watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:01:4929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Kim Bút Thần Hiệp - Trần Thanh Vân - Hồi 7-12 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Kim Bút Thần Hiệp - Trần Thanh Vân - Hồi 7-12
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 12

 

Hồi 9-2

Tan tiệc, Do Nhân Kiệt không để hai chị em Song cơ ra hiệu ngầm tiến thêm bước nữa, chàng giả vờ ngáp dài, quay sang Bách Bộ Xích Luyện cười nói:
- Mẫn huynh có thể nể tình sang bên tiểu đệ chơi chăng?
Cái tiếng “tiểu đệ” nếu mà xưng hô hồi mấy tháng trước, lúc với thân phận Hắc kỳ hộ pháp mới bước chân vào Nga Mi Đao đường, đối phương nhất định đã đáp lại bằng thái độ khinh miệt, nhưng nay đã khác trước, đây là tiếng nói của một Bạch kỳ hộ giáo, Bách Bộ Xích Luyện đương nhiên là vui vẻ chấp nhận ngay.
Hai người đến nơi trú của Do Nhân Kiệt trong Thiên Ma Cung.
Bách Bộ Xích Luyện vừa ngồi xuống đã trừng mắt nói:
- Lão đệ vừa rồi đã quá chén phải không?
Do Nhân Kiệt cười không đáp, trước hết bảo ả hầu mang đến hai ấm trà đặc, sau đó mới ung dung nói:
- Tiểu đệ muốn thỉnh giáo Mẫn huynh điều này trước, về việc có gian tế trong Tổng đàn, Mẫn huynh có thừa nhận đó là sự thật không?
Bách Bộ Xích Luyện lại trừng mắt nói:
- Nếu thừa nhận phải chăng là có thể tìm ra được gian tế?
Do Nhân Kiệt gật đầu:
- Vâng, đúng vậy! Chỉ cần Mẫn huynh khẳng định trong Tổng đàn có gian tế là tiểu đệ có cách tìm ra được!
- Cách gì?
- Tục ngữ có câu “Ngắm hoa không nên cưỡi ngựa”, muốn tìm ra gian tế trong hằng ngàn người ngay lập tức dĩ nhiên là không dễ, nhưng...
-62
- Ngươi dám bỡn cợt lão phu...
Do Nhân Kiệt khoát tay cười:
- Mẫn huynh hãy khoan nổi nóng, để cho tiểu đệ nói rõ trước đã, việc hôm nay thật ra tiểu đệ đã tiên liệu rồi, bây giờ Mẫn huynh chuẩn bị bắt người là xong!
- Bắt ai?
- Bắt tên gian tế phản giáo thông địch, tội đáng muôn thác!
Bách Bộ Xích Luyện ngớ người:
- Tên gian tế đó ở đâu?
- Hãy đi hỏi vị hộ giáo trực đàn trong tháng này, người nào phụ trách canh gác cổng ngoại cung trong mấy ngày qua, người ấy chính là gian tế.
Bách Bộ Xích Luyện há hốc miệng, đôi ngươi như đậu đen đảo tròn một hồi, bỗng lẳng lặng đứng phắt dậy, phóng bước ra khỏi phòng.
Vị Huỳnh kỳ hộ pháp đầu óc không quá ngu xuẩn này hiển nhiên đã hiểu ra mọi sự. Còn gì nữa? Ngoại trừ kẻ canh phòng cửa ngõ chính yếu ở ngoài cung, còn ai có thể cung cấp tin tức trong Tổng đàn cho kẻ địch một cách dễ dàng như vậy nữa?
Do Nhân Kiệt đuổi theo ra, lớn tiếng cười nói:
- Vị huynh đệ đã được phái giữ một trọng trách như vậy hẳn phải có hậu thuẫn vững mạnh. Mẫn huynh cần tốn chút sức lực mới được...
Kết quả, tên gian tế mà Bách Bộ Xích Luyện bắt được chẳng phải ai khác, chính là tên tiểu tử họ Long từng buộc lấy của Do Nhân Kiệt một chiếc Kim Hoa lệnh, địa vị chỉ là một tên Hắc kỳ hộ đàn thuộc Nga Mi Đao đường, bởi có dan díu với Dâm Tỳ Đào Bách Hợp nên đã bị Đa Thích Diêm La gọi đùa là phò mã trong giáo.
Chẳng rõ có phải đã có sẵn thành kiến với hắn hay không, hay là ảnh hưởng bởi lời dặn của Do Nhân Kiệt, Bách Bộ Xích Luyện vừa gặp mặt đã thưởng cho hắn một trận đòn nhừ tử. Cuối cùng gã họ Long tự biết khó khỏi tội chết, ngoan ngoãn khai ra hết toàn bộ sự thật.
Bách Bộ Xích Luyện lập được đại công to, liền được thăng làm Hắc kỳ hộ giáo, sau khi tạ ơn Giáo chủ, y lập tức đến viếng Do Nhân Kiệt.
Giờ đây, vị Bách Bộ Xích Luyện ở trước mặt Do Nhân Kiệt không còn là Bách Bộ Xích Luyện trước kia nữa. Thái độ của Do Nhân Kiệt thì vẫn vậy, sau khi chúc mừng Bách Bộ Xích Luyện, chàng vờ ra chiều cảm khái nói:
- Với tài cán và thân thủ như Mẫn huynh, lẽ ra đã phải là một hộ giáo từ lâu rồi.
Tiểu đệ từ khi được thăng tiến đến nay, lòng vẫn luôn áy náy không yên. Nay may nhờ hoàng thiên phò trợ, bạn bè thân thiết khi xưa giờ đây đã có thể tương trợ lẫn nhau...
Thế là càng khiến cho Bách Bộ Xích Luyện bồi hồi cảm kích.
Thấm thoát bảy tám ngày lại trôi qua, trong thời gian ấy, Do Nhân Kiệt lòng luôn thắc mắt một điều. Đó là Kim Hoa Ma đã biết được tông tích của Tụ Thủ Thần Y, cớ sao vẫn chưa thấy có hành động gì cả?
Chàng hết sức hy vọng sẽ được thống sư xuất chinh như chuyến Đại Thiên sơn trang một lần nữa, nhưng mỗi lần gặp Kim Hoa Ma, lão ta toàn nói những chuyện vu vơ, tuyệt nhiên không đề cập đến việc ấy nữa.
Về sau Do Nhân Kiệt mới biết, chẳng phải Kim Hoa Ma không nóng lòng, mà là ba vị Giáo chủ cho rằng Tứ Phương bảo không bằng Đại Thiên sơn trang nên đã không chấp thuận ngay. Theo ý của ba vị Giáo chủ là phen này phái người đi, cần phải triệu tập một hội nghị hộ giáo trước, mọi hành động đều do hội nghị hộ giáo quyết định.
Thật không may, lúc bấy giờ trong mười vị hộ giáo đã có bốn người hữu sự đến Lạc Dương và Trường An, và trong số bốn người ấy lại có hai người là Hắc kỳ hộ giáo.
Do đó, Kim Hoa Ma đành phải kiên nhẫn đợi chờ.
Giờ đây bốn hộ giáo đã từ Lạc Dương và Trường An về đến. Hôm ấy vào lúc chiều tối, Do Nhân Kiệt nhận được một tờ thông tri, trên ấy không hề nói rõ nguyên do, chỉ bảo phải có mặt tại đại sảnh Thiên Ma Cung vào ngày mai trước giờ thìn.
Sau khi nhận được thông tri, Do Nhân Kiệt lập tức ra lệnh bày tiệc rồi phái người đi mời Bách Bộ Xích Luyện.
Chàng cho mời Bách Bộ Xích Luyện đương nhiên là để dò la về lai lịch của các hộ giáo khác, bởi cho đến nay, chàng chẳng những chưa từng gặp mặt mà ngay cả danh tánh của họ, chàng cũng chưa được biết.
Chàng chỉ biết trước khi Bách Bộ Xích Luyện được thăng làm hộ giáo, Hộ giáo Tam kỳ gồm có chín người, trong đó có năm Huỳnh kỳ hộ giáo, hai Bạch kỳ hộ giáo và hai Hắc kỳ hộ giáo. Hiện nay thêm chàng với Bách Bộ Xích Luyện, hắc bạch lưỡng kỳ mỗi bên thêm một người, còn Huỳnh kỳ hộ giáo thì vẫn là năm.
Trong số năm Huỳnh kỳ hộ giáo, chàng chỉ từng được gặp ba người. Đó là lão già đầu báo họ Hạ Hầu, Hoa Hoa công tử Thích Ngọc Lang và thiếu nữ họ Vưu đã đính hôn với Hoa Hoa công tử.
Còn lại sáu hộ giáo khác là người như thế nào, chàng hoàn toàn mù tịt.
Bách Bộ Xích Luyện vừa đến đã hỏi ngay:
- Lão đệ đã nhận được thông tri triệu tập hội nghị hộ giáo chưa?
Do Nhân Kiệt gật đầu:
- Rồi! Chính vì việc ấy mới phải làm phiền đến lão đại ca.
Bách Bộ Xích Luyện ngạc nhiên:
- Sao nào?
- Bởi những vị có mặt trong buổi hội nghị ngày mai đa số tiểu đệ chưa từng gặp, nên định thỉnh giáo lão đại ca trước. Các vị kia lai lịch ra sao? Kẻo ngày mai gặp nhau không biết chào hỏi thế nào thì thật là xấu hổ.
Bách Bộ Xích Luyện như chợt nhớ ra nói:
- À, phải rồi! Dù lão đệ không cho mời thì lão phu cũng định sang đây, ngày mai trên bàn hội nghị, tốt hơn lão đệ hãy cẩn thận đối với Huyết Kiếm Phiêu Hoa...
Do Nhân Kiệt vừa định hỏi, nhưng tính cảnh giác bấy lâu nay đã thành thói quen, bỗng nhiên chàng có cảm giác không ổn, nên vội nén lại những lời định nói. Chỉ nhìn Bách Bộ Xích Luyện với ánh mắt dò hỏi.
Bách Bộ Xích Luyện không lưu ý đến sự thay đổi thoáng chốc trên nét mặt của Do Nhân Kiệt, bèn nói tiếp:
- Vụ án giữa hai người khi xưa lão phu cũng không rõ lắm, chỉ biết là họ Tiêu kia nhất định vẫn chưa quên mối hận xưa. Ngay sau hôm lão đệ bước vào Nga Mi Đao đường, y đã đến gặp lão phu hỏi về việc lão đệ đầu nhập bổn giáo là do ai dẫn dắt.
Sau cùng lão phu đã cho y biết, người dẫn dắt lão đệ chính là Vưu cô nương, y mới tạm từ bỏ ý định báo phục, hậm hực bỏ ra về.
Do Nhân Kiệt nghe xong, bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh, thật đúng với câu “điếc không sợ sấm”. Nếu trước kia mà chàng biết Ác Quân Bình có một kẻ đại thù quyền thế ở trong Tổng đàn Thiên Ma giáo thì chàng đâu dám trà trộn vào như thế này.
Còn nữa, vừa rồi nếu như chàng thiếu thận trọng hỏi.
“Huyết Kiếm Phiêu Hoa là ai?” Thì giờ đây sẽ ra sao? Chàng không tin Bách Bộ Xích Luyện lại vì chút ân huệ của chàng mà bỏ qua cơ hội thăng chức tiến thân.
Bách Bộ Xích Luyện uống một hớp trà, bỗng ngẩng lên hỏi:
- Giữa hai vị, khi xưa thật ra là thế nào vậy?
Do Nhân Kiệt buông tiếng thở dài thậm thượt, cười áo não nói:
- Chuyện xưa tích cũ đừng nhắc lại là hơn... Nói tóm lại nếu họ Tiêu không chịu bỏ qua, Ác Quân Bình này sẵn sàng chờ hầu tiếp!
Bách Bộ Xích Luyện chau mày:
- Khi xưa lão phu chỉ nghe nói lão đệ chỉ vì một vụ mua bán đã xảy chuyện tranh chấp, kết cuộc đã cắt đứt gân chân của y. Thế là từ đó hai người đã kết mối thâm thù.
Tuy nhiên, theo lão phu thì cũng chẳng thể chỉ trách một bên nào cả, đao kiếm đâu có mắt, một khi đã động thủ thì hậu quả khó thể lường trước được. Khi xưa nếu người bị tổn thương là lão đệ thì sao?
Do Nhân Kiệt vờ ra chiều hết sức cảm kích nói:
- Mẫn đại ca một lời thật đáng ngàn vàng...
Bách Bộ Xích Luyện hứng chí vỗ ngực nói:
- Lão đệ hãy an tâm. Tên tiểu tử ấy hiện cũng chỉ là một Bạch kỳ hộ giáo, thân phận không cao hơn lão đệ. Cho dù ở trước mặt các vị Giáo chủ thì cũng chẳng được thế hơn lão đệ. Từ nay trong hội nghị hộ giáo, nếu có xảy ra xung đột, lão phu nhất định sẽ đứng về phía lão đệ.
Do Nhân Kiệt vội cảm tạ lia lịa.
Ngay khi ấy, hai hộ đàn mang rượu và thức ăn lên đến.
Sau vài ly rượu, Bách Bộ Xích Luyện bắt đầu tỉ mỉ giới thiệu về năm hộ giáo khác, Do Nhân Kiệt lần lượt nhớ kỹ trong lòng.
Bởi các hộ giáo có địa vị rất quan trọng trong giáo và có thể kể được là phần tử tinh hoa trong toàn tổ chức Thiên Ma giáo. Nếu nhất cử trừ diệt được họ, cả Thiên Ma giáo kể như sụp đổ một nữa.
Bởi ba hộ giáo khác danh tánh và ngoại hiệu đều rất xa lạ, tuy Do Nhân Kiệt đã nhớ, song khó có được ấn tượng sâu sắc. Duy có một người là chàng luôn canh cánh bên lòng, đó là Huyết Kiếm Phiêu Hoa.
Hôm sau, khi Do Nhân Kiệt đến trước cửa đại sảnh Thiên Ma Cung thì thấy đã có mấy người đứng đó chuyện trò bâng quơ, trong số ấy chàng chỉ biết mỗi mình lão già đầu báo Hạ Hầu Uy, ngoài ra tất cả đều rất lạ mặt.
Đứng gần Hạ Hầu Uy nhất là một văn sĩ trung niên tuổi gần bốn mươi, mặc chiếc áo dài màu thiên thanh và mặt mày trắng nhợt. Do Nhân Kiệt tuy chưa từng gặp người này, song qua thái độ đột nhiên thay đổi của y, đang cười nói bỗng dưng đanh mặt và liếc mắt lạnh lùng nhìn chàng, Do Nhân Kiệt liền hiểu ngay, có lẽ y chính là Huyết Kiếm Phiêu Hoa mà Bách Bộ Xích Luyện đã đề cập đến.
Do Nhân Kiệt thầm nhắc nhở mình, đừng quên mình hôm nay cũng là một Bạch kỳ hộ giáo, bèn lấy lại tinh thần, sải bước đi tới, hướng về lão già đầu báu có ngoại hiệu là Vô Tình Kim Cang mỉm cười nói:
- Hạ Hầu tiền bối vẫn khỏe...
Vô Tình Kim Cang Hạ Hầu Uy gật đầu, đưa tay chỉ Huyết Kiếm Phiêu Hoa, hai lão nhân khác và một tráng hán tuổi trạc tứ tuần nói:
- Công Tôn hộ giáo chưa từng gặp các vị này phải không?
Đoạn theo thứ tự lần lượt giới thiệu:
- Vị này là Tiêu hộ giáo, vị này là Tăng hộ giáo, vị này là Triệu hộ giáo, còn vị này là Kiều hộ giáo!
Rất rõ ràng, Vô Tình Kim Cang dường như không hề hay biết giữa Ác Quân Bình với Huyết Kiếm Phiêu Hoa có hiềm khích với nhau.
Do Nhân Kiệt hết sức lấy làm lạ, chàng vốn tưởng gã tráng hán là một Hắc kỳ hộ giáo, còn hai lão nhân như Nam Bắc Tiên Ông là Huỳnh kỳ hộ giáo, chẳng ngờ lại trái ngược hẳn, hai lão nhân thật ra chỉ là Hắc kỳ hộ giáo, còn gã tráng hán tướng mạo tầm thường kia lại mà một Huỳnh kỳ hộ giáo thực thụ.
Giới thiệu xong, Bách Bộ Xích Luyện cũng vừa đến nơi.
Bách Bộ Xích Luyện tuy chỉ là một Hắc kỳ hộ giáo mới được thăng chức, song hiển nhiên đều quen biết với các vị hộ giáo khác, mọi người gặp gỡ chào hỏi nhau hết sức vui vẻ.
Mọi người đang hàn huyên với nhau, lão nhân như Nam Cực Tiên Ông bỗng thấp giọng nói:
- Vưu cô nương đến kìa!
Mọi người lập tức ngưng lặng, cùng quay nhìn ra ngoài. Từ phía cổng cung, người đang bước vào với hai thị nữ theo sau chính là Vưu cô nương, một trong số năm Huỳnh kỳ hộ giáo.
Qua Bách Bộ Xích Luyện, Do Nhân Kiệt đã biết vị Vưu cô nương này phương danh là Thu Huê, ngoại hiệu Lãnh Nguyệt Tiên Tử, nghĩa nữ của Đại giáo chủ, võ công rất cao siêu, nghe đâu đã được toàn bộ chân truyền của Đại giáo chủ, không hề có chút may mắn khi giữ chức Huỳnh kỳ hộ giáo.
Khi Lãnh Nguyệt Tiên Tử đến gần, mọi người tự động tránh ra một lối đi, như đều có phần kính nể và thương hại.
Song Lãnh Nguyệt Tiên Tử chẳng chào hỏi ai cả, đi thẳng vào trong đại sảnh.
Tiếp theo đó, tiếng cười nói rộn rã vọng đến, các Đường chủ Tam đường cùng lúc xuất hiện.
Thủy Hỏa song cơ đi giữa, bên trái là Kim Hoa Ma Thích Bổn Vũ, bên phải là Tiếu Diện Di Đà mặt mày rạng rỡ.
Người phát ra tiếng cười là Hỏa Cơ Giải Y Lôi và Tiếu Diện Di Đà, còn Thủy Cơ Tam Nguyên Nương và Thích Bổn Vũ đều ra chiều rất nghiêm nghị.
Thấy các Đường chủ Tam đường đã có mặt đầy đủ, nhóm hộ giáo liền cất bước đi vào đại sảnh. Do Nhân Kiệt thừa cơ thấp giọng hỏi Bách Bộ Xích Luyện:
- Hội nghị như thế này trước nay do ai chủ trì?
- Nhị giáo chủ hoặc Tam giáo chủ.
- Đại giáo chủ không tham dự bao giờ sao?
- Đại giáo chủ rất ít khi có mặt trong cung, một năm chỉ đến hai ba lần, cho nên hầu hết đều do Nhị giáo chủ và Tam giáo chủ phụ trách.
Do Nhân Kiệt hết sức ngạc nhiên, thì ra sào huyệt của các lão ma đầu này không chỉ có một nơi.
Song chàng chẳng tiện tiếp tục thăm dò, bèn đổi giọng hỏi:
- Mỗi lần hội nghị hộ giáo, các Đường chủ Tam đường phải chăng thảy đều có mặt?
- Không nhất định, phải tùy theo tình hình. Nếu chỉ có một đường triệu tập thì chỉ có một vị có mặt, còn như gặp đại sự liên quan đến toàn giáo thì tất cả những người phụ trách Tam đường đều phải có mặt.
Do Nhân Kiệt nghe có tiếng bước chân phía sau, biết nhóm ma đầu Kim Hoa Ma đã đến gần, bèn không hỏi tiếp nữa.
Bách Bộ Xích Luyện ngoái lại nhìn rồi nói:
- Gần đủ mặt cả rồi, chúng ta vào đi thôi!
Do Nhân Kiệt nghiêng người vòng tay nói:
- Xin mời Mẫn lão ca!
Bách Bộ Xích Luyện không khách sáo, ưỡn ngực dẫn trước đi vào đại sảnh.
Đây là lần đầu tiên Do Nhân Kiệt bước chân vào tòa đại sảnh này, bên trong rộng chừng mười trượng vuông, nhưng không có một cột trụ nào. Nếu dời hết bàn ghế đi, chẳng khác nào một diễn võ trường. Do Nhân Kiệt tin là khi thiết kế, nhất định là có dụng ý ấy.
Nơi giữa đại sảnh, ba hàng ghế được sắp theo hình móng ngựa với ba mầu sơn vàng, trắng, đen khác nhau: đen phải, trắng trái, giữa vàng. Trước ba hàng ghế đều có một chiếc bàn dài cùng màu với ghế.
Cách chỗ khuyết dãy ghế chừng bảy tám thước là ba chiếc ghế dựa lưng cao và bọc da hổ được sắp theo hình tam giác. Ngay khi Do Nhân Kiệt dừng chân đứng nhìn, Thủy Hỏa song cơ, Kim Hoa Ma và Tiếu Diện Di Đà đã chia nhau ngồi xuống bốn chiếc ghế hai bên trái, phải. Chiếc ghế da hổ đặt giữa không cần hỏi cũng biết chính là chỗ ngồi của Giáo chủ.
Do Nhân Kiệt đi về phía dãy ghế trắng, chàng vốn định tìm một chỗ ngồi cách xa Huyết Kiếm Phiêu Hoa, chẳng ngờ đến gần xem, mới biết ghế chỉ có ba chiếc và mỗi chiếc đều có họ tên, chỗ ngồi của chàng là chiếc cuối cùng, trớ trêu thay lại ở ngay cạnh Huyết Kiếm Phiêu Hoa.
Do Nhân Kiệt ngồi xuống xong, thấy chỗ ngồi của Giáo chủ vẫn còn trống và bầu không khí trong đại sảnh cũng không mấy trang nghiêm, bèn lại chầm chậm đưa mắt nhìn.
Các Đường chủ Tam đường đều đã quen biết, chẳng có gì để nhìn. Bên Hắc kỳ hộ giáo phía đối diện, ngoài Bách Bộ Xích Luyện thì là hai lão nhân chàng đã gặp khi nãy ở bên ngoài.
Chàng biết hai lão nhân ấy một tên là Tôn Tùng Ngô, ngoại hiệu Ngân Tu Tẩu, còn một người là Triệu Tử Bân, ngoại hiệu Tý Ngọ Tẩu. Hai người xuất thân không rõ nhưng võ công đều rất cao thâm. Theo lời Bách Bộ Xích Luyện, đó chính là nguyên nhân chủ yếu đã khiến họ không thể thăng lên chức Bạch kỳ hộ giáo.
Phía bên này ngoài chàng với Huyết Kiếm Phiêu Hoa, còn có một Bạch kỳ hộ giáo tên là Duẩn Chấn Vũ, ngoại hiệu là Thần Long Khách, chuyên sử dụng một ngọn nhuyễn tiên bằng hợp kim, là đệ nhất cao thủ sử dụng tiên trong đương kim võ lâm, y vừa mới ngồi vào ghế.
Dãy ghế Huỳnh kỳ hộ pháp chính giữa tính từ phải sang trái, ghế thứ nhất còn trống, có lẽ là chỗ ngồi của Hoa Hoa công tử, kế đến là gã hán tử họ Kiều, tên và ngoại hiệu của người này thì chàng đã quên mất. Tiếp đến là Vô Tình Kim Cang Hạ Hầu Uy.
Chỗ ngồi của Vô Tình Kim Cang nằm giữa năm chiếc ghế dành cho Huỳnh kỳ hộ pháp, qua đó đủ biết lão ta có thân phận cao nhất trong năm người. Nói cách khác, lão là người đứng đầu trong toàn Thiên Ma giáo, chỉ dưới ba vị Giáo chủ mà thôi.
Tiếp đến nữa là Lãnh Nguyệt Tiên Tử Vưu Thu Huê. Vị nữ hộ giáo duy nhất này hôm nay có lẽ không vui, mảnh khăn che mặt tự nãy giờ vẫn chưa chịu mở ra. Ánh mắt có vẻ đờ đẫn, trống vắng và ảm đạm, không chút hơi hớm xuân xanh của thiếu nữ vốn có, hệt như một thiếu phụ vừa chịu tang chồng.
Sau cùng là một người đàn ông trung niên nửa tăng nửa đạo, chỉ thấy y trên đầu có hai hàng vết giới, mình lại mặc một chiếc đạo bào thêu hình bát quái, trông hết sức khôi hài và buồn cười.
Thế nhưng, Do Nhân Kiệt không hề có cảm giác ấy, bởi chàng biết người này tên là Âm Bách Biến, ngoại hiệu Ngũ Toàn Sơn Nhân, người đứng đầu trong giới hắc đạo năm tỉnh miền bắc.
Sở dĩ gọi là “ngũ toàn” bởi vì ngoài “tửu sắc tài khí” ra, y còn hết sức “hiểu gái”.
Người này tuy địa vị không cao lắm trong hàng ngũ Huỳnh kỳ hộ pháp, song Do Nhân Kiệt lại đặc biệt chú ý đến y. Bởi Ngũ Toàn Sơn Nhân này xem việc giết người như cơm bữa, tàn ác còn hơn cả Hoa Diện Nhân Đồ đã chết tại Đại Thiên sơn trang.
Nghe đâu trong đêm hỏa thiêu Thiên Long phủ, gần nửa số người vô tội đã chết dưới tay y.
Có lẽ do vị Giáo chủ chủ trì buổi hội nghị chưa có mặt, những người quen thân nhau lại bắt đầu khe khẽ chuyện trò.
Do Nhân Kiệt vừa định nhân lúc này quay sang nhìn Thần Long Khách, Huyết Kiếm Phiêu Hoa ngồi cạnh bỗng cất giọng lạnh lùng nói:
- Công Tôn hộ giáo hôm nay được ngồi lên chiếc ghế này, thích thú lắm phải không?
Do Nhân Kiệt không ngờ đối phương lại dám lên tiếng khiêu khích trong lúc này, không khỏi phừng lửa giận bèn trả đũa:
- Rất ư là thích thú! Còn Tiêu đại hiệp cảm thấy sao?
Huyết Kiếm Phiêu Hoa vẫn ngước nhìn lên trần nhà, buông tiếng cười khẩy:
- Hứ! Tiêu mỗ cảm thấy hễ ngồi là phải ngồi cho lâu mới có ý nghĩa!
- Vậy là nhất định sẽ khiến Tiêu đại hiệp thất vọng rồi.
- Hứ! Xem ra các hạ cũng còn tự biết về mình đấy.
- Chẳng phải sao? Công Tôn mỗ từ phó Phân đàn chủ thăng lên Hắc kỳ hộ pháp, rồi Hắc kỳ hộ giáo. Đến hôm nay ngồi trên chiếc ghế Bạch kỳ hộ giáo này, cơ hồ không một chức vụ nào giữ được ba tháng. Còn như Tiêu đại hiệp, chỉ chiếc ghế Bạch kỳ hộ giáo mà đã ngồi suốt hơn ba năm. Sự kiên nhẫn ấy thật Công Tôn mỗ chẳng sao bì được.
Huyết Kiếm Phiêu Hoa có lẽ nằm mơ cũng không ngờ Ác Quân Bình xưa nay không bao giờ chính diện đối địch với kẻ thù lợi hại, hôm nay lại thay đổi tác phong dám buông lời mai mỉa y, lửa giận lấn át lý trí, vụt quay người, vỗ bàn gắt giọng quát:
- Công Tôn Tiết, tốt hơn ngươi hãy mở to đôi mắt chó lên...
Trong đại sảnh đang yên lặng, bỗng nổ ra tiếng quát tháo như vậy, không khỏi khiến mọi người giật mình sửng sốt, thảy đều quay sang nhìn.
Vô Tình Kim Cang quắc mắt giận dữ nói:
- Việc gì vậy?
Do Nhân Kiệt chầm chậm đứng lên, ung dung nói:
- Tất cả bằng hữu giang hồ vùng Tứ Xuyên đều biết Công Tôn mỗ không xứng đáng ngồi ngang hàng với Tiêu hộ giáo, để Tiêu hộ giáo nguôi giận, Công Tôn mỗ tình nguyện tự động lui nhường, trở về Tam đường hoặc Phân đàn. Xin nhờ Hạ Hầu huynh...
-86
Kim Hoa Ma trước tiên thuật lại việc phái người đến Tứ Phương bảo hỏi thăm tin tức của Tụ Thủ Thần Y, kết quả đã bị đóng cửa không tiếp. Sau đó lão với giọng khích động khẳng định, sở dĩ Đỗ Môn tú sĩ từ chối tiết lộ tông tích của Tụ Thủ Thần Y chỉ có một lý do duy nhất, đó là hiện nay Tụ Thủ Thần Y thật ra đang ở trong Tứ Phương bảo.
Lão vừa nói ra, lập tức mọi người nhốn nháo lên, như ra chiều hết sức khâm phục nhận định sáng suốt của Kim Hoa Ma, chỉ Do Nhân Kiệt là ngồi yên cười thầm.
Kim Hoa Ma thấy nhận định của mình được mọi người tán đồng, giọng nói càng thêm khích động, lại đưa ra một nhận định nữa là, nếu như lão đoán không lầm, Thái Công Minh Trang chủ Đại Thiên sơn trang mà thoát khỏi tay Thiên Sơn tam nghĩa, nhất định cũng như Tụ Thủ Thần Y, sẽ đến đầu vào Tứ Phương bảo.
Phen này chẳng những các Hộ giáo Tam kỳ cất tiếng hoan hô, mà ngay cả văn sĩ trung niên cũng nhè nhẹ gật đầu.
Kim Hoa Ma báo cáo xong, đưa tay lau mồ hôi trán rồi ngồi trở xuống ghế.
Văn sĩ trung niên quét mắt nhìn, chậm rãi nói:
- Tam kỳ hộ pháp hiến kế!
Lập tức, mọi người ngưng loạn, cả đại sảnh lại trở nên im phăng phắc.
Chừng một khắc sau, Ngũ Toàn Sơn Nhân Âm Bách Biến trước tiên ngẩng lên, hắng giọng rồi chậm rãi nói:
- Theo bổn tọa thì...
Văn sĩ trung niên như rất lưu ý tiếng nói của Ngũ Toàn Sơn Nhân, chăm chú hỏi:
- Âm hộ giáo có cao kiến gì?
Ngũ Toàn Sơn Nhân lại hắng giọng:
- Theo bổn tọa thì phen này đối phó với Tứ Phương bảo, chúng ta hãy cứ giải quyết theo như Thiên Long phủ trước kia, xuất kỳ bất kỳ bao vây tiêu diệt!
Văn sĩ trung niên lắc đầu:
- Không ổn!
- Giáo chủ cho là chỗ nào không ổn?
- Đỗ Môn tú sĩ không như Kim Bút Lệnh Hồ Huyền, nhất cử nhất động của bổn giáo chắc đều nằm trong sự theo dõi của đối phương, e chẳng dễ gì thực hiện được hành động xuất kỳ bất ý.
Thần Long Khách Duẫn Chấn Vũ bên Bạch kỳ hộ giáo tiếp lời:
- Nếu Tụ Thủ Thần Y quả đúng hiện đang có mặt trong Tứ Phương bảo, bổn tọa đề nghị trước khi định ra kế hoạch, tốt hơn hãy lo nghĩ đến vấn đề Thích hộ giáo.
Văn sĩ trung niên gật đầu:
- Đúng vậy! Bổn giáo quan tâm nhất hiện nay chính là điều ấy!
Vô Tình Kim Cang tiếp lời:
- Về vấn đề ấy, Duẫn hộ giáo có kế lưỡng toàn gì không?
Thần Long Khách ngẫm nghĩ chốc lát đoạn nói:
- Theo bổn tọa thì chúng ta trước hết hãy tuyển chọn một toán người với tính cách tiên lễ hậu binh gởi thơ đến Đỗ Môn tú sĩ, bảo cái mà bổn giáo cần chỉ là một phương thuốc, nếu Tụ Thủ Thần Y chịu đứng ra chữa trị cho Thích hộ giáo, đôi bên sẽ thuận hòa vô sự. Bằng không bổn giáo sẽ bất kể giá nào quyết đạt được mục đích, để xem đối phương phản ứng ra sao, rồi sau đó hẵng quyết định.
Vô Tình Kim Cang lưỡng lự:
- Nhưng nếu...
Thần Long Khách cười:
- Nếu vẫn không có kết quả, tất nhiên đành phải dùng đến sức mạnh thôi!
Vô Tình Kim Cang tiếp lời:
- Ý bổn tọa là nếu như Đỗ Môn tú sĩ quả thật khuyên phục Tụ Thủ Thần Y trao ra phương thuốc, rồi sau đó thì sao?
Thần Long Khách như không hiểu ý Vô Tình Kim Cang, trố mắt nói:
- Sau đó thì sao là thế nào?
- Nếu như sau này chứng thực là Thái Công Minh quả đúng đã đầu nhập Tứ Phương bảo, chả lẽ bổn giáo cũng phải tuân giữ lời hứa khi trước, để mặc cho y tự do tự tại hay sao?
Thần Long Khách vỡ lẽ, cười nói:
- À, Hạ Hầu lão cũng thật thà quá! Đó chẳng qua chỉ là một thủ đoạn quyền biến mà thôi, đợi khi nào Thích hộ giáo công lực khôi phục, chúng ta vẫn có thể thích sao làm vậy kia mà!
Vô Tình Kim Cang gật đầu:
- Vậy thì quả là một kế khả thi!
Văn sĩ trung niên lắc đầu:
- Hai vị toan tính như ý quá, nhưng theo bổn Giáo chủ thì làm như vậy hậu quả có lẽ chỉ hại cho Thích hộ giáo chứ không có lợi.
Mọi người nghe vậy thảy đều sững sờ, Vô Tình Kim Cang ngơ ngẩn nói:
- Ý của Giáo chủ là...
Văn sĩ trung niên bình thản tiếp lời:
- Nếu Tứ Phương bảo đúng thật là chứa chấp họ Thi và họ Thái, dụng tâm ra sao thật hết sức rõ ràng, cho dù bổn giáo thật sự muốn đối xử hòa bình với họ cũng chưa chắc thực hiện được. Qua đó suy luận, nếu Tứ Phương bảo nhất quyết mai kia tranh hùng với bổn giáo trong võ lâm, bây giờ bổn giáo đột nhiên gây áp lực, rất có thể trao ra phương thuốc, nhưng phương thuốc ấy có thật sự chữa hết bệnh hay không, đó thì khó mà biết được.
Do Nhân Kiệt thầm bội phục, đại ma đầu này quả nhiên chẳng phải đơn giản.
Từ lúc Thần Long Khách kiến nghị và được sự tán đồng của Vô Tình Kim Cang, chính chàng cũng đang suy nghĩ về vấn đề ấy, chẳng ngờ đại ma đầu này lại hiểu thấu như vậy.
Bởi ý kiến của hai hộ giáo trước sau đều bị phủ quyết, trong đại sảnh lại trở về với sự yên lặng.
Văn sĩ trung niên quét mắt nhìn khắp đại sảnh, sau cùng nhìn Do Nhân Kiệt mỉm cười ôn tồn nói:
- Công Tôn hộ giáo có cao kiến gì chăng?
Do Nhân Kiệt biết thế nào cũng có câu hỏi ấy, nên chàng đã chuẩn bị trước, bèn ung dung khom mình nói:
- Theo bổn tọa thì muốn cứu vãn công lực cho Thích hộ giáo và giải quyết vấn đề tồn tại của Tứ Phương bảo, trước hết phải dựa vào đại thế của toàn võ lâm hiện nay...
Đó là một đoạn mở đầu khá hấp dẫn. Từ Vô Tình Kim Cang trở xuống thảy đều tập trung tinh thần đưa mắt nhìn chàng. Kim Hoa Ma thấy câu đầu tiên chàng đã đề cập đến vấn đề công lực của con trai mình, bất giác mặt lộ đầy vẻ cảm kích, hồi hộp hơn tất cả mọi người hiện diện, như sợ bỏ sót bất kỳ tiếng nói nào của Do Nhân Kiệt.
Do Nhân Kiệt bắt chước cái lối hắng giọng trước khi mở lời của Ác Quân Bình, nên mới hắng giọng một tiếng lớn rồi bắt đầu nói tiếp:
- Trước tiên, chúng ta cần phải hiểu rõ hoàn cảnh hiện nay giữa Tứ Phương bảo với bổn giáo, đôi bên giống nhau ở một điểm là có cùng một nhóm kẻ địch, đó là Thiên Sơn tam nghĩa và Tiêu Dao thư sinh. Tuy họ ít nhân số, nhưng thực lực chẳng thể xem thường. Hôm nay nếu họ tấn công Tứ Phương bảo trước, theo đạo lý bất di bất dịch trong binh pháp là “Địch của địch tức là bạn của ta”, thì đó chính là một đại trợ lực của bổn giáo. Bằng trái lại, phía được lợi sẽ là Tứ Phương bảo. Đạo lý ấy hết sức rõ ràng dễ hiểu, hẳn là mọi người đều thấu đáo.
Tất cả mọi hộ giáo đều gật đầu.
Do Nhân Kiệt lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, thật không may là Tam nghĩa và Tiêu Dao thư sinh trước nay toàn chống đối bổn giáo, cho nên việc cần kíp hiện nay của chúng ta là phải tìm cách xoay chuyển tình thế bất lợi ấy hướng sang Tứ Phương bảo.
Văn sĩ trung niên bỗng cất tiếng hỏi:
- Theo Công Tôn hộ giáo thì phải bằng cách nào?
Do Nhân Kiệt mỉm cười:
- Theo bổn tọa thì chỉ cần một câu nói là đủ!
Văn sĩ trung niên ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ cần một câu nói ư?
Do Nhân Kiệt mỉm cười lặng thinh, chàng biết đó chẳng qua là đối phương nhất thời chưa hiểu ra thôi, kế sách đơn giản này lẽ nào lại không nghĩ ra được?
Quả nhiên, Văn sĩ trung niên sau một thoáng ngạc nhiên, liền tức thì gật đầu nói:
- À, phải rồi, chỉ cần cho người tung tin khắp nơi là Thái Công Minh Trang chủ Đại Thiên sơn trang nay đã đầu sang Tứ Phương bảo... Không sai! Không sai! Quả nhiên là một ý kiến hay!
Đoạn gật đầu ra hiệu cho Do Nhân Kiệt nói tiếp.
- Tiếp đến, theo bổn tọa thì chỉ vậy không cũng chưa đủ, công việc bước thứ hai của chúng ta là phải bằng mọi cách làm suy yếu thực lực của Tứ Phương bảo. Công việc ấy có thể chia làm hai bộ phận tiến hành, một tiêu cực và một tích cực. Hành động tiêu cực là lập tức giảm số lượng Phân đàn, đồng thời tăng cường nhân lực cho các Phân đàn còn lại. Phân đàn sau khi cải tổ, chính phó Phân đàn chủ nhất nhất do các Hộ pháp Tam kỳ đảm nhiệm. Như vậy, chẳng những không ảnh hưởng đến vấn đề trùng tu tiền bạc, mà còn có thể phòng khi Tứ Phương bảo thiết lập chi nhánh ở các nơi.
Còn hành động tích cực là giành lấy Hắc Bạch song quái. Song quái bởi vì ái đồ nên mới ra sức bán mạng cho Thái Công Minh, đó là bất đắc dĩ, nếu phía ta đoạt được ái đồ của Song quái trong tay, hai lão quái ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn đầu phục. Có hai lão quái ấy thì thừa sức khống chế Tiêu Dao thư sinh.
Văn sĩ trung niên gật đầu lia lịa:
- Hai ý kiến đều không dở!
Trong khi ấy chỉ tội nghiệp cho Kim Hoa Ma, bởi Do Nhân Kiệt chỉ đề cập đến lúc đầu, sau đó nói mãi vẫn chưa đưa ra phương pháp có thể giúp con trai yêu quý của lão khôi phục công lực. Nhưng ở trước mặt Giáo chủ và các vị hộ giáo, lão ma không dám tỏ ra quá tha thiết về việc riêng tư cá nhân ấy, nên chỉ biết hướng ánh mắt van cầu về phía Do Nhân Kiệt mà không ngừng lau mồ hôi trán.
Do Nhân Kiệt dĩ nhiên sớm đã trông thấy dáng vẻ nôn nóng của Kim Hoa Ma, sở dĩ chàng lần lữa chưa đề cập đến việc ấy là vì chủ tâm muốn hành hạ lão ma.
Sau cùng, cũng là do Thần Long Khách Dẫn Chấn Vũ lên tiếng hỏi:
- Về Thích hộ giáo thì...
Do Nhân Kiệt gật đầu ngắt lời:
- Sắp đề cập đến rồi đây!
Đoạn chàng ngẩng lên nghiêm túc nói tiếp:
- Về vấn đề cứu vãn công lực của Thích hộ giáo, bổn tọa nhận thấy biện pháp khi nãy của Duẫn hộ pháp kể ra cũng chẳng phải là sai.
Mọi người nghe nói vậy thảy đều sững sờ, bởi kiến nghị của Thần Long Khách đã bị Giáo chủ phủ quyết. Giờ đây chàng chẳng những nhắc lại mà còn bảo là chẳng phải sai, vậy khác nào phản bác lại lời phủ quyết của Giáo chủ còn gì?
Người cảm thấy lo lắng đầu tiên chính là Thần Long Khách Duẫn Chấn Vũ, y ấp úng nói:
- Giáo chủ đã bào là không thể được...
-100
xóa bỏ việc nghỉ phép hầu sẵn sàng ứng phó biến cố bất ngờ.
Dứt lời, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, tuyên bố kết thúc hội nghị.
Do Nhân Kiệt giờ mới thở phào nhẹ người, toàn thân cơ hồ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chàng không ngờ mấy viên thuốc độc mình đã mang ra hôm nay lại sử dụng hết sạch mà không hề gây ra chút ngờ vực nào, kể ra cũng thật là may mắn.
Thì ra vừa rồi trong hội nghị, chàng đưa ra hầu hết đều là ý kiến xuẩn ngốc và ấu trĩ. Trước hết nói về việc tung tin đồn, đó chẳng qua là lợi dụng nhân lực của Thiên Ma giáo, một mặt để cho Thiên Sơn tam nghĩa biết là Thái Công Minh đã đầu sang Tứ Phương bảo, mặt khác cũng có thể qua đó khiến cho các lão nhân gia ấy chú ý đến một điều, đó là thế lực tà ác trong võ lâm hiện nay ngoài Thiên Ma giáo còn có Tứ Phương bảo nữa.
Nếu bảo Tam nghĩa khi hay tin Thái Công Minh đã đầu sang Tứ Phương bảo, liền chuyển hướng sang Thượng Thái, không màng đến Thiên Ma giáo nữa, đó thật là một ý nghĩ quá ngây thơ.
Còn về việc cải tổ Phân đàn, tăng cường lực lượng, kỳ thực đó chỉ là nhân dịp này muốn cho Thiên Ma giáo bớt đi một số nơi hại người, nếu phạm vi phân bổ Phân đàn thu hẹp, hộ pháp nhất loạt thay cho hộ đàn vốn có, nhất định sẽ giúp cho ân sư và Tam nghĩa tiện lợi hành sự hơn.
Còn về việc giành lấy Hắc Bạch song quái thì lại càng phi lý hơn, nếu như Song quái đã theo đến Tứ Phương bảo thì làm sao cướp đoạt được ái đồ của Song quái.
Sau cùng là về Hoa Hoa công tử, thử nghĩ xem việc cải tổ Phân đàn thời gian bao lâu? Bao giờ mới giành lấy được Hắc Bạch song quái?
Hai hôm sau, Thiên Ma tổng cung lại ban ra một đạo chỉ dụ bất ngờ là:
“Bạch kỳ hộ giáo Công Tôn Tiết, được thăng nhiệm Huỳnh kỳ hộ giáo.”
Chỉ dụ vừa ban ra, cả Tổng đàn Thiên Ma giáo đều xôn xao bàn tán. Thật may mắn cho Ác Quân Bình, từ một phó Phân đàn chủ tầm thường thăng đến Huỳnh kỳ hộ giáo trong thời gian chưa bao lâu, đã là một việc hiếm có.
Tuy nhiên, lần này không có sự ganh ghét và bất bình như trước đây, sự biểu hiện trong buổi hội nghị hộ giáo hôm qua đã được mọi người biết đến, giờ đây tất cả đều nhận thấy vị Ác Quân Bình này ngoại trừ võ công, quả rất xứng đáng đảm nhiệm chức Huỳnh kỳ hộ giáo.
Không phải sao? Kể từ khi Ác Quân Bình được điều từ Phân đàn Tương Dương về Tổng đàn, y đã làm được bao nhiêu việc cho bổn giáo? Các hộ giáo khác cộng lại thì làm được bao nhiêu?
Đối với Do Nhân Kiệt, phen này từ Bạch kỳ hộ giáo thăng lên Huỳnh kỳ hộ giáo, ý nghĩa cũng trọng đại hơn so với các lần thăng chức trước. Bởi trong Hộ giáo Tam kỳ, Huỳnh kỳ hộ giáo có nhiều đặc quyền hơn cả.
Một Huỳnh kỳ hộ giáo có lệnh phù riêng, trực tiếp chỉ huy Tam đường và Phân đàn, không cần xin ý kiến của Giáo chủ trước. Về điểm này, hắc bạch hộ giáo không đủ thẩm quyền. Do đó, kể từ nay chàng không còn lo về địa vị của mình trong Thiên Ma giáo nữa.
Không kể Vô Tình Kim Cang, Hoa Hoa công tử và Lãnh Nguyệt Tiên Tử chính là một ví dụ điển hình. Hoa Hoa công tử và Lãnh Nguyệt Tiên Tử, mà người dẫn đầu ấy chính là một Huỳnh kỳ hộ giáo, đúng chăng?
Do đó, một khi đã trở thành Huỳnh kỳ hộ giáo thì không phải lo lắng về nội bộ Thiên Ma giáo nữa, trừ phi ai đó có ý định phạm thượng tán loạn, bằng không chẳng một ai dám xúc phạm đến một Huỳnh kỳ hộ giáo.
Giờ đây, chàng chỉ cần tập trung tinh lực tiến hành một việc, đó là bằng cách nào lợi dụng quyền thế nhanh chóng làm băng hoại Thiên Ma giáo.
Công việc dự định trước tiên của chàng là sai người sang Kim Bút đường lấy một bản danh sách về địa điểm phân bố các Phân đàn mới, và nhân lực của các Phân đàn sau khi cải tổi. Tiếp đến là đích thân đến Huyết Chưởng đường xem xét việc điều động nhân sự chuẩn bị ứng biến của đường ấy, rồi chàng trở về viết một phần trích yếu.
Giờ đây mọi sự đã chuẩn bị đầy đủ, chàng chỉ còn chờ cơ hội ra ngoài một chuyến, tìm cách trao hai phần mật kiện đến tay ân sư hoặc Tam nghĩa, nhiệm vụ phá hoại phần đầu kể như hoàn thành.
Chẳng bao lâu, cơ hội đã đến. Hôm ấy chàng đang ngồi trong khách sảnh lật xem bí kíp võ công của Tam đường, Xú Tỳ Hoàng Mỹ Tư bỗng tươi cười bước vào hỏi:
- Hộ giáo có rảnh không vậy?
Do Nhân Kiệt ngẩng lên hỏi:
- Việc gì thế?
- Hai vị Đường chủ định mời hộ giáo sang đó một lát!
Do Nhân Kiệt gật đầu, đứng lên theo sau ra cửa, đi đến Nga Mi Đao đường.
Từ khi Bách Bộ Xích Luyện thăng nhiệm hộ giáo, hiện địa vị hộ pháp cao nhất trong Nga Mi Đao đường là người họ Ứng và họ Tuyên, lúc này hai người đều chờ dưới bậc thềm trước sảnh.
Do Nhân Kiệt đến trước mặt hai người hỏi:
- Người phái đi Tứ Phương bảo thế nào rồi?
Ứng Tuyên hai người cùng lắc đầu, vẻ mặt hai người đều hết sức nặng nề.
Do Nhân Kiệt liền có dự cảm xem ra lại có việc cần đến rồi.
Quả đúng như dự liệu, Thủy Hỏa song cơ chờ trong đại sảnh sắc mặt cũng hết sức não nề, thấy chàng bước vào, Thủy Cơ Tam Nguyên Nương gượng cười đứng lên nói:
- Hộ giáo dạo này vẫn khỏe?
Do Nhân Kiệt sau khi đáp lễ, liền thẳng thắn hỏi:
- Người phái đi Tứ Phương bảo đã gặp rắc rối phải không?
Thủy Cơ buông tiếng thở dài thậm thượt:
- Gặp rắc rối to lắm!
Do Nhân Kiệt thoáng ngạc nhiên:
- Rắc rối thế nào?
Thủy Cơ lại thở dài:
- Phen này tổng cộng chia ra ba nhóm, phái đi chín người, chẳng ngờ...
Do Nhân Kiệt chú mắt tiếp lời:
- Biệt vô âm tín cả ư?
Thủy Cơ cười áo não:
- Nếu chỉ biệt vô âm tín thì cũng chẳng sao, vừa rồi có tin tức truyền về, chín người thảy đều phơi xác dưới chân núi Đồng Bách!
- Sao họ lại đi cùng nhau như vậy?
- Ai biết? Tin tức là do Phân đàn Đồng Bách báo về. Theo suy đoán của nô gia, có lẽ họ chia làm ba nhóm, đã gặp nạn tại cùng một địa điểm. Đối phương làm như vậy dụng ý khiến chúng ta hoang mang, không hiểu ra được ai đã hạ thủ mà thôi!
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng lên hỏi:
- Ý hai vị Đường chủ phải chăng là muốn bổn tọa ra sức, đứng ra điều tra sự kiện này?
Thủy Cơ ra chiều ái ngại, bẽn lẽn nói:
- Việc ấy...
Do Nhân Kiệt đứng lên:
- Hai vị Đường chủ không cần phải ngại, đây là công sự trong giáo, mọi người đều có một phần trách nhiệm. Bổn tọa bằng lòng lo liệu việc ấy.
Thủy Hỏa song cơ vội đứng lên đưa tiễn. Hỏa Cơ Giải Y Lôi hỏi:
- Hộ giáo phen này định dẫn theo bao nhiêu người?
Do Nhân Kiệt cười cười:
- Không dẫn theo một người nào cả!
Hỏa Cơ ngớ người:
- Hộ giáo không đùa đó chứ?
- Không chút nào, bởi bổn tọa sống ra đi, còn muốn sống quay về, không hề có ý định nằm lại dưới chân núi Đồng Bách cho đủ số mười.
Về đến nơi trú, Do Nhân Kiệt thu xếp qua loa, trước hết sang gặp Vô Tình Kim Cang, nói rõ nguyên nhân cần rời cung, sau đó ra đi ngay.
Do Nhân Kiệt vừa ra khỏi cổng Tổng đàn, Tham Tỳ bỗng từ sau đuổi tới lớn tiếng nói:
- Hộ giáo xin dừng bước!
Do Nhân Kiệt dừng bước quay lại hỏi:
- Hai vị Đường chủ phái cô nương đến phải không?
Tham Tỳ thở hổn hển gật đầu:
- Hai vị Đường chủ bảo, về nguyên nhân cái chết của chín hộ pháp, xin hộ giáo khỏi phải bận tâm, người chết không thể sống lại, hãy bỏ qua đi. Chỉ xin hộ giáo điều tra giùm về việc Thái Công Minh và Tụ Thủ Thần Y phải chăng đã thật sự đầu nhập Tứ Phương bảo, vậy thôi. Hai vị nương nương còn bảo, khi nào hộ giáo trở về, hai người nhất định sẽ... đền tạ hộ giáo... một cách xứng đáng, và còn bảo... nhất định hộ giáo hiểu ý...

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 96
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com