Hai người hàn huyên một hồi Long Bình mới biết, Tửu Hồ Lô quả thật bị Âm Dương Song Thi bất thần tập kích rồi bắt đi. Tửu Hồ Lô tuy giữ được mạng song tiêu hồ lô, tín phù của lịch đại Cái Bang đã bị Âm Dương Song Thi lấy đi mất. Tửu Hồ Lô một khi nhớ đến chiếc tiêu hồ lô bị Âm Dương Song Thi lấy đi nhăn mặt nhíu mày, cứ luôn miệng hỏi phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Quả là hắn chết đi còn đỡ khố hơn tình trạng này. Long Bình vội an ủi nói: chàng bỗng trở nên thừa không biết việc gì làm cho có ích. Ngẩng đầu nhìn lên trời xanh vời vợi bên trên là Liên Hoa Hậu Phong Bạch Cốt Lâm. . . Bỗng Long Bình chợt nhớ đến bọn Đại Đỗ Tiên bốn người, không biết giờ này đang nóng lòng sốt ruột đến độ nào? Chợt động linh cơ, sao không nhân cơ hội này đi kiếm bọn họ thông tri một tiếng, đồng thời chuyên cáo việc tiêu hồ lô bị bọn Âm Dương Song Thi cướp đi, để mọi người cùng nhau tìm phương ~ư0 Thì ra bốn người kẻ trước người sau đều lên núi hết rồi. Long Bình bất giác thất kinh, bốn người nếu dọc đường gặp phải Âm Dương Song Thi thì không phải là đại họa sao? Nhưng việc đã xong rồi có sợ hãi cũng chăng ích gì, chỉ bằng trước tiên cứ cứu Tửu Hồ Lô ra trước rồi hẵng hay. Bỗng nhiên Long Bình chợt nghĩ dện chuyện Tửu Hồ Lô thương thế chưa lành hắn, cứu hắn ra không an toàn bằng để hắn ở lại trong Hàn Tuyền Tử Cốc Trong cốc tuy giá lạnh vô cùng nhưng hắn cứ ở trong thạch đinh thì quyết không có việc gì xảy ra. chỉ có vấn để lương thực, phải chuẩn bị cho hắn một ít, thế là vội vàng săn bắt mấy con dã thú, nướng chín mang theo. Long Bình lần thứ hai vào đến đáy cốc trời đã hoàng hôn, Tửu Hồ Lô nóng lòng như đang ngồi trên lửa. Long Bình vội hỏi: - Thế nào! Nội thương của ngươi có thuyên giảm đi chút nào không? Tửu Hồ Lô cười khố nói: - Nếu không có tiên đan thánh dược thì làm gì nhanh được như vậy? Long Bình đưa mấy con thỏ nướng chín cho Tửu Hồ Lô rồi nói: - Ngươi cứ yên tâm ngồi trong thạch đinh này vận công trị thương, ta có việc cần không tiện nán lại lâu hơn! Long Bình không dám nói vì đi tìm tông tích hắn mà bọn Đại Đỗ Tiên bốn người đã mạo hiểm lên Liên Hoa Phong, sợ hắn phân tâm rồi nội thương khó lành! Nhưng Tửu Hồ Lô không phải là đồ ngốc thấy Long Bình úp úp mở mở như vậy cũng đủ biết tình hình bên ngoài có điều bất tiện, có điều gã vẫn lặng thinh không nói. Long Bình đi đến bên vách đã dấu tráo năm nào vẫn còn hiên hiện, thế là không bỏ phí thời gian cứ theo dấu cũ leo lên thoăn thoắt. Công phu ước chừng ăn hết bữa cơm, Long Bình đã lên gần đến miệng cốc, sơn đạo đã ở ngay trên đầu chàng tuy không nghe chút tiếng động nhưng Long Bình vẫn không dám khinh xuất cực kỳ thận trọng từ từ bò lên, chỉ sợ phát ra tiếng động. - Vị bằng hữu nào? Đêm tối ngửa bàn tay nhìn không thấy ngón bất thần vang lên tiếng quát bất thần khiến Long Bình không khỏi chấn động toàn thân, nép người sát vách đá. ngẩng đầu nhìn lên, nào thấy có bóng người ! Càng kinh ngạc hơn nữa. rõ ràng chàng không hề gây ra một tiếng động nhỏ làm sao đối phương lại có thể phát hiện ra chàng? - Là ta đây ! Nhị vị cân thận quá! A! Thì ra không phải đối phương phát hiện ra chàng! Nhưng Long Bình nghe giọng nói đáp lời bên trên bất giác lạnh toát xương sống lông tóc dựng ngược. Bởi người đáp lời không phải ai xa lạ mà chính là lão quái vật âm hồn bất tán Dương Thi Tang Phu, lão đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn Âm Thi Diêm Bà cũng không ở đâu xa. Có hai lão quái xuất hiện Long Bình càng không dám cử động tay chân chỉ cần một hơi thở nhỏ cũng đừng hòng qua mắt được chúng. - A! Thì ra là Tang tiền bối, đã trễ như vậy mà tiền bối còn xuống núi, không biết có việc gì quan trọng? Tiếng ồm ồm của Dương Thi Tang Phu trả - Nhị vị có thấy lão bà tử của ta xuống núi không? Thì ra lão đang đi tìm Âm Thi Diêm Bà. - Không có ! Không có ! Hai tên kia đồng thanh trả lời : - Hai chúng tôi trực ở đây đã hơn một thời thần rồi, không hề thấy Diêm tiền bối đi qua. - Làm sao có sự quái lạ vậy! Không biết mụ đã đi đâu rồi? Giọng của Dương Thi Tang Phu nghe ra thập phần lo lắng tiếp: - Nhị vị cứ đứng gác! Ta phải xuống núi một lát Nói đến đó âm thanh nhỏ dần rồi im bặt, Long Bình dỏng tai nghe ngóng, tiếng động gió càng lúc càng nhỏ, đợi lão đi thật xa Long Bình mới dám từ từ trèo lên. Nghe song phương đối đáp nhau, Long Bình đã đoán được chỗ ẩn thân của hai tên kia lập tức bò xéo về phía tả tránh được tai mắt chúng. Một lúc sau Long Bình đã lên đến đinh cốc, tay chàng vừa bám vào đinh vách cốc, đầu còn chưa kịp ló lên đã nghe một tiếng quát lớn : - Kẻ nào? Long Bình giật mình kinh hãi, đã biết có người canh gác ở bên trên chàng cân thận vô cùng, không ngờ cuối cùng cũng bị phát hiện, làm sao không khiến chàng kinh hãi cho được. Càng lạ hơn là hai kẻ nói chuyện bên trên giọng nói nghe rất lạ. không phải bọn cao thủ Bách Hoa Giáo mà chàng biết mặt, lại nữa tai của chúng thính nhạy đến Long Bình không ngờ được, trước tình thế đột biến như vậy, Long Bình không còn dám ẩn thân nữa chỉ còn cách cấp tốc tung lên, nhân lúc hai tên chưa kịp cất tiếng hỏi, nhanh tay chế phục chúng. Tâm niệm đã quyết, lập tức động thân. "VỜ một tiếng như dơi, kịp tên ra hai tên canh gác đã nghe một tiếng quát trong trẻo: - Ta đây! Các ngươi làm gì mà la như gặp ma vậy! Khiến bản cô nương giật mình. Thì ra đối phương không phải vì phát hiện ra Long Bình mà la lên. Kẻ mới lên tiếng chính là Điêu Man Công Chúa. Long Bình vội thấp người xuống, tiếp đó xoay một vòng, phi thân ra xa ba bốn trượng ẩn thân sau một tảng đá lớn. - A! Thì ra là Đồng cô nương! CÔ nương xuống núi hồi nào mà bọn tiêu nhân không hay biết gì hết vậy? - Nhiều chuyện, đồ bị thịt như hai ngươi mà cũng đáng hỏi bản cô nương. Hừ. . . Tiếp theo là tiếng áo quần động gió phần phật, một bóng người đã nhẹ nhàng lướt trên đường lên đinh. Long Bình chợt động linh cơ, lập tức tung người theo sát gót. Địa hình địa vật ở đây Long Bình thông thuộc như lòng bàn tay, nhắm mắt cũng có thế đi được, chỗ nào vắng vè, chỗ nào có người ân nấp, nhất nhất đều thuộc làu. Mắt thấy không có chỗ nào khả nghi. Long Bình lập tức kêu nho nhỏ: - Điêu nha đầu! Điêu Man Công Chúa đang bay, tiếng gọi của Long Bình tuy nhỏ nhưng cũng làm nàng hồn phi phách lạc, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã nhận ra đó là tiếng của Long Bình cả mừng quay người lại, quả nhiên Long Bình đang đứng trước mắt. Điêu Man Công Chúa lo lắng nói : - Long đại ca! Đại ca quả thật gan lớn bằng trời, làm sao cô thân mạo hiểm chạy lên núi làm chi? - Long Bình miệng mỉn cười, dưới ánh trăng sao mờ ảo chỉ thấy Điêu Man Công Chúa mặt mày xanh xám, mày liễu nhíu lại, rõ ràng trong lòng bất an chàng bèn cười nói: - Ta thật muốn gặp muội! Chỉ mấy lời nhẹ nhàng như vậy nhưng hàm ý khiến người ta không khỏi động lòng. Thoắt cái vẻ sầu não trên mặt Điêu Man Công Chúa mất hết đỗi lại một nụ cười tươi như hoa xuân nở trên mặt, từ từ cất bước đến gần nứng nịu ngã vào lòng Long Bình nói : - Muội hận sao năm ấy lại ngược đãi đại ca đến vậy, cứ nghĩ đến là lòng muội như kim châm muối sát. Đại ca càng tốt với muội, muội càng cảm thấy hổ thẹn, càng cảm thấy mình tỉ tỉện đáng ghét, muội hận tự mình không thể đánh mình một trận. Vừa nói đôi dòng lệ nóng tuôn rơi lã chã. Long Bình thầm trách mình không dứt, tuy sách có câu "Binh bất yếm trá (dụng binh không từ ngụy trá) nhưng lừa gạt tình cảm của một thiếu nữ như vậy, cũng đáng sỉ nhục, thủ đoạn hạ lưu như vậy quyết không phải là điều nghĩa sĩ trong giang hồ nên làm. Nhưng nghĩ lại, những điều Điêu Man Công Chúa ngược đãi chàng lúc trước, nếu chàng đánh nàng hay hành hạ nàng hóa ra con người hẹp lượng, ngược lại nếu chàng lấy ân báo oán, để cho nàng tự dày vò đó cũng là một cách báo phục, mà còn là một cách báo phục cao minh nữa. Nghĩ đến đây, Long Bình lập tức vòng tay ôm lấy Điêu Man Công Chúa. điếm nhẹ chân, hai người đã nhanh như chớp bay đến ân sau một tảng đá lớn. Điêu Man Công Chúa cứ ngỡ Long Bình muốn tìm chỗ kín đáo . . . trong lòng vô cùng hứng khởi, chỉ tiếc một điều thời gian địa điểm đều không phù hợp, bất giác tim đập rộn ràng, hai má đỏ bừng. Điêu Man Công Chúa đang định mở lời, nhanh như chớp Long Bình đã giơ tay bịt chặt miệng nàng. Điêu Man Công Chúa còn ngạc nhiên chưa biết gì thì đã nghe tiếng gió ù ù, tiếp theo là tiếng kêu nho nhỏ: - Điêu nha đầu! Điêu nha đầu! Ngươi ở đâu? Điêu Man Công Chúa bất giác lạnh toát toàn thân, lông tóc dựng ngược bởi kẻ gọi nàng chính là Âm Thi Diêm Bà. Tiếp theo là giọng nói như lệnh vỡ của Dương Thi Tang Phu: - Lão bà tử! Mau lên núi thôi! Nếu quả thật mụ không nghe nhầm thì giờ này hắn cũng đã đi xarồi. Tiếp theo là tiếng gió ù ù, mỗi lúc một nhỏ, hai người đã đi xa. Điêu Man Công Chúa thật không dễ đàng gì định thần lại nhưng bàn tay Long Bình bịt chặt miệng nàng vẫn chưa chịu rời đi, lại nữa. cánh tay kia ôm lấy người nàng không biết vô tình hay hữu ý mà đặt tay lên trọng huyệt lên lưng nàng. Điêu Man Công Chúa bất giác hoang mang, cứ ngỡ Long Bình đã khởi dục niệm đang định cưỡng bức nàng. . . Tuy nàng đối với Long Bình tình như sóng bề, nhưng không muốn trong lúc tâm thần hoang mang, như vậy làm chuyện mèo mả gà đồng, đang định phản kháng. Chỉ thấy chưởng Long Bình ấn nhẹ một cái, Điêu Man Công Chúa lập tức cảm thấy toàn thân bủn rủn, không còn chút sức lực dãy dua. đang lúc thất kinh, lục thần vô chủ bỗng tiếng gió vù vù từ trên núi chạy xuống. - ủa! Quái lạ! Rõ ràng Điêu nha đầu nói chuyện ở đây, cớ sao nháy mắt đã biến mất dạng? Theo sau tiếng nói, tiếng động gió lại nỗi lên. Lần này chờ tiếng gió đi xa Long Bình mới thu chưởng buông tay, nhẹ giọng nói : - Xảo kế của ngươi làm sao qua mắt được thiếu gia. Đến đây Điêu Man Công Chúa vừa khâm phục vừa hổ thẹn, chân tình đối với Long Bình lại sâu thêm mấy trượng. - Điêu nha đầu! Lần này Long Bình đã ngồi ngay ngắn dưới đất nói: - xem ra. ngươi đã lấy lại được tiêu hồ lô cho ta rồi, không ngờ ngươi lại đắc thủ nhanh chóng như vậy Long Bình ta phải đa tạ ngươi mới phải. Điêu Man Công Chúa nhíu đôi mày liễu nói : - Không sai, quả là muội đã lấy được rồi. Có điều Long Bình thấy thần thái của nàng biết có điều bất diệu, vội vàng hỏi: - Có điều thế nào? - Có điều có điều Điêu Man Công Chúa ấp úng mãi không nói lên lời, thật lâu sau này mới thỏ thè nói: - Có điều vừa lấy được đã bị người cướp mất ! - Ai? Long Bình thấy thần thái của nàng mười phần đã đoán được tám, chín nhưng bỗng thấy mỹ mục của Điêu Man Công Chúa long lanh ánh châu, cất giọng vô cùng thương tâm nói : - Chính là cô bà bà của muội ! Long Bình nghe nói tiêu hồ lô đã rơi vào tay Bách Hoa Bà Bà Đồng Sầu, bất giác hồn vía lên mây. - Long đại ca! Điêu Man Công Chúa đưa tay gạt lệ nói : - Lúc này muội mới được biết chiếc tiêu hồ lô ấy là lịch đại tín phù của cái bang, truyền từ bang chủ đời trước sang bang chủ đời sau, có được chiếc tiêu hồ lô ấy có thể sai khiến bất kỳ nhân vật nào trong Cái Bang, thảo nào đại ca lại gấp gáp đoạt lại như vậy! Không may, giờ vật đã rơi vào tay cô bà bà. muốn từ trong tay người đoạt lại thật khó hơn lên trời, có điều . . . Nói đến đây, Điêu Man Công Chúa đứng thăng người dậy nghiêm nghị nói : - Có điều để báo đáp tấm thịnh tình của đại ca. muội nhất định thay đại ca đoạt lại, nếu không thể đoạt lại chiếc tiêu hồ lô ấy, Điêu nha đầu này quyết không gặp lại đại ca!
Dứt lời thân hình đã mất dạng, nháy mắt đã đi xa mười mấy trượng. Long Bình còn định nói thêm mấy câu, nhưng Điêu Man Công Chúa nói đi thì đi, làm chàng không kịp cản ngăn, mắt nhìn theo bóng dáng yêu điệu của Điêu Man Công Chúa chìm dần vào bóng đêm mờ mịt, Long Bình không khỏi ngân người như hóa đá. Bỗng, một tiếng hú dài như long ngâm, chấn động rừng khuya xé nát không gian truyền đến. Long Bình nghe tiếng hú bất giác rúng động, bởi chàng đã nhận ra giọng của Cửu Thúc Công, hơn nữa khoảng cách cũng không xa. tựa như ở gần cái giếng mà chàng gánh nước năm nào. Long Bình nào dám chần chờ, lập tức tung người phóng đi như bay. Nháy mắt chàng đã đến bên cái giếng nước năm xưa. nhưng tiếng chưởng phong, tiếng quát tháo lại từ trên đồi truyền xuống. Cảnh cũ hiên hiện trước mặt, đưa mắt nhìn lại cái giếng, trong lòng Long Bình trỗi lên muôn trùng cảm khái. Tại nơi cái giếng này đã chôn vùi ba năm trường tuổi ấu thơ của chàng, dĩ vãng đau xót cứ lần lượt hiện về, tuy đang trong lúc hiểm yếu thời khắc không cho phép chàng trì hoãn. Long Bình cũng không ngăn được đi đến bên giếng nước, nhìn xuống mặt nước. Hình bóng đứa trẻ vàng võ gầy gò trên mặt giếng không bao giờ còn hiện về được nữa. bởi vì chàng giờ này đã là một thiếu niên anh tuấn phi phàm.
Nhưng vừa nhìn xuống mặt giếng, trên mặt nước không hiện lên một gương mặt tuấn tú như chàng tưởng tượng, bởi vì mặt nước đang ngầu bọt, sóng gợn làm gương mặt chàng đảo điên, thoắt dài thoắt ngắn. Long Bình giật mình, giữa đêm khuya thế này lẽ ra mặt nước phải phăng lặng, cớ sao lại xảy ra việc lạ lùng? Ngưng mục nhìn kỹ, quả nhiên mặt nước giếng chao động cực mạnh tựa như có người đang giãy giụa dưới đáy giếng vậy. Long Bình kinh hãi trong lòng, không còn để ý đến trận đấu kịch liệt trên đồi nữa. Bởi vì chàng biết Cửu Thúc Công, cho dù có gặp phải Âm Dương Song Thi, thậm chí Song Thi liên thủ cũng không quyết không thể một thời một khắc mà có thể đả bại được lão. Hơn nữa giờ đã phát hiện trong giếng có người, lại còn chưa chết, lẽ nào chàng thấy chết mà không cứu được sao? Bất kể là địch nhân hay bằng hữu, Long Bình cũng không thể bỏ mặc mà đi nên không chút do dự, phóng người xuống giếng. Ngay trong lúc sắp chạm mặt nước, Long Bình vội xuất động song chưởng mượn thế chưởng lực giảm bớt tốc độ, nhẹ nhàng rơi xuống nước. Vừa rơi xuống giếng, Long Bình lập tức cong người lặn sâu xuống đáy. Bản lãnh dưới nước của chàng tuy không lấy gì làm cao minh, nhưng nếu cứu một người thì không phải là việc quá tầm tay, thế là chỉ trong nháy mắt chàng đã chạm được người bị chìm trong đáy giếng. Long Bình chưa chạm còn khá. một khi vừa chạm vào đối phương, lập tức bị đối phương ôm chặt, khổ nỗi chỗ bị ôm lại ngay cổ Long Bình, là lại ôm thật chặt. Long Bình thoáng chốc thấy toàn thân vô lực, trong lòng kinh hãi, song chưởng đưa ra đây mạnh một cái. Cái đây của Long Bình càng làm chàng kinh hãi hơn vì đôi tay của chàng chạm phải hai đinh nhọn của một vật có tính mềm như bông và có tính đàn hồi. Long Bình thất kinh nhận ra đó chính là đôi gò bồng đảo của nữ nhân. "ô ! Thì ra đối phương là một thiếu nữ! " Long Bình vội vàng thu tay lại, nhưng dù sao cái đây của chàng cũng làm đối phương hơi lỏng tay ra. Long Bình lập tức ngửa cổ về phía sau hai tay nắm lấy cánh tay của nạn nhân kéo ra. song cước đạp mạnh, lập tức thân hình chàng mang theo cả nạn nhân trồi lên mặt nước. Đến đây, Long Bình mới hít một hơi dài, vuốt mặt nhìn kỹ nạn nhân. Thì ra không ai khác mà chính là Điêu Man Công Chúa. nhưng lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, cũng may chưa nguy hại đến tính mạng. Long Bình nhìn dáng điệu của Điêu Man Công Chúa rõ ràng không thông thủy tính, sau khi rơi xuống nước đã uống không biết bao nhiêu là nước, nên vội sốc nàng lên, bám vào thành giếng, hít mạn một hơi chân khí tung người phóng lên. Qua một hồi cấp cứu của Long Bình, Điêu Man Công Chúa thổ ra không biết bao nhiêu nước cuối cùng tinh lại, khi mở mắt ra nhìn thấy người cứu nàng chính là Long Bình cứ ngỡ như đang nằm mơ. Đưa tay dụi mắt không phải Long Bình đang nhìn nàng mỉn cười đó sao? Hơn nữa âm thanh náo loạn từ trên đinh dốc vọng xuống nào phải là hư ảo? Điêu Man Công Chúa thở dài than : - Lúc muội bị rơi xuống giếng cứ nghĩ đến Long đại ca. mong sao đại ca đến kịp cứu nạn, nào ngờ quả nhiên là đại ca. . . Long Bình mỉn cười nói: - Làm sao ngươi lại bị té xuống giếng như vậy? Điêu Man Công Chúa lại thở dài: - Chính là lão hóa tử bức muội đến lọt giếng, nhưng muội cũng không trách được lão. Vừa nói Điêu Man Công Chúa vừa đứng dậy: - Long đại ca! Mạng này là do đại ca cứu sống, lẽ nào không tận lực báo đền, xin đợi tiểu muội, muội nhất định tìm cách ~ư(wl lại kỳ được chiếc tiêu hồ lô, cáo biệ! Tấm thân nhỏ thó của nàng lạng một cái, không theo bậc đá đi mà cứ nhắm đám cỏ cao đến thắt lưng phóng mình đi lên núi. Đến đây Long Bình cũng không mất thời gian nữa. vội vàng phóng người lên trên bậc đá. nháy mắt đã lên đến đinh dốc. Trên đinh dốc, lúc này Cửu Thúc Công đang quyết đấu với Dương Thi Tang Phu chưởng qua chỉ lại, kình phong ào ào, thập phần kịch liệt! Còn Âm Thi Diêm Bà đang bó gối một bên quan chiến. Long Bình thấy song phương giao đấu, thế lực tương đồng, kẻ tám lạng người nửa cân, có công có thủ, không ai chiếm được nửa phần thượng phong. Long Bình an tâm lướt mắt tìm căn nhà bếp năm xưa. căn nhà đã sớm thành bình địa. cỏ mọc đầy, cảnh vật thê lương vô cùng. - A! Tên súc sinh này quả thật gan lớn bằng trời, dám lén lút lên Thiên Hoa Hậu Phong, lần này muốn đào tẩu chỉ còn cách mọc cánh bay lên trời. Đang lúc niềm cảm xúc dâng trong lòng, Âm Thi Diêm Bà đã phát hiện ra chàng đang cười hăng hắc từ từ áp tới. Long Bình biết rõ Âm Thi Diêm Bà. võ công của mụ còn cao hơn Dương Thi Tang Phu, đừng thấy mụ xấu xí người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi xem thường mà lầm, mụ quả là một nhân vật không nên ghẹo tới. Long Bình lập tức ngưng thần giới bị, vận công nơi chưởng phòng bất trắc, miệng thì kêu - Cửu Thúc Công! Tửu Hồ Lô đã được vãn bối cứu ra. hiện giờ chưa đến lúc phải liều mạng. Chúng ta đi thôi ! - Cái gì? Âm Thi Diêm Bà kêu lên một tiếng quái dị, nói tiếp: - Tên tiêu tử đó còn sống sao? Ngươi định hí lộng quỷ thần trước mặt lão bà ào! Một chưởng đã nhằm ngực Long Bình kích tới. Long Bình biết rõ trên Liên Hoa Hậu Phong cao thủ như rừng, một khi kinh động đến nhiều người kéo xuống bủa vây thì chàng với Cửu Thúc Công tất nguy đa kiết thiểu, nên nào dám ham đấu, chỉ lạng người ra xa hơn trượng mắng: - Yêu phụ vô sỉ! Với thân phận Âm Dương Song Thi lại đi ăn hiếp một tên hậu sinh tiêu bối vô lực tự vệ, như vậy còn dám nhìn mặt anh hung thiên hạ hay sao? Ngày hôm nay thiếu gia không rảnh, bữa khác sẽ cho ngươi biết lợi hại của thiếu gia! Âm Thi Diêm Bà nộ khí xông thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tên súc sinh này chết đến nơi mà còn dám mở miệng mắng người. Vừa nói thân hình nhanh như chớp lướt tới, song chưởng bồ tới, cuồng phong như chớp dật, phương vị khó đoán, khiến đối phương không biết tránh đàng nào đỡ đàng nào.