watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:08:2530/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Bá Vương Thương - Cổ Long - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Bá Vương Thương - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 26

 

Hồi 12-1: Đại Bảo Tháp

Mệnh vận là thứ gì?
Mệnh vận không phải là sợi dây ma quái sao, không phải có lúc cũng giống như một con rắn độc quấn chặt lấy một người, làm cho y, bao nhiêu là hùng tâm, bao nhiêu là tráng chí, cũng chẳng thi thố ra được tý gì sao?
Có lúc nó cũng biết bay thình lình ra, chộp lấy cái thứ trân quý nhất trong đời mình, cũng như Đinh Hỷ đoạt cây cờ Khai Hoa Ngũ Khuyển vậy. Có lúc nó cũng kéo hai người vốn không quan hệ gì với nhau, chặt cứng một chỗ lại với nhau, làm cho họ bứt không muốn ra, giựt không muốn thoát.
Cái nhà cao nhất của tiểu trấn này là Vạn Thọ lâu.
Đinh Hỷ đang nằm soải trên mái ngói của Vạn Thọ lâu.
Y nằm yên lặng ở đó, yên lặng nhìn sao trời lấp lánh trên cao.
Y không động đậy.
Mệnh vận như một sợi dây đã bó chặt vào người y, y không thể nào động đậy.
Trong lòng y cũng có sợi dây, đang thắt ngàn ngàn vạn vạn cái nút chặt cứng.
Cái nút nào mở ra được?
Chỉ có cái nút nào mình thắt lại, mình mở mới ra.
Cái nút trong lòng y, không phải chính y đã thắt.
Những ngày thơ ấu như ác mộng, thân thế thê lương, phấn đấu gian truân, tranh giành khổ sở, dĩ vãng không thể san sẻ được với người khác.
Mỗi một câu chuyện, là một cái nút thắt.
Huống gì còn có cái tịch mịch không bao giờ ngơi nghỉ.
Cái tịch mịch vô cùng kinh sợ.
Tịch mịch có nghĩa là, không phải chỉ có cô độc, lúc nãy thấy Đặng Định Hầu và Vương đại tiểu thơ tựa người vào nhau trong bóng tối, rồi lại mỉm cười bước ra, cái cảm giác tịch mịch đó lại càng sâu thăm thẳm.
Y bỗng có cảm giác đã bị bỏ rơi, một trong những thứ cảm giác của tịch mịch, cái thứ cảm giác khó mà chịu đựng nhất.
Chẳng qua, đó là tự y đi tìm nó, y từ chối người ta, người ta mới lãng quên y.
Vì vậy y không hề trách móc, y đang cầu chúc, cầu chúc cho bạn bè của y vĩnh viễn được hòa hảo.
Y cầu chúc rất thành khẩn, và cũng rất đau khổ.
... Nếu ai biết được nổi thống khổ của y sâu thẳm chừng nào, sẽ biết được, "hiểu lầm" là chuyện đáng sợ biết bao nhiêu.
Gió từ bên mé núi thổi qua, đem lại tiếng mõ canh.
Đã canh ba rồi.
Y bỗng nhảy bật dậy, lấy hết tốc độ chạy về hướng ngọn núi xa xa.
Ngọn núi xa xa đen ngòm, gò núi màu xanh xanh đã bị bóng tối vô biên bao trùm lấy.
Màn đêm không bao giờ là mãi mãi cả.
Gò núi màu xanh xanh lại tắm dưới ánh nắng ban mai, ánh mặt trời sáng lạn.
Ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào song cửa, cái quán bánh bao cũ kỹ rách nát ấy cũng bừng lên sinh khí.
Vương đại tiểu thơ đang ngồi ăn sáng, lấy bánh bao chấm với nước gà.
Bánh bao mới ra lò, nóng phỏng cả tay, nước mỡ gà thì lạnh lẽo, ăn chung với nhau lại có một mùi vị thật đặc biệt.
Bánh bao còn lớn hơn cả nắm tay của Đặng Định Hầu, cô đã ăn mất hai cái.
Tuy hai hôm nay cô không được ngủ ngon giấc, nhưng mặt trời vừa lên, núp trong phòng tắm một trận nước lạnh xong, là tinh thần của cô bỗng phấn chấn trở lên, ăn uống rất ngon lành.
Cô rốt cuộc vẫn còn quá trẻ.
Đặng Định Hầu thì sai bét, lão Sơn Đông càng thậm tệ, lão còn chưa tĩnh rượu, lại không được ngủ yên, đang làu nhàu một mình:
- Khách sạn ở đó không chịu vào ngủ, lại đòi đi ngủ trên bàn đổ nát của ta, mấy người trẻ tuổi các ngươi, ta thật không biết các ngươi mắc phải cái tật gì.
Vương đại tiểu thơ nhoẽn miệng cười tươi nói:
- Không phải tôi có tật, ông ta đấy.
Lão Sơn Đông hỏi:
- Là y?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông ta sợ tôi, bởi vì tôi không phải...
Cô còn chưa nói hết, đã đỏ mặt lên.
Lão Sơn Đông tít mắt lại cười nói:
- Bởi vì cô không phải là tình nhân của y, cô là của Đinh Hỷ.
Vương đại tiểu thơ không hề phủ nhận.
Không phủ nhận thường thường có nghĩa là thừa nhận.
Lão Sơn Đông cười lớn, nói:
- Cái tên tiểu tử Đinh Hỷ này, quả thật có bản lãnh, có mắt đấy chứ.
Lão đứng dậy đi lấy rượu:
- Đây là tin vui, chúng ta phải uống hai ly chúc mừng.
Người thích uống rượu, lúc nào cũng ráng tìm cho ra lý do để uống vài ly.
Đặng Định Hầu cũng bật cười.
Lão Sơn Đông đã tìm được ra ly lớn, đổ rượu vào ba ly, đổ đầy tràn.
Đặng Định Hầu nói:
- Chúng ta uống ít ít đi một chút được không?
Lão Sơn Đông liếc mắt nhìn y, nói:
- Ngươi muốn uống giấm sao?
Đặng Định Hầu cười khổ nói:
- Dù tôi có muốn uống giấm, cũng uống không, chẳng ăn nhằm gì.
Lão Sơn Đông nói:
- Vậy thì ngươi mau mau uống thôi.
Đặng Định Hầu nói:
- Nhưng hôm naỵ..
Lão Sơn Đông nói:
- Ngươi yên tâm, Hồ Lão Ngũ tới tối mới lại, bởi vì Tôn đại ca của y nhất định phải chờ tới tối mới chịu ăn gà nướng, không những vậy, còn phải ăn cho nóng hổi.
Đặng Định Hầu thở ra nói:
- Muốn chúng ta ngồi đây chờ nguyên ngày, quả thật là chịu không muốn nổi.
Lão Sơn Đông nói:
- Ngươi cũng yên tâm chuyện đó, ta không để các ngươi chờ không đâu, rượu của ta còn đủ cho các ngươi hai người tắm no nê trong đó.
Lão ta lại nâng cái chén lên.
Vương đại tiểu thơ bỗng nói:
- Hiện tai chúng ta uống rượu chúc mừng còn hơi sớm đấy.
Lão Sơn Đông chau mày hỏi:
- Tại sao?
Vương đại tiểu thơ thở ra nói:
- Bởi vì... bởi vì tuy tôi thích y, nhưng...
Lão Sơn Đông nói:
- Nhưng tên tiểu tử ấy đối với cô thì làm mặt lạnh lùng, có lúc còn muốn chọc cô giận lên phải không?
Vương đại tiểu thơ cắn môi nói:
- Đúng là vậy đó.
Lão Sơn Đông cười lớn nói:
- Cái đó cô không hiểu rồi, bởi y thích cô, mới làm ra vẻ như vậy. Ta đã nói, tên tiểu tử ấy là quái vật.
Vương đại tiểu thơ sáng mắt lên, lập tức đưa hai bàn tay ra cầm lấy ly rượu tính ực một hơi.
Đặng Định Hầu không hề cản trở.
Y biết Vương đại tiểu thơ muốn uống rượu, chẳng ai cản trở gì cô được.
Chính ngay lúc đó, bỗng có một tiếng "cóc" vang lên.
Cửa quán còn chưa mở, trên cửa còn dán miếng giấy đỏ:
- Chủ quán có bệnh, nghỉ việc ba ngày.
Có điều tiếng "cóc" vang lên xong, tiếp theo đó bình một tiếng, một người xô cửa ầm xuống, loạng choạng bước vào, làm đổ một cái bàn, cái bàn lại làm đổ ly rượu trên tay Vương đại tiểu thơ.
Vậy mà Vương đại tiểu thơ còn chưa nổi giận lên, bởi vì, người này chính là Hồ Lão Ngũ.
Lão Sơn Đông chau mày nói:
- Không lẽ ngươi đã uống say rồi sao?
Hồ Lão Ngũ vịn tay vào bàn, khòm lưng thở hổn hển không ngớt, y không có vẻ gì là người say rượu.
Lão Sơn Đông lại hỏi:
- Có phải Tôn Nghị nóng lòng muốn ăn gà nướng không?
Hồ Lão Ngũ lắc lắc đầu, bỗng loạng choạng xông ra ngoài.
Vương đại tiểu thơ nhìn nhìn Đặng Định Hầu, Đặng Định Hầu nhìn nhìn lão Sơn Đông:
- Chuyện gì vậy?
Lão Sơn Đông cười khổ nói:
- Trời biết đó là chuyện gì, y vốn là một tên quái vật, hiện tại...
Lão không nói tiếp.
Lão bỗng thấy trên bàn có thêm một mảnh giấy vò lại nho nhỏ. Đặng Định Hầu dĩ nhiên cũng thấy.
Hồ Lão Ngũ lúc nãy đã vịn vào cái bàn đó.
Y lại đây, nhất định là vì muốn giao miếng giấy đó.
Tôn Nghị không hề muốn xuống núi mua gà nướng, nhưng y phải xuống núi giao mảnh giấy cho được, vì vậy chỉ còn nước len lén hối hả xuống núi.
Y đã là người tàn phế, con đường lại không phải dễ đi, thật không khác gì liều mạng.
Đặng Định Hầu thở ra, nói:
- Quả thật không hổ là Phanh Mệnh Hồ Lão Ngũ, vì bạn bè, y chịu làm chuyện liều mạng như vậy.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Y đã liều mạng như vậy, mảnh giấy này nhất định phải có tin gì quan trọng lắm.
Bàn tay của ba người đồng thời đưa lại nắm mảnh giấy, nhưng bàn tay nhanh nhất vẫn là của Đặng Định Hầu.
Mở mảnh giấy ra, trên đó đề vỏn vẹn bảy chữ:
- Tối nay giờ Tý, Đại Bảo Tháp.
Giấy rất thô, chữ viết nguệch ngoạc.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Thế này nghĩa là gì?
Đặng Định Hầu nói:
- Thế này nghĩa là, tối nay giờ Tý, muốn chúng ta lại Đại Bảo Tháp.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Bởi vì nơi đó nhất định sẽ có chuyện gì quan trọng xảy ra?
Đặng Định Hầu nói:
- Chuyện này không chừng liên quan đến vụ bí mật.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Đại Bảo Tháp là tên của một nơi?
Lão Sơn Đông nói:
- Ở phía sau miếu Sơn thần.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Miếu Sơn thần ở đâu?
Lão Sơn Đông nói:
- Ở trước mặt Đại Bảo Tháp.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông nói cho rõ thêm tý nữa được không?
Lão Sơn Đông nói:
- Không thể.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Tại sao?
Lão Sơn Đông uống một hơi hết ly rượu, rồi mới thở ra một hơi nói:
- Bởi vì nơi đó là một chỗ không tới được.
Nét mặt của lão bỗng biến thành rất nghiêm trọng, lão chầm chậm nói tiếp:
- Nghe nói những người đến đó, chưa một ai còn sống trở về.
Vương đại tiểu thơ bật cười, cười rất gượng gạo, cô hỏi:
- Nơi đó không lẽ có quỹ sao?
Lão Sơn Đông nói:
- Không biết.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông chưa lại bao giờ sao?
Lão Sơn Đông nói:
- Bởi vì tôi chưa lại, vì vậy bây giờ còn sống nhăn đây.
Lão nói rất thật thà, không có vẻ gì là đang đùa giỡn.
Vương đại tiểu thơ nhìn nhìn Đặng Định Hầu.
Đặng Định Hầu trầm ngâm một hồi nói:
- Xem kiểu này, chính Đại Bảo Tháp bản thân nó đã có nhiều bí mật rồi, vì vậy...
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vì vậy chúng ta lại càng không thể không lại đó.
Đặng Định Hầu cũng bật cười, cười rất gượng gạo, y suy nghĩ còn nhiều hơn Vương đại tiểu thơ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 72
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com