watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:17:4429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 20



Hồi 45: Danh Tài Và Mỹ Sắc

Vạn lão phu nhân tiếp:
- Tưởng đâu họ sẽ làm gì, nào ngờ họ chỉ âm thầm theo dõi ngươi. Họ theo dõi ngươi, già theo dõi họ.
Dọc đường, giả như có một người nào trò chuyện với ngươi, là họ tìm cách ngăn chặn người đó, cật vấn đủ điều.
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Thì ra là họ! Thảo nào mà kiếm pháp chẳng lợi hại phi thường...!
Thảo nào mà họ chẳng Phân Cân Thốt Cốt...! Đáng lý thì tại hạ phải nghĩ ngay đến họ!
Vạn lão phu nhân lại tiếp:
- Già hết sức kỳ quái, chẳng hiểu sao cái bọn già đợi chết đó lại hành động như vậy. Mãi đến sau này, già mới thức ngộ ra chân lý sự tình. Thì ra, họ sợ chuyến đi này có điều chi sơ thất, mà ngươi là người duy nhất sẽ đối phó với Bạch Y Kiếm Khách trong một ngày gần đây, họ không muốn cho ngươi gặp hiểm nguy trước khi hội ngộ với người áo trắng. Do đó, họ muốn đến Bạch Thủy Cung trước ngươi. Thật ra, cái bọn phế vật đó dù cho có đến Bạch Thủy Cung đông hơn nữa cũng chẳng làm được gì, và chung quy chỉ để giao nạp sinh mạng cho người trong cung thôi.
Phương Bửu Ngọc trầm buồn ra mặt:
- Các vị tiền bối đó, đối với tại hạ hết lòng thương mến ủng hộ chu đáo, họ xứng đáng nêu gương nghĩa khí trên giang hồ, hàng hậu sanh như tại hạ còn lâu mới so bì với họ kịp!
Vạn lão phu nhân cười nhạt:
- Đường đường là những bận tông chủ môn phái, lại có những hành động lén lút mờ ám, nhất là cái lão Thiết Nhiệm, lòng đạo tặc của thuở thiếu thời vẫn không cải, họ có gì xứng đáng nêu gương chứ?
Phương Bửu Ngọc sợ bà ta nói mãi rồi lại nói những lời khó nghe, nên chận lại:
- Sau đó sự tình như thế nào hở bà?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Theo họ đến đây, già chứng kiến họ hành động, họ xuất thủ trước khi ngươi đến, rồi họ đi, già bắt buộc phải chờ ngươi, để chỉ điểm cho ngươi hiểu.
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Thế ra bà... bà...
Vạn lão phu nhân lạnh lùng:
- Ngươi là một đại ngốc tử nên mới tưởng già ngăn trở ngươi đến Bạch Thủy cung. Ngươi lầm to! Già chỉ sợ ngươi không đến được Bạch Thủy cung thôi!
Bà dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng, muốn chỉ điểm ngươi, già phải qua bao nhiêu lụy phiền, đã thế, chưa chắc ngươi đã tin già! Trong khi già do dự, may thay lại gặp con quái vật Lý Danh Sanh.
Lý Danh Sanh mỉm cười:
- Bà ấy nói đúng sự thật, Phương thiếu hiệp ạ! Bà bức hiếp tại hạ phải đến tố cáo mọi việc với thiếu hiệp, chỉ cho thiếu hiệp phải đến nơi nào, nhưng bà ta không biết được tại hạ đã nói chi với thiếu hiệp, dù tại hạ có lừa thiếu hiệp, chẳng qua cũng do hảo ý mà thôi!
Vạn lão phu nhân cười lạnh:
- Ngươi khác! Già khác! Già chẳng có môt chút hảo ý nào cả! Già biết là đến Bạch Thủy cung, ngốc tử coi như đi vào cõi chết, do đó, già muốn ngốc tử đi, chớ già ngăn cản làm gì?
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Những sự kỳ hoặc ở đời, chẳng ai biết sao mà nói! Một số người ngăn chặn, trong khi một số khác khuyến khích! Lạ thay, những người đó lại có liên quan ít nhiều với nhau!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Còn môt việc này nữa ta muốn nói luôn cho ngươi biết. Thủy nương nương đã đoán định thế nào ngươi cũng đến Bạch Thủy cung, người sẵn sàng nghinh đón ngươi, người chò đợi ngươi từ lâu lắm rồi!
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Tốt!....Tốt!....
Chàng như ngây ngất trước những sự việc dập dồn, tất cả diễn tiến vừa qua đều ngoài ý tưởng của chàng.
Thực tình, nằm mộng chàng cũng không nghĩ nổi là có những sự việc như vậy.
Tiểu công chúa đột nhiên cười lạnh:
- Phương Bửu Ngọc, cho ngươi biết, dù ngươi không làm ra vẻ ngu ngốc, song ngươi cũng chẳng có vẻ gì thông minh cả. Trên thế gian này, có biết bao nhiêu sự việc, ngươi có nghĩ tài ba cũng chẳng làm sao đoán ra nổi!
Nàng dừng lại một chút, đằng hắng, lấy giọng cao, dõng dạc tiếp:
- Bởi, ngươi chẳng phải là thánh, ngươi cũng chẳng phải là thần!
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Đúng đó cô nương! Trí tuệ của mỗi người, dù trí tuệ đó có sáng suốt đến đâu thì cũng có giới hạn!
Bỗng, có tiếng thốt bên ngoài vào, dịu dàng trầm ấm:
- Có khách! Khách đến!
Bây giờ, Phương Bửu Ngọc không còn lầm nữa, chính con chim anh vũ báo động.
Nó báo động từ xa, nó vỗ cánh đến ngôi nhà cỏ rồi kêu tiếp:
- Có khách! Khách đến!
Bọn thiếu nữ vừa cười vừa chạy ra, luôn luôn các nàng cười, bất cứ là ai cũng cười trước, khi nào đụng độ với việc không hề cười thì các nàng nín cười. Các nàng vui tính thay.
Phương Bửu Ngọc cũng như Tiểu công chúa, có thể Vạn lão phu nhân cũng thế, hết sức kỳ quái.
Vương Đại Nương ẩn náu nơi này, hoang vắng âm u, sao lại có khách? Mà chừng như khách đến rất thường, cho nên họ mới huấn luyện chim anh vũ để báo động.
Một người ẩn náu sao lại có nhiều khách? Nếu còn tiếp xúc với người thường xuyên thì ẩn náu làm chi?
Chàng muốn biết khách nào đó, đến đây làm gì?
Nhưng, Vương Đại Nương mỉm cười thốt:
- Nơi phía sau còn một gian nhà trống, chẳng hay Phương thiếu hiệp có thể vào đó ngơi nghỉ một chút chăng? Già tiếp xong người tục khách này rồi sẽ đàm đạo với thiếu hiệp.
Làm sao Phương Bửu Ngọc từ khước?
Chủ nhân đã tỏ cái ý không muốn cho chàng dự thính cuộc đối thoại của bà với khách, thì chàng đâu có thể phủ nhận một lễ độ bắt buộc chàng rút lui?
Tiểu công chúa và Vạn lão phu nhân cũng phải đi theo chàng.
Phía sau có một gian nhà không lớn lắm, trang trí cũng như gian trước, nhã khiết vô cùng.
Nới đó, có hai thiếu nữ túc trực, như để tùy sai, cả hai cũng cười tươi, cười mãi, chắc chắn là vẻ cười đó dành cho Phương Bửu Ngọc.
Bên ngoài có tiếng cười không ngừng vang lên, trong rẻo có, ròn tan có.
Trong những tiếng cười trong trẻo, ròn tan đó, bỗng có giọng nói thô kệch vang lên:
- Chắc Vương Đại Nương không ngờ hôm nay tại hạ đưa rất nhiều người đến đây! Cho đại nương biết, những người này cũng là những tay khá lắm đấy!
Vương Đại Nương nương cười lớn:
- Các vị này là ai?
Giọng thô kệch vang lên tiếp:
- Đại nương phải tạ Ơn tại hạ mới được đấy nhé! Nếu tại hạ nói tên những vị ấy thì sợ vành tai của đại nương phải vỡ mất!
Vương Đại Nương lại ạ lên một tiếng:
- Già không sợ vỡ tai đâu, các hạ cứ nói đi!
Bọn thiếu nữ lại cười khúc khích, tiếng cười tuy nhỏ, song nhiều nàng cười môt lượt, thành ra âm vang cũng khá lớn.
Phương Bửu Ngọc ngưng thần, lắng nghe câu chuyện bên ngoài.
Nhưng hai thiếu nữ ở bên cạnh chàng, nắm tay chàng, lay mạnh, vừa cười vừa thốt:
- Chuyện bên ngoài có chi vui đâu mà thiếu hiệp lắng nghe, hãy nghe chị em tôi ca hát những bài sơn ca đây này!
Chẳng rõ họ lấy từ đâu ra, lúc đó, mỗi nàng cầm một cặp sanh, cả hai cùng nhịp cùng ca lên, tiếng sanh, tiếng ca vang lừng.
Lời ca, chẳng rõ vô tình hay hữu ý, tự họ bịa ra hay có sẵn bài bản, chứa đựng những niềm oán trách tình phụ, chia ly.
Bên ngoài những tiếng nhát gừng vọng vào, không phải người nói theo cái lối nhát gừng, mà là các thiếu nữ ca hát, nhịp sanh, làm mất lấp, nhiễu tiếng, thành ra Phương Bửu Ngọc nghe tiếng được tiếng mất:
- Vị này là...còn vị này là Thủy Thượng...còn vị kia là đệ nhất hảo hán vùng Tam Tương, vị đó từng nổi danh vùng Cửu Giang... vị cuối đó...
Phương Bửu Ngọc không làm sao nghe được rõ ràng và đầy đủ.
Tiểu công chúa cười lạnh lại lạnh lùng nhìn sang Phương Bửu Ngọc, chừng như ánh mắt nàng ngầm đưa cái ý cho chàng hiểu, người ta muốn ca muốn hát, ngươi làm gì ngăn chặn được chứ?
Quả thật, Phương Bửu Ngọc còn làm gì được trong trường hợp này?
Người ta đối dữ, chàng chẳng ngán, song người ta đối hiền, thì chàng cảm như vô phương.
Chàng đành nhẫn nại, chờ hai thiếu nữ dứt bản rồi, chàng điểm một nụ cười tán thưởng.
Họ lại ca tiếp.
Vạn lão phu nhân đột nhiên thốt:
- Các tiểu cô nương ca hát nghe hay lắm, già phải thưởng mới được, già xin thưởng các cô trái cây vừa đỏ mà vừa lớn.
Bà có trong tay hai quả quýt. Bất tình lình bà đứng lên xuất thủ nhanh như gió vọt tới nhét vào miệng mỗi nàng một quả luôn cả vỏ.
Hai thiếu nữ đương nhiên không tưởng là Vạn lão phu nhân không làm thế, chẳng hề đề phòng, nên không làm sao tránh kịp.
Miệng bị trám, tự nhiên họ phải nín.
Họ đưa tay định moi quýt ra, song Vạn lão phu nhân trầm gương mặt quát khẽ:
- Hai tiểu cô nương chẳng nể nang chi già này cả sao? Già thưởng cho mà không ăn toan móc ra? Giá biết vậy, già đã tống phân ngựa vào đó cho không hoài của.
Cái lối uy hiếp người đó, chẳng có chút ảnh hưởng đối với ai khác, nhưng hai nàng là những thiếu nữ chưa mảy may kinh nghiệm, tự nhiên hai nàng phải sợ hãi, bất động liền, cứ ngậm quả quýt , mà chịu.
Vạn lão phu nhân mỉm cười:
- Ngoan như vậy là được lắm đó! Ta yêu lắm! Đừng gấp, cứ từ từ mà ăn!
Bà day qua Phương Bửu Ngọc bảo:
- Còn ngươi cứ từ từ mà nghe!
Chính bà cũng lấy quả quýt, từ từ bóc vỏ, từ từ ăn.
Phương Bửu Ngọc buồn cười thầm nghĩ:
- Bất cứ trong thủ trường hợp nào, bà ta cũng có thủ đoạn đặc sắc.
Chàng bước đến cửa, áp tai vào bảng gỗ nghe.
Lúc đó, Vương Đại Nương cười vang rồi thốt:
- Quả nhiên toàn là những nhân vật lừng danh, từ lâu rồi, gia gia ước ao được dịp hội kiến. Hôm nay, chẳng biết ngọn gió nào lại hốt trọn các vị đưa đến đây một lượt cho già? Hân hạnh quá! Hân hạnh quá!
Một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Bọn tại hạ từng nghe nói đến cái chỗ ở thanh nhã của Vương Đại Nương, nơi đấy có rất nhiều hoa đẹp. Hoa không biết nói và hoa biết nói, nên muốn đến thưởng thức cả hai loại. Niềm ao ước càng ngày càng lớn, song dịp may thì càng ngày lại càng hiếm...
Một người khác tiếp nối:
- Mãi đến hôm nay, Hùng đại ca thương tình, mới đưa đường dẫn lối cho nội bọn đến non tiên...
Một người khác phụ hoạ:
- Nhưng bọn này lại khác Nguyễn Triệu lưu thân, đến thiên thai rồi lại không muốn trở về trần thê nữa.
Người giọng thô kệch cười lớn:
- Ta nhận thấy các ngươi ủ rũ, tiều tuỵ như kẻ chán đời, chụp dịp tự tử, nên thương hại quá đưa các ngươi đến đây, tìm cái hương vị nhân sinh, giúp các ngươi lần đếm các hạt chuỗi của đời tàn, thế thôi. Ta từ bao lâu nay, nếu có cơ hội, là làm việc nhân đức, đưa các ngươi đến đây, cũng là một việc nhân đức đó!
Tất cả đều cười vang, tiếng cười lộng mạnh, như có thể tung nóc ngôi nhà.
Một giọng nói oang oang như tiếng thanh la vỡ cất lên:
- Lữ lão đệ Ơi! Vui đi, vui lên đi! Vui để chứng tỏ cái ý tốt của Hùng lão ca!
Một thiếu niên cười nhỏ:
- Tiểu đệ vui làm sao được chứ?
Người có giọng thô kệch thốt:
- Lữ lão đệ sai lầm rồi đó! Phàm là đại trượng phu, đáng làm là làm, đáng bỏ là bỏ, tại sao lại lưu luyến như nhi nữ thường tình? Chúng ta dù sao cũng là những kẻ hữu danh, chúng ta chưa đến nỗi nào hèn kém cả!
Người có giọng thanh la bể tiếp:
- Phải lắm! Huống chi cái việc đó gần như qua rồi, mình phải lên tinh thần, vừa tìm lạc thú, vừa dựng lại cái gì đã ngã trong dĩ vãng chứ!
Ngươi xem kìa, vị cô nương đó khả ái biết bao, vị cô nương đó, sẽ được dành cho ngươi! Nhận gấp đi! Vui gấp lên đi!
Thiếu niên ấp úng:
- Tiểu đệ...! Tiểu đệ...!
Người có giọng thô kệch chận lại:
- Đừng ấp a ấp úng chi cả! Thịt tới, miệng cứ ngoạm! Chọn đi, thịt nai thịt ngỗng, thịt nào thích, ngươi cứ ngoạm!
Bỗng hắn kêu lên:
- Anh em xem kìa! Lữ lão đệ nhìn ai đó chứ? Có lẽ người đó là người lý tưởng của lão đệ!
Vương Đại Nương cất tiếng:
- Vị Lữ công tử đó quả nhiên có đôi mắt rất tinh! Thoáng nhìn qua là nhận ngay được viên ngọc lành ẩn trong các viên sỏi! Số một của già đó! Đã là của quý thì đâu phải tùy tiện cho mỗi ai muốn hưởng thì hưởng!
Người thô kệch cười lớn:
- Tại hạ biết lắm mà! Vào đây là cầm như vào động hồ ly! Được rồi, không cho tùy tiện thì bà cứ đưa điều kiện ra đi! Phải biết, Lữ lão đệ cũng là người, hào sảng lắm đấy!
Vương Đại Nương tỏ vẻ khó khăn:
- Việc này... Già chịu thôi! Hãy để cho cô nương nói!
Người có giọng thanh la lại cười sang sảng:
- Được! Được! Cô nương cứ nói đi, nói nhanh lên nào!
Bọn thiếu nữ cười to.
Vương Đại Nương thốt:
- Số một của già nói rằng số một chẳng muốn chi cả mà chỉ muốn La công tử truyền cho thương pháp liên hoàn gồm bốn mươi tám chiêu từng làm chấn động giang hồ!
Người có giọng nói thô kệch vỗ tay xuống bàn rầm rầm, cười vang:
- Dễ! Rất dễ! Hết sức dễ!
Phương Bửu Ngọc nghe đến đó, thoáng bíên sắc.
Tiểu công chúa bước đến cạnh chàng hỏi:
- Ngươi biết được họ là những ai chứ?
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Lữ công tử chính là Bửu Ma thần thương Lữ Vân!
Công chúa cau mày:
- Có phải là người giao đấu với ngươi bên bờ hồ Động Đình chăng?
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Chính hắn! Còn Hùng đại ca chính là Đa Tí Hùng Hùng Hồ tại tiểu Cô Sơn. Hắn mang trong mình ít nhất cũng mười loại ám khí, mỗi loại để một nơi trong người, mỗi nơi tự phát ra ám khí đó nếu cần, riêng về đôi tay hắn có thể phát ra tám loại, mỗi loại nhắm vào một bộ phận riêng biệt của địch.
Tiểu công chúa lại hỏi:
- Còn cái tên có giọng nói như thanh la bể?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Bán Thiên Vân Đơn Nghị Thành tại Cửu Giang.
Tiểu công chúa lại hỏi:
- Còn...
Phương Bửu Ngọc tiếp luôn:
- Người kia là Ma Thành Tôn Ngọc Long.
Bỗng Vạn lão phu nhân chen vào:
- Bốn người đó có mặt tại đây, hẳn là bọn Võ Sương Khuông Tân Sanh, Nam Xương Cao Quan Anh, Kỳ Môn Triệu Kiếm Minh cũng đến đây luôn!
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Có thể như vậy!
Tiểu công chúa hỏi:
- Toàn là những kẻ đã chiến bại dưới tay ngươi?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Họ có giao thủ với tại hạ! Sau đó, chẳng biết vì lý do gì, họ lại mất tích luôn cho đến bây giờ!
Tiểu công chúa chớp mắt:
- Chúng nói đến đây giải muộn, có là mấy hôm sau này, chúng gặp phiền muộn nặng nề... Nhưng...ai đã gây phiền muộn cho chúng? Ngươi có đoán ra chăng?
Phương Bửu Ngọc cười lạnh:
- Hỏa Ma Thần!
Vạn lão phu nhân cười:
- Ta cứ tưởng Vương Đại Nương ở đây, làm ăn nghiêm chỉnh lắm, ngờ đâu mụ ta lại là một ma nữ Bạch My, thêm cái Lý Danh Sanh cũng dấn thân trên con đường buôn hương bán phấn, cam tâm một chồng hờ cho bất cứ nàng nào!
Bà nêu một chuyện bất nhã lắm, nhưng sự thật là sự thật, nói lên một sự thật tất phải dùng một ngôn ngữ chính xác.
Tiểu công chúa cau mày, khoát tay, ngầm bảo bà đừng nói nữa.
Nhưng, Vạn lão phu nhân vẫn tiếp:
- Cái động của mụ ta không giống như bất cứ cái động nào trên thị trấn. Mụ ta không đòi tiền, mụ ta chỉ đòi vũ công!
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Thảo nào mà vũ công của bà ta không ngừng tiến bộ! Bảy năm nay, bà ta học thêm rất nhiều tuyệt kỹ. Xem ra, cái mưu đồ của bà ta cũng to lớn lắm!
Tiểu công chúa cau mày:
- Đem công phu học tập vất vả trong bao nhiêu năm dài để đổi lấy... đổi lấy... Hừ! Trên thế gian này sao lại có con người ngu ngốc đến độ đó, lạ lùng thật!
Vạn lão phu nhân cười nhẹ:
- Lạ lùng chi việc đó! Vũ công là cái sự ngoại thân, đem cái sự ngoại thân để đổi lấy sự khoan khoái nội thân, nghĩ ra cũng hợp lý lắm chứ? Vả lại, sau cuộc đổi chác rồi, họ cũng chẳng mất mát tý nào, như vậy họ có lợi lắm chứ? Một thiếu nữ do cha mẹ sinh ra, đương nhiên phải bảo gìn thân thể, nàng không giữ mà lại đem cống hiến cho người, thì chính nàng thua thiệt chứ người đâu có thua thiệt!
Tiểu công chúa trầm giọng:
- Nhưng, một nơi bí ẩn như thế này...
Vạn lão phu nhân chận lời:
- Cô nương muốn nói tại sao nhiều người biết được mà đến? Tự nhiên phải có kẻ đưa đường khách tìm hoa chứ? Cô nương phải hiểu, địa điềm càng thần bí thì địa điểm đó càng hấp dẫn con người! Phải nhìn nhận mụ Vương Đại Nương này là một con hồ ly tinh vậy! Chỉ có loại hồ ly tinh mới nghĩ ra phương pháp kỳ quái, thu thập tất cả tinh hoa vũ thuật!
Hai thiếu nữ lúc đó đã đẩy quả quýt ra khỏi miệng rồi, nghe Vạn lão phu nhân tiết lộ nghề nghiệp của chúng, hết sức thẹn, mặt đỏ hồng, gầm đầu xuống.
Tuy vậy, quá quen với nghề nghiệp, dù e thẹn, chúng vẫn không xóa nhòa được ấn tượng xấu xa, thành ra cái tật gặp trai đẹp là nhìn.
Đầu cúi xuống, chúng vẫn đảo mắt nhìn len lén Phương Bửu Ngọc.
Trong lúc đó, Phương Bửu Ngọc cũng cúi đầu trầm tư.
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Lại động tâm rồi phải không?
Đột nhiên, Phương Bửu Ngọc nhảy vọt ra ngoài.
Bên ngoài, sự nhiệt náo đã lên cao độ.
Vương Đại Nương vẫn tựa mình nghiêng nghiêng trên chiếc giường đặc biệt. Gương mặt của bà tươi như hoa mới nở.
Hai thiếu nữ ngồi bên hai chiếc đùi của một đại hán. Đại hán đó vận y phục gấm rực rỡ, hắn có đôi mắt to, mày rậm, một bàn tay đặt lên lưng thiếu nữ, bàn tay đó không ngưng đi lên đi xuống, từ bờ vai nàng xuống đến hông, rồi rà quanh hông một vòng, rồi ngực đến ngực, đến cổ, cuối cùng hoành lên lưng, tuần hoàn trở lại.
Đại hán đó chính là Đa Tý Hùng Hùng Hồ, tay sử dụng ám khí hữu danh tại vùng Tiểu Cô Sơn.
Một người khác đang ngồi, hắn cao hơn mọi người một chiếc đầu, nhưng đầu hắn lại nhỏ hơn bất kỳ đầu ai hiện diện, đầu nhỏ, đôi mắt phải nhỏ.
Người đó là Ma Thành Tôn Ngọc Long, giang hồ xưng là Trí Đa Tinh.
Một người khác đầu to vóc lùn chính là Võ Xương Khuông Tân Sanh.


HOMECHAT
1 | 1 | 77
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com