watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:08:4529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Bạch Cốt Lâm - Cổ Long - Chương 21-30 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long - Chương 21-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 18


 

Hồi 29-1: Biến Sinh Ly Kỳ

Long Bình đang ngạc nhiên chưa dứt, bỗng thấy một luồng kình phong bén như dao từ sau tảng đá kích tới nào phải là ảo ảnh, thì ra có người ẩn núp sau tảng đá thừa cơ công lén.
Long Bình cũng đẩy ra chưởng ý muốn dùng cứng tiếp cứng thử xem công lực của đối phương mạnh yếu ra sao.
Không ngờ, một chưởng chưa kịp đụng đến chưởng kình đối phương, sau lưng đã có ba luồng kình phong thế như di sơn đảo hải đã ép tới sau lưng.
Trong lúc nhất thời, Long Bình vô phương đón đỡ trước sau, hơn nữa ba luồng kình lực này cương mãnh vô cùng, không thể xem thường được, đành phải tạm thời lách người né tránh.
Nào hay lần thứ hai thân hình chưa kịp đứng vững đã thấy vô số luồng kình phong mãnh liệt áp tới sau lưng, trước mặt sau lưng đều bị công kích, thế như thiên la địa võng, muốn tránh né thật vô cùng khó khăn Anh mục lướt qua. Long Bình đã thấy rõ ràng chàng đang bị bảy - tám tên Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa vây vào giữa Tám tên đứng phân thành phương vị bát quái, chia ra thành hai đợt thay nhau công kích.
Hơn nữa cứ theo chưởng phong mà suy đoán cả tám tên này võ công đều không phải tầm thường.
Đến nước này Long Bình không còn kiên nhẫn được nữa. bỗng hú lên một tiếng dài như Long ngâm, thi triển Vạn Biến Phật ảnh khinh công thân pháp, bất kể chưởng phong bốn phương tám hướng ào ào kích tới, phải một bước trái một bước, thân hình nghiêng tới trước ngã về sau, trong nháy mắt đã xuyên qua bóng chưởng rợp trời bao vây xung quanh thoát ra ngoài.
Long Bình huy động cần câu đánh đông quét tây, tả thủ thoắt chỉ thoắt chưởng, bức bốn tên phải lui ra một bước.
Nhưng khi chàng đã đứng yên thì phương vị của tám tên Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa vẫn bao vây chàng vào giữa như không có gì thay đổi.
Rõ ràng đây là trận thế được huấn luyện công phu chứ không phải tầm thường.
Xoẹt! Xoẹt!
Liên tiếp mấy tiếng, tám người đã rút kiếm cầm nơi tay, từ giữa trời cao lập tức vọng xuống tiếng cười âm hiểm của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa:
- Súc sinh! Ngươi giết ái tử của lão phu, bây giờ phải thường mạng cho ta!
Đột ngột giọng nói của lão trở nên dữ dội :
- Sát! Sát! Giết nó cho ta!
Tiếng nói vừa dứt kiếm trận đã bắt đầu triển khai, ánh cầu vồng bạc chớp lên, tám kiếm chợt biến thành bốn ảnh, tựa như hai thanh kiếm biến thành một không cách gì nhận ra được có tám thanh kiếm đang hợp công, bốn ảnh cầu vồng từ bốn phương kích tới.
Long Bình thấy kiếm trận quái dị khôn lường nào dám chần chờ, vội huy động cần câu bảo hộ trước sau từ từ quan sát biến hóa của trận thế.
Bốn kiếm công không vào được, lập tức tám người bước xéo hai bước quây tròn bao quanh Long Bình, lại một lần nữa kích tới. Long Bình vẫn giữ nguyên thế cũ Nhưng lần này tình thế khác xa lúc nãy, ngay trong lúc bốn kiếm bị ngăn cản, bỗng thấy ngân quang lóe lên. Lại biến thành tám kiếm tựa như đột nhiên một kiếm biến thành hai vậy, lại từ những phương vị không ngờ tới, kích vào nhanh như điện chớp.
Long Bình thấy vậy kinh hãi, cần câu quá dài, trong khi cận chiến bỗng trở nên vướng chân vòng tay, trong lúc muôn phần nguy cấp, lập tức điểm chân nhanh như chớp phóng lên.
Năm ấy Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu lúc giảng giải cho chàng về bát môn bát quái, lúc ấy chàng chỉ nghe qua rồi thôi, giờ nhìn thấy kiếm trận đột nhiên nhớ lại tất cả những gì Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu giảng giải đồng thời cũng nhận ra biến hóa của tám người này không ngoài bát môn bát quái.
Trong lòng đã có chủ ý, từ trên không đã lấy rổ đồng cầm tay, xông bổ trở xuống, rổ đồng trong tay xuất thủ công về tử môn nơi phương vị khôn.
Đây là tử môn, đánh vào vị này tức đi vào tử lộ, Long Bình lẽ nào còn không biết hay sao? Nhưng chàng đã có tính toán riêng.
Chỉ thấy chàng huy động rổ đồng bổ xuống, tám kiếm lập tức như kình điện kích tới, nếu quả thật chàng đáp xuống cho dù võ công có cao cấp gấp đôi cũng sợ khó lòng thoát chết.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Long Bình đề khí vung tay ném rổ đồng, một loạt kiếm leng keng rộn lên, rổ đồng liên tiếp trúng luôn mười mấy kiếm. Thật khiến người không lạnh mà run.
Nhưng còn Long Bình thì sao?
Chàng thì nhờ thế ném rổ đồng, mượn sức búng người đáp xuống bên ngoài kiếm trận.
Tình thế đột biết, tám người đối phương bỗng rối loạn vòng tay vướng chân. Long Bình nào chịu để cho chúng kịp quay người lại, cần câu lướt tới, toàn lực công mạnh.
Chỉ qua ba thế, đã nghe tiếng rú thê thảm vang lên.
Trong tám người đã có ba bị táng mạng dưới cần câu của Long Bình, năm tên còn lại thất kinh hồn phi phách lạc, nháy mắt đã chạy mất dạng.
Long Bình nộ khí xông thiên nào chịu để chúng đào tẩu dễ dàng như vậy, ít ra cũng phải bắt lại một tên dẫn đường rời khỏi cốc.
Nhưng trong đám sương mù dày đặc, tựa như chỗ nào cũng có địa huyệt mật thất, lúc nào cũng có thể ẩn thân, chờ Long Bình nhặt rổ đồng thì không còn thấy bóng dáng địch nhân đâu nữa.
Lúc quay người lại, đến ba thi hài mới đó mà cũng biến mất, không biết chàng đi sai phương hướng hay là trong nháy mắt đó, đồng bọn đã khiêng xác của chúng đi rồi.
Đang lúc vô cùng tức giận, đang gào mắng Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa. Long Bình bỗng nghe có tiếng cười vẳng lại, tiếng cười cực kỳ trong trẻo khiến người nghe không khỏi mê hồn. Long Bình ngạc nhiên im bặt, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Bỗng thấy từ trong sương mù dày đặc, một bóng người y phục trắng muốt từ từ yểu điệu đi tới, tựa như tiên nữ giáng trần cưỡi mây trắng bay là đà đáp xuống.
Một làn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hương dịu dàng thoáng qua mũi, Long Bình sợ trong mùi hương có độc vội bế hô hấp.
Gió hết hương tan, đầu tiên một gương mặt nõn nà như hoa như ngọc, đẹp sánh ngang Cửu Thiên tiên nữ xuất hiện, thì ra làn gió nhẹ lúc nãy là do bạch y thiếu nữ thổi nhẹ một cái tạo thành.
Hai mắt Long Bình vừa nhìn thấy thiếu nữ, trong lòng bỗng thấy cảm giác lạ lùng, bởi vì bạch y thiếu nữ quả thật đẹp, đẹp đến nỗi không bút mực nào có thể diễn tả sắc đẹp nàng.
Mặc Thanh của chàng có thể xem là nữ nhi tuyệt sắc hiếm thấy trên thế gian, nhưng nếu đem so sánh với bạch y thiếu nữ này quả còn kém xa lắm, dường như không có gì để so sánh nữa.
Tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, hầu như chỉ có trên cõi tiên mới có, ở trần gian quyết không thể... quyết không thể...
Nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, nàng đang trong sương mù mờ ảo từ từ tiến đến gần, một thiếu nữ tuyệt sắc, như vậy lẽ nào lại còn giả được hay sao?
Long Bình tuy cũng biết đây là mỹ nhân độc địa đáng sợ, cạm bẫy mỹ nhân kế của đối phương, nhưng sau khi ánh mắt chạm vào bạch y thiếu nữ thì không còn tự chủ được nữa. cứ dán chặt vào gương mặt diễm kiều không muốn rời ra nữa.
Muốn không nhìn nữa nhưng nào phải dễ, đến nháy mắt một cái còn không dám nữa là. chỉ sợ trong cái nháy mắt ấy mỹ nhân biến mất đi thì hối tiếc trọn đời.
Bạch y mỹ nữ từ từ đi tới, từ hơn ngoài trượng ngoài nhích gần lại tám thước, bảy thước... đến đây thì Long Bình hoàn toàn thấy rõ hết.
Thiếu nữ chỉ khoác một chiếc khăn voan thật mỏng, màu trắng như tuyết, đàng sau chiếc khăn voan ẩn hiện những đường nét cong cong của thân hình trinh nữ, yểu điệu mềm mại, nàng bước đi uyển chuyển, cả thân hình như khêu gợi mời chào, khiến người vừa nhìn đã thấy hồn phiêu diêu, tim đập rộn ràng, máu cuồn cuộn trong huyết quản như ngựa phi, vô phương kìm chế lửa dục bừng cháy trong lòng...
Long Bình từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ nào được nhìn thấy cảnh tượng mê ly như vậy bao giờ.
Chỉ trong nháy mắt, song mục đã phát xạ những tia lửa dục tình tham lam, lý trí tiêu tan nào còn nhớ mục đích đến đây của chàng.
Tâm trí của Long Bình đang phiêu diêu tiên cảnh, trong mắt chỉ thấy có mỹ nữ thì đâu còn nhớ đến đang ở chốn nào.
Tiếng nhạc du dương như giữa tầng không vọng xuống, thiếu nữ bỗng dừng chân bắt đầu bước chân nhịp nhàng theo tiếng nhạc, tay cầm khăn van múa lượn, trên gương mặt nở một nụ cười câu hồn, thân thể nõn nà lồ lộ uốn éo làm những động tác tà dâm, cứ như vậy nàng cất bước theo nhịp múa từ từ tiến sát Long Bình!
Long Bình lúc này đến tên họ mình sợ cũng không còn nhớ, cần câu với rổ đồng trong tay cũng đã rơi xuống đất tự bao giờ, không tự chủ được bất giác chàng giơ hai tay tiến tới.
Lúc nãy một Long Bình uy mãnh, nháy mắt phá tan bát môn kiếm trận giờ bỗng biến thành ngoan ngoãn như đứa trẻ sắp sửa bị một nữ nhân mê hoặc chế ngự, thật tiếc thay cho một trang anh hùng hảo hán tuyệt nghệ đầy mình lại phải táng thân nơi Thất Tuyệt Cốc Phúc Dao Sơn...
Ngay trong lúc nguy cấp sinh tử đáo đầu, bỗng thấy một đạo kình phong xẹt qua. một bóng người nhanh như gió thoảng lướt qua. thiếu nữ bỗng rú lên một tiếng kinh hãi, hai tay bưng mặt quay người bỏ chạy.
Long Bình tuổi còn trẻ, khí huyết sung mãn, lửa dục cuồng mãnh vô song, một khi đã phát lên làm sao có thể chế ngự nổi, tung người nhảy bổ tới ôm chặt lấy thiếu nữ.
Long Bình quay mạnh người nàng lại, kéo hai tay nàng ra. gương mặt nàng như bị ai đó vuốt qua một chưởng, gương mặt diễm tuyệt của nàng đồng thời cũng theo đó biến dạng.
Thì ra nguyên gương mặt nàng đắp một lớp phấn thật dày, gương mặt tuyệt sắc không thể dùng bút mực miêu tả ấy kỳ thực chỉ là nét họa mà thôi, quả nhiên đây lại là một kiệt tác của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa.
Long Bình thoắt cảm thấy như bị đổ nước lạnh lên đầu, lạnh toát toàn thân, dục hỏa bừng bừng giờ tan biến hết, nghĩ đến lúc nãy mất hết lý trí, bất giác mồ hôi lạnh tuôn ướt áo, hữu chưởng giơ lên, kình lực phát ra. thiếu nữ lập tức mất mạng dưới chưởng của chàng.
- Ủa. người này là ai tại sao có thể đi lại tự nhiên trong Thất Tuyệt Cốc của ta như vậy?
Từ thinh không lại vọng xuống giọng kinh ngạc của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa.
Long bình nghe Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa nói như vậy lập tức nghĩ đến sư phụ Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu có lẽ đã đến kịp thời cứu chàng, chợt động linh cơ, quát lớn:
- Còn ai nữa! Nói cho lão tặc ngươi biết, những người tìm ngươi thanh toán đều đã đến đây, ngươi lo chuẩn bị hậu sự đi là vừa!
Long Bình vừa dứt lời bỗng nghe có tiếng người kêu lớn:
- Bẩm đảo chủ, trên mặt biển xuất hiện hai chiếc thuyền buồm không rõ lai lịch đang thẳng tiến ra đảo, còn một chiếc thuyền khác đã cặp sát bờ, xem ra ý đồ bất thiện, xin đảo chủ định đoạt có cho chúng lên bờ hay không?
Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa dường như thất kinh, bởi tình thế xảy ra vừa khéo ứng nghiệm lời nói của Long Bình.
Bỗng nghe Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa quát:
- Truyền lệnh ta. không cho thuyền lạ cặp bờ, chờ hỏi rõ lai lịch cấp tốc thông báo ta hay !
Long Bình cũng cảm thấy lạ lùng. Lời nói buột miệng thốt ra của chàng lại ứng nghiệm, đang suy đoán không biết thuyền mới đến là của ai.
Bỗng nghe sau lưng có tiếng động nhỏ, Long Bình quay người lại chỉ thấy trong sương mù một bóng người cao lớn rất giống Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, Long Bình cả mừng kêu lớn :
- Sư phụ! Có phải người đó không?
Bóng người lập tức khoát tay ra hiệu bảo chàng không nên lên tiếng.
Long Bình tiến lên mấy bước nhìn kỹ, quả nhiên là Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, ngoài lão ra. sợ không còn ai nhận ra mỹ nữ là tác phẩm họa của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa.
Long Bình vội nhặt cần câu với rổ đồng lên, chạy tới trước, Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu chỉ nhìn chàng một cái rồi quay người phóng mình đi.
Long Bình nào dám chậm trễ, vội bám theo sát gót, Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu quẹo trái phải đi một hồi lâu mới về đến chỗ Mặc Thanh với các người đang chờ.
Cửu Thúc Công với Mật Bình Nhi qua hồi điều tức, công lực khôi phục phần nào. Cửu Thúc Công thấy Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu xuất hiện hơi giật mình nhưng nghe Mật Bình Nhi giới thiệu sơ lược, lão hóa tử ha hả vòng tay thi lễ nói :
- Hồ huynh! Ngưỡng mộ đã lâu giờ mới được bái kiến tôn nhan !
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu cũng vòng tay đáp lễ, Cửu Thúc Công thấy lão làm thinh không nói cứ ngỡ lão có gì không bằng lòng, hơi ngạc nhiên, Long Bình vội giải thích:
- Sư phụ bị lão tặc Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa hạ độc, không thể nói chuyện được, xin tiền bối miễn chấp !
Cửu Thúc Công nghe nói lắc đầu thở dài :
- Lịch lão tặc gây thù kết oán khắp nơi khác gì tự lấy lửa đốt nhà Nhưng Hồ huynh đừng lo, hôm nào lão hóa tử gặp lại sư huynh, lão có kỳ dược trong người có thể giải được á độc (độc câm) chắc có thể giúp Hồ huynh phục nguyên.
Mật Bình Nhi đứng một bên chợt chen lời:
- Sư phụ với Đại Đỗ sư thúc cũng đã đến rồi giờ còn đang ở trong rừng bên ngoài cốc.
Cửu Thúc Công cả mừng:
- Cái gì? Đại sư huynh cũng đến rồi?
Lão chưa kịp nói hết lời, bỗng nghe một tiếng cười âm độc giữa thinh không:
- Thì ra ngươi còn chưa chết...
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu ngẩng đầu nhìn lên, song mục phát xạ tinh quang rợn người, nhưng nào có nhìn thấy ai, nên lão cũng không dám ở lâu hơn, nhìn mọi người khoát tay ra dấu rồi quay người chạy thật nhanh:
- Ha! Ha! Ha!...
Giọng cười âm độc quái lạ của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa vô cùng chói tai, dứt tiếng cười, lão gằn giọng nói:
- Các ngươi còn muốn đào tẩu sao? Cho dù Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu thuộc lòng đường đi trong Thất Tuyệt Cốc, nhưng hắn làm sao biết hết biến hóa ly kỳ trong Thất Tuyệt Cốc của ta. Ha! Ha! Ha!... Hôm trước không phải ngươi cũng bị nhốt trong cốc rồi bị bắt đó sao?
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu dắt bốn người chạy thật nhanh nhưng tiếng nói, tiếng cười của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa thủy chung vẫn như văng vẳng trên đầu mọi người vậy.
Bây giờ Long Bình mới biết Thất Tuyệt Cốc quả nhiên không phải tầm thường, thảo nào võ công cao thâm quỷ thần mạc trắc như Thao Thiết Đại Bang Chủ cũng không dám khinh xuất tiến vào.
Trong nháy mắt Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu càng chạy càng nhanh.
Nhưng rõ ràng sương mù trong cốc vẫn dày đặc như cũ, không thấy có thay đổi chút nào. Nhưng bốn người kẻ trước người sau gấp gấp theo sát sau lưng Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu. Mọi người đã cảm thấy quẹo đông rẽ tây một hồi dường như vẫn còn ở một chỗ.
Long Bình vô tình nhìn lên, thấy Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu mồ hôi đọng thành giọt trên thái dương, xem thần thái lão biết không phải vì mệt mỏi mà do sợ hãi mà nên.
Cuối cùng Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu dừng lại, ngồi xếp bằng dưới đất dùng tay viết lên đất:
- Ác tặc biến hóa kỳ trận, lão khiếu cũng đành thúc thủ vô sách, ta ngồi nghỉ một lát rồi mọi chuyện tính sau.
Cửu Thúc Công thấy Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu cũng bó tay, trong lòng không khỏi ngầm thất kinh, bởi lão đã từng biết qua sự lợi hại của quỷ cốc này, bất giác nhíu đôi mày hạc làm thinh không nói tiếng nào.
Bỗng nghe Mật Bình Nhi ngây thơ nói :
- Sợ cái gì chứ, sư phụ đang ở ngoài cốc, nhất định có cách phá trận...
Nàng chưa kịp dứt lời đã nghe giọng cười âm hiểm của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa vọng xuống:
- Lão hóa tử không vào Thất Tuyệt Cốc của ta thì thôi, nếu lão có gan vào đây, nhất định bổn cư sĩ cho lão chết phơi thây trong cốc!
Long Bình nghe nói nộ khí xông thiên, tung người nhảy một cái, xuyên qua lớp sương mù lên cao năm sáu trượng, nhưng chỉ thấy bốn bề một màu trắng đục ánh sáng cũng khó lòng xuyên qua. nào thấy bóng dáng của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa.
Chàng lấy làm kỳ, thanh âm tựa như phát ra ngay trên đầu mọi người, vậy mà chẳng thấy bóng người.
Rốt cuộc Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa ẩn thân ở đâu mọi người cũng không biết được.
Làm cách nào mà nhất cử nhất động của mọi người lão đều nhìn thấy rõ như lòng bàn tay?
Long Bình vừa hạ người ngồi xuống đã nghe tiếng người thở gấp, bẩm báo:
- Khải bẩm... bẩm đảo chủ, trên biển là... là... là thuyền của Thanh Long Giáo.
- Cái gì?
Thất Tuyệt Cư Sĩ thất kinh kêu lên một tiếng, lại nghe một giọng khác cấp báo :
- Bẩm đảo chủ, người của Thanh Long Giáo đã xông lên đảo, gặp ai giết nấy, huynh đệ thương vong vo so Nói đến đây giọng nói chợt im bặt, trong cốc trở về cái tĩnh lặng chết chóc như mọi ngày.
Phần Long Bình nghe nói người của Thanh Long Giáo cũng đến đây, bất giác chợt nghĩ đến Thần Long Chư Thiên, không biết lão có đến không. Nếu có thể gặp ở chốn này, mối thù sát phụ thì đỡ phải tốn công tìm kiếm vất vả.
Tâm niệm chưa dứt đã thấy Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu đứng dậy, nhìn bốn người khoát tay ra hiệu, thần thái cực kỳ khẩn trương, rõ ràng lão định nhân cơ hội Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa rời cốc trong chốc lát, tìm cách thoát ra khỏi Thất Tuyệt Cốc.
Quả nhiên, công phu ước chừng ăn hết bữa cơm, mọi người cuối cùng đã chạy ra khỏi sương mù trùng trùng bao phủ đến nơi cốc khẩu.
Mọi người bất giác cả mừng, cuối cùng cũng may mắnvượt quađượctử ải.
Đặc biệt là Cửu Thúc Công. Lão như từ âm phủ mới về, luôn miệng đa tạ Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu !
Bỗng nghe trong rừng vọng ra một tiếng "ủa " kinh ngạc, tiếp theo là giọng cười ha ha. nói :
- Tên tiểu tử họ Long kia. cuối cùng ngươi cũng biết lợi hại rồi.
- Đ ai sư huynh ! Đ ai sư huynh !
Cửu Thúc Công nghe tiếng vội kêu lớn, thân hình đã nhanh như chớp chạy thẳng vào rừng. Mật Bình Nhi cũng phóng theo sát gót.
Long Bình thấy hai người đã khuất bóng trong rừng, quay đầu ra sau đã không thấy bóng dáng sư phụ chàng đâu, đang đứng ngẩn người ra. Lúc này Cửu Thúc Công đã quay trở lại, hai tay bưng một hộp gỗ ngạc nhiên hỏi:
- Ủa! Hồ huynh đi đâu rồi?
Thì ra Cửu Thúc Công đến cầu kỳ được nơi Thao Thiết Đại Bang Chủ, định giải á độc cho Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, không ngờ Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu không nói tiếng nào đã bỏ đi.
Long Bình với Mặc Thanh còn biết nói gì nữa. chỉ lắc đầu làm thinh mà thôi.
Cửu Thúc Công thở dài than:
- Đại sư huynh đoán không sai chút nào, quả thật lão có con mắt nhìn thấy tiên cơ...
Long Bình ngạc nhiên hỏi :
- Cái gì gọi là thấy trước tiên cơ?
Cửu Thúc Công đáp:
- Đại sư huynh ta nói, Hồ huynh tuy không phải là người chính phái nhưng lại là một tay đại hảo hán, ân oán phân minh, trước nay chưa từng nhận ân của ai một cách khinh suất.
Lão nhất định thà làm người câm chứ quyết không nhận lòng cứu trợ của hiệp nghĩa giang hồ, xem ra nếu không phải ba người cứu mạng lão, lão cũng không thèm mạo hiểm vào cốc cứu người. Làm như vậy lão ra lão hóa tử ta thiếu lão một mạng rồi !
Dứt lời lão lại lắc đầu thở dài rồi quay người đi vào rừng.
Câu nói cuối cùng của Cửu Thúc Công, lão nói với một giọng cực kỳ đau đớn khiến Long Bình với Mặc Thanh hai người đứng ngẩn ngơ một lúc lâu.
Hạng nhân sĩ chính nghĩa võ lâm này, ai lại không ân oán phân minh, lão hóa tử hà tất phải thốt ra lời bi thương dường ấy? Không lẽ lão đã dự cảm được một nỗi bất hạnh nào đó?
- Bình ca. ta cũng đi thôi !
Mặc Thanh đứng bên cạnh nhẹ lay tay Long Bình, chàng mới giật mình tỉnh ngộ, hai sư thúc diệt Mật Bình Nhi đã ở luôn trong rừng không quay ra nữa. chỉ còn hai người đứng ngẩn ở đây.
Chàng đang định kéo tay Mặc Thanh đi vào rừng bỗng nghe một tiếng hú dài từ xa vọng lại, tiếng hú từ nhỏ đến lớn dần dường như đang chạy về hướng Thất Tuyệt Cốc.
Long Bình nghe tiếng hú giống giọng của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa. bèn nói nhỏ với Mặc Thanh:
- Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa có ý dẫn dụ bọn người Thanh Long Giáo vào Thất Tuyệt Cốc, hai ta cứ ở đây lấy tĩnh đối động, cứ dùng thế ngư ông thủ lợi.
Hai người vừa ẩn thân lên một tàng cây đại thụ, tiếng hú đã dần dần tiến lại gần.
Nhưng người đến còn nhanh hơn tiếng hú của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa là Mật Bình Nhi, thấy nàng đang thở hào hển rõ ràng là chạy gấp một quãng đường dài tới đây.
Mật Bình Nhi đến cốc khẩu vẫn không thấy bóng dáng của Long Bình với Mặc Thanh đâu, nàng lo lắng khẩn trương quay bên đông nhìn bên tây nghe tiếng hú càng lúc càng gần nàng lúng túng tiến thoái lưỡng nan, không biết nên đi hay ở lại.
Bởi lúc trước ở Tịnh Tâm am nàng hý lộng quỷ thần khiến Long Bình thất điên bát đảo, nay có ý muốn đáp lễ làm nàng hoảng vía một phen nên ra dấu bảo Mặc Thanh đừng lên tiếng gọi.
Mật Bình Nhi càng lúc càng khẩn trương như kiến bò trong nồi nóng, thấy bất nhẫn Long Bình định lên tiếng gọi.
Không ngờ Long Bình chưa kịp kêu thì Mật Bình Nhi đã phát hiện hai người tung mình nhảy lên cây.
Nguyên Mặc Thanh đối với Mật Bình Nhi có hảo cảm đặc biệt, không đành lòng nhìn thấy nàng lo lắng như vậy nên lén ngắt một chiếc lá thả xuống đất. Mật Bình Nhi tinh mẫn biết dường nào, thấy lá xanh vô cớ rơi xuống lẽ nào không nhận ra.
Lúc Mật Bình Nhi lên đến ngọn cây, Long Bình thấy mắt nàng long lanh ánh lệ, bất giác trong lòng cảm thấy bất nhẫn.
Còn Mặc Thanh đã giơ tay ôm nàng vào lòng, lấy tay bịt miệng không cho nói, bởi lúc này tiếng áo quần lộng gió nghe đã rõ ràng, chỉ sợ nàng không nhịn được cất tiếng trách móc.
Quả nhiên chỉ nháy mắt sau đã thấy Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa đầu tiên chạy ra khỏi rừng đến đứng trước cốc khẩu Tiếp theo một người áo xám bịt mặt, cũng bằng một mảnh vải màu xám dẫn Huyết Sát Lý Động, Ác Sát Giang Đào, Thủy Thần Cao Mãnh và Âm Dương Phán Tề Phi , năm người kẻ trước người sau nối gót nhau chạy tới.
Lão nhân áo xám chính là là Thanh Long giáo chủ Chư Thiên thấy Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa quay người đứng lại, lão cũng dừng chân quát:
- Lịch Hóa! Ngày hôm nay, cho dù ngươi có bay lên trời lão phu cũng quyết không tha ngươi !
Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa cười âm hiểm nói :
- Hừ, ta không giống như tên tiểu tử Thiên Lôi Chưởng Long Quyền đâu, ngươi đừng hòng dụ ta vào lưới rập...
- Câm miệng!
Lão nhân áo xám quát lớn cắt lời Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa. lướt người nhảy bổ tới nhanh như cuồng phong, nháy mắt đã đến trước mặt Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa.
Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa như cũng úy ky oai danh của Thần Long Chư Thiên vội lạng người thối lui bảy, tám bước chẳng thèm đối địch lão.
Vẫn giọng cười âm hiểm, Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa nói:
- Ngươi sát hại cả nhà của hắn. Lại còn sai Bách Hoa Bà Bà Đồng Sầu đến Bạch Mã Hồ...
Thần Long Chư Thiên gầm lên một tiếng như hổ đói múa chưởng kích tới, chưởng xuất ra kình phong tứ khởi, đá chạy cát bay uy thế kinh nhân.
Long Bình núp trên ngọn cây nghe hai người đối đáp tức muốn bể phổi.
Thì ra toàn gia chàng mười mấy mạng người đều do một tay Thần Long Chư Thiên lão tặc sát hại, càng nghĩ càng căm hận, hàm răng nghiến chặt thất khiếu ra lửa Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa lạng người thối lui ẩn luôn vào đám sương mù trong cốc. Nhưng giọng cười lạnh lùng của lão vẫn từ trong cốc vọng ra:
- Tam Tuyệt may mắn không chết, Long Quyền vừa khéo để lại một tên tiểu tạp chủng Long Bình. Quả thật trời xanh có mắt, dã tâm độc bá giang hồ của ngươi cũng vì thế mà bị kéo dài mấy năm nay chưa thực hiện được. Việc này chính miệng ngươi nói với bọn ta. ai ai cũng tin, chỉ có một mình ta là không tin, bởi vì ta biết ngươi sát hại toàn gia Long thị nhưng lại cầm tù một mình Long Quyền là có dã tâm riêng, đó chẳng qua là cái cớ để ngươi...
Thần Long Chư Thiên nguyên thấy Thất Tuyệt cốc âm khí nặng nề sương mù dày đặc đã có lòng úy ky không dám khinh xuất tiến vào.
Nhưng Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa cứ kể thao thao bất tuyệt, khiến nộ hỏa của lão bốc lên vạn trượng sát khí mờ trời, đột ngột gầm lên một tiếng tung người nhảy bổ vào trong cốc.
- Giáo chủ! Giáo chủ!
Huyết Sát Lý Động thấy vậy thất kinh kêu luôn mấy tiếng nhưng Thần Long Chư Thiên đã sớm khuất mình trong đám sương mù dày đặc.
Trong nháy mắt, từ trong cốc đã truyền ra tiếng gầm giận dữ của Thần Long Chư Thiên, bọn Huyết Sát Lý Động bốn người lo cho an nguy của giáo chủ, cả bốn tên không ai bảo ai đồng quát lớn một tiếng xông vào Thất Tuyệt Cốc.
Bọn người Thanh Long Giáo đều tiến vào trong cốc, cốc khẩu trở nên im lặng lạ thường.
- Bình ca! Bình ca!
Mặc Thanh đẩy nhẹ Long Bình một cái khiến chàng giật mình suýt chút nữa té luôn xuống đất, thì ra chàng nãy giờ ngồi ngây như hóa đá.
Tại sao chàng lại có cử chỉ lạ lùng như vậy?
Nguyên câu nói của Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa:
"Ngươi sát hại toàn gia Long thị, nhưng lại cầm tù một mình Long Quyền là có tà tâm riêng... " Bốn tiếng "có tà tâm riêng" khiến Long Bình ngẩn ra. lão còn có dã tâm gì nữa mà người ngoài không hay? Nhưng đáng tiếc thay Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa nói đến đây rồi thôi không nói tiếp.
Long Bình giật mình tỉnh lại, lập tức buông người đáp xuống đất, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhắm vào trong cốc chạy tới.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 110
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com