watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:36:4729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Bạch Cốt Lâm - Cổ Long - Chương 11-20 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long - Chương 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 14



Hồi 11-2

Thật ra thì Phi Thiên Biển Bức Mã Lương đã nhận ra điểm nào trong võ công chàng có liên hệ với lão?
Lão là sư huynh đệ với ba vị nghĩa bá chàng hay đồng môn với lão hòa thượng?
tâm niệm chưa dút bỗng nghe Phi Thiên Biển Bức Mã Lương nói :
- Kỳ thực đêm qua ngươi phi thân từ tam bản lên thủy tạ. ta đã nhận ra ngươi lẽ nào còn muốn giấu hay sao?
Lời nói lão làm Long Bình chợt tỉnh ngộ, thì ra Phi Thiên Biển Bức Mã Lương là sư đệ của Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu. Bởi đêm qua chàng thi triển Hoàn Thiên Nhất Thức Vô ảnh khinh công phi thân lên nhà thủy Nhưng Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu đã từng nói không nhận chàng làm đồ đệ, chàng lại bái Bạch Viên sư phụ.
Chàng có quyền không nhận là lão là sư thúc. Có điều nếu chàng nhận là đồ đệ Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu thì dễ dàng dược Thanh Long Giáo tín nhiệm hơn là cứ giấu giấu diềm diềm như trước.
Nghĩ như vậy chàng làm ra vẻ chợt nhớ ra. mừng rỡ nói:
-  A! Thì ra là Lương sư thúc, trước đây sư phụ đã từng nhắc đến, ngặt vì sư điệt ngu muội, trí nhớ kém cỏi, xin sư thúc lượng thứ!
Long Bình dút lời vội lấy rổ tre trên đầu xuống làm ra vẻ định quỳ xuống bái kiến.
Phi Thiên Biển Bức Mã Lương vội ngăn :
- Hiền diệt, đây là đất khách, bất tất phải hành đại lễ thế!
Lão quay sang Hắc Ngô Công Phí Yên nói :
- Ngươi thấy chưa. tuyệt nghệ sư môn làm sao ta có thể nhận lầm được !
Long Bình thấy lão không cho bái kiến thật tiện cho chàng, có điều lão gọi chàng hiền diệt nghe mãn ý vô cùng, vô hình trung mọi người có mặt trong đại sảnh đều bị coi là thân phận thấp hơn lão một bậc.
Lúc ấy bỗng thấy gã đại hán thấp đậm bước vào kề tai nói nhỏ với Huyết Sát Lý Động mấy câu, chỉ thấy lão biến sắc mặt vội hướng về quần hùng thi lễ nói :
- Tại hạ có việc cần kíp tạm thời cáo lui, tệ giáo Thủy Long Đàn đàn chủ Thủy Thần Cao Mãnh thay mặt tệ giáo bồi tiếp chư vị !
Dứt lời vội vã rút lui.
Long Bình thấy lão vội vội vàng rút lui không biết đã xảy ra việc gì, bỗng nghe giới thiệu gã đại hán thấp đậm là Thủy Long Đàn đàn chủ, nghĩ thầm:
"Thì ra ngươi làm bá chủ ở đây nên ngạo khí hơn người đã bị bại còn chưa chịu tâm phục, có một ngày sẽ cho ngươi biết thiếu gia lợi hại !" tâm niệm vừa dút chợt nghe có người kêu lớn :
- Giả huynh ! Giả huynh .
Long Bình nhìn lại thấy Tần Lực, hơi ngạc nhiên hỏi:
- Tần huynh có điều chi chỉ giáo?
Tần Lực nói:
- Tiểu đệ đắc tội, mạo muội thỉnh giáo một câu, không biết lệnh sư hiện ở đâu?
Long Bình hơi giật mình hỏi lại:
- Tại hạ lần này vào Trung Nguyên mục đích tìm kiến ân sư. Tần huynh hỏi như vậy là ý gì?
Tần Lực chỉ cười không trả lời, lại hỏi:
- Tiểu đệ còn muốn thỉnh giáo một việc. Giả huynh ngoài học nghệ với Hồ tiền bối ra. có còn học nghệ môn phái khác?
Long Bình chấn động, lập tức phát giác Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy đang nhìn chàng chăm chăm hai mắt như hai cục than hồng. Rõ ràng lão cố ý bảo Tần Lực hỏi như vậy.
Chàng chợt động tâm cơ hỏi lại:
- Tần huynh có chỗ nào nghi ngờ sao không nói thẳng ra. hà tất phải che che giấu giấu như con gái !
Tần Lực cứng họng chưa kịp ứng phó bỗng nghe Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy cười lạnh nói:
-  Các hạ đầu để rổ tre, tay cầm cần trúc là các loại binh khí thành danh của Trung Nguyên Tứ Tuyệt. Các hạ đã bái Hồ huynh học nghệ, lại dùng binh khí của kẻ khác, việc này làm sao giải thích đây?
Long Bình nghe xong cười lớn nói :
-  Không sai! Tại hạ có uẩn khúc riêng lẽ ra không nên tiết lộ, nhưng trước mặt chư vị tiền bối không tiện giấu diềm. Nguyên tại hạ với Trung Nguyên Tứ Tuyệt có ân oán chưa giải quyết xong, nhưng từ ngày vào Trung Nguyên đến giờ, hỏi khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng chúng.
Về sau nghe giang hồ truyền ngôn, ba trong Trung Nguyên Tứ Tuyệt đã táng mạng dưới tay Bách Hoa giáo chủ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu mấy năm trước, duy chỉ con lại một mình Thiên Lôi Chưởng Long Quyền .
Long Bình nói tới đây hơi dừng lại, song mục như hai luồng điện quét khắp quần hùng, thần sắc quần hùng trầm trọng vừa giống như tất cả đều có liên quan đến vụ huyết án năm xưa vừa như không hề liên quan.
Long Bình nói tiếp :
-  Có điều không rõ hiện giờ lão ẩn náu nơi nào, cho nên tại hạ mới tạm dùng binh khí của Tứ Tuyệt để dẫn dụ Thiên Lôi Chưởng Long Quyền hiện thân. Tần giáo chủ thấy kế này thế nào?
Câu hỏi của Tần Uy, Long Bình đã có dự liệu trước, nên trả lời trôi chảy lại thêm dụng ý bên trong.
Lại nghe Tần Uy hỏi tiếp:
- Các hạ với Trung Nguyên Tứ Tuyệt thù oán thế nào?
Long Bình lập tức nghiến răng nói :
- Thù sâu như biển, oán nặng như núi !
Tần Uy cười ha hả nói :
- Hảo huynh đệ, ta nghĩ lầm huynh đệ rồi, tung tích của Long lão tặc chờ giáo chủ đến, hỏi hắn thì biết !
Long Bình nghe nói tim đập rộn ràng không biết là mừng hay lo, không ngờ đến Thanh Long Giáo lại tìm thấy tung tích phụ thân.
Bỗng nghe tiếng "cộp, cộp." Âm Dương Phán Tề Phi phi thân vào đại sảnh như cơn gió lốc. Thần sắc lão cực kỳ nghiêm trọng, đến trước mặt Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy, vòng tay thi lễ. Sau đó lấy từ trong bọc ra một hoàn thuốc đen nhánh, vẫn lặng thinh đưa cho Càn Khôn giáo chủ.
Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy vừa nhìn thấy tiểu hắc hoàn, biến sắc mặt kinh hãi kêu lớn:
- Tề Phi, ngươi . ngươi làm như vậy là ý gì?
Âm Dương Phán Tề Phi lạnh lùng:
- Tần giáo chủ xin tự vấn lòng, năm đó các hạ đã phát thệ trước mặt tệ giáo chủ ở tổng đàn tệ giáo, chẳng lẽ đã quên rồi sao?
Càn Khôn giáo chủ Tần Uy mặt mày lúc xanh lúc trắng, thật lâu sau lão mới trấn tỉnh nói:
- Tuy Tần Uy ta nhất thời bất cẩn lỡ lời, nhưng Tề Phi ngươi cũng chưa đủ tư cách chấp hình!
Con mắt lớn của Âm Dương Phán Tề Phi trợn ngược, phát ra những tia sáng kinh người. Lão cất giọng như từ cõi Âm ty vọng về nói :
- Đó là ta nể mặt ngươi lắm rồi, chờ tệ giáo chủ tới ngươi chết càng thảm hơn .
Tần Uy trợn mắt hét lớn:
- Tề Phi, ngươi khinh người quá đáng! Lực nhi, theo ta.
Âm Dương Phán Tề Phi điểm nhẹ độc cước thối lui hơn trượng hoành thiết quài nói:
-  Tần giáo chủ, Tề Phi ta thành thực khuyên ngươi nên ngoan ngoãn thọ hình, tệ giáo chủ nhất định hỗ trợ lệnh công tử chấp chính chức vị giáo chủ, nếu không cha con ngươi đừng hòng thoát khỏi Thủy Long Đàn !
Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy gầm lên:
- Với sức lực Tề Phi ngươi mà cũng đòi giữ chân bản giáo chủ? Lực nhi! Đi!
Dứt lời lão phất tay áo, huy động chưởng tấn công Âm Dương Phán Tề Phi. Tề Phi múa quài trượng đỡ một chiêu. Phóng người ra đại sảnh nói :
- Tần Uy! Ngươi đừng vọng tưởng Thủy Long Đàn là chỗ không người !

Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy không coi đối phương ra gì, tung người phóng tiếp một chưởng nữa. Nhưng lão vừa xông tới Tề Phi đã lui hẳn ra ngoài.
Chỉ nghe Âm Dương Phán Tề Phi hét lớn, bốn phía đại sảnh tên bắn ra như mưa. Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy còn đang lơ lửng chân chưa chạm đất, muốn tránh né cũng không kịp, thất kinh huy động tay áo rộng gạt được một số tên, nhưng tên bắn ra liên miên hết lớp này tới lớp khác làm sao gạt hết toàn bộ được. Chỉ nghe lão thét lên thê thảm té lăn xuống đất, thân hình trúng mấy chục mũi tên tua tủa như lông nhím!
Âm Dương Phán Tề Phi trở vào đại sảnh, chỉ Tần Lực hỏi:
- Tần Lực, ngươi định lẽ nào?
Tần Lực mặt mày trắng nhợt, rung giọng nói :
- Tạ.. Tạ.. Tachưađộngthủ...
Âm Dương Phán Tề Phi mỉm cười quay sang Long Bình, ôm quyền nói:
- Phụng cáo các hạ. không nên hỏi tệ giáo chủ việc Thiên Lôi Chưởng Long Quyền !
Long Bình nhíu mày hỏi :
- Tại sao?
Gương mặt nửa đen nửa đỏ của Âm Dương Phán Tề Phi phủ đầy sát khí, lạnh lùng nói :
- Tại sao? Ta chỉ muốn tốt cho các hạ. nếu có gan thì đừng nghe lời ta!
Long Bình nào có coi lời đe dọa của đối phương ra gì, khinh mạn nói:
- Đương nhiên là phải hỏi rồi, có gì đáng sợ?
Con mắt lớn của Âm Dương Phán Tề Phi lại trợn ngược, Phi Thiên Biển Bức Mã Lương vội chen vào :
- Tề đàn chủ bất tất nổi giận, ngu diệt chưa biết lợi hại, để tại hạ khuyên gã!
Dứt lời vội kéo tay chàng rời đại sảnh trở về thư phòng, lão hạ giọng:
-  Hiền diệt, chớ khá vọng động! Chẳng lẽ ngươi không thấy Tần Uy lỡ nói tung tích Long Quyền mà táng mạng sao? Ngươi hà tất lấy tánh mạng ra đùa cợt nhưvây!
Long Bình nói :
- Su thúc ! Việc này sư thúc cũng biết?
-  Đương nhiên ta cũng biết, lúc nãy trong đại sảnh ngoài ngươi với Tần công tử ra ai cũng biết, có điều không ai dám nói mà thôi !
Long Bình kinh ngạc hỏi :
- Như vậy ân sư cũng biết?
Phi Thiên Biển Bức lắc đầu:
- Chỉ có sư huynh không biết, bởi lúc ấy lão không có mặt.
Lúc ấy một con a hoàn bưng vào hai ly trà để trước mặt hai người.
Long Bình thấy a hoàn chợt nhớ đến việc ban sáng vội nhìn giấy trên bàn, mảnh giấy chàng ghi đã biến mất. Chàng nghĩ thầm chắc Mặc Thanh đã lấy đi rồi.
Long Bình lại quay sang Phi Thiên Biển Bức hỏi tiếp:
- Sư thúc biết rõ tung tích Long Quyền sao không nói cho ngu diệt biết để rửa thù?
Phi Thiên Biển Bức nhấp một ngụm trà nói :
- Ta làm sao dám nói cho ngươi nghe?
Lão chưa dút lời bỗng từ ngoài cửa sổ vọng vào giọng cười lạnh như băng của Âm Dương Phán Tề Phi:
- Phi Thiên Biển Bức! Ngươi nói hơi nhiều rồi!
Phi Thiên Biển Bức Mã Lương chấn động toàn thân, mặt trắng bệch chung trà trên tay rớt xuống đất "xoảng" một tiếng bể nát.
Long Bình giật mình gọi lớn:
- Sư thúc! Sư thúc!
Mã Lương không trả lời, Long Bình nhìn lại thấy thất khiếu lão đều ra máu đen, ngồi chết cứng trên ghế!
Long Bình hồn phi phách tán, thì ra lão đã bị trúng kịch độc, may mà chàng chưa uống trà. nếu không sợ cũng khó giữ nổi mạng sống.
Tiếp đến thấy hai đại hán vào thư phòng khiêng thi hài Phi Thiên Biển Bức đi. Long Bình vừa định ngăn cản bỗng nghe bên tai một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Liên can gì đến ngươi? ít quản việc người tốt cho ngươi hơn !
Long Bình giật mình quay nhìn tứ phía vẫn không biết tiếng nói từ phía nào vọng lại.
Bên tai lại nghe vo ve như muỗi kêu:
- Ngươi tự bảo trọng, lão phu đi đây, ở lại chỉ sợ gặp phiền phức!
Vừa dút lời bỗng thấy quái phong nổi lên. Long Bình một thân tuyệt nghệ kinh người cũng chỉ thấy một bóng xám như làn khói lướt qua mặt, nháy mắt đã mất tung. Khinh công của nhân vật này đã đến mức lộ hỏa thuần thanh! Long Bình không khỏi kinh hãi thầm, nhưng biết nhân vật ấy là người chính phái, có lòng phò trợ nên chàng mới yên tâm.
Đến trưa. một a hoàn lại bưng rượu thịt đến, Long Bình không khỏi ngạc nhiên hỏi :
- ủa. quí giáo chủ chưa đến sao? Sao lại dọn cơm ở đây?
A hoàn dường như cÂm điếc, chỉ thấy ả lắc đầu, không biết là giáo chủ chưa đến hay ả không biết.
Long Bình hỏi không rõ nguyên ủy đành ngồi xuống ăn cơm.
Bỗng chàng phát hiện có một viên giấy vo tròn lẫn trong cơm, vội giở ra xem, quả nhiên là một bức thư viết:
"Bình ca! Cơm này tự tay ta nấu, ngươi cứ yên tâm ăn uống. Nhưng tốt nhất nhân lúc giáo chủ chưa đến mau mau tìm đường trốn đi. Càng sớm càng tốt!" Bên dưới ký tên:
"Kẻ đã nếm được vị ngọt lẫn vị đắng của tên người ! " Long Bình nhìn chữ viết, tuy chữ viết thảo để che dấu tự dạng thực nhưng rõ ràng là thủ bút của nữ nhân Lòng chàng rúng động, Mặc Thanh . lẽ nào hắn lại là nữ nhi !
Chàng nghĩ thầm:
- Bất kể ngươi nói thế nào, ta đã đến đây chưa tìm được tung tích phụ thân lý nào lại trốn đi. Cho dù dấn thân vào chốn Long Đàm hổ huyệt ta cũng không sợ, nếu có táng thân, chốn này cũng không tiếc .
tâm niệm chưa dút, bỗng thấy rèm châu lay động, một bóng người như ma muội tiến vào định giật mảnh giấy trên tay Long Bình.
Thân pháp người mới đến không thể nói là chậm nhưng thân thủ Long Bình nào phải tầm thường.
Chàng nhận ra đó là gã thiếu niên tên Tiểu Long mà chàng đã gặp nơi tửu lâu hôm nọ.
Chỉ thấy Long Bình mỉm cười khinh mạn, hai tay nhô lên hạ xuống, Tiểu Long không chộp trúng giấy ngược lại chộp vào đã cơm.
Long Bình giả vờ xuýt xoa:
- Ai da! Tiểu huynh đệ! Có đói cũng không nên dùng tay bốc cơm như vậy !
Tiểu Long đỏ mặt, phủi phủi tay dính cơm xuống bàn, nổi giận nói:
- Đưa cho ta xem! Nhất định là do tỉ tỉ viết cho ngươi !
Long Bình giả làm ra vẻ không hiểu nói :
- Đâu? Tỉ tỉ ngươi viết gì, đưa ta xem thư?.
Tiểu Long gian giảo mỉm cười nói:
- Đừng làm bộ, đưa hai tay ra ta xem!
Long Bình vốn không hay phục tùng, nhưng lần này chàng ngoan ngoãn đưa hai tay ra phía trước, cười cười hỏi:
- Ngươi cần gì?
Tiểu Long quát khẽ:
- Xoè tay ra!
Long Bình không do dự xoè tay ra hỏi lại :
- Ngươi cần gì?
Hai bàn tay chàng trống trơn, mảnh giấy đã biết mất tung!
Tiểu Long kinh ngạc rõ ràng đối phương đang cầm mảnh giấy làm sao qua được mất gã. giờ bỗng biến mất. Gã đưa mắt nhìn xuống đất, ngoài mấy hạt cơm bị gã làm rơi vãi, dưới đất cũng trống không!
Tiểu Long mặt đỏ như táo chín, cười lạnh nói:
- Bộ dạng như ngươi mà cũng đòi trèo cao, nói cho ngươi biết, tỉ tỉ ta đã hứa gả cho Tần Lực ca ca rồi, ngươi đừng nằm mơ nữa!
Long Bình chấn động, hồi ức lại việc xảy ra ở Thiên Đô Phong dạo nọ. Lúc cứu Mặc Thanh bị hắn vô duyên vô cớ giáng cho một bạt tai, sau đó nhất cử nhất động đều không bình thường, rõ ràng hắn là nữ nhi.
Trong lòng chàng bất giác trào dâng một cảm xúc khó tả. lại nghĩ đến Tần Lực. Vị hôn phu của Mặc Thanh, bỗng thấy chua xót não nề.

Nhưng lúc nãy trong đại sảnh, Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy bị loạn tên táng mạng, Tần Lực không căm phẫn trước cái chết của phụ thân, lại hèn nhát cầu an, hành động của hắn thật khiến người khinh ghét. Mặc Thanh gả cho phường tiểu nhân vô lại như hắn giống như hoa lài cắm bãi cút trâu. Long Bình cảm thấy tiếc cho nàng, một trang nữ sắc nghiêng thành.
tâm trí chàng chìm vào cõi vô thức, Tiểu Long bỏ đi lúc nào chàng cũng không hay biết, rượu thịt trên bàn cũng không thèm động đến, bất giác thò tay xuống gầm bàn lấy mảnh giấy mà Mặc Thanh gởi đến lúc nãy.
Nguyên mảnh giấy có dính cơm, lúc chàng trầm tay xuống đã nhanh tay dán lên bên dưới mặt bàn nên Tiểu Long tìm không thấy.
Long Bình nhìn vào mảnh giấy, bỗng thấy bóng dáng gã thiếu niên thư sinh Mặc Thanh, khoé miệng mỉm cười, mắt long lanh nhìn chàng.
Ảo ảnh biến mất, lại hiện lên một thiếu nữ tuyệt sắc nơi tửu lầu hôm trước, đôi mắt đăm đắm nhìn chàng, mày liễu cong cong phảng phất nét ưu tu.
Bỗng dáng cao gầy của Tần Lực hiện ra che khuất bóng yêu kiều của Mặc Thanh, vẻ mặt gã đầy vẻ ngạo mạn nhìn chàng nhếch mép cười.
Bỗng nghe tiếng giầy cỏ "lẹt xẹt, lẹt xẹt" vọng lại, lão hòa thượng lại hiện ra. vẫn tóc ngắn lởm chởm, đầu đội một mũ rách, tăng bào tả tơi, chỉ mặt chàng mắng lớn:
- Súc sinh! Mười mấy tuổi đầu đã đam mê tửu sắc, còn dám nhìn mặt ta!
Long Bình giật mình như vừa trải qua cơn ác mộng, mồ hôi tuôn ướt áo, thầm trách mình sao quá hồ đồ, để quên mục đích chính đến đây là tìm cho ra thân phụ, luyện thành Thiên Lôi Chưởng để báo thù nhà.
Tiện tay xé nát mảnh giấy, ném xuống mặt hồ. Bỗng thấy một trận quái phong lướt qua mặt hồ, cuốn hết mấy mảnh giấy vụn đi mất, không để lọt xuống hồ một mảnh nhỏ.
Long Bình thất kinh nhìn ra cửa sổ chỉ thấy thấp thoáng bóng người vừa khuất dạng ở cuối hành lang.
Chàng định phóng người đuổi theo bỗng nghe tiếng thiết trượng gõ xuống đất "cộp, cộp." Thì ra Âm Dương Phán Tề Phi đến. Chàng vội quay người trở về ghế ngồi.
Âm Dương Phán Tề Phi không vào phòng chỉ đứng ngoài rèm nói vào:
-  Giả huynh đệ, tệ giáo chủ vì có việc cần kíp sáng mai mới đến đây. Nếu không có việc gì, tốt nhất huynh đệ nên ở trong phòng, như có việc cần cứ căn dặn a hoàn là xong!
Long Bình hỏi:
- Tại sao?
Âm Dương Phán Tề Phi cười lạnh:
-  Câu này ngươi đã hỏi đến hai lần, kể cả lệnh sư Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu đến đây cũng không dám ngạo mạn như vậy! Xin khuyến cáo các hạ. Thủy Long Đàn cơ quan trùng trùng, vọng động là mất mạng, các hạ nên biết tự lượng!
Long Bình nghe nói, chợt nhớ đến lời khuyến cáo trong thư của Mặc Thanh, liền hỏi thăm dò :
- Đã như vậy, tại hạ còn có việc cần kíp phải giải quyết, tạm thời cáo lui, ngày khác sẽ đăng môn tạ tội với quí giáo chủ!
Âm Dương Phán Tề Phi hừ lạnh:
-  Nửa ngày trước đây, nếu các hạ cáo từ bổn đàn chủ đích thân tống tiễn ! Đến lúc nay, hà hà. tất phải chờ giáo chủ phát lạc, ta không thể tác chủ !
Long Bình nghe tới đây nộ khí bốc cao vạn trượng.
Lập tức cầm lấy cần câu với rổ tre, cần câu khẽ rung động, rèm châu lay động không dút, chàng hét lớn :
- Tại sao?
Bên ngoài Âm Dương Phán Tề Phi thối lui hơn trượng hoành ngay thiết quài, gương mặt lão nửa đen nửa đỏ pha đầy sát khí, tuy nhiên vẫn trấn tỉnh nói:
- Lại tại sao, lần thứ ba ngươi mở miệng thốt câu này. Nếu không phải giáo chủ có lệnh ta lập tức lấy mạng ngươi !
Long Bình kinh ngạc, Thần Long Chư Thiên chưa đến đây đã nắm rõ tin tức về chàng. Xem ra Thủy Long Đàn không phải là nơi nên lưu lại chi bằng nhân lúc lão chưa đến sớm tìm cách rời khỏi đây là thượng sách!
Lòng đã định hừ nhẹ nói :
- Với một tên độc cước tàn phế như ngươi mà cũng lớn lối!
Dứt lời từng bước một chậm rãi tiến ra cửa.
Con mắt lớn của Âm Dương Phán Tề Phi đột ngột mở lớn, hét:
- Ngươi dám ra khỏi cửa một bước, lập tức chết không toàn thây!
Long Bình cười nhẹ:
- Chưa chắc!
Chân vẫn không ngừng từ từ bước tới.
Thần sắc chàng cực kỳ ung dung, kỳ thực đã ngầm đề khí vận công hộ thể đề phong bất trắc.
Nhưng lúc chàng vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa định xuất kỳ bất ý xông mạnh ra. tấn công Tề Phi một thế Bởi chàng đã từng đấu với Tề Phi, biết rõ lão chưa phải là đấu thủ của chàng, thứ nữa chàng cũng nghĩ đến phi tiễn mai phục bên ngoài, nhưng chiếc rổ trong tay chàng lại là khắc tinh của ám khí, cho dù phi tiễn nhất loạt phóng ra chàng cũng không sợ.
Trong một sát na ngay lúc chàng vừa định cất mình tung người ra bỗng nghe giọng nói như muỗi kêu vang vẳng bên tai:
- Hảo tiểu tử! Ngươi chán sống rồi?
Đồng thời ngay lúc đó, Âm Dương Phán Tề Phi hét lớn:
- Đứng yên!
Long Bình giật mình tựa như bị tiếng hét của Âm Dương Phán Tề Phi dọa không dám xông ra. Thân hình đã trụ lại.
Chỉ thấy Âm Dương Phán Tề Phi đột nhiên biến mất. Chỗ lão đứng hiện ra một cái hố chừng hai trượng vuông, cách mặt đất chưa đầy một thước là mặt nước.
Mặt nước ló lên hàng vạn đầu mãng xà. đang thè lè luỡl đỏ như máu, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc. Long Bình bất giác rợn tóc gáy.
Với võ công của chàng dù xông ra cũng không đến nỗi lọt xuống hố, nhưng sự việc đột biến khiến người nhìn thấy không khỏi kinh tâm tán đởm.
"Sầm " một tiếng, mặt đất phục hồi nguyên trạng!
Bên tai Long Bình lại vang lên tiếng nói như muỗi kêu:
-  Tiểu tử, ngươi thấy chưa? Lão phu biết ngươi đi tất sinh chuyện, cổ nhân nói "Thiếu bất nhẫn tắc loạn đại mưứ (người nhỏ tuổi không đủ nhẫn nại tất làm loạn đại mưu) quả thật không sai. Ta hỏi ngươi, ngươi đến đây để làm gì?
Chàng giật mình lẩm bẩm:
- Phải, đến để làm gì?
-  Để thăm dò tung tích phụ thân, nhân tiện tìm kiếm Mặc Thanh, hiện giờ hai việc này đã bắt đầu có chút ánh sáng. Sao lại lỗ mãng làm hư việc lớn !
Long Bình chợt tỉnh con mê, mồ hôi lạnh tuôn ướt áo Chợt nghe giọng nói lạnh như băng của Âm Dương Phán Tề Phi:
-  Hừ! Xem ra tiểu tử ngươi cũng biết thức thời, từ giờ trở đi nên ngoan ngoãn ở lại thư phòng chớ có vọng động, bằng không là ngươi chán sống rồi đó !

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 106
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com