watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:17:3529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đề Ấn Giang Hồ - Trần Thanh Vân - hồi 1-20 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Đề Ấn Giang Hồ - Trần Thanh Vân - hồi 1-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 17

Hồi 5

Hy vọng chuộc lỗi đòi danh sách

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Cũng đều là bọn ma đầu tàn ác nổi tiếng trong võ lâm, bảy mươi hai người ấy là do mười tám đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh cùng chưởng môn các phái đem hết võ công và mưu trí ra mới bắt được, đến nay chỉ một phen chạy thoát hết!
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- sau khi bọn họ ra khỏi Chính Tâm Lao rồi, sẽ làm gì?
Thánh Hiệp Du Lập Trung đột nhiên trợn mắt, trầm giọng chửi:
- Đồ ngu ngốc! Bảy mươi hai gã ma đầu thoát khỏi Chính Tâm Lao cũng như bảy mươi hai con cọp dữ sổ chuồng, mà ngươi còn chưa biết chúng sẽ làm gì à?
Vũ Duy Ninh run sợ hạ giọng nói:
- Tiểu nhân tội lớn ác nhiều, đến nay xin tùy ý minh chủ xử trị!
Thánh hiệp Du Lập Trung quát:
- Lão phu không xử phạt ngươi, ngươi cút đi cho rồi!
Vũ Duy Ninh ngây người ngước mặt hỏi:
- ủa... Minh chủ không xử phạt tiểu nhân sao?
Bạch Hiệp Du Ngọc Long cũng ngạc nhiên hỏi:
- Sao cha vừa nói là bắt y phải chịu sự phán xét của Đồng Tâm Minh mà?
Thánh Hiệp Du Lập Trung cương quyết nói:
- Không biết thì không có tội, chẳng phán xét gì cả!
Vũ Duy Ninh biết mình phải chịu xử phạt mới có thể yên tâm, lúc đấy nạp đầu cầu khẩn:
- Không! Tiểu nhân thả bảy mươi mốt kẻ độc ác, hại chết chín mươi bảy mạng người, tội ấy không thể tha được, xin minh chủ cứ áp giải tiểu nhân tới Đồng Tâm Minh để phán xét!
Thánh Hiệp Du Lập Trung lắc đầu nói:
- Ngươi không có tội, bây giờ ngươi có thể về thẳng núi Đại Bình rồi!
Vũ Duy Ninh nghiến răng một lúc nói:
- Minh chủ cho rằng tiểu nhân không đáng được phán xét à?
Thánh Hiệp Du Lập Trung lạnh lùng nói:
- Đồng Tâm Minh phán xét ngươi rồi còn làm gì được nữa? Đưa ngươi xử tử hay tùng xẻo cũng không bắt lại được bảy mươi hai tên kia! Cũng không cứu lại được chín mươi bảy người đã chết ở đây!
Vũ Duy Ninh bi phẫn lại hổ thẹn, đột nhiên nhảy xuống giường, cúi đầu lao ra ngoài thạch thất.
Không! Chàng vừa chạy ra tới cửa thạch thất, chợt quay lại, nhìn chằm chằm vào Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Tiểu nhân có một yêu cầu!
Thánh Hiệp Du Lập Trung thoáng ngạc nhiên hỏi:
- Yêu cầu gì đây?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân muốn có danh sách bảy mươi hai tên ma đầu kia.
Thánh Hiệp Du Lập Trung hoàn toàn không ngờ, sửng sốt hỏi:
- Ngươi lấy làm gì?
Vũ Duy Ninh nhìn xuống lặng lẽ nói:
- Tiểu nhân nói ra mục đích bây giờ thì quá sớm, nhưng tới khi nguyện vọng của tiểu nhân đã đạt được, thì minh chủ sẽ rõ...
Thánh Hiệp Du Lập Trung khẽ cười nói:
- Ngươi không nói lão phu cũng rõ, ngươi nghĩ tới việc bắt lại bảy mươi hai tên ma đầu ấy nhốt vào Chính Tâm Lao, có phải thế không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng vậy, cũng biết là tiểu nhân không có cách nào làm được, nhưng tiểu nhân nếu có thất bại, thì là chết, chứ không phải nửa đường mà bỏ dở!
Thánh Hiệp Du Lập Trung đột nhiên hô hô cười lớn nói:
- Có chí khí lắm! Lão phu cũng đã sớm nhận thấy ngươi không phải là một thanh niên tầm thường, nhưng lão phu nói cho ngươi biết, bảy mươi hai tên ma đầu đó đều CỎ một thân võ công hơn người, không ai thua kém các đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh đâu! Mà ngươi... ngươi tuy học võ với Tam Tuyệt Độc Hồ ba năm, song lão phu dám nói Tam Tuyệt Độc Hồ quyết chưa đem tuyệt kỹ của y dạy cho ngươi, nên thành tựu hiện tại của ngươi còn chưa bằng một võ sĩ áo bạc nào ở đây, đem cái thân thủ ấy của ngươi mà đòi bắt bảy mươi hai tên ma đầu kia, há chẳng phải là chuyện đem trứng chọi đá, ngươi ngốc nằm mơ sao?
Vũ Duy Ninh bình tĩnh nghe xong, im lặng một lúc, chớp mắt hỏi:
- Tiểu nhân lớn mật xin hỏi minh chủ một việc: Vào lúc minh chủ còn nhỏ tuổi trạc tiểu nhân hiện nay thân thủ đã cao tới mức đủ đánh bại bất cứ tên ma đầu nào trong võ lâm chưa?
Thánh Hiệp Du Lập Trung sửng sốt nói:
- Dĩ nhiên là chưa, võ công của lão phu tăng tiến theo với tuổi tác.
Vũ Duy Ninh nói:
- Vậy thì, hiện tại tiểu nhân còn chưa bằng một vị võ sĩ áo bạc, nhưng tiểu nhân tin rằng từ nay về sau cũng từ từ tăng tiến thôi.
Thánh Hiệp Du Lập Trung buột miệng nói:
- Nói thì đúng, nhưng ít nhất ngươi phải khổ luyện mười năm mới có hy vọng đánh bại bảy mươi hai tên ma đầu ấy!
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân hoàn toàn không tính chuyện trong mười năm đánh bại bọn chúng, tiểu nhân tính là còn sống được mấy năm thì đấu mấy năm.
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật gật đầu, nhìn qua Bạch Hiệp Du Ngọc Long nói:
- Ngọc Long, đi sao một bản danh sách cấp cho y!
Bạch Hiệp Du Ngọc Long dạ một tiếng bước ra, một lúc không lâu cầm một bảng danh sách quay lại đưa Thánh Hiệp Du Lập Trung, ông ta đón lấy nhìn một lúc rồi đưa cho Vũ Duy Ninh nói:
- Danh sách ở đây, cầm đi!
Vũ Duy Ninh cầm lấy bản danh sách cất vào người, khom lưng nói:
- Đa tạ, tiểu nhân xin cáo từ!
Nói xong quay người chạy đi.

Hồi 6

Ngàn dặm gian nan lên ải bắc

- ồ, cái cửa sổ này không cài then, hay là bà Vũ đi qua chỗ này?
- Bà ấy leo ra cửa sổ làm gì?
- Phải đấy, bà ấy mù cả hai mắt, làm sao dám leo ra cửa sổ?
- Mà cho dù leo ra được, cũng vẫn có thể ra đằng cửa, cần gì phải leo ra cửa sổ?
- Tôi thấy... chắc là bà Vũ thấy Vũ Duy Ninh chưa về nhà, trong lòng bất an, muốn ra ngoài thôn chờ, lại sợ không có ai trông nhà, cho nên đóng cửa lớn, leo ra đường cửa sổ chăng?
- Phải rồi! Phải rồi! Chắc là như vậy! Duy Ninh, ngươi mau mau ra tìm xem, đừng ngồi đó khóc nữa!
- ồ, mọi người nghe tôi nói, bà Vũ mù cả hai mắt, nhất định đã lạc đường ở ngoài thôn rồi, chúng ta cùng giúp Duy Ninh đi tìm xem!
- Phải rồi, mọi người chia nhau đi tìm đi! Đi! Đi! Đi!
- Khoan đã! Mọi người xem đây, ở đây có một tờ giấy viết chữ này!
Vũ Duy Ninh bật dậy, giật lấy tờ giấy trắng trên tay người ấy, vừa nhìn thấy nét chữ của Giải đại thúc, trong lòng đã đại khái đoán được là chuyện gì rồi.
"Duy Ninh, vì muốn được an toàn sẽ gặp nhau, lão phu quyết định đem bà nội ngươi tới một chỗ để tránh bị địch nhân làm hại, nếu ngươi đọc được thơ này, có thể tới Long Tuyền Quan ở cạnh Trường Thành, thì sẽ được đoàn tụ với bà nội ngươi. - Biết tên không lạ." Đọc xong thơ, Vũ Duy Ninh căm giận cực điểm, xé nát lá thơ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hừ, ta vì Tam Tuyệt Độc Hồ ngươi mà gặp họa lớn, ngươi vẫn còn chưa chịu buông tha ta...
Đúng thế, chàng không tin rằng Tả Khâu Cốc mang bà nội chàng đi là vì có ý tốt. Bởi Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc tất nhiên cũng rõ rằng sau khi bảy mươi mốt tên ma đầu trong võ lâm đã ra khỏi Chính Tâm Lao thì cái đuôi hồ ly của y cũng lộ ra, đương nhiên y cũng rõ sau khi Vũ Duy Ninh phát hiện ra đã bị lừa dối và lợi dụng sẽ nghĩ gì về y, mà nói ngược lại, giữa y và Vũ Duy Ninh đã chẳng có tình nghĩa "thày trò", mà lại đã qua biến cố trở thành kẻ thù, vì thế việc y mang bà nội đi tự nhiên là chẳng có ý tốt gì Vũ Duy Ninh đang hận không thể một phen bắt cả bảy mươi hai tên ma đầu nhốt lại vào Chính Tâm Lao để chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng giờ đây chàng biết rằng nếu không cứu bà nội trước thì không thể có cách nào thẳng tay đối chọi với chúng, song chàng cũng biết rằng Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc chẳng bao giờ để cho mình cứu được bà nội dễ dàng, y sẽ đưa bà nội giấu ở một chỗ rất kín đáo, rồi sau ép buộc mình vâng lệnh y, tiếp tục giúp y làm điều bậy bạ tàn ác!
Nghĩ tới đó, toàn thân chàng như bị lửa giận thiêu đốt, đau khổ tới mức cơ hồ phát điên.
Dân trong thôn đứng quanh chàng không biết rốt lại đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy chàng vẻ mặt đầy bi phẫn, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Duy Ninh, trong thư ấy nói gì, ai gửi vậy?
Vũ Duy Ninh cố gắng đè nén nỗi bi phẫn, trầm giọng đáp:
- Đây là thư của một người bạn viết, y muốn tôi hợp tác với y vào quan nội đi buôn, tôi không chịu, nói rằng không rời bà nội được, y bèn nhân lúc tôi vắng nhà, lén đưa bà nội tôi đi, buộc tôi phải hợp tác với y...
- Y mang bà nội ngươi tới chỗ nào vậy?
- Y nói sẽ chờ tôi ở Thông Hóa, có điều tôi nghĩ bọn họ chưa đi xa, tôi tính có thể đuổi kịp.
- Vậy thì phải đi mau đi thôi!
- Đúng thế! Tôi sửa soạn một ít đồ đạc rồi sẽ đi luôn!
Mọi người thấy cũng chẳng có chuyện gì lớn, bèn nhất tề giải tán, ai về nhà nấy.
Vũ Duy Ninh lập tức sắp xếp một số quần áo vật dùng, lại moi một cái rương quần áo, lấy ra hết toàn bộ tài sản bà nội cất giữ - hơn bảy mươi lạng bạc, gói riêng nhét vào bụng, rồi quảy bao phục rảo bước ra khỏi nhà.
Dì Mai thấy Vũ Duy Ninh bước ra, bèn phục phịch bước qua, cười hì hì nói:
- Duy Ninh, cháu định đi luôn à?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Đúng thế dì Mai, vạn nhất bà cháu tôi không trở về, thì cái nhà này và mọi đồ vật ở trong nhất thiết đều biếu dì cả!
Dì Mai như bị bất ngờ, trợn mắt hoảng hốt hỏi:
- ủa, ngươi không định trở về núi Đại Bình nữa sao?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ cần bà nội không phản đối tôi sẽ theo người bạn kia vào quan nội lang thang xem đây đó cũng hay...
Dì Mai vui vẻ nói:
- Phải lắm rồi! Cháu còn trẻ tuổi thế này, thật cũng nên đi đây đi đó một phen, biết đâu rồi sẽ thành một nhà giàu trở về...
Nói xong chợt cao giọng nói to:
- Này! Hai bên láng giềng các người có nghe rõ chưa đấy? Vũ Duy Ninh nói là không định trở về núi Đại Bình nữa, nó đem gian nhà và tất cả vật dùng cho chúng ta đây này!
Vũ Duy Ninh rảo bước đi luôn, không dừng chân, đi thẳng ra ngoài thôn.
Chàng im lặng đi thẳng không nghỉ, gần sáng thì đến huyện thành Lâm Giang.
Huyện thành Lâm Giang này là nơi chàng thường chở than xuống bán. Cổng thành vừa mở, chàng đi một mạch tới khách sạn Trường Bạch, nhìn thấy một tiểu nhị đang lom khom quét dọn bèn bước vào gọi:
- Hương ca, chào anh!
Tiểu nhị được gọi là Hương ca quay đầu nhìn thấy Vũ Duy Ninh, thoáng hiện vẻ lạ lùng nói:
- Huynh đệ, ngươi sao lần này vào thành sớm vậy?
Vũ Duy Ninh ngồi xuống luôn bậc cửa nói:
- Tiểu đệ hôm nay không phải là chở than tới đây...
Hương ca nói:
- Thảo nào chẳng thấy xe của ngươi, hôm nay ngươi vào thành có chuyện gì thế?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu đệ phải đi tới một nơi rất xa, Hương ca có trà nóng cho tôi một chén được chứ?
Hương ca ném cái chổi xuống đất, bước vào trong rói một chén trà nóng bưng ra đưa Vũ Duy ninh, lại hỏi:
- Ngươi nói phải đi tới nơi nào?
Vũ Duy Ninh uống xong chén trà, cảm thấy toàn thân ấm hẳn lên, chàng đưa trả cái chén không cho Hương ca, đáp:
- Nơi ấy gọi là Long Tuyền Quan, anh có nghe qua chưa?
Hương ca cúi đầu trầm tư nói:
- Long Tuyền Quan à? ủa... dường như đã nghe người ta nói đến rồi, mà nhất thời nhớ không ra.
- Nghe nói thì là ở phụ cận Trường thành.
Hương ca cười nói:
- ở phụ cận Trường thành à? ồ, ngươi có biết Trường thành dài bao nhiêu không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Người ta nói: "Vạn Lý Trường Thành", thì tức là Trường Thành dài một vạn dặm chứ gì?
Hương ca nói:
- Phải rồi! Ngươi nói Long Tuyền Quan ở phụ cận Trường Thành, thì ở chỗ phụ cận nào của Trường thành?
Vũ Duy Ninh ngẩn ngơ đáp:
- Tôi chẳng biết nữa, nếu biết tôi còn phải hỏi anh làm gì?
Hương ca lắc đầu, lại hỏi:
- Ngươi đến Long Tuyền Quan làm gì?
- Thăm bà con. Bà nội tôi có một ông chú ở tại Long Tuyền Quan, đã mười năm nay không có tin tức, bà bảo tôi tới xem xem.
Hương ca nói:
- Bà ngươi cũng không nói rõ Long Tuyền Quan ở chỗ nào sao?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế, bà chỉ biết là ở Long Tuyền Quan, chứ không rõ là ở nơi nào!
Hương ca chau mày nói::
- Để ta nhớ lại xem... Long Tuyền Quan... Long Tuyền Quan... A! Ta nhớ ra rồi!
Vũ Duy Ninh vội hỏi:
- ở đâu vậy?
Hương ca nói:
- ở phía đông nam núi Ngũ Đài.
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- Thế núi Ngũ Đài ở đâu?
Hương ca hỏi lại:
- Ngươi đã vào Trung nguyên lần nào chưa?
vũ Duy Ninh lắc đầu đáp:
- Chưa! Tôi đi xa nhất là đến chỗ này - thành huyện Lâm Giang!
Hương ca lại lắc đầu nói:
- ồ, thế thì nói với ngươi thế nào đây?
Vũ Duy Ninh nói:
- Chỗ này cách núi Ngũ Đài bao xa?
Hương ca đáp:
- Xa mịt mù kia, chỉ sợ ngươi phải đi tới hai ba tháng. Phải rồi, ngươi cứ đi dọc theo Sơn Hải Quan tới Trường thành, sớm muộn gì cũng tới Long Tuyền quan!
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Sơn Hải Quan là chỗ nào?
Hương ca đáp:
- Từ đây ra đi, cứ vừa đi vừa hỏi, đại khái khoảng ba bốn chục ngày sẽ tới Sơn Hải Quan, đó là một xứ lớn, rất dễ biết.
Vũ Duy Ninh đứng dậy chắp tay nói:
- Được rồi, cám ơn Hương ca chỉ dạy, tiểu đệ xin cáo từ.
Hương ca lộ vẻ ngờ vực nói:
- chỗ xa xôi như thế mà ngươi dám đi thật à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Hai ba tháng chẳng phải là hai ba năm, mà cho dù là hai ba năm tiểu đệ cũng phải Hương ca nói:
- Tốt hơn hết là ngươi mua lấy một con ngựa khỏe, đi ngựa vừa nhanh vừa đỡ mệt moi.
Vũ Duy Ninh chợt động tâm hỏi:
- Một con ngựa cần khoảng bao nhiêu tiền?
Hương ca đáp:
- Không nhất định, có khoảng mười mấy lượng bạc là có thể mua được rồi.
Vũ Duy Ninh cảm ơn xong, đi mau tới một mã trường ở cuối đường.
Chàng từng tới mã trường mua lừa rồi, nên đối với người tại đó chẳng phải là lạ, một hán tử áo xám lập tức ra đón, hỏi:
- Lão đệ, định đổi một con lừa phải không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không! Tôi muốn mua một con ngựa.
Hán tử áo xám hỏi:
- Con lừa của ngươi sao rồi?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Con lừa vẫn bình thường, hôm nay tôi muốn mua một con ngựa để cưỡi, một con ngựa thật tốt các anh bán bao nhiêu tiền?
Hán tử áo xám đáp:
- Kể cả yên cương khoảng trên dưới hai mươi lượng, ngươi ra đây mà xem!
Y dắt Vũ Duy Ninh tới một chuồng ngựa, chỉ ba con ngựa gầy trong đó nói:
- Ba con này nhìn thì có gầy ốm, nhưng đều chưa đến năm tuổi, cưỡi rất là tốt.
Vũ Duy Ninh nhìn ngắm, đánh giá một lúc, giơ tay chỉ một con màu đỏ táo nói:
- Con kia kìa!
Hán tử áo xám nói:
- Được, lúc nào ngươi cần?
Vũ Duy Ninh nói:
- Cần ngay bây giờ, anh thắng luôn yên cương đi!
Giao tiền xong, Vũ Duy Ninh cưỡi ngựa ra khỏi mã trường, trên phố mua thêm một bao lương khô, lập tức dong ngựa ra thành, đi luôn về phía tây.
Đã liên tiếp hai đêm không nghỉ ngơi, hôm nay chàng chỉ đi hơn bốn mươi dặm, rồi ghé vào một tòa miếu đổ nát nghỉ ngơi.
Chàng cho con ngựa ăn uống no đủ trước, rồi dắt nó vào trước điện buộc lại tử tế, mới lấy lương khô ra ăn qua quít, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.
Nào ngờ khi đang thiu thiu sắp ngủ hẳn, lại bị một tràng tiếng cười đánh thức, hé mắt nhìn ra, chỉ thấy một lão ăn mày chân đất lê bước vào điện, miệng chửi mắng không ngớt.
- Con bà nó chứ, trước không quán cơm, sau không nhà cửa, làm lão ăn xin ta đói muốn chết rồi.

HOMECHAT
1 | 1 | 106
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com