watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
03:55:1830/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 51-60 - hết - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 51-60 - hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 20


Hồi 56-1: Càng Già Càng Sống Dai

Hồ Bất Sầu co người lại, hai đầu gối kẹp lấy đầu khoanh mình như con gấu trúc.
Hắn muốn thu nhỏ thân mình, càng nhỏ càng tốt, hoặc giả thu mãi tới biến mất càng hay.
Nhưng lời nói của Vạn Lão phu nhân vang bên tai, như một ma lực. Hắn không muốn nghe, nhưng chẳng biết làm sao chống không nổi ma lực đó, thành ra lại lắng tai nghe tiếp.
Nhưng cho dù hắn không lắng tai nghe, thì những lời nói đó của xoáy mãi bên tai, làm sao đẩy bật ra được.
Vạn Lão phu nhân tiếp lời:
- Chỉ cần ngươi nói thôi, cứ nằm đó mà nói thì... hì hì... không phải chỉ một đùi gà này vào miệng ngươi, còn nửa con nữa, còn thịt nướng, cá tươi hấp, thịt lợn thịt gà thịt bò, thứ gì cũng có. Thật hấp dẫn, tất cả sẽ là của ngươi.
Bà ta lại cười nói không ngừng:
- Tội gì không nói? Tội gì nhịn? Ai cấm ngươi nói mà ngươi không dám nói để phải chịu hành hạ như thế? Người ta sống là phải ăn, có ai sống mà để nhịn không? Có cái ăn mà chịu nhịn thì thật ngốc quá.
Hồ Bất Sầu hận mình quá, hận vì mình cố chống chọi lại mà không nổi.
Hắn không có ai để trút sự uất ức, ngoài bà ra.
Do đó, Vạn lão phu nhân hứng tất cả.
Hắn gào lên:
- Câm! Câm ngay. Ngươi câm miệng lại cho ta.
Vạn Lão phu nhân mỉm cười đắc ý:
- Ngươi xem đây, thịt nướng thật thơm, thơm quá. Ngươi ngửi thử xem. Ngon lắm Hồ Bất Sầu à. Tất cả những món ngon này đều đang chờ ngươi, ngươi cứ nói một tiếng là được ăn ngay, vừa nói vừa ăn cũng được mà, ta không cần ngươi nói hết ngay đâu...
Hồ Bất Sầu quằn quại một lúc nữa, lăn lộn một lúc nữa, rồi hắn hét lên:
- Nói! ...Ta nói!
Vạn Lão phu nhân mừng hết chỗ nói, song còn e dè:
- Ngươi thật bằng lòng nói ư?
Hồ Bất Sầu đấm ngực thình thịch, gật gật đầu như chày giã gạo, ra sức gào lên:
- Ta bằng lòng nói. Đúng thế đấy, ta không còn là con người nữa rồi!....
Bọn cướp biển mang Thủy Thiên Cơ tới tận lái thuyền, nơi đó có một khoảng rộng kín gió.
Chúng cùng cười vang ầm lên. Đứa nào đứa ấy hớn hở. Giọng cười thô kệch, giọng nói thô kệch, và đương nhiên là tục tằn.
Kẻ cướp có tên nào là thanh lịch?
Một hán tử bước ra, hắn có gương mặt rỗ chằng, vành tai trái có móc một chiếc kim hoàn lắc lư theo điệu bộ vung vít của hắn, bên hông lủng lẳng một lưỡi đao cong sáng chóe.
Hắn có dáng ngụy dị hơn tất cả bọn kia.
Giờ hắn bước ra, vừa cười vừa nói:
- Thật không ngờ lão bất tử chết bầm đó, già đến độ cúp mình như tôm, vẫn còn thói phong tình hoa nguyệt. Thấy trai là mê tít đến híp mắt. Lão chẳng thèm đợi đến xong bữa nữa, vội vội vàng vàng đuổi chúng ta ra ngay rồi đóng cửa lại mà hú hí...
Lại một gã khác tiếp lời. Gã này hình vóc to lớn, đầu lại bé nhỏ quá. Người gã lớn như vậy lại mặc một chiếc áo chẽn chẹt ngang cộc tớn, thật khôi hài. Đầu gã đội một chiếc khăn đỏ trông như tiểu ở chùa.
- Nhưng lão bất tử đó thật không có mắt. Mụ ta chọn chi một tên to đầu như thế. Đầu to mà thân lại nhỏ, làm gì mà thoa? mãn được mụ háu đói đấy chứ. Phải đầu nhỏ mình to thì mới có ích trong cái việc đó chứ.
Lại một gã thứ ba tiếp:
- Ngươi thật chẳng biết gì cả. Phàm là còn trẻ, sức lực mới sung, chứ già rồi còn bao nhiêu khí lực đâu. Mụ này cũng tinh khôn lắm, làm việc gì cũng tính toán cả. Thuyền nhỏ sao chịu nổi cơn giông lớn? Mụ cũng phải liệu sức mình mà chọn lựa chứ? Nếu là ngươi chắc ngươi dám cố ăn để cho bung cái bụng lắm.
Tên đầu nhỏ mình to vừa rồi xì một tiếng:
- Có ngươi không biết cái gì. Con người ta càng già càng dẻo càng dai. Đừng tưởng mụ ta gì rồi mà khinh.
Gã kia không chịu thôi:
- Đã thế sao ngươi không nhập cuộc?
Gã đầu nhỏ lại nói:
- Ai gọi đến ta mà ta nhập cuộc chứ.
Gã đảo mắt nhìn Thủy Thiên Cơ một cách trơ tráo, cười dâm đãng mà rằng:
- Huống chi ở đây có sẵn một tiểu mỹ nhân, ta nhập cuộc với tiên nữ không hay hơn là với mụ chồn già bẩn thỉu đó hay sao?
Gã lại nói tiếp:
- Nếu các anh em tốt với ta, xin hãy nhường nàng cho ta. Ta nhận lãnh xung phong, có gì nguy hiểm ta cam chịu.
Gã mặt rỗ bây giờ mới lên tiếng:
- Nguy hiểm gì chứ cái nguy hiểm đó có ai không thích gặp. Thôi đi, phiên đầu nhất định không dành cho ngươi rồi.
Một tên khác nói:
- Không phải hắn, cũng không phải ngươi. Trận đầu để cho ta đi.
Bọn chúng còn đang tranh cãi thì một giọng như lệnh vỡ vang lên:
- Tất cả các ngươi dẹp hết sang một bên cho ta.
Người này mang giày đen, vấn khăn đen, quần đen, ống quần lại quấn bằng bố đen, mặt mũi cũng đen như lọ ghẹ. Con mắt hữu của hắn có gắn một tròng đen thay cho con mắt đã hỏng.
Hắn là Độc Nhãn Long trong hàng hải tặc.
Tuy hắn có một con mắt, nhưng con mắt đó lại sáng dị thường.
Mắt hắn chiếu tới đâu, bọn hải tặc im bặt tới đó. Ánh mắt hắn là một thứ ánh sáng tàn bạo, thích nhìn màu máu.
Một tên vội cười vuốt, nói:
- Long lão ca đã muốn thì bọn tiểu đệ sẽ hai tay dâng lên cho lão ca.
Độc Nhãn Long lạnh lùng:
- Ta chỉ nói các ngươi dẹp qua một bên, ta không nói sẽ giành phần với các ngươi.
Gã kia mừng rỡ:
- Long lão ca thật sự không muốn ạ? Thế thì tiểu đê.....
Độc Nhãn Long quát:
- Đừng léo nhéo nữa. Vào trong mang thức ăn ra đây nhanh lên.
Thức ăn ngon đấy nhé.
Gã kia giật mình lí nhí:
- Nhưng...Nhưng...chúng ta đâu thể cho ả ăn ?
Độc Nhãn Long trừng mắt:
- Ai nói với các ngươi không thể? Hay ngươi tự ý định đoạt?
Gã kia ấp úng:
- Chính...lão...lão...
Độc Nhãn Long giận sôi lên:
- Ngươi nghe mụ ấy, hay nghe ta?
Gã kia xanh mặt, chẳng dám nói thêm. Hắn liếc qua Thủy Thiên Cơ, vẻ tiếc rẻ hiện rõ trong mắt. Thế rồi gã cũng cố một câu chót:
- Nếu cho ả ăn, khi ả khôi phục lại khí lực thì e ả ăn sống chúng ta hết.
Độc Nhãn Long cười lạnh:
- Thật vậy à?
Gã kia lại nói:
- Ả hồi phục sức lực thì chúng ta không ai có thể động tới một sợi lông chân của ả.
Độc Nhãn Long lại cười:
- Chúng ta không động tới nàng. Chúng ta không động tới nàng thì nàng cũng sẽ không ăn sống chúng ta làm gì.
Bọn cướp giật mình.
Thủy Thiên Cơ đã lả người ra rồi.
Từ nãy tới giờ, nàng nằm nghe bọn chúng tuôn ra những lời thô tục, biết là bọn chúng sắp hại tới mình, nhưng cũng chẳng đủ sức làm gì nữa. Nay nàng nghe câu nói này thì cũng hết sức ngạc nhiên.
Nếu nàng mở mắt ra hẳn nàng sẽ thấy thần sắc bọn cướp còn kinh ngạc hơn gấp mười lần. Bọn chúng trong sự kinh ngạc cũng hiện rõ sự thất vọng. Gã đối thoại với Độc Nhãn Long vừa rồi hẳn là tên can đảm nhất trong bọn. Vẫn chưa chịu thôi:
- Nhưng... Long lão cạ.. Thịt đã dâng lên tới miệng, lẽ nào lại chỉ vờn mà không táp.
Độc Nhãn Long lạnh lùng:
- Ngươi muốn chạm tới nàng?
Gã kia cười vuốt:
- Lão ca nên thương xót tất cả anh em. Cả năm nay rồi có ai được lên bờ? Tay không được sờ vào con đàn bà nào, nhịn thèm nhịn khát.
Đã không có mồi thì thôi, nay có rồi sao lại chỉ nhìn mà không được...
Gã còn chưa nói xong đã im bặt. Bàn tay to như cái quạt của Độc Nhãn Long tát qua mặt gã cắt đứt luôn câu nói. Gã này không những ngã nhào mà còn lăn tròn ra xa mấy vòng.
Độc Nhãn Long quắc mắt nhìn bọn còn lại đang co rúm người, trầm giọng:
- Còn đứa nào muốn nói nữa không?
Kẻ cướp chỉ hùng hổ với nạn nhân mà thôi. Trước mặt thủ lĩnh thì chúng là những con cừu non.
Chúng sợ thủ lĩnh còn hơn sợ cha, nhắm mắt mà tuân phục. Phải cũng thế mà trái cũng thế, thủ lĩnh đã nói gì là phải làm ấy, cấm có được cãi. Cho nên, giờ nhìn mặt Độc Nhãn Long còn tên nào dám ho he gì nữa.
Độc Nhãn Long lại quát:
- Bây giờ tên nào đi lấy thức ăn?
Bọn cướp tranh nhau đi lấy, đi để lấy lòng, đi để tránh giáp mặt Độc Nhãn Long trong lúc đang giận dữ, tất cả tranh nhau mà đi, ầm ầm như ong vỡ tổ. Độc Nhãn Long cười ha hả:
- Các ngươi làm ra vẻ tuân phục ta, nhưng các ngươi hiện giờ hết sức bất bình. Các ngươi không phục, ta lại còn không hiểu sao? Các ngươi đang tự hỏi sao Long lão ca vốn chẳng thân thích bằng hữu của nàng, sao lại đứng ra giúp nàng, phải không?
Bọn cướp thấy thủ lĩnh đã dịu lại, nhưng vẫn không hết sợ,đồng loạt la lên:
- Không! Không phải như thế đâu lão ca. Làm gì bọn tiểu đệ dám nghĩ quấy cho lão ca.
Độc Nhãn Long lại đột nhiên thét lên:
- Ta hỏi phải hay không phải?
Bọn cướp thấy thế thì hoảng hồn, cúi đầu đáp mau:
- Phải, phải, Long lão ca nói rất phải.
Độc Nhãn Long cười lạnh lùng:
- Nếu các ngươi cho là phải, nếu các ngươi cho là ta gánh vác chuyện không liên quan tới mình, làm khổ anh em, thế là các ngươi lầm rồi.
Bọn cướp cúi đầu, không tên nào dám ngẩng đầu lên nhìn. Độc Nhãn Long nói tiếp:
- Nếu ta muốn tha cho nàng, thì cũng là vì anh em cả. Ta có cái đạo lý của ta.
Hắn hừ một tiếng, thay vì giải thích cái đạo lý của hắn cho tất cả thì hắn lại nói:
- Các ngươi nghĩ mụ già kia đáng để cho chúng ta hận chăng?
Lần này thì chúng đáp thành thật, tất cả đồng nói:
- Đáng hận.
Độc Nhãn Long tiếp:
- Nếu chúng ta cam tâm suốt đời khuất phục mụ già đó, phụng dưỡng mụ hơn mẹ, lại đưa mụ về đất liền an toàn, thử hỏi chúng ta có còn mặt mũi nào nhìn lại thủ lĩnh của chúng ta? Thủ lĩnh có không trách cứ, chúng ta có còn mặt mũi nào nhìn người đời? Cái tin bọn cướp biển ta khiếp nhược chịu quy phục một bà lão truyền rộng ra trên giang hồ thì làm sao chúng ta còn dám nhìn đồng đạo võ lâm nữa? Các ngươi còn muốn khiếp nhược phục vụ mụ già đó?
Câu nói của y đánh trúng tâm lý của bọn cướp, tất cả đều lộ vẻ căm hờn, nghiến răng ken két mắng lên; - Lão bất tử chết bầm, mụ già đáng chết.
Độc Nhãn Long lại cười:
- Các ngươi ở đây chửi rủa có khiến mụ chết chăng? Các ngươi mắng ở đây, có ai dám mắng chửi trước mặt mụ không? Ngoài cách ở đây mà chửi rủa, các ngươi còn làm được những gì?
Tất cả nhìn nhau không nói. Một gã thở dài:
- Chúng ta đánh không lại mụ, cho dù có mắng cũng không lanh miệng bằng mụ. Thế thì phải làm sao?
Độc Nhãn Long nói:
- Chúng ta không đánh thắng mụ thì chúng ta nhờ người trợ giúp.
Bọn cướp biển đưa tay gãi đầu:
- Chúng ta có thể nhờ ai được đây? Tìm đâu?
Độc Nhãn Long nhìn Thủy Thiên Cơ dằn giọng:
- Chính là vị cô nương này.
Bọn cướp rập nhau kêu:
- Nàng? Chúng ta nhờ tới nàng ư?
Độc Nhãn Long cười lạnh:
- Các ngươi đúng là một lũ ngốc. Các ngươi cũng chưa tới mức mù mà, không thấy mụ quái vật sợ nàng như sợ cọp hay sao? Ta nghĩ lúc đó nếu không phải vị cô nương này đã mất hết khí lực thì chắc mụ ta đã quỳ ngay dưới chân nàng mà van xin tha mạng rồi.
Bọn cướp suy nghĩ một lúc rồi hân hoan reo lên:
- Phải rồi. Đúng rồi. Chính xác là thế. Cũng nhờ Long lão ca. Lão ca thật sáng suốt, không có Long lão ca thì bọn tiểu đệ làm sao biết được.
Độc Nhãn Long quát:
- Còn ở đó mà bốc thơm ta. Còn không mau mang thức ăn tới cho vị cô nương này.
Ăn. Thủy Thiên Cơ bắt đầu ăn. Từ những đồ ăn nhẹ trước. Như một cánh hoa khô héo ban ngày khi đêm xuống, dung nhan nàng tươi lại. Ánh mắt sáng linh hoạt. Dần dần, nàng lấy lại sức lực, nàng có thể tự ngồi lên được. Nàng đưa mắt nhìn bọn cướp, bọn chúng cũng đang chờ nàng hồi sinh. Nàng điềm nhiên cười, nói:
- Đa tạ các ngươi.
Nàng không dùng hai tiếng “các hạ” vì nàng nghĩ dùng hai tiếng đó là coi bọn cướp ngang hàng với mình, là tự tôn chúng lên, tự hạ mình xuống.
Nàng không muốn thấp hơn chúng.
Nàng tỏ ra bất cần. Chúng đang cần nàng. Chúng cần nàng thì chúng phải phục vụ nàng, lấy lòng nàng.
Nàng không cười bọn chúng còn không cảm thấy gì. Nàng cười lên, chúng ngỡ ngàng. Chưa bao giờ bọn chúng thấy một nụ cười quyến rũ như thế.
Thủy Thiên Cơ tuổi trẻ song thủ đoạn có thừa, làm gì không rõ cảm giác của bọn chúng trong lúc này. Nàng lại làm cho nụ cười thêm dịu, giọng nói thêm ngọt, như chim oanh chào buổi sáng mùa xuân:
- Ta đã chuẩn bị chết, ta bằng lòng nhận cái chết. Vậy mà các ngươi lại cứu ta. Các ngươi cứu ta thì đương nhiên ta phải sống. Ta cũng không thích sống lại cho lắm, nhưng dù sao các ngươi cũng đã có hảo ý với ta. Cái hảo ý đó ta làm sao để báo đáp cho các ngươi đây?
Bỗng nhiên nàng đứng lên, đi một vòng, dừng chân trước mỗi người, đưa tay ngọc vuốt nhẹ lên mặt chúng, dịu dàng âu yếm mơn man...
Bọn cướp biển hồn xiêu phách tán. Chúng biến thành những bức tượng gỗ.
Lúc đó có khi có dao rạch vào da thịt chúng tới tận xương chúng cũng không hay. Chúng đang chìm trong ánh mắt mỹ nhân mất rồi.
Chúng bị nàng hớp hồn phách, chẳng tên nào cử động hay nói được tiếng nào.
Trừ Độc Nhãn Long. Hắn còn giữ tinh thần phần nào.
Hắn ấp úng nói không thành tiếng:
- Cô nương... cô... tại hạ...
Đứng trước Thủy Thiên Cơ, hắn mất hết cái oai phong của kẻ từng tung hoành hồ hải. Nói hồ hải cho Độc Nhãn Long mới chính xác, vì hắn vốn là cướp biển, địa bàn chính là trên biển.
Khác với bọn giang hồ, tuy nói giang hồ nhưng hầu như hoạt động trên cạn, mấy khi qua hồ vượt sông.
Hắn từng ngang dọc hồ hải bao nhiêu năm, tới giờ trước mặt Thủy Thiên Cơ thì hắn chẳng khác con rồng cụp đuôi xếp vây chờ tiên nữ sai khiến vậy.
Thủy Thiên Cơ cười duyên, nói:
- Các ngươi cứu ta nhằm mục đích gì ta hiểu cả. Các ngươi cứ mặc ta hành động, ta bảo đảm sẽ khiến cho các ngươi được toại nguyện.
Độc Nhãn Long chớp mắt:
- Cái lão yêu bà đó...
Thủy Thiên Cơ lại nhẹ cười:
- Mụ ta đâu có cánh mà ngươi lo mụ ta có thể trốn thoát?
Nàng dịu dàng quá, nhẹ nhàng ôn nhu. Có gì ở nàng khiến cho người ta sợ đâu?
Độc Nhãn Long lấy can đảm hỏi:
- Nhưng... hiền dịu như cô nương... làm thế nào có thể hạ thủ giết người được. Thực ra cô nương...cô nương đã từng giết người chưa?
Thủy Thiên Cơ nói:
- Ta chưa từng giết một người.
Độc Nhãn Long nghe nói thở dài:
- Nếu vậy, ta chỉ e...
Thủy Thiên Cơ chặn lời y:
- Ta nói chưa từng giết một người, tức là giết một người một lần, chứ không phải là chưa từng giết người. Mỗi lần ta ra tay thường phải giết hàng mấy chục mấy trăm người. Tính ra số người mất mạng dưới tay ta cũng lên tới gần năm ngàn người rồi.
Độc Nhãn Long giương mắt nhìn nàng. Bọn cướp biển sau phút giây choáng váng cũng trong mắt nhìn nàng.
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên vươn tay, duỗi chân. Nàng ngồi xuống.
Rồi nàng vặn lưng, ưỡn ngực, nằm xuống sàn.
Nói tới việc giết người tới hàng ngàn, nàng vẫn không tỏ vẻ gì hối hận. Nàng nói chuyện giết người như người ta nói chuyện giết gà mổ heo vậy.
Giết người với nàng bình thường như người ta ăn cơm ngày hai bữa, như trò chơi giải sầu.
Bọn cướp biển hãi hùng.
Nàng đúng là một ác la sát. Chúng bắt đầu thấy sợ.
Nàng đã hứa giết yêu bà kia cho chúng, nhưng liệu thế có lợi hay có hại. Hay lại là đuổi cáo cửa trước rước beo cửa sau? Lấy ác đổi lấy cái ác độc hơn thì có gì hay đâu?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com