Gã tiểu nhân thô bỉ vô sỉ đó vốn đáng lẽ nên sợ hãi, nhưng hiện tại trên mặt hắn lại không có một chút vẻ lo sợ, trái lại còn rất thản nhiên. Chỉ có người trong lòng không cảm thấy bứt rứt mới có biểu tình thản nhiên như vậy. Phượng Nương nhịn không được hỏi hắn : - Ngươi còn có gì để nói nữa không? Khúc Bình chung quy đã mở miệng : - Chỉ có một câu. Phượng Nương thốt : - Ngươi cứ nói. Khúc Bình nói : - Ngươi nhất định phải nghĩ cách đốt lửa lên. Phượng Nương cảm thấy kỳ quái : - Tại sao phải đốt lửa? Khúc Bình đáp : - Thủ pháp điểm huyệt độc môn của Đường gia không có ai có thể giải được, nhưng không cần biết là thủ pháp điểm huyệt ác độc bao nhiêu, tối đa cũng chỉ có thể duy trì một hai canh giờ, chỉ cần đốt lửa lên, các người có thể chịu đựng được. Thiên Thiên lại hét lên : - Chị tại sao còn chưa động thủ? Tại sao lại lắng nghe lời nói nhảm của hắn? Lẽ nào chị không thấy đó là hắn đang cố ý kéo dài thời gian sao? Lần này Phượng Nương lại không lý gì đến nàng ta, lại hỏi Khúc Bình : - Lẽ nào bọn chúng không thể trở về? Khúc Bình cười cười, nụ cười phảng phất rất khoan khoái : - Bọn chúng tuyệt không thể sống sót trở về. Hắn vừa nói xong câu đó, Đường Mãnh đã trở về! Tịch dương lững lờ, hoàng hôn luộm thuộm. Đường Mãnh đã leo qua bia đá đó, từng bước đi về phía trước, tịch dương đang chiếu rọi trên mặt gã. Biểu tình trên mặt gã vừa kỳ lạ, vừa quỷ dị, phảng phất khoái trá cực kỳ, lại phảng phất sợ hãi cực kỳ. Thiên Thiên hét lớn : - Bây giờ chị còn chưa động thủ là không còn kịp đó. Phượng Nương nghiến răng đâm xuống. Lúc lưỡi đao đâm vào ngực Khúc Bình, Đường Mãnh đã ngã gục xuống. Giống như một cây khô ngã gục. Phượng Nương ngây người. Thiên Thiên cũng ngây người. Khúc Bình lại đang cuời, máu tươi đã bắt đầu phún ra từ lồng ngực, nụ cười của hắn không ngờ lại rất khoan khoái. Lúc đó phía sau bia đá lại bay ra một bóng người, lăng không phi thân về phía bọn họ. Giữa ánh sáng vàng vọt cuối cùng của tịch dương, chừng như có thể nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt như độc xà của gã. Trong ánh mắt gã phảng phất ngập tràn niềm oán độc và hối hận. Phượng Nương buông tay, thoái lui, cả người Đường Lực lại đã bay đến trước mặt Khúc Bình. Khúc Bình lại cười càng khoan khoái. Đường Lực thở hổn hển, chằm chằm đanh ác nhìn hắn, khản giọng : - Ngươi giỏi, ngươi rất giỏi, không tưởng được cả ta cũng bị ngươi gạt. Gã bỗng nhìn thấy cán đao trên ngực Khúc Bình, lập tức rút ra, cười đanh ác : - Chỉ tiếc ngươi vẫn phải chết trong tay ta. Khúc Bình mỉm cười : - May là ta chết không hối hận. Đao trong tay Đường Lực đã chuẩn bị đâm xuống, chợt quay đầu nhìn Phượng Nương, trên mặt lại chợt để lộ biểu tình rất kỳ quái. Giữa giây phúc đó, biểu tình trên mặt gã chợt cứng lạnh. Đầu của gã ngoẹo xuống. Bọn chúng đã quay trở về, lại không còn sống sót. Khúc Bình sắc mặt trắng nhợt, máu tươi nhuộm ướt ngực áo. Một đao của Phượng Nương tịnh không quá nhẹ, chỉ cần đâm sâu thêm nửa tấc, Khúc Bình hiện tại cũng đã là người chết. Nghĩ đến điểm đó, mồ hôi lạnh của Phượng Nương lại toát dầm dề, lại đã bắt đầu rơi lệ. Bởi vì nàng vừa nghĩ đến người nàng hồi nãy muốn giết rất có thể là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Nhưng nàng lại còn chưa nghĩ ra chuyện này thật ra là sao, nàng nhất định phải hỏi Khúc Bình cho rõ. Khúc Bình thốt : - Đường Lực tuy không phải là cháu đích tôn của Đường gia, võ công lại là do chính Đường Nhị tiên sinh truyền dạy. Nghe nói nội bộ của Thục Trung Đường gia tổng cộng chia làm mười bộ môn chính, trong đó bao gồm pha trộn độc dược, chế luyện ám khí, chế tác và bảo quản giải dược, cũng như đội cảnh vệ huấn luyện đệ tử phân phối công tác tuần tra xuất kích. Mười bộ môn đó chia ra cho mười vị trưởng lão trong dòng họ Đường gia chưởng quản. Đường Nhị tiên sinh là một trong số mười trưởng lão đó. Không ai biết thật ra lão chưởng quản bộ môn nào, chỉ biết lão lãnh khốc kiêu ngạo, võ công cực cao. Trong số mười vị trưởng lão của Đường Mãnh, lão là người ra ngoài hành tẩu giang hồ nhiều nhất, cho nên danh tiếng cũng vang lừng. Người trong giang hò chỉ cần nhìn thấy một lão đầu tử vận lam bố bào, đầu thắt khăn bố trắng, miệng ngậm ống điếu, không cần biết lão có phải là Đường Nhị tiên sinh hay không, đều mau mau tránh xa. Không cần biết là hữu ý hay vô ý, một khi là người đắc tội với Đường Nhị tiên sinh, tuyệt không thể sống an thân được một ngày. Khúc Bình thốt : - Đường Nhị tiên sinh độc thân cho đến già, thu đồ đệ cũng không nhiều, tên Đường Lực đó không những đã ra không biết bao nhiêu sức cho Đường gia, hơn nữa còn chịu đựng biết bao gian khổ mới có thể được lão ta truyền thụ. Phượng Nương thở dài, nàng biết Đường Lực quả thật là người có thể chịu đựng gian khổ. Đối với mot. nam nhân mà nói, trên thế gian còn có thống khổ nào không thể chịu đựng được hơn là bị thiến? Tâm nàng luôn luôn rất mềm yếu, đới với sự thống khổ mà người khác phải chịu đựng, nàng cũng khó chịu không khác gì người ta. Khúc Bình nói : - Ta biết bọn ta tuyệt không phải là đối thủ của bọn chúng, ta... Hắn cúi đầu, buồn bã thốt : - Xuất thân của ta bình phàm, lại không được sự truyền thụ của danh sư, bao nhiêu năm nay, ta toàn làm việc lặt vặt, cả ba chiêu của gã ta cũng tiếp không nổi. Phượng Nương lập tức lại cảm thấy rất đồng tình với hắn, dịu dàng nói : - Một người võ công có giỏi hay không tịnh không phải là trọng yếu nhất, bọn ta lại không phải là dã thủ, tịnh không nhất định lúc nào chỗ nào cũng phải lệ thuộc vào bạo lực. Khúc Bình miễn cưỡng cười cười, trong mắt dâng trào niềm cảm kích : - Ta cũng nhìn thấy Đường Mãnh là một tên điên, tuyệt không thể để các người lọt vào tay gã, cho nên ta chỉ còn cách dẫn bọn chúng đến đây. Phượng Nương hỏi : - Ngươi biết bọn chúng đến đây là không thể không chết? Khúc Bình đáp : - Lần trước lúc ta đến tìm Triệu công tử, từng tận mắt chứng kiến ba người võ công còn hơn xa bọn chúng đã chết dưới bia đá đó, ta muốn chạy tới nhìn người chết, lại nghe có một bóng người cảnh cáo ta: “Đây là cấm địa, lọt vào là phải chết!” Hắn nói rất ngắn gọn, kỳ thật chuyện phát sinh ngày đó cho đến bây giờ hắn nhớ lại vẫn còn có cảm giác rùng mình. Những gì hắn biết còn hơn xa những gì hắn nói ra. Ngày đó ba người chết dưới bia đá đều là kiếm khách thành danh đã lâu, hơn nữa đều đã quy ẩn lâu nay. Bọn họ đến đây là vì tầm thù. Thù gia của bọn họ là người đã chết từ rất lâu trong truyền thuyét, nhưng theo sự suy đoán của Khúc Bình, người đó hiện tại vẫn còn sống, đang ẩn cư phía sau bia đá “Phi Nhân Gian” kia. Kiếm pháp của người đó tung hoành thiên hạ ba mươi năm trước, hiện tại nghĩ chắc lại càng xuất thần nhập hóa. Y đã không chịu để người ta biết y còn sống, Khúc Bình tại sao lại tiết lộ bí mật của y? Tiết lộ chuyện riêng của người ta vốn là chuyện rất không đạo đức. Khúc Bình đã phát thệ tuyệt không đem bí mật đó nói ra. Phượng Nương cũng không hỏi nữa, chỉ thở dài nhè nhẹ : - Ta biết ngươi hồi nãy trong tâm nhất định rất khó chịu. Khúc Bình hỏi : - Tại sao lại khó chịu? Phượng Nương đáp : - Bởi vì bọn ta không những đã trách lầm ngươi, hơn nữa còn muốn giết ngươi. Nàng nắm tay Khúc Bình : - Ta cũng biết ngươi hồi nãy không giải thích là vì lúc đó ngươi cho dù có nói ra bọn ta cũng không tin. Thiên Thiên chợt cười lạnh : - Chị làm sao biết được hắn hiện tại đang nói thật? Phượng Nương quay đầu lại nhìn nàng ta, dịu dàng đáp : - Chị không trách em, bởi vì chị biết trong tâm em cũng cũng rất hối hận như chị, cũng khó chịu như chị, cho nên mới nói như vậy. Thiên Thiên ngậm miệng, cũng nhắm luôn cả mắt. Tịch dương đã chìm biến, bóng đêm đã dần dần bao phủ mặt đất, gió càng lạnh buốt. Khúc Bình thốt : - Hiện tại ngươi nhất định phải nghĩ cách đốt lửa lên. Phượng Nương phảng phất đang trầm tư, lại không mở miệng. Khúc Bình thốt : - Trên người Đường Lực có lẽ có vật dẫn lửa. Phượng Nương chừng như căn bản không nghe hắn nói, chợt đứng dậy : - Ta phải đi xem xem, nhất định phải đi xem xem. Khúc Bình hỏi : - Đi đâu xem? Xem cái gì? Phượng Nương vọng nhìn bia đá chễm chệ như môt quái thú hoang dại giữa bóng tối : - Ở đó đã có người, Triệu Vô Kỵ không chừng cũng đang ở đó. Miệng nàng vừa nói, người cũng đã bước qua. Khúc Bình thất thanh : - Nơi đó là cấm địa, ngươi tuyệt không thể đi. Phượng Nương căn bản không lý gì đến hắn. Nhìn theo bóng nàng bước tới bia đá “Phi Nhân Gian”, mồ hôi lạnh thấm uớt y phục của Khúc Bình. Thiên Thiên cũng vội vàng hét : - Nơi đó thật là cấm địa, bất cứ ai vào cũng chết sao? Khúc Bình đáp : - Ừm. Thiên Thiên hỏi : - Chị ta là một cô gái, lại là người không có võ công, lẽ nào cũng giết chị ta? Khúc Bình đáp : - Nơi đó đã không phải là nhân gian, làm sao có người được? Thiên Thiên hỏi : - Đã không có người, làm sao có thể chết được? Có quỷ. Đêm đen, hoang sơn, Phi Nhân Gian. Phượng Nương từng bước lọt vào bóng tối, chung quy đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt trọng. Trên mặt Khúc Bình tuy hoàn toàn không có chút biểu tình gì, trong mắt lại có lệ quang, chừng như đang nhìn thấy một thân nhân rơi xuống vực sâu vạn trượng không thấy đáy, lại không có cách nào nắm giữ lại. Thiên Thiên chợt hỏi : - Ngươi đang khó chịu cho chị ta? Khúc Bình đáp : - Ừm. Thiên Thiên nói : - Nếu quả người đi vào đó là ta, nhất định sẽ không có ai cảm thấy khó chịu, bởi vì ta chỉ bất quá là một nữ nhân không biết tốt xấu, ngang ngược vô lý, sống hay chết cũng không có ai để trong lòng. Khúc Bình không nói gì. Thiên Thiên nói : - Nhưng chị ta lại vừa ôn nhu, vừa đẹp đẽ, nam nhân chỉ cần nhìn chị ta một cái là thích chị ta liền. Nàng lại cười lạnh : - Cả gã họ Đường cũng thích chị ta, ta biết mà. Khúc Bình chung quy nhịn không được : - Người ta thích nàng ta chỉ vì nàng ta tâm địa lương thiện, khôngcần biết là đẹp xấu gì đều như nhau! Thiên Thiên nói : - Đúng, tâm địa của chị ta lương thiện, ta thì lại tâm trường ác độc, lại không thể nắm tay người ta, cố ý làm ra vẻ ôn nhu dịu ngọt, ta... ta... Thanh âm của nàng càng thổn thức, nước mắt ràn rụa. Kỳ thật trong tâm nàng lẽ nào không biết mình không nên nói mấy lời đó? Trong tâm nàng lẽ nào không khó chịu? Đang lúc nàng nghiền ngẫm nỗi ganh tỵ bi thưong của mình, chợt nhìn thấy một cái bóng bay tới. Một bóng trắng lợt lạt, phảng phất là người, một người rất nhỏ. Nếu quả đó thật là bóng người, người đó nhất định là con nít! Con nít sao lại có thể bay? Sao lại có tốc độ mau lẹ như vậy? Nàng đang thấy kỳ lạ, chợt có cảm giác tê dại, một màn đen mê muội che phủ mắt nàng. Nàng lập tức cảm thấy mình chừng như là mười năm chưa ngủ vậy, phải phất phải ngủ liền. Nàng thật đã ngủ.
* * * * *
Ngoài song cửa dương quang sáng lạn. Ánh dương sáng lạn từ ngoài song cửa chiếu vào, chiếu trên mặt bàn sáng như gương. Trong phòng mỗi một vật đều giống cái bàn đó, sáng chói, sạch sẽ, không nhuốm chút bụi bặm. Lúc Thiên Thiên tỉnh dậy đã phát hiện mình đang ở trong căn phòng này. Nàng rõ ràng đang ở trên đỉnh núi hoang dã hắc ám lạnh giá, lẽ nào đây là mộng? Đây không phải là mộng, nàng thật đã tỉnh, hoàn toàn thanh tỉnh, nàng cũng nhìn thấy Khúc Bình, Khúc Bình vốn đang nhìn nàng, đợi đến lúc nàng nhìn thấy hắn, hắn lại đã tránh né ánh mắt nàng, nhìn một bồn hoa nho nhỏ treo trên song cửa. Hoa cúc đã nở rộ. Phòng của Phượng Nương cũng luôn luôn không có chút bụi bặm, trên song cửa cũng có treo một bồn hoa như vậy. Đây không phải là phòng của Phượng Nương. - Phượng Nương đâu? Khúc Bình không trả lời, ánh mắt lại dâng tràn một thứ bi thương mà bất cứ một ai cũng đều có thể thấy được. “Bọn ta sao lại có thể đến đây? Chỗ nào là chỗ nào?” Thiên Thiên không hỏi, những chuyện đó không quan trọng lắm. Nàng tịnh chưa quên lời nói của Khúc Bình, cũng chưa quên biểu tình của Đường Mãnh trước lúc lâm tử. Nàng nhất định phải đi tìm Phượng Nương, không cần biết nơi đó có phải là nhân gian hay không. Nhưng nàng còn chưa đi, Phượng Nương đã đến : - Ta hồi nãy vượt qua bia đá đó, nhìn thấy một bóng trắng nho nhỏ bay qua bên ta, chỉ nghe một người nói với ta “Người ngươi muốn tìm không có ở đây”, sau đó ta chừng như đột nhiên lăn ra ngủ. “Lúc chị tỉnh dậy là đã đến đây?” Thiên Thiên hỏi. Phượng Nương gật gật đầu, trong mắt đầy nét hoang mang : - Đây là đâu? Ai cũng không biết chỗ này là chỗ nào. Không cần biết chỗ này là chỗ nào, đều có thể coi là một chỗ tốt. Ngoài song cửa là một cái sân nho nhỏ, ánh dương sáng lạn đang chiếu trên những đóa hoa nở rộ. Ngoài vài khóm hoa còn có thưa thớt vài bụi trúc, cửa gỗ nửa kín nửa hở, hồ cá bên dưới hòn giả sơn nuôi mấy chục con cá chép nhanh nhẹn hoạt bát, con họa mi trong lồng treo dưới mái hiên đang hót ríu rít. Căn ốc sáu gian nửa sáng nửa tối, bố trí cực kỳ thanh nhã giản đơn, có thư phòng, có phòng ăn, còn có ba gian phòng ngủ, cả chăn gối trên giường cũng mới tinh. Trong căn ốc nhỏ sau nhà bếp chất đầy củi khô, trên giá gỗ còn treo đầy lạp xưởng, thịt khô, cá muối, gà thui. Phía sau còn có vườn rau, ớt tiêu, đậu bí, và củ cải to bằng cánh tay trẻ nít. Nơi đây, không còn nghi ngờ gì nữa, là một gia đình sơn cư rất sung túc, chủ nhân không còn nghi ngờ gì nữa là một danh sĩ phong nhã đã thoái ẩn. Mọi thứ cần thiết cho sinh hoạt thường ngày, chỉ cần mình có thể nghĩ đến thứ gì, nơi đây đều có đủ, không thiếu tới một món. Nhưng ở đây lại không có người. Chủ nhân có lẽ đã đi ra ngoài. Nhưng bọn họ đợi đã lâu, vẫn không thấy bóng dáng chủ nhân. Thiên Thiên hỏi : - Người sống trong Phi Nhân Gian này thật ra là ai? Khúc Bình đáp : - Đã là Phi Nhân Gian, làm sao có thể có người? Hiện tại cả Khúc Bình cũng biết người ta nhất định thấy được hắn đang che giấu một bí mật gì đó. Hắn đã hạ quyết tâm, không cần biết ra sao, đều tuyệt không nói ra bí mật đó. Bởi vì vô luận là ai biết được bí mật đó cũng tuyệt đối không tốt đẹp gì. Thiên Thiên nói : - Bọn họ là người cũng được, là quỷ cũng được, bọn họ đã đem bọn ta đến đây, bọn ta có thể ở đây đợi. Khúc Bình hỏi : - Bọn ta tại sao lại phải trú ở đây? Phượng Nương đáp : - Bởi vì Vô Kỵ tuy không có trong Phi Nhân Gian, lại nhất định đang ở Cửu Hoa sơn này, bọn ta chỉ cần nhẫn nại, sớm muộn gì cũng nghe được tin tức của chàng! Nàng luôn luôn rất ít khi phát biểu ý kiến, ý kiến của nàng luôn luôn rất ít khi có ai có thể phản đối. Khúc Bình tuy không muốn lưu lại đây lắm, cũng chỉ còn nước ngậm miệng. Phòng ngủ có ba gian, bọn họ mỗi người đều có thể chọn một gian, nơi đây giống như đã đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ. Thiên Thiên hiển lộ vẻ cao hứng như một đúa bé, nàng vốn luôn lo lắng lên núi tìm không ra chỗ ở, không tưởng được bất chợt lại xuất hiện một địa phương như vầy. Đó thật là một chuyện rất tốt, đơn giản giống như đám trẻ đang chơi nhà chòi vậy. Cả Phượng Nương cũng cởi mở tâm sự : - Từ hôm nay trở đi, ta lãnh chuyện nấu nướng. Thiên Thiên nói : - Ta giặt đồ rửa chén. Khúc Bình cũng chỉ còn nước vực tinh thần : - Ta đi chẻ củi gánh nước. Sau triền núi bên trái ốc có một dòng suối trong, trên triền núi đào mận đã kết trái, mận chua chua, đào ngọt ngọt, chính là thứ trái cây ưa thích của đám con gái. Mọi thứ cần thiết cho sinh hoạt của một người cơ hồ đều có đủ ở đây, chỉ bất quá thiếu một thứ. Nơi đây không ngờ lại không có đèn. Không những không có đèn, cả đèn cầy, lồng đèn, đuốc, hay bất kỳ một vật gì có thể dẫn lửa đều không có. Chủ nhân nơi đây nếu không phải đã đi ngủ từ sớm, sao tới tối còn chưa trở về? May là trong bếp lò còn lưu lại một chút lửa, Khúc Bình thổi lửa, Phượng Nương đem lạp xưởng gà thiêu xào với đậu mới hái ngoài vườn, nấu một nồi cơm lớn. Thiên Thiên đổ dầu vào dĩa, dùng vải bông kết thành tim đèn, cũng coi là đèn được. Nàng đắc ý cười : - Bọn ta như vầy ít ra cũng không phải sợ cơm lọt vào mũi. Phượng Nương thốt : - Phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, nếu quả bọn ta có vài trản đèn chụp làm bằng thủy tinh lại càng đẹp hơn. Nàng luôn luôn là người rất thích đẹp, luôn cảm thấy trong căn ốc nhỏ non xanh nước biếc đơm hoa kết quả này có thể thắp lên một trản đèn như vậy là chuyện rất có ý thơ. Nhưng nàng cũng biết ở chỗ như vầy, tuyệt không thể có thứ đèn như vậy. Cho nên bọn họ đã đi ngủ từ rất sớm, chuẩn bị sang sáng sớm ngày thứ hai đi nghe ngóng tin tức của Triệu Vô Kỵ. Đêm đó lúc Phượng Nương ngồi dưới ngọn đèn dầu leo lét viết lại đoạn nhật ký xảy ra trong ngày, nàng còn nghĩ về thứ đèn đó.
* * * * *
Sang ngày thứ hai nàng thức sớm nhất. Nàng vừa đẩy cửa, đã nhìn thấy mười trản đèn chỉnh chỉnh tề tề bài ngay cửa, chụp đèn làm bằng thủy tinh lấp lánh phát quang dưới ánh rạng đông. - Những trản đèn này ai đem đến vậy? - Y làm sao biết mình muốn thứ đèn này? Phượng Nương không có cách nào hồi đáp. Nàng nhìn những trản đèn đó, si dại ngây ngốc cả nửa ngày, cười khổ : - Kỳ thật ta căn bản không muốn nhiều như vậy, chỉ cần mỗi phòng một trản cũng đã đủ rồi, nhiều quá lại thành phiền hà. Sau đó bọn họ ra ngoài đi tìm Triệu Vô Kỵ, đợi đến khi bọn họ trở về, mười trản đèn quả nhiên chỉ còn lại năm trản. Mọi người đều ngây người, chỉ cảm thấy phảng phất có một luồng khí lạnh từ dưới chân vút lên trên. Có phải luôn luôn có người trốn trong căn ốc này nghe lén bọn họ nói chuyện? Miệng bọn họ tuy không nói gì, trong tâm lại đều nghĩ như vậy. Cho nên bọn họ lập tức bắt đầu tìm, lục lọi mỗi một xó xỉnh, thậm chí cả dưới giường, dưới tủ, dưới lò cũng lục lọi, không tìm ra tới phân nửa bóng người. Thiên Thiên tay chân lạnh ngắc, chợt hỏi : - Các người có biết tôi muốn gì không? Phượng Nương hỏi : - Em muốn gì? Thiên Thiên đáp : - Tôi muốn một con búp bê đất sét. Nàng ta lại hỏi Phượng Nương : - Còn chị? Hôm nay chị muốn gì? Phượng Nương đáp : - Búp bê đất sét dễ bể lắm, ta muốn một con búp bê nhồi bông. Khúc Bình hỏi : - Làm bằng vải cũng dễ bị rách vậy, dùng gỗ khắc thành lại càng tốt hơn. Thiên Thiên hỏi : - Ngươi cũng muốn một con búp bê bằng gỗ? Khúc Bình đáp : - Ta muốn hai con. Đêm hôm đó, trước khi bọn họ ngủ, lại đi lục lọi khắp nhà thêm một lần nữa, xác định tuyệt không có ai trốn ở đó rồi mới khóa chặt cửa, leo lên giường ngủ. Bọn họ ngủ không ngon giấc. Sang sáng sớm ngày sau, bọn họ đẩy cửa bước ra, ngoài cửa không có búp bê đất sét, cũng không có búp bê gỗ. Ngoài cửa chỉ có một con búp bê vải nhồi bông, một con rất lớn. Thiên Thiên trừng trừng nhìn Phượng Nương. Phượng Nương tuy cũng ngây người, lại biết trong tâm Thiên Thiên đang nghĩ gì. Người khác vô luận là muốn gì, người đó đều không để ý tới, chỉ có Phượng Nương mở miệng y mới đem đến. Lẽ nào y là “bằng hữu” của Phượng Nương? Y thật ra là “bằng hữu” nào? Sao không dám lộ mặt? Chuyện đó Phượng Nương cũng không có cách giải thích, bởi vì chính nàng cũng không nghĩ ra. Nàng đâu có biết ai ở đây. Thiên Thiên chớp chớp mắt, chợt nói : - Đồ ăn chị nấu tôi đã ngán rồi, tôi muốn đổi khẩu vị. Phượng Nương hỏi : - Em muốn an gì? Thiên Thiên đáp : - Tôi muốn ăn sườn heo nướng và thịt bò hầm tương Dật Hoa, còn muốn ăn bánh bao thịt Tuân Bất Lý nữa. Những món đó đều là những món điểm tâm nổi tiếng ở kinh thành. Dật Hoa Trai ở thành tây, hầm thịt dùng một cái lò cũ kỷ, nghe nói đã hai ba trăm năm chưa dập tắt lửa, thịt hầm bọn họ bán chỉ cần ăn một miếng là có thể phân biệt tư vị khác biệt. Tuân Bất Lý ở hẻm tây, bánh bao làm ở đó cũng tuyệt không có chỗ nào bì kịp. Khoảng cách từ kinh thành đến đây có hơn ngàn dặm, cho dù là chim bay cũng không có cách nào nội trong nửa ngày đem về. Phượng Nương biết Thiên Thiên cố ý làm khó, lập tức nói : - Cực hay, đêm hôm nay ta cũng muốn ăn. Thiên Thiên còn chưa an tâm : - Chị muốn ăn gì? Phượng Nương nói từng tiếng : - Ta muốn ăn sườn heo và thịt bò hầm tương Dật Hoa, còn có bánh bao thịt Tuân Bất Lý nữa. Bọn họ lại đi ra ngoài cả ngày, trong tâm lại đang nghĩ đến thịt hầm và bánh bao. Người đó cho dù tài nghệ chọc trời cũng không có cách nào đến kinh thành mang những thứ đó về kịp. Thiên Thiên trong bụng cười lạnh : - Để ta xem ngươi sau này có còn diễn trò nữa hết. Mặt trời còn chưa lặn, bọn họ đã vội quay về. Trên bàn quả nhiên có bài một dĩa sườn heo và thịt bò hầm tương, hai chục cái bánh bao còn nóng hổi bốc khói. Đó vẫn không phải là chuyện ly kỳ. Ly kỳ là thịt hầm quả nhiên có tư vị của Dật Hoa Trai, vừa ăn vào là đã có thể nhận ra mùi vị của cái lò cũ kỹ lâu đời, chỗ khác không có được, một điểm nhỏ cũng tuyệt đối không giả được. Khúc Bình cũng thích ăn thứ thịt hầm đó, nhưng hiện tại ăn vào miệng lại không biết có tư vị gì. Thiên Thiên lại chằm chằm nhìn Phượng Nương cười lạnh : - Xem ra bằng hữu của chị quả thật tài nghệ không phải kém cỏi gì. Phượng Nương không trách nàng ta. Chuyện này thật quá kỳ quái, vốn khó tránh khỏi khiến cho người ta hoài nghi. Thiên Thiên hỏi : - Bằng hữu của chị là ai? Đã đến đây tại sao lại không ngồi ăn cơm chung với bọn ta? Nàng ta cố ý làm bộ cười rất khoan khoái : - Không cần biết ra sao, những thứ này đều là do y mua từ xa đem về. Khúc Bình chợt hỏi : - Bao xa? Thiên Thiên đáp : - Rất xa. Khúc Bình thốt : - Nàng có thể nội trong nửa ngày đi đến một nơi xa như vậy mua mấy thứ này về không? Thiên Thiên đáp : - Ta không thể. Khúc Bình hỏi : - Nàng có nghĩ ra trong thiên hạ có ai có thể nội trong nửa ngày đến kinh thành mua mấy thứ này về không? Thiên Thiên đáp : - Ta nghĩ không ra. Khúc Bình nói : - Ta cũng nghĩ không ra, bởi vì trên thế gian căn bản không có ai có thể làm được chuyện đó. Thiên Thiên thốt : - Nhưng hiện tại những thứ này lại đã đặt ngay trên bàn. Khúc Bình thở dài : - Ta chỉ bất quá nói không có “người” nào có thể làm được chuyện như vầy. Hắn đặc biệt cường điệu chữ “người”. Thiên Thiên đột nhiên lại cảm thấy phát lãnh : - Lẽ nào ngươi muốn nói nơi đây có quỷ?
* * * * *
[Chủ nhân Quỷ Ốc] Quỷ có thể nghe được mình nói chuyện, không cần biết giọng mình nói nhỏ tới cỡ nào, quỷ đều có thể nghe được, mình lại không nghe được quỷ nói. Quỷ có thể nhìn thấy mình, nhất cử nhất động của mình quỷ đều có thể nhìn thấy, cho dù trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy, mình lại không nhìn thấy quỷ, cho dù quỷ ở sát bên cạnh mình, mình cũng không nhìn thấy. Quỷ không cần thắp đèn. Trong gian ốc này cái gì cũng có, lại không có đèn. Quỷ có thể trong chốc lát đi xa nghìn dặm, mình lại phải cưỡi ngựa tung vó cả ba ngày ba đêm mới có thể vội vàng về tới nơi. “Bằng hữu” của Phượng Nương lẽ nào không phải là người? Là quỷ? Gian ốc này lẽ nào lại là quỷ ốc? Đêm đầy sao. Dưới ánh sao, dòng suối treo vắt nhìn giống hệt như một sợi dây thắt lưng thuần ngân. Phượng Nương chầm chậm đi dọc theo dòng nước. Nàng ngủ không được, trong tâm nàng rất ngột ngạt, không những bực bội, hơn nữa lại rất sợ, sợ muốn chết. Nàng tịnh không sợ quỷ. Nếu quả nơi đây thật có quỷ, đã không đối tốt với nàng như vậy, nàng cũng không cần phải sợ. Nàng từ nhỏ đã không sợ quỷ, nàng cảm thấy có những người còn đáng sợ hơn cả quỷ. Không cần biết là người hay là quỷ, chỉ cần chân tâm đối tốt với nàng, nàng đều cảm kích như nhau. Nàng sợ chỉ vì nàng chợt nghĩ đến Triệu Vô Kỵ. Tuy trên thế gian này thật sự có quỷ hồn đi nữa, cũng chỉ có quỷ hồn của Triệu Vô Kỵ mới có thể đối tốt với nàng như vậy. Lẽ nào Vô Kỵ đã chết? Lẽ nào người đó chính là Vô Kỵ? Nàng không dám nghĩ nữa, cũng không dám đề khởi trước mặt Thiên Thiên, nàng phát giác giữa bọn họ đã sinh sôi một khoảng cách. Đó có lẽ chỉ vì bọn họ vốn không phải là bằng hữu thân mật, quan hệ giữa bọn họ chỉ vì Vô Kỵ mới có dính dấp. Thiên Thiên vốn không hiểu nàng, cũng không tin nàng, con người nếu quả không thể hiểu nhau, làm sao tin nhau được? Tận đầu dòng suối là một thủy trì nho nhỏ. Bốn bên đầy cây to bóng mát và những loài hoa dại không tên. Tinh quang đầy trời. Nàng nhịn không được khum xuống, dùng tay vọc nước, nước hồ vẫn còn giữ độ ấm của dương quang hồi sáng, vừa trong veo, vừa ôn nhu. Sau triền núi ở quê nàng, cũng có một hồ nước như vầy. Lúc nàng còn nhỏ thường chờ nửa đêm len lén đi ra đó vọc nước. Nàng vốn là một đứa bé rất tinh nghịch, chỉ bất quá luôn luôn đè nén lấy mình. Hiện tại nàng vô ý nhớ đến thời thơ ấu hoan lạc, không chút âu lo, ngày ngày tự do tự tại. Nàng không cầm được tự hỏi mình: “Nếu quả thời gian có thể đảo ngược lại, ta có sẽ lại làm một người như hiện tại không?” Trong tâm nàng chợt có một xung động bí mật. Một người nếu quả có thể tạm thời vứt bỏ tất cả, ôn lại mộng tưởng hoan lạc êm đềm thời thơ ấu, ý nghĩ đó vô luận đối với ai mà nói đều là một dụ hoặc bất khả kháng. Tim nàng đang đập mạch, càng lúc càng nhanh. Nàng thật đã đè nén mình quá lâu, cũng nên buông thả mình. Đêm khuya, người tĩnh, hoang sơn tịch mịch, nước hồ lại trong veo như vầy, ôn nhu như vầy. Nàng không nhịn được thò tay mày mò cởi một nút áo... có lè vì một khoảnh đời thơ ấu tinh nghịch, nàng rất nảy nở. Chân nàng thon dài thẳng thớm, ngực săn chắc nhô cao, chỉ bất quá vì quá lâu không tắm mình dưới mặt trời, cho nên xem có vẻ trắng tái nhu nhược, lại càng hiển lộ vẻ nhu mì nữ tính của nàng. Đó chính là kho tàng trân quý kiêu ngạo nhất của một thiếu nữa, nàng chưa từng để ai xâm phạm tới, thậm chí cả chính nàng cũng rất ít khi nhìn. Chính nàng nhìn cũng làm cho tim đập thình thịch. Nàng rất mau chóng hòa mình vào nước, để cho nước hồ trong veo ôm ấp lấy mộng cảnh thơ ấu. Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy một đôi mắt. Đôi mắt sáng quắc, ẩn tàng giữa cây cỏ và hoa dại rậm rạp, đang chăm chăm nhìn nàng, trong ánh mắt dâng trào một thứ tán thưởng dâm tiện hân hoan. Nàng lập tức cảm thấy toàn thân cứng đơ băng lãnh, dùng đôi tay che lấy mình, trầm người trong nước. Đợi đến khi nàng thò đầu lên thở, đôi mắt đó vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa còn đang cười ngất. Nàng không la lên. Nàng không dám kêu Thiên Thiên và Khúc Bình, nàng chỉ hận mình tại sao lại không cẩn thận như vầy. Kỳ thật nàng cũng rất cẩn thật, đã nhìn quanh bốn phía, giữa hoang sơn đêm khia tĩnh lạng vốn đáng lẽ không có người đến. Người đó chợt cười : - Ngươi không tưởng được ở đây còn có người? Phượng Nương ngậm miệng. Nàng thật không biết nên nói gì, nàng chỉ hy vọng người đó là quân tử, sẽ bỏ đi mau mắn. Người đó lại hiển nhiên không phải là quân tử, không những không có một chút ý định bỏ đi, trái lại còn đứng dậy giữa đám cây cỏ. Gã là một người trẻ tuổi rất tráng kiện, vận một bộ y phục bó sát màu vàng, nhìn lại càng vạm vỡ mạnh bạo. Tim Phượng Nương chìm hẳn. Thứ người trẻ tuổi đó vốn tinh lực sung mãn, làm sao bỏ đi cho được? Người đó nhìn thấy vẻ kinh hãi sợ sệt trên mặt nàng, lại cười càng khoái trá : - Ta cũng không tưởng được, ta không ngờ lại có vận khí may mắn như vầy. May là đang tối, gã không nhìn thấy những bộ phận bên dưới mặt nước, nhưng gã đã tự cởi bỏ y phục mình. Lẽ nào gã muốn đi xuống? Gã còn chưa đi xuống, Phượng Nương đã thất thanh la lên : - Không được. Người đó cố ý nháy mắt : - Không được làm gì? Phượng Nương đáp : - Ngươi... ngươi không được xuống. Người đó cười : - Hồ nước này không phải là nhà ngươi, tại sao ta không được xuống chơi? Gã tịnh không gấp gáp nhảy xuống, giống như một con mèo đã chụp được chuột, tịnh không vội vàng nuốt sống. Gã còn muốn chọc ghẹo nàng. Phượng Nương đã nhịn không đưọc muốn la lên. Người đó cười : - Ngươi cứ la, ngươi cho dù có la rách cổ hộng cũng không có ai đến, chỗ này chỉ có quỷ, không có người. Gã muốn hù nàng, không tưởng được lại đã đề tỉnh n`ng. Nàng chợt nghĩ đến quỷ hồn hễ cầu là đáp ứng kia, lập tức nói lớn : - Ngươi biết hiện tại ta muốn gì không? Người đó hỏi : - Có phải muốn ta? Phượng Nương nghiến răng : - Ta chỉ muốn ngươi biến thành mù lòa. Câu nói đó vừa nói xong, trong bóng tối đột nhiên có hàn quang lóe lên, giống như tia chớp đập xuống. Đôi mắt sáng ngời của người đó lập tức biến thành hai lỗ hổng đỏ máu. Gã chừng như còn chưa biết chuyện này là sao, lóng ngóng hoang mang, biểu tình trên mặt cuối cùng đã lộ rõ biểu tình kinh hãi, mới bắt đầu há miệng la hét, ôm mặt xông ra, lại đập đầu vào thân cây, ngã quỵ không bò dậy nổi. Phượng Nương cũng giật mình kinh hãi. Đạo hàn quan lóe lên hồi nãy đột nhiên đến, lại đột nhiên đi. Không khí tịch mịch, không thấy bóng người, phảng phất nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng người đó lại rõ ràng đã ngã gục, đã biết thành mù lòa. Phượng Nương không nhịn được la lớn : - Tôi muốn nhìn thấy người, người có thể để tôi nhìn thấy không. Núi non tĩnh lặng, không có hồi âm. Phượng Nương thật quá kinh hoảng, không còn để ý gì nữa, vùng bật dậy, vội vã xỏ quần áo vào, cuống cuồng bỏ chạy. Trên đường không gặp gì lạ, nàng cuối cùng đã chạy về đến căn tiểu ốc thần bí đó. Tuy nàng vừa sợ vừa mệt, lại vẫn không chịu làm kinh động đến Thiên Thiên và Khúc Bình, đợi đến khi hơi thở đã bình tĩnh lại, mới len lén đẩy cửa, trở về phòng mình. Trong phòng một màn tăm tối. May là nàng còn nhớ chỗ để vật dẫn lửa, rất mau chóng thắp đèn lên, ánh đèn tươi sáng ấm áp luôn khiến cho người ta cảm thấy an toàn. Nhưng ánh đèn vừa sáng lên, nàng lại thất thanh kêu lên. Trong phòng nàng không ngờ đang có người. Một người mặc y phục vải bố sắc mặt trắng nhợt đang bất động ngồi trên một cái ghế trong góc, đôi mắt cũng trắng nhợt, không nhìn thấy tròng mắt, cũng không nhìn thấy con ngươi. Người đó không ngờ cũng là người mù. Thiên Thiên và Khúc Bình cũng đã đến. Kỳ thật bọn họ cũng không ngủ. Lúc Phượng Nương trở về, bọn họ đều biết. Nhưng bọn họ lại không biết người mù đó đến từ lúc nào, bọn họ cũng ngẩn người. Thiên Thiên thất thanh : - Ngươi là ai? Trên mặt người mù hoàn toàn không có chút biểu tình gì, lạnh lùng hỏi ngược lại : - Ngươi là ai? Thiên Thiên hỏi : - Ngươi đến đây làm gì? Người mù hỏi : - Ngươi đến đây làm gì? Thiên Thiên giận dữ : - Hiện tại ta đang hỏi ngươi. Người mù đáp : - Ta cũng biết hiện tại ngươi đang hỏi ta, chỉ bất quá câu đó lại là câu ta nên hỏi ngươi. Y lạnh lùng nói tiếp : - Đây là nhà của ta, các ngươi là ai? Đến đây làm gì? Thiên Thiên không nói gì được, có lúc tuy nàng cũng không thèm nói lý lẽ, nhưng lần này nàng lại không có cách nào tìm lời nói cưỡng từ đoạt lý mà nói ra được. Bọn họ thật không có một chút đạo lý nào. Nàng cũng tin nguời mù đó tịnh không nói láo, một căn nhà như vầy đương nhiên tuyệt không thể không có chủ nhân. Địa phương này cái gì cũng có, lại không có đèn, chỉ là vì chủ nhân của địa phương này là người mù. Người mù đương nhiên không cần thắp đèn. Khúc Bình cười bồi : - Bọn tôi du ngoạn đến đây, chỉ mông tạm thời được trú lại vài ngày! Người mù thốt : - Ta không cần biết bọn ngươi đến đây làm gì, chỉ hy vọng bọn ngươi mau đi. Khúc Bình hỏi : - Bọn tôi có thể ở lại vài ngày không? Người mù đáp : - Không thể. Khúc Bình nói : - Bọn tôi chịu bỏ tiền ra, không cần biết ông muốn bao nhiêu cũng được. Người mù đáp : - Không cần biết ngươi bỏ ra bao nhiêu cũng không được. Thiên Thiên lại nổi nóng, hét lớn : - Lẽ nào ông muốn bọn ta hiện tại phải đi liền? Người mù do dự, chung quy thốt : - Được, ta cho các ngươi một ngày, trước khi mặt trời lặn ngày mai, các ngươi nhất định phải đi. Y từ từ đứng dậy, dùng một cây gậy màu trắng chầm chậm dò đường đi ra, trong miệng phảng phất đang lẩm bẩm : - Kỳ thật các ngươi tốt nhất là đi cho mau, còn không chịu đi nữa chỉ sợ phải gặp đại nạn đổ trên đầu. Bên ngoài vẫn một màn hắc ám. Người mù vừa đi ra, bất chợt tan biến vào bóng tối. Một người mù làm sao lại ẩn trú trong thâm sơn, làm sao quét dọn chỗ này sạch sẽ như vầy? Khúc Bình thở dài : - Người mù đó nhất định không phải là người bình thường, bọn ta... Thiên Thiên cười lạnh : - Ngươi có phải muốn khuyên bọn ta đi cho mau. Khúc Bình không phủ nhận. Thiên Thiên hỏi : - Bọn ta đương nhiên phải đi, địa phương quỷ dị này ta đã sớm biết không ở được. Nàng đang nói với Khúc Bình, ánh mắt lại chằm chằm nhìn Phượng Nương. Phượng Nương xem chừng mới vừa từ trong nước đi ra. Một người nửa đêm lén ra ngoài làm gì? Sao lại lén chui vào nước? Nàng cũng biết bộ dạng của mình khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi, nhưng Thiên Thiên lại không hỏi gì. Không hỏi còn khó chịu hơn cả hỏi. Nàng biết khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa vời. Đêm càng khuya. Phượng Nương vốn nghĩ mình nhất định ngủ không được. Nàng ngủ tịnh không say lắm. Hôm hôm mê mê, nàng cảm thấy bên cạh mình phảng phất có vật gì đó, vật đó phảng phất là người. Người đó đang ngủ bên cạnh nàng, thân thể hình như rất nhỏ nhắn, trên mình có một hương khí rất kỳ dị. Nàng muốn kêu lên, lại kêu không được, muốn động, cũng động không được. Người đó phảng phất đang ôm nàng, hôn lên mặt nàng, hôn lên môi nàng. Nàng vừa khẩn trương, vừa sợ sệt, thân thể lại trào dâng một thứ phản ứng kỳ quái, nàng muốn giương mắt nhìn xem người đó là ai? Có phải là Vô Kỵ không? Nàng lại mở mắt không nổi, cố sức tới cỡ nào cũng không mở mắt được. Nàng phảng phất nghe người đó nói : - Ngươi là của ta, ngoại trừ ta ra, không ai có thể đụng đến ngươi. Thanh âm rõ rang đang sát bên tai nàng, lại phảng phất rất xa. Ngươi đó có phải là Vô Kỵ? Nghe tại sao lại không giống thanh âm của Vô Kỵ? Nàng bỗng ngủ vùi, lúc tỉnh dậy toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Nàng bị một tràng tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, đương nhiên là Khúc Bình đi mở cửa. Gõ cửa không ngờ lại là người mù đêm hôm qua. Khúc Bình ngạc nhiên : - Ngươi có phải lại muốn đuổi bọn ta đi? Người mù không ngờ lại lắc đầu : - Các ngươi bất tất phải đi. Chủ ý của người mù biến đổi quá mau. Khúc Bình cơ hồ không tin : - Ông nói bọn ta có thể ở lại? Người mù đáp : - Tùy tiện các ngươi thích ở lại bao lâu thì ở bấy lâu. Khúc Bình không nhịn được phải hỏi : - Ông vì sao lại bất chợt cải biến chủ ý vậy? Người mù đáp : - Căn nhà này cũng không phải là của ta. Khúc Bình hỏi : - Chủ nhân của căn nhà này là ai? Người mù đáp : - Là một bằng hữu. Khúc Bình hỏi : - Bằng hữu? Bằng hữu của ai? Người mù không trả lời, nhưng Khúc Bình đã nghĩ đến thịt hầm Dật Hoa và đèn chụp lồng đèn thủy tinh. Hơi thở của Khúc Bình có chút lạnh giá, lại vẫn không thể không hỏi : - Vị bằng hữu đó chịu cho bọn ta lưu lại? Người mù đáp : - Y có điều kiện. Khúc Bình hỏi : - Điều kiện gì? Người mù đáp : - Tối hôm nay y muốn đến ăn cơm. Khúc Bình ngây người. Điều kiện đó chàng thật không dám đáp ứng, lại không thể không đáp ứng. Không cần biết ra sao, mình đã trú trong nhà của người ta, người ta muốn ăn cơm, không thể coi là một yêu cầu quá đáng được. Chỉ có một vấn đề. Vị “bằng hữu” đó thật ra là bằng hữu nào? Khúc Bình còn đang do dự, Thiên Thiên đã xông ra : - Y muốn gì? Người mù đáp : - Tùy tiện ăn cái gì cũng được, y biết trong số các ngươi có Vệ cô nương có thể nấu ăn rất ngon.
* * * * *
Hoàng hôn. Phượng Nương đang chuẩn bị đồ ăn tối. Gà thui, lạp xưởng, thịt khô đề đã cho vào nồi chưng, cá khô đã chuẩn bị chiên dầu. Củ cải xắt khoanh có thể nấu canh, tuy không có xương hầm thịt tươi, dùng cá khô hầm cũng thơm ngon. Còn có hai con cá chép mới vớt lên từ trong ao, nàng vốn muốn nấu canh, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, lại quyết định chưng tốt hơn. Cá tươi nếu quả hầm quá lâu có thể nhừ nát mềm rã, cá chép không tươi không dai không khác gì khúc cây mục, vô vị. Nếu là cá lóc, nàng dùng nấu canh liền. Chọn lựa rau lá gia vị cũng là một thứ học vấn. Những thứ gia vị rau cỏ không mấy ngon lành gì, lọt vào tay một người rất rành nấu nướng, chẳng khác nào một thanh kiếm không tốt mấy lọt vào tay một người rất rành dụng kiếm vậy. Đối với điểm này, Phượng Nương rất tự tin. Nhưng lúc nào xắt rau, trong tâm lại một mực rối rắm không yên. Chủ nhân căn ốc này thật ra là người nào? Thật là là người? Hay là quỷ hồn? Y có phải là Triệu Vô Kỵ? Nếu quả không phải là Triệu Vô Kỵ thì là ai? Tại sao lại đối với nàng tốt như vậy? Chỉ cần nàng nói ra, yêu cầu gì cũng đáp ứng hết. Phượng Nương đang rửa đậu bắp. Dùng lạp xưởng đỏ tím xào với đậu bắp xanh ngời, cũng là món ăn hương vị màu sắc toàn hảo. Thiên Thiên đang xắt lạp xưởng, chợt quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm : - Chị có còn là chị dâu của tôi không? Phượng Nương thở dài trong lòng. Tuy nàng cảm thấy Thiên Thiên không nên hỏi nàng câu đó, nàng lại không thể không trả lời : - Ta vĩnh viễn là chị dâu của em. Thiên Thiên hỏi : - Vậy chị nên nói cho tôi biết đêm hôm nay người muốn đến ăn là ai? Phượng Nương đáp : - Ta làm sao biết y là ai? Thiên Thiên dụng lực xắt một miếng lạp xưởng, nghiêm mặt : - Chị sao lại không biết được? Lẽ nào y không phải là bằng hữu của chị? Phượng Nương nhắm mắt, sợ mình lại rơi lệ, cho dù nàng còn nước mắt cũng chỉ có thể kềm nén trong lòng. Nàng lại nghĩ cơn ác mộng đêm hôm qua, tuyệt không thể kể cho bất cứ một ai biết được. Hương thơm kỳ dị đó, bờ môi nóng bỏng đó, y thật ra có phải là Triệu Vô Kỵ không? Nếu không phải là Triệu Vô Kỵ, tại sao lại làm như vậy với nàng? Tay Phượng Nương tuy không đang nhúng trong nước lạnh, lại không kềm hãm được run lẩy bẩy. Lúc đó, nàng nghe bên ngoài có người nói, chính là thanh âm của người mù : - Khách nhân của các ngươi đã đến. Phượng Nương đang xào đậu bắp, xào với lạp xưởng Thiên Thiên xắt, đây là lần đầu tiên trong đời nàng xào mà quên bỏ muối. Trong tâm nàng một mực muốn nghĩ đến vị “khách nhân” đang ngồi trên nhà trên. Y có thể coi là “khách nhân”? Hay là chủ nhân? Nàng chỉ hy vọng có thể mau chóng xào xong món cuối cùng để lên gặp y. Y thật ra là ai? Sao lại có lực lượng thần kỳ có thể làm chuyện người khác không làm được? Nàng có nằm mộng cũng không tưởng được vị khách nhân đó chỉ bất quá là một tiểu hài tử.