Hiện tại bọn họ chuẩn bị gỡ mắc gút thứ nhì. Đường Ngọc đề xuất vấn đề chính: - Nơi đây không có bằng hữu của Hiên Viên Nhất Quang, cũng không có chỗ để gã trốn tránh, gã tại sao lại muốn chạy đến đây ? Vấn đề đó nhìn rất đơn giản, kỳ thật lại rất mù mờ. Đường Tử Đàn là một tay lão luyện giang hồ kinh nghiệm phong phú, lập tức nói ra đáp áp: - Bởi vì Triệu Vô Kỵ đang đợi gã ở đây. Lão lại giải thích: - Lão đi nghe ngóng tin tức cho Triệu Vô Kỵ, đương nhiên phải trở về đem kết quả nói cho Triệu Vô Kỵ biết, không chừng bọn chúng vốn đã ước hẹn gặp mặt ở đây. Trong mắt Đường Ngọc lộ vẻ tán thưởng: - Hoàn toàn chính xác. Đường Tử Đàn thốt: - Nói ngược lại, gã đã đến đây, Triệu Vô Kỵ nhất định đang ở đây. Đường Ngọc nói - Hoàn toàn chính xác. Đường Tử Đàn hỏi: - Người Bả Tử gặp hôm nay, bộ dạng tuy đã biến đổi, nhưng cũng không có ai có thể đoán định hắn tịnh không phải là Triệu Vô Kỵ. Hồ Bả Tử đồng ý điểm đó. Đường Tử Đàn thốt: - Nếu quả hắn là Triệu Vô Kỵ, nhất định sẽ nghĩ ra cách đi gặp Hiên Viên Nhất Quang. Lão lại nghĩ ngợi, lại nói: - Nói ngược lại, nếu quả bọn chúng đã gặp mặt, hắn nhất định là Triệu Vô Kỵ. Đường Ngọc thốt: - Hoàn toàn chính xác. Đường Tử Đàn nói: - Cho nên ... Cho nên làm sao, lão không nói tiếp. Đó là lối phân tích và suy luận tinh mật phi thường, đầu óc già nua suy nhược của lão đã không còn đủ sức ứng phó những vấn đề đó. Đường Ngọc nói tiếp giùm lão: - Cho nên bọn ta chỉ cần tìm ra gã, là có thể tìm ra Triệu Vô Kỵ. Đường Tử Đàn hỏi: - Bọn ta còn có thể tìm ra gã ? Đường Ngọc cười cười: - Cho dù bọn ta tìm không ra, gã cũng sẽ để bọn ta tìm ra. Điểm đó Đường Tử Đàn không hiểu. Đường Ngọc nói: - Bởi vì sau khi bọn chúng gặp mặt, Triệu Vô Kỵ sẽ biết Đường gia đã có ba người theo dõi gã đến đây. Đường Tử Đàn thốt: - Không sai. Đường Ngọc nói: - Mình nếu là Triệu Vô Kỵ, biết Đường gia có ba người lọt vào địa bàn của Đại Phong Đường, mình có sẽ để ba người đó sống sót trở về sao ? Đường Tử Đàn đáp: - Không. Đường Ngọc thốt: - Hắn cũng không, nhưng hắn nếu quả muốn giết bọn ta, nhất định trước tiên phải tìm ra bọn ta. Đường Tử Đàn nói: - Hắn cũng vị tất nhất định có thể tìm ra bọn ta. Đường Ngọc thốt: - Cho nên hắn nhất định sẽ dùng Hiên Viên Nhất Quang làm mồi câu cá, đi câu ba con cá mập bọn ta. Đường Tử Đàn giật mình: - Cho nên bọn ta cho dù có tìm không ra Hiên Viên Nhất Quang, gã cũng sẽ có cách để bọn ta tìm ra. Đường Ngọc mỉm cười: - Cho nên bọn ta chỉ cần tìm ra Hiên Viên Nhất Quang, là có thể tìm ra Triệu Vô Kỵ ! Hiện tại mắc gút thứ nhì đã giải khai xong. Đường Ngọc thốt: - Dưới tình huống này, Triệu Vô Kỵ nhất định sẽ an bài một hầm bẫy, để cho bọn ta mắc câu. Đường Tử Đàn nói: - Không sai. Đường Ngọc thốt: - Hắn nhất định ẩn mình trong bóng tối, đợi Hiên Viên Nhất Quang dẫn bọn ta ra, hắn đột kích từ trong bóng tối, chỉ cần có thể nhất kích thành công, trước tiên giết được một người trong bọn ta, còn lại hai người, bằng vào võ công của bọn chúng có thể coi như ứng phó nổi. Hà huống bọn chúng còn có thể tìm đến người trong phân đà của Đại Phong Đường ở đây làm trợ thủ. Đường Tử Đàn cười lạnh: - Đó là vọng tưởng của hắn. Đường Ngọc thốt: - Đối với hắn mà nói, vọng tưởng đó tịnh không sai lầm, bởi vì hắn tuyệt không thể tưởng được bọn ta đã tính ra hắn đang ở đây. Đường Tử Đàn nói: - Điểm đó rất trọng yếu. Đường Ngọc thốt: - Một điểm càng trọng yếu hơn là hắn hoàn toàn không biết hư thật về bọn ta. Đường Tử Đàn nói: - Ít ra hắn biết bọn ta có ba người đến. Đường Ngọc thốt: - Nhưng hắn lại không biết ba người đó là ai ? Cũng không tính ra được thực lực của bọn ta. Đường Tử Đàn điềm đạm nói: - Bọn chúng đương nhiên càng không tưởng được Đường Ngọc cũng đã đến. Đường Ngọc xem chừng căn bản không nghe thấy vẻ trào phúng trong lời nói của lão: - Ta hồi đang ở trong một khách sạn nhỏ ở Xuyên Tây, đã cố ý xuất thủ đánh hụt, không những để cho gã chạy trốn, còn để cho gã mang theo một mũi Độc Tật Lê, là vì muốn để cho gã đánh giá thấp thực lực của bọn ta, để gã nghĩ Độc Tật Lê đó là ám khí lợi hại nhất của bọn ta. Y mỉm cười, chầm chậm nói tiếp: - Tri kỷ tri bỉ, mới có thể bách chiến bách thắng, gã nếu coi thường bọn ta, tất đã tự mình tìm đường chết. Đường Tử Đàn thở dài nhè nhẹ: - Cho nên trận chiến này bọn chúng chắc chắn bại, không còn nghi ngờ gì nữa. Đường Ngọc thốt: - Nhưng bọn chúng cũng tịnh không phải không có điều kiện có lợi đối với bọn chúng. Đường Tử Đàn hỏi: - Điều kiện gì ? Đường Ngọc đáp: - Đây là địa bàn của Đại Phong Đường, bọn chúng ít ra cũng đã chiếm địa lợi. Đường Tử Đàn thừa nhận. Đường Ngọc thốt: - Bọn chúng đối với ám khí của Đường gia đương nhiên còn có chút đắn đo, cho nên bọn chúng nhất định sẽ tìm chỗ có lợi nhất cho bọn chúng, bố trí hầm bẫy ở đó. Đường Tử Đàn hỏi: - Chỗ nào là chỗ có lợi nhất cho bọn chúng ? Đường Ngọc đáp: - Thứ nhất, chỗ đó nhất định phải rất rộng rãi, giúp cho bọn chúng có dư đất để chống đỡ. Đường Tử Đàn thốt: - Không sai. Đường Ngọc nói: - Thứ hai, chỗ đó nhất định phải có rất nhiều yểm hộ có thể giúp cho bọn chúng tránh né. Y lại giải thích tiếp: - Cây cối là thứ yểm hộ rất tốt, nếu quả cây cối dày đặc, ám khí rất khó đánh trúng. Đường Tử Đàn đáp: - Không sai. Đường Ngọc thốt: - Thứ ba, chỗ đó nhất định phải nằm trong địa bàn của bọn chúng, bọn chúng có thể mai phục người của bọn chúng ở đó, thí dụ mà nói, chỗ đó nếu quả có tửu điếm, bọn chúng có thể hoán đổi chưởng quầy và đám chạy bàn bằng đám đệ tử của Đại Phong Đường. Đường Tử Đàn nói: - Không sai. Đường Ngọc thốt: - Nhưng phàm chuyện gì có lợi tất cũng có điểm yếu, bọn chúng làm như vậy cũng có chỗ hư hoại. Đường Tử Đàn lại không hiểu: - Hư hoại chỗ nào ? Đường Ngọc đáp: - Mấy chỗ như vậy nhất định không có quá nhiều, nếu quả bọn ta có thể đoán đúng chỗ bọn chúng chọn, chính bằng vào đạo lý của người ta mà nhập mình vào người ta, cũng bố trí mai phục ở đó. Châu chưởng quầy chợt nói: - Tôi biết có một chỗ như vậy. Đường Ngọc mỉm cười: - Ta đang đợi ngươi nói đây. Châu chưởng quầy nói: - Thành nam có Sư Tử Lâm, nơi đó rất rộng rãi, cây cối um tùm, có một tửu quán lộ thiên, chủ quán ở nơi đó chính là lão bằng hữu của Kiều Ổn. Lão lại nói tiếp: - Kiều Ổn là đà chủ phân đà của Đại Phong Đường ở đây. Đường Ngọc cười: - Đối với bọn chúng mà nói, nơi đó thật không còn chỗ nào tốt hơn. Châu chưởng quầy chừng như rất muốn lập công chuộc tội, cho nên tỏ vẻ rất nhiệt tình, rất tận lực: - Hiện tại bọn ta nên làm sao để bố trí nhân thủ ? Đường Ngọc đáp: - Trước hết ta phải đến đó xem rồi mới có thể quyết định được. Châu chưởng quầy hỏi: - Lúc nào đi xem ? Đường Ngọc đáp: - Ta nghĩ bọn chúng nhất định sẽ chọn khoảng hoàng hôn ngày mai phát động chuyện này, cho nên bọn ta cũng không cần phải quá gấp gáp. Y cười cười, lại nói: - Từ bây giờ cho đến hoàng hôn ngày mai, còn khoảng không quá mười canh giờ, mười canh giờ cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Mười canh giờ đích xác có thể làm rất nhiều chyện, bọn họ chuẩn bị làm những chuyện gì ? Đường Ngọc thốt: - Đây là lần đầu tiên bọn ta chính thức hành động trong địa bàn tâm phúc của Đại Phong Đường, cho nên bọn ta đã không động thì thôi, một khi động là phải làm cho người ta kinh hoàng, phải giết tận nhuệ khí của bọn chúng. Ánh mắt vốn rất ôn nhu ấm dịu của y chợt đã biến thành bén nhọn như đao phong. Y điềm đạm nói tiếp: - Giết ... giết ... giết ... giết hết người ở đây ... Y nói liên tục bốn tiếng “giết”, trên mặt lại lộ xuất một nụ cười mỉm ôn hòa. Lúc đó gió càng lớn, giữa trời đêm chợt vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa. Đường Ngọc mặt không biến sắc, mỉm cười: - Lần này bọn ta phải nhổ tận gốc Đại Phong Đường từ đây ! Lần này bọn ta không những giết Hiên Viên Nhất Quang, giết Triệu Vô Kỵ, giết Kiều Ổn, còn phải giết sạch những người của Đại Phong Đường ở đây. Lúc đó Hiên Viên Nhất Quang đã cho Triệu Vô Kỵ một câu trả lời rất xác minh: - Không sai, Thượng Quan Nhẫn đang ở Đường gia bảo phố. Tiếng sấm xé tan màn trời lấn át tiếng gió gào, mưa rơi mờ mịt. Vô Kỵ vẫn đang ngồi bất động nơi đầu thuyền, cơn mưa lớn rất mau chóng thấm ướt toàn thân chàng. Chàng từ nhỏ đã ghét mưa rơi, trời mưa là bị bắt ở trong phòng, đọc mấy thứ kinh thư cho đến bây giờ vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ được. Nhưng hiện tại chàng tịnh không ghét bỏ cơn mưa này, nước mưa ít ra đã có thể giúp cho đầu não chàng lãnh tĩnh. “Thượng Quan Nhẫn đang ở Đường gia bảo phố”. Hiện tại chàng đã biết nơi hạ lạc của thù nhân, chàng nên làm sao để đi phục thù ? “Đường gia bảo phố rất rộng lớn, ta không thể xác định lão ta thật ra đang ở đâu, chỉ bất quá nghe nói lão ta đã đính hôn với một muội muội ở góa của bảo chủ, hơn nữa đã trở thành một chủ quản của vài bộ môn rất trọng yếu trong nội bộ Đường gia. Thượng Quan Nhẫn đã góa vợ từ lâu. Chính sách đối ngoại của Đường gia lại giống hệt như của Hán triều, rất thích dùng thủ đoạn “thân thuộc” để kết giao. Đoạn hôn nhân này của Thượng Quan Nhẫn chính là để bảo chứng quan hệ giữa lão ta và Đường gia. “Những năm gần đây nhân thủ của Đường gia rất vượng thịnh, cao thủ vô số, sau khi liên minh với Phích Lịch Đường, thế lực càng lớn hơn, Đường Nhị tiên sinh và Đường Ngạo - Đường Ngọc huynh đệ tuy vang danh trong giang hồ, nhưng Đường gia bảo phố còn có những cao thủ vô danh, không chừng còn đáng sợ hơn cả bọn chúng. Những chuyện đó căn bản không cần Hiên Viên Nhất Quang nói ra, Vô Kỵ cũng đã sớm hiểu được. Sau khi trải qua mộtt năm khổ luyện, chàng đã trưởng thành hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bất kỳ người nào. Hiên Viên Nhất Quang trốn trong khoang thuyền, hắn không muốn mắc mưa, nhưng hắn cũng không phản đối người khác mắc mưa. Vô Kỵ chung quy đã ngẩng đầu nhìn hắn, chợt cười cười: - Ta biết trong tâm ngươi đang nghĩ gì ? - Ồ ? Vô Kỵ cười: - Ngươi sợ ta đến Đường gia bảo phố tìm chết. Hiên Viên Nhất Quang thừa nhận. Vô Kỵ thốt: - Nhưng ngươi đừng lo, ta đã không còn là một tiểu tử đôi mắt thất thần, đầu óc si dại, trong tâm chỉ nghĩ đến đi tìm thù nhân liều mạng, ta tuyệt không khóc rống trào hết ruột gan, mắt mũi đỏ ngầu, bộ dạng như vậy mà xông vào Đường gia bảo phố đi tìm Thượng Quan Nhẫn. Thái độ của chàng trầm lạnh: - Bởi vì hiện tại ta đã biết, thống khổ và xung động căn bản không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, mình càng thống khổ, thù nhân của mình càng khoan khoái, mình càng xung động, thù nhân của mình càng đắc ý. Hiên Viên Nhất Quang cười: - Ta đã sớm nhận biết ngươi không phải là hạng lưu manh giả bộ làm hiếu tử. Vô Kỵ thốt: - Hồi nãy ngươi thấy ta lại đã bị gạt, nhưng ta bảo đảm đó tuyệt đối là lần cuối cùng. Hiên Viên Nhất Quang mỉm cười: - Hy vọng đó là lần cuối cùng. Vô Kỵ thốt: - Ta cũng có thể bảo đảm ta tuyệt không đi tìm chết một cách khơi khơi, một khi Thượng Quan Nhẫn còn sống, ta không thể chết. Chàng tịnh không nghiến răng, không thót ruột đổ máu trong lòng mà thề thốt, thứ thái độ lãnh tĩnh này, trái lại, lại càng hiển xuất sự quyết tâm của chàng. Vô Kỵ thốt: - Ba người theo dõi ngươi đến đây, ta cũng tuyệt không để bọn chúng sống sót trở về. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Ngươi chuẩn bị làm gì ? Vô Kỵ trầm tư không trả lời. Hiên Viên Nhất Quang nói: - Muốn câu cá cũng nên chọn chỗ buông câu tốt, ta biết có Sư Tử Lâm, chỗ đó rất rộng, có rất nhiều cây ... Vô Kỵ ngắt lời hắn: - Ta biết chỗ đó, ta đã đi qua. Hiên Viên Nhất Quang nói: - Chỗ rộng rãi, dễ dàng tránh né ám khí, chỗ cây nhiều, dễ dàng tìm yểm hộ. Vô Kỵ thốt: - Nhưng chỗ rộng rãi cũng dễ dàng để bọn chúng trốn chạy, hơn nữa bọn chúng lại ở trong tối, nhân thủ của bọn ta lại không đủ. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Ngươi nghĩ chỗ đó không tốt ? Vô Kỵ đáp: - Không tốt. Hiên Viên Nhất Quang nói: - Vậy ngươi ... Vô Kỵ lại ngắt ngang lời nói của hắn, chợt hỏi: - Ngươi làm sao trà trộn tiến được vào Đường gia bảo phố ? Hiên Viên Nhất Quang đáp: - Nhìn bề ngoài, Đường gia bảo phố không khác gì một thị trấn phồn vinh, mặt trong có nhiều phố xá, mấy chục hàng quán, chỉ cần ngươi có thể nghĩ đến cái gì, nơi đó đều có. Vô Kỵ thốt: - Đã có hàng quán, đương nhiên khó tránh khỏi phải lai vãng với thương nhân bên ngoài. Hiên Viên Nhất Quang cười: - Không sai chút nào, cho nên ta giả làm một đại thương nhân từ Liêu Đông đến, mang theo một rương sâm Trường Bạch và một rương da thuộc, ngang nhiên tiến vào Đường gia bảo phố. Vô Kỵ hỏi: - Sau đó bọn chúng làm sao lại nhận ra được ngươi là một đại lão bản giả mạo ? Hiên Viên Nhất Quang đáp: - Đường gia có một tên lưu manh, lúc đánh bạc chơi trò gian lận với ta, bị ta đánh nhừ tử một trận, sau đó ... Hắn không nói tiếp. Tới lúc đó mà còn đi cờ bạc, còn đánh người, chính hắn cũng cảm thấy không hay ho gì. Vô Kỵ mỉm cười: - Ta nhớ dân cờ bạc có một câu tục ngữ. Hiên Viên Nhất Quang thốt: - Tục ngữ thông thường đều là lời hay, ít nhiều gì cũng có chút đạo lý. Vô Kỵ nói: - Có lúc không phải chỉ có một chút đạo lý. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Câu tục ngữ đó nói gì ? Vô Kỵ đáp: - Nếu thua vì bị gian lận, chỉ còn nước chơi gian lận mới có thể gỡ lại. Hiên Viên Nhất Quang cười: - Có lý, thật rất có lý. Vô Kỵ thốt: - Lần trước bọn chúng chơi trò gian lận mà nắm được cái đuôi của ngươi, lần này chắc ngươi cũng nên để bọn chúng nắm lần nữa. Hiên Viên Nhất Quang nói: - Một khi có độ cờ bạc, ta luôn tán thành. Vô Kỵ thốt: - Cây cối tuy là vật yểm hộ rất tốt, nhưng còn có vật yểm hộ còn tốt hơn cả cây. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Vật gì ? Vô Kỵ đáp: - Người. Có chỗ cờ bạc, đương nhiên có người, chỉ cần gầy sòng nhiệt náo, người tuyệt không thiếu. Có Hiên Viên Nhất Quang, đương nhiên không thể không nhiệt náo. Hiên Viên Nhất Quang bỗng lắc đầu: - Cách này không tốt. Vô Kỵ hỏi: - Tại sao không tốt ? Hiên Viên Nhất Quang đáp: - Ám khí của Đường gia không có mắt, nếu phóng trúng người khác, những người đó thật chết quá oan uổng. Vô Kỵ nói: - Đường gia không phải là quân ô hợp, bọn chúng cũng là võ lâm thế gia, cũng có gia quy của bọn chúng, ám khí của bọn chúng càng trân quý, tuyệt không thể phóng loạn ám khí, tổn hao vô cớ. Chàng mỉm cười, nói tiếp: - Cho nên người càng nhiều, càng loạn, bọn chúng càng không dám tùy ý phát ám khí. Hiên Viên Nhất Quang thốt: - Nhưng giữa đám đông hỗn loạn, bọn ta cũng không thể tìm ra bọn chúng. Vô Kỵ nói: - Bọn ta có thể tìm ra. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Tại sao vậy ? Vô Kỵ đáp: - Bởi vì ở đây Đại Phong Đường có một phân đà, trong phân đà ít ra cũng có mấy chục huynh đệ. Hiên Viên Nhất Quang cuối cùng đã hiểu thấu: - Cho nên người đánh bạc với ta đều là huynh đệ của Đại Phong Đường. Vô Kỵ đáp: - Mỗi một người đều là huynh đệ của Đại Phong Đường. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Ngươi muốn ta trước hết nhìn rõ bộ dạng của mỗi một người bọn họ ? Vô Kỵ đáp: - Bọn ta thậm chí còn có thể lưu lại trên người bọn họ một tiêu ký để bọn ta có thể nhận ra mà người khác lại không. Người của Đường gia nếu đến, vậy ... Hiên Viên Nhất Quang xen lời: - Không khác gì ba con chuột đã sa vào hũ nếp, cả kẻ mù cũng có thể mò ra được bọn chúng. Vô Kỵ cười: - Không sai chút nào. Hiên Viên Nhất Quang lại lắc đầu: - Cách này không tốt, ít ra có một điểm không hay. Vô Kỵ hỏi: - Điểm nào ? Hiên Viên Nhất Quang cười lớn: - Người đánh bạc với ta đều là huynh đệ của mình, ta không thể ham thích gom hết tiền của bọn họ được. Sấm dội long trời, mưa ào ạt dầm dề. Kiều Ổn đang đứng bên song cửa, nhìn màn mưa dày đặc ngoài song, lão vốn muốn khép cửa, lại bất tri bất giác đứng nhìn đến xuất thần. Nơi đây là một nơi rất khô cằn, đã rất lâu rồi không có mưa lớn như vầy. Lão còn nhớ trận mưa lớn lần trước là vào tháng chín năm ngoái. Lão nhớ rành rành như vậy là vì đêm hôm đó có hai người đến, một là Khúc Bình, một là đại tiểu thư của Triệu gia Triệu Thiên Thiên. Hôm đó chính là khí hậu nóng bức chuẩn bị vào thu, ban ngày trời nắng chang chang nóng muốn chết, đêm đến mưa ồ ạt, tẩy rửa sạch hết hơi nóng của ban ngày, lão đã chuẩn bị một chút rượu thịt, đang muốn uống vài chén. Ngay lúc đó, Khúc Bình và Thiên Thiên đã đến, bộ dạng nhìn giống như gần kiệt sức. Sau này lão mới biết bọn họ đã sống trên Cửu Hoa Sơn hai tháng vì muốn đi tìm Vô Kỵ. Ai biết được không những không tìm ra Vô Kỵ, Phượng Nương trái lại cũng đã thất tung. Tính khí của đại tiểu thư rất hư hỏng, đối với Khúc Bình luôn luôn la hét ngang ngược, không nể mặt chút nào. Khúc Bình lại không tức giận chút nào. Sau khi Phượng Nương thất tung, bọn họ cô nam quả nữ giữa thâm sơn đã phát sinh ra chuyện gì, Kiều Ổn đương nhiên không hỏi, cũng không dám hỏi. Lão luôn luôn là một người rất an phận, rất biết bổn phận, tuy chưa làm qua đại sự gì, cũng chưa từng phạm qua sai lầm. Lão tuy cảm thấy Khúc Bình không tránh khỏi có chút lợi dụng, nhưng cũng không ghen ghét tuổi trẻ chịu vươn tiến, nếu quả Khúc Bình có thể cưới được vị đại tiểu thư đó, lão cũng rất cao hứng. Cho nên lão lại kêu người lấy thêm rượu, thêm thịt, chuẩn bị khách phòng. Triệu đại tiểu thư lại kiên trì một mực muốn đi ngay đêm đó, bọn họ đến đó chỉ bất quá vì muốn tìm lão mượn chút tiền lộ phí, cần hai ba ngàn lượng bạc không phải là con số nhỏ, có thể đi đường rất xa, vị đại tiểu thư đó chuẩn bị đi đâu ? Kiều Ổn cũng không hỏi. Làm nhiều sai nhiều, đa ngôn sẽ dẫn tới họa, chuyện biết càng nhiều, phiền não càng lớn. Đó là nguyên tắc làm người hay hành sự của lão. Bởi vì lão luôn luôn theo sát nguyên tắc đó, cho nên lão có thể nắm lấy chức vị này suốt hai mươi năm qua, hai mươi năm thái bình an lạc. Năm ngoái, chuyện “hạnh vận báo tử” lão tịnh không phải là không nghe phong phanh, cũng tịnh không phải hoàn toàn không biết tên “hạnh vận báo tử” đó là đại công tử của Triệu nhị gia. Nhưng Vô Kỵ đã không đến tìm lão, lão dĩ nhiên là cứ giả hồ đồ không biết. Hôm nay người Hiên Viên Nhất Quang kêu lão đi tiếp là ai ? Trong tâm lão ít nhiều gì cũng có nghi vấn. Nhưng người ta đã không nói, lão hà tất phải đa sự ? Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai. Một người đã hơn năm chục tuổi như lão, lẽ nào còn muốn đứng ra chắn gió, lẽ nào còn muốn trèo cao, làm Đường chủ ? Hiện tại lão đã có chút tiền tiết kiệm, có vài mẫu đất ngoài thành cho mấy gia đình nông dân chất phác mướn, mỗi năm cứ lo thu tiền. Từ lúc vợ của lão bị bệnh suyễn, bọn họ đã ngủ riêng phòng, nhưng lão chưa từng có ý muốn cưới vợ bé, đám a đầu trong nhà cũng không đụng đến chút nào. Quy củ của Đại Phong Đường rất nghiêm ngặt, cũng không thể để người ta dị nghị. Nhưng “Lưu Xuân Viện” trong thành nếu quả có gái mới, sạch sẽ tươm tất, luôn luôn phái người đến thông tri cho lão biết, lão thuận tai là an bài một địa phương ổn định, hưởng thụ một đêm. Đó là vụ giao dịch hai bên đều đồng ý, hai bên đều có lợi không thất thiệt, lão không cần phải xấu hổ ngượng nghịu, cũng không sợ vướng phải phiền hà vô vị. Hà huống, tuổi tác của lão không ngờ còn có thể còn “dư dã” làm thứ chuyện đó, trong tâm lão ít nhiều gì cung có chút tự hãnh diện về mình, mỗi lần sau khi làm như vậy, đều cảm thấy tinh thần đặc biệt phấn chấn, hoạt lực đặc biệt sung bái. Đối với thứ sinh hoạt đó cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Khí trời lại đã bắt đầu mát mẻ một chút, lão muốn kêu Bảo Phước đi chuẩn bị chút rượu thịt, đêm hè mưa dầm, lão luôn thích uống vài chén. Bảo Phước là nô bộc trung thành của lão, đã theo lão hơn hai mươi năm, bình thời luôn luôn ở quanh lão. Nhưng hôm nay lão gọi hai tiếng, không ngờ còn chưa hồi ứng. Tuổi tác của Bảo Phước cũng không nhỏ, tai cũng không còn linh mẫn như trước. dù gì đi nữa cũng nên để cho lão ta hưởng vài năm yên phước. “Bảo Phước, Bảo Phước”, một người phải biết làm sao để bảo vệ phước khí của mình mới là chân chính có phước khí. Kiều Ổn thở dài trong tâm, chầm chậm đi đến trước cửa, lại gọi lớn hai lượt. Bên ngoài quả nhiên có tiếng trả lời. “Đến liền”. Lão vừa nghe thấy hai tiếng đó, đã có người vụt bay vào. Không phải là bước vào, cũng không phải là chạy vào, mà giống như một khúc gỗ vậy, tà tà bay vào, sau đó “bịch” một tiếng, rơi xuống đất giống hệt như một khúc gỗ. Người đó quả thật là Bảo Phước, chỉ bất quá đã không còn thở, bởi vì cổ của lão ta đã bị người ta bẻ gãy. Kiều Ổn toàn thân băng lãnh, chừng như bất chợt lọt vào một hầm nước đá. Lại nghe một tiếng sấm nổ, một tia chớp xẹt xuống. Lão nhìn thấy một người, trong tay đỡ một cây dù giấy dầu, đang đứng đối diện dưới mái hiên. Nhưng đợi đến lúc tiếng sấm thứ nhì vang lên, người đó bất chợt đã đến trước mặt gã. Một người rất trẻ, my thanh mục tú, da thịt trắng hồng, nhìn giống như một cô gái. Lão đương nhiên chưa biết người đó là Đường Ngọc, tâm ngoan nhất, tay lạt nhất trong Đường gia. Nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của lão, lão đã có cảm giác con người đó vừa đến, mọi sinh hoạt an lành của lão đã hoàn toàn đông kết lại. Lão nhìn người đó chầm chập xếp dù, đặt sau cửa, gã một mực đang tận lực khống chế lấy mình, tận lực bảo trì vẻ trấn định. Đường Ngọc chung quy đã ngẩng đầu nhìn lão cười cười: - Bảo Phước đã đến rồi, ngươi còn muốn tìm ai ? Y cười rất khoái trá: - Bốn mươi ba vị huynh đệ trong phân đà của ngươi đều đã đến, đều đang ở ngoài sân đợi chờ, ngươi đi ra xem được, chỉ bất quá bọn chúng đương nhiên không thể tự mình tiến vào. Tâm Kiều Ổn chìm hẳn. Người đó tuy mặt mày tươi cười, lời lẽ êm dịu, lại mang theo một sát khí đâm thấu tận xương cốt. Thứ người đó nếu quả nói rằng y đã giết chết bốn mươi ba người, tuyệt đối có đủ bốn mươi ba cái thây đang nằm ngoài sân, tuyệt không thiếu một cái. Kiều Ổn biết toàn thân mình đều đã đẫm mồ hôi lạnh, thậm chí cả cơ bắp trên mặt cũng vô phương khống chế. Bốn mươi ba người, bốn mươi ba cái mạng, đều là những huynh đệ sát cánh chung vai với lão bấy lâu nay. Người đó là ai ? Tại sao lại phải hạ độc thủ đối với đám môn hạ của lão vậy ? Đường Ngọc mỉm cười: - Ngươi không nhận ra ta là ai bởi vì trên tay ta không có đeo bao tay da nai, ám khí của ta cũng không chứa trong bọc da, ta không muốn để người ta vừa nhìn là biết lai lịch của ta. Kiều Ổn hỏi: - Ngươi là người của Đường gia ? Đường Ngọc đáp: - Ta là Đường Ngọc. Kiều Ổn đã từng nghe qua cái tên đó, nghe qua không phải chỉ một lần. Nghe nói người đó từng lập kỷ lục giết người nhiều nhất nội trong một đêm. Một trăm lẻ ba huynh đệ “Phủ Đầu Bang” hùng cứ Xuyên Đông bao năm, nội trong một đêm đều toàn bộ chết trong tay y. Kiều Ổn chợt hỏi: - Ngươi thật nội trong một đêm giết chết một trăm lẻ ba người ? Đường Ngọc đáp: - Đó là lời nói láo. Y hững hờ nói tiếp: - Ta chỉ giết chín mươi chín người, bốn người còn lại sợ quá mà chết. Kiều Ổn thở dài: - Xem ra ta hình như cũng không phải là đối thủ của ngươi. Đường Ngọc đáp: - Ngươi tuyệt không phải. Kiều Ổn hỏi: - Ngươi chuẩn bị giết ta cách nào ? Đường Ngọc đáp: - Ta tịnh không nhất định phải giết ngươi. Kiều Ổn hỏi: - Con người của ta có phải còn có chỗ hữu dụng đối với ngươi ? Đường Ngọc đáp: - Có chút ít. Kiều Ổn hỏi: - Ngươi muốn ta làm gì ngươi mới chịu tha mạng cho ta ? Đường Ngọc hỏi lại: - Ngươi có thể làm gì cho ta ? Kiều Ổn đáp: - Người của Đại Phong Đường đều rất tín nhiệm ta, hiện tại huynh đệ của ta tuy đều đã chết, nhưng ta sắp xếp đầu đuôi câu chuyện, bọn họ vẫn sẽ không hoài nghi ta, cho nên ta vẫn có thể giữ chức vụ Đà chủ ở phân đà này, có thể đem chuyện cơ mật của Đại Phong Đường cung ứng cho các ngươi, có người của các ngươi đến, ta cũng có thể nghĩ cách chiếu ứng. Đường Ngọc thốt: - Quá hay. Kiều Ổn nói: - Ta thậm chí có thể dụ Triệu Vô Kỵ đến đây cho các ngươi, ta biết các ngươi nhất định rất muốn giết hắn, trảm thảo trừ căn. Đường Ngọc thốt: - Hoàn toàn chính xác. Kiều Ổn nói: - Ta tuy đã già, nhưng người càng già càng sợ chết. Đường Ngọc thốt: - Ta hiểu. Kiều Ổn nói: - Ta rất thích hoàn cảnh hiện tại, quả thật không thể chết đi được, ta thường hay nghĩ ngợi, nếu quả ta đụng vào tình huống như hôm nay, nên làm cách nào ? Đường Ngọc hỏi: - Ngươi nói thử coi ? Kiều Ổn đáp: - Võ công của ta đã hoang phế từ lâu, cho dù có động thủ với ngươi cũng chỉ là chuốc nhục vào thân. Đường Ngọc thốt: - Ngươi rất sáng suốt. Kiều Ổn nói: - Cho nên ta đã quyết định từ sớm, nếu quả đụng phải tình huống như vầy, ta chỉ còn nước bán đứng Đại Phong Đường, bảo toàn tính mạng của mình. Lão chầm chậm nói tiếp: - Một người chỉ có một cái mạng, vô luận ra sao đều phải trân quý tính mạng của mình. Đường Ngọc thốt: - Hoàn toàn chính xác. Kiều Ổn nói: - Cho nên một người nếu quả vì chuyện gì đó mà cả tính mạng của mình đều không quan thiết đến, người đó nhất định là một tên khờ. Đường Ngọc mỉm cười: - Ngươi đương nhiên không phải là kẻ khờ. Kiều Ổn đáp: - Ta là kẻ khờ . Đường Ngọc hiển nhiên rất ngạc nhiên: - Ngươi là tên khờ ? Kiều Ổn đáp: - Cho đến hôm nay, ta thật sự đã đụng phải tình huống như vầy, ta mới biết cái chết của một người tịnh không phải là trọng yếu nhất, có lúc sống cũng không tốt bằng chết. Đường Ngọc hỏi: - Lẽ nào ngươi tình nguyện làm tên khờ ? Kiều Ổn đáp: - Ta tình nguyện. Kiều Ổn ưỡn ngực, dụng toàn lực phóng vụt sang, huy quyền đập thẳng vào mặt Đường Ngọc. Lão cũng từng khổ luyện qua võ công, “Đại Hồng Quyền” của lão đã luyện đến mức cao thâm khó lường, những năm gần đây tuy rất ít khi xuất thủ, nhưng tới lúc xuất thủ vẫn rất nhanh nhẹn, một quyền đó lão đã dụng toàn lực, quyền thế càng mãnh liệt. Lão đang liều mạng. Chỉ tiếc đối thủ của gã là Đường Ngọc. Lúc quyền đầu của lão huy xuất, ngón tay Đường Ngọc đã ấn nhẹ vào cổ họng của lão. Lão chậm chạp thoái lui hai bước, chậm chạp ngã quỵ xuống, giống như một người mệt mỏi ngã mình lên giường vậy, hiển lộ vẻ bình tĩnh xuất thần. Giữa một phút giây trước lúc lâm tử, con người sợ chết đó không ngờ lại hoàn toàn không có tới một chút sợ hãi. Bởi vì gã cầu được thành nhân, đã thành nhân, hiện tại chung quy đã như nguyện. Lão cảm thấy mình đã đối đúng với Đại Phong Đường, đối đúng với bốn mươi ba huynh đệ ngoài sân. Lão cũng đối đúng với chính mình. Nhìn thấy con người tự tình nguyện làm kẻ khờ ngã gục, trong tâm Đường Ngọc giật thót lên một cái. Lúc y giết người luôn mang theo nụ cười mỉm, nhưng lần này nụ cười của y đã tan biến. Sau khi y giết người luôn cảm nhận một sự hưng phấn và thỏa mãn tàn khốc, lần này lại cảm thấy rất hư không. Y thậm chí cảm thấy mình rất lợt lạt vô nghĩa. Hiện tại y mới hiểu rõ một người có phải quả thật có chí khí mà lúc bình thời không thấy được. Người bình thời nhu nhược vô dụng, lúc lâm cảnh sinh tử quan đầu thông thường có thể hiển lộ chí khí hơn người, khẳng khái đối diện với cái chết. Người bình thời luôn vỗ ngực nói mình không sợ chết, đến lúc đó, trái lại, lại bỏ chạy. Đường Ngọc không khỏi tự hỏi mình: “Nếu quả ta là Kiều Ổn, dưới tình huống hôm nay, ta sẽ làm sao ?”. Y không muốn biết đáp án. Y rất mau chóng bỏ đi ra. Nếu quả Kiều Ổn thật không ngại bán đứng bằng hữu để bảo toàn tính mạng của mình, Đường Ngọc vẫn sẽ giết lão. Lúc đó tâm tình của Đường Ngọc sau khi sát nhân lại khác biệt. Y sẽ cảm thấy rất khoan khoái, bởi vì y lại đã chơi đùa với “nhân tính” thêm một lần. Nhưng hiện tại y đã minh bạch, trong nhân tính cũng có một mặt tôn nghiêm, bất cứ người nào cũng đều không thể khinh khi phủ nhận. Điểm đó khiến cho y đối với “nhân” cũng ít nhiều gì đã sinh ra mộ chút tôn kính. Lúc y bỏ đi ra, cảm giác của y là như vậy. AÂ ÂÂ mm KKííínnhh Mùng ba tháng tư, trời trong. Đường Tử Đàn cả đêm không ngủ yên, lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy xương mỏi cốt mệt, tâm tình phiền toái, lại có chút hối hận. Cùng đi với Đường Ngọc, toàn làm chuyện lão tịnh không thích làm. Lúc lão ra ngoài luôn luôn trú trong khách sạn sang trọng thoải mái nhất, lần này Đường Ngọc lại kiên quyết phản đối. Cho nên bọn họ chỉ còn nước chịu ở phía sau Lạt Tiêm Điếm vừa chật hẹp vừa tồi tàn, cả gian phòng nhuộm màu khói than đen sì, sàn lồi lõm dơ dáy. Giường của Đường Ngọc hình như cả đêm trống không, Đường Hầu bộ dạng giống hệt khỉ lúc ngủ lại ngáy như sấm. Châu chưởng quầy và Hồ Bả Tử cũng lăn qua trở lại, hiển nhiên cũng không ngủ ngon. Cho đến khi trời gần sáng, lão mới mơ màng chợp mắt được một chút, lúc ngồi dậy Đường Ngọc đang ăn điểm tâm. Một chảo cơm chiên hột gà, y đã ăn quá nửa. Khẩu vị của y xem chừng rất dồi dào, luôn ăn rất nhiều, lại không kén chọn đồ ă n. Đường Khuyết luôn luôn tỉ mỉ trong việc ẩm thực từng nói: “Mình cho dù có đem một khúc gỗ đi hầm rục, y cùng ăn luôn”. Lời nhận xét của Đường Ngạo có chút bất đồng: “Cho dù không hầm rục, y cũng ăn”. Đường gia tịnh không phải là nhà tầm thường, đệ tử Đường gia đối với y phục ẩm thực đều khảo cứu rất kỹ càng. Ngoại lệ duy nhất là Đường Ngọc. Đường Tử Đàn thường cảm thấy kỳ quái, con người đó tại sao lại chịu sống khốn khó như vậy chỉ vì muốn giết người ? Lão biết Đường Ngọc đêm hôm qua nhất định đã giết người, sau khi giết người khẩu vị của y luôn luôn đặc biệt tốt. Lúc bọn Đường Hầu và Hồ Bả Tử tiến vào, y đã ăn xong chén thứ bảy. Cuối cùng y đã buông đũa, nhìn bọn họ mỉm cười: - Chảo cơm này do ta tự tay chiên, dùng nửa cân mỡ heo, mười cái trứng gà, mùi vị không tệ, các ngươi có muốn ăn thử một hai chén không ? Sáng sớm mới ngồi dậy, ai có thể nuốt nổi cơm chiên đầy trứng đầy mỡ như vậy ? Đường Tử Đàn bỗng hỏi: - Tối hôm qua ngươi đã giết ai ? Đường Ngọc cười: - Ông nhìn ra ta đã giết người ? Đường Tử Đàn hỏi lại: - Nhưng ta lại không nghĩ ra ở đây có ai đáng để ngươi đi giết lúc nửa đêm chứ ? Đường Ngọc đáp: - Chỗ này người đáng giết tịnh không thiếu, chỉ tiếc ta chỉ giết có bốn mươi bốn người. Châu chưởng quầy vừa uống một ngụm trà, nghe tới câu nói đó, giật mình kinh hãi đến mức trà trào luôn vào lỗ mũi. Đường Tử Đàn lại chừng như coi như thường, chỉ hỏi: - Bốn mươi bốn người nào ? Đường Ngọc đáp: - Kiều Ổn và bốn mươi ba huynh đệ trong phân đà của gã. Đường Tử Đàn cũng đã biến sắc: - Ngươi không thể đợi sau khi giết xong Triệu Vô Kỵ rồi mới giết bọn chúng ? Đường Ngọc đáp: - Không thể. Đường Tử Đàn hỏi: - Ngươi không sợ đả thảo kinh xà ? Đường Ngọc đáp: - Không sợ. Đường Tử Đàn không nói gì nữa, cũng không biết phải nói gì. Đường Ngọc tự rót cho mình một chung trà nóng, chầm chậm uống, rồi mới mỉm cười nói: - Đêm hôm qua ta vốn đã quyết định phải ngủ một giấc ngon lành, ta cũng không muốn đội mưa to gió lớn đi giết người. Đường Tử Đàn không nhịn được phải hỏi: - Sau đó tại sao ngươi lại cải biến chủ ý ? Đường Ngọc đáp: - Bởi vì ta bỗng nghĩ đến một chuyện. Đường Tử Đàn hỏi: - Chuyện gì ? Đường Ngọc đáp: - Ta bỗng nghĩ cây cối tịnh không phải là thứ yểm hộ tốt nhất, còn có một thứ tốt hơn. Đường Tử Đàn hỏi: - Thứ nào ? Đường Ngọc đáp: - Người. Đường Tử Đàn hiển nhiên vẫn không hiểu được. Đường Ngọc nói: - Nếu quả Triệu Vô Kỵ đủ thông minh, nhất định sẽ nghĩ đến bọn ta tuyệt sẽ không đem bổn môn ám khí còn trân quý hơn cả hoàng kim lãng phí trên thân thể của những người không liên can tới chuyện này. Đường Tử Đàn thốt: - Bổn môn ám khí, chưa đến lúc tất yếu, vốn không thể tùy thời xuất thủ. Đường Ngọc nói: - Nếu quả Triệu Vô Kỵ đủ thông minh, nhất định sẽ kêu đệ tử của Đại Phong Đường giả thành những người không liên can quan hệ tới, hắn và Hiên Viên Nhất Quang có thể trà trộn vào đám đông bên trong, làm cho bọn ta không dám phóng ám khí. Miệng Đường Tử Đàn tuy không nói gì, trong tâm cũng không thể không thừa nhận suy nghĩ của y rất chu đáo. Đường Ngọc thốt: - Những người đó đều là người của bọn chúng, bọn ta vừa đi vào là giống hệt như ba con chồn lọt vào giữa bầy gà, bọn chúng chỉ liếc một cái là nhìn ra liền. Y thở dài, lại nói: - Lúc đó bọn ta không những không thể dùng ám khí đánh bọn chúng, trái lại đã phải biến thành mục tiêu bắn tên của bọn chúng. Đường Tử Đàn cũng thở dài, chung quy thừa nhận: - Nếu quả Triệu Vô Kỵ đủ thông minh, nhất định sẽ làm như vậy. Đường Ngọc nói: - Xem ra hắn không giống một tên khờ dại. Đường Tử Đàn đồng ý: - Đích xác không giống. Đường Ngọc nói: - Cho nên ta chỉ còn nước dầm mưa đi giết người giữa đêm khuya. Đường Tử Đàn ngẫm nghĩ, lại nhịn không được phải hỏi: - Hiện tại bọn chúng có còn có thể trà trộn vào đám đông không ? Đường Ngọc đáp: - Không. Đường Tử Đàn hỏi: - Sao vậy ? Đường Ngọc đáp: - Bởi vì những người đó một khi không phải là người của bọn chúng, bọn chúng cho dù có thể trà trộn vào, bọn ta cũng có thể trà trộn vào như vậy, bọn chúng không nhận ra bọn ta, bọn ta lại nhận ra bọn chúng. Y cười cười, lại nói: - Nếu quả Triệu Vô Kỵ đủ thông minh, tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Người muốn làm như vậy đương nhiên là không đủ thông minh. Đường Tử Đàn tịnh không phải là nghe không hiểu ý tứ của y, trên khuôn mặt giống như nắp quan tài lại vẫn hoàn toàn không có chút biểu tình gì, chỉ hững hờ hỏi: - Hắn sẽ làm sao ? Đường Ngọc đáp: - Bọn ta đã giết Kiều Ổn, hắn nhất định càng muốn giết bọn ta. Đường Tử Đàn thốt: - Đương nhiên. Đường Ngọc nói: - Cho nên trễ nhất là đêm hôm nay, Hiên Viên Nhất Quang sẽ lộ diện. Đường Tử Đàn hỏi: - Gã sẽ lộ diện ở đâu ? Đường Ngọc đáp: - Sư Tử Lâm. Đường Tử Đàn hỏi: - Vẫn là Sư Tử Lâm ? Đường Ngọc đáp: - Không chừng gã cũng nghĩ địa phương đó không lý tưởng, nhưng gã tuyệt đối tìm không ra chỗ nào tốt hơn. Châu chưởng quầy nhịn không được cũng xen vào: - Sư Tử Lâm rất rộng. Đường Nhị không để cho lão có cơ hội nói hết, lập tức nói: - Sáng sớm hôm nay ta đã đi qua, hiện tại vừa mới trở về. Châu chưởng quầy ngậm miệng. Đường Ngọc nói: - Sư Tử Lâm tổng cộng có ba cửa, ta nghĩ gã nhất định sẽ di con đường nhiệt náo nhất, từ cửa đông người nhất mà tiến vào, bởi vì gã vốn muốn bọn ta phát hiện ra gã. Đường Tử Đàn hỏi: - Sau khi tiến vào thì sao ? Đường Ngọc đáp: - Ta nghĩ gã nhất định sẽ vào trong quán trà “Hoa Nguyệt Hiên” tìm chỗ ngồi. Đường Tử Đàn hỏi: - Sao vậy ? Đường Ngọc đáp: - Bởi vì mặt sau của chỗ đó gần nước, hai bên tả hữu đều là vườn hoa, cho nên tuy bốn bề chỉ giăng mành trúc, lại chỉ có chính diện là có thể ra vào, bọn ta vừa tiến vào, gã sẽ có thể nhận ra. Y lại nói: - Con người đó có nghề, không cần biết bọn ta cải trang ra sao, gã chỉ liếc một cái là có thể nhìn ra. Đường Tử Đàn thốt: - Nhiều năm trước ta từng nghe nói gã là môn hạ của Hoa Ngũ Cô, ám khí, dịch dung, và nhuyễn công đều là nhất lưu cao thủ. Đường Nhị nói: - Tới lúc đó, Triệu Vô Kỵ rất có thể đã núp quanh quẩn, không chừng cũng đã ngồi trong quán trà. Hồ Bả Tử không nhịn được xem vào: - Tôi có thể nhận ra hắn. Đường Ngọc hỏi: - Nếu quả Triệu Vô Kỵ không phải là người hôm qua ngươi gặp thì sao ? Hồ Bả Tử cũng ngậm miệng. Đường Ngọc nói: - Cho dù là hắn đi nữa, sau khi đã dịch dung cải trang, ngươi cũng vị tất đã nhận ra được. Hồ Bả Tử không dám biện bác. Đường Ngọc nói: - Ngươi chỗ đó rất tạp nhạp, đủ các thức các dạng lái buôn qua lại, ăn mày xin ăn cũng không ít, mỗi một người đều có thể là Triệu Vô Kỵ, cho nên bọn ta nhất định phải để hắn xuất thủ trước. Y cười cười, lại nói: - Chỉ cần hắn vừa xuất thủ, chân diện mục của hắn phải hiện hình đương trường. Đường Tử Đàn trầm ngâm: - Từ vết thương trên mình hai người kia mà nhìn, kiếm pháp của hắn không những cực nhanh, hơn nữa còn cực chuẩn, nếu quả nhượng hắn xuất thủ trước, thật quá nguy hiểm. Đường Ngọc lại cười cười hờ hững: - Cả xắt thịt cũng có nguy hiểm, hà huống là đi giết người. Đường Tử Đàn lấy đá lửa ra, chuẩn bị châm lửa hút ống điếu. Đường Ngọc thốt: - Hắn biết bọn ta có ba người, bọn ta phải để cho hắn nhìn thấy ba người. Câu nói đó ai ai cũng đều nghe không hiểu, nhưng ai cũng không hỏi. Đường Ngọc lại nói: - Hiên Viên Nhất Quang ngồi xuống, Đàn thúc, Tiểu Hầu, và lão Châu bao vây lấy gã, thậm chí có thể để lộ thân thế, để cho hắn biết người của Đường gia đã đến. Châu chưởng quầy lại nhịn không được hỏi: - Tôi cũng đi ? Đường Ngọc đáp: - Triệu Vô Kỵ đã gặp Bả ca, cho nên chỉ còn nước kêu ngươi đi. Châu chưởng quầy nói: - Nhưng tôi ... Đường Ngọc thốt: - Ta biết ngươi bị lôi kéo vào cho đủ số, Triệu Vô Kỵ lại không biết, hắn chỉ biết Đường gia có ba người đến, hiện tại đã nhìn thấy có ba người lộ diện, hơn nữa lúc nào cũng đều có thể lấy mạng Hiên Viên Nhất Quang, hắn đương nhiên sẽ xuất thủ. Y cười cười, lại nói: - Lúc đó ta đương nhiên đã đến đó từ sớm, một khi Triệu Vô Kỵ xuất thủ, cái chết của hắn đã định. Kế hoạch đó quả thật rất chu mật, mỗi một chi tiết, mỗi một bộ sậu, y đều đã tính toán cực chuẩn, hơn nữa kể ra rất tận tường. Chỉ có một chuyện, một chi tiết, y không nói ra. Đường Tử Đàn, Đường Hầu, Châu chưởng quầy, trong ba người đó, rất có thể có một người phải chết dưới kiếm của Triệu Vô Kỵ. Bằng vào kiếm pháp và tốc độ của Triệu Vô Kỵ, khả năng đó có thể coi là rất lớn. Đối với y mà nói, đó chỉ là một chi tiết không quan trọng, chỉ cần y có thể hạ được Triệu Vô Kỵ, mọi chuyện khác đều không quan trọng, sống chết của người khác càng không để trong tâm. Y biết bọn Đường Tử Đàn rất có thể cũng nghĩ ra điểm đó. Chỉ tiếc bọn họ căn bản không có đất lựa chọn. Bởi vì bọn họ tuyệt đối không nghĩ ra kế hoạch nào tốt hơn. Bởi vì y thông minh hơn bọn họ. Biết mình thông minh hơn người ta, không còn nghi ngờ gì nữa, là chuyện khiến cho mình khoái trá. Đường Ngọc khoan khoái thư thả nói: - Sau khi ăn cơm xong, các ngươi có thể bắt đầu chuẩn bị hành động rồi. Đường Tử Đàn hỏi: - Còn ngươi ? Đường Ngọc đáp: - Hiện tại ta muốn đi ngủ một giấc, nhưng khi các ngươi đến Hoa Nguyệt Hiên, ta nhất định đã đến rồi. Y lại cười cười: - Nhưng các ngươi nếu quả không nhìn thấy ta, cũng không phải lo lắng lắm. Đường Tử Đàn hỏi: - Tại sao vậy ? Đường Ngọc đáp - Bởi vì ta nhất định sẽ tận lực cải trang khiến cho các ngươi không nhận ra. Đường Tử Đàn lại hỏi: - Tại sao ? Đường Ngọc đáp: - Các ngươi nếu quả nhận ra ta, lúc nhìn thấy ta, thần thái khó tránh khỏi có chỗ khác biệt, không chừng Triệu Vô Kỵ có thể nhìn ra lỗ hổng đó. Y mỉm cười, lại nói: - Triệu Vô Kỵ là người thông minh, rất có thể còn thông minh hơn ta. Trong miệng y tuy nói như vậy, trong tâm đương nhiên không nghĩ như vậy. Y đưong nhiên thông minh hơn Triệu Vô Kỵ, thông minh hơn bất cứ người nào. Y đối với mình rất có tín tâm. Lúc nhìn thấy thi thể của Kiều Ổn, Triệu Vô Kỵ không rơi nước mắt, cũng không nôn ói. Bi thương khiến cho người ta rơi nước mắt, sợ hãi khiến cho người ta nôn ói. Tron tâm chàng chỉ có phẫn nộ. Chàng tịnh không phải không biết phẫn nộ rất dễ dàng khiến cho người ta sai lầm, nhưng mỗi một người đều có lúc vô phương khống chế lấy mình. Hiên Viên Nhất Quang nhẹ nhàng sờ soạng trên cổ họng vỡ vụn của Kiều Ổn, chợt hỏi: - Ngươi có biết trong nội lực có một thứ gọi là Âm Kính hay không ? Vô Kỵ biết. Âm Kính là thứ khó luyện nhất trong nội lực, cũng là thứ đáng sợ nhất. Hiên Viên Nhất Quang thốt: - Người giết Kiều Ổn chính là dùng Âm Kính. Vô Kỵ nói: - Ta cũng thấy vậy. Hiên Viên Nhất Quang thốt: - Thứ công phu đó tuy lợi hại, nhưng ai ai cũng không chịu luyện nó. Vô Kỵ hỏi: - Tại sao ? Hiên Viên Nhất Quang đáp: - Bởi vì người luyện Âm Kính thông thường sẽ luyện đến mức âm dương quái khí, bất nam bất nữ. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi có nghĩ ra người nào như vậy không ? Hiên Viên Nhất Quang đáp: - Ta có nghe qua. Vô Kỵ hỏi: - Ai ? Hiên Viên Nhất Quang đáp: - Đường Ngọc. Song chưởng của Vô Kỵ nắm chặt lại: - Ta hy vọng y cũng đã đến. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Ngươi có phải vẫn còn muốn câu y ra ? Vô Kỵ đáp: - Phải. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Khi nào ? Vô Kỵ đáp: - Hôm nay. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Chỗ nào ? Vô Kỵ đáp: - Sư Tử Lâm. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Vẫn là Sư Tử Lâm ? Vô Kỵ đáp: - Ta không nghĩ ra chỗ nào tốt hơn. Chàng cười, chầm chậm nói tiếp: - Ta nhớ ở đó có quán trà tên là Hoa Nguyệt Hiên. Hiên Viên Nhất Quang nói: - Đó là một chỗ tốt. Vô Kỵ thốt: - Sau ngọ hôm nay, trước hết ngươi đi theo đường đó hai vòng, sau đó đến đó giăng câu chờ cá, ta chưa lộ diện, bọn chúng tuyệt không xuất thủ. Hiên Viên Nhất Quang hỏi: - Còn ngươi ? Vô Kỵ đáp: - Ta sẽ đến đó trước chờ đợi. Trong phòng Kiều Ổn có treo một thanh kiếm, tuy chỉ treo làm kiểng, lưỡi kiếm vẫn rất bén. Vô Kỵ tháo xuống, nhẹ nhàng vuốt lưỡi kiếm lạnh ngắc. Hoa tươi cần có nước mát, kiếm cũng vậy, cần phải uống máu rồi mới có thể càng lấp loáng, càng bén nhọn. Vô Kỵ từ từ nói: - Hôm nay ta mượn ngươi dùng một lần, nhất định để ngươi uống no nê máu tươi của cừu nhân, ngươi cũng không nên làm ta thất vọng. Chàng dùng ngón tay búng kiếm, kiếm ngân lên một tiếng vang, chỉ tiếc cho dù kiếm có thông linh, cũng không thể nói được tiếng người, nếu không nhất định sẽ nói cho chàng biết: “Ta tuy sẽ không làm ngươi thất vọng, nhưng mỗi một bước trong kế hoạch của người đều đã rơi vào tính toán của người ta, cái chết của ngươi đã định !”. Trước khi mặt trời lặn, chính là lúc dương quang sáng lạn nhất. Ánh dương roi bóng ba người Đường Tử Đàn, Châu chưởng quầy và Đường Hầu in dài trên mặt đất, vừa dài vừa uốn éo, giống như ba quỷ hồn. Hồ Bả Tử nhìn ba người bọn chúng đi ra, ánh mắt cũng chẳng khác gì nhìn thấy ba người chết vậy. Hắn tin rằng Triệu Vô Kỵ lần này nhất định phải chết, nhưng ba người đó cũng vị tất có thể sống sót trở về. May là hắn bất tất phải lo lắng gì quá, nhiệm vụ của hắn rất nhẹ, Đường Ngọc chỉ bất quá muốn hắn chiếu cố vùng phụ cận, hơn nữa cự ly cách Hoa Nguyệt Hiên càng xa càng tốt. Thứ nhiệm vụ như vậy tuyệt không có nguy hiểm gì. Cho nên hắn mỉm cười, lết chân bước ra khỏi hẻm Lạt Tiêu.