Đối với một người trai trẻ vừa ra khỏi nhà mà nói, đây đúng là một thứ dụ hoặc không thể nào cự được. Ngay cả đối với một lão già mà nói, đấy còn không phải là một thứ dụ hoặc rất lớn lao sao ? Cố đạo nhân nhìn y chăm chú, mỉm cười nói: - Đeo lên lưng mười vạn lượng, cưỡi hạc xuống Dương Châu. Có bao nhiêu đó tiền, bất cứ ở nơi nào, cũng đều có thể tiêu một trận thỏa thích thôi ! Vương Phi cười nói: - Huống gì món tiền này vốn là tiền thắng bài bạc, tiêu hết sạch cũng có sao ? Cố đạo nhân nói: - Thật ra Hàng Châu cũng có rất nhiều nơi thú vị, mỹ nhân ở Hàng Châu trước giờ nổi danh thiên hạ, Đoàn công tử trẻ người tiền nhiều, đến đây là phải nên hưởng thụ tí mùi ôn nhu. Đoàn Ngọc trầm ngâm một hồi bỗng nói: - Một vạn lượng này tôi cũng nhận không được. Cố đạo nhân chau mày hỏi: - Tại sao ? Đoàn Ngọc thở ra, y cười khổ nói: - Tôi vốn không biết mấy tấm giấy số này một tấm là một ngàn lượng bạc. Y không để cho người khác mở miệng, đã vội vã nói tiếp: - Nếu tôi biết, tôi sẽ chẳng đánh bạc, bởi vì nếu tôi thua, tôi cũng lấy không ra đâu bao nhiêu đó tiền mà trả. Cố đạo nhân nói: - Nhưng hiện tại chú đâu có thua gì đâu ? Đoàn Ngọc nói: - Nếu thua không được, thì thắng cũng không được cầm ! Cố đạo nhân nói: - Nếu chú không nói, cũng không ai biết chú thua không được. Đoàn Ngọc nói: - Nhưng chính tôi, tôi biết, tôi gạt người ta được, nhưng tôi không có cách nào gạt được chính tôi, vì vậy nếu tôi cầm món tiền này, tối lại tôi sẽ nhất định không ngủ được. Cố đạo nhân bật cười. Y mỉm cười nhìn Vương Phi một cái, rồi lại nhìn Nghiêm Cửu một cái, rồi nói: - Các người đã từng thấy một người trẻ tuổi nào ngu như vậy không ? Nghiêm Cửu lắc lắc đầu nói: - Không. Vương Phi thở ra nói: - Trai trẻ bây giờ quả thật càng lúc càng thông minh ra. Đoàn Ngọc đỏ mặt nói: - Tôi cũng không chừng không mấy thông minh, nhưng tôi còn biết thứ nào nên lấy, thứ nào không nên lấy. Vương Phi lại nhìn nhìn Đoàn Ngọc và Nghiêm Cửu rồi nói: - Món tiền này có phải là đồ ăn trộm không ? Nghiêm Cửu nói: - Không phải. Vương Phi cười nói: - Người trong giang hồ đều biết rằng, Cố lão đạo không chừng lai lịch có chỗ không được rõ ràng, nhưng y không phải là thứ ăn trộm ăn cướp. Cố đạo nhân hỏi: - Chúng ta đánh bạc đây là thật hay giả vờ vậy ? Vương Phi nói: - Bất cứ ai cũng đều biết, nơi đây bài bạc dữ dằn nhất, nếu không trong thành Hàng Châu đâu đâu cũng có sòng bài, tại sao chúng ta cứ thích lại cái nơi dơ dáy này làm gì ? Cố đạo nhân bấy giờ mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc nói: - Món tiền này không phải đồ ăn trộm, đánh bạc không giả vờ, chú đã thắng rồi, tại sao lại không đem đi được ? Đoàn Ngọc lại càng đỏ cả mặt lên, ấp úng nói: - Tôi ... Tôi ... Cố đạo nhân nói: - Chú thua không chừng không trả được, nhưng chú có thua đâu, bởi vì vận khí chú tốt, vì vậy chú bèn thắng tiền người ta, do đó nên khoan khoái hơn người khác chứ. Vương Phi cười nói: - Không sai tí nào, người có vận khí tốt, đi trên đường, đá lên được thỏi bạc như chơi. Nghiêm Cửu mỉm cười nói: - Trên đời này quả thật không có chuyện gì hay hơn là vận khí tốt. Vương Phi lại nói tiếp: - Trên đời này hạng người có vận khí tốt cũng không nhiều. Cố đạo nhân nói: - Huống gì không những vận khí của chú rất tốt, chú lại là người rất thành thực, ông trời đối với hạng người như chú, vốn rất đặc biệt chiếu cố, không chừng món tiền này đã là đồ của chú, nếu chú không nhận, chúng ta đều bị xui xẻo cả. Đoàn Ngọc nói: - Nhưng tôi ... Cố đạo nhân lại ngắt lời y, sa sầm nét mặt nói: - Nếu chú còn khách khí không nhận, là chú không muốn kết giao bạn bè với chúng ta đó. Đoàn Ngọc ngần ngừ một hồi, rốt cuộc thở ra nói: - Nếu vậy tôi xin nhận đây. Y đỏ mặt cười khổ nói tiếp: - Nói thật với các ông, không phải là tôi không muốn thật, chỉ bất quá cả đời tôi trước giờ chưa có bao nhiêu đây tiền bạc, thật tôi không biết phải tiêu làm sao cho phải. Cố đạo nhân bật cười nói: - Chuyện đó chú khỏi lo, ta bảo đảm sau này chú sẽ học được ngay. Vương Phi cũng cười nói: - Một người đàn ông có thể không tiêu tiền tùy tiện, nhưng nhất định không thể không hiểu cách tiêu tiền. Cố đạo nhân cười nói: - Đàn ông không biết tiêu tiền, nhất định là một gã đàn ông vô dụng. Vương Phi nói: - Bởi vì mình phải hiểu làm sao tiêu tiền trước, mới hiểu được làm sao đi kiếm tiền tiêu. Đoàn Ngọc cũng bật cười nói: - Tôi bảo đảm sau này sẽ nhất định chuyên cần học chuyện đó. Vương Phi cười nói: - Ta cũng có thể bảo đảm, học những thứ đó, không những so với thứ khác học nhanh hơn nhiều, còn thoải mái hơn nhiều nữa. Đoàn Ngọc nói: - Tôi cũng tin vậy. Nghiêm Cửu nãy giờ đang để ý quan sát y, bỗng hỏi: - Chú lại đây đâu phải để đánh bạc phải không ? Đoàn Ngọc nói: - Không phải. Nghiêm Cửu hỏi: - Vậy thì, có phải chú có chuyện gì rắc rối phải không ? Đoàn Ngọc ngẫn mặt ra hỏi: - Tiền bối làm sao biết được ? Nghiêm Cửu mỉm cười nói: - Nếu không có phiền phức, ai mà lại tìm cái gã đạo nhân này ? Vương Phi giành nói: - Hiện tại chúng ta đã là bạn bè với nhau, bất kể chú có gì phiền phức, cứ nói ra thôi. Cố đạo nhân cười nói: - Chắc chú còn chưa biết người này lai lịch ra sao. Đoàn Ngọc nói: - Xin thỉnh giáo. Cố đạo nhân nói tiếp: - Nói ra, lai lịch người này cũng không nhỏ, Giang Nam có một chỗ lấy hỏa khí danh chấn giang hồ là Phích Lịch đường, chắc chú có nghe ? Đoàn Ngọc nói: - Đã nghe đại danh từ lâu. Cố đạo nhân nói: - Y chính là đường chủ hiện nhiệm của Phích Lịch đường, người giang hồ gọi y là Phích Lôi Hỏa. Vương Phi vỗ vào ngực, nói: - Vì vậy chuyện phiền phức của chú nếu ngay cả ba người chúng ta còn không có cách gì giải quyết giùm cho, Giang Nam chỉ e không có kẻ nào giải quyết được cho xong. Đoàn Ngọc thở ra nói: - Thật ra, tôi chỉ bất quá, vô tình đắc tội phải một người. Vương Phi hỏi: - Chú đắc tội với ai ? Đoàn Ngọc nói: - Nghe nói y tên là Tăng Vương Thiết Thủy. Vương Phi chau mày hỏi: - Chú làm sao đắc tội tới y ? Đoàn Ngọc đỏ mặt lên nói: - Cũng vì một người. Vương Phi hỏi: - Vì ai ? Đoàn Ngọc nói: - Nghe nói cô ta tên là Hoa Dạ Lai. Vương Phi hỏi: - Có phải là con nữ tặc Hoa Dạ Lai ? Đoàn Ngọc nói: - Đại khái là vậy. Vương Phi lập tức sa sầm nét mặt nói: - Con nhỏ đó có liên hệ gì với chú ? Nó là người như thế nào với chú ? Đoàn Ngọc cười khổ nói: - Tôi không quen biết gì cô ta. Vương Phi nói: - Nhưng chú lại không tiếc vì nó mà đắc tội với Tăng Vương Thiết Thủy. Đoàn Ngọc thở ra nói: - Tôi thật không biết bốn gã hòa thượng ấy là đồ đệ của ông ta. Vương Phi hỏi: - Bốn gã hòa thượng ? Đoàn Ngọc nói: - Cũng không biết vì lý do gì, Thiết Thủy sai bốn gã hòa thượng môn hạ của y đi bắt Hoa Dạ Lai, lúc đó tôi không biết lai lịch của bọn họ, cũng không biết Hoa Dạ Lai là nữ tặc, chỉ thấy bốn gã hòa thượng ấy hung hăng quá ... Vương Phi nói: - Vì vậy chú không hỏi han vì cả, cứ xông vào can thiệp chuyện bất bình ! Đoàn Ngọc đỏ mặt nói: - Quả là tôi lỗ mãng thật, nhưng bốn gã hòa thượng ấy cũng hung dữ lắm. Cố đạo nhân thở ra nói: - Thiết Thủy vốn là kẻ không chịu nghe lý luận, mấy gã đồ đệ dưới tay y cũng không khác gì cho lắm, nhưng chú ... chú không đi làm chuyện gì, lại cứ nhắm đúng vào chuyện của Hoa Dạ Lai ? Nghiêm Cửu nảy giờ vốn đang lắng tai nghe, bấy giờ bỗng nói: - Chú có biết tại sao Thiết Thủy muốn bắt Hoa Dạ Lai không ? Đoàn Ngọc lắc lắc đầu. Nghiêm Cửu đổi một cái khăn mới, ho nhẹ vài tiếng rồi mới chầm chậm nói: - Y làm vậy là vì ta ! Đoàn Ngọc lại ngẫn người ra. Nghiêm Cửu nói: - Ta có một đứa con trai, tên là Nghiêm Tiểu Vân. Đoàn Ngọc nói: - Tôi có nghe nói. Nghiêm Cửu nói: - Sao ? Chú ở Trung Nguyên trước giờ, tại sao lại nghe đến nó ? Đoàn Ngọc ấp úng nói: - Bởi vì gia phụ có nói cho tôi biết, nói rằng tôi nhất định sẽ gặp y ở Bảo Châu sơn trang, người còn nói tôi gặp y nhớ hỏi thăm lão nhân gia. Y không hề nói dối, cũng không hoàn toàn nói thật. Thật ra Đoàn lão gia tử có nói y đặc biệt đề phòng Nghiêm Tiểu Vân, bởi vì trong các thiếu niên lại cầu thân ở Bảo Châu sơn trang, chỉ có hai ba người là kình địch của y, Nghiêm Tiểu Vân chính là một trong ba người đó. Nghiêm Cửu thì hoàn toàn tin lời y nói, ông ta chầm chậm gật đầu nói: - Đúng vậy, lần này ta sai nó đến Bảo Châu sơn trang bái thọ, chắc chú cũng vì nguyên do này mà đến Giang Nam ? Đoàn Ngọc nói: - Vâng. Nghiêm Cửu nói: - Nhưng nó đến Hàng Châu rồi, bỗng nhiên bị thất tung ! Đoàn Ngọc kinh ngạc nói: - Thất tung ? Tiền bối làm sao biết y bị thất tung ? Nghiêm Cửu nói: - Lần này đáng lý ta cùng đi với y lại, bởi vì ta muốn gặp Thiết Thủy. Nhưng bốn hôm trước, thằng bé này ra khỏi cửa rồi, bèn không trở về lại nữa. Y lại ho lên vài tiếng, mới nói tiếp: - Ngày hôm đó, có người thấy y và cái con nữ tặc Hoa Dạ Lai ở một chỗ. Đoàn Ngọc nói: - Thiết Thủy kêu người lại bắt Hoa Dạ Lai, là để hỏi xem lệnh lang tung tích nơi nào ? Nghiêm Cửu nói: - Đúng vậy. Đoàn Ngọc nói không ra lời. Nghiêm Cửu bỗng hỏi y: - Chú có biết tại sao ta lại nơi đây tìm Cố đạo nhân ? Đoàn Ngọc nói: - Không phải là để đánh bạc ? Nghiêm Cửu nói: - Trừ đánh bạc ra, còn có một nguyên do còn quan trọng hơn. Đoàn Ngọc hỏi: - Nguyên do gì ? Nghiêm Cửu nói: - Vì để tìm chú. Đoàn Ngọc lại ngẩn người ra thêm lần nữa. Nghiêm Cửu nói: - Hôm qua ta nghe nói có một gã thiếu niên không rõ lai lịch, giúp Hoa Dạ Lai đánh đuổi bốn gã hòa thượng của Thiết Thủy xuống nước, sau đó bèn bỏ đi với Hoa Dạ Lai, đi đâu không biết. Cố đạo nhân nói: - Vì vậy, ông tìm lại tôi hỏi thăm hành tung lai lịch gã thiếu niên này ? Nghiêm Cửu nói: - Chuyện cả một vùng nơi đây, còn ai rõ ràng hơn ông bây giờ ? Cố đạo nhân nói: - Nhưng sao ông chẳng mở miệng nói ra gì cả vậy ? Nghiêm Cửu cười cười nói: - Bất cứ ai cũng đều biết, người nào có gì nhờ ông, ít ra cũng phải đánh bạc với ông một trận đã đời mới xong. Cố đạo nhân cũng bật cười nói: - Không ngờ cái thanh danh con quỷ cờ bạc của ta, lại truyền đến tận Tái Vân Trang. Nghiêm Cửu nhìn chăm chú vào Đoàn Ngọc, ho lên mất tiếng nói: - Nếu lúc nãy chú không đánh bạc với chúng ta, hiện tại e rằng ta đã xuất thủ với chú, chỉ vì đánh bạc rất dễ nhìn thấy nhân phẩm một con người, vì vậy ta mới tin chú là một người tuổi trẻ thành thực, do đó ta mới tin là chú nhất định không nói dối. Đoàn Ngọc cười khổ nói: - Không ngờ đánh bạc cũng có chỗ hay. Y trầm ngâm một lúc, bỗng hỏi: - Lệnh lang bốn hôm trước đã bị mất tích rồi ? Nghiêm Cửu nói: - Đúng vậy. Đoàn Ngọc nói: - Bốn hôm nay, tiền bối không hề tìm thấy Hoa Dạ Lai ở đây ? Nghiêm Cửu lạnh lùng nói: - Hành tung của cô ta vốn trước giờ không chừng, nếu không sao còn sống sót được tới bây giờ ? Đoàn Ngọc nói: - Nhưng tối qua, cô ta bỗng nhiên lại xuất hiện ra. Nghiêm Cửu nói: - Ngay cả ta cũng không ngờ được, con nữ tặc này còn dám đi dạo hồ. Đoàn Ngọc thở ra nói: - Hôm qua tôi cũng vừa lại, cô ta bèn xuất hiện, chuyện này thật tình cũng tấu xảo quá. Cố đạo nhân lại thở ra nói: - Chuyện tấu xảo trong thiên hạ vốn rất nhiều. Vương Phi nói: - Không chừng đây gọi là không tấu xảo không thành chuyện. Đoàn Ngọc nói: - Đến bây giờ, Nghiêm công tử còn chưa có tí tin tức gì sao ? Nghiêm Cửu nói yếu xìu: - Hoàn toàn không có gì. Đoàn Ngọc nói: - Vì vậy chuyện này còn chưa giải quyết được. Nghiêm Cửu trầm ngâm một lát nói: - Nhưng ta có thể đi nói chuyện với Thiết Thủy giùm ngươi, bởi vì ta tin ngươi, Thiết Thủy cũng tin vào ta. Y cười cười, rồi nói tiếp: - Người này nếu như trên đời này còn có một người bạn, chỉ e người đó là ta đây. Đoàn Ngọc cười khổ nói: - Chỉ bất quá, chuyện này đã vì tôi mà xảy ra, tôi cũng không thể ở ngoài được. Vương Phi lập tức nói: - Đúng vậy, ít ra chú cũng phải giúp Nghiêm Cửu gia tìm cho ra cái tên nữ tặc Hoa Dạ Lai. Đoàn Ngọc cúi đầu nói: - Tối hôm qua, quả là tôi có ở chung với cô ta một chỗ. Vương Phi hỏi: - Ở nơi nào ? Đoàn Ngọc nói: - Ở một gian nhà nhỏ bên cạnh hồ. Vương Phi nói: - Hiện tại chú còn có thể tìm đến nơi đó không ? Đoàn Ngọc nói: - Tôi có thể đi tìm thử xem. Vương Phi nhảy bật dậy nói: - Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ đi. Đoàn Ngọc bỗng ngẫng đầu lên nói: - Không biết thứ đồ này có phải là trong người Nghiêm đại ca không ? Lúc y nói, y đã lấy chuỗi trân châu và tấm ngọc bài ra. Nghiêm Cửu thay đổi sắc mặt hỏi: - Mấy thứ này ở đâu ra ? Đoàn Ngọc nói: - Ở trong một chậu hoa. Đoàn Ngọc đỏ mặt, ngập ngừng một hồi, rốt cuộc cũng đem chuyện hôm qua toàn bộ nói ra. Nghiêm Cửu để ý nghe từng chữ một, nghe xong mới thở ra, ông ta bỗng vỗ vỗ vào vai Đoàn Ngọc nói: - Chú quả thật là một đứa bé ngoan, không những dám nói thật, còn có dũng khí chịu nhận sai, ta còn tuổi chú, chưa chắc đã dám nói chuyện như thế này ra cho người ta nghe ! Ông ta lại than một hồi, lại nói tiếp: - Hiện tại nếu ta tìm ra được con ta rồi, cũng không kêu nói đến Bảo Châu sơn trang nữa. Đoàn Ngọc nhịn không nổi hỏi: - Tại sao ? Nghiêm Cửu nói: - Bởi vì thật tình nó không bằng chú, ta mà là Châu nhị gia, nhất định sẽ đem con gái gã cho chú. Nguyên một dãy đất, tuy hoang vu, nhưng càng yên tĩnh, mấy đám nhà rải rác bên hồ có một căn rất tinh trí, ngói xanh tường đỏ, còn có một cái sân nhỏ, xa xa nhìn lại tưởng chừng như trong tranh vẽ. Đi qua đám liễu, Đoàn Ngọc nhịn không nổi nói: - Ở đây tôi gặp Kiều Tam gia. Vương Phi hỏi: - Chú đã gặp Kiều Tam rồi ? Đoàn Ngọc nói: - Nếu không phải y chỉ đường cho, làm sao tôi tìm đến được chỗ Cố đạo trưởng ? Cố đạo nhân nói: - Không ngờ y đối xử với chú tốt như vậy, người này tính khí trước giờ vẫn cổ quái lắm. Đoàn Ngọc cười khổ nói: - Điểm đó tôi rất đồng ý. Y vốn tính dìm tôi chết đuối đấy chứ. Cố đạo nhân cười nói: - Đấy không chừng là vì y biết tính khí của Thiết Thủy đại sư, cho chú nếm chút khổ cực, Thiết Thủy đại sư thấy chú cũng giống đồ đệ của y bị dìm xuống nước, không chừng y bớt giận đi được một chút. Đoàn Ngọc nói: - Nhưng sao y biết được chuyện này ? Cố đạo nhân mỉm cười nói: - Chuyện gì xảy ra trên dãy hồ này mà y không biết xem ra cũng ít lắm. Vương Phi cũng cười nói: - Không lẽ chú chưa từng nghe nói, Tây hồ cũng có hai con rồng, một con là lão đạo này, còn con kia là Kiều Tam. Cố đạo nhân cười lớn nói: - Rồng chắc là không dám đâu, chỉ bất quá là hai con rắn địa đầu thế thôi. Nghiêm Cửu lấy khăn che miệng, ho lên khe khẽ nói: - Chú từ trong phòng đó ra rồi, bèn gặp Kiều Tam ? Đoàn Ngọc nói: - Tôi còn đi thêm một đoạn đường nữa. Nghiêm Cửu nói: - Đi được bao lâu ? Đoàn Ngọc trầm ngâm một hồi nói: - Không lâu lắm, lúc tôi ra, trời đã sáng, đi đến nơi này, mặt trời còn chưa lên. Nghiêm Cửu hỏi: - Chú đi có nhanh lắm không ? Đoàn Ngọc nói: - Cũng không nhanh, lúc đó ... lúc đó tôi đang nghĩ chuyện gì đó. Nghiêm Cửu nói: - Nếu vậy, cái nhà đó cách nơi đây cũng không xa lắm. Đoàn Ngọc nói: - Hình như cũng không xa lắm. Nghiêm Cửu nói: - Hiện tại chú thử nghĩ gì trong bụng, lấy tốc độ hôm đó, đi dọc dọc theo con đường này trở về lại. Đoàn Ngọc gật gật đầu, y bỗng phát hiện ra những người lão luyện giang hồ làm chuyện gì, quả thật có những chỗ y không bì được. Do đó y lại bắt đầu nghĩ trong bụng. Nghĩ gì nhỉ ? Y nghĩ nhiều lắm, nghĩ loạn cả lên, rồi sau đó lại bất tri bất giác bỗng nghĩ đến Hoa Hoa Phong. Cô bé có cặp mắt to đấy hiện tại đang ở đâu rồi ? Cô có liên quan gì đến chuyện này không nhỉ ? Suy nghĩ kỹ càng lại, cô xuất hiện cũng tấu xảo lắm, làm như vẫn một mạch theo dõi Đoàn Ngọc vậy. Không lẽ cô cũng có mục đích gì sao ? Nhưng bất kể ra sao, cô đối xử với Đoàn Ngọc cũng rất tốt, cô thậm chí còn ghen cả với Đoàn Ngọc. Một cô gái nếu bắt đầu vì một chàng trai ghen tương, như vậy có thể chứng tỏ cô đối với chàng trai đó ít ra cũng không chán ghét gì. Nghĩ đến chỗ đó, khóe miệng của Đoàn Ngọc bất giác lộ ra một nụ cười. Cũng chính ngay lúc đó, y bèn thấy cái tường thấp có trồng thứ cây cỏ trên đầu. Trên đầu tường trồng cây mắc cở và cây tường vi, dọc theo chân tường đi tới, là có thể thấy một cánh cửa nhỏ màu đỏ tươi. Đấy dĩ nhiên là cửa sau. Đoàn Ngọc cũng nhớ không rõ có từ cánh cửa này đi vào hay không. Nhưng y nhớ quả thật có nhảy qua bức tường này, dấu chân của y còn phảng phất đạp trên đám tường vi. Y đứng ngoài cửa, nhìn quanh nhìn quất. Y không chắc trong bụng. Lúc đó y bỏ đi có hơi vội vã, cũng không có ý muốn trở lại nơi này. Chỉ bất quá trên đầu tường trồng mấy loại hoa cỏ này không có mấy nhà, điểm đó ít ra y còn chắc trong bụng lắm. Nghiêm Cửu hỏi: - Có phải nơi này không ? Đoàn Ngọc trầm ngâm một hồi rồi nói: - Đại khái chắc vậy. Nghiêm Cửu nhìn y, gương mặt trắng trẻo bỗng lộ ra vẻ gì đó thật kỳ quái. Đoàn Ngọc không hề chú ý đến vẻ mặt của ông ta, y chần chừ một lát, rốt cuộc đưa tay lên gõ vào cửa. Bất kể ra sao, ban ngày ban mặt, y không thể cứ thế mà xông vào nhà người ta. Y cũng không ngờ được, trong nhà lại lập tức có người ra mở cửa ngay. Người mở cửa là một thiếu nữ tóc dài trẻ tuổi, mặc chiếc áo mỏng màu nguyệt bạch, gương mặt rất đẹp, cười cũng rất ngọt ngào. Hàng Châu quả nhiên là một nơi có nhiều mỹ nhân. Đoàn Ngọc đang do dự, không biết ăn nói làm sao, nào ngờ thiếu nữ chẳng hỏi y là ai, cũng chẳng hỏi y tìm ai. Cô chẳng hỏi y gì cả, chỉ ngẩng đầu nhoẻn miệng cười một cái, rồi quay lưng đi vào. Cô thiếu nữ này không lẽ là đứa a hoàn tùy thân của Hoa Dạ Lai, không lẽ cũng nhận ra Đoàn Ngọc ? Nhưng Đoàn Ngọc không nhớ mình đã gặp cô chưa, y đành phải theo cô vào trong. Phía sau cửa là một cái vườn hoa nhỏ, có con đường nhỏ lót đá xanh. Đoàn Ngọc nhớ sáng sớm hôm nay mình đi từ con đường nhỏ này ra, lúc đó trên lối đi còn có sương đọng lạnh cả chân. Hiện tại dù y không chắc mười phần, ít nhất y cũng có được tới tám chín phần rồi. Hiện tại y chỉ hy vọng Hoa Dạ Lai còn ở đây, đợi y đem mấy thứ đồ ấy về trả lại. Điều này chưa hẳn là chuyện không thể. Hoa Dạ Lai coi y như một người thật thà, người thật thà dĩ nhiên nhất định không chiếm tiện nghi người khác, do đó nhất định sẽ trở lại đây. Thân hình của cô thiếu nữ đã biến vào trong bụi hoa. Hoa nguyệt quý và tường vi đang nở rộ. Ánh mặt trời sau cơn mưa mùa xuân tối qua, đang chiếu lười biếng trên các nụ hoa. Khí trời thế này, có ai chịu đóng cửa ngồi trong nhà ? Hoa Dạ Lai không lẽ đang thưởng hoa trong vườn ? Đoàn Ngọc bước tới. Y ngẩn mặt ra. Y không thấy Hoa Dạ Lai, nhưng y thấy hòa thượng. Trong đám hoa, cỏ xanh mượt như nhung, một gã hòa thượng đầu bóng loáng, đang ngồi chểm chệ trên một cái bồ đoàn lớn bằng cái bàn tròn. Đầu y cao nhô lên, mũi sư tử, miệng rộng toang hoác, nhìn qua ngó lại, oai nghi lẫm liệt, mày mi không giận cũng đượm ba phần sát khí. Người y chỉ có khoác một tấm áo dài rộng bằng lụa màu đen, để hở bộ ngực, để trần đôi chân, ly kim bôi trong tay dưới ánh mặt trời lấp lánh vàng chói. Cả trời xuân sắc hình như đều đang chiếu trên kim bôi. Một cô thiếu nữ còn đẹp hơn cả cô mở cửa lúc nãy, đang quỳ trước bồ đoàn, cắt móng chân cho y. Cô thiếu nữ này hoàn toàn khỏa thân. Dưới ánh tịch dương, làn da của cô còn trơn láng hơn cả lụa là, ngực cô tròn trịa nhô cao rắn chắc, đôi bàn tay mềm mại đẹp đẽ như búp măng. Cả một vườn hoa, cũng không bì lại được với nhan sắc của cô. Có người lại, cô chỉ ngẩng đầu lên liếc qua một cái, rồi lại cúi đầu xuống, chăm chú săn sóc bàn chân của chủ nhân, gương mặt cô không có tí gì xấu hổ, cũng không có tí gì kinh hoảng. Trừ chủ nhân của cô ra, người khác trong cặp mắt cô, hoàn toàn giống như người đã chết vậy. Mặt của Đoàn Ngọc đã đỏ lên, y không biết mình nên bước vào, hay nên lùi ra mới phải. Gã hòa thượng mặc áo đen đã ngẩng mặt lên cười, cười lớn nói: - Lão Cửu, ngươi lại tấu xảo quá, ta vừa khui một bình rượu Bồ đào từ Ba Tư lại, đã lấy nước giếng thêm vào cho lạnh, lại đây làm một ly được không ? Trừ Nghiêm Cửu ra, người khác trong cặp mắt y, cũng hoàn toàn không khác gì mấy người đã chết. Nghiêm Cửu mỉm cười bước lại, đối với chuyện đó, hình như y cũng đã quen nhìn rồi. Đoàn Ngọc, Vương Phi, Cố đạo nhân đứng sững ở đó, thật có chỗ cười dở khóc dở. Cố đạo nhân thở ra, nói nhỏ: - Ngươi nói nơi đây là chỗ ở của Hoa Dạ Lai ? Đoàn Ngọc cười khổ, gật gật đầu. Cố đạo nhân nói: - Vậy thì gã Tăng Vương Thiết Thủy này ở đâu ra vậy ?