Quách Tước Nhi, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng thấy được điểm đó, cho nên mới an bài một vai diễn như vậy cho Vô Kỵ. Hiện tại Vô Kỵ đương nhiên cũng tin lời nói của Đường Khuyết, ở đây quả thật có một bằng hữu đang đợi chàng. May là bằng hữu đó tịnh không phải là bằng hữu của Đường Khuyết, mà là bằng hữu của chàng. Bằng hữu như vậy chỉ cần có một người cũng đủ rồi. Vô Kỵ chưa từng nghĩ đến ở đây chàng còn có bằng hữu, hơn nữa lại là một hảo bằng hữu.
oOo
[Sai Lầm]
Tiểu lâu đó tịnh không thể coi là nhỏ, trên lầu không ngờ có bốn gian phòng, bốn gian phòng đều không thể coi là chật hẹp gì. Đường Khuyết đưa Vô Kỵ vào căn phòng thứ nhất bên trái: - Ngươi thấy gian phòng này ra sao ? Trong phòng có giường chiếu rộng rãi mềm mại, trên giường đã sắp dọn sạch sẽ gọn gàng, ngoài song cửa một màu xanh rờn, không khí trong ngần tươi mát. Vô Kỵ đáp: - Rất tốt. Đường Khuyết hỏi: - Ngươi có muốn ở lại đây không ? Vô Kỵ đáp: - Muốn. Đường Khuyết thốt: - Ta cũng rất muốn để ngươi ở lại đây, ngươi cao hứng ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu. Vô Kỵ nói: - Vậy thì rất tốt. Đường Khuyết thốt: - Chỉ tiếc còn có một điểm không tốt mấy. Vô Kỵ hỏi: - Điểm gì ? Đường Khuyết không trả lời, hỏi ngược: - Ngươi trú ở khách sạn, chưởng quầy của khách sạn có phải cũng hỏi quý tính đại dạnh của ngươi ? Từ đâu đến ? Đến đây có công cán gì ? Vô Kỵ đáp: - Phải. Đường Khuyết hỏi: - Ta có bao giờ hỏi ngươi chưa ? Vô Kỵ đáp: - Chưa. Đường Khuyết hỏi: - Ngươi có biết tại sao ta còn chưa hỏi không ? Vô Kỵ hỏi: - Tại sao ? Đường Khuyết đáp: - Bởi vì ta không thể cho ngươi cơ hội luyện tập. Vô Kỵ hỏi: - Luyện tập cái gì ? Đường Khuyết đáp: - Luyện tập nói láo. Hắn lại nhíu mày: - Nói láo nhiều lần, cả chính mình cũng sẽ tin, hà huống là người khác. Vô Kỵ nói: - Có lý. Đường Khuyết thốt: - Cho nên những chuyện đó bọn ta chỉ có thể hỏi ngươi một lần, không cần biết ngươi có nói láo hay không, bọn ta nhất định có thể nhìn ra. Vô Kỵ hỏi: - Bọn ngươi ? Đường Khuyết đáp: - Ý tứ “bọn ta” là ngoại trừ ta ra còn có những người khác. Vô Kỵ hỏi: - Những người khác đó là ai ? Đường Khuyết đáp: - Là những người chỉ cần nhìn là biết ngươi có nói láo hay không. Hắn lại dùng bàn tay vừa mập vừa trắng đó nắm chặt tay Vô Kỵ: - Kỳ thật ta biết ngươi tuyệt không nói láo, nhưng ngươi nhất định phải thông qua ải này mới có thể ở lại đây. Vô Kỵ hỏi: - Các ngươi chuẩn bị khi nào hỏi ? Đường Khuyết đáp: - Bây giờ. Hai chữ đó vừa nói xong, hắn đã điểm vào huyệt đạo của Vô Kỵ. Vô Kỵ để hắn nắm chặt tay là đã chuẩn bị để hắn điểm huyệt. Vô Kỵ nhất định phải để Đường Khuyết nghĩ chàng đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, đã tuyệt đối tín nhiệm hắn. - Một người trong lòng mình không có gian trá mới có thể đi tín nhiệm người khác. Chàng nhất định phải để Đường Khuyết nghĩ trong tâm chàng thản nhiên. - Nếu quả mình muốn người ta tín nhiệm mình, trước hết phải để người ta nghĩ mình tín nhiệm người ta. Chàng nhất định phải làm cho Đường Khuyết tín nhiệm chàng, nếu không chàng căn bản không có cách nào sinh tồn ở đây.
oOo
Ánh đèn sáng chóa chiếu thẳng vào mặt Vô Kỵ. Bốn bề một màn hắc ám. Chàng không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nghe thấy trong bóng tối có tiếng hô hấp nhè nhẹ, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có một người. Chàng không biết những người đó là ai, cũng không biết Đường Khuyết đã dẫn chàng đến đâu. Chàng cũng không biết những người đó đang chuẩn bị dùng cách nào để tra hỏi chàng. Trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên, có thêm vài người từ bên ngoài đi vào. Có một người hững hờ nói bốn chữ: - Ta đã đến trễ. Người đó tịnh không phải muốn giải thích tại sao mình đến trễ, càng hoàn toàn không có ý xin lỗi. Người đó xem chừng nghĩ người ta đều nên đợi người đó. Thanh âm của người đó trầm lắng, lãnh đạm, tràn đầy tự tin, hơn nữa còn mang theo một thứ kiêu ngạo khó tả. Nghe thấy thanh âm người đó, máu huyết toàn thân Vô Kỵ tựa hồ xông hết lên đỉnh đầu, toàn thân phảng phất như bị lửa thiêu. Chàng đương nhiên nhận ra thanh âm của người đó. Cho dù có đày chàng xuống địa ngục vạn kiếp không hồi phục, cho dù có bằm toàn thân chàng nát nhừ như bùn sình, thiêu thành tro tàn, chàng cũng tuyệt không thể quên được người đó. Thượng Quan Nhẫn ! Ngươi đó là Thượng Quan Nhẫn. Thượng Quan Nhẫn chung quy đã xuất hiện. Vô Kỵ tuy còn chưa nhìn thấy lão ta, lại đã có thể nghe được hơi thở của lão ta. Thù hận bất cộng đái thiên, huyết lệ vĩnh viễn chảy không hết, tuyệt không có bất cứ một ai có thể tưởng tượng được nỗi khốn khổ và khó chịu đó ... Hiện tại thù nhân đã ở chung một phòng, chỉ cách một làn hơi, chàng lại chỉ còn nước ngồi yên đó như một tử thi, cả động cũng không thể động. Chàng tuyệt không thể động. Chàng nhất định phải dùng tận lực khống chế lấy mình. Hiện tại thời cơ còn chưa đến, hiện tại chàng chỉ cần động là chết không chỗ chôn thân. Chết thì không sợ. Nhưng nếu chàng chết đi, thù nhân của chàng vẫn còn sống, chàng làm sao dám nhìn phụ thân dưới cửu tuyền được. Chàng thậm chí cả một chút biểu tình lạ lùng cũng không thể để lộ ra. Tuyệt không có bất cứ một ai có thể hiểu được thứ nhẫn nại đó gian nan đến cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào. Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại. Đầu chàng phảng phất có một lưỡi đao bén ngót đang chẻ ra làm hai, cắt xẻ từng phân từng phân. Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại. Thượng Quan Nhẫn đã ngồi xuống. Ánh đèn từ trong bốn trản khổng minh đăng chế tác tinh xảo bắn ra, tập trung trên mặt Vô Kỵ. Trên mặt Vô Kỵ đã rướm mồ hôi. Chàng tuy nhìn không thấy Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn lại nhìn thấy chàng rất rõ. Chàng chưa từng nghĩ mình có thể gặp lại Thượng Quan Nhẫn dưới tình huống như vầy. Chàng tin bộ dạng của mình đã biến đổi rất nhiều, có lúc chính chàng nhìn vào gương cũng không nhận ra mình. Nhưng chàng lại không thể tin chắc xác định Thượng Quan Nhẫn có phải cũng không nhận ra chàng. Thượng Quan Nhẫn nếu nhận ra chàng, hậu quả đó chàng cảm liên tưởng cũng không dám tưởng. Cái ghế chàng ngồi tuy rộng rãi bằng phẳng, chàng lại cảm thấy không khác gì ngồi trên một lò lửa ghim đầy gai nhọn. Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục chàng. Trong bóng tối chung quy đã có thanh âm truyền ra, tịnh không phải là thanh âm của Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn không ngờ lại không nhận ra chàng. “Họ tên của ngươi là gì ?” Thanh âm trong bóng tối đang hỏi. - Lý Ngọc Đường. - Quê quán của ngươi ? - Hoài Nam, Tích Khê, thôn Khê Đầu. - Phụ mẫu của ngươi ? - Lý Vân Chu, Lý Quách thị. Câu hỏi hỏi rất mau, câu trả lời của Vô Kỵ lại rất lưu loát. Bởi vì chỉ cần là chuyện bọn họ có thể hỏi tới, chàng không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần. Chàng tin rằng cho dù là công môn lão lại từng tra án nhiều năm cũng tuyệt đối không thấy được lời nói của chàng là thật hay giả. Chàng nói đương nhiên không phải là nói thật, cũng tịnh không hoàn toàn là giả. - Nếu quả mình muốn lừa người ta, tối thiểu trong ba câu nói láo phải thêm vào bảy câu nói thật, người ta mới có thể tin được. Chàng chưa quên lời giáo huấn đó. Chỗ chàng nói vối là quê hương của bà vú của chàng, chàng thậm chí có thể nói được phương ngôn của nơi đó. Nơi đó cách xa ở đây rất xa, bọn họ cho dù có muốn đi điều tra, đi về ít nhất cũng phải mất hai chục ngày. Muốn điều tra một người căn bản không tồn tại càng hao phí thời gian, đợi đến lúc bọn họ điều tra ra chân tướng, sớm nhất cũng là chuyện sau một tháng, trong vòng một tháng đó, chàng có thể làm được rất nhiều chuyện. Chàng nhất định phải tận lực tranh thủ thời gian. Chàng nói phụ thân của chàng là một tú tài thi rớt, hồi chàng còn rất nhỏ, cha mẹ đều đã mất. Chàng lưu lãng giang hồ, gặp được một dị nhân nằm trong quan tài, dẫn chàng về một huyệt động như một phần mộ, truyền hơn một năm võ công và kiếm pháp. Dị nhân đó bị trúng độc tê liệt, không thể để chàng ở lâu, cho nên chàng chỉ còn nước lại đi lưu lãng giang hồ. Dị nhân đó cảnh cáo chàng, không cho phép chàng dùng kiếm pháp mà xưng danh trong giang hồ, cho nên chàng chỉ còn nước làm một kẻ sát nhân vô danh. Người sống bằng nghề sát nhân vốn nhất định phải khước từ thanh danh, gia đình, tình cảm. Chàng và Đường Ngọc có thể kết giao bằng hữu là vì bọn họ đều là người vô tình. Gần đây chàng lại ngộ kiến Đường Ngọc ở Sư Tử Lâm, hai người kết bạn đồng hành, đến tiểu thành nơi biên duyên Thục cảnh, Đường Ngọc nửa đêm đi phó ước, trễ rồi mà chưa về, lúc chàng tìm thấy thì Đường Ngọc đã thành phế nhân bán sống bán chết. Chàng đem Đường Ngọc về, ngoại trừ vì quan hệ bằng hữu giữa hai người ra, cũng là vì chàng muốn tìm chỗ tránh cừu thù. Chàng tin đối đầu của chàng cho dù có biết chàng đang ở Đường Gia Bảo Phố, cũng tuyệt không dám đến tìm chàng. Những lời nói đó không cần biết là thật hay giả, lại hoàn toàn hợp tình hợp lý. Lúc chàng nói đến dị nhân trong quan tài, hô hấp của mọi người trong bóng tối nghe được đều phảng phất biến thành nặng nề. Bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng đã nghe qua truyền thuyết liên quan đến người đó. Nhưng bọn họ tịnh không hỏi nhiều về chuyện của người đó, giống như ai ai cũng không muốn đề cập đến ôn thần vậy. Bọn họ cũng không hỏi đến lần ước hẹn chết chóc của Đường Ngọc ở tiểu thành nơi biên cảnh. Đường Khuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, đã điều tra chuyện đó rất rõ ràng, những an bài của Vô Kỵ ở đó tịnh không lãng phí chút nào. Bọn họ tranh nghị đích thị là có nên để một người có phiền hà ở lại hay không. Trong bóng tối chợt vang lên một giọng nói nhẹ hẫng, tất cả mọi tranh nghị đều lập tức đình chỉ. Một thanh âm suy nhược già nua chầm chậm kết luận: - Không cần biết hắn là ai, hắn vẫn là bằng hữu của Đường Ngọc, không cần biết vì sao hắn đã đưa Đường Ngọc về, hắn cuối cùng cũng đã đưa Đường Ngọc về. Cho nên hắn có thể ở lại, hắn muốn ở lại đây bao lâu, cứ cho ở lại bấy lâu. Cho nên Vô Kỵ đã ở lại.
oOo
Đêm. Song cửa sổ khép hờ, gió ngoài song cửa lùa vào, vừa trong veo, vừa tươi mát. Đường Khuyết đã đi, trước lúc đi, hắn nheo mắt cười nói với Vô Kỵ: - Ấn tượng của Lão Tổ Tôn đối với ngươi rất tốt, hơn nữa nghĩ lời nói của ngươi đều là nói thật, cho nên mới để ngươi ở lại. Muốn qua mặt một lão thái bà đã làm tới bậc tổ mẫu tịnh không phải là chuyện rất khốn khó. Có thể qua mặt Thượng Quan Nhẫn không phải là dễ. Đó có lẽ chỉ vì lão ta có nằm mộng cũng không tưởng được Triệu Vô Kỵ dám đến Đường Gia Bảo Phố, có lẽ là vì thanh âm, dung mạo của Vô Kỵ quả thật đều đã biến đổi rất nhiều. Vô Kỵ chỉ có thể nghĩ như vậy. Bởi vì chàng không tin đó là vận khí, cũng không tưởng ra được lý do nào khác. Chàng rất muốn nhìn xem Thượng Quan Nhẫn có phải cũng đã biến đổi, có thể làm cho chàng nhận không ra. Chàng chỉ có thể cảm thấy chỗ đó là một sảnh đường rất lớn, ngoại trừ Đường Khuyết và Thượng Quan Nhẫn ra, ít nhất còn có mười người đang ở đó. Mười người đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là nhân vật thủ não của Đường gia. Chỗ đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là trong “Hoa Viên”. Rất có thể là trung ương cơ mật phát ra hiệu lệnh của Đường Gia Bảo Phố. Lúc đi, chàng bị Đường Khuyết điểm vào huyệt ngủ. Thủ pháp điểm huyệt của Đường Khuyết vừa chuẩn vừa nặng, chàng không còn cảm giác gì. Lúc về, Đường Khuyết đối với chàng khách khí, chỉ bất quá dùng một vuông lụa đen che mắt chàng, còn dùng một tiểu kiệu loại hoạt can khiêng chàng đi. Chàng tuy vẫn nhìn không thấy đường xuất nhập, lại có thể cảm thấy được từ tiểu lâu chỗ chàng trú ngụ đến đó tổng cộng đã đi một ngàn bảy trăm tám mươi ba bước. Mỗi một bước chàng đều tính hết. Từ chỗ đó trở về, có đi xuống dốc, có ba chỗ có bậc thang, tổng cộng là chín mươi chín bậc thang, qua một vườn hoa, một cánh rừng, còn đi qua một dòng suối. Chàng có thể ngửi thấy hương hoa và tiếng lá cây xào xạc, cũng nghe được tiếng suối chảy. Lúc đi qua dòng suối, chàng còn ngửi được một mùi vị lưu huỳnh tiêu thạch, dòng suối đó rất có thể là suối nước nóng. Khí hậu Thục Trung ấm nóng, rất có nhiều chỗ có suối nước nóng. Hiện tại mở song cửa ra là có thể nhìn thấy cánh rừng hồi nãy chàng đi ngang. Ra khỏi cánh rừng, quẹo phải, đi lên bậc đá có ba mươi tám nấc, quẹo qua một vườn hoa đầy hoa thược dươc, mẫu đơn, là đến dòng suối nước nóng đó. Đến dòng suối nước nóng, khoảng cách đến chỗ tra vấn không còn xa nữa. Chàng tin rằng mình nhất định có thể tìm ra. Trên con đường đó đương nhiên khó tránh khỏi có cảnh vệ núp canh, nhưng hiện tại đêm đã khuya, phòng thủ nhất định có sơ hở. Hà huống hôm nay chàng mới đến, người ta cho dù có hoài nghi chàng cũng tuyệt đối không tưởng được chàng đêm nay đã có hành động. Chàng nghĩ đây là cơ hội của chàng, sau này vị tất có thể có cơ hội tốt như vầy. Chàng quyết định bắt đầu hành động. Song cửa sổ đã mở ra, bên ngoài song cửa là cánh rừng, từ dưới đất lên đến song cửa tuyệt không quá ba trượng. Nhưng chàng tịnh không leo từ song cửa xuống. Nếu có người đang giám thị chàng, chỗ chú ý nhất nhất định là song cửa sổ đó. Cho nên chàng thà đi ra cửa chính, đi xuống lầu, cho dù bị người ta phát hiện, chàng cũng có thể giải thích: “Giường chiếu chỗ mới còn chưa quen, cho nên ngủ không được, muốn đi ra ngoài dạo một chút”. Chàng đã học vô luận làm chuyện gì đều trước hết phải chừa lại cho mình một con đường thoái. Ngoài cửa có một con đường, ba gian phòng kia cửa đều đóng kín, cũng không biết có ai trú ngụ. Nơi đây tưởng tất là khách phòng chỗ Đường gia tiếp đãi tân khách, Quách Tước Nhi rất có thể cũng ở đây. Nhưng Vô Kỵ tịnh không muốn đi tìm gã. Chàng tuyệt không thể để bất cứ người nào của Đường gia nhìn thấy bọn chàng là bằng hữu. Đó cũng là một con đường thoái chàng lưu lại cho mình. Trong ngoài tiểu lâu quả nhiên không có cảnh vệ, trong khu rừng cũng không thấy có mai phục bí mật gì. Những năm gần đây, trong giang hồ không có ai dám xâm phạm Đường Gia Bảo Phố, đã thanh bình quá lâu luôn luôn khó tránh khỏi có chút sơ ý, hà huống nơi đây gần sát trung ương nội bộ của Đường gia, người không quen biết căn bản không có cách nào tiến nhập vào khu này. Vô Kỵ lại vẫn rất cẩn thận. Cánh rừng chiếm một khoảnh đất rất rộng, theo tính toán của chàng, phải đi bốn trăm mười ba bước mới có thể vượt qua. Chàng tin tính toán của mình tuyệt đối chuẩn xác. Cho dù lối bước đi, bước ngắn bước dài, sai biệt lắm cũng không thể quá ba mươi bước. Chàng tính đúng phương hướng, bước đúng bốn trăm mười ba bước. Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp. Chàng lại bước thêm ba chục bước. Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp. Chàng bước thêm năm chục bước nữa. Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp. Lòng bàn tay của Vô Kỵ đã toát mồ hôi lạnh. Cánh rừng này không ngờ đột nhiên đã biến thành một biển cây vô biên vô bờ, xem chừng vĩnh viễn đi không ra được. Lẽ nào trong rừng cây có mai phục một thứ kỳ môn độn giáp ? Chàng không nhìn thấy. Lá cây dày đặc che chắn ánh đêm, cả tinh quang cũng không rọi xuyên được. Chàng quyết định leo lên ngọn cây nhìn thử. Quyết định đó của chàng là sai lầm. Dưới tình huống như vầy, vô luận là sai lầm lớn hay nhỏ đều là sai lầm trí mệnh.
oOo
Nếu trong rừng không có mai phục bí mật, trên ngọn cây đương nhiên càng không thể có. Đó là ý tưởng rất hợp lý, đại đa số người đều có thể nghĩ như vậy, nhưng ý tưởng đó là sai lầm. Vô Kỵ vừa phóng lên ngọn cây, đã biết mình sai lầm, lại đã quá trễ. Bất chợt giữa lúc đó, hàn quang lóe lên, hỏa tinh bắn bốn phía, một ngọn kỳ hoa hỏa tiễn bắn thẳng lên bầu trời đêm hắc ám. Cùng một sát na đó, có hai mũi tên như hai luồng kình phong vụt bắn tới. Chàng có thể lại nhảy xuống đất, theo đường cũ mà quay về. Nhưng chàng không làm như vậy. Chàng tin rằng hành tung của chàng vừa hiện ra, mai phục xung quanh nhất định sẽ toàn bộ phát động, khu rừng vốn rất an toàn hiện tại nhất định đã giăng đầy sát cơ, nếu quả có thể rời khỏi khu rừng này, trái lại có thể sẽ an toàn hơn. Chàng quyết định nhảy trên ngọn cây. Đây là phán đoán của chàng trong một nháy mắt, chính chàng cũng không biết phán đoán đó có chính xác hay không. Mũi chân chàng tìm một cành cây cứng, nhún trên cành mà bắn mình đi. Tiếng gió như tên bay lướt tới đằng sau chàng. Chàng không quay đầu lại nhìn. Hiện tại đã là lúc hơi thở sinh tử treo đầu sợi tóc, chàng một khi quay đầu lại có thể chết liền ở đây. Mỗi một phân lực lượng, mỗi một sát na của chàng đều không thể lãng phí. Thân người chàng cũng biến thành như một mũi tên lần theo ngọn cây mềm mại mà bay về phía trước. Lại có hai mũi tên bắn qua, bay lướt qua đỉnh đầu chàng. Chàng vẫn không nghe thấy tiếng hò hét nào, không nhìn thấy bóng người nào, nhưng nơi đây đã đến chỗ giăng đầy sát cơ trí mệnh. Ngày tháng thái bình tịnh không khiến cho phòng thủ của Đường Gia Bảo Phố sơ xuất, thanh danh lâu đời không suy sụp của Đường gia tịnh không phải là vì may mắn mà có. Từ trên ngọn cây mà nhìn, cánh rừng này tịnh không phải là vĩnh viễn đi không hết. Trước cánh rừng là một khoảnh đất trống, ngoài hai mươi trượng mới có chỗ giấu mình. Vô luận là ai muốn xuyên qua khoảnh đất hai chục trượng đó đều khó tránh khỏi phải bộc lộ thân hình. Một khi thân hình vừa bộc lộ, lập tức biến thành mục tiêu xạ tiễn. Vô Kỵ đã không thể thoái lui, trước mặt cũng không còn đường đi, lúc đó trên ngọn cây chợt lại có một bóng người thoáng hiện. Thân pháp của người đó phảng phất còn nhanh hơn cả Vô Kỵ, động tác càng nhanh hơn, một mũi tên bắn tới, y thuận tay phẩy văng đi, thân hình búng một cái đã ra ngoài mười trượng. - Người đó là ai ? - Y cố ý bộc lộ thân hình mình, hiển nhiên là vì Vô Kỵ, y dụ mai phục đi mở đường cho Vô Kỵ. Người đó đương nhiên là bằng hữu của Vô Kỵ. Người đầu tiên Vô Kỵ nghĩ tới là Quách Tước Nhi, ngoại trừ Quách Tước Nhi ra, cũng không còn người nào khác. Chàng không nghĩ ngợi gì nữa, thân thể mau mắn hạ xuống, liên tiếp dùng ba thứ thân pháp “Bình Sa Lạc Nhạn”, “Yến Tử Tam Sao Thủy”, Phi Điểu Đầu Lâm”, chàng mau chóng xuyên qua khỏi khoảnh đất trống, phóng vào vườn hoa. Nằm phục dưới một luống hoa thược dược, chàng nghe thấy một tràng tiếng cước bộ nhanh nhẹn phóng qua. Mai phục ngầm ở đây tuy cũng đã bị bóng người hồi nãy dụ đi, nhưng vườn hoa này cũng tuyệt không phải là nơi có thể lưu lại lâu. Chàng nên đi đâu ? Chàng không dám hạ quyết định một cách khinh thị, vô luận là đi đâu, chàng đều không nắm chắc có thể thoát thân. Giữa lúc đó, chàng chợt nhìn thấy một kỳ tích. Sao giăng đầy trời. Chàng chợt nhìn thấy một cụm hoa thược dược đang di động, không phải là lá cây đung đưa, mà là rễ đang di động. Cội rễ một chùm chợt rời khỏi mặt đất, giống như có một bàn tay vô hình lôi kéo cụm hoa đó lên. Dưới đất lộ ra một huyệt động, trong huyệt động đột nhiên lộ ra một cái đầu. Không phải là đầu chuột đất, cũng không phải là đầu thỏ, mà là đầu người, đầu tóc bù xù, dài thượt, đã hoa râm. Vô Kỵ thất kinh, còn chưa nhìn rõ diện mục của hắn, người đó đã lên tiếng: - Có phải người của Đường gia muốn tìm ngươi ? Vô Kỵ không thể không thừa nhận. Người đó thốt: - Vô đây, mau vô đây. Nói xong câu đó, đầu của hắn đã rụt trở lại. Người đó là ai ? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện từ dưới đất ? Tại sao lại muốn Vô Kỵ theo hắn vào trong động ? Trong cái động đó có bí mật gì ? Vô Kỵ không tưởng nổi, cũng không có thời gian nghĩ ngợi. Chàng lại nghe thấy một tràng tiếng cước bộ, lần này đang phóng qua bên chàng. Giữa những luống hoa phảng phất còn có ánh lửa lấp lóe. Chàng chỉ còn nước trốn vào trong cái động đó, chàng hoàn toàn không còn đường chọn lựa. Bởi vì chàng đã nghe thấy thanh âm của Đường Khuyết. Trong động không ngờ có một địa đạo rất sâu, Vô Kỵ nhảy tọt vào, dùng cụm hoa thược dược che lại miệng động, bên trong lập tức biến thành một màn hắc ám, cả thò tay mình ra cũng không nhìn thấy được. Tiếng cước bộ bên trên càng gấp gáp, càng nhiều, qua một hồi rất lâu mới nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của người hồi nãy: - Ngươi đi theo ta. Vô Kỵ chỉ còn nước mò mẫm, lần theo địa đạo đi về phía trước, địa đạo eo hẹp, chỉ đủ để một người bò đi. Người trước mặt bò rất chậm. Hắn không thể không đặc biệt cẩn thậm, bởi vì nếu hắn bò nhanh hơn, Vô Kỵ liền nghe thấy một tràng tiếng xích sắt chấn động. Sau đó Vô Kỵ mới biết tay chân người đó đều bị xích sắt khóa giữ, cả binh khí bén nhọn cũng không chém đứt được loại xích sắt đó. Hắn của phải là người của Đường gia không ? - Nếu hắn là người của Đường gia, tại sao có thể bị người ta dùng xích sắt khóa giữ, nhốt dưới đất ? Nếu hắn không phải là người của Đường gia, hắn là ai ? Sao lại đến đây ?
oOo
Địa đạo phảng phất rất sâu, lại không biết sâu bao nhiêu, phảng phất rất dài, lại không biết dài bao nhiêu. Vô Kỵ chỉ cảm thấy địa đạo vốn rất âm lãnh đã dần dần nóng bức, ẩn ước còn có thể nghe thấy tiếng nước suối chảy, chàng có thể đoán được ở đây là bên dưới dòng suối. Sau đó chàng nghe lão nhân đó nói: - Đến rồi. Ở đây vẫn không có đèn, không có ánh sáng, Vô Kỵ vẫn chưa nhìn thấy gì. Nhưng chàng đã có thể đứng lên, hơn nữa có thể cảm thấy nơi đây rất rộng rãi. Chàng lại nghe lão nhân đó nói: - Đây là nhà của ta. Đây còn là ở dưới đất, nhà của lão nhân đó sao lại ở dưới đất ? Lẽ nào lão không thể gặp người ta ? Không muốn gặp người ta ? Hay là người ta không để cho lão gặp ? Ở đây vẫn là Đường Gia Bảo Phố, nếu lão không phải là người của Đường gia, nhà của lão sao lại ở Đường Gia Bảo Phố ? Nếu lão là người của Đường gia, tại sao lại trú dưới đất ? Thanh âm nói chuyện của lão nhân đó trầm lắng, khàn khàn, phảng phất tràn đầy thống khổ, thống khổ không thể nói ra với người ta. Vô Kỵ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi lão, nhưng lão đã hỏi Vô Kỵ trước: - Ngươi có mang theo đuốc không ? - Không. - Có mang theo hỏa liêm hỏa thạch không ? - Cũng không. Không có lửa, không có ánh sáng, nhìn không thấy. Chỗ thò năm ngón tay của mình ra cũng không thấy, không có ánh sáng thật là một chuyện rất thống khổ. Vô Kỵ nói: - Ở đây là nhà của ông, ông đáng lẽ nên giữ đồ dẫn lửa. Lão nhân hỏi: - Ta cần có đồ dẫn lửa làm gì ? Vô Kỵ đáp: - Thắp đèn. Lão nhân hỏi: - Ta tại sao phải thắp đèn ? Vô Kỵ hỏi: - Ông chưa từng thắp đèn sao ? Lão nhân đáp: - Ta chưa bao giờ thắp đèn, ở đây cũng không thể thắp đèn. Vô Kỵ ngẩn người. Chàng thật không thể tưởng tượng được một người làm sao có thể quanh năm sinh hoạt ở một địa đạo tối tăm không ánh mặt trời như vầy. Lão nhân lại hỏi: - Ngươi là ai ? Sao lại đến đây ? Ngươi tìm Đường gia có phải là có thù hận gì không ? Lão hỏi một hơi ba câu hỏi, Vô Kỵ cả một câu cũng không trả lời. Vô Kỵ cả một chữ cũng không nói. Lão nhân hỏi: - Ngươi tại sao lại không nói ? Vô Kỵ đáp: - Bởi vì ta không nhìn thấy lão, ta tuyệt không nói với người ta không nhìn thấy. Lão nhân thốt: - Nếu ngươi không quá ngu, hiện tại đáng lẽ đã nghĩ đến ta là người mù. Vô Kỵ quả thật đã nghĩ đến điểm đó. Lão nhân thốt: - Ngươi nhìn không thấy ta, ta cũng nhìn không thấy ngươi, vậy là rất công bình rồi. Vô Kỵ vẫn không nói gì. Chàng chừng như thật đã hạ quyết tâm tuyệt không nói với người mình không nhìn thấy. Lão nhân cũng không nói gì. Một người trẻ tuổi bị một lão đầu tử thần bí quái dị dẫn đến một nơi như vầy, làm sao có thể nhịn không mở miệng ? Lão tính Vô Kỵ sớm muộn gì sẽ nhịn không nổi, lão không tưởng được Vô Kỵ hoàn toàn khác biệt với người khác. Vô Kỵ trầm lắng nhẫn nhịn phi thường. Cũng không biết đã qua bao lâu, lão nhân trái lại lại nhịn không được, chợt hỏi: - Ta bội phục ngươi, tiểu tử ngươi thật là giỏi. Vô Kỵ không mở miệng. Lão nhân thốt: - Ngươi đương nhiên có thù với Đường gia, nhưng ngươi không ngờ có thể trà trộn lọt vào Đường Gia Bảo Phố, không ngờ có can đảm đến cấm khu của Đường Gia Bảo Phố thám thính, bằng vào một điểm đó, đã rất là giỏi rồi. Vô Kỵ không mở miệng. Lão nhân thốt: - Đến lúc này, chỗ này, ngươi không ngờ vẫn có thể nhẫn nhịn trầm tĩnh, xem chừng đã tính ta ở đây nhất định có đèn, nếu quả ngươi kiên trì không mở miệng, ta sẽ thắp đèn lên. Lão thở dài, lại nói: - Tiểu tử trẻ tuổi như ngươi thật không có nhiều, ta thật rất cần một bằng hữu như ngươi. Vô Kỵ vẫn không mở miệng. Vô luận lão nhân đó nói gì, chàng cả một chút phản ứng cũng không có. Tới lúc đó, đèn đã được thắp lên. Ánh đèn chiếu ra từ một trản thủy tinh đăng chế tác cực kỳ tinh xảo, vô luận dưới bất kỳ tình huống nào, vô luận gió lớn tới cỡ nào, đều tuyệt đối không động được tới ngọn lửa trong lồng đèn. Đối với đèn, lão ta nhất định phải đặc biệt cẩn thận, bởi vì nơi này đâu đâu cũng chất đầy lưu huỳnh, tiêu thạch, hỏa dược, chỉ cần sơ sài một chút, hậu quả khó thể tưởng nổi. Lão nhân ngồi sau một cái bàn rất lớn, trên bàn đặt đầy khí cụ mà Vô Kỵ chưa từng thấy qua, có thứ giống như ngân châm, có thứ giống như ống điếu, có thứ giống như hạt nhãn khô, có thứ cong cong quẹo quẹo. Trong địa thất vừa tối mù, vừa ẩm ướt, ngoại trừ cái bàn đó ra, trong góc còn có một cái giường. Lão nhân đó hoạt động trong huyệt động này giống như một con chuột đất, tay chân đều bị người ta dùng một sợi xích sắt rất to khóa buộc, trên bộ mặt trắng tái vì không khí ẩm thấp mà mọc đầy lang ben to như đồng tiền, nhìn giống như một cái mặt nạ rẻ tiền, từ trên thân người lão ta phát ra một mùi hôi khăm khẳm, lão ta ít nhất đã một năm liền chưa tắm rửa. Y phục mặc trên người lão đã rách rưới tới mức cả ăn mày cũng không thèm đụng đến. Lão sống không khác gì một con chó. Nhưng thần tình của lão, động tác của lão, lại khơi khơi mang theo một thứ ngạo khí khó tả. Một người như vậy còn có chỗ nào đáng để kiêu ngạo ? Vô Kỵ đang nhìn tay lão. Toàn thân lão vừa dơ dáy vừa hôi thúi, đôi tay lại sạch sẽ lạ thường, không những sạch sẽ mà còn rất ổn định. Ổn định một cách lạ thường. Lão tuy mù như một con dơi, sống không khác gì một con chó, đôi tay lại bảo dưỡng rất tốt. Lão đặt đôi tay trên bàn, cũng không biết vì để bảo vệ cho sạch sẽ khô ráo, hay là khoe với người ta. Vô Kỵ không thể không chú ý đến đôi tay đó. Chàng không bao giờ tưởng được một người như vậy lại có một đôi tay như vậy. Ngọn lửa trong thủy tinh đăng cực kỳ ổn định. Lão nhân hỏi: - Hiện tại ngươi có phải đã nhìn thấy ta ? Vô Kỵ đáp: - Ừm. Lão nhân hỏi: - Hiện tại ngươi có phải đã có thể nói được rồi ? Vô Kỵ hỏi: - Ngươi là ai ? Câu đó chàng vốn không muốn hỏi, lại nhịn không được phải hỏi, bởi vì trong lòng chàng chợt có một ý tưởng rất kỳ quái. Không những kỳ quái, mà còn đáng sợ. Lão nhân phảng phất cũng bị câu hỏi đó làm giật mình, lẩm bẩm: - Ta là ai ? Ta là ai ? Trên mặt lão tuy hoàn toàn không có biểu tình gì, trong thanh âm lại mang theo một nỗi thống khổ và trào phúng vô phương hình dung được. Lão bỗng thở dài: - Ngươi vĩnh viễn không tưởng được ta là ai, bởi vì chính ta cũng cơ hồ đã quên ta là ai. Vô Kỵ lại nhìn tay lão, trong lòng lại dâng lên một ý tưởng vừa kỳ quái, vừa đáng sợ. Một ý tưởng mà cả chính chàng cũng không dám tin, lại khơi khơi không khỏi nghĩ tới. Bởi vì thần tình kiêu ngạo của lão nhân đó, bởi vì đôi tay ổn định lạ thường của lão, cũng bởi vì Mật Cơ. - Nàng tại sao nhất định phải đến Đường Gia Bảo Phố ? Đường Khuyết tại sao nhất định muốn dồn nàng vào tử địa ? Vô Kỵ chợt thốt: - Ta biết ngươi là ai. Lão nhân cười lạnh: - Ngươi biết sao ? Vô Kỵ đáp: - Ngươi họ Lôi. Ánh mắt chàng ghim chặt trên mặt lão nhân, sắc mặt lão nhân quả nhiên đã có biến, biến thành rất đáng sợ. Vô Kỵ không dám nhìn mặt lão nữa, nói lớn: - Ngươi là Lôi Chấn Thiên ! Toàn thân lão nhân đột nhiên bạnh cứng, giống như có một mũi châm đột nhiên đâm thấu tủy sống. Qua một hồi rất lâu, rất lâu, cả người lão lại chừng như đột nhiên băng hội, nói từng tiếng: - Không sai, ta là Lôi Chấn Thiên !
oOo
Giang Nam Lôi gia bằng vào độc môn hỏa dược ám khí mà thành danh, cho tới nay đã được hai trăm năm. Hai trăm năm qua, biến hóa trong giang hồ cực nhiều, thanh danh của bọn họ lại thủy chung vẫn bảo trì không lụn bại. Giang Nam Phích Lịch Đường không những uy chấn võ lâm, thế lực hùng hậu, hơn nữa còn là hào phú có tiếng trong giang hồ, đệ tử Lôi gia vô luận đi đến đâu đều được người ta hoan nghênh tôn trọng. Đặc biệt là Đường chủ hiện thời, Lôi Chấn Thiên, không những văn võ song toàn, hùng tài đại lược, mà còn là mỹ nam tử hữu danh trong giang hồ. Lão nhân mù như dơi, dơ thúi như chó hoang đó không ngờ chính là chủ nhân của Giang Nam Phích Lịch Đường, Lôi Chấn Thiên ! Chuyện này có ai có thể tin chứ ? Ai dám tin chứ ? Vô Kỵ tin. Chàng đã sớm nghĩ đến điểm này, nhưng chàng lại vẫn không thể không kinh hãi, không thể không hỏi: - Ngươi sao lại có thể biến thành bộ dạng như vầy ? Có phải là người của Đường gia đã bán đứng ngươi ? Kỳ thật chàng bất tất phải hỏi cũng biết đây là thủ đoạn của Đường gia. Tuy chàng cũng không tưởng tượng được sau khi Phích Lịch Đường và Đường gia liên hôn kết minh sẽ có hạ trường bi thảm như vậy, nhưng chàng cũng biết tài phú và quyền thế của Đường gia tuyệt không cho phép người khác chia hưởng. Hiện tại tài phú và quyền thế của Phích Lịch Đường đều đã biến thành vật trong túi của Đường gia, Lôi Chấn Thiên đương nhiên đã mất đi giá trị lợi dụng. Hiện tại lão sống tuy như con chó, nhưng lão còn có thể sống là một kỳ tích. Vô Kỵ lại hỏi: - Chúng tại sao còn chưa giết ngươi ? - Bởi vì ta còn có đôi tay này. Lôi Chấn Thiên thò tay ra, tay của lão vẫn ổn định làm sao, linh xảo làm sao, mạnh mẽ làm sao. Lão lại ưỡn ngực, kiêu ngạo thốt: - Một khi ta còn có đôi tay này, bọn chúng không thể giết ta, cũng không dám giết ta. Vô Kỵ hỏi: - Tại sao không dám ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Bởi vì nếu ta chết, “Tán Hoa Thiên Nữ” của bọn chúng cũng chết. Vô Kỵ hỏi: - Tán Hoa Thiên Nữ ? Tán Hoa Thiên Nữ là ai ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Tán Hoa Thiên Nữ không phải là một người, mà là một thứ ám khí. Lão chầm chậm nói tiếp: - Một thứ ám khí vô tiền khoáng hậu, thứ ám khí đó một khi xuất hiện trong giang hồ, tất cả mọi ám khí trên thế gian đều sẽ biến thành không khác gì đồ chơi của trẻ nít. Trên thế gian thật có thứ ám khí đáng sợ như vậy sao ? Có ai tin được ? Vô Kỵ tin. Chàng nhớ đến ám khí trong hầu bao của Đường Ngọc. Hai mũi ám khí đó tuy chưa hại chết người, trái lại đã hại chính Đường Ngọc, nhưng uy lực của nó ai ai cũng thấy được. Đường Ngọc chỉ bất quá bị đâm một chút đã thành phế nhân, y thuận tay quăng ám khí đó ra đã chấn hủy một góc miếu. Thứ ám khí đó không những có độc của Đường Môn, cũng có uy lực hỏa khí độc môn của Phích Lịch Đường. Có thể đem hai thứ độc môn ám khí uy chấn thiên hạ đó hỗn hợp lại thành một, trên thế gian còn có ai có thể đón đỡ ? Lòng bàn tay Vô Kỵ đã đẫm mồ hôi lạnh. Lôi Chấn Thiên thốt: - Đường gia đã có dã tâm xưng bá thiên hạ từ sớm, chỉ cần thứ ám khí đó vừa chế tạo thành công, thời kỳ bọn chúng xưng bá thiên hạ đã đến. Vô Kỵ hỏi: - Hiện tại thời kỳ đó đã đến chưa ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Còn chưa. Lão ngạo nghễ nói tiếp: - Không có ta là không có Tán Hoa Thiên Nữ, bởi vì hiện tại thứ ám khí đó vẫn còn chưa hoàn toàn chế tạo thành công, cho nên bọn chúng tuyệt không dám động đến ta. Vô Kỵ hỏi: - Nếu quả bọn chúng chế tạo thành công ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Có Tán Hoa Thiên Nữ là không còn Lôi Chấn Thiên ta. Vô Kỵ nói: - Cho nên ngươi tuyệt không thể để cho bọn chúng thành công nhanh chóng. Lôi Chấn Thiên thốt: - Tuyệt không thể. Vô Kỵ chung quy đã thở phào. Lôi Chấn Thiên thốt: - Sống như ta, có người nhất định sẽ nghĩ ta thà chết còn sướng hơn, nhưng ta vẫn không muốn chết. Vô Kỵ nói: - Nếu ta là ngươi, ta cũng tuyệt không thể chết, chỉ cần ta còn có thể sống còn, nhất định phải sống, chỉ cần còn có thể sống thêm một ngày, phải sống thêm một ngày. Lôi Chấn Thiên thốt: - Ồ ? Vô Kỵ nói: - Bởi vì ta còn phải đợi cơ hội báo phục, cơ hội lúc nào cũng có thể đến, chỉ cần người còn sống, là còn cơ hội. Lôi Chấn Thiên thốt: - Đúng. Lão chợt biến thành rất hưng phấn: - Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên thật là người ta muốn tìm. Vô Kỵ còn chưa hoàn toàn minh bạch ý tứ của lão, chỉ còn nước đợi lão nói tiếp. Lôi Chấn Thiên thốt: - Hiện tại mắt của ta đã mù, lại bị bọn chúng khóa nhốt như chó hoang ở đây, cho dù có cơ hội, ta cũng vị tất có thể nắm lấy, cho nên ta nhất định phải tìm một bằng hữu có thể giúp ta. Lão mò mẫm, nắm chặt tay Vô Kỵ: - Ngươi chính là thứ bằng hữu mà ta cần, ngươi nhất định phải làm bằng hữu của ta. Tay Vô Kỵ băng lãnh. Chàng không bao giờ tưởng được chủ nhân của Phích Lịch Đường có thể cầu xin chàng làm bằng hữu, chàng nhịn không được phải hỏi: - Ngươi có biết ta là ai không ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Không cần biết ngươi là ai cũng vậy. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi làm sao biết ta có thể làm bằng hữu của ngươi ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Ta không biết, nhưng ta biết người của Đường gia có nguyên tắc. Vô Kỵ hỏi: - Nguyên tắc gì ? Lôi Chấn Thiên hỏi: - Không phải là bằng hữu thì là thù địch. Vô Kỵ thốt: - Ta đã từng nghe câu đó. Lôi Chấn Thiên nói: - Ta cũng có nguyên tắc của ta, một khi ngươi không phải là bằng hữu của Đường gia, thì là bằng hữu của ta. Lão lại hỏi Vô Kỵ: - Ngươi có phải là bằng hữu của Đường gia không ? Vô Kỵ đáp: - Ta không phải. Lôi Chấn Thiên nói: - Vậy ngươi đã là bằng hữu của ta.
oOo
Ánh đèn chiếu trên mặt Lôi Chấn Thiên, trên mặt lão tràn đầy khát vọng và khẩn cầu. Lão khát vọng một bằng hữu như vậy. Lão khẩn cầu người đó làm bằng hữu của lão. Nhưng lão lại không biết người đó là ai. Vô Kỵ chung quy thở dài: - Không sai, ta đã không phải là bằng hữu của Đường gia, đương nhiên là bằng hữu của ngươi. Chàng càng không tưởng được mình có thể đáp ứng yêu cầu của chủ nhân Phích Lịch Đường, đáp ứng làm bằng hữu của lão. Chàng đáp ứng chỉ là vì hiện tại Lôi Chấn Thiên đã không còn là Lôi Chấn Thiên, chỉ bất quá là một lão nhân mù lòa bị lăng nhục lừa gạt, bị xích trói chịu đựng thống khổ. Chàng vô phương coi lão nhân đáng thương đó là thù địch của chàng. Chàng đáp ứng chỉ vì chàng biết hiện tại bọn họ quả thật đang cùng trên một chiến tuyến, nếu bọn họ làm bằng hữu, tất có lợi hơn. Hiện tại Triệu Vô Kỵ đã không còn là một thiếu niên xung động nữa, cho dù chàng còn chưa học cách lợi dụng người ta, ít ra chàng cũng có thể phân đo lợi hại, biết nên làm sao mới có lợi cho mình. Đó là một điểm rất trọng yếu. Chuyện có lợi mà không làm hại người ta, chỉ cần là người có lý trí, tuyệt không nên cự tuyệt. Hiện tại Lôi Chấn Thiên đã buông tay chàng, lại vẫn tỏ vẻ rất cao hứng, lẩm bẩm: - Ngươi tuyệt sẽ không hối hận, ngươi kết giao bằng hữu với ta, ta bảo đảm ngươi tuyệt sẽ không hối hận. Vô Kỵ điềm đạm thốt: - Ta nghĩ ngươi hiện tại nhất định đã hối hận. Lôi Chấn Thiên hỏi: - Ta hối hận cái gì ? Vô Kỵ đáp: - Hối hận ngươi đã kết giao với thứ bằng hữu như Đường gia. Sắc mặt Lôi Chấn Thiên lập tức trầm hạ: - Nhưng ta tịnh không trách bọn chúng, ta chỉ tự trách mình. Vô Kỵ hỏi: - Sao vậy ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Bởi vì ta đã coi thường bọn chúng. Lão nắm chặt song quyền, gằn từng tiếng: - Vô luận là ai đánh giá thấp đối thủ của mình đều là sai lầm tuyệt đối không thể tha thứ, tuyệt không đáng để tội nghiệp. Đó là bài học qua những kinh nghiệm thống khổ của lão. Vô Kỵ thốt: - Câu nói đó ta nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ. Lôi Chấn Thiên nói: - Ngươi đã biết về con người của ta, nhất định cũng đã từng nghe qua chuyện về ta. Vô Kỵ thừa nhận. Lôi Chấn Thiên thốt: - Ngươi nếu nghĩ ta vì tham mỹ sắc của Đường Quyên Quyên mới đáp ứng hôn sự đó, ngươi đã lầm. Vô Kỵ hiện tại mới biết nữ nhân lúc cười mắt híp lại thành một đường tên là Quyên Quyên. Quyên Quyên quả thật là một nữ nhân rất đẹp, không những đẹp mà còn có một thứ hấp dẫn lực làm cho nam nhân mê mệt. Nữ nhân như ả ta, cho dù có nam nhân vì ả mà đi chết, Vô Kỵ cũng không cảm thấy kỳ quái. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi không phải là vì ả ? Lôi Chấn Thiên cười lạnh: - Ta không phải là một nam nhân chưa từng thấy mỹ sắc, vợ của ta cũng là mỹ nhân. Vợ trước của lão là Mật Cơ. Cái đẹp của Mật Cơ, sức hấp dẫn của Mật Cơ, Vô Kỵ cũng cảm nhận được. Lôi Chấn Thiên thốt: - Nhưng hiện tại ta đã bỏ rơi nàng ta, ta biết nàng ta nhất định sẽ không tha thứ cho ta, bởi vì ta cũng không thể tha thứ cho chính mình. Lão buồn bã nói: - Trên thế gian có rất nhiều chuyện cũng như vậy, lúc mình đã mất nó mới biết nó đáng quý. Đó cũng là một bài học bắt nguồn từ kinh nghiệm thống khổ của lão. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi tại sao lại bỏ rơi vợ mình ? Tại sao lại đáp ứng hôn sự đó ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Bởi vì dã tâm của ta. Vô Kỵ hỏi: - Dã tâm xưng bá võ lâm ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Đường gia muốn lợi dụng ta xưng bá thiên hạ, ta cũng muốn lợi dụng bọn chúng như vậy, chỉ tiếc ... Vô Kỵ thốt: - Chỉ tiếc ngươi đánh giá thấp bọn chúng, người của Đường gia còn lợi hại hơn trong tính toán của ngươi nhiều. Lôi Chấn Thiên thừa nhận: - Cho nên mắt ta mới bị mù, mới bị người ta xích xiềng như một con chó vậy. Lão lại dụng lực nắm chặt tay Vô Kỵ: - Cho nên ta nhất định cần ngươi trợ giúp ta. Vô Kỵ hỏi: - Ta có thể làm gì cho ngươi ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Ta còn có bằng hữu, Phích Lịch Đường còn có đệ tử, nếu bọn họ biết tình huống hiện tại của ta, nhất định sẽ nghĩ cách cứu ta ra. Vô Kỵ hỏi: - Tình huống hiện tại của ngươi bọn họ đều không biết ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Bọn họ hoàn toàn không biết, bọn họ vẫn nghĩ ta luôn luôn đang hưởng phước ở đây. Lão lại nói: - Đường gia đã hoàn toàn cách ly ta với người khác, mười tháng nay, ngươi là người còn sống đầu tiên ta gặp. Mười tháng nay, vật hoạt động duy nhất lão có thể đụng tới là một cái rỗ. Cái rỗ thòng từ trên xuống chuyên chở tất cả mọi thực vật và thức uống nhu yếu cho lão, đánh đổi lấy hỏa khí lão làm trong ngày. Nếu quả ngày nào không có hỏa khí, sang ngày thứ hai lão chỉ còn nước nhịn đói. Đó là một thứ giao dịch rất thực tế. Tác phong của Đường gia luôn luôn rất thực tế, cho nên luôn luôn rất hữu hiệu. Mười tháng nay, chuyện duy nhất khiến cho lão cảm thấy vừa ý là đào địa đạo đó. Lão tịnh không phải thật muốn đào một địa đạo trốn ra khỏi Đường Gia Bảo Phố, lão biết chuyện đó là chuyện không thể làm. Lão đào địa đạo đó chỉ bất quá là kiếm cho mình có chuyện làm, để cho mình còn chút hy vọng. Một người nếu cả hy vọng cũng không có, làm sao có thể sống còn ? Lôi Chấn Thiên thốt: - Ta đã khổ công mười tháng, tuy mục tiêu của ta vẫn còn rất xa, địa đạo này tuy chỉ đào tới vườn hoa, nhưng ta lại vẫn có thu hoạch. Vô Kỵ nói: - Ngươi đã cứu ta. Lôi Chấn Thiên thốt: - Ta vì vậy mà đã tìm được một bằng hữu. Vô Kỵ thở dài: - Chỉ tiếc bằng hữu của ngươi không còn sống được lâu. Lôi Chấn Thiên hỏi: - Tại sao ? Vô Kỵ đáp: - Ngươi đương nhiên biết muốn trà trộn lọt vào Đường Gia Bảo Phố tịnh không phải dễ. Lôi Chấn Thiên đáp: - Không phải dễ phi thường. Vô Kỵ thốt: - Ta tịnh không phải trà trộn lọt vào, ta là khách nhân của Đường gia, là Đường Khuyết dẫn ta vào, chỗ ta ở là khách phòng nơi Đường gia chiêu đãi tân khách. Lôi Chấn Thiên nói: - Ngón nghề của ngươi không tệ. Vô Kỵ hỏi: - Nếu Đường Khuyết phát hiện khách nhân của hắn đột nhiên không thấy mặt, ngươi nghĩ ta còn có thể sống bao lâu ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Hắn không thể phát hiện. Vô Kỵ hỏi: - Tại sao ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Bởi vì hắn còn chưa phát hiện ngươi không đang ở trong khách phòng, ta sẽ đưa ngươi về. Vô Kỵ cười khổ: - Ngươi làm sao đưa ta về được ? Cho ta ăn thuốc tàng hình ? Biến ta thành ruồi ? Đó quả thật là một nan đề. Lôi Chấn Thiên lại xem chừng đã có tính toán từ sớm: - Ta trước tiên đưa ngươi lần theo địa đạo đến vườn hoa. Vô Kỵ hỏi: - Sau đó ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Sau đó ta xông ra trước. Lão lại giải thích: - Bọn người mai phục ở đây phát hiện ta, nhất định sẽ động dụng toàn lực truy tìm ta. Vô Kỵ thốt: - Lần này ngươi nhất định sẽ bị bọn chúng bắt được. Lôi Chấn Thiên nói: - Ta không quan hệ gì, hiện tại Tán Hoa Thiên Nữ còn chưa chế tạo thành công, bọn chúng cho dù có bắt được ta, tối đa cũng chỉ bất quá đem ta về, xiềng thêm một hai vòng xích. Vô Kỵ thốt: - Bọn chúng nhất định sẽ hỏi ngươi tại sao lại chạy trốn. Lôi Chấn Thiên đáp: - Ta có thể không nói. Lão ngạo nghễ nói: - Ta là Lôi Chấn Thiên, bọn chúng cũng nên biết Lôi Chấn Thiên không phải là trẻ nít không có năng lực, nếu ta thật muốn xông ra huyệt động đó tịnh không phải là chuyện không làm được. Vô Kỵ không thể không thừa nhận, vô luận tính làm sao, Lôi Chấn Thiên đều có thể coi là nhất lưu cao thủ trong đương kim thiên hạ. Lôi Chấn Thiên nói: - Không cần biết ra sao, ta đều tuyệt không thể đem cái địa đạo này khai ra. Vô Kỵ hỏi: - Tại sao ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Bởi vì ta còn muốn ngươi dùng cái địa đạo này đến liên lạc với ta. Lão lại nói: - Một khi ngươi có tin tức gì, phải nghĩ cách đến đây cho ta biết. Vô Kỵ hỏi: - Nếu ta quên ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Ngươi tuyệt sẽ không quên, bởi vì ta tuyệt sẽ không quên. Ta đã không quên ngươi, lúc nào cũng có thể đem bí mật của ngươi nói cho Đường Khuyết biết. Câu nói đó lão tịnh không nói ra, cũng bất tất phải nói ra. Vô Kỵ không phải là khờ. Lôi Chấn Thiên thốt: - Lúc bọn họ truy đuổi ta, ngươi chớp thời cơ xông vào khu rừng. Vô Kỵ nói: - Lọt vào cánh rừng đó, ta vẫn không quay về được. Lôi Chấn Thiên hỏi: - Sao vậy ? Vô Kỵ đáp: - Cánh rừng đó là một mê trận. Lôi Chấn Thiên thốt: - Ngươi chỉ cần ghi nhớ, tiến ba thoái một, tả ba hữu một là có thể đi xuyên qua khu rừng. Vô Kỵ hỏi: - Đơn giản vậy sao ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Trên thế gian có rất nhiều chuyện bề ngoài rất phức tạp, nói ra lại rất đơn giản. Đó cũng là một bài học rất tốt. Một người sau khi đã trải qua vô số đả kích, có thể biến thành rất thông minh. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi nghĩ ta có bao nhiêu cơ hội ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Ít ra là có bảy thành. Vô Kỵ tuy không phải là một con bạc chân chính, nhưng đối với chàng mà nói, có bảy thành cơ hội đã quá đủ. Lôi Chấn Thiên hỏi: - Hiện tại ngươi còn có câu hỏi gì nữa không ? Vô Kỵ đáp: - Còn có một. Lôi Chấn Thiên thốt: - Ngươi cứ hỏi. Vô Kỵ hỏi: - Địa đạo này do một mình ngươi đào ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Trừ ta ra còn có ai khác chứ ? Vô Kỵ đáp: - Trừ ngươi ra, đáng lẽ còn có một người. Lôi Chấn Thiên hỏi: - Người nào ? Vô Kỵ đáp: - Một người giúp ngươi chuyển đất ngươi đào đi. Chàng từ từ nói tiếp: - Địa đạo này không phải là ngắn, đất đào nhất định không ít, nếu không có ai vận chuyển đi, đống đất đào đó lẽ nào ngươi nuốt hết vô bụng ? Đó không những là một nan đề, hơn nữa là chuyện rất quan trọng. Song quyền của Vô Kỵ đã nắm chặt. Nếu Lôi Chấn Thiên không thể trả lời câu hỏi đó, biểu thị lời nói của lão hoàn toàn giả dối. Vậy thì quyền đầu của Vô Kỵ lập tức đánh vào chỗ yếu hại nơi cổ họng lão. Một quyền đó nhất định trí mệnh. Lôi Chấn Thiên lại cười cười: - Câu hỏi đó thật là hỏi rất hay, cực hay. Thanh âm của lão rất đắc ý: - Kỳ thật chính ta cũng đã nghĩ tới từ lâu, nếu vấn đề đó không thể giải quyết, ta căn bản không thể đào địa đạo đó, bởi vì ta không thể nuốt đống đất đó. Vô Kỵ nói: - Muốn giải quyết vấn đề đó tịnh không phải là dễ. Lôi Chấn Thiên đáp: - Quả thật rất không dễ dàng. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi đã giải quyết ? Lôi Chấn Thiên đáp: - Nếu ngươi đến đây trước đây, nếu ngươi đo đạc cái huyệt động này, sẽ phát giác huyệt động này mỗi ngày một nhỏ lại, hiện tại ít ra đã nhỏ đi vài thước. Vô Kỵ giật mình: - Có phải là vì bốn bức vách càng lúc càng dày ? Lôi Chấn Thiên mỉm cười: - Ngươi thật không ngu. Đào đất trộn với nước, trét lên vách, cái huyệt đó vốn là huyệt đất, bốn vách đều làm toàn bằng bùn đất, ai cũng không thể tính coi cái huyệt đó lớn nhỏ cỡ nào. Ai cũng không thể nghĩ đến điểm đó. Cách đó nói ra tuy rất đơn giản, nếu không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt đối không nghĩ ra. Vô Kỵ chợt phát hiện Lôi Chấn Thiên còn tài trí hơn xa trong tưởng tượng của chàng. Nhưng hiện tại lão đã bị xiềng xích như một con chó hoang ở đây, người của Đường gia xem ra càng đáng sợ hơn. Hiện tại Đường Khuyết có phải đã phát hiện Vô Kỵ không còn ở khách phòng ? Nếu hắn đã phát hiện, Vô Kỵ bây giờ quay về không khác gì là tự chui đầu vào lưới. Nhưng Vô Kỵ làm sao có thể không quay về ? Chàng đã không thể giống như Lôi Chấn Thiên, cả đời trốn trong địa động tối tăm không ánh mặt trời, chàng cũng không còn đường nào khác có thể đi. Chàng chỉ còn nước mạo hiểm. Mạo hiểm hết lần này tới lần kia, lúc nào cũng là mạo hiểm, mỗi một lần mạo hiểm đều có thể là lần cuối cùng. Vô luận đối với ai mà nói, thứ áp lực đó quá lớn. Tính toán của Lôi Chấn Thiên hoàn toàn chính xác. Lão vừa xông ra khỏi địa đạo, tất cả mọi mai phục ngấm ngầm lập tức phát động, toàn lực truy đuổi lão. Đối với Đường gia mà nói, Lôi Chấn Thiên thật quá trọng yếu, còn trọng yếu hơn xa bất kỳ người nào. Bọn chúng tuyệt không thể để cho lão trốn thoát. Cho nên Vô Kỵ đã có cơ hội. Chàng nắm chắc cơ hội trong nháy mắt đó, phóng qua khỏi khoảnh đất trống, xông vào khu rừng. - Tiến ba thoái một, tả ba hữu một. Phương pháp đó tưởng tất cũng tuyệt đối chính xác. Phương đông đã hừng sáng, sương mù trắng xám đã dần dần bốc lên quẩn quyện quanh những thân cây, Vô Kỵ lần theo thân cây tiến về phía trước, tiến ba thoái một, tả ba hữu một ... Giữa lúc đó, đột nhiên chàng nghe có một người lạnh lùng thốt: - Cách bước đó của ngươi cả đời cũng không đi khỏi được.