Hồi 66
Có Quỷ Hồn Là Chuyện Đáng Mừng
Lương Trung Sơn vội nói:
- Phải rồi! Thiếu gia có biết thật không?
A Liệt lạnh lùng đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ biết rõ, chẳng những biết người, mà còn biết rõ thời gian cùng địa điểm.
Bùi phu nhân mạnh dạn giục:
- Vậy ngươi thử nói ta nghe.
Mụ còn hy vọng là A Liệt chỉ hăm dọa để mụ thú thực ra.
A Liệt cất giọng lạnh như băng nói:
- Người đó là Lục nhất Biều. Tại hạ nói có đúng không?
Lương Trung Sơn kinh ngạc la lên:
- Lục nhất Biều ư? Lão ta là người có thanh danh tốt đẹp kia mà?
Bùi phu nhân trợn mắt lên hỏi:
- Chẳng lẽ thanh danh ta không tốt đẹp chăng?
Lương Trung Sơn thở dài đáp:
- Lão nô tuyệt không có ý nghĩ như vậy.
A Liệt nói:
- Ở đời chẳng thiếu gì kẻ lừa bịp. Lục phu nhân! Không chừng tại hạ phải giết phu nhân.
Bùi phu nhân nhận thấy hành động bất chính đã bại lộ, không muốn phủ nhận nữa, chỉ hỏi:
- Liệu ngươi có làm được không?
A Liệt đáp:
- Tại hạ đã nói trên đời này chẳng có việc gì tuyệt đối không làm được.
Bùi phu nhân lộ vẻ cảnh giác nói:
- Ta khuyên ngươi nên nghĩ kỹ một chút. Nếu để xảy ra cuộc tỷ đấu, e rằng ta không nương tay được.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Huống chi ngươi còn cần đến ta chỉ điểm thì mới có thể luyện võ công của Hóa huyết môn cho đến chỗ thành tựu được. Chẳng lẽ ngươi không muốn học ư?
A Liệt gật đầu đáp:
- Tại hạ không học đâu. Nếu tại hạ yêu cầu phu nhân giúp đỡ thì bậc đại trượng phu phải nghĩ đến điều ân oán phân minh. Tại hạ cầu phu nhân giúp đỡ thì còn nghĩ đến việc giết phu nhân thế nào được?
Bùi phu nhân nói:
- Câu nói của ngươi thật là đáng kính. Đáng tiếc ngươi chẳng biết trọng khinh, không phân lợi hại.
A Liệt lạnh lùng nói:
- Trước khi chúng ta động thủ thì còn đất nói chuyện với nhau. Tại hạ muốn hỏi phu nhân một câu, chẳng hiểu phu nhân có chịu trả lời không?
Bùi phu nhân hỏi lại:
- Điều gì?
A Liệt nói:
- Điều này e rằng phu nhân không chịu nói thật.
Bùi phu nhân hỏi:
- Vậy ngươi có cần biết không?
A Liệt đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ muốn biết lắm.
Chàng đứng lên vói lấy ngọn đèn dầu xuống nói tiếp:
- Đèn tối quá tại hạ không nhìn rõ diện mạo phu nhân.
Lúc A Liệt nói câu này đã khêu đèn cho sáng tỏ. Chàng đặt lại cái đèn như cũ, quay sang nhìn phu nhân hỏi:
- Bùi phu nhân! Xin hỏi phu nhân:
Từ ngày phu nhân thi triển Huyết vũ thần công đến nay đã giết chết bao nhiêu người?
Bùi phu nhân ngấm ngầm xem xét mau lẹ ý tứ của câu hỏi này rồi đáp:
- Giả tỷ ngươi là con trai Tra Nhược Vân thì ta có giết đến ngàn người cũng chẳng can chi.
Bằng không phải là người nhà họ Tra thì mới thắc mắc về vụ này.. Mụ cười lạt nói tiếp:
- Nhất là nếu ngươi có liên can đến những kẻ bị giết lại càng để tâm. Ta nói có đúng không?
Lương Trung Sơn đáp:
- Phu nhân nói vậy là phải, nhưng thiếu gia đúng là huyết nhục của Tra đại gia, tuyệt không có điều gì giả trá.
A Liệt hỏi:
- Bùi phu nhân! Nếu chúng ta không tránh được cuộc quyết đấu sinh tử thì tại hạ có phải là người nhà họ Tra hay không cũng chẳng quan hệ gì. Vậy mà phu nhân không chịu trả lời tại hạ câu trả lời đó ư?
Bùi phu nhân nghe chàng nói có lý liền đáp:
- Ta đã giết hơn hai chục người.
A Liệt hỏi:
- Phu nhân cho số mục đích xác được không?
Bùi phu nhân đáp:
- Cả thảy người.
A Liệt cười liền bám chặt lấy hỏi vặn thêm. Chàng dùng phương pháp quanh co, dương đông kích tây để điều tra cho biết rõ có phải chính mụ đã hạ sát mẫu thân chàng.
Nếu chàng hỏi ngay mụ có hạ sát một người đàn bà mắc bệnh ở phủ Khai phong, chắc mụ phát giác ra điều khác lạ và chưa chắc mụ đã chịu nói thật. Chàng liền hỏi trước số người bị giết ở núi Nga Mi rồi mới chuyển tới phủ Khai phong. Chàng được Bùi phu nhân cho hay ở nơi đây mụ có giết một người.
A Liệt tưởng trái tim chìm xuống, vì chàng biết mụ đúng là hung thủ rồi. Chàng muốn tìm ra sự thực bằng cách điều tra số người bị hại.
Chàng tổng cộng nhân số các nơi quả đúng người.
Dĩ nhiên Lương Trung Sơn đã hiểu ý chàng. Nhưng lão vẫn lo âu chưa chắc chàng có thể nắm vững giết được Bùi phu nhân là tay cao thủ hạng nhất hay không.
Tuy lão không muốn xảy chuyện trong một phe tàn sát lẫn nhau, nhưng cũng không thể trách A Liệt vì chàng ở vào tình trạng phải báo thù. Mặt khác lão lại biết Bùi phu nhân đã đi tư thông với kẻ khác khiến lão không khỏi bất bình thay cho chủ nhân. Vì thế mà lão nảy lòng thù nghịch với mụ.
Có điều Lương Trung Sơn vẫn chưa hiểu A Liệt muốn lợi dụng vụ này để nổi lòng phẫn nộ, không thì chàng chẳng thể hạ độc thủ được.
Bùi phu nhân hỏi một câu tối hậu:
- Ngươi đã thỏa mãn về những lời phúc đáp của ta chưa?
A Liệt đáp:
- Tại hạ thỏa mãn rồi.
Đoạn chàng buông tiếng thở dài, cất tiếng trầm trọng ra chiều băn khoăn nói:
- Tại hạ phải giết phu nhân mất rồi. Xin phu nhân lượng thứ cho.
Bùi phu nhân ngạc nhiên chăm chú nhìn chàng. Đột nhiên mụ nhớ lại thanh âm của A Liệt, bất giác mụ chau mày, vì mụ liên tưởng đến tình trạng lúc chia tay cùng Tra Nhược Vân.
Sau mụ lắc đầu nói:
- Con người thật lắm chuyện kỳ! Muốn nói rõ mà không nói ra được. Ngươi cứ động thủ đi, nhưng ta chẳng thể không kháng cự.
A Liệt nói:
- Dĩ nhiên là thế. Có ai lại bó tay đợi chết bao giờ.
Chàng tiến thêm một bước về phía Bùi phu nhân, thủ thế chuẩn bị tấn công.
Bùi phu nhân cũng đứng phắt dậy, tay nắm cây ngân câu.
Nhưng đột nhiên mụ mặt mày thất sắc, lùi lại một bước.
A Liệt trầm giọng nói:
- Phu nhân bất tất phải lấy làm lạ. Tại hạ thông hiểu tính chất hoa cỏ trong thiên hạ. Vừa rồi tại hạ khêu bấc đèn đã ngấm ngầm bỏ một chút thuốc bột vào. Phu nhân ngửi phải thành ra khí lực giảm đi rất nhiều.
Bùi phu nhân vận công đề khí lộ ra ngoài mặt.
Lương Trung Sơn đứng bên bây giờ mới tỉnh ngộ. Lão ngấm ngầm đề tụ nội lực liền phát giác chân khí bế tắc.
A Liệt nhảy xổ lại vung chưởng đánh tới làm rớt cây ngân câu trong tay Bùi phu nhân xuống đất.
Chàng đưa tay kia ra chụp cổ tay mụ khẽ vặn một cái xoay ra sau lưng rồi mụ không nhúc nhích được nữa.
Bùi phu nhân rên lên một tiếng, để mặc cho A Liệt muốn làm gì thì làm.
A Liệt kiếm một sợi dây vừa bền vừa dai cột hai tay mụ ra sau lưng rồi cột cả hai chân mụ nữa.
Chàng quay lại ngó thấy Lương Trung Sơn đang nhắm mắt điều dưỡng liền nói:
- Lương đại thúc! Đại thúc chờ một lúc là sức lực sẽ khôi phục lại như thường.
Lương Trung Sơn mở bừng mắt ra thấy A Liệt đã đặt Bùi phu nhân lên giường. Mụ không dẫy dụa mà cũng không nói năng gì.
Lương Trung Sơn hỏi:
- Thiếu gia! Thiếu gia định giết phu nhân bằng cách nào?
A Liệt đáp:
- Tại hạ dùng quyền cũng được mà bóp chết cũng được, nhưng những cái đó đều quá tàn nhẫn. Hỡi ơi! Tại hạ không đủ tàn ác để hạ thủ.
Lương Trung Sơn hỏi:
- Vậy thiếu gia định tha cho phu nhân chăng?
A Liệt lắc đầu đáp:
- Không phải đâu. Tại hạ muốn để phu nhân được toàn thây. Chúng ta cứ bỏ đi, chẳng bao lâu phu nhân sẽ chết đói.
Đoạn chàng cất bước đi trước.
Lương Trung Sơn lúc ra cửa còn ngoái lại ngó người đàn bà nằm trên giường một lần nữa thì thấy mụ trợn hai mắt lên nhìn lão.
Lương Trung Sơn nói:
- Vân cô nương! Giả tỷ cô nương ẩn tích sớm đi đừng tham luyến cõi giang hồ, thì tránh được màn thảm kịch bữa nay.
Bùi phu nhân chuyển động mục quang dường như để ngẫm nghĩ câu nói của lão có ngụ ý gì.
Đến lúc Lương Trung Sơn trở gót khoa chân bước ra ngoài mụ mới lên tiếng:
- Cục diện bữa nay chẳng có gì đáng sợ. Ta có thể lìa khỏi cõi đời không kèn không trống, trong lòng cũng chẳng đau khổ chút nào.
A Liệt và Lương Trung Sơn đi một quãng xa rồi mới dừng bước lại.
A Liệt ngửa mặt lên trông mấy chòm sao trên trời, ngơ ngẩn xuất thần.
Lương Trung Sơn an ủi chàng:
- Thiếu gia ơi! Chúng ta cứ đến chỗ bảo khố thôi, bất tất phải nghĩ tới Bùi phu nhân làm gì nữa, vì tội của bà đáng thế.
A Liệt hỏi:
- Lương đại thúc! Chắc đại thúc không nỡ giết Bùi phu nhân?
Lương Trung Sơn hỏi lại:
- Chúng ta đã để phu nhân chết đói rồi còn gì nữa?
A Liệt đáp:
- Đừng nói giỡn! Bản lĩnh Bùi phu nhân như vậy mà sợi dây gai kia cột được bà chăng? Huống chi phu nhân còn có miệng, chẳng lẽ bà không biết kêu người đến cứu? Trừ phi bà ta tự sát thì không kể.
Lương Trung Sơn nói:
- Thế ra thiếu gia đã biết là phu nhân không chết hay sao?
A Liệt đáp:
- Cái đó đã hẳn. Vả lại nghe câu bà đối đáp với đại thúc thì bà ưng chịu từ đây vĩnh viễn không ló mặt ra ngoài giang hồ nữa. Phải vậy không?
Lương Trung Sơn đáp:
- Chính là thế đó. Nhưng lão nô có thể giải thích.. A Liệt gạt đi:
Bất tất phải giải thích nữa. Chúng ta đến bảo khố để tìm Phân quang kiếm thôi.
Hai người đi trong bóng tối, xuyên qua nhiều đường phố đến một nơi, chung quanh toàn là ngõ hẻm, nhà cửa tồi tàn. Hiển nhiên là một khu quần tụ những dân nghèo.
Đột nhiên A Liệt trầm giọng hỏi:
- Lương đại thúc! Đại thúc dẫn tại hạ đi đâu vậy?
Lương Trung Sơn đáp:
- Đến bảo khố.
A Liệt hỏi:
- Phía trước phải chăng là nhà ta?
Lương Trung Sơn đáp:
- Đúng rồi! Nhưng chúng ta chỉ đi qua mà thôi.
Khi hai người đi qua căn nhà, A Liệt không nhịn được dừng bước lại, giương to cặp mắt nhìn nhà cửa đầy bụi bặm cùng mạng nhện.
Bao nhiêu ký ức nổi lên trong đầu óc chàng. Mấy tháng nay chàng đã gặp bao nhiêu chuyện, người chàng cũng biến đổi rất nhiều.
Dĩ nhiên điều đáng bi thảm nhất là chuyến này chàng trở về chốn cũ từ mẫu đã khuất bóng, vĩnh viễn không được thấy âm dung.
Hai hàng châu lệ chàng tuôn ra xối xả. Trong gian phòng này chàng đã được hưởng bao nhiêu lòng từ bi, được nghe bao nhiêu lời dạy dỗ của người mẹ hiền mà nay đều biến thành mây khói, chỉ còn lại căn phòng tịch mịch.
Lương Trung Sơn dịu dàng thúc giục:
- Thiếu gia ơi! Chúng ta đi thôi.
A Liệt ậm ừ nhưng không cất bước.
Lương Trung Sơn lại nói:
- Chờ lát nữa mọi việc đều ổn thỏa, chúng ta sẽ lại đây đàng hoàng để chỉnh lý những di vật của chủ mẫu. Thế mới là biện pháp kỷ niệm bà.