Người có thể khiến cho Đinh Lựu Tử, Bán Diện La Sát, Diệu Thủ Nhân Trù úy sợ tôn kính, vị Như Ý Đại Đế đó đương nhiên tuyệt không thể là người rất hoạt kê. Liên Nhất Liên cuối cùng không cười, chỉ nhẹ nhàng nói: - Danh tánh đó dài quá. Cô nương mặc quần đỏ nói: - Tôi nghĩ y nhất định là người rất vĩ đại. Đinh Lựu Tử đáp: - Phải. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Tôi có thể được gặp y không ? Đinh Lựu Tử đáp: - Có thể. Cô nương mặc quần đỏ thở dài: - Tôi chỉ hy vọng y không khinh ghét tôi, đuổi tôi đi ra. Bán Diện La Sát mặt che khăn lụa đen, nãy giờ một mực không chịu mở miệng, chợt nói: - Y sẽ không khinh ghét ngươi, y rất thích ngươi. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Thật sao ? Bán Diện La Sát đáp: - Y nói ngươi rất giống một người, đặc biệt là lúc nằm ngủ càng giống. Cô nương mặc quần đỏ cười cười: - Y làm sao biết lúc tôi nằm ngủ bộ dạng ra sao ? Bán Diện La Sát đáp: - Đêm hôm qua ngươi có phải đi ngủ mà không cởi bỏ y phục không ? Cô nương mặc quần đỏ gật gật đầu. Bán Diện La Sát thốt: - Đêm hôm qua ngươi nhất định rất mệt mỏi, nhưng lại không muốn ngủ vùi, cho nên ngươi đặc biệt tìm một khúc củi gòn làm gối, còn dùng bình trà chận cửa sổ, dùng ghế chận cửa lớn. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Y ... sao y biết được ? Bán Diện La Sát cười cười: - Y tận mắt nhìn thấy, làm sao lại không biết chứ ? Cô nương mặc quần đỏ cười không nổi. Bán Diện La Sát nói: - Các ngươi tuy không nhìn thấy y, lại lại đã thấy các ngươi từ sớm. Liên Nhất Liên cười: - Y cũng đã nhìn thấy ta ? Bán Diện La Sát hỏi: - Đêm hôm qua có phải ngươi không ngủ không ? Liên Nhất Liên gật đầu. Bán Diện La Sát hỏi: - Ngươi có phải đã khóc, khóc rất thương tâm ? Bao nhiêu da gà trên mình Liên Nhất Liên đều nổi u lên. Nếu quả nhất cử nhất động của mình đều bị người ta nhìn rõ rõ ràng ràng, mình lại không thấy được tới bóng của y, mình cũng sẽ sợ như vậy. Bán Diện La Sát nói: - Y cũng nghe các ngươi nói Triệu Vô Kỵ hôm nay nhất định sẽ trở về, cho nên hôm nay mới sáng sớm đã chuẩn bị mời Triệu công tử đến ăn. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Hiện tại khách nhân có phải đã tề tựu đông đủ ? Bán Diện La Sát cười: - Người nên đến đều đã đến, không nên đến cũng đã đến. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Còn chủ nhân ? Bán Diện La Sát đáp: - Chủ nhân tình cờ không có ở nhà. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Chủ nhân sao lại không có ở nhà ? Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì y tình cờ có chuyện phải ra ngoài. Cô nương mặc quần đỏ lại cười: - Thật là rất tình cờ, y rõ ràng biết có khách đến, lại tình cờ phải ra ngoài. Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì có người tình cờ đến vùng phụ cận, y tình cờ phải đi gặp người đó. Ả thở dài, lại nói: - Thiên hạ có chuyện tình cờ như vậy, mình còn có cách nào chứ ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Tôi không nói được tiếng nào. Bán Diện La Sát thốt: - Cho nên các ngươi chỉ còn nước ngồi đây đợi. Liên Nhất Liên lại nhịn không được: - Không tưởng được lúc Như Ý Đại Đế muốn gặp một người cũng phải lao động dữ vậy. Bán Diện La Sát nói: - Y biết người đó tuyệt đối không chịu đến, chỉ còn nước tự mình đi. Liên Nhất Liên hỏi: - Người đó tại sao lại không thể đến ? Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì người đó tịnh không muốn gặp y. Liên Nhất Liên hỏi: - Y tại sao không sai các ngươi đi mời người đó đến ? Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì y biết bọn ta nhất định không mời được người đó. Liên Nhất Liên hỏi: - Cảc các ngươi cũng không mời được ? Bán Diện La Sát lại thở dài: - Người có thể mời được người đó, nam thất bắc lục mười ba tỉnh cộng lại chỉ sợ cũng không có mấy ai. Liên Nhất Liên le lưỡi: - Nguyên lai khí phái của người đó cũng không nhỏ. Bán Diện La Sát đáp: - Khí phái của người đó vốn cực lớn. Liên Nhất Liên nói: - Người có khí phái lớn như vậy, nam thất bắc lục mười ba tỉnh cộng lại cũng không có mấy ai. Bán Diện La Sát đáp: - Không sai chút nào. Liên Nhất Liên hỏi: - Con người khí phái lớn như vậy thật ra là ai ? Bán Diện La Sát đáp: - Kỳ thật người đó cũng không vĩ đại gì, cũng chỉ có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, chỉ bất quá đã luyện kiếm pháp hơn người. Liên Nhất Liên thốt: - Nghe khẩu khí của ngươi, kiếm pháp của người đó xem chừng không tệ. Bán Diện La Sát cười cười: - Nếu quả người đó còn chưa thể coi là kiếm khách, người có thể coi là kiếm khách chỉ sợ có rất ít. Liên Nhất Liên hỏi: - Người đó là kiếm khách nào ? Bán Diện La Sát đáp: - Là Tiêu Tương Kiếm Khách. Liên Nhất Liên hỏi: - Tiêu Tương Kiếm Khách của Hành Sơn ? Bán Diện La Sát đáp: - Phải. Liên Nhất Liên không nói gì nữa. Nàng thật không còn gì để nói nữa, một người nếu quả vì phải đi gặp Tiêu Tương Kiếm Khách mà để người ta đợi lâu, vô luận bắt người ta đợi bao lâu cũng không phàn nàn được. Cái tên Tiêu Tương Kiếm Khách tịnh không đặc biệt. Trong giang hồ mỗi một thời đại chừng như đều có một người học kiếm xưng là “Tiêu Tương Kiếm Khách”. Đó vốn là một cái tên rất bình phàm. Nhưng người có tư cách để xưng là “Tiêu Tương Kiếm Khách” lại nhất định không phải là người rất bình phàm. Kiếm pháp của Tiêu Tương Kiếm Khách của mỗi một thời đại đều cực cao, hơn nữa thông thường đều rất cao nhã, rất phong lưu, rất tiêu sái, thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Bởi vì bọn họ thật có chỗ đáng để kiêu ngạo. Đặc biệt là vị Tiêu Tương Kiếm Khách của thời nay, người như ngọc thụ, kiếm nhu du long, không những là cao thủ nhất nhì của Hành Sơn kiếm phái, còn là mỹ nam tử hữu danh trong giang hồ. Cô nương mặc quần đỏ bỗng thở dài: - Thậm chí tôi cũng đã muốn gặp người đó từ sớm. Ngay lúc đó, ngoài cửa có một vật bắn vào, một người la lên: - Coi nè ! Một vận rơi “bịch” dưới đất, lại là một cái bao làm bằng da trâu. Đinh Lựu Tử và Bán Diện La Sát đều đã cung cung kính kính lùi một bên, cúi mình khoanh tay. “Giáo chủ đã về”. Tiêu Tương Kiếm Khách tuy không đến, có thể gặp được Như Ý Đại Đế cũng là chuyện khiến cho người ta hưng phấn phi thường. Mọi người đều giương mắt nhìn xem vị Trấn Tam Sơn, Hạt Ngũ Nhạc, Thượng Thiên Nhập Địa Quỷ Kiến Sầu, Như Ý Đại Đế thật ra là người nào ? Bọn họ chỉ nhìn thấy một đứa bé sắc mặt trắng nhợt, trên mình vận áo bào trắng như tuyết, nhìn có vẻ hơi gầy gò. Liên Nhất Liên nhịn không được hỏi: - Giáo chủ của các ngươi đâu ? Đứa bé đó tuy tuổi còn nhỏ, khí phái lại cực lớn, chắp hai tay sau lưng thản nhiên tiến vào, căn bản không lý gì tới nàng. Vô Kỵ vụt đứng dậy, kinh ngạc nhìn nó, thất thanh: - Là ngươi ? Đứa bé đó đáp: - Là ta. Vô Kỵ thở dài: - Đương nhiên là ngươi, ta nên biết từ sớm. Liên Nhất Liên lại nhịn không được phải hỏi: - Nó là ai ? Lẽ nào là Như Ý Đại Đế ? Vô Kỵ đáp: - Phải. Đứa bé mười hai mười ba tuổi đó không ngờ chính là giáo chủ của Như Ý Giáo, Như Ý Đại Đế. Liên Nhất Liên vừa kinh ngạc, vừa buồn cười. Nàng không cười chỉ vì ngoại trừ nàng ra, ai ai cũng không có một chút ý muốn cười. Đinh Lựu Tử và Bán Diện La Sát đều không dám ngẩng đầu lên, biểu tình của Vô Kỵ cũng rất nghiêm túc. Bởi vì chàng biết đứa bé đó không những không có tới một chút đáng cười, thậm chí còn có chút đáng sợ. Bán Diện La Sát, Đinh Lựu Tử, những hung nhân nỗi danh trong giang hồ, đối với đứa bé đó lại phục tòng răm rắp như vậy, tịnh không phải là không có nguyên nhân. Vô Kỵ rất hiểu rõ điểm đó, cũng rất hiểu rõ đứa bé đó. Cũng chỉ có một đứa bé như nó mới có thể tìm cho mình một danh tánh dài như vậy, vĩ đại như vậy. Danh tánh của nó vốn chỉ có một chữ: Lôi. Con người nó thật cũng giống như sấm sét vậy, ai cũng vô phương tróc nã, ai cũng vô phương khống chế. Cái bao da trâu còn nằm dưới đất. Tiểu Lôi chợt hỏi Liên Nhất Liên: - Có phải ngươi rất muốn gặp Tiêu Tương Kiếm Khách ? Liên Nhất Liên đáp: - Phải. Tiểu Lôi đáp: - Hiện tại sao ngươi không đi xem đi ? Liên Nhất Liên hỏi: - Người đó ở đâu ? Tiểu Lôi đáp: - Ở đó. Lần theo chỗ ngón tay nó chỉ, chỉ có thể nhìn thấy cái bao da đó, không nhìn thấy Tiêu Tương Kiếm Khách. Liên Nhất Liên bỗng nghĩ đến một chuyện đáng sợ, thất thanh: - Lẽ nào Tiêu Tương Kiếm Khách ở trong cái bao đó ? Tiểu Lôi đáp: - Sao ngươi không tự mở ra mà xem ? Liên Nhất Liên thò tay ra, lại rút về. Nàng không dám nhìn. Nàng vừa nghĩ đến trong cái bao đó đựng cái gì, toàn thân nàng đã phát lãnh. Tiểu Lôi hỏi: - Có phải ngươi nghĩ trong bao có đựng đầu người ? Liên Nhất Liên hỏi: - Lẽ nào không phải ? Tiểu Lôi cười, cười lớn: - Xem ra đảm lượng của ngươi tuy không lớn, nghi tâm lại không nhỏ. Liên Nhất Liên hỏi: - Trong cái bao đó thật ra đựng cái gì ? Tiểu Lôi bỗng quay đầu nhìn cô nương mặc quần đỏ: - Ả không dám nhìn, ngươi có dám không ? Cô nương mặc quần đỏ không mở miệng, lại bước tới kéo cái bao dưới đất lên. Tay nàng ta chừng như cũng run một chút. Tiểu Lôi thốt: - Xem ra ngươi tốt hơn hết là đừng nên xem. Cô nương mặc quần đỏ nói: - Tôi muốn xem. Tiểu Lôi nói: - Trong đó không chừng thật có đầu người, đầu của Tiêu Tương Kiếm Khách. Cô nương mặc quần đỏ thốt: - Tôi không sợ. Nàng ta tuy nói không sợ, tay lại càng run hơn, tháo mấy lần mới có thể tháo vòng dây thắt bao. Trong bao có bao nhiêu thứ đều trút ra. Một nửa đoạn kiếm gãy, vài bộ quần áo, và một vành tai. Vành tai người, còn dính máu. Liên Nhất Liên cuối cùng đã thở phào, trong bao không có đầu người. Vành tai đó nhìn tuy cũng rất đáng sợ, ít ra còn dễ nhìn hơn nhiều so với đầu người bê bết máu. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Đây thật là vành tai của Tiêu Tương Kiếm Khách ? Tiểu Lôi đáp: - Y phục cũng là của hắn. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Ngươi đem y phục của hắn đi làm gì ? Tiểu Lôi đáp: - Bởi vì ta cao hứng. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Ngươi cao hứng làm gì là làm ? Tiểu Lôi hỏi: - Lẽ nào ngươi không biết ý tứ của hai chữ “như ý” ? Cô nương mặc quần đỏ thở dài, cầm nửa đoạn kiếm gãy lên: - Đây cũng là kiếm của hắn ? Tiểu Lôi đáp: - Trên mặt còn có vài hàng chữ, ngươi đọc cho mọi người cùng nghe đi. Cô nương mặc quần đỏ đọc: - Hành Sơn bảo khí, cấm ngặt giết người, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Tiểu Lôi hỏi: - Mọi người đều nghe rõ chứ ? Mỗi một người đều nghe rất rõ. Tiểu Lôi hỏi: - Mọi người có ngửi thấy mùi thúi không ? Không. Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Tôi nói chuyện chứ đâu phải đánh rắm, làm sao thúi được ? Tiểu Lôi hỏi: - Những lời đó lại đều là đánh rắm, sao lại không thúi được ? Cô nương mặc quần đỏ hỏi: - Những lời đó đều rất có lý, sao lại là đánh rắm ? Tiểu Lôi đáp: - Người hắn giết tuyệt không ít hơn một ai, ta đánh gãy kiếm của hắn, lột sạch y phục của hắn, cắt tai hắn, hắn vẫn không chịu chết. Nó cười lạnh: - Những lời đó không phải là đánh rắm thì là gì ? Cô nương mặc quần đỏ thở dài: - Xem chừng quả thật là đánh rắm. Tiểu Lôi nói: - Không những là đánh rắm, mà còn là đánh rắm thúi nữa, tự hắn lại khơi khơi không ngửi thấy thúi, cho nên sau khi ta nổi giận đã cắt tai hắn xuống. Cô nương mặc quần đỏ nói: - Mũi hắn không thông cho nên mới không ngửi thấy mùi thúi, ngươi nên cắt mũi hắn mới đúng. Tiểu Lôi thốt: - Mũi hắn đã không còn tốt, ta cắt xuống làm gì ? Cô nương mặc quần đỏ cười: - Có lý. Tiểu Lôi nói: - Lời ta nói đương nhiên là có lý, mỗi một câu đều có lý. Nó ngửa mặt cao ngạo: - Bởi vì ta là Như Ý Đại Đế, thiên thượng địa hạ độc nhất vô nhị.
oOo
TTiiieê â â nn TTưử û û vvaà ø ø LLaa SSaá ù ù ttt Hiện tại Liên Nhất Liên chung quy cũng đã minh bạch bọn Đinh Lựu Tử tại sao lại sợ đứa bé đó như vậy. Có thể đánh gãy kiếm, lột sạch y phục, cắt tai Tiêu Tương Kiếm Khách, đã là chuyện rất kinh người, nhưng chân chính đáng sợ vẫn không phải là những chỗ đó . Tiểu Lôi chợt hỏi nàng: - Ngươi có sợ ta không ? Liên Nhất Liên không trả lời, bởi vì nàng không thể phủ nhận, lại không muốn thừa nhận. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi tại sao lại sợ ta ? Liên Nhất Liên không trả lời, bởi vì nàng căn bản không biết, nàng bỗng phát hiện đó có lẽ là chỗ chân chính đáng sợ của nó, người khác tuy sợ nó, lại không biết tại sao lại sợ. Tiểu Lôi lại hỏi cô nương mặc quần đỏ: - Còn ngươi ? Ngươi có sợ ta không ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Ta không sợ. Tiểu Lôi hỏi: - Người khác đều sợ ta, sao ngươi không sợ ta ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Bởi vì tôi căn bản không biết tại sao phải sợ ngươi. Tiểu Lôi cười. Nó nhìn nàng ta cả nửa ngày, bỗng hỏi: - Ngươi gả cho ta có được không ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Được. Tiểu Lôi chợt hỏi câu đó, mọi người đều thất kinh. Cô nương mặc quần đỏ không ngờ lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, mọi người càng kinh ngạc. Cả Tiểu Lôi cũng cảm thấy ngoài ý liệu: - Ngươi thật chịu gả cho ta ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Tôi đương nhiên chịu. Nàng bỗng lại thở dài: - Chỉ tiếc tôi biết ngươi tịnh không chịu cưới ta. Tiểu Lôi hỏi: - Vậy tại sao ta còn muốn ngươi gả cho ta ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Đó là vì tôi rất giống một người khác, ngươi thật sự thích người đó, nếu quả tôi thật gả cho ngươi, sau này ngươi cũng nhất định sẽ hối hận. Tiểu Lôi hỏi - Sao vậy ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Bởi vì tôi không phải là người đó, sau này ngươi nhất định sẽ phát hiện bọn ta có rất nhiều chỗ không giống, lúc đó ngươi sẽ bắt đầu hối hận, nếu quả ngươi vạn nhất gặp lại người đó, không chừng sẽ một cước đá tôi ra. Tiểu Lôi ngẫm nghĩ: - Ngươi nói hình như cũng có lý. Cô nương mặc quần đỏ thản nhiên nói: - Tôi tuy không phải là Như Ý Đại Đế, nhưng lời tôi nói ít nhiều gì cũng có chút đạo lý. Tiểu Lôi thốt: - Cho nên ngươi không muốn gả cho ta cũng được. Cô nương mặc quần đỏ nói: - Không phải là tôi không muốn gả cho ngươi, chỉ bất quá ngươi tốt hơn hết là không nên cưới tôi, bởi vì tôi không muốn hại ngươi. Tiểu Lôi lại ngẫm nghĩ, bỗng quay mặt lại hỏi Vô Kỵ: - Ngươi có nhìn ra nàng ta giống ai không ? Vô Kỵ đáp: - Ta nhìn không ra. Tiểu Lôi nói: - Ngươi nên nhìn ra, nàng ta giống Phượng Nương, Vệ Phượng Nương của ngươi. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi thích Phượng Nương ? Tiểu Lôi đáp: - Ngươi lẽ nào còn chưa minh bạch tại sao ta lại đến đây ? Tại sao lại muốn trú ngụ ở đây ? Nó đương nhiên là vì Phượng Nương. Bởi vì chỗ này là nơi Phượng Nương trú ngụ trước đây, mỗi một thứ ở đây đều có hình bóng của Phượng Nương. Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã minh bạch. Chàng chỉ có thể cười khổ. Trên khuôn mặt vốn rất trẻ nít của Tiểu Lôi chợt lộ xuất một thứ bi thương rất thành nhân, ảm đạm thốt: - Chỉ tiếc hiện tại nàng đã không còn là của ngươi, cũng không còn là của ta. Vẻ bi thương của nó bỗng lại chuyển biến thành phẫn hận: - Bởi vì con người sống mà như chết đó đã cướp nàng từ trong tay bọn ta. Con người sống mà như chết đó đương nhiên là "Địa Tạng", hôm đó người theo "Địa Tạng" đi quả nhiên là Phượng Nương. Vô Kỵ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng đã đau đớn vô ngần, một thứ đau đớn thâm nhập tâm tạng, thâm nhập cốt tủy. Có lẽ vì thứ thống khổ đó quá sâu xa, cho nên bề ngoài trái lại không thấy gì. Tiểu Lôi trừng trừng nhìn chàng, chợt nói lớn: - Ngươi sao lại không có chút gì khó chịu vậy ? Vô Kỵ không mở miệng, cô nương mặc quần đỏ lại đã thở dài: - Khó chịu có thể nhìn thấy được, có lẽ đã không phải là khó chịu thật sự nữa. Tiểu Lôi thốt: - Có lý, lời nói của ngươi xem chừng quả thật đều có lý. Cô nương mặc quần đỏ thản nhiên cười một tiếng, muốn cầm đũa ăn một miếng thịt bò, Tiểu Lôi bỗng la lên: - Không giống, không giống rồi, may là ta chưa cưới ngươi, ngươi cũng chưa gả cho ta. Lúc đó từ xa bỗng vang lên hai tiếng “tùng tùng”, là trống gõ canh hai. Tính ra hiện tại cũng không sai biệt canh hai gì nhiều. Tới giờ canh hai, có người đến gõ trống canh cũng không phải là chuyện gì lạ. Sắc mặt của Tiểu Lôi lại sáng lên: - Không tưởng được tên mù đó không ngờ có thể tìm đến đây. Chỉ có Triệu Vô Kỵ biết người mù nó nói đến là ai. Tiếng trống canh vọng đến từ đằng xa, nhưng lọt vào tai lại phảng phất như người gõ trống canh đang ở kề tai. Ngoại trừ Đoạt Mệnh Canh Phu Liễu Tam Canh ra, trên thế gian còn có canh phu nào trên tay có công lực thâm hậu như vậy ? Vị Như Ý Đại Đế không sợ trời không sợ đất đó tuy không sợ Liễu Tam Canh, đối với người sống mà như chết kia vẫn còn có chút sợ. Trong bóng đêm an tĩnh, chỉ nghe tiếng gậy trúc lộp cộp lần trên đất, từ xa đến gần, càng lúc càng rõ rệt. Liễu Tam Canh mặc quần xanh, cầm chiêng nhẹ và đoạn trúc gõ chiêng, chung quy đã chầm chậm xuất hiện từ trong bóng tối. Tiểu Lôi không động đậy, mọi người cũng không động đậy, Tiểu Lôi ngậm miệng, mọi người cũng đều ngậm miệng. Vô Kỵ hiểu rõ ý tứ của Tiểu Lôi. Trong giang hồ có rất nhiều người không tin vị Đoạt Mệnh Canh Phu đó là mù thật, có lúc y có thể nhìn thấy còn rõ hơn xa những người không mù. Tiểu Lôi lại biết cái mù của y không có chút gì là giả mạo. Cảm giác và nhĩ lực của một người mù, vô luận mẫn nhuệ tới cỡ nào, một khi mọi người đều không lên tiếng, y tuyệt không thể biết có bao nhiêu người ở đây. Mọi người lẳng lặng nhìn y đi xuyên qua vườn tiến vào, trên khuôn mặt vàng khè hoàn toàn không có tới một chút biểu tình, giống như đi vào một căn nhà không có người ở. Trong nhà có bao nhiêu ánh mắt nhìn y chằm chằm, y lại không có phản ứng gì, chống gậy tre màu trắng lò dò trên đất, chầm chậm đi đến trước bàn, hít một hơi sâu, lẩm bẩm: - Không tưởng được ở đây không ngờ có rượu có thịt, người ta đã không ăn, vậy cứ để ta hưởng thụ. Y mò mẫm, tìm một cái ghế ngồi xuống, gát gậy trúc bên bàn, không ngờ lại mò luôn một đôi đũa trên bàn, gắp một miếng thịt bò hầm, đưa vào miệng nhai từ từ, lại lẩm bẩm: - Thịt bò này hầm không tệ, chỉ tiếc đã nguội. Y tự rót tự uống, tự lẩm bẩm với mình, giống như một người một mình ca hát ăn uống, lại không biết mỗi một cái gắp của mình đều có bao cặp mắt nhìn trao tráo bên cạnh. Liên Nhất Liên nhìn cơ hồ đến cả nước mắt cũng trào ra. Thứ tình huống này trong mắt người khác có lẽ có thể rất hoạt kê, nhưng trong mắt nàng lại là chuyện bi thảm nhất trên thế gian. Nàng cơ hồ nhịn không được muốn nói cho người mù đáng thương đó biết trong nhà tịnh không phải chỉ có một mình y. Liễu Tam Canh bỗng đặt đũa xuống, thở dài: - Chỉ tiếc Tiểu Lôi không có ở đây, thịt sườn nướng và thịt bò hầm như vầy chính là hai món ăn gia đình ưa thích nhất của nó, nó nếu có ở đây, ta nhất định giữ lại cho nó hết. Vài câu nói đó cũng giống như món ăn gia đình bình thường trên bàn vậy, tuy bình đạm không cầu kỳ, lại có một thứ tư vị khó tả. Liên Nhất Liên cơ hồ nhịn không được muốn nói cho y biết Tiểu Lôi đang ngồi bên cạnh y, y chỉ cần thò tay ra là có thể đụng được. Không tưởng được Tiểu Lôi không ngờ cũng bị làm cảm động, chợt nói: - Ngươi không cần giữ lại cho ta, ngươi cứ ăn đi, ta biết hai món đó ngươi cũng thích ăn. Mặt Liễu Tam Canh lập tức phát sáng: - Nguyên lai ngươi cũng có mặt ở đây. Tiểu Lôi thốt: - Ta đã ở đây từ sớm, vốn không muốn để ngươi biết, nhưng ngươi đối với ta như vậy, ta làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc. Liễu Tam Canh nói: - Sau khi ngươi bỏ đi, không những ta ngày ngày tưởng nhớ tới ngươi, sư phụ ngươi cũng đang nhớ ngươi. Tiểu Lôi hỏi: - Ông ta cũng có thể nhớ ta sao ? Liễu Tam Canh đáp: - Bề ngoài ông ta tuy xem có vẻ lạnh lạnh lùng lùng, nhưng nhớ ngươi còn ghê gớm hơn ta. Tiểu Lôi thở dài: - Ta vốn cứ nghĩ ông ta chỉ bất quá là muốn lợi dụng ta thay ông ta đi dạy dỗ tên đồ đệ của Tiêu Đông Lâu, giúp ông ta tranh khẩu khí. Liễu Tam Canh nói: - Ngươi lầm rồi, chỉ cần ngươi chịu trở về, ông ta sẽ cao hứng gấp bội. Tiểu Lôi thốt: - Nhưng ta còn chưa muốn về. Liễu Tam Canh hỏi: - Sao vậy ? Tiểu Lôi đáp: - Ta còn là một đứa trẻ, không thể ngày ngày nằm trong quan tài như ông ta vậy, bên ngoài lại vui thú như vầy. Liễu Tam Canh nói: - Đợi đến khi kiếm pháp của ngươi đã thành toàn, đi ra chơi nữa cũng không muộn. Tiểu Lôi hỏi: - Lẽ nào ngươi không thể ở lại chơi với ta vài ngày sao ? Ta hàng ngày đều có thể kêu người ta hầm thịt bò cho ngươi ăn. Liễu Tam Canh đáp: - Được, ta theo ngươi. Tiểu Lôi thật không tưởng được y lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, cao hứng cơ hồ muốn nhảy cỡn lên. Liễu Tam Canh cũng rất cao hứng: - Ngươi qua đây, để cho ta rờ mặt ngươi, coi mấy tháng nay ngươi gầy ốm mập mạp ra sao. Tiểu Lôi lập tức bước qua, cười cười: - Ta mập hơn nhiều, ta đã tìm được một đầu bếp giỏi. Trước mặt người mù đó, nó không còn là Như Ý Đại Đế vĩ đại nữa. Nó vẫn còn là một đứa bé. Hai người chân tình lưu lộ, Liên Nhất Liên cơ hồ lại bị làm cảm động đến mức nước mắt phải rơi nữa. Lúc nước mắt của nàng đã lưng tròng sắp trào ra, tay Liễu Tam Canh đột nhiên xoay một cái, nắm giữ lấy mạch môn của Tiểu Lôi. Liên Nhất Liên thất kinh, Tiểu Lôi đương nhiên càng kinh ngạc, thất thanh: - Ngươi làm gì vậy ? Liễu Tam Canh lạnh lùng đáp: - Ngươi ra ngoài chơi đã đủ rồi, bây giờ phải theo ta về. Tiểu Lôi hỏi: - Nãy giờ ngươi toàn là lừa gạt ta ? Liễu Tam Canh đáp: - Cho dù ta có lừa gạt ngươi cũng là nghĩ tốt cho ngươi. Tiểu Lôi nói: - Ngươi đã sớm biết ta ở đây, cho nên cố ý nói những lời đó cho ta nghe, để cho ta cảm động, ngươi mới thành công bắt ta trở về. Liễu Tam Canh không muốn phủ nhận, cũng bất tất phủ nhận nữa, bỗng nói: - Triệu Vô Kỵ, ngươi cũng theo ta về, Phượng Nương còn đang đợi ngươi. Liên Nhất Liên lại giật mình. Nguyên người mù đó không những đã sớm biết Tiểu Lôi có mặt ở đây, cũng biết Vô Kỵ có ở đây. Nàng cũng là người lắm mưu nhiều kế, nhưng hiện tại nàng bỗng phát hiện mưu kế của mình so với người mù đó chẳng khác gì trò chơi tinh nghịch của mấy đứa bé. Vô Kỵ không ngờ vẫn nhẫn nhịn: - Sao ngươi lại muốn ta về ? Liễu Tam Canh đáp: - Kiếm pháp của ngươi còn chưa học xong, ra ngoài sẽ bị thua thiệt. Vô Kỵ hỏi: - Ngươi muốn ta quay về cũng là vì nghĩ tốt cho ta ? Liễu Tam Canh đáp: - Đương nhiên. Tiểu Lôi vốn đã ngẩn người, chợt lại cười cười: - Chỉ tiếc hắn cho dù muốn theo ngươi về cũng không thể. Liễu Tam Canh hỏi: - Tại sao ? Tiểu Lôi đáp: - Bởi vì hai người bọn ngươi không có cách nào sống sót đi ra khỏi Hòa Phong Sơn Trang. Nó lại cười cười: - Cái chết của ngươi có thể còn mau hơn cả hắn, bởi vì ngươi uống nhiều rượu hơn hắn. Liễu Tam Canh cười lạnh: - Lẽ nào trong bình rượu có bẫy rập gì ? Tiểu Lôi đáp: - Ngươi biết bình rượu đó đã đặt trên bàn từ sớm, đương nhiên không tưởng được bình rượu có bẫy rập gì, lại không biết bình rượu đó không phải là để ta uống, mà đã chuẩn bị từ sớm cho Triệu Vô Kỵ uống. Liễu Tam Canh hỏi: - Ngươi tại sao lại muốn hại hắn ? Tiểu Lôi đáp: - Không cần biết ra sao, hắn là chồng của Phượng Nương, ta không hại hắn thì hại ai ? Liễu Tam Canh đã biến sắc, dùng bàn tay kia cầm bình rượu lên ngửi ngửi, chợt cười lạnh: - Trong bình rượu này nếu có độc, Liễu Tam Canh ta không những mắt mù, mà cả mũi cũng nên cắt bỏ. Tiểu Lôi thốt: - Đoạt Mệnh Canh Phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, muốn lừa gạt ngươi đương nhiên không dễ dầu gì. Liễu Tam Canh cười lạnh: - Quả thật không dễ gì. Tiểu Lôi thốt: - Chuyện ngươi biết đương nhiên cũng không ít. Liễu Tam Canh nói: - Quả thật không ít. Tiểu Lôi thốt: - Vậy ngươi nhất định biết, trong giang hồ có bảy vị nữ hiệp, hiệu xưng là Thất Tiên Nữ, đều là mỹ nhân hữu danh trong giang hồ. Nó đột nhiên cải biến thoại đề, đề khởi chuyện Thất Tiên Nữ hoàn toàn không có quan hệ gì hết, người khác tuy cảm thấy kỳ quái, Liễu Tam Canh lại không để ý đến. Nếu quả mình đã nắm giữ được mạch môn của một người, biết y vô phương thoát khỏi lòng bàn tay của mình, không cần biết y nói gì đi nữa, mình cũng không cần để ý tới. Liễu Tam Canh thốt: - Ta không những biết bọn họ, hơn nữa đã gặp nhiều người. Tiểu Lôi hỏi: - Trong số bảy vị tiên nữ đó, có phải có một vị cũng họ Liễu không ? Liễu Tam Canh đáp: - Không sai. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi cũng nhận ra bà ta ? Liễu Tam Canh không ngờ lại thở dài: - Lạc Lộ Tiên Tử người như kỳ danh, người ngọc sáng ngời, hơn nữa ôn nhu nhàn tĩnh, nữ nhân như vậy hiện tại đã không còn nhiều. Tiểu Lôi hỏi: - Hiện tại bà ta ở đâu ? Liễu Tam Canh đáp: - Tịch dương tuy đẹp, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn. Tiểu Lôi hỏi: - Lẽ nào bà ta đã chết ? Liễu Tam Canh thở dài: - Bà ta thật đã chết quá sớm. Tiểu Lôi thốt: - Hiện tại ngươi tuy không nhìn thấy, nhất định vẫn còn có thể nhận ra thanh âm của bà ta. Liễu Tam Canh nói: - Dư âm dìu dặt, đâu phải chỉ vang vọng dăm ba ngày, âm dung mỹ mạo của bà ta vô luận là ai cũng đều rất khó quên. Tiểu Lôi cũng thở dài: - Chỉ tiếc bà ta đã chết quá sớm. Liễu Tam Canh nói: - Quả thật đáng tiếc. Tiểu Lôi bỗng cười cười: - Liễu Lạc Lộ, ngươi thật ra có chết chưa ? Bán Diện La Sát đáp: - Chưa. Nó đột nhiên đi hỏi một người đã chết “chết chưa ?”, dĩ nhiên khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái. Không tưởng được không ngờ có người trả lời “chưa”, càng không tưởng được người đó là Bán Diện La Sát. Khiến cho người ta không tưởng nổi nhất là Liễu Tam Canh vừa nghe thanh âm của bà ta, sắc mặt lập tức có đại biến. Lẽ nào Bán Diện La Sát hung ngoan độc lạt đó lại chính là Lạc Lộ Tiên Tử ôn nhu nhàn tĩnh ? Tiểu Lôi lại hỏi: - Ngươi là Lạc Lộ Tiên Tử ? Bán Diện La Sát đáp: - Phải. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi còn chưa chết ? Bán Diện La Sát đáp: - Ta biết ai ai đều nghĩ ta đã chết, chỉ tiếc ta còn chưa chết. Trong thanh âm của bà ta tràn ngập bi thương, chừng như thật sự nghĩ chuyện mình còn chưa chết là chuyện rất đáng tiếc. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi vốn rõ ràng là một tiên tử, tại sao có thể biến thành một la sát ? La sát là một loại quỷ cực hung, cực át, cực xấu. Bán Diện La Sát đáp: - Sau khi mặt ta bị hủy, ta đã biến thành la sát. Liên Nhất Liên nhìn mặt bà ta, hiện tại mặt bà ta quả thật đã không còn là tiên tử nữa. Tiểu Lôi hỏi: - Mặt ngươi bị ai hủy ? Bán Diện La Sát đáp: - Công Tôn Lan. Tiểu Lôi hỏi: - Công Tôn Lan là ai ? Bán Diện La Sát đáp: - Là con gái duy nhất của Dương Châu đại hiệp Công Tôn Cương. Tiểu Lôi hỏi: - Bọn họ có phải là người của Công Tôn thế gia, một trong Giang Nam tứ đại võ lâm thế gia ? Bán Diện La Sát đáp: - Chính là chúng. Tiểu Lôi hỏi: - Công Tôn Lan tại sao lại hủy mặt ngươi ? Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì ả cũng yêu thương Lâm Triều Anh. Tiểu Lôi hỏi: - Lâm Triều Anh nào ? Bán Diện La Sát đáp: - Là Tiêu Tương Kiếm Khách Lâm Triều Anh lời nói như đánh rắm. Tiểu Lôi hỏi: - Gã là người gì của ngươi ? Bán Diện La Sát đáp: - Là chồng ta. Tiểu Lôi hỏi: - Công Tôn Lan sao lại quen biết được gã ? Bán Diện La Sát đáp: - Lúc đó ả thường đến nhà ta. Tiểu Lôi hỏi: - Các ngươi vốn không có cừu hận ? Bán Diện La Sát đáp: - Tuyệt không có. Tiểu Lôi hỏi: - Ả vốn là người gì của ngươi ? Bán Diện La Sát đáp: - Là chị em kết nghĩa của ta. Thanh âm của bà ta một mực lãnh lãnh đạm đạm, nói đến đó mới có chút cải biến. Tiểu Lôi hỏi: - Giao tình giữa ngươi và ả ra sao ? Bán Diện La Sát đáp: - Ta vốn luôn luôn coi ả là muội muội, chuyện gì ta cũng đều nhường cho ả. Tiểu Lôi hỏi: - Nhưng ngươi không thể đem trượng phu nhường luôn cho ả ? Bán Diện La Sát đáp: - Ta vốn không biết chút nào, có một năm vào tiết trung thu, ả mời bọn ta đến nhà ả ăn tết. Sau khi bọn ta đến, ả mời ta uống rượu, ta uống liền. Thanh âm của bà ta chợt tê khản, qua một hồi rất lâu mới có thể nói tiếp: - Không tưởng được ả không ngờ thừa lúc ta say rượu, lên giường với chồng ta. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi đã uống say, sao còn biết được ? Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì cái gan của bọn chúng cũng quá lớn, dám làm chuyện đó ở căn phòng kế phòng ta, không tưởng được ta nửa đêm sực tỉnh. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi nghe thanh âm của bọn chúng ? Bán Diện La Sát đáp: - Không, nhưng ta lại chừng như bị quỷ đưa đường, chợt muốn qua gian phòng đó xem thử. Tiểu Lôi thốt: - Khi nữ nhân đụng phải chuyện như vậy, đều biến thành quái một chút. Bán Diện La Sát nói: - Lúc ta nhìn thấy bọn chúng, thật đã tức đến phát điên, Công Tôn Lan sợ quá bỏ chạy, ta rượt truy theo sau, lúc đó ta thật muốn bóp cổ ả đến chết. Tiểu Lôi hỏi: - Còn sau đó ? Bán Diện La Sát đáp: - Sau đó ta biến thành như vầy. Tiểu Lôi hỏi: - Sao vậy ? Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì đó là nhà của ả, phụ mẫu huynh đệ của ả nhìn thấy ta muốn giết ả, hợp lại chế trụ lấy ta, cột ta trên lò nung gạch, muốn thiêu sống ta. Tiểu Lôi hỏi: - Lâm Triều Anh lẽ nào không lộ mình cứu ngươi ? Bán Diện La Sát đáp: - Lúc đó gã đã sớm bỏ chạy, cả bóng cũng không nhìn thấy. Đối với một nữ nhân mà nói, đó thật là một tao ngộ rất bi thảm, chuyện đó bản thân cũng rất khúc chiết, quả thật có thể coi là một đại bi kịch thê lệ bi thương, làm xúc động nhân tâm. Nhưng mọi người lại không nghĩ ra Tiểu Lôi tại sao lại dẫn dắt Bán Diện La Sát kể lại chuyện đó. Chuyện đó và chuyện phát sinh nãy giờ chừng như không có tới một chút quan hệ, chỉ bất quá khiến cho mọi người thay đổi ý tưởng một chút về gã Tiêu Tương Kiếm Khách, quả thật đáng chết. Tiểu Lôi thốt: - Từ sau chuyện lần đó, người trong giang hồ đều nghĩ rằng ngươi đã chết. Bán Diện La Sát nói: - Bởi vì bọn họ không tưởng được ta không ngờ còn chưa chết, Công Tôn thế gia còn tổ chức tang sự cho ta rất linh đình. Tiểu Lôi hỏi: - Tại sao còn chưa chết ? Bán Diện La Sát đáp: - Hôm đó đã đến đường cùng, cũng may mạng ta còn chưa tuyệt, bọn chúng có nằm mộng cũng không tưởng được đêm hôm đó xảo hợp có người muốn ăn trộm gạch của bọn chúng. Tiểu Lôi hỏi: - Tên trộm gạch đã cứu ngươi ? Bán Diện La Sát đáp: - Nhưng ta không những nửa mặt đã bị thiêu hủy, cả người đều đã bị thiêu không còn hình người. Tiểu Lôi thốt: - Cho nên ngươi thà chịu để người ta nghĩ rằng ngươi đã chết, bởi vì ngươi không chịu để người ta nhìn thấy ngươi đã biến ra bộ dạng như vầy. Bán Diện La Sát nói: - Ta không những đã biến đổi bộ dạng, cả tâm lý cũng đã biến đổi. Tiểu Lôi thốt: - Cho nên một năm sau, trong giang hồ đột nhiên xuất hiện một Bán Diện La Sát. Bán Diện La Sát nói: - Bởi vì lúc đó ta mới biết, làm người nhất định phải lòng độc tay lạt mới có thể không bị hiếp đáp lừa gạt. Tiểu Lôi thốt: - Nghe nói sau này ngươi trói hết toàn gia Công Tôn Lan hơn bốn chục miệng, rạch nát nửa mặt của bọn chúng, đem bọn chúng bỏ ở nơi không có ai qua lại nằm chờ chết. Bán Diện La Sát nói: - Ta ở trên lò nung gạch đã trải qua tư vị chờ chết, ta nhất định phải bắt bọn chúng cũng như ta, toàn gia bọn chúng không có ai là tốt hết. Tiểu Lôi hỏi: - Công Tôn Cương tuy tịnh không công chính gì, lại là một hảo thủ của Bát Quái Môn, toàn gia bọn chúng người nào võ công cũng không tệ, ngươi làm sao mà bắt trói bọn chúng được ? Chuyện đó Liên Nhất Liên đã từng nghe cô nương mặc quần đỏ kể qua, lúc đó nàng cũng thấy kỳ quái, một mình Bán Diện La Sát làm sao có thể trói hết mấy chục người của Công Tôn thế gia, chịu cho bà ta đâm chém. Bán Diện La Sát đáp: - Cả nhà bọn chúng uống nước giếng, giếng nước trong hậu viện là giếng nước ngọt có tiếng quanh đó, dùng để pha trà đặc biệt ngon. Bà ta cười âm trầm: - Bọn chúng là thế gia, cả đám gia nhân cũng rất rành uống trà. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi bỏ thuốc xuống giếng ? Bán Diện La Sát đáp: - Chỉ bỏ một chút. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi bỏ loại thuốc nào ? Bán Diện La Sát đáp: - Là Quân Tử Tán. Tiểu Lôi hỏi: - Thuốc gì vậy ? Bán Diện La Sát đáp - Là độc dược, uống ít có thể làm cho người ta hôn mê vô lực, uống nhiều thì chết liền. Tiểu Lôi hỏi: - Thứ độc dược đó tại sao gọi là Quân Tử Tán ? Bán Diện La Sát đáp: - Bởi vì thứ thuốc đó giống như quân tử vậy, ôn nhu bình hòa, sau khi hại người, người ta vẫn không biết chút nào. Tiểu Lôi cười lớn: - Tên hay ! Nó cười cười nói tiếp: - Xem ra các vị sau này đối với quân tử phải cẩn thận đề phòng một chút. Bán Diện La Sát thân thế cô khổ, tao ngộ bi thảm, khó tránh khỏi hận đời đen bạc. Nó còn nhỏ không ngờ cũng gặp đả kích như vầy, cho nên mới làm ra chuyện khiến cho người ta giật mình. Tiểu Lôi lại hỏi: - Hồi nãy có phải ngươi cũng đã bỏ trong bình rượu đó một chút thuốc ? Bán Diện La Sát đáp: - Bỏ một chút. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi bỏ thuốc gì ? Bán Diện La Sát đáp: - Quân Tử Tán. Câu trả lời cuối cùng đó mới là trọng điểm, nét chấm phá cuối cùng. Hiện tại mọi người mới hiểu Tiểu Lôi tại sao lại bất chợt hỏi tới chuyện đó. Công Tôn Cương cả nhà người nào võ công cũng không tệ, nếu quả không phải vì trúng phải thứ độc Quân Tử Tán đó, tuyệt không thể bị Bán Diện La Sát trói gô lại hết, hoàn toàn không còn lực phản kháng. Thứ Quân Tử Tán đó đương nhiên là thứ độc dược cực kỳ lợi hại, vô sắc vô vị. Nếu không, trong cả nhà Công Tôn Cương cũng có không ít tay lão luyện giang hồ, làm sao lại không có tới một người phát giác ra. Sắc mặt Vô Kỵ tái nhợt, chợt đưa hai tay cầm bình rượu lên: - Không đúng. Liễu Tam Canh cũng đã biến sắc, thất thanh: - Không đúng cái gì ? Vô Kỵ đáp: - Bình rượu này ... Liễu Tam Canh hỏi: - Lẽ nào ... Y còn chưa nói dứt lời, Tiểu Lôi đã phất tay thoát khỏi lòng bàn tay của y, thuận tay điểm luôn năm sáu huyệt đạo của y. Cô nương mặc quần đỏ thở dài: - Người lợi hại, Quân Tử Tán lợi hại. Tiểu Lôi cười lớn: - Ngươi cũng bội phục ta ? Cô nương mặc quần đỏ đáp: - Ta thật cực kỳ bội phục.
oOo
Vô Kỵ đang ngồi tại đó, hai mắt cứng đơ, chừng như cả động cũng không thể động. Liên Nhất Liên nhảy vụt lên, xông qua: - Bình rượu đó thật có độc ? Vô Kỵ đáp: - Giả. Liên Nhất Liên ngây người: - Trong bình rượu đó không có độc ? Vô Kỵ đáp: - Không có. Liên Nhất Liên hỏi: - Đã không có độc, tại sao lại không đúng ? Vô Kỵ đáp: - Bởi vì không có độc cho nên mới không đúng. Chàng thở dài, lại nói: - Bọn họ nói cứng là trong rượu có độc, nói như thật, trong rượu lại không có tới một chút độc, đó đương nhiên là không đúng ! Tiểu Lôi cười lớn: - Nếu không phải ta nói như thật, lão hồ ly Liễu Tam Canh làm sao có thể trúng kế của ta. Liên Nhất Liên không ngờ còn chưa hiểu, lại hỏi Vô Kỵ: - Trong rượu đã không có độc, ngươi sao lại biến thành bộ dạng như vậy ? Vô Kỵ hỏi: - Ta biến thành bộ dạng gì ? Liên Nhất Liên nói: - Bộ dạng giống như bị trúng độc. Vô Kỵ cười cười: - Giống như bị trúng độc tịnh không phải là thật bị trúng độc, đó là một khác biệt rất lớn. Tiểu Lôi thốt: - Nếu không có hắn phụ ta diễn tuồng kịch đó, ta muốn đắc thủ chỉ sợ không dễ như vậy. Liên Nhất Liên hỏi: - Ngươi làm sao mà biết hắn có thể giúp ngươi diễn kịch ? Tiểu Lôi đáp - Bởi vì ta biết hắn cũng không muốn để Liễu Tam Canh dẫn hắn về. Liên Nhất Liên lại hỏi Vô Kỵ: - Ngươi làm sao biết nó đang lừa người ta ? Vô Kỵ đáp: - Liễu Tam Canh nếu thật đã trúng độc, nó căn bản bất tất phải nói ra. Liên Nhất Liên nói: - Nó ít ra cũng nên đợi đến khi Liễu Tam Canh ngã gục rồi mới nói nữa. Vô Kỵ cười: - Ngươi cuối cùng cũng đã thông minh ra rồi. Liên Nhất Liên ngậm miệng. Nàng hồi nãy phát hiện lắm mưu nhiều kế của mình so với người ta thật giống như là trò đùa tinh nghịch của trẻ nít. Hiện tại nàng mới biết mình đã lầm. Tịnh không phải “giống như” là trò đùa tinh nghịch của trẻ nít, mà căn bản “là”. trò đùa tinh nghịch của trẻ nít. Khác biệt rất lớn. Bán Diện La Sát lại rót rượu, rót cho mỗi người một chén. Liên Nhất Liên lại nhịn không được phải hỏi bà ta: - Trong hậu viện của nhà Công Tôn Cương thật có giếng nước ngọt ? Bán Diện La Sát đáp: - Thật. Liên Nhất Liên hỏi: - Bà thật đã hạ độc vào giếng ? Bán Diện La Sát đáp: - Thật. Liên Nhất Liên hỏi: - Nhưng bà không có hạ độc vào rượu ? Bán Diện La Sát nhìn nàng, đôi mắt sau vuông lụa đen lấp loáng phát quang, chợt cười: - Ngươi là một cô bé tốt, ta cũng thích ngươi, cho nên ta mới nói cho ngươi biết, có hai chuyện ngươi nhất định phải ghi nhớ. Liên Nhất Liên nói: - Tôi đang nghe. Bán Diện La Sát thốt: - Nếu quả ngươi muốn lừa gạt người ta, nhất định phải ghi nhớ, lúc ngươi gạt người tuyệt không thể hoàn toàn nói láo, ngươi nhất định trước tiên phải nói thật, sau khi làm cho người ta tin lời ngươi nói là thật, rồi mới nói láo, người ta mới có thể tin được. Liên Nhất Liên nói: - Có lý. Bán Diện La Sát thốt: - Nếu quả ngươi không muốn bị người ta lừa gạt, nhất định phải ghi nhớ, trong giếng có độc hay không, và rượu có độc hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Liên Nhất Liên thở dài: - Quả thật là hai chuyện khác nhau. Bán Diện La Sát thốt: - Đạo lý đó rõ ràng rất đơn giản, lại khơi khơi có rất ít người minh bạch. Liên Nhất Liên nói: - Nếu quả mọi người đều minh bạch đạo lý đó, còn có ai có thể bị gạt nữa ? Bán Diện La Sát mỉm cười: - Bởi vì rất ít có người minh bạch đạo lý đó, cho nên trên thế gian mới còn có người đi lừa gạt người ta. Liên Nhất Liên nói: - Không sai chút nào. Cô nương mặc quần đỏ cũng thở dài: - Hoàn toàn chính xác. Tiểu Lôi nâng chén, Vô Kỵ cũng nâng chén. Tiểu Lôi nhìn chàng, chợt hỏi: - Ngươi xem chừng không dễ bị gạt ? Vô Kỵ cười cười: - Nếu quả thường hay bị người ta gạt, thật không thú vị gì. Tiểu Lôi nói: - Hình như ngươi đã biến thành không quá thích nói chuyện. Vô Kỵ thốt: - Chuyện không nên nói không cần phải nói, bởi vì ... Tiểu Lôi nói: - Bởi vì nói quá nhiều cũng không thú vị gì. Vô Kỵ mỉm cười: - Hoàn toàn chính xác. Tiểu Lôi nói: - Ngươi là người thông minh, bọn ta không phải là đối đầu, nếu quả ngươi theo ta đi, ta nhất định để ngươi làm phó giáo chủ của ta. Vô Kỵ không trả lời, hỏi ngược: - Ngươi muốn đi ? Tiểu Lôi cũng không trả lời, cũng hỏi ngược: - Một người mù không nhìn thấy gì, làm sao có thể biết ta đang ở đây, làm sao có thể tìm đến ta ? Vô Kỵ đáp: - Bởi vì có người cho y biết. Tiểu Lôi nói: - Cho nên ngoại trừ y ra, nhất định còn có người biết ta đang ở đây. Vô Kỵ thốt: - Nhất định có. Tiểu Lôi nói: - Ta lại không muốn để người ta đến tìm ta nữa. Vô Kỵ thốt: - Ngươi nhất định không muốn. Tiểu Lôi hỏi: - Ta có phải nên đi mau không ? Vô Kỵ đáp: - Càng mau càng tốt. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi có đi theo ta không ? Vô Kỵ hỏi: - Nếu ngươi là ta, ngươi có theo ta không ? Tiểu Lôi đáp: - Không. Vô Kỵ hỏi: - Tại sao ? Tiểu Lôi đáp: - Bởi vì ta muốn làm làm làm giáo chủ, làm phó giáo chủ không thú vị gì. Vô Kỵ thốt: - Chuyện không thú vị, chỉ có một hạng người mới có thể đi làm. Tiểu Lôi nói: - Chỉ có kẻ khờ mới có thể đi làm. Vô Kỵ hỏi: - Ta có phải là kẻ khờ không ? Tiểu Lôi đáp: - Không. Nó từ từ nói tiếp: - Ta tìm người ta làm phó giáo chủ của ta, nếu quả hắn không chịu, hắn đương nhiên cũng không thể coi là kẻ kẻ khờ, tối đa cũng chỉ bất quá có thể coi là người chết. Vô Kỵ hỏi: - Tại sao ? Tiểu Lôi đáp: - Bởi vì cho dù lúc đó hắn không phải là người chết, cũng sẽ rất mau chóng biến thành người chết. Vô Kỵ thốt: - May là ta không phải là người ta. Tiểu Lôi lại nhìn chàng cả nửa ngày, thở dài: - May là ngươi không phải. Có hạng người nói đến là đến, nói đi là đi. Nếu quả y muốn đến, ai cũng không biết lúc y đến, y đã muốn đến, ai cũng không ngăn chặn được y. Nếu quả y muốn đi, cũng không ai có thể lưu giữ được y. Tiểu Lôi là hạng người đó. Cho nên nó đã đi, dẫn theo Liễu Tam Canh cho dù chưa bị điểm huyệt cũ ng đã tức gần chết. Nó hỏi Vô Kỵ: - Ngươi có muốn ta giao y cho ngươi không ? Vô Kỵ không khờ, cho nên chàng không muốn. Người đó giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay, hơn nữa còn là củ khoai nóng phỏng tay nhất thiên hạ. Vô Kỵ thốt: - Nếu ngươi nhất định muốn lưu y lại, ta không chừng sẽ giết y. Tiểu Lôi hỏi: - Ngươi muốn giết y ? Vô Kỵ đáp: - Ta không thể giết y. Tiểu Lôi hỏi: - Tại sao ? Vô Kỵ đáp: - Bởi vì ta biết y cũng tuyệt không thể giết ta. Tiểu Lôi hỏi: - Vì ngươi biết y tuyệt sẽ không giết ngươi, cho nên hôm đó ngươi mới tìm y thanh toán món nợ đó ? Hôm đó là ngày hai mươi bảy tháng ba năm ngoái, món nợ đó là món nợ chàng chuẩn bị hoàn trả lại cho Liễu Tam Canh. Tiểu Lôi biết chuyện đó: - Hôm đó vốn là ngày lành hoàng đạo, cũng là ngày đại hỷ của ngươi, ngươi không ngờ còn để y tìm tới, chỉ là vì ngươi biết rõ thứ người như y tuyệt sẽ không giết ngươi vào ngày đó để đòi nợ. Vô Kỵ thốt: - Ta xem chừng biết chút ít. Tiểu Lôi nói: - Xem ra ngươi thật không khờ chút nào. Cô nương mặc quần đỏ bỗng lại thở dài: - Nếu quả hắn khờ một chút, hắn đã không còn sống tới bây giờ. Tiểu Lôi chung quy đã đi. Không ai hỏi tới Diệu Thủ Nhân Trù, giữa những người đó căn bản không có tình cảm với nhau. Tiểu Lôi quả thật có cách khống chế bọn họ, không cần biết bọn họ có ý đồ gì đối với Tiểu Lôi, Tiểu Lôi nhất định có thể tự chiếu cố lấy mình.