Nhưng không ngờ rằng, Nghiêm Cửu không hề xuất thủ. Ông ta vẫn còn đang dựa vào tường, đang si ngốc ở đó, tựa như đã hoàn toàn bị tê liệt. Thiết Thủy xuất thủ càng lúc càng nhanh, nhân vật hùng tài mới quật khởi đã chấn động giang hồ này, quả nhiên có một thân vũ công kinh thế hãi tục. Thiếu Lâm tuy không sở trường đao pháp, nhưng thanh đao này sử ra trong tay y, oai lực không hề dưới tay danh gia đao pháp nào trong thiên hạ. Hiện tại đao pháp của y đã biến hẳn, thi triển ra Loạn Phi Phong, thứ đao pháp bá đạo nhất, độc ác nhất trong các thứ đao pháp. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh đao đã phủ kín khoang thuyền, Đoàn Ngọc cơ hồ không còn chỗ nào để thoái lui. Ngay cả Cố đạo nhân và Vương Phi cũng đều bị ép ra khỏi khoang thuyền. Đoàn Ngọc không phải là không muốn lùi ra, khổ nổi bất cứ lùi về hướng nào, ánh đao cũng đều đã phong kín hết đường đi của y. Tuy khinh công của y rất cao, ở trong này, làm sao còn thi triển gì được nữa ? Vương Phi đứng ngoài khoang nhìn vào, nhịn không nổi thở ra: - Ta còn không tin được một thiếu niên thành thực như vậy, lại là hung thủ giết người. Cố đạo nhân trầm ngâm một lúc, nói: - Không chừng trước giờ y vẫn làm ra vẻ ngu ngốc, không lẽ ông nhìn không ra y rất có thể đang giả vờ ? Vương Phi lạnh lùng nói: - Tôi chỉ nhìn ra được Thiết Thủy là tên tàn nhẫn hiếu sát thôi. Cố đạo nhân nói: - Sao ? Vương Phi nói: - Y muốn giết Đoàn Ngọc, làm như không phải vì báo thù giùm cho Nghiêm Cửu, mà là vì chính y thích giết người. Cố đạo nhân thở ra nói: - Chỉ cần y giết ai đều không phải oan uổng ... Vương Phi ngắt lời y nói: - Sao ông biết những người do y giết đều không phải oan uổng ? Cố đạo nhân nói: - Sự thật rành rành ra đó. Vương Phi hỏi: - Sự thực gì ? Thanh đao đấy à ? Cố đạo nhân nói: - Ừ. Vương Phi hỏi: - Ông giết người rồi, có để đao của mình lại làm gì không ? Cố đạo nhân suy nghĩ một thoáng rồi nói: - Thanh đao này hình như bị dính cứng trong đó, không chừng y đi vội quá, không kịp rút nó ra. Vương Phi trầm ngâm một hồi: - Ông nói y đáng giết ? Cố đạo nhân hỏi lại: - Bất kể ra sao, đợi hỏi cho rõ ràng rồi giết cũng không muộn. Cố đạo nhân hỏi: - Không lẽ ông tính cứu y đó sao ? Vương Phi trầm mặc, một bàn tay đã thò vào trong cái túi để bên hông, trong túi chính là hỏa khí danh chấn thiên hạ của Phịch Lịch Đường ở Giang Nam. Cố đạo nhân đã kéo tay y lại, trầm giọng nói: - Chuyện này quan hệ lớn lắm, tôi và ông không phải người trong cuộc, đừng nên vội vã nhúng tay vào. Vương Phi còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên, bình lên một tiếng lớn, cơ hồ muốn lật luôn cả chiếc thuyền, mọi người đều bị chấn động té nhào cả ra. Đao quang vừa lóe lên, mấy chiếc du thuyền đã tụ lại chung quanh coi náo nhiệt, càng lúc càng đông. Bỗng nhiên, từ trong một chiếc du thuyền lớn, có một gã thiếu niên mặc áo tím nhạt, tay cầm trường sào nhảy ra. Y xem ra có vẻ yếu đuối, nhưng sức hai tay lại không nhỏ tí nào, cây trường sào chỉ điểm xuống mấy cái, chiếc thuyền đã xông lại như mũi tên, bình một cái, đụng mạnh vào bên hông trái của chiếc thuyền hoa. Đoàn Ngọc vốn đang tránh né càng lúc càng chật vật, cái bàn dài trong tay vừa cầm lên gạt, bỗng ánh đao lóe lên, đã cụt đi còn cái chân. Thiết Thủy bồi thêm ba nhát đao, nào ngờ thân thuyền bị đụng cho một cái, hạ bàn của y có vững đến đâu, lưỡi đao cũng bị lệch qua một bên. Người của Đoàn Ngọc đã bị chấn động bay lên, ra khỏi vùng đao ảnh, bùm một tiếng, đã rớt xuống giữa hồ. Chỉ thấy mặt hồ nước bắn tung tóe, người của y thì đã chìm sâu xuống hồ. Thân thuyền còn đang lắc lư, Thiết Thủy la hét giận dữ chồm tới trước song cửa. Gã thiếu niên mặc áo tím nhạt lấy thuyền lớn đụng vào, nhìn y nhoẻn miệng cười một cái, bỗng vung tay lên, phóng ra một đám hàn quang. Thiết Thủy vung đao lên, ánh đao như bức tường, gạt những đám hàn quang ra ngoài. Nhưng bấy giờ gã thiếu niên áo tím đã tung người lên, Ngư Ông Nhập Thủy, người cũng đã chìm sâu xuống hồ. Trên hồ, sóng nước còn lăn tăn, người của y thì đã lặn hút dưới hồ, không còn thấy đâu. Thiết Thủy quay người lại xông ra, chụp ngay lấy cổ áo của Cố đạo nhân giận dữ hỏi: - Tên tiểu tử này từ đâu ra vậy ? Cố đạo nhân nói: - Chắc là theo Đoàn Ngọc lại. Thiết Thủy hỏi: - Ngươi biết hắn là ai không ? Cố đạo nhân nói: - Sớm muộn gì rồi cũng biết. Thiết Thủy dậm chân một cái, hằn học nói: - Đợi ngươi biết rồi, Đoàn Ngọc e là không biết đi đâu. Cố đạo nhân hững hờ nói: - Đại sư mà sợ y chạy đâu mất, xin cứ việc yên tâm ... Thiết Thủy giận dữ nói: - Ta yên tâm cái gì ? Cố đạo nhân nói: - Nhà họ Đoàn trước giờ ở Trung Nguyên, trên đất liền tuy là như rồng như hổ, xuống dưới nước chỉ sợ khó mà trồi đầu lên. Y mỉm cười quay đầu lại, bỗng phát hiện ra, Vương Phi đang mở to mắt, nhìn y trừng trừng. Gã thiếu niên mặc áo tím nhạt trên chiếc thuyền lớn là ai nhỉ ? Bất cứ ai đều cũng nghĩ ra được, dĩ nhiên nhất định là Hoa Hoa Phong. Một người đàn bà đã thích tìm mình gây phiền phức, ghen với mình, đấu võ mồm với mình, hạng người đàn bà ấy dĩ nhiên không ngu ngốc lắm. Vì vậy đợi đến lúc mình gặp phải phiền phức, người đến cứu mình thường thường là cô ta. Hoa Hoa Phong cũng nghĩ đến chuyện Đoàn Ngọc rất có thể là một người không biết bơi. Còn cô thì trong nước, cô là con cá, một con cá có cặp mắt to. Nhưng cô không thấy Đoàn Ngọc đâu. Đoàn Ngọc rõ ràng là nhảy xuống chỗ này, tại sao bây giờ lại không thấy đâu ? Không lẽ y chìm xuống đáy hồ tựa như một quả trùy ? Hoa Hoa Phong vừa tính thò đâu lên mặt nước đổi hơi, rồi lặn xuống đáy hồ tìm nữa, cô bỗng phát hiện có thứ gì lọt vào trong cổ áo. Cô xoay ngược tay lại chụp, cái thứ đó từ trong tay cô tuột ra lại, thì ra là một con cá nhỏ. Cô quay người lại, bèn thấy thêm một con cá lớn. Con cá lớn này còn đưa tay ra hiệu cho cô. Cá không có tay, người mới có tay. Đoàn Ngọc có tay. Nhưng hiện tại, xem ra y còn linh hoạt hơn cả cá, y vừa xoay người, đã lướt ra ngoài một khoảng xa lắc. Hoa Hoa Phong cắn chặt răng ráng sức rượt theo, cô rượt theo không kịp. Cô sinh trưởng ở Giang Nam, từ nhỏ đã thích vọc nước, vậy mà cô rượt theo không kịp con vịt khô này, thật cô không phục tí nào. Từ đáy thuyền này qua đáy thuyền nọ, dưới nước xem ra như các tầng các tầng mái ngói. Cô phảng phất như đang bay nhảy trên mái ngói, nhưng cái cảm giác này, lại khác hẳn với chuyện thi triển khinh công. Ít ra là cô không đổi hơi thở được, rốt cuộc cô không phải là cá. Đoàn Ngọc cũng không phải là cá, y bơi một hồi, bỗng lấy từ trong người ra hai ống sậy, một đầu ngậm trong miệng, đầu kia thò lên mặt nước hút hơi, còn thừa một ống, y đưa qua cho Hoa Hoa Phong. Hoa Hoa Phong dùng cây sậy hít vào sâu một hơi, bấy giờ cô mới biết một người ở trên đời được tự do hô hấp, đã là một chuyện vô cùng may mắn, vô cùng khoan khoái, cũng đã nên biết đủ rồi mới phải. Đời người có rất nhiều đạo lý, vốn phải chờ lúc mình thở không được rồi, mới hiểu ra. Phong cảnh Tây hồ đẹp như tranh vẽ, đấy là chuyện ai ai cũng biết, nhưng còn dưới mặt hồ, không những không khác gì các hồ khác, thậm chí còn muốn khó coi hơn một chút. Điều đó rất ít người biết. Người biết được điều đó, tuy không phải là may mắn, mà là xui xẻo, nhưng có được kinh nghiệm đó cũng là chuyện hiếm có. Trên đời này biết bao người đều du lịch trên Tây hồ, có mấy ai ở dưới mặt hồ lượn qua lượn lại ! Bọn họ bơi một hồi lại đổi hơi một lần, bên trên đáy thuyền càng lúc càng thưa, hiển nhiên đã đến chỗ hoang vắng hơn một chút. Đoàn Ngọc bấy giờ mới búng người, trồi đầu lên mặt nước. Hoa Hoa Phong lập tức cũng trồi lên theo, đưa cặp mắt to nhìn trừng trừng vào Đoàn Ngọc. Đoàn Ngọc đang mỉm cười, hít thở mấy hơi thật dài, xem ra có vẻ khoan khoái lắm. Hoa Hoa Phong cắn môi, nhịn không nổi hỏi: - Anh còn cười được sao ? Đoàn Ngọc nói: - Người ta chỉ cần còn sống đó, là còn cười được, chỉ cần còn cười được, là nên cười thêm chút xíu nữa. Hoa Hoa Phong hỏi: - Tôi đang lấy làm lạ, sao anh còn chưa bị chết đuối ? Đoàn Ngọc nhìn cô, bỗng không mở miệng nữa. Hoa Hoa Phong hỏi: - Anh rõ ràng phải là con vịt khô ran, tại sao bỗng biết bơi vậy ? Nghe giọng nói của cô, hình như Đoàn Ngọc ít ra phải bị uống nước nhừ tử một hồi, để cô lại cứu mạng mới phải. Đoàn Ngọc không cho cô cơ hội biểu diễn tài năng, vì vậy cô dĩ nhiên phải tức giận. Đoàn Ngọc vẫn cứ nhìn cô không nói gì. Hoa Hoa Phong lớn tiếng hỏi: - Anh nhìn lom lom vào tôi làm gì vậy ? Mặt tôi có hoa có cỏ gì sao ? Đoàn Ngọc bật cười nói: - Tôi chỉ bất quá bỗng cảm thấy cô nên ở dưới nước hoài thì hơn. Hoa Hoa Phong nhịn không nổi hỏi: - Tại sao ? Đoàn Ngọc nói: - Bởi vì cô ở dưới nước khả ái hơn nhiều. Y biết Hoa Hoa Phong không hiểu, do đó lại giải thích thêm: - Cô ở dưới nước cặp mắt vẫn còn to, nhưng không mở miệng ra được. Không chừng đấy chính là chỗ sung sướng của cá đực so với đàn ông ... cá cái có mở miệng ra, cũng chỉ bất quá để thở, không phải để nói. Vì vậy Đoàn Ngọc lại lặn xuống nước. Y biết Hoa Hoa Phong nhất định không chịu buông tha cho y, ở dưới nước đại khái an toàn hơn chút đỉnh. Hiện tại bất cứ Hoa Hoa Phong nói gì, y cũng không nghe được. Chỉ tiếc là y vẫn không phải là cá, sớm muộn gì y cũng phải trồi đầu lên. Hoa Hoa Phong đang cắn môi, đứng chờ trên đó. Chờ cả nửa ngày, vẫn còn chưa thấy y trồi đầu lên. - Tên tiểu tử này không lẽ bị trật gân, lên không được sao ? Hoa Hoa Phong vốn là người nóng tính, cô nhịn không nổi lại chúi đầu xuống nước, lần này cô tìm ra Đoàn Ngọc ngay. Y đang lấy sức kéo một đám bùn đất cỏ cây từ dưới đáy hồ lên. Hiện tại nếu ở trên mặt nước, Hoa Hoa Phong dĩ nhiên sẽ không để lỡ cơ hội, “người điên”, “kẻ khùng”, những thứ biệt danh đó gọi ra một hơi cho y nghe. May mà nơi đây là dưới nước, vì vậy cô chỉ còn nước trơ mắt nhìn. Cô bỗng phát hiện ra, y đang kéo không phải là đám cỏ, mà là một cái rương. Trên rương có cây cỏ bùn đất bây giờ đã rớt lại xuống nước. Cái rương xem ra còn rất mới, chất liệu cũng rất tốt, trên mặt còn có niền bằng đồng, đồng còn rất bóng loáng, hiển nhiên mới bị chìm trong nước không bao lâu. Bất cứ ai cũng nhìn ra được, những cái rương như thế này nhất định không thể có y phục gối mền rách nát gì trong đó. Một cái rương như vậy, tại sao lại chìm dưới đáy hồ nhỉ ? Tại sao không có ai lại tìm ? Hoa Hoa Phong lập tức cũng giúp Đoàn Ngọc kéo. Cô vốn đã là người rất hiếu kỳ, gặp phải chuyện thế này, dĩ nhiên cô không thể bỏ qua. Trong cái rương có đựng những gì ? Có phải là chứa đựng một bí mật rất lớn lao ? Nếu có người không để cho cô mở ra xem thử, cô không liều mạng với người đó mới là chuyện lạ. Nơi đây cũng gần bờ hồ lắm, không mất bao lâu, bọn họ đã đem được rương lên bờ. Hoa Hoa Phong bấy giờ mới thở phào một hơi, nói: - Cái rương này thật là nặng. Đoàn Ngọc nói: - Quả thật không nhẹ lắm. Hoa Hoa Phong nói: - Do đó, cái rương này nhất định không phải là trống lỗng. Đoàn Ngọc gật gật đầu. Hoa Hoa Phong nói: - Anh đoán xem trong đó có đựng gì ? Đoàn Ngọc cười nói: - Tôi chẳng có thiên lý nhãn, cũng không phải Gia Cát Lượng. Hoa Hoa Phong chớp mắt nói: - Vậy thì tại sao anh không thử mở ra xem đi ? Đoàn Ngọc nói: - Gấp làm gì. Cái rương này có biết chạy đi đâu mà sợ. Nhưng Hoa Hoa Phong đã nóng mặt nói: - Anh còn chờ gì nữa ? Đoàn Ngọc cười cười nói: - Ít ra cũng phải chờ chúng ta đi kiếm nơi nào thay y phục trước đã. Y còn chưa nói hết câu, Hoa Hoa Phong đã đỏ mặt lên. Cô rốt cuộc đã thấy mình đang thế nào. Một người đàn bà nếu chỉ mặc trên người có bộ y phục rất mỏng manh, bộ y phục đó lại đang ướt nữa, thì mô dạng cô ra sao, thật tình là không thích hợp cho đàn ông nhìn lắm. Hiện tại Đoàn Ngọc lại cứ nhìn cô, nhìn cái chỗ y không nên nhìn nhất. Cái ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô, là mau mau nhảy xuống nước, ý nghĩ kế tiếp chỉ bất quá là nghĩ nghĩ thôi. Toàn thân của cô làm như bị nhìn cho mềm cả ra, tối đa chỉ có thể núp về phía sau cái rương, mặt đỏ lên, miệng thì mắng nhỏ: - Cái cặp mắt gian tặc của anh sao không chịu đi nhìn chỗ nào tốt tốt một chút ! Nơi đây là một chỗ thật tốt. Ngay cả Đoàn Ngọc cũng không ngờ được, ở một nơi hoang sơ như thế này, lại có một chỗ tốt như vậy. Nơi đây cũng có một căn nhà thật tinh trí, cơ hồ cũng giống như cái nơi Hoa Dạ Lai đem y lại. Nơi này lại là chỗ Hoa Hoa Phong đưa y lại. Đàn bà hình như có biện pháp hơn đàn ông sao đó. Hiện tại Hoa Hoa Phong đang ở bên trong thay đồ. Hoa Hoa Phong còn chưa bắt đầu thay y phục. Đồ ướt cô đã cởi hết ra, nhưng cô còn đang si người đứng ở đó, si người ra như kẻ ngốc. Phía trước có một cái gương bằng đồng trang điểm rất lớn, cô đứng trước gương, nhìn vào người mình. Cô không còn là một đứa bé. Ngực của cô đã nhô cao, eo của cô rất nhỏ, hai cái đùi dài mà thẳng, nước da cô trắng nõn nà trơn láng còn hơn là lụa. Chính ngay cả cô, cô cũng khó mà tìm trên người mình một chỗ tỳ vết nào, chính ngay cả cô lúc nhìn chính cô trong gương cũng có lúc rung động cả lên. Đoàn Ngọc mà nhìn thấy, trong lòng y sẽ cảm thấy thế nào nhỉ ? Bàn tay của Hoa Hoa Phong nhẹ nhàng, chầm chậm, vuốt nhẹ từ trên ngực xuống dưới ... Cửa sổ đã đóng chặt, bức màn đã kéo xuống. Cô bỗng cảm thấy toàn thân đều nóng cả lên. Cô cấm mình không được nghĩ tiếp, cấm bàn tay mình không được động đậy. Năm nay cô chỉ mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi, không phải chính là cái tuổi thần kỳ nhất, kỳ diệu nhất trong một đời người sao ? Hoa Hoa Phong rốt cuộc đã mặc y phục vào, bước ra khỏi phòng. Cô thay bộ đồ dài màu xanh lục, cắt xén vừa bó vào thân một chút, vừa đủ làm cho thân hình của một cô gái mười bảy tuổi mới lớn lên trông càng thêm đẹp. Đấy là cái kiểu tân thời nhất của các cô thiếu nữ thời bấy giờ. Nước da của cô vốn đã mịn màng rồi, bây giờ cô lại thoa thêm một lớp phấn thật mỏng. Dĩ nhiên cô trông còn đẹp hơn lúc nãy nhiều lắm, cũng đẹp hơn xa lúc cô cải dạng nam trang. Cô làm dáng vốn đặc biệt cho Đoàn Ngọc thấy ... Ai nói đàn bà thích trang điểm cho mình ? Người nói câu đó, nhất định còn chưa hiểu đàn bà cho lắm. Thật ra, các cô bé trang điểm vào, nhất định là để cho người con trai các cô yêu mến nhìn vào. Chỉ tiếc là Đoàn Ngọc hiện tại ngược lại chẳng nhìn vào cô, y đang nhìn vào cái rương. Cái rương làm bằng gỗ thượng hạng, niền bằng đồng, cái khóa cũng làm bằng đồng. Cái rương rất kiên cố, cái khóa cũng rất chắc, bất cứ ai muốn mở rương ra xem, đều không phải dễ làm được. Đoàn Ngọc suy nghĩ một lúc, miệng lẩm bẩm: - Trước giờ cô đã thấy qua loại rương này bao giờ chưa ? Hoa Hoa Phong nói: - Chưa. Đoàn Ngọc nói: - Tôi có thấy qua, loại rương này thông thường kẻ phú quý dùng để đựng đồ lụa là tranh vẽ bức thiệp, đồ trang sức, châu báu. Hoa Hoa Phong nói: - Sao ? Đoàn Ngọc nói: - Vì vậy cái loại rương này thông thường được canh giữ rất cẩn thận, tại sao lại lọt xuống đáy hồ ? Hoa Hoa Phong bỗng cười nhạt nói: - Không chừng trong rương này chỉ bất quá có một thây người, anh ít ít đi cái chuyện mơ mộng ham tiền của anh. Cô đã đi qua đi lại trước mặt Đoàn Ngọc hai lần rồi, Đoàn Ngọc còn chưa ngẩng đầu lên nhìn cô lần nào. Thật tình cô đã thấy nổi nóng lên quá rồi. Đoàn Ngọc trầm ngâm một hồi, rồi lại cười nói: - Đúng vậy, trong rương không chừng có đựng một người trong đó thật, nhưng là một người sống, không phải là chết. Hoa Hoa Phong cười nhạt nói: - Anh còn đang mơ mộng chuyện gì nữa ? Đoàn Ngọc lại nói tiếp: - Lúc trước tôi có nghe kể một chuyện cố sự rất thú vị ... Y bỗng câm miệng lại, không nói gì nữa. Nếu y còn tiếp tục nói, không chừng Hoa Hoa Phong chẳng thèm nghe thêm, ít ra là làm bộ không nghe. Nhưng hiện tại y không nói gì nữa, Hoa Hoa Phong ngược lại nhịn không nổi nữa hỏi: - Chuyện cố sự gì ? Đoàn Ngọc nói: - Đó cũng là chuyện có liên quan đến một cái rương. Hoa Hoa Phong hỏi: - Cái rương ra làm sao ? Đoàn Ngọc nói: - Cũng không khác cái rương này bao nhiêu. Hoa Hoa Phong nhịn không nổi lớn tiếng nói: - Anh muốn nói gì mau mau nói ra đi. Đoàn Ngọc bấy giờ mới cười cười nói: - Nghe nói, trước đây có một người thợ săn trẻ tuổi, rất thông minh và cũng rất dũng cảm, có hôm y bẫy được một con gấu, bèn hợp sức với đồng bạn trói con gấu lại chuẩn bị đem về, nào ngờ nửa đường lại gặp phải một cái rương nằm trên bãi cỏ. Hoa Hoa Phong hỏi: - Giống cái rương này đây ? Đoàn Ngọc nói: - Còn lớn hơn cả cái rương này, dĩ nhiên y lấy làm lạ lắm, cái rương như vậy, sao lại rớt ra giữa bãi cỏ hoang thế này vậy. Hoa Hoa Phong nói: - Do đó, y bèn tính mở cái rương ra xem thử. Đoàn Ngọc nói: - Đúng vậy. Hoa Hoa Phong hỏi: - Trong cái rương có gì vậy ? Đoàn Ngọc cười cười nói: - Có một người con gái, rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp. Hoa Hoa Phong cười nhạt, lắc đầu nói: - Tôi không tin, cô gái nào lại chui vào trong rương ? Đoàn Ngọc nói: - Gã thợ săn cũng rất kỳ quái, vì vậy đợi cái vị cô nương đó tỉnh lại, bèn lập tức hỏi cô. Hoa Hoa Phong hỏi: - Cô ta nói sao ? Đoàn Ngọc nói: - Thì ra cô ta vốn là cô gái cưng của một nhà phú hộ, nhà cô bị cường đạo cướp sạch, cả nhà đều bị thảm tử. Hoa Hoa Phong hỏi: - Làm sao cô thoát khỏi miệng cọp vậy ? Đoàn Ngọc nói: - Cô không hề thoát khỏi miệng cọp, bọn cường đạo đó có hai người cầm đầu, là hai gã hòa thượng, hai gã hòa thượng này đều phải lòng sắc đẹp của cô, bèn bỏ cô vào trong rương, chuẩn bị đem về. Hoa Hoa Phong nói: - Nếu bọn họ đã có ý đồ đen tối, tại sao còn vứt cái rương ở dọc đường ? Đoàn Ngọc nói: - Nơi đó vốn rất hoang vắng, bọn họ vì muốn tránh tai mắt người lạ, mới giấu cái rương ở đó. Hai gã hòa thượng khiêng một cái rương lớn đi đường, không khỏi bị người ta nghi ngờ chú ý. Hoa Hoa Phong nói: - Bọn họ vốn không ngờ rằng có kẻ đi qua nơi vắng vẻ này ? Đoàn Ngọc gật gật đầu. Hoa Hoa Phong hỏi: - Rồi sau sao nữa ? Đoàn Ngọc nói: - Gã thợ săn nghe câu chuyện của cái vị thiên kim tiểu thơ này dĩ nhiên rất đồng tình với cô, cứu cô ra khỏi rương, nhưng lại bỏ con gấu lớn vào trong rương. Y mỉm cười, nói tiếp: - Tôi nói rồi, cái rương đó còn lớn hơn cái rương này nữa. Hoa Hoa Phong nhịn không nổi nhìn nhìn cái rương trước mặt nói: - Cái rương này cũng không nhỏ. Đoàn Ngọc nói: - Quả là không nhỏ, nếu muốn giấu một người trong đó, cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Hoa Hoa Phong nói: - Chuyện cố sự của anh còn chưa kể xong. Đoàn Ngọc nói: - Về sau, cái vị thiên kim tiểu thơ ấy vì cảm kích cái ơn cứu mệnh của gã thợ săn trẻ tuổi, bèn lấy anh ta làm chồng. Hoa Hoa Phong cười nhạt nói: - Không chừng là vậy. Bất quá chỉ vì cô ta không còn nơi nào nương tựa, đành phải lấy y thôi. Đoàn Ngọc cười nói: - Không chừng là vậy thật, tôi chỉ biết cô ta lấy y thật. Hoa Hoa Phong hỏi: - Còn hai gã hòa thượng ? Đoàn Ngọc nói: - Bọn họ về sau cũng không lại xem hai gã hòa thượng ra sao, chỉ bất quá nghe nói trong thành có xảy ra một chuyện quái lạ. Hoa Hoa Phong hỏi: - Chuyện gì quái lạ ? Đoàn Ngọc nói: - Hôm đó khách sạn lớn nhất trong thành có hai người mặc áo quần mới, đội mũ mới lại tá túc, còn có đem theo cái rương thật lớn. Hoa Hoa Phong hỏi: - Có phải là cái rương đó ? Đoàn Ngọc không trả lời vào câu hỏi, y lại tiếp tục: - Bọn họ mướn một cái phòng lớn nhất, còn đòi rất nhiều rượu thịt, rồi đóng cửa phòng lại, dặn đi dặn lại tiểu nhị trong khách sạn, bất kể nghe thấy tiếng động gì cũng đều không được lại quấy nhiễu bọn họ. Hoa Hoa Phong hằn học nói: - Hai gã hòa thượng gian tặc, thật không phải là thứ tốt lành. Đoàn Ngọc nói: - Về sau tiểu nhị quả nhiên nghe trong phòng bọn họ vọng ra tiếng động thật kỳ quái, tuy không dám lại hỏi, nhưng cũng nhịn không nổi muốn lại ngoài cửa nhìn xem động tĩnh ra sao. Hoa Hoa Phong hỏi: - Y thấy gì ? Đoàn Ngọc nói: - Y chờ không bao lâu, bèn thấy một con gấu lớn xông ra khỏi phòng, khóe miệng còn có đầy vết máu tươi, đợi con gấu chạy ra xong rồi, y mới dám vào trong phòng xem xét. Y thở ra một hơi, rồi nói tiếp: - Trong phòng dĩ nhiên là bị đập nát tung tóe loạn xạ, không những vậy còn có hai gã hòa thượng nằm chết ở đó, trên mặt còn lộ vẻ kinh hoàng sợ hãi không sao nói được. Hoa Hoa Phong nhịn không nổi cười nói: - Bọn họ dĩ nhiên là nằm mộng cũng không ngờ được rằng trong rương đó, người đẹp đã biến thành một con gấu lớn. Đoàn Ngọc cười nói: - Người khác dĩ nhiên càng không ngờ được tại sao bọn họ lại đem giấu con gấu lớn đó vào trong rương, vì vậy chuyện này trước giờ vẫn là một nghi án, chỉ có vợ chồng gã thợ săn mới biết được trong đó bí mật ra thế nào. Y cười cười rồi nói tiếp: - Bọn họ vẫn còn giữ kín bí mật ấy, vẫn còn sống hạnh phúc cho đến lúc bạc đầu, không những vậy, còn sống rất giàu có, bởi vì những của cải bọn hòa thượng đó cướp được, đều giấu trong rương. Hoa Hoa Phong lộ vẻ sung sướng trên mặt, cô mỉm cười nói: - Chuyện cố sự này thú vị lắm. Đoàn Ngọc cười cười nói: - Vì vậy đến bây giờ tôi vẫn còn chưa quên. Hoa Hoa Phong dùng đuôi mắt liếc y, hỏi: - Có phải anh rất hâm mộ anh chàng thợ săn trẻ tuổi ấy ? Đoàn Ngọc thở ra nói: - Chuyện như vậy, còn có ai không hâm mộ được ? Hoa Hoa Phong đã vênh mặt lên, lạnh lùng nói: - Vì vậy hiện tại anh đang hy vọng trong rương, tốt nhất là có một vị đại mỹ nhân nằm sờ sờ trong đó. Đoàn Ngọc mỉm cười, cười rất khoan khoái. Hoa Hoa Phong trừng mắt nhìn y, cười nhạt nói: - Nhưng sao anh biết được, trong đấy không chừng lại là con gấu ăn thịt người ? Đoàn Ngọc cười nói: - Kẻ ác mới bị ác báo như vậy, lúc trước người ta nói chuyện cố sự này cho tôi nghe, là có ý muốn cho tôi đừng làm chuyện xấu. Hoa Hoa Phong nói: - Anh chưa làm chuyện gì xấu bao giờ sao ? Đoàn Ngọc gật gật đầu, mỉm cười nói: - Vì vậy trong rương này, nhất định không phải là con gấu lớn. Hoa Hoa Phong nói: - Cũng nhất định không phải là một vị đại mỹ nhân. Đoàn Ngọc cố ý hỏi: - Tại sao ? Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói: - Trên đời này vốn không có chuyện gì như vậy cả. Chuyện này là do anh đặt ra, bởi vì anh nếm phải khổ đau do hòa thượng gây nên, vì vậy anh bèn nói cường đạo là hòa thượng. Đoàn Ngọc nghiêm mặt nói: - Cô lầm rồi, chuyện này không giả đâu, trong Tây Dương Tạp Trở bút ký của Đoan Thành Thức, có ghi chép chuyện này. Làm thiện sẽ được báo thiện, làm ác sẽ bị báo ác, câu nói ấy cũng không giả. Vì vậy một người sống trên đời, tốt nhất là đừng nên làm chuyện xấu. Hoa Hoa Phong trừng mắt nhìn y một cái, nhịn không nổi cười nói: - Bất kể anh nói sao, tôi vẫn không tin có người bị giấu ở trong rương ... Cô nói còn chưa hết câu, bởi vì trong rương bỗng phát ra một thứ tiếng động thật kỳ quái, làm như có người trong rương thật, đang rên rỉ ! Trong rương rõ ràng có người thật. Không những vậy, còn là một người còn sống.