watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:36:4629/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long - Chương 1-10 - Trang 24
Chỉ mục bài viết
Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long - Chương 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 24 trong tổng số 27

 

Hồi 9-1: Mỹ Nhân Thần Bí


Diệp Khai thốt:
-Không biết !
Vân Tại Thiên hỏi nhanh:
- Thế ngươi không thấy nàng ?
Diệp Khai đáp:
- Lúc ta đi ra, thì nàng còn tại phòng.
Vân Tại Thiên biến sắc:
- Nhưng lúc ta đến, nàng biến đâu mất dạng !
Diệp Khai cau mày:
- Có lẽ nàng đi tìm nam nhân ! …
Vân Tại Thiên chận lời:
- Nàng không hề đi tìm nam nhân. Số nam nhân đến tìm nàng quá dư thừa.
Diệp Khai mỉm cười:
- Ngươi không hiểu chi cả ! Nam nhân đến tìm nàng khác xa với nam nhân nàng  đi tìm.
Vân Tại Thiên trầm ngâm một chút:
- Ngươi nghĩ, nàng định tìm ai ?
Diệp Khai hỏi lại:
- Ở đây có bao nhiêu nam nhân đáng cho nàng phải cắt công đi tìm ?
Vân Tại Thiên biến sắc.
Bỗng, gã quay mình bay vọt qua khung cửa sổ.
Diệp Khai không ngăn cản.
Chàng đã phát hiện ra những gì chàng muốn biết, chàng biết đủ rồi, còn đòi hỏi  chi hơn.
Chàng phát hiện ra cái chi ?
Thúy Bình là một nữ nhân thần bí, nhất định là nàng chất chứa trong tâm rất  nhiều bí mật.
Con người như nàng, hành nghề này, có thể đến những địa phương khác, tạo sự  nghiệp lớn lao. Hà tất phải chôn vùi tài sắc tại chốn biên thùy hoang vắng, giữa trời  xanh và cát vàng.
Nàng lưu tại đây, hẳn phải có một mục đích đặc biệt.
Và Vân Tại Thiên đến tìm nàng, cũng có một mục đích hoàn toàn bất đồng với  mục đích của các nam nhân khác.
Giữa hai người hẳn có một bí mật chi đó, cực quan trọng, không thể tiết lộ với kẻ  thứ ba.
Chàng cảm thấy con người ở tại địa phương này bí mật quá, ai ai cũng hoài bảo  một vài bí mật, thuộc loại quan trọng !
Mà chàng, đương nhiên cũng có bí mật như mọi người.
Thì ra, đất Biên Thành là nơi tập trung những bí mật !
Và hiện tại, tất cả những bí mật hầu như sắp sử hé màn.
Diệp Khai thở dài:
- Ngày mai, hẳn chàng phải có nhiều việc phải làm. Vậy thì đêm nay chàng cần  phải ngủ, ngủ lấy lại sức lực.
Chàng cởi giày, lên giường nằm.
Trong chăn còn bộ y phục lót mình của Thúy Bình, chính chàng cởi hộ nàng bộ y  phục đó.
Nàng đã rời phòng sao không vận y phục lót ? Hay là nàng quá vội vàng, không  kịp mặc ? Hay là nàng bị ai đó bức bách phải đi ngay ?
Diệp Khai quyết định lưu lại đây, chờ nàng trở về. Nhưng, nàng không trở về !
Không bao lâu nữa, đêm tàn, ngày sẽ đến.
Phó Hồng Tuyết trằn trọc mãi, không ngủ được.  Mã Phương Linh cũng thế.
Tiêu Biệt Ly và Đinh Cầu Cảnh thì cứ chén mời, chén đáp, khề khà trên căn gác
nhỏ.
Tại Biên Thành, trong đêm nay, ít nhất cũng có ngần ấy người thức trắng.
Ai ai cũng chờ đợi ! Chờ một bí mật nào đó.
Còn Vạn Mã Đường chủ ? Hoa Mãn Thiên ? Lạc Lạc Sơn ? Trầm Tam Nương ! Họ  ở đâu ? Họ có chờ đợi chăng ?
Đêm nay, quả là một đêm dài !
Và trong đêm nay, tại Vạn Mã Đường, có tám mạng người hy sinh !
Vào thời gian chuyển tiếp từ đêm sang ngày, tại vùng Biên Thành này, cái lạnh  tăng gia ghê gớm ! Lạnh theo gió cuốn về, quất vào người như những ngọn roi rát buốt  rợn rùng !
Trong gió, có tiếng vó ngựa.
Bảy tám người ngồi trên lưng ngựa, lắc lư, người nào cũng say túy lúy.
Họ quên đường, song ngựa nhớ đường về.
Bọn này, là những tay huấn luyện ngựa, những mã sư quanh năm suốt tháng ngồi  trên lưng ngựa bất kham, biến chúng thành thuần, chân họ chai lì hầu như tê dại. Trừ  những lúc thỉnh thoảng có dịp vào thị trấn, đánh chén no say, còn thì trọn đời lại không  có một lạc thú nào khác !
- Ngày mai ta không có phiên trực, đêm nay nhất định là ta phải tìm một cô  nương hưởng thú, bù những ngày qua !
Một kẻ khác tiếp nối:
- Ai bảo ngươi vô dụng, không tranh đấu ? Có tranh đấu mới có thắng lợi chứ !  Thắng lợi khi nào tự động đến với ngươi đâu !
Kẻ thứ ba chen vào:
- Còn ngươi nữa ! Có bao nhiêu tiền là đem nướng hết vào cuộc đỏ đen !
Mỗi người một câu, họ chê trách nhau, họ cùng phát nguyện là từ nay sẽ xài tiền  lương kỹ, hưởng lạc thú kỹ !
Họ cùng phá lên cười.
Ai tinh ý thấy rõ trong tiếng cười của họ có cái gì chua chát quá !
Họ cười để quên đi kiếp đời nô lệ, vĩnh viễn không cất đầu nổi !
Đời có ba thứ an ủi, họ đều thiếu cả ba: tiền, gái, và nhà !
Thì bảo sao họ không buông lung kiếp sống phó mặc cho gió cuốn đi ?
Họ không còn sống cái kiếp con người nữa. Họ gần với ngựa quá rồi !
Một người đột nhiên kẹp chân sát vào hông ngựa, dụng lực đánh ngựa, ngựa vọt  tới như bay.
Đồng bạn phá lên cười:
- Tiểu hắc tử điên rồi !
- Ít nhất cũng bảy tám tháng qua hắn không tiếp cận nữ nhân ! Lần sau cùng, hắn  vớ phải một mụ suýt soát sáu mươi !
- Giả như cho ta ngủ một đêm với Thúy Bình thôi, sáng ra ai chặt ta một trăm cái  đầu, ta cũng dâng nốt !
- Ta lại khác, ta thích cái mụ Trầm Tam Nương hơn ! Mụ ấy tuy có tuổi một chút,  song vẫn còn hấp dẫn lạ lùng !
Bỗng, một tiếng rú thảm vang lên.
Tiểu hắc tử chạy phía trước rú lên, rồi ngã nhào xuống lưng ngựa.
Hắn ngã cạnh chân một người.
Người đó như bóng ma, từ chỗ tối lù lù xuất hiện, tay cầm một thanh đao dài, loại  chém ngựa.
Bao nhiêu rượu trong mình bọ mã sư vụt biến thành mồ hôi lạnh.
Hai kẻ đi đầu run giọng hỏi:
- Người là ai ? Người hay quỷ ?
Người đó cười hỏi lại:
- Ta là ai, các ngươi cũng không nhận ra sao ?
Hai kẻ đi đầu kịp nhận ra rồi, thở phào, cười vuốt:
- Thì ra là …
Trảm mã đường đao chớp lên trước mặt chúng ngăn chận câu nói.
Vĩnh viễn chúng không nói được nữa. Bởi, máu đã phún lên như vòi.
Thây người ngã, song mắt vẫn còn trừng trừng nhìn kẻ sát nhân, hãi hùng, kinh dị,  căm hờn.
Kẻ chết vĩnh viễn không hiểu tại sao mình phải chết.
Rồi ngựa hí kinh hoàng.
Rồi người rú kinh hoàng !
Có kẻ nhanh tay, nhanh trí quất ngựa chạy đi mong thoát nạn, nhưng người đó  nhanh hơn ngựa, nên đã là đồng bạn, tất cả phải đồng chung số phận, không thể sống  thừa !
Mã sư sau cùng tức uất hét lên:
- Tại sao ? Tại sao ngươi tàn nhẫn ?
Người đó cười rợn:
- Không nên trách ta ! Tự trách là phải hơn ! Ai bảo các ngươi dấn thân và Vạn  Mã Đường !
Ngọn thiên đăng xa xa bắt đầu mờ dần.
Đống lửa cháy bập bùng.
Trên lửa có một cái nồi. Quanh đống lửa có hai người ngồi.
Nước trong nồi sôi sục, hơi bốc lên bừng bừng.
Một người lấy hai cục thịt ngựa bỏ vào nồi, vừa làm công việc đó vừa cười.
Tiếng cười nghe ken két, như thép chạm trên đá mài !
Chính người đó cất tiếng:
- Ta sanh ra tại đất Giang Nam, lớn lên tại đó lúc nhỏ, từng mơ ước có thịt ngựa  mà ăn, xem cái tư vị thứ thịt đó như thế nào ! Hiện tại thì có dịp thưởng thức thứ thịt đó  rồi !
Y nghiến răng tiếp:
- Con mẹ nó ! Lần sau, nếu bắt buộc phải ăn thứ thịt này, ta thà chui xuống mười  tám tầng địa ngục còn hơn !
Người kia không lưu ý đến y.
Bàn tay của hắn đang mò mò trong đũng quần.
Khi hắn rút tay ra, thì bàn tay đó vấy đầy máu.
Người thứ nhất cau mày:
- Sao đó ! Lại rách tét nữa rồi phải không ? Ai bảo ngươi có thứ da thịt quá mềm  mại như vậy ? Ngày đầu mà chịu không thấu, thì ngày mai, ngày kia, ngươi sẽ phải khổ  như thế nào nữa !
Thực ra, có ai chịu nổi ngồi trên ngựa phi đường dài mãi mãi, suốt một ngày trời,  không dừng vó ?
Lúc khởi hành, kỵ sĩ cảm thấy yên ngựa rất êm, song dần dần về sau, yên ngựa  như mọc kim, kim càng lúc càng nhô cao, cái bàn tọa đau đớn không tưởng nổi !
Nhìn bàn tay vấy máu, hắn càu nhàu:
- Cái lão Lạc Lạc Sơn thật là đồ chó chết ! Con mẹ nó, lão ẩn nấp một nơi cho  sướng thân, bắt bọn ta phải chịu gian nan khốn khổ như thế này !
Người thứ nhất tiếp nối:
- Nghe nói lão ta là một con quỷ rượu ! Biết đâu lão ta chẳng quá say, ngã ngựa  gãy cổ mà chết rồi !
Cạnh đó có một chiếc lều. Trong lều, có bảy tám người, hiện tại những người đó  ngáy ồ ồ !
Nồi nước vẫn reo sôi.
Thịt ngựa đã nát nhừ chưa ?
Một người cao tuổi tìm một cành cây khô, định quậy vào nồi, xem qua mấy cục
thịt.
Vừa lúc đó, từ trong bóng tối, một người phi ngựa vọt ra.  Hai người kia đồng thời chụp chuôi đao, vụt đứng lên cao giọng hỏi:  - Người đến đó, là ai ?
Người đó đáp:  - Ta !
Thinh âm nghe quen quen.
Người trẻ tuổi, có bàn tay vấy máu, vớ một que củi cháy, đưa lên cao.  Ánh lửa soi rõ mặt người ngồi trên ngựa.
Cả hai gã quanh đống lửa cùng cười vuốt, thốt:  - Đêm khuya lắm rồi, sao lão nhân gia không ngơi nghỉ một lúc ?  Người trên ngựa đáp:
- Vì có việc, ta phải đến gặp các ngươi !
Một người hỏi:
- Việc gì ?
Không có tiếp đáp.
Thanh đao của người trên ngựa bỗng chớp lên, một trong hai gã rơi đầu.  Gã trẻ tuổi trố mặt, sợ quá đến nghẹn cuống họng, không kêu lên được.  Tại sao người trên ngựa giết chúng ?
Người trên ngựa là ai ?
Trong túp lều, tiếng ngáy vẫn vang đều.
Một ngày dài vất vả, nếu có dịp nằm xuống, là họ ngủ như chết, một vài tei^’ng  động thường đâu có thể làm cho họ tỉnh dậy ?
Tuy nhiên, cũng có kẻ thính tai, nhạy cảm giác, chợt bừng tỉnh. Hắn thấy gì ?
Máu ! Máu bắn lên, rơi xuống lấm tấm, như mưa !
Song, hắn không kịp kêu hoảng.
Thanh đao nháng lên, đầu hắn đứt, máu phún từ cổ, tiếp nối với vòi máu trước,  của đồng bạn.
Còn độ nửa giờ nữa, là trời sáng rõ.
Diệp Khai nhắm mắt, nằm trên giường, tợ hồ ngủ.
Phó Hồng Tuyết ở trong nhà bếp, đang múc nước vào chậu, rửa mặt.
Công Tôn Đoạn uống nhiều rượu, say mèm, loạng choạng bước ra cửa, nhảy lên  lưng ngựa.
Đèn trên căn gác nhỏ đã tắt.
Bốn nơi khác biệt, có hoạt cảnh như vậy đó.
Còn ở những nơi khác?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 67
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com