watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:11:0529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Kim Bút Thần Hiệp - Trần Thanh Vân - Hồi 7-12 - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Kim Bút Thần Hiệp - Trần Thanh Vân - Hồi 7-12
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 12

 

Hồi 12-1

Mưu sâu, trí lớn


Do Nhân Kiệt ở trong một thư phòng trang nhã, tuy hoàn toàn tự do, song chàng không hề có chút lòng hiếu kỳ. Đồng thời, chàng còn nghiêm khắc bảo Hà Đại Bảo không được nói năng và đi lại bừa bãi. Chàng sợ Hà Đại Bảo không chịu được buồn tẻ, nên tìm một bộ cờ tướng dạy y chơi, một mặt kể cho Hà Đại Bảo nghe một số chuyện vui hầu khải phát trí tuệ y, để cho y biết đạo lý làm người.
Hà Đại Bảo quả nhiên nghe một cách thú vị.
Lát sau, trời đã tối, hai gã gia đinh bưng vào một chồng hộp thức ăn. Hà Đại Bảo đến lấy mở ra xem, thấy bên trong cơ hồ toàn là các món ăn chưa từng được thưởng thức bao giờ, bất giác thè lưỡi nói:
- Ối chà, bữa ăn này phải tốn biết bao nhiêu tiền bạc...
Do Nhân Kiệt cười nhạt:
- Lại nữa rồi, không sợ kẻ khác nghe cười cho hả?
Hà Đại Bảo không phục:
- Mỗ nói thật mà, nếu bữa ăn này mà được đổi thành bạc, mỗ thà ăn mì còn hơn!
Do Nhân Kiệt vừa định rầy la y thì bỗng nơi cửa có bóng người thấp thoáng, một thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười lăm, mười sáu tha thướt đi vào, trên tay thiếu nữ là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ tươi.
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên, đưa tay chỉ chiếc hộp hỏi:
- Trong đó là gì vậy?
Thiếu nữ chúm chím cười vòng tay thi lễ nói:
- Hầu sư gia bảo trong đây là hai lọ thuốc do đại quan nhân mới cho người mang đến, lọ vàng là thuốc bó ngoài, lọ trắng là thuốc uống, dùng thuốc xong phải lên giường dưỡng sức ngay!
Nói xong, đặt chiếc hộp đỏ xuống, cung kính thi lễ rồi quay người lui ra.
Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn chiếc hộp đỏ, bất giác ngồi thừ ra.
Chẳng ngoa chút nào, đã nói tối nay mang đến là đúng tối nay mang đến, vậy có giống như những võ sư bịt mặt kia, ngoắc cái là đến, khoát cái là đi chăng? Nếu đúng như vậy, hiển nhiên vị Bảo chủ Tứ Phương bảo phải là có một nơi bí mật nào đó ở gần thành Huê Dung. Vả Bảo chủ Tứ Phương bảo cùng Tụ Thủ Thần Y với Trang chủ Đại Thiên sơn trang rất có thể...
Hà Đại Bảo xô chàng một cái nói:
- Đừng thừ ra đó nữa, mỗ thấy cô bé đó cũng chẳng đẹp đẽ gì! Nào, hãy nhân lúc còn nóng mà ăn đi, không thì mỗ ra tay trước đấy!

* * * * *

Sau ba ngày tĩnh dưỡng, vết thương nơi vai trái Do Nhân Kiệt quả nhiên đã lành.
Chiều hôm ấy, Hầu sư gia bỗng cùng vị võ sư họ Cư đi vào phòng.
Trước tiên nói chuyện vu vơ, sau đó mới mỉm cười hỏi:
- Do lão đệ có muốn gặp Hoa đại quan nhân không?
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên:
- Hoa đại quan nhân ở đâu?
Hầu sư gia đưa tay chỉ vị võ sư họ Cư nói:
- Cư sư phụ đây chính là do Hoa đại quan nhân phái đến đón lão đệ, đêm nay chừng canh hai lên đường, sáng sớm mai là gặp.
Do Nhân Kiệt trỏ Hà Đại Bảo hỏi:
- Vị Hà sư phụ đây theo cùng được chăng?
Hầu sư gia gật đầu:
- Được!
Đêm ấy chừng canh hai, Do Nhân Kiệt cùng Hà Đại Bảo và vị võ sư trầm lặng ra đi. Bọn họ cải trang dịch dung thành ba tên nha vệ, theo chân thành vòng sang cổng thành đông, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đợi sẵn.
Do Nhân Kiệt giờ đây nhận thấy Đỗ Môn tú sĩ hành sự, điểm khác nhau nhất so với Thiên Ma giáo là vấn đề dùng người, tuy lúc đầu cũng rất nghiêm khắc, nhưng một khi đã thu nạp rồi là hoàn toàn tin cậy.
Sau khi lên thuyền, họ chẳng những không bị bịt mắt, mà ngay cả hai bên cửa khoang cũng đều mở toang.
Thuyền xuôi giòng đi về hướng đông, chừng hơn một canh, phía trước bỗng hiện ra sóng nước mênh mông.
Do Nhân Kiệt đã hiểu, nơi họ đến chính là Quân Sơn nằm giữa hồ Động Đình.
Hà Đại Bảo chỉ cần ở bên Do Nhân Kiệt, bất luận bảo đi đâu, y cũng chẳng bận tâm, lên thuyền không bao lâu đã ngủ mất.
Do Nhân Kiệt tâm sự trùng trùng, chẳng tài nào chợp mắt được. Còn vị võ sư họ Cư thì hệt như một khúc gỗ, mắt thao láo ngồi dựa vào vách thuyền, đã không ngủ mà cũng chẳng lên tiếng.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, mặt hồ bỗng tối sầm, đưa tay ra không thấy năm ngón, gió lạnh từng cơn thổi tạt gây cảm giác rờn rợn. Do Nhân Kiệt biết là trời đã sắp sáng.
Lát sau, bóng tối loảng dần, sương trắng giăng phủ mặt hồ, nơi xa bắt đầu loáng thoáng xuất hiện bóng núi chập chùng.
Quân Sơn đã đến, vị võ sư họ Cư rướn thẳng người ngáp dài, Do Nhân Kiệt cũng liền phấn chấn tinh thần, mỏi mệt hoàn toàn tan biến.
Thuyền cập vào một eo hồ, võ sư họ Cư dùng tay ra hiệu với Do Nhân Kiệt. Do Nhân Kiệt liền lay tỉnh Hà Đại Bảo, sau đó cùng rời thuyền lên bờ.
Hai người theo sau võ sư họ Cư đi vào một sơn cốc hoang vu. Do Nhân Kiệt hết sức lấy làm lạ, bởi chàng lưu ý quan sát, thấy lối đi mọc đầy cỏ dại, quyết không phải có người thường xuyên qua lại. Nếu bảo Đỗ Môn tú sĩ và Tụ Thủ Thần Y với những võ sư thần bí đã từ đây ra, thật chẳng thể nào tin được.
Do Nhân Kiệt đang thắc mắc, võ sư họ Cư đi trước bỗng khẽ buông tiếng đằng hắng. Chàng ngẩng lên nhìn quanh, thì ra đã đến trước một ngôi miếu hoang tàn.
Hà Đại Bảo không dằn được hỏi:
- Hoa đại quan nhân ở đây ư?
Võ sư họ Cư gật đầu, vẫn không nói gì. Sau đó quay người, dẫn trước bước lên bập cấp.
Trên đại hùng bảo điện đâu đâu cũng giăng đầy mạng nhện, cột trụ hầu hết đều mục nát, chiếc lư hương đã rỉ sét lỗ chỗ.
Nếu bảo ngôi miếu này từng có tăng nhân cư trú, đó ít ra cũng đã có trên ba mươi năm trước.
Hà Đại Bảo dáo dác nhìn quanh, lại hỏi:
- Hoa đại quan nhân ở đâu?
Võ sư họ Cư mỉm cười, bỗng đưa tay lên gỡ chiếc mặt nạ da người xuống, ung dung nói:
- Hoa đại quan nhân chính là tại hạ đây!
Hà Đại Bảo giật nẩy mình:
- Vậy... vậy...
Do Nhân Kiệt thấy đối phương thần thái tươi rạng, anh khí bức người, biết không phải giả dối, bèn khom mình thi lễ nói:
- Chúng tại hạ có mắt không biết Thái Sơn, xin đại quan nhân thứ tội cho!
Hoa đại quan nhân mỉm cười:
- Hai vị có biết bỗn nhân là ai không?
Do Nhân Kiệt thoáng tần ngần rồi mới nói:
- Theo tại hạ suy đoán, lão nhân gia có lẽ chính là Ôn lão tiền bối ở Tứ Phương bảo mà Hầu sư gia từng đề cập, chẳng hay tại hạ đoán đúng hay không?
Hoa đại quan nhân cười ha hả, bỗng ngoảnh ra sau điện lớn tiếng nói:
- Nhị vị, thế nào? Bổn nhân đã bảo là Hầu lão đại của chúng ta rất là tinh mắt, nhị vị nhất định không tin, giờ thì đã tin rồi chứ?
Lập tức, từ sau đại điện bước ra hai người, một người vóc dáng cao to vạm vỡ, còn một người thì mập lùn như chiếc thùng chứa nước, khi bước ra trong tay hãy còn cầm một nắm con cờ.
Người đi đầu là Tụ Thủ Thần Y Thi Đức Tu, người mập lùn theo sau chính là Thần Hành Vô Ảnh Thái Công Minh, Trang chủ Đại Thiên sơn trang.
Do Nhân Kiệt khi thấy Tụ Thủ Thần Y bất giác lòng thầm kinh hãi. Bởi khi cầu thuốc cho Kim Bút đại hiệp trước kia, chàng đã đến gặp Tụ Thủ Thần Y với bộ mặt thật, chẳng rõ bây giờ lão ma ấy có còn nhận ra được chàng hay không?
May thay, Tụ Thủ Thần Y chỉ nhìn chàng mỉm cười gật đầu, hiển nhiên không hề nhận ra chàng. Tiếp đến Đỗ Môn tú sĩ giới thiệu với chàng hai nhân vật lừng danh trong giới võ lâm này. Do Nhân Kiệt luôn miệng bảo hết sức ngưỡng mộ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hoài nghi, vì sao ba đại ma đầu này lại ở một nơi hoang vu thế này?
Đây là một ngôi miếu hoang tàn, không thấy một kẻ tùy tùng nào, vậy thì những võ sư thần bí ở đâu?
Tiếp đến, Đỗ Môn tú sĩ lại giới thiệu Hà Đại Bảo với hai lão ma đầu, và không ngớt khen ngợi Hà Đại Bảo là một người hào sảng chính trực.
Do Nhân Kiệt hết sức bội phục thủ đoạn lôi kéo của Đỗ Môn tú sĩ, quả cao minh hơn nhiều so với bọn Thiên Ma giáo. Nếu chàng mà không bước chân ra chốn giang hồ sớm mấy năm, nhất định hôm nay chàng đã lầm lão ma đầu này là một người tốt.
Sau cùng, Đỗ Môn tú sĩ mới ngoảnh lại nói:
- Lúc này vào đây có lẽ Do lão đệ đã có lưu ý, lôi đi ấy hiển nhiên rất ít người qua lại, vậy mà bọn này lại trú trong đây. Do lão đệ có nghĩ ra được nguyên nhân chăng?
Hà Đại Bảo tranh trước đáp:
- Mỗ biết!
- À, Hà lão đệ biết ư? Hay lắm, vậy hãy nói nghe thử!
Hà Đại Bảo lộ vẻ rất tự tin nói:
- Bởi Thiên Ma giáo muốn gây sự với chúng ta, nơi đây gần và lại kín đáo, nên mới tạm thời trú lại...
Đỗ Môn tú sĩ mỉm cười:
- Có tình lý lắm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đúng!
Hà Đại Bảo nhún vai:
- Vậy thì mỗ không biết!
Đỗ Môn tú sĩ lại quay sang Do Nhân Kiệt hỏi:
- Do lão đệ đã nghĩ ra chưa?
Do Nhân Kiệt trầm ngâm một hồi mới nói:
- Nếu vãn bốn đoán không lầm, có lẽ Ôn tiền bối sớm đã có sự bố trí tại Quân Sơn này, do đó mới nghĩ đến việc thiết lập tiêu cục ở Huê Dung hầu dẫn dụ bọn Thiên Ma giáo tự chui đầu vào lưới rập...
Đỗ Môn tú sĩ vỗ tay reo:
- Hay, hay lắm! Nói tiếp đi!
- Còn về ngôi miếu hoang này, vẻ điêu tàn có lẽ chỉ là bề ngoài, lối đi khi nãy tuy dẫn đến đây, nhưng hiển nhiên không phải lối ra vào chính yếu của tổng cơ quan.
Ngoài ra, theo vãn bối suy đoán, từ sau đại điện này có lẽ vào được tổng cơ quan, nhưng lối ra vào thì lại ở nơi khác.
- Hay, hay, nếu lão đệ đi vào tổng cơ quan, phát hiện bên trong chỉ có nô tỳ bộc phụ, không thấy một võ sĩ nào, lão đệ có lấy làm lạ không?
Do Nhân Kiệt mỉm cười:
- Không! Chỉ cần bên bờ hồ dưới núi có “ngư dân”, vãn bối không hề lấy làm lạ!
Đỗ Môn tú sĩ lắc mạnh đầu, nụ cười chợt tắt, buông tiếng thở dài thậm thượt:
- Nếu Ôn mỗ mà ganh tài như Lệnh Hồ Huyền, hôm nay nhất định hạ sát lão đệ rồi!
Do Nhân Kiệt cười thầm, sau này khi đã hết cần lợi dụng, ai dám đoán chắc là lão sẽ không làm như thế?
Đỗ Môn tú sĩ cảm khái nói tiếp:
- Quả là hậu sanh khả úy, Do lão đệ đã có bẩm phú hơn người thế này, Ôn mỗ hết sức yên tâm. Bây giờ, Ôn mỗ xin giới thiệu với lão đệ một vị bằng hữu khác!
Đoạn vỗ tay một cái, từ sau điện lại bước ra một người. Lần này là một hán tử cao gầy dáng vẻ xảo quyệt, hai mắt láo liên, nhìn qua cũng đủ biết là không phải một người chính phái. Hán tử này vừa xuất hiện, Hà Đại Bảo và Do Nhân Kiệt đều sững sờ.
Thì ra hán tử ấy bất luận vóc dáng diện mạo, cử chỉ và trang phục đều giống hết như Ác Quân Bình, nhất là đôi mắt láo liên kia.
Đỗ Môn tú sĩ nhìn hai người mỉm cười nói:
- Thế nào? Thuật dịch dung thần diệu như vậy, có lẽ hai vị mới trông thấy lần đầu phải không?
Do Nhân Kiệt buột miệng:
- Vị này đã...
Đỗ Môn tú sĩ cười tiếp lời:
- Đã giả dạng giống đến vậy, sao không để cho y đi chứ gì?
- Vâng! Vãn bối giả dạng chưa chắc đã bằng được vị sư phụ này, cứ để cho vị sư phụ này trà trộn vào chẳng hơn ư?
Đỗ Môn tú sĩ lắc đầu:
- Y chỉ thích hợp về tướng mạo thôi, còn các mặt khác đều kém xa lão đệ. Một người hành sự hoàn toàn cậy vào dáng vẻ bề ngoài thì mạo hiểm quá!
Do Nhân Kiệt e nói tiếp sẽ khiến vị võ sư giả dạng Ác Quân Bình bẽ bàng, vội lái sang chuyện khác nói:
- Vậy việc này bắt tay tiến hành ra sao, tiền bối đã sắp xếp sẵn chưa?
Đỗ Môn tú sĩ chìa tay nói:
- Vào trong hãy nói tiếp!
Thế là do vị võ sư giả dạng Ác Quân Bình dẫn đường, mọi người tiếp nối nhau đi ra hậu điện.
Trong hậu điện cũng như tiền điện, chỉ có một chiếc bàn vuông nhỏ, mấy chiếc ghế dựa cũ nát, ngoài ra không còn gì khác.
Trên chiếc bàn vuông đang bày một bàn cờ tàn, hiển nhiên là do Tụ Thủ Thần Y và Thần Hành Vô Ảnh đã để lại khi nãy.
Nếu dẹp bỏ bàn ghế đi, không ai có thể nhận ra được đã từng có người đến đây.
Chàng thật chẳng thể không bội phục tính cách chu đáo và cẩn mật của Đỗ Môn tú sĩ.
Vị võ sư dẫn đường đi đến trước một cột trụ đưa tay khều nhẹ vào mọt lỗ hõm nhỏ trên cột, lập tức một phiến đá xanh dưới thềm bục dựng đứng lên, hiện ra một lỗ hổng tối om vừa đủ một người chui lọt.
Võ sư nọ lùi sau một bước, như định ở lại dọn dẹp bàn ghế.
Đỗ Môn tú sĩ không khách sáo, quay lại ngoắc tay rồi dẫn trước bước xuống hắc động. Sau đó đến Do Nhân Kiệt, Hà Đại Bảo, Tụ Thủ Thần Y và Thần Hành Vô Ảnh lần lượt đi xuống.
Xuống dưới được chừng bốn trượng, một đường hầm bằng phẳng xuất hiện. Theo con đường hầm khúc khuỷu tiến bước, phía trước sáng dần lên. Lát sau, đến trước một đại sảnh. Gian đại sảnh này tuy được xây cất dưới lòng đất, nhưng không hề có chút cảm giác âm u ghê rợn. Ở mỗi nơi bốn góc đại sảnh đều có treo mọt ngọn cung đăng sáng rực.
Mọi người vào đến trong đại sảnh, năm thiếu nữ khá đẹp lập tức đặt lên bàn mỗi người một chiếc khay trà màu đỏ, trên khay là một ấm rượu và bốn dĩa nhỏ trái cây khô.
Tụ Thủ Thần Y và Thần Hành Vô Ảnh chẳng chút e dè, vừa ngồi xuống đã ôm lấy hai thiếu nữ vào lòng.
Đỗ Môn tú sĩ chỉ cười cười, cũng chẳng nói gì. Lão liếc mắt nhìn Do Nhân Kiệt và Hà Đại Bảo, như xem xét phản ứng của hai người đối với tác phong của Tụ Thủ Thần Y và Thần Hành Vô Ảnh.
Hà Đại Bảo đã được Do Nhân Kiệt căn dặn từ trước, nên lúc này y cầm rượu lên, ồng ộc uống một hơi cạn hết phân nửa ấm.
Đỗ Môn tú sĩ thấy vậy gật đầu, như cảm thấy một người nếu có sự ham thích thì chẳng khó kềm chế, nhất là ham mê tửu và sắc. Đoạn lão quay sang Do Nhân Kiệt hỏi:
- Hầu sư gia có cho lão đệ biết về mục đích chính mà Ôn mỗ cần lão đệ trà trộn vào Thiên Ma giáo phen nào không?
- Không!
- Nói đơn giản hơn, chỉ cần lão đệ làm thành một việc. Nhiệm vụ ấy một khi hoàn thành là lão đệ có thể thoát thân trở về đây bất kỳ lúc nào.
- Trừ khử một ma đầu phải không?
Đỗ Môn tú sĩ lắc đầu:
- Khó hơn nhiều!
- Phóng hỏa ư?
Đỗ Môn tú sĩ cười:
- Không phải, việc giết người phóng hỏa đối với kẻ khác có thể là khó khăn nhưng đối với Ôn mỗ thì chẳng gì đáng kể, chỉ cần Ôn mỗ thích là có thể động thủ bất kỳ lúc nào.
Do Nhân Kiệt lặng thinh, nhất thời không sao trả lời được, chàng thật không nghĩ ra được nhiệm vụ trọng yếu mà đối phương đã nói đó là gì!
Đỗ Môn tú sĩ bỗng ngẩng lên nói:
- Trước kia lão đệ có từng nghe lệnh sư đề cập đến mấy danh hiệu Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi, Luyện Hồ Thường Vân Sanh và Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang trong Cửu Cung tam hồ chăng?
- Chưa từng! Ba người ấy ai là Thiên Ma giáo chủ?
- Cả ba!
Do Nhân Kiệt vờ kinh ngạc:
- Sao? Thiên Ma giáo có đến ba Giáo chủ ư?
- Phải! Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi là Đại giáo chủ, Luyện Hồ Thường Vân Sanh là Nhị giáo chủ, Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang là Tam giáo chủ. Nhiệm vụ mà Ôn mỗ giao cho lão đệ bây giờ là lão đệ hãy trà trôn vào Tổng đàn Thiên Ma giáo, tìm cách thăm dò ra sào huyệt của Đại giáo chủ Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi!
Do Nhân Kiệt sửng sốt tột cùng, Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi bình thường không ở trong Cửu Cung sơn với Luyện Hồ và Dâm Hồ, đó là một đại bí mật đối với trong nội bộ Thiên Ma giáo, thật không ngờ vẫn chẳng thể giấu được Đỗ Môn tú sĩ này.
Chàng định thần lại hỏi:
- Khi thăm dò ra được rồi thì đưa tin bằng cách nào?
Đỗ Môn tú sĩ ngẫm nghĩ chốc lát mới nói:
- Chúng ta vốn ra còn có một người ở trong ấy, người này tuy thân phận trong giáo không cao, nhưng có thể ra vào Tổng đàn bất kỳ lúc nào và không hề gây ra sự hoài nghi. Tuy nhiên, vì sự an toàn cho đôi bên, tạm thời hai người chưa nên biết danh tánh nhau là hơn.
Do Nhân Kiệt chau mày:
- Vậy thì...
Đỗ Môn tú sĩ gật đầu tiếp lời:
- Mặc dù hai người đều không biết thân phận lẫn nhau, nhưng Ôn mỗ có một cách để hai người liên lạc được với nhau.
- Liên lạc như thế nào?
- Sau khi đã thăm dò ra được, lão đệ hãy viết vào một mảnh giấy nhỏ rồi bỏ vào một khe hở ở giữa bậc thềm thứ ba trước cửa Nga Mi Đao đường.
- Rồi phía ta mới tìm cách báo cho người ấy biết, đến lấy ra phải không?
- Phải! Đó là một chút lòng riêng tư của Ôn mỗ, mong lão đệ đừng buồn. Bởi Ôn mỗ thà chịu hy sinh mười võ sư chứ không muốn lão đệ phải gánh vác sự nguy hiểm không cần thiết.
Do Nhân Kiệt cười thầm, đúng là dọa chết người mà không phải đền mạng.
Song ngoài mặt thì cung kính nói:
- Đa tạ tiền bối đã ái mộ!
Đỗ Môn tú sĩ ngoảnh đi nói:
- Tiểu Linh, sao cứ đứng lặng thế này? Hãy thêm rượu cho Hà sư phụ đi chứ!
Hà Đại Bảo chẳng khách sáo nói:
- Hãy đổi một ấm to tốt hơn!
Đỗ Môn tú sĩ tiếp lời:
- Khỏi đổi, hãy mang cả hủ ra đây!
Thiếu nữ có tên Tiểu Linh vâng một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Đỗ Môn tú sĩ lại nâng ly mời Do Nhân Kiệt, sau đó bắt đầu kể với Do Nhân Kiệt về cuộc đời của Ác Quân Bình Công Tôn Tiết.
Thấm thoát bảy ngày đã trôi qua, trong thời gian ấy, Do Nhân Kiệt mô phỏng biểu hiện của Ác Quân Bình, khiến Đỗ Môn tú sĩ hết sức hài lòng, luôn miệng khen chàng là một bậc kỳ tài hiếm có trong võ lâm.
Do Nhân Kiệt trong lòng tự hiểu, tiêu diệt Thiên Ma giáo đành rằng là nỗi mong muốn của chàng, nhưng nếu một ngày nào đó Thiên Ma giáo thật sự bị tiêu diệt, thì mục tiêu thanh trừ kế tiếp của Đỗ Môn tú sĩ nhất định chính là chàng.
Hôm ấy, Đỗ Môn tú sĩ cho rằng chàng đã có đủ tư cách xuất hiện với diện mạo của Ác Quân Bình, bèn lấy ra một tấm địa đồ đến Cửu Cung sơn, đồng thời cho chàng biết một yếu quyết để ứng phó nghi nan, đó là hãy tận dụng lá lệnh kỳ hộ giáo.
Sau đó, do một võ sư nhân lúc trời tối đưa chàng rời khỏi Quân Sơn. Ba hôm sau, Do Nhân Kiệt thuận lợi bước chân vào Tổng đàn Thiên Ma giáo. Sự xuất hiện đột ngột của chàng lập tức gây nên một trận xôn xao, mọi người dường như đều không ngờ vị Huỳnh kỳ hộ giáo này vẫn còn sống trên cõi đời.
Thủy Hỏa song cơ, Kim Hoa Ma Thích Bổn Vũ và Tiếu Diện Di Đà Âu Dương Đạt hay tin liền kéo đến tranh nhau hỏi, khiến Do Nhân Kiệt nhất thời không biết nên trả lời ai trước mới phải. Song chàng thấy Kim Hoa Ma có vẻ nôn nóng hơn Thủy Hỏa song cơ, nếu chỉ lo nói chuyện với Song cơ mà lạnh nhạt với Kim Hoa Ma, dĩ nhiên cũng chẳng phải là một điều hay.
Còn Tiếu Diện Di Đà thì có vẻ hòa hoãn hơn, song chàng hiểu rõ hơn ai hết, trong thời gian qua sự tổn thất của Tam đường, với Kim Bút đường là thâm trọng nhất.
Cho nên tâm trạng của Tiếu Diện Di Đà trong lúc này bất luận về mặt nào cũng chẳng nhẹ nhõm hơn người khác. Nếu không thể lạnh nhạnh với Kim Hoa Ma, vậy thì càng không thể lạnh nhạt với Tiếu Diện Di Đà. Đang khi phân vân khó xử thì cứu tinh đến.
Một Huỳnh kỳ hộ đàn bước vào nói:
- Tam giáo chủ mời Công Tôn hộ giáo đến gặp ngay!
Do Nhân Kiệt như trút được gánh nặng, vội cười với bốn nam nữ ma đầu và ngoắc tay nói:
- Đi nào, chúng ta cùng vào!
Kim Hoa Ma cùng Tiếu Diện Di Đà đưa mắt nhìn nhau, dường như không dám tự ý quyết định.
Thủy Cơ Tam Nguyên Nương bỗng hỏi:
- Ngoài Tam giáo chủ còn có ai nữa không?
- Còn có Hạ Hầu hộ giáo!
- Không còn ai nữa ư?
- Lúc ti chức đến đây thì Kiều hộ giáo và Âm hộ Giáo vừa mới vào, ti chức đã gặp hai vị ấy ở cửa cổng, chẳng biết hai vị ấy đến gặp Tam giáo chủ hay là có việc cần gặp Hạ Hầu hộ giáo.
Hỏa Cơ Giải Y Lôi gật đầu:
- Trong ấy đã không chỉ có một mình Tam giáo chủ thì chúng ta theo vào cũng chẳng hề gì!
Thế là mọi người do Do Nhân Kiệt dẫn đầu, cùng đi vào nội cung. Qua khỏi cung, lại băng qua một gian đại sảnh, rồi đi hết một con đường lát đá mới đến ba gian bí thất, nơi cư trú của ba vị Giáo chủ.
Mọi người dừng lại trước ba gian bí thất, tên Huỳnh kỳ hộ đàn kia bước tới, lớn tiếng hô:
- Công Tôn hộ giáo đến!
Trong thất vọng ra một tiếng nói:
- Cùng đến với Công Tôn hộ giáo là những ai vậy?
- Đó là bốn vị Đường chủ!
Trong thất ngưng chốc lát mới nói:
- Thôi được, mọi người vào đi!
Dứt tiếng, cánh cửa đá chầm chậm mở ra, xuất hiện nơi cửa chính là văn sĩ trung niên đã chủ trì buổi hội nghị hộ giáo hồi trước.
Do Nhân Kiệt tiến tới một bước, khom mình thi lễ nói:
- Xinh kính chào Giáo chủ!
Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang ra chiều rất phấn khởi cao giọng nói:
- Công Tôn huynh đã phải vất vả quá! Mời vào, mời vào, mọi người hãy cùng vào trong ngồi!


Đoạn thoáng nghiêng người, nhường cho Do Nhân Kiệt, Kim Hoa Ma, Tiếu Diện Di Đà và Thủy Hỏa song cơ lần lượt đi vào.
Trong bí thất, quả nhiên Vô Tình Kim Cang Hạ Hầu Uy, Ngũ Toàn Sơn Nhân Âm Bách Biến và vị hộ giáo họ Kiều đều đang tại tọa.
Mọi người cùng gật đầu chào nhau rồi liền theo thứ tự ngồi xuống ghế.
Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang trước tiên lên tiếng hỏi:
- Chuyến đi Tứ Phương bảo của Công Tôn hộ giáo thành quả ra sao?
Do Nhân Kiệt khẽ hắng giọng rồi đáp:
- Bổn tọa xin nói trước một điều, hôm trước Tam giáo chủ ra lệnh cho Nga Mi Đao đường lập tức tiến hành điều tra động tĩnh của Tứ Phương bảo, đó quả là một quyết định sáng suốt liên quan đến sự sinh tử tồn vong của bổn giáo!
Những lời ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người hiện diện thảy đều sửng sốt.
Dâm Hồ kinh ngạc nói:
- Công Tôn huynh...
Do Nhân Kiệt ung dung nói tiếp:
- Trong thời gian Công Tôn mỗ rời khỏi Tổng đàn, bổn giáo tổng cộng đã tổn thất bao nhiêu người chỉ vì Tứ Hải tiêu cục ở Huê Dung, Công Tôn mỗ đều biết rất rõ. Công Tôn mỗ tuy chẳng dám chỉ trích hành động ấy là thất sách, song chẳng thể không nói ra cho chư vị biết một sự thật, đó là nếu Công Tôn mỗ mà không kịp thời trở về Tổng đàn, nội cái Tứ Hải tiêu cục ở Huê Dung cũng đủ khiến cho các Hộ giáo Tam kỳ thuộc Tam đường lần lượt diệt vong!
Vô Tình Kim Cang xen lời:
- Công Tôn huynh phải chăng muốn nói Tứ Hải tiêu cục chỉ là một miếng mồi ngon, còn thật ra thì Tứ Phương bảo đã di chuyển toàn bộ chủ lực đến phụ cận Huê Dung?
Đến lúc này, đó là một câu trả lời mọi người đều đã biết. Thế nhưng, Do Nhân Kiệt muốn cho vị Huỳnh kỳ thủ tịch đại hộ giáo này được đắc ý một chút, chàng giả vờ ngơ ngác rồi mới gật đầu với giọng thán phục nói:
- Thật chẳng ngờ Thích lão liệu sự..
Ngũ Toàn Sơn Nhân Âm Bách Biến chẳng cam buồn tẻ, bỗng lên tiếng cướp lời:
- Vậy thì cũng như nhau thôi! Hai hôm nữa chúng ta tập hợp lực lượng, giao cho Hộ giáo Tam kỳ suất lĩnh, lại kéo đến càn quét một lần nữa là xong!
Dâm Hồ khẽ chau mày, định nói lại thôi.
Do Nhân Kiệt mỉm cười nói:
- Chủ trương ấy của Âm hộ Giáo có thể nói là đúng như sự mong muốn của Ôn Tư Quảng, Công Tôn mỗ xin hỏi, Âm hộ Giáo định kéo đến càn quét nơi nào ở Huê Dung?
Ngũ Toàn Sơn Nhân trợn mắt:
- Công Tôn hộ giáo chẳng bảo là Tứ Phương bảo đã di chuyển toàn bộ chủ lực đến phụ cận Huê Dung rồi hay sao?
Do Nhân Kiệt nhoẽn cười gật đầu nói:
- Vâng! Công Tôn mỗ hoàn toàn thừa nhận điều ấy, nhưng có lẽ Âm huynh đã không lưu ý, cái mà Công Tôn mỗ đồng ý chỉ là “phụ cận” Huê Dung mà thôi!
Ngũ Toàn Sơn Nhân lại trừng mắt:
- Công Tôn hộ giáo bảo chì là “đồng ý” thôi ư?
- Đúng vậy, Công Tôn mỗ chỉ là đồng ý với sự suy đoán của Hạ Hầu lão hộ giáo thôi!
Ngũ Toàn Sơn Nhân thoáng tức giận:
- Chớ đổ trút cho kẻ khác!
Do Nhân Kiệt thản nhiên:
- Việc này đâu cần đổ trút cho kẻ khác!
Ngũ Toàn Sơn Nhân gằn giọng:
- Công Tôn hộ giáo mới từ ngoài về đến, lẽ ra chỉ nên nói về những gì mình phải nói, Công Tôn hộ giáo cho là Tứ Phương bảo đã di chuyển chủ lực đến phụ cận Huê Dung, có chứng cứ gì không?
- Không!
- Vậy dựa vào đâu mà Công Tôn hộ giáo đồng ý về sự suy đoán ấy?
- Công Tôn mỗ từ nay có thể không lên tiếng nữa.
Dâm Hồ vội quay sang hộ giáo họ Kiều nói:
- Kiều hộ giáo hãy đưa Âm hộ Giáo ra ngoài nghỉ ngơi trước, có ý kiến gì ngày mai hãy nêu lên trong hội nghị hộ giáo để mọi người thư thả nghiên cứu.
Sau khi hai người rời khỏi, Vô Tình Kim Cang lạnh lùng nói:
- Họ Âm ấy thật mỗi lúc càng thêm quá quắt, trước đây sự tấn công Tứ Hải tiêu cục đều là ý kiến của mỗi cá nhân y, kết quả đã tổn thất nhiều người thế kia, vậy mà y chẳng những không biết hổ thẹn, mà bây giờ lại chỉ vì một câu nói của Công Tôn huynh đã trút hết lửa giận vào Công Tôn huynh, không biết phân biệt công tư, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Dâm Hồ buông tiếng thở dài:
- Thôi, bỏ qua đi! Y là vậy đó, để rồi có dịp bổn nhân sẽ nói y cho!
Do Nhân Kiệt gật đầu:
- Cũng chẳng trách được Âm hộ Giáo, rất có thể Âm hộ Giáo đã hiểu lầm là Công Tôn mỗ có ý bươi móc lỗi lầm của y, sự thật thì Công Tôn mỗ không hề biết việc phái người đến Huê Dung là do ý kiến của Âm hộ Giáo.
Dâm Hồ tiếp lời:
- Vậy tình hình hiện nay của Tứ Phương bảo ra sao?
- Bề ngoài thì chẳng thấy gì, song thực tế chẳng khác gì một tòa bảo trống. Họ Ôn, họ Thi và cả họ Thái hiện đều không có mặt trong bảo.
- Sao Công Tôn huynh biết?
- Trước kia trên chốn giang hồ mọi người đều nghĩ Ác Quân Bình này là kẻ hèn nhát, nếu đúng vậy thì phen này có lẽ Công Tôn mỗ đã giành được ích lợi từ đó!
Dâm Hồ ngạc nhiên:
- Vậy nghĩa là sao?
- Công Tôn mỗ giả làm một khách thương, sau khi đến Thượng Thái, trước tiên suốt nửa tháng trời chui rúc trong khách điếm, không hề có hành động gì...
- Khách điếm dành để liên lạc với bên ngoài của Tứ Phương bảo đó ư?
- Không, khách điếm đối diện!
- Tốt lắm, rồi sao nữa?
- Trong thời gian nửa tháng ấy, mỗi ngày Công Tôn mỗ đều lưu ý theo dõi khách ra vào phía đối diện, và sau cùng đã phát hiện ra một sự thật đáng mừng.
- Sự thật gì?
- Phàm là nhân vật võ lâm thảy đều thất vọng ra về!
Vô Tình Kim Cang xen lời:
- Đó cũng có thể giải thích là họ Ôn vì nguyên nhân gì đó, đã nhất quyết không cung ứng tin tức nữa, hoặc là trong khi ấy họ Ôn đã có việc đi vắng, điều ấy đâu đủ để chứng minh là trong bảo đã không còn một người nào nữa!
Do Nhân Kiệt gật đầu:
- Vâng, để củng cố lòng can đảm, Công Tôn mỗ phải đặt giả thiết trước như vậy.
Bước thứ nhì, Công Tôn mỗ lại giả làm người địa phương, đi hết các quán rượu, tiệm trà, cửa hàng gạo củi để thăm dò, kết quả đâu đâu cũng trả lời là từ lâu đã không còn buôn bán với Tứ Phương bảo nữa. Sau cùng, Công Tôn mỗ đã ba ngày đêm không ngủ, nằm gần Tứ Phương bảo quan sát tình hình ra vào của các bộc phụ, sau đó mới kết luận, Tứ Phương bảo hiện nay tuy chẳng phải không còn một người, nhưng các nhân vật chủ yếu như Thi Đức Tu và Thái Công Minh thì đều không còn trong bảo nữa, điều ấy Công Tôn mỗ dám quả quyết.
Vô Tình Kim Cang lại hỏi:
- Vậy là Công Tôn huynh chưa từng bước chân vào Tứ Phương bảo chứ gì?
Do Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy!
Dâm Hồ vội tiếp lời:
- Vậy cũng quá đủ rồi! Đạo làm tướng đâu phải chỉ dựa vào sự dũng cảm không thôi. Công Tôn huynh đã chứng thực được như vậy cũng đâu dễ dàng gì.
Vô Tình Kim Cang lại hỏi:
- Vậy Công Tôn huynh cũng đã đến Huê Dung rồi ư?
Do Nhân Kiệt gật đầu:
- Vâng! Sau đó, Công Tôn mỗ nghe nói Huê Dung mới vừa có một tiêu cục thành lập, Thiên Ma giáo mấy phen hưng sư vấn tội đều bị tiêu sư của tiêu cục ấy đánh bại, liền đang đêm đi đến Huê Dung. Lúc Công Tôn mỗ đến nơi, đó là ngay ngày hôm sau lần xung đột cuối cùng giữa bổn giáo với tiêu cục ấy. Sau khi dò la tường tận, mới biết những người mỗi lần động thủ đề không phải là tiêu sư trong tiêu cục ấy. Thử hỏi, vậy thì chỉ trừ họ Ôn có sự bố trí ở gần đó, ngoài ra còn sự giải thích nào nữa?
Dâm Hồ buông tiếng thở dài thậm thượt:
- Thật không ngờ tên Ôn Tư Quảng này còn khó đối phó hơn Lệnh Hồ Huyền!
Đoạn quét mắt nhìn khắp thất, gật đầu nói tiếp:
- Thôi, mọi người ngày mai sẽ gặp lại!
Mọi người ra khỏi nội cung, một cuộc tranh giành lại diễn ra. Trước tiên là Vô Tình Kim Cang định mời Do Nhân Kiệt một bữa tiệc rượu tẩy trần, tiếp đến là Kim Hoa Ma, Tiếu Diện Di Đà và Thủy Hỏa song cơ đều lần lượt đưa ra lý do, đều cho là Do Nhân Kiệt đến đường mình trước là đúng hơn.
Nhưng sau cùng Do Nhân Kiệt đã chấp nhận lời mời của Kim Hoa Ma, bởi chàng nhận thấy kẻ khác đều có tính chất giao tế, chỉ Kim Hoa Ma mới thật sự bức thiết cần trò chuyện với chàng.
Thế là cuộc tranh giành chấm dứt, Vô Tình Kim Cang, Tiếu Diện Di Đà và Thủy Hỏa song cơ lần lượt giã từ ra về, còn chàng thì theo Kim Hoa Ma đi đến Huyết Chưởng đường.
Vào trong thư phòng ngồi xuống, lão ma vẫn không thay đổi bản sắc, chưa bảo chuẩn bị rượu thịt đã cho gọi đến một đám hầu thiếp, nằng nặc bảo Do Nhân Kiệt phải chọn lấy hai nàng.
Do Nhân Kiệt khó thể từ chối, đành chọn bừa lấy hai nàng.
Lát sau, rượu và thức ăn được mang lên, lão ma không ngừng nháy mắt ra hiệu bảo hai nàng hầu hãy ôn tồn mời rượu.
Do Nhân Kiệt ngặt vì thân phận là Ác Quân Bình, đành phải nhập gia tùy tục, mặc cho hai nàng hầu rót rượu thì uống, gắp gì ăn nấy, sau cùng chàng không sao chịu đựng được nữa mới nảy sinh một ý kiến.
Chàng nửa đùa nửa thật nói:
- Thích lão phải biết là Công Tôn mỗ một khi đã có rượu và đàn bà là việc nghiêm chỉnh gì cũng chẳng muốn làm nữa, đến lúc ấy nếu Thích lão hỏi gì, xin chớ trách Công Tôn mỗ giả vờ hồ đồ đấy!
Kim Hoa Ma nghe vậy hoảng kinh, vội quay sang hai nàng hầu khoát tay nói:
- Thôi, thôi, hãy từ từ...
Lại một hồi sau, lão ma không còn nén được nữa, bèn lên tiếng hỏi:
- Công Tôn huynh, tiểu nhi giờ phải làm sao?
Do Nhân Kiệt nâng ly lên, nghiêm chỉnh nói:
- Về việc Ngọc Lang lão đệ, Công Tôn mỗ xin trả lời là, hãy cạn ly! Chúc mừng Thích lão, vấn đề ấy sẽ được giải quyết trong một ngày rất gần!
Kim Hoa Ma ngớ người, rồi như vừa cướp được, trút vội ly rượu vào miệng, vừa ho vừa nói:
- Cạn... ly... khạc khạc... Hảo huynh đệ... nói sao? Hãy... lặp lại lần nữa...
nghe xem!
Do Nhân Kiệt chầm chậm đặt ly xuống:
- Điều trước tiên Thích lão phải hiểu là việc của Ngọc Lang lão đệ đã từ từ thành công. Nói cách khác, vấn đề ấy đã gắn liền với sự tồn vong của bổn giáo, tất cả mọi người trong bổn giáo đều phải giúp sức giải quyết.
Kim Hoa Ma ngơ ngác:
- Vậy nghĩa là sao?
- Công Tôn mỗ chỉ cần nêu ra một số sự thật đơn giản là Thích lão hiểu ngay.
Chẳng hạn như trước đây nếu có kẻ kiến nghị tấn công Tứ Phương bảo, mọi người nhất định nhanh chóng liên tưởng đến đó chính là do ý kiến của Thích lão, nghĩ là Thích lão bởi thương con nóng lòng, tất cả chỉ vì một thang thuốc của Tụ Thủ Thần Y.
Kim Hoa Ma gật đầu:
- Quả đúng là vậy!
- Nhưng nay tiểu đệ dám cả gan nói trước, trong tương lai một ngày rất gần, cho dù Thích lão phản đối thì các vị Giáo chủ cũng sẽ đại cử xuất binh.
Kim Hoa Ma chau mày:
- Chúng ta vẫn chưa biết Ôn Tư Quảng hiện đang ở đâu trong khu vực Huê Dung kia mà?
- Điều ấy không quan trọng! Theo tiểu đệ suy đoán, trong buổi hội nghị hộ giáo ngày mai, đề tài hội thảo trước tiên có lẽ là quyết định chọn người đến Huê Dung điều tra.
- Theo Công Tôn huynh thì người nào thích hợp nhất?
- Nhiệm vụ chuyến đi này rất khó khăn, người được chọn chẳng những võ công phải cao cường, mà còn phải gan dạ hơn người, nhất thời tiểu đệ cũng chưa nghĩ ra được ai!
- Công Tôn huynh thấy Âm hộ Giáo, kẻ ba hôm không giết người là cảm thấy ngứa tay thế nào?
- Cũng được, nhưng chỉ sợ...
- Chỉ sợ y không chịu đi chứ gì?
Do Nhân Kiệt nhún vai:
- Nếu y không chịu đi thì ai ép buộc được chứ?
Kim Hoa Ma gật gù lẩm bẩm:
- Điều ấy thì lão phu cũng còn nghĩ ra được cách, ngày mai Công Tôn huynh hãy xem lão phu đây!
Vậy là Do Nhân Kiệt kể như đã xong một tâm sự, bởi nếu chàng mà không bố trí ván cờ này trước, rất có thể ngày mai người được chọn lại chính là chàng.
Chàng trở về Tổng đàn lần này, nhiệm vụ chủ yếu là dò tìm sào huyệt bí mật của Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi, trong khi chưa có được chút manh mối gì, lại bị phái đi dọ thám về bọn Đỗ Môn tú sĩ, vậy chẳng phải quá là khôi hài ư?


Kim Hoa Ma ngẫm nghĩ một hồi, đoạn lại ngước lên hỏi:
- Cho dù dọ thám ra được căn cứ địa của Ôn Tư Quảng và phía ta cũng có kế hoạch đại cử xuất binh nhưng chắc gì đã sanh cầm được Tụ Thủ Thần Y?
Do Nhân Kiệt nâng ly rượu lên chậm rãi uống, như không hề nghe thấy.
Kim Hoa Ma sốt ruột nói tiếp:
- Công Tôn huynh đã nói là...
Do Nhân Kiệt quét mắt nhìn các nàng hầu, bỗng cười hỏi:
- Các nàng tên là gì vậy?
Nàng hầu bên phải bẽn lẽn cúi đầu đáp:
- Nô gia là Kiều Kiều!
Nàng hầu bên trái bụm miệng khúc khích cười nói:
- Tên nô gia xấu lắm, gọi là Dạ Nương!
Kim Hoa Ma buông tiếng thở dài, cầm ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Do Nhân Kiệt vờ như không trông thấy, lại quay sang nàng hầu trước mặt hỏi:
- Còn nàng?
Nàng hấu ấy nguýt mắt nhìn Kim Hoa Ma, đoạn khẽ cười nói:
- Nô gia là Tiểu Kim Hoa!
Do Nhân Kiệt gật gù:
- Tên nào cũng đẹp cả! Các nàng đều biết võ công chứ? Ai giỏi nhất nào?
Dạ Nương trỏ Tiểu Kim Hoa nói:
- Đương nhiên là Tiểu Kim Hoa rồi!
Kim Hoa Ma như chợt hiểu ra nguyên nhân đã khiến Do Nhân Kiệt bỗng dưng dẹp bỏ chuyện đứng đắn, bèn vội khoát tay nói:
- Các ngươi hãy tạm lui ra!
Các nàng hầu được lệnh, liền lần lượt lui ra.
Kim Hoa Ma tha thiết hỏi:
- Bây giờ không còn ai khác, lão đệ nói ra được rồi chứ?
Do Nhân Kiệt mím môi do dự một hồi, đoạn lắc đầu nói:
- Khó, khó quá!
Kim Hoa Ma sốt ruột:
- Bất kể khó đến mấy...
- Công Tôn mỗ không phải nói việc kia khó, mà là nói làm người khó!
Kim Hoa Ma ngớ người:
- Vậy là sao?
Do Nhân Kiệt thở dài:
- Với địa vị của Công Tôn mỗ hiện nay trong giáo, nếu thốt ra những lời này cho dù có mười cái đầu e cũng chẳng đủ một đao...

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 98
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com