Thế không hợp lý, có ai tự dưng nhường người yêu cho người khác để lấy cái chết về mình. Khi yêu người ta thường ích kỷ. Dù phải chết, vĩnh viễn rời bỏ trần thế cũng vẫn còn ích kỷ, có khi còn muốn mang theo người yêu về bên kia thế giới cùng mình. Làm gì có chuyện nhường? Nhường chắc gì người ta đã chịu? Mà không, chắc chắn là không phải. Cho dù đúng thế, chàng không nhận, chàng không yêu nàng dù nàng đẹp tuyệt trần, mà nàng cũng chắc gì thuận theo sắp xếp đó. Nàng yêu hắn đến thế kia mà, hắn chết, nàng chỉ còn thân xác vất vưởng. Còn chàng, chàng có tiểu công chúa khả ái kia. - – Nàng quay lại, mang theo một chiếc mâm đựng thức ăn. – Ăn đi. Nàng nói lạnh lùng, nhưng như có ma lực kì lạ, chàng không thể cưỡng lại. Huống chi đã lâu chàng không được ăn những món ngon như thế. Cần gì giọng nói đầy ma lực của nàng. Chàng không khách sáo. Chàng gác hết mọi việc sang bên. Chàng ăn xong, nàng lại mang đến một chậu nước cùng một chiếc khăn mặt sạch sẽ. Nàng không hỏi chàng một tiếng, cứ tự ý nàng nàng làm. Chẳng để ý chàng có cảm tưởng gì. Nàng lẳng lặng cởi khuy áo, rồi cởi luôn áo ngoài của chàng. Cởi áo, điều đó trước kia chàng không tự làm thì nhất định chẳng để ai làm. Nhưng bây giờ nàng làm chàng cũng chẳng ngăn trở. Chàng cũng không hiểu sao tự dưng mình lại ngoan ngoãn như thế. Như một đứa em trai cần chị gái chăm sóc. Nàng nhúng khăn vào chậu, rồi lau qua mấy vết thương trên người chàng. Nàng làm với thái độ lạnh lùng nhưng cử chỉ lại hết sức dịu êm. Nước hẳn có hoà lẫn thuốc, vì nàng lau tới đâu, chàng nghe mát tới đó, không chỉ vết thương chỗ bị bỏng lúc trước, mà cả toàn thân, tâm hồn chàng cũng dịu lại. Nhưng những nghi vấn trong chàng thì vẫn không dịu đi chút nào. Một nữ nhân lạnh lùng như thế, sao lại có thể ôn nhu chăm sóc chàng một cách thiết tha như vậy được. Tưởng như vợ chăm sóc chồng cũng chỉ tới thế là cùng. Thoạt đầu, chàng im lặng. Sau đó thì chàng nhịn không nổi, hỏi : – Cô nương làm thế là ý tứ gì? Có phải là tỏ lòng biết ơn tại hạ đã mang thư tới đây chăng? Nàng thản nhiên: – Phong thơ đó, có ý nghĩa gì với ta đâu, mà nk cho là có ơn với ta? Phương Bửu Ngọc hơi thẹn, chàng cúi đầu, thấp giọng: –Đúng vậy! Đó không phải là một phong thơ, thì làm gì có ơn? Một mảnh giấy trắng suông, chẳng có nghĩa gì cả! Nữ nhân giải thích: –Ta làm thế, chỉ vì ta đã thấy mặt ngươi! Phương Bửu Ngọc vụt ngẩng đầu lên, tiếp hỏi: – Chỉ vì cô nương đã thấy mặt tại hạ? Nhưng tại sao thấy được mặt tại hạ rồi cô nương lại làm thế? Tại sao? Nữ nhân thản nhiên: – Tại vì ta rất muốn thấy mặt ngươi, ta ước mong được thấy mặt ngươi. Phương Bửu Ngọc cứ đi theo cái vòng lẩn quẩn của nàng: – Nhưng tại sao cô nương ước mong thấy được mặt tại hạ? Thậm chí cô nương chưa biết mặt tại hạ kia mà? Cô nương đâu có biết tại hạ là ai? Nữ nhân lạnh lùng: – Sao ta lại chẳng biết ngươi là ai? Ngươi là Phương Bửu Ngọc, chứ còn ai khác nữa? Phương Bửu Ngọc giật mình kêu lên: – Cô nương nhận ra tại hạ! Tại sao? Tại sao chứ? Nữ nhân đáp: –Hiện tại, dù nguyên nhân có như thế nào, cũng chẳng còn quan hệ nữa. Hiện tại, kể như chẳng có nguyên nhân! Hiện tại ta và ngươi chẳng có quan hệ với nhau nữa! Nàng quay mình, lạnh lùng tiếp lời: – Người chết, đương nhiên chẳng còn quan hệ đối với bất kỳ ai! Phương Bửu Ngọc hết sức kỳ quái, trố mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: – Cô nương... Chẳng lẽ cô nương có quan hệ gì với tại hạ từ trước? Nữ nhân thốt: – Vô luận quan hệ như thế nào giữa ta và ngươi, hiện tại cái quan hệ đó không còn nữa, nó đã thuộc về quá khứ, hiện tại những gì ta đã làm cho ngươi, vì ngươi mà làm, ta đã làm xong, ngươi nên... Phương Bửu Ngọc bực tức hét lớn: – Tại hạ chẳng hiểu gì cả, cô nương càng nói, tại hạ càng thấy mù mờ! Nữ nhân điềm nhiên: – Ngươi chẳng cần hiểu làm gì. Bởi ta và ngươi chẳng còn mảy may quan hệ, ngươi đừng nhớ tới ta, ta cũng chẳng nhớ đến ngươi, chỉ vì... Phương Bửu Ngọc vụt đứng lên, đi mấy bước, rồi nghĩ sao đó lại lùi về chỗ và ngồi xuống. Nàng lại nói tiếp: – Lần trước, Tưởng Tiếu Dân cũng từ ngả này mà ra. Hắn vọt qua cửa sổ đó. Chỉ có hai cửa sổ đó là lối ra duy nhất. Hắn ở lại đây dưỡng thương mấy hôm rồi nhảy qua cửa sổ đó. Dưới cửa sổ là biển cả, nước biển mềm mại dịu êm, nước biển chẳng làm bất cứ ai bị thương tổn. Phương Bửu Ngọc thở dài: – Tại hạ đã đoán cô nương trọn đời ở đây hẳn tịch mịch thê lương khó chịu lắm. Vì thế khi cứu hắn, vừa gặp hắn cô nương đã ký gửi trái tim cho hắn. Nàng bình thản: – Hắn xứng đáng cho bất cứ nữ nhân nào ký gửi tâm tình. Hắn là một nam nhân đầy đủ tư cách như nữ nhân mong muốn. Phương Bửu Ngọc gật đầu: – Đúng, hắn là một nam nhân tốt, rất tốt. Nhưng... nhưng... Chàng nắm chặt tay, rồi đột nhiên vung tay hét to: – Nhưng cô nương còn trẻ quá, sao cô không sống, tại sao cô nương không chịu sống chứ? Nàng hơi u sầu : – Bởi trái tim ta hắn đã mang đi mất rồi. Người không tim thì sống làm sao, phải không? Chàng trầm ngâm: – Cô nương đã quyết định như vậy sao? Nàng gật đầu: – Phải, ta đã quyết định rồi. Còn ngươi, ngươi nhảy qua cửa sổ xuống biển mà đi đi. Bạch Thủy Cung chẳng có gì cho ngươi lưu luyến. Ở đây chỉ có bi thương âu sầu tịch mịch mà thôi... Chàng thở dài, lẩm bẩm: – Bây giờ tại hạ đã hiểu. Tưởng Tiếu Dân muốn tại hạ mang thư không lời tới trao cho cô nương ngoài việc muốn cô nương thấy mặt tại hạ còn có dụng ý khác. Hắn biết thế nào tại hạ cũng bị khốn như hắn, và khi lâm vào cảnh khốn đốn rồi, tại hạ chỉ còn nhờ cô nương chỉ đường thoát đi. Tại hạ nghĩ vậy có đúng không cô nương? Nữ nhân buông gọn: – Có thể đúng, có thể không. Phương Bửu Ngọc lại tiếp: – Đúng hay không đúng, tại hạ cũng không thể thoát. Tại hạ không thể đi một cách đơn giản như vậy. Tại hạ chỉ đi sau khi gặp mặt cung chủ Bạch Thủy Cung mà thôi. Bạch Thủy Cung này có nhiều điều bí mật liên quan tới tại hạ. Bằng mọi giá tại hạ phải tìm hiểu những bí mật đó. Tại hạ chưa thể rời khỏi nơi này chừng nào còn chưa hiểu những điều cần hiểu. Nàng hỏi hắn, chính câu hắn hỏi nàng trước đó: – Ngươi đã quyết định như vậy? Phương Bửu Ngọc cương quyết: – Chắc chắn là như thế, cô nương. – Ngươi không hối hận sau này? – Tại sao tại hạ phải hối hận? Nàng đáp: – Vì nơi đây tất cả đều tàn khốc. Tất cả đều có thể khiến ngươi tổn thương đau đớn. Ngươi muốn đi cứ đi. Đi tới nơi sẽ hiểu. Tại đây có một con đường thông tới chỗ Bạch Thủy Cung chủ. - Đường đi không phải bên ngoài mà ngay trong nhà. Nàng đứng trước lối đi đó, nói: – Cứ theo con đường này ngươi sẽ gặp mặt Bạch Thủy cung chủ nương nương. Phương Bửu Ngọc nói gì, làm gì, cũng cố chú ý tới vẻ mặt của nàng. Chàng muốn dò nét biến hóa nơi gương mặt nàng. Và chàng đã thấy gương mặt lạnh lùng đó có sự thay đổi. Sự biến đổi đó, là khi nàng nói mấy chữ Bạch Thủy nương nương. Chừng như có một sự ám ảnh nào đó, hiện lên gương mặt nàng, khi nàng nói bốn tiếng đó. Một sự Oán hận. Tình cảm nàng đã chết theo cái chết của Tưởng Tiếu Dân, nhưng bây giờ lại còn đó sự Oán hận. Tất cả, chỉ còn sự Oán hận mà thôi. Sự Oán hận đó là sinh khí của nàng, sinh khí gắn liền u linh với cơ thể. Oán độc tiêu tan, sinh khí sẽ mất, u linh cũng rời xa trần thế. Niềm oán hận đã đè nén ăn sâu từ lâu trong nàng, có lẽ đã phát sinh lâu lắm, càng ngày càng lớn, tới hôm naỵ.. Nàng ở trong Bạch Thủy Cung, hẳn nàng và Bạch Thủy Cung chủ có một liên quan đặc biệt. Tại sao nàng lại hận Bạch Thủy Cung chủ? Chàng muốn hiểu ngay điều đó. Không còn thời gian nữa. Không thể chậm trễ. Chàng vòng tay đáp: – Đa tạ cô nương chiếu cố chỉ điểm cho đường đi nước bước. Tại hạ xin cáo từ. Nàng khoát tay: – Hãy khoan. Ngươi không nên cảm tạ ta. Ta có việc yêu cầu ngươi. Chàng sững sờ. Yêu cầu chàng? Việc gì mới được chứ? Nàng ở đây gần như biệt lập với thế giới bên ngoài, còn thiết gì mà yêu cầu chàng? Nàng lạnh lùng tiếp: – Ta nói, ngươi đáp ứng hay không đáp ứng cũng không sao. Chàng hấp tấp: – Bất luận việc gì tại hạ cũng chịu. in cô nương cứ nói. Nàng hơi trầm ngâm: – Trong lòng ta có một nghi vấn. Chỉ có ngươi có thể giải thích nghi vấn đó thôi. Phương Bửu Ngọc nghiêm giọng: – Chính cô nương không giải thích được thì chắc là tại hạ vô năng rồi. Nữ nhân trầm gương mặt: – Ta biết ngươi giải thích được. Phương Bửu Ngọc cau mày: – Nghi vấn của cô nương thuộc lĩnh vực nào? Nữ nhân đáp: – Võ công. Chàng chớp mắt: – Võ công? Cô nương lại thiết tha với võ công? Nàng không trả lời, chỉ tiếp: – Từ ngày có tri thức tới nay, ta tự hỏi không biết trong võ học có chiêu nào mà bất cứ ai cũng không phá nổi? Chàng ấp úng: – Chuyện đó... tại hạ tưởng... trên thế gian này, từ cổ chí kim, chẳng có một ai giải đáp nổi. Nàng lại tiếp: – Có thể ngươi đúng. Vấn đề đó chừng như nan giải vậy. Dù là có người nào đó giải được thì ta cũng làm sao biết, bởi ta suốt đời giam mình trong toà tiểu lâu tịch mịch này, xa rời nhân thế... Chàng trầm ngâm một lát: – Trên giang hồ xưa tới nay có biết bao nhiêu môn phái. Mỗi môn phái lại có một tuyệt kỹ riêng. Nhưng chẳng có tuyệt kỹ nào mà người ta có thể hoành hành khắp thiên hạ. Giả như có một ngón nghề độc đáo, môn phái nào đó có thể tạm thời ngang dọc giang hồ, nhưng không có nghĩa là ngón nghề ấy vô địch không ai phá nổi. Cô nương chắc cũng hiểu đạo lý đó chứ? Nàng gật đầu: – Ta hiểu. Chàng cũng gật đầu: – Thực vậy đó cô nương. Tuyệt đối không thể có một chiêu nào không thể hóa giải. Nàng lạnh lùng: – Tuy nhiên, biết là biết vậy, song chẳng có ai chứng minh được sự tuyệt đối đó Phương Bửu Ngọc mỉm cười: – Cái đó đã hẳn. Nàng lại nói tiếp: – Ta biết, hay ta nghĩ vậy, cho nên ngày ngày ta cứ suy tư, nghiên cứu. Ta có sáng chế ra nhiều chiêu thức, song sáng chế ra rồi ta lại bỏ ngay, bởi chính ta cũng thấy rõ là những chiêu thức đó có nhiều sơ hở. Ta tự nhận thấy sơ hở thì ta cần gì còn phải hỏi ai? Phương Bửu Ngọc chú ý: – Rồi sau đó? Nữ nhân tiếp: – Ta gặp Tưởng Tiếu Dân. Hắn ở lại đây dưỡng bệnh một thời gian. Ta xin hắn dẫn giải rõ những môn công phu, tuyệt chiêu của hắn cho ta biết qua. Phương Bửu Ngọc gật đầu: – Không những thông minh tuyệt đỉnh, Tưởng Tiếu Dân là dòng dõi võ lâm thế gia. Hắn biết hầu hết các môn công phu, chiêu thức của các phái lớn trên giang hồ. Kiến thức của hắn rộng lắm. Nàng nói tiếp: – Những chiêu thức hắn kể có một số giống với những chiêu thức do ta sáng chế ra, một số khác lại hoàn toàn bất đồng. Sau đó hắn từ biệt ra, trở lại giang hồ. Còn lại mình ta đem những chiêu bất đồng đó phối hợp với những chiêu do ta sáng chế, chọn lấy tinh túy của các chiêu tạo thành một chiêu tổng hợp. Phương Bửu Ngọc tặc lưỡi: – Cô nương thông minh vô cùng, trên đời này chắc gì có người sánh kịp. Nàng không để ý nói tiếp: – Sáng chế ra chiêu tổng hợp đó ta phải mất một năm dài. Và ta tin rằng trong thiên hạ chẳng môn phái nào có một chiêu giống thế, hoặc giả có chiêu nào độc đáo hơn chiêu đó. Phương Bửu Ngọc nhìn sững: – Sao cô nương chứng minh được điều đó? Nàng giải thích: – Bởi nếu trên đời này có chiêu đó thì nó đã vang danh khắp võ lâm từ lâu, đương nhiên, Tưởng Tiếu Dân cũng sẽ biết. Còn một điểm nữa. Phần nhiều những chiêu độc là những chiêu chuyên giết người, mà chiêu giết người thì lại không tuyệt đối, vì địch thủ có phòng bị trước những chiêu sau nữa. Các chiêu của ta chính ta cũng không biết cách hóa giải, người ngoài làm sao biết được. Chiêu của ta không độc ở hình thức, địch dễ coi thường. Nó hàm súc huyền cơ, mà nói tới huyền cơ thì quỷ thần cũng phải chịu thôi. Nàng kết luận: – Chiêu sát thủ của tất cả các môn phái, ta hóa giải dễ dàng. Tưởng Tiếu Dân có thể biểu diễn cho ta xem nên ta dám tin chắc như vậy. Còn chiêu của ta chỉ có mình ta biết nó nên ta dám quyết nó là độc đáo. Phương Bửu Ngọc vô cùng cao hứng: – Chiêu đó vô cùng ảo diệu phải không cô nương? Nàng trầm ngâm một chút rồi nói: – Tự ta cũng không biết hóa giải chính chiêu ta nghĩ ra, song ta cũng không chứng minh được là không một người nào trên đời có thể phá nổi, bởi trong võ lâm ngày nay chỉ có một người là có thể chứng minh chiêu của ta có thể hóa giải hay là bất khả kháng mà thôi. Phương Bửu Ngọc trầm giọng: – Tại sao chỉ có tại hạ chứ không còn ai khác? Nữ nhân đáp: – Bởi vì cứ theo lời người giang hồ thì tựa hồ ngươi là đương kim đệ nhất cao thủ trong võ lâm. Nếu ngươi không hóa giải nổi chiêu của ta thì chắc chắn không còn ai hóa giải nổi. Phương Bửu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi cao giọng: – Với mọi sự việc trên đời cô nương còn không quan tâm nữa, thì tại sao cô nương lại muốn chứng thực chiêu kiếm đó? Hay cô nương muốn dùng chiêu kiếm đó để đối phó với một người? Nàng điềm nhiên: – Cũng có thể như vậy mà cũng không hẳn như vậy. Chàng hỏi tiếp: – Người cô nương muốn đối phó là ai? Nàng lạnh lùng: – Điều đó... ngươi không cần biết. Phương Bửu Ngọc lại hỏi: – Có phải là Bạch Thủy nương nương không? Cô nương căm hận bà ấy đến thế à? Tại sao cô nương lại căm hận bà ấy? Nàng nhìn chàng, một lúc sau từ từ lùi lại: – Ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta thì còn hỏi làm gì? Phương Bửu Ngọc lặng người một hồi lâu rồi buông tiếng thở dài: – Lấy kiếm đi, cô nương. Ánh sáng chớp lên, trường kiếm đã rời khỏi vỏ. Nàng đâm mũi kiếm xuống chân Phương Bửu Ngọc, giữ mũi kiếm trong tư thế đó cách chân chàng độ ba thước. Phương Bửu Ngọc giật mình kêu lớn: – Chiêu thức gì kỳ lạ thế? Nàng điềm nhiên: – Là chiêu do ta sáng chế. Phương Bửu Ngọc tròn mắt: – Nhưng chiêu đó sao có thể hại được tại hạ? Bất cứ ai cũng không thể bị hại bởi chiêu này. Nàng nói: – Chính vì chiêu đó trước mắt không có vẻ làm thương tổn tới ai, cho nên không ai nghĩ tới cách hóa giải. Cũng vì chưa ai thấy một chiêu như thế. Phương Bửu Ngọc sững người một lúc rồi nhếch mép cười khổ: – Nhưng chiêu đó căn bản không cần hóa giải... Nàng hừ một tiếng: – Ai nói không cần hóa giải? – Cần gì ai nói. Thấy là hiểu ngay. Nàng gật đầu: – Được! Ngươi xem đây! Nàng từ từ thu trường kiếm về, rồi lại đâm theo chiều hướng cũ. Đích xác chiêu đó không làm hại gì chàng được. Nhưng ánh kiếm vừa chớp lên, chàng đột nhiên vừa ngả người vừa vọt xéo về phía sau, ngã ngồi xuống cách đó hai trượng. Vẻ kinh hãi hiện rõ trên gương mặt chàng. Nàng lạnh lùng: – Chiêu đó không cần hóa giải phải không? Tại sao ngươi lại phải tránh đi? Chàng còn chưa hết kinh sợ: – Lợi...lợi hại thật! Bây giờ tại hạ mới thấy rõ sự lợi hại của nó.