chết, lão cảm như gãy mất một cánh tay !
Diệp Khai lắc đầu:
- Không phải hoàn toàn đúng ! Công Tôn Đoạn đành là một bằng hữu trung thành của lão, lão vẫn không tựa vào y mà tìm một sự bảo hộ cho lão. Con người cẩn thận, tinh tế đó, không hề tin ai hơn tin chính mình và chỉ có mình tự bảo vệ an toàn cho
mình thôi, tuyệt đối không bằng vào một tiếp trợ ngoại lai. Sự tiếp trợ ngoại lai chỉ được dùng vào việc chủ yếu, việc tạo dựng cơ nghiệp. Sự tiếp trợ ngoại lại đối với lão ta là những viên gạch lót đường tiến đến thành công, là những nấc thang lên đài danh vọng. Có điều lão cũng là tay khá, không quá phũ phàng đối với thuộc hạ !
Trầm Tam Nương thở dài:
- Thực ra, Công Tôn Đoạn chưa phải là con người đáng cho lão tựa vào !
Diệp Khai tiếp:
- Lão hiểu Công Tôn Đoạn hơn bà nhiều !
Trầm Tam Nương thốt:
- Bằng vào nhận xét đó, công tử lập luận rằng lão có bố trí mai phục tại thị trấn ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Nếu lão không tin tưởng là thừa sức đối phó với Phó Hồng Tuyết, thì khi nào lão lưu lại địa phương này mãi đến nay ?
Trầm Tam Nương trầm giọng:
- Thế công tử nghĩ Phó Hồng Tuyết không có một cơ hội phục thù ?
Diệp Khai đáp:
- Giả như nếu chỉ có việc giết một mình Vạn Mã Đường chủ, thì có thể có cơ hội !
Trầm Tam Nương hỏi:
- Nếu hắn còn tưởng rằng cần tìm tung tích sáu người kia ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Bởi vậy, tại hạ mới nói là khó, là không có cơ hội.
Trầm Tam Nương thở dài:
- Tôi hỏi thật nhé, công tử lo ngại cho bọn tôi, hay vì Vạn Mã Đường mà cảnh cáo bọn tôi ? Càng phút tôi càng khó hiểu !
Diệp Khai điềm nhiên:
- Bà không hiểu ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Quả thật, công tử có nói ra rất nhiều bí mật, song những tiết lộ đó, không giúp ích bọn tôi !
Diệp Khai vẫn điềm nhiên:
- Ạ ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Nếu tôi đem những bí mật đó, cáo tố với Phó Hồng Tuyết thì hắn sẽ khẩn trương hơn, lo lắng hơn. Hắn còn dễ bị ám toán !
Diệp Khai bảo:
- Bà cứ cáo tố cho hắn biết.
Trầm Tam Nương nhìn chàng, như xoáy ánh mắt trong mắt chàng, xuống sâu tận đáy lòng chàng.
Bà muốn hiểu tâm tưởng chân chánh của chàng khi chàng bảo bà như vậy !
Làm gì bà tìm thấy.
Bà thở dài, thốt:
- Hiện tại tôi muốn biết thực sự công tử là ai ?
Diệp Khai cười.
Nụ cười nhạt gần như lạnh.
Chàng đáp:
- Hỏi tại hạ câu đó, chẳng phải là chỉ có mỗi mình bà.
Trầm Tam Nương chớp mắt:
- Và cho đến nay, chưa ai biết được lai lịch công tử ?
Diệp Khai mơ màng:
- Đến cả tại hạ, cũng quên mất lai lịch của chính mình !
Chàng cầm chén rượu lên, cười nhẹ nụ, đoạn tiếp:
- Hiện tại, tại hạ chỉ còn nhớ có mỗi một việc, là tại hạ có đáp ứng với bà, sẽ cùng bà uống say một lần !
Trầm Tam Nương nhìn chàng:
- Thật tình công tử muốn say ?
Nụ cười của chàng khoác vẻ bi thảm.
Chàng đáp:
- Không say cũng chẳng có gì hay hơn !
Lúc Diệp Khai chưa say, Trầm Tam Nương đã say rồi.
Lúc chàng tỉnh rượu, thì trong gian địa thất chỉ còn một mình chàng với mảnh giấy con, dằn dưới chiếc chén không.
Chữ viết bằng son môi:
- Nữ nhân uống rượu với công tử đêm rồi tại đây chẳng phải là tôi.
Thỏi son còn đó.
Chàng viết thêm mấy chữ vào giấy:
- Đêm qua tại hạ không hề có mặt tại đây !

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 66
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com