watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
17:21:2131/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50 - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 20


Hòi 45-2

Ngoài ra, có đủ mặt những người do Phương Bửu Ngọc, Vạn lão phu nhân nêu ra như Kỳ Môn Triệu Kiếm Minh, gương mặt vàng, ăn nói ngang ngang ngạnh ngạnh, Nam Xương Cao Quan Anh thì có gương mặt non choẹt, tuy niên kỷ khá cao.
Trội hơn hết trong bọn là Lữ Vân, ngoại hiệu Bửu Ma Thần Thương tay hảo hán thượng đẳng vùng Tam Tương.
Phương Bửu Ngọc nhận ra, chỉ vắng mặt một người, và ngườu vắng mặt là Ngư Truyên Giáp.
Ngồi đó, Lữ Vân hơi đỏ mặt.
Bên cạnh hắn, có một thiếu nữ nhan sắc tuyệt vời, lại thêm điệu bộ tập rành cho nghề nghiệp, hấp dẫn phi thường.
Hắn đỏ mặt nhưng hắn bất động, hắn không dám mò tay vào người thiếu nữ, mặc dù những đồng hành ai ai cũng vào việc từ lâu.
Thiếu nữ cố bám rịn lấy tay hắn, điểm nụ cười duyên thốt:
- Lữ công tử ơi! Mình đi thôi, mình ở đây, người ta cười mãi thẹn chết đấy!
Đi tất nhiên là vào chỗ kín, một gian phòng nào đó được trang trí cho cái nghiệp này.
Lữ Vân như bị đóng đinh tại chỗ, không đứng lên.
Bên kia, Hùng Hồ dùng hai bàn tay to như chiếc quạt bồ bóp bóp hông hai thiếu nữ, tưởng chừng như chiếc hông của hai nàng phải đứt ra, phải nát bấy.
Hai thiếu nữ uốn éo mình, có lẽ là quá đau nên hai nàng nhăn mặt mím môi, tuy nhiên, nới mép có gắn một nụ cười, loại nụ cười chiêu đãi.
Hai nàng mượn cái cớ mắng yêu để mắng khéo một tay chơi ác.
Hùng Hồ cười giòn:
- Lữ lão đệ Ơi! Đi đi chứ! Người ta mời vào động thiên thai sao chẳng chịu đi! Lão đệ sợ vào đó rồi người ta làm thịt à? Ha... ha... ha...
ha...! Chẳng sao đâu! Người ta nuốt không trôi đâu, nuốt vào rồi thì cũng phải nhả ra như thường! Đi đi! Đừng sợ!
Thiếu nữ đó vừa cười tủm tỉm vừa nói:
- Quỷ ơi là quỷ, ăn nói không ngượng mồm à? Nào ai nuốt? Nào ai ăn! Dơ ơi là dơ!
Đơn Nghị Thành bật cười ha hả:
- Hùng đại ca nói sự thật mà cô nương không có gan tiếp nhận một sự thật?
Trong cuộc vui, một người xướng bao nhiêu người phụ hoa. liền, tiếng cười tiếng nói vang lên ồn ào như chợ vỡ.
Đang lúc náo nhiệt đó, một người từ phía hậu, vén rèm bước ra.
Một người trong cuộc trông thấy, ngưng ngay cười nói, trố mắt.
Một người ngưng, nhiều người ngưng, tất cả đều ngưng.
Cuộc nhiệt náo bỗng chốc tắt lịm. Bao nhiêu vòng tay đều lỏng ra, nam theo nam, nữ theo nữ, nam nữ cùng xê dịch ra xa nhau hơn.
Mọi cặp mắt đều đổ dồn về người mới xuất hiện. Mọi gương mặt đều biến sắc, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc lâu hoặc mau.
Đa Tý Hùng Hùng Hồ giương tròn đôi mắt, muốn quát lớn nhưng âm thanh quát ra không đủ độ cao như ý muốn:
- Ngươi...
Đơn Nghị Thành đổ mồ hôi, hạt to bằng hạt đậu, từ chiếc đầu quá nhỏ rơi xuống như mưa tuyết, tiếp nối câu nói của Hùng Hồ bỏ nửa chừng:
-... làm sao...
Rồi Tôn Ngư Long lại lên tiếng:
-... lại đến đây...?
Một câu nói gồm sáu tiếng.
- Ngươi làm sao lại đến đây?
Câu nói quá ngắn ngủi như thế, vậy mà phải có đến ba người mới nói tròn. Phải đến ba người, người nào cũng mất cả tự nhiên, người nào cũng mất cả lực khí.
Người đó là Phương Bửu Ngọc.
Chàng cười nhẹ hỏi lại:
- Cách biệt nhau đã lâu, các vị được bình an từ ngày đó chứ?
Đơn Nghị Thành phải lấy hết can đảm, đưa tay lên lau mồ hôi, ấp úng:
- Bình... bình an!
Tôn Ngọc Long miễn cưỡng phụ hoạ:
- Rất bình an...
Hùng Hồ cố gắng kết thúc:
- Không một điểm nhỏ bất bình an!
Bửu Ma Thần Thương Lữ Vân xô thiếu nữ qua một bên, chạy đến bên cạnh Phương Bửu Ngọc, thoáng đỏ mặt:
- Phương đại hiệp mạnh giỏi đấy chứ?
Vương Đại Nương mỉm cười tiếp nối:
- Tại đại hội Thái Sơn, tài nghệ áp đảo quần hùng, một nhát kiếm đưa đến tiếng danh đầy động khắp Cửu Châu! Phương đại hiệp tự nhiên phải được bình an chứ, cần chi phải hỏi? Rất bình an, tuyệt đối bình an!
Bà dừng lại một chút rồi tiếp:
- Thì ra, các vị quen nhau cả! Chính điều đó mới là điều tốt nhất!
Bà đảo mắt nhìn quanh các thiếu nữ gắt:
- Bay đâu! Đứng đó mà trợn trừng cho vọt tròng mắt đấy à? Ta hỏi các ngươi, Phương đại hiệp sẽ ngồi đâu?
Phương Bửu Ngọc khoát tay:
- Không đại nương ạ...
Chàng đảo mắt nhìn qua tất cả, sau cùng ánh mắt ngừng nơi Lữ Vân, thốt:
- Tại hạ muốn đàm đạo mấy câu với Lữ huynh, chẳng hay...
Lữ Vân thốt:
- Phương đại hiệp cứ phân tỏ!
Cả hai cùng bước ra ngoài, trước cái nhìn hiếu kỳ của mọi người.
Có kẻ muốn nói gì đó song chẳng làm sao phát âm ra được. Lời nói vừa vượt qua khỏi yết hầu liền trở xuống họng, vĩnh viễn không làm sao lộn trở lên.
Ánh mắt của họ chớp mãi chứng tỏ mỗi người cũng có mấy ý niệm trong đầu.

oOo

Phương Bửu Ngọc cùng Lữ Vân, người trước, người sau đi thẳng đến một cụm hoa.
Lúc đó, sao đã thưa dần.
Không bao lâu nữa, vầng thái dương sẽ trở về cùng vạn vật. Thời gian này là thời gian hoa nở, hương hoa ngào ngạt.
Phương Bửu Ngọc dừng chân, quay mình lại, điểm một nụ cười:
- Lữ huynh...
Lữ Vân chặn lời:
- Có phải Phương đại hiệp muốn hỏi gần đây tại hạ Ở địa phương nào?
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Giả như Lữ huynh không tiện nói thì thôi vậy!
Lữ Vân thở dài:
- Nói thật với Phương đại hiệp, sau ngày chúng ta gặp nhau, tại hạ tiếp được một phong thơ, tại hạ liền giả theo sự chỉ dẫn trong thơ, đến cuối cùng rồi tại hạ bị quản thúc!
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Quản thúc?
Lữ Vân lại thở dài:
- Bọn tại hạ tám người cùng bị giam lỏng trong một nhà lao tối tăm, chẳng hề có ánh mặt trời chiếu đến, cả tám người cùng hiệp sức hiệp trí, làm mọi cách để thoát khỏi nhà lao song không thể thoát đi được!
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Tám vị đều là bậc anh hùng, hiệp sức lại thì lực lượng đó nào phải tầm thường, tại sao...?
Lữ Vân cười khổ:
- Ai bị giam cầm, tình cảnh như thế nào, tại hạ không rõ, riêng về bọn tại hạ thì...
Hắn thở dài mấy lượt nữa rồi tiếp:
- Tiếp được phong thơ, tại hạ đến ngay nơi ước hẹn. Đến nơi đó rồi, tại hạ thấy...
Phương Bửu Ngọc chặn lời:
- Thấy Hỏa Ma Thần?
Lữ Vân lắc đầu:
- Chẳng phải lão! Mà là một con người tàn phế, hoàn toàn xa lạ đối với tại hạ. Người đó không cử động được, song gặp hắn rồi, tại hạ mê man liền. Khi tỉnh lại mới hay là mình đã nằm trong nhà lao.
Phương Bửu Ngọc chú ý:
- Một người tàn phế? Một lão nhân? Lão nhân đó là ai chứ? Còn các vị kia, có tao ngộ như Lữ huynh không?
Lữ Vân gật đầu:
- Đại khái là vậy!
Phương Bửu Ngọc suy tư một chút:
- Phong thơ đó như thế nào mà tất cả đều tin tưởng cưc độ vậy chứ?
Bỗng chàng nhận ra vẻ hổ thẹn trên gương mặt của Lữ Vân.
Hắn cúi đầu lẩm nhẩm:
- Phong thơ đó... phong thơ đó...
Hắn khó nói vô cùng. Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Dù phong thơ đó như thế nào cũng chẳng quan hệ lắm, Lữ huynh bỏ qua đi!
Lữ Vân ngẩng đầu lên:
- Phương đại hiệp thông cảm như vậy, tại hạ hết sức cảm kích, nhưng...
Bỗng hắn lắc đầu, cao giọng tiếp:
- Tại hạ phải nói, nếu không nói thì chẳng xứng với lòng tốt của đại hiệp. Lúc thiếu thời, tại hạ có làm một việc, nếu bằng hữu biết được việc đó, chắc chắn là tại hạ phải ẩn náu rừng sâu, núi cao, chẳng dám nhìn mặt ai nữa. Phong thơ đề cập đến việc đó, và dọa nếu tại hạ từ chối đến chỗ hẹn, lập tức việc kia sẽ được công bố trên giang hồ...
Phương Bửu Ngọc chú ý:
- Lữ huynh bị bức như thế! Tưởng Hùng huynh và các vị kia chắc cũng bị bức vì một sự việc nào đó! Không ngờ đối phương lợi hại quá chừng, biết đến cả việc tư riêng của tám vị!
Lữ Vân trầm ngâm một chút:
- Về việc riêng tư, tại hạ chẳng có nhiều, thế mà vị đó...
Hắn không nói tiếp nhưng cái ý đã rõ lắm rồi, việc riêng tư của hắn không nhiều, thế mà người đó còn biết được, huống chi bọn Hùng Hồ có lắm việc riêng tư, đương nhiên người đó phải hiểu, hiểu việc của người có nhiều là việc rất dễõ còn hiểu việc của người ít việc đương nhiên là một sự lạ.
Bởi người ít việc bao giờ cũng giữ bí mật, thế mà việc bí mật được giữ gìn như vậy vẫn bị người ngoài phát giác, kể ra vẫn phải kinh ngạc.
Phương Bửu Ngọc hiểu được cái ý của Lữ Vân, nhếch miệng cười khổ:
- Lữ huynh nghĩ đúng!
Sau một lúc lâu, chàng chợt hỏi:
- Lão nhân tàn phế đó có hình dáng như thế nào?
Lữ Vân hồi ức lại sự tình một phút:
- Tại hạ được thấy lão ta vào một buổi tối, hoàng hôn, dưới ánh đèn mờ. Lão ta như một cái xác chết, mặt mày được bao bọc trong một bao trắng, nơi nào có lột phần da trên cơ thể người, nơi đó có dấu vết quái dị, chừng như bị lửa đốt cháy, nhìn thoáng qua, ai ai cũng phải hãi hùng và chẳng còn ai dám nhìn lại một lần thứ hai nữa!
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc, đoạn kêu lên:
- Đúng rồi! Chính là con người ấy!
Lữ Vân trố mặt:
- Phương đại hiệp nhận ra y?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Có thể là lão ta là vị minh chủ võ lâm ngày trước, có thể lão ta là chủ nhân Thanh Mộc Cung, những vết sẹo của lão ta có thể là do Bạch Thủy nương gây nên. Mộc lang quân vì muốn cứu cho phụ thân mà phải bôn tẩu xuôi ngược giang hồ, tìm diệu dược, nhờ vậy mà lão duy trì gượng gạo đến ngày nay, nhưng thương thế của lão vẫn chưa lành lặn hẳn.
Lữ Vân kinh hãi kêu lên:
- Thủ đoạn của Bạch Thủy nương tàn độc như thế à?
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Nói về thủ đoạn tàn độc, thì trên thế gian này, bà ta là vô địch!
Liên tưởng đến việc mình phải đến lãnh giáo nơi con người tàn độc đó, Phương Bửu Ngọc cảm thấy lạnh rợn khắp mình, tuy nhiên chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, rồi chàng hỏi:
- Còn Ngư Truyền Giáp đại hiệp? Sao chẳng thấy cùng đi với các vị đến đây?
Lữ Vân đáp:
- Ngư huynh nhất định về quê, còn tại hạ thì, bổn ý cũng muốn trở lại nhà, song ý chí không được kiên cường, bị họ lôi cuốn đến đây.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Đang trong lứa tuổi thanh niên, có ai tránh khỏi cái hấp dẫn của nếp phong lưu, gặp đâu vui thì vui, nghe đâu có nhiệt náo thì tìm đến, lẽ thường mà, Lữ huynh! Bất quá, nếu chỉ vì cái việc mua vui trong chốc lát, Lữ huynh phải đánh đổi bốn mươi tám đường thương liên hoàn thì đáng tiếc thật, thật là một cuộc đổi chác quá đáng!
Lữ Vân thở dài:
- Về việc đó, làm sao tại hạ chẳng biết? Song tại hạ bị bằng hữu bức bách phải đáp ứng, đã đáp ứng rồi chẳng lẽ thất tín? Huống chi đối với một nữ nhân, mình càng không nên thất tín!
Đoạn hắn cười lên mấy tiếng, tiếp:
- May là thương pháp của tại hạ có rất nhiều bí ẩn, tuy nó không huyền diệu bằng kiếm pháp của đại hiệp, song bất cứ ai muốn tập luyện nó, đừng tưởng là một sớm một chiều là thành công nổi!
Chàng đành cười khổ thốt:
- Nếu thế thì hãy biết là thế! Tại hạ chỉ mong Lữ huynh...
Bỗng có người cao giọng thốt:
- Hai vị đã nói xong việc riêng tư chưa?
Người đó chính là Đa Tý Hùng Hùng Hồ, hắn vừa nói vừa bước tới.
Lữ Vân nhìn Phương Bửu Ngọc gấp giọng:
- Phương đại hiệp có điều chi cần phân phó tại hạ?
Phương Bửu Ngọc suy nghĩ một giây lát lâu:
- Không!
Hùng Hồ đã đến nơi.
Có mặt kẻ thứ ba, làm sao Phương Bửu Ngọc dám nói chi?
Hùng Hồ cười nói:
- Tại hạ có mấy câu muốn nói với Phương đại hiệp, nói cho vui vậy thôi!
Lữ Vân chụp dịp liền:
- Nếu vậy thì tại hạ xin cáo từ!
Hắn đi gấp, chẩng hiểu tại sao hắn hấp tấp vội vàng ly khai Phương Bửu Ngọc.
Phương Bửu Ngọc cười một tiếng, lại thở dài một tiếng:
- Xem ra Lữ huynh hơi hăng rồi đấy!
Hùng Hồ mỉm cười:
- Tại hạ không thấy mặt trời suốt một khoảng thời gian dài, đương nhiên phải háo hức, Lữ huynh đệ củng thế mà đại hiệp. Huống chi, lai ở trong lứa tuổi khí huyết phương cương, con tim còn tràn ắp nhựa sống, dày sinh lực của xuân thì. Đừng nói chi hăng say, chúng ta có thể bảo là sự ham muốn có thể làm điên người được lắm. Ai nói không muốn, chính người đó lại muốn mạnh, muốn gấp hơn ai cả.
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:
- Hùng huynh có điều chi chỉ giáo?
Hùng Hồ đáp:
- Lãnh giáo thì phải hơn! Tại hạ có mấy điều khó hiểu quá!
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Việc khó, Hùng huynh không hiểu nổi thì làm sao tại hạ hiểu nổi?
Hùng Hồ hỏi:
- Hỏa Ma Thần hao phí bao nhiêu tâm lực, lừa bọn tại hạ, quản thúc một thời gian dài, tại sao lại phóng thích tất cả? Chẳng lẽ lão ấy điên đến dộ làm cái việc hại người mà chẳng có lợi cho mình? Tại sao lão tự chuốc cái nhọc mà chẳng hưởng gì cả?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Việc ấy... thì tại hạ có thể hiểu!
Hùng Hồ gật đầu:
- Biết như vậy nên tại hạ mới thỉnh giáo Phương đại hiệp.
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Lúc đó, Hỏa Ma Thần muốn tại hạ phải mang oan uổng, không còn ai biện bạch cho tại hạ. Lão ta muốn giang hồ xem tại hạ như một tên lừa gạt man trá, các vị đều là những người từng giao du với tại hạ, các vị sẽ là nhân chứng giúp tại hạ giải tỏa niềm oan, do đó, lão ta lừa các vị biệt lập hẳn một nơi. Rồi ngày nay, niềm oan uổng của tại hạ đã được biện bạch, lão ta còn muốn giữ các vị lâu nữa làm gì? Tự nhiên, lão phải phóng thích các vị.
Hùng Hồ mỉm cười:
- Tuy nhiên, tại hạ cũng phải nhìn nhận lão ấy còn nhân tánh, cho nên, thay vì giết bọn tại hạ, lão lại phóng thích.
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Chính thế đó, Hùng huynh! Làm công việc có hại cho người mà không có lợi cho mình, chẳng khi nào chịu làm! Giết các vị, lão có lợi gì đâu? Trái lại, phóng thích các vị, chẳng những lão giải tỏa được mối thù, bởi dù sao các vị cũng hận lão, mà biết đâu sau khi được tự do, các vị lại không cảm kích lão?
Hùng Hồ thốt:
- Nếu lão ta nghĩ là bọn này cảm kích thì thật là lão ta nuôi mộng. Lão phóng thích bọn tại hạ chỉ vì lão tưởng là trong bọn tại hạ có người chưa khâm phục Phương đại hiệp, biết đâu sau khi được tự do, những người đó sẽ tìm gặp đại hiệp mà gây lụy phiền? Và nếu đúng như vậy, thì lão ta khoan khoái biết bao?
Phương Bửu Ngọc cau mày cười nhẹ:
- Có việc như vậy sao ?
Hùng Hồ gật đầu:
- Có thể lắm chứ? Tại hạ biết có hai kẻ, chẳng xem trời cao, chẳng nhìn đất rộng, hai kẻ đó cho rằng đại hiệp may mắn mới thắng chúng, bởi cho như vậy, chúng phải tìm đại hiệp để tái đấu.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Đa tạ Hùng huynh chỉ điểm!
Hùng Hồ chận lời:
- Đại hiệp không nên tạ Ơn tại hạ. Chỉ vì tại hạ không thích hai tiểu tử đó, do chỗ không thích, tại hạ ghét luôn hành vi thái độ của chúng, tự nhiên tại hạ phải đem thái độ nói cho đại hiệp biết. Có điều, xin đại hiệp hiểu cho là tại hạ nói đúng sự thật.
Phương Bửu Ngọc cười ròn:
- Hùng huynh có tánh hào hiệp như vậy, đáng phục lắm!
Hùng Hồ tiếp:
- Cái tâm của hai kẻ đó không tốt, nhưng cái tài của hai kẻ đó phải kể có hạng lắm. Bị quản thúc chung với bọn tại hạ nhưng chúng lại biệt lập ở một góc nhà, ngày đêm thì thầm to nhỏ với nhau, thỉnh thoảng lại cười lên khúc khích. Tuy chúng to nhỏ với nhau, song ở một nơi quá nhỏ, dù chúng không muốn cho ai nghe, mình cũng nghe như thường, dù mình không muốn nghe thì cũng nghe như thường. Và tại hạ đã nghe chúng nói những gì với nhau.
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Họ nói gì với nhau?
Hùng Hồ tiếp:
- Gian manh gặp gian manh, chúng đồng ý đồng tình với nhau cực độ. Chúng nghiên cứu vũ công, tìm những sơ hở của đại hiệp, chuẩn bị một ngày nào thuận tiện sẽ đối phó với đại hiệp.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Con nhà võ, nghiên cứu võ học là điều đáng mừng, đồng tâm đồng lực mà làm việc, ta thiết tường họ đáng khen lắm chứ? Miễn sao họ vì vũ học chứ đùng vì một chút bạc vàng thì thôi!
Hùng Hồ hừ một tiếng:
- Nhưng con người đó khi nào lại chẳng nghĩ đến lợi lộc? Phương đại hiệp dường tin tưởng họ là chính nhân quân tử mà lầm! Đành rằng đại hiệp không sợ, nhưng đề phòng trước vẫn tốt hơn!
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Đa tạ Hùng huynh chỉ điểm!
Hùng Hồ tiếp:
- Tại hạ chưa kịp cho đại hiệp biết chúng là ai. Chúng...
Phương Bửu Ngọc chận lại:
- Hùng huynh không nói, tại hạ cũng hiểu rồi!
Hùng Hồ trố mắt:
- Phương đại hiệp nói cho nghe?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Ma Thành Tôn Ngọc Long và Cửu Giang Đơn Nghị Thành!
Hùng Hồ vỗ tay:
- Đúng vậy! Chính cái bọn khốn nạn đó!
Y dừng lại một chút rồi tiếp:
- Thật ra, chúng cũng có tài, trên đời này hiếm có người thủ thắng nổi trước chúng. Cũng nhờ chúng có bản lĩnh khá cao nên mới tồn tại đến ngày nay, nếu không thì hẳn chúng đã ra ma từ lâu.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Tuyệt chiêu bí học của họ, tại hạ đã lãnh giáo qua rồi! Luận về chiêu thức tàn độc, tại hạ công nhận cái chiêu Ngô Cương Khảm Quế của Tôn Ngọc Long cũng huyền diệu lắm!
Hùng Hồ lại hừ một tiếng:
- Tôn Ngọc Long đã sử dụng chiêu Ngô Cương Khảm Quế tàn sát biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt. Trên giang hồ, thiên hạ truyền thuyết hai câu, tưởng đại hiệp cũng biềt chứ?


HOMECHAT
1 | 1 | 77
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com