watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:51:0329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50 - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 20



Hồi 48-2

Thời gian lúc đó đúng nửa đêm, không gian im vắng lạnh lùng.
Địa điểm là một sơn thôn, và nơi Phương Bửu Nhi tạm trú là một ngôi khách sạn không lớn lắm.
Đứng bên trong cửa sổ nhìn ra, trên đầu ngàn sao án chớp, song trước mắt là vùng tối âm u. Vùng tối lan rộng vô biên.
Bên ngoài khung cửa sổ không xa lắm, có rừng trúc loạn, trúc mọc rất dày. Lá trúc không nhiều nhưng cành giao chuyển chằng chịt, thành che khuất ánh sao mờ.
Tiếng cười, tiếng nói phát lên từ khu rừng trúc vọng đến.
Phía sau rừng trúc là lưng đồi, đồi thấp đồi cao ngàn vạn ngọn đồi.
Những ngọn đồi phụ thuộc Thái Hành Sơn.
Núi là núi hữu danh, thôn là thôn hoang lạnh, khách điếm là điếm vắng vẻ cô tịch.
Đêm lại về khuya.
Trong khung cảnh đó, trong thời gian đó, bất cứ tiếng cười nào cũng không gây niềm hân hoan, huống hồ người nghe tiếng cười lại mang nhiều tâm sự lo âu?
Giả như tiếng khóc, tiếng than thì người nghe bất quá chỉ chua xót thôi. Nhưng lại là tiếng cười! Nghe như mỉa mai, như thách, như khinh miệt, như hăm dọa...!
Người nghe bắt phải lạnh mình!
Vạn lão phu nhân bước tới cửa sổ hỏi:
- Ai đấy chứ?
Bà hỏi ai? Hỏi người phát ra tiếng cười hay hỏi Phương Bửu Nhi?
Có thể là bà hỏi Phương Bửu Nhi, vì âm thinh của bà rất khẽ.
Trước khi hỏi, bà đã biến sắc mặt rồi. Sau khi hỏi, bà càng biến sắc hơn.
Phương Bửu Nhi mỉm cười:
- Ai? Bà còn phải hỏi ai nữa sao? Bà không thể đoán nổi à?
Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm:
- Ai?... Ai?...
Phương Bửu Nhi trầm giọng:
- Hỏa Ma Thần, sao các hạ chưa xuất hiện?
Tràng cười lại vang lên từ rừng trúc vọng đến:
- Thính tai lắm! Khá đó!
Một người từ từ rời ven rừng trúc bước ra, dưới ánh sao mờ trong như một vừng lửa đỏ, nhưng lại là một thứ lửa không ngời, một thứ lửa chớp chớp như quỷ.
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Các hạ đến đúng lúc quá! Tại hạ đang...
Hỏa ma thần cười vang:
- Những gì ngươi vừa nói, đều sai cả! Ta biết rõ chẳng bao giờ ngươi thất tín. Ta cũng biết luôn, chẳng khi nào ngươi thất tung. Cho nên ta có nhọc công tìm kiếm ngươi khắp bốn phương trời đâu?
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Do đâu mà các hạ biết tại hạ có mặt tại đây?
Hỏa Ma Thần điềm nhiên:
- Có Tiểu công chúa bên cạnh ngươi thì khi nào ta lại mất hút ngươi. Ngươi chẳng biết ta ở đâu mà tìm, chứ ta thì bất cứ lúc nào muốn gặp ngươi là biết rõ ngươi ở đâu để đến ngay nơi đó gặp ngươi.
Phương Bửu Nhi chợt biến sắc, liếc nhanh mắt sang Tiểu công chúa hỏi nhẹ:
- Thế ra dọc đường cô nương có lưu ký hiệu?
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Đúng vậy! Bởi lẽ đương nhiên là phải vậy. Ngươi không nên lấy làm lạ.
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Không lấy làm lạ về sự việc, mà chỉ lạ lùng tại sao cô nương chẳng cho tại hạ biết.
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Cho ngươi biết? Tại sao ta phải cho ngươi biết? Ta đã nói với ngươi rồi mà, cái trách nhiệm của ta là đưa ngươi đến nơi ngươi muốn đến, phải đến, trừ công việc đó ra ta chẳng liên quan chi đến ngươi cả.
Phương Bửu Nhi trầm ngâm một lúc đoạn tiếp, thở dài:
- Cô nương nói đúng! Lỗi ở tại hạ!
Vạn lão phu nhân cười khẩy một tiếng rồi lẩm nhẩm:
- Từ nghìn xưa, khách đa tình luôn luôn đa khổ! Tiểu tử ơi, già thấy ngươi...
Phương Bửu Nhi vụt hét lên:
- Hỏa ma thần! Ngươi bảo ta thất vọng? Câu nói đó có ý tứ như thế nào?
Hỏa ma thần từ từ thốt:
- Có phải là ngươi hy vọng bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân đừng đến Bạch Thủy Cung? Vô ích, bọn họ đã đến nơi rồi! Họ đến từ lâu và có thể hiện giờ họ đã...
Phương Bửu Nhi giật mình chận lời:
- Họ đã đến nơi rồi? Ai chỉ dẫn đường lối cho họ đến đó.
Hỏa Ma Thần thản nhiên:
- Bổn cung!
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Ngươi? Trước kia ngươi không muốn họ đến đó sao bây giờ...
Hỏa Ma Thần cười hắc hắc:
- Họ muốn tìm nơi nạp mạng, thì ta còn cấm cản những kẻ muốn chết làm gì khi mà họ chán sống? Cho ngươi biết, họ đã sát hại chín tên thuộc hạ của ta, tuy ta không thể tự sức báo thù, song ta cũng biết cách mượn tay người làm công việc đó, thay thế cho ta!
Rồi lão cười lớn.
Lão cười cuồng dại, niềm oán độc bốc mạnh như có thể làm mờ ánh sao đã mờ rồi.
Phương Bửu Nhi sững sờ.
Lâu lắm, chàng lẩm nhẩm:
- Họ muốn đến, là họ đến? Có sao với cái tài giết người của họ, đi đến đâu mà chẳng lọt? Bất cứ nơi nào, họ chẳng hề thất bại!
Vạn lão phu nhân cười lớn:
- Buồn cười thay!... Buồn cười thay!...
Phương Bửu Nhi trầm giọng:
- Tại sao?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Già không cười ai khác, mà chỉ cười ngươi!
Phương Bửu Nhi hừ một tiếng:
- Tại hạ có gì đáng cười?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Ta cười là vì ngươi biết rõ, đi như vậy, họ sẽ gặp dữ nhiều lành ít, song ngươi không chịu nhận chân sự tình, ngươi lại tìm cách dối mình, ngươi có bám víu vào cái mong manh để tự an ủi mình.
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Tại hạ nói đúng sự thật! Họ là những người bất khả xâm phạm!
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Ngươi nói đúng sự thật? Hừ! Ta hỏi ngươi bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân có sánh được Hỏa Ma Thần, Mộc Lang Quân chăng? Hỏa Ma Thần, Mộc Lang Quân còn bị đuổi chạy vắt chân lên cổ, liệu bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân...
Phương Bửu Nhi không đợi bà nói dứt câu, phóng mình qua khung cửa sổ dừng chân trước mặt Hỏa Ma Thần, nắm tay rung rung giọng hỏi:
- Họ đến đó từ lúc nào?
Hỏa Ma Thần cười quái ác:
- Lâu! Rất lâu!... Bây giờ ngươi có đi ngay, cũng chẳng còn kịp làm gì nữa! Có thể là những gì phải xảy ra đã xảy ra rồi!
Phương Bửu Nhi rung bắn người lên, qua phút giây chấn động chàng lại sững sờ.
Rồi một lúc sau, lâu lắm, chàng bình tĩnh trở lại, hét to:
- Bạch Thủy Cung ở đâu bây giờ ngươi phải nói cho ta biết! Nói gấp cho ta biết!
Hỏa Ma Thần ung dung bảo:
- Ngươi ngẩng đầu lên!
Phương Bửu Nhi ngẩng đầu nhìn ra trước mắt, dưới ánh sao mờ, bóng núi nguy nga đồ sộ hiện rõ.
Chàng bực gằn từng tiếng:
- Ngẩng đầu để làm gì?
Hỏa Ma Thần bình tĩnh hỏi:
- Ngươi có thấy chi chăng?
Phương Bửu Nhi hừ lạnh:
- Nền trời! Ngàn sao!...
Hỏa Ma Thần chận lời:
- Còn gì nữa?
Phương Bửu Nhi tiếp:
- Mây, núi, núi liền mây...
Bỗng chàng kêu lên thất thanh:
- Bạch Thủy Cung ở tại Thái Hành Sơn?
Hỏa Ma Thần từ từ gật đầu:
- Phải!
Phương Bửu Nhi quay mình, toan như chạy đi ngay.
Hỏa Ma Thần thốt:
- Một mình ngươi đi, dù có tìm năm bảy tháng vị tất tìm được!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Tại sao?
Hỏa Ma Thần cười nhẹ:
- Địa phương rộng lớn, tuy Bạch Thủy Cung ở tại đây, song ngươi có biết đích xác ở địa điểm nào chăng? Một mình ngươi phải mất bao nhiêu thời gian mơi đi giáp một vòng chu vi hơn trăm dặm, rồi còn lục soát?
Lão cười nhẹ, rồi lạnh lùng tiếp:
- Hà huống dù ngươi có đi ngang qua địa điểm đó, ngươi cũng chẳng làm sao biết được?
Phương Bửu Nhi dậm chân:
- Đã biết như vậy, tại sao ngươi không đưa gấp ta đến đó?
Bỗng, Tiểu công chúa nạt khẽ:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Nhưng, nàng không nạt Phương Bửu Nhi bởi Phương Bửu Nhi chưa nhúc nhích kia mà, bất quá chàng chỉ quay mình thôi rồi chàng đứng nguyên vị tại chỗ, trong tư thế đó.
Nàng nạt Vạn lão phu nhân, trong lúc khẩn cấp nàng không cần xưng hô bà ta bằng cái tiếng bà.
Nàng gọi cộc lốc bằng tiếng ngươi, như gọi một kẻ dưới tay trong vòng quản thúc của nàng.
Nàng vừa bắt gặp Vạn lão phu nhân nhích động thân hình, hẳn nhiên, bà ta thừa dịp chuồn đi.
Chân tả còn bước tới, chân hữu còn ở tại hậu, Vạn lão phu nhân cười gượng:
- Đã có Hỏa... Hỏa cung chủ dẫn đường, già còn ở lại đây làm chi?
Già có thể đi được rồi!
Tiểu công chúa cao giọng:
- Ai bảo là bà có thể đi?
Vạn lão phu nhân vẫn cười:
- Chứ đã có người đưa đường rồi, cô nương còn dùng già vào việc chi nữa? Già ở lại là thừa!
Phương Bửu Nhi cất tiếng:
- Nể mặt Vạn đại hiệp, chúng ta để cho bà ấy muốn đi đâu thì đi.
Vạn lão phu nhân kêu lên:
- Phải đó! Cô nương ơi! Cô nương tốt bụng để cho già đi nhé!
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Cho bà đi? Để bà gấp rút về Bạch Thủy Cung báo cáo sự tình à?
Để dọc đường, bà đặt cạm bẫy, lừa bọn này à?
Đoạn nàng bĩu môi tiếp nối:
- Nếu là ai khác, ta có thể cho đi đó, nhưng bà thì không! Bà không được đi đâu hết, bà gian hoạt xảo quyệt lắm, chẳng gì tin nổi bà. Giữ bà bên cạnh tôi mới yên tâm!
Vạn lão phu nhân lùi lại mấy bước, buông mình trên ghế lẩm nhẩm:
- Hà tất cô nương muốn hại già! Hà tất hại già, hở cô nương!
Tiểu công chúa thản nhiên:
- Bà đừng trách tôi, hãy tự trách là phải hơn! Tại vì ngày trước bà đã hại quá nhiều người rồi, tự nhiên bà cũng phải bị người hại lại. Phải có vay có trả chứ bà. Đến lượt bà rồi đó nhé!
Vạn lão phu nhân thở dài thườn thượt.
Rồi bà lấy hạt đào, quả mai, liền nhét vào miệng, vừa nhai hết lại lấy, bà nhét vào hạt khác.
Dọc theo đường đến đây, bà cẩn thận mua sắm chất chứa đầy các chiếc túi trên áo bà.
Bây giờ, nếu bà ngồi đó mà nhai, mà nuốt, có lẽ đến nửa ngày mới hết số tích trữ.
Tiểu công chúa nhìn bà mỉm cười:
- Bà còn muốn nói gì nữa chăng?
Vạn lão phu nhân vừa nhai vừa lẩm nhẩm:
- Già còn nói gì được nữa? Gặp cô nương là gặp kẻ tử đối đầu, già nhận bại là hơn!
Rồi bà cau mày tiếp:
- Lạ thực, người ta có việc lo lắng, chẳng ai ăn gì vô, còn già sao lại khác thường, lòng càng rối rắm, miệng lại càng ăn ngon!
Sương mù phủ xuống quá dày, quanh các đỉnh núi của dãy Thái Hành Sơn, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy bàng bạc một màu trắng đục.
Đêm càng xuống sâu, sương càng rơi dày, và bình minh dù lên từ lâu sương vẫn chưa tan mỏng.
Trong lớp sương mù dày đặc đó, Phương Bửu Nhi theo đường lên núi.
Núi quá cao, sương che khuất mắt, sương trên cao, hòa lẫn với mây sớm, tiếp màu không làm sao phân biệt được khoảng nào là sương, khoảng nào là mây.
Hỏa Ma Thần không đi theo chàng.
Lúc đến chân núi, lão thốt:
- Ta chẳng cần đến đó làm gì. Ta ở lại đây, chờ tin lành của ngươi.
Tiểu công chúa và Vạn lão phu nhân kèm hai bên chàng. Nhưng đứng trên đỉnh cao, sương mù bao phủ chung quanh, chàng cảm thấy mình tịch mịch vô cùng.
Nhìn ra xa, hiện mờ mờ qua lớp sương mù dần dần tan biến theo ánh thái dương lên, Phương Bửu Nhi thấy muôn trùng ngọn thấp, ngọn cao, thấp thì hiểm trở phi thường, cao lại uy nghi hùng tráng.
Hiểm trở, uy nghi, hùng tráng, xuyên qua làn sương mờ ảo nơi nào cũng thần bí, mông lung, cảnh vật hiện ra nửa hư, nửa thực, Phương Bửu Nhi dù can trường thiết thạch vẫn nghe lạnh chuyển khắp người.
Chàng mơ màng suy tư, tâm tưởng như phiêu phưởng tận phương trời xa, Tiểu công chúa đứng cạnh chàng, dù là người thân nhất hiện tại của chàng cũng cầm như cái bóng xa vời...
Chàng có cảm giác tất cả đều lùi lại sau vai, chỉ có một mình chàng là tiến tới, tiến tới mãi...
Tiến về nơi vô định mịt mờ...
Tại sao chàng có cảm giác đó?
Bây giờ đây chàng có nghĩ ngợi gì, dù gần, dù xa, sự việc cũng đã rồi.
Sự việc đó, là chàng hiện diện tại Thái Hành Sơn.
Sự việc đó, là chàng đã tiếp cận Bạch Thủy Cung.
Chàng chỉ có mỗi một con đường, đường trước mắt.
Chàng chỉ có mỗi một mục đích, mục đích đó ở tận đầu đường. Bao nhiêu ngày qua rồi, thân thể vận động, tâm tư vận động, trải qua gian lao nguy hiểm để đến đây...
Nhìn trước mắt chẳng thấy gì.
Ngoảnh mặt về sau lưng tất cả đều chìm trong ảo tưởng nhạt mờ.
Chàng hướng sang Vạn lão phu nhân hỏi:
- Đi về hướng nào nữa đây?
Vạn lão phu nhân đưa tay chỉ lên. Nơi bà chỉ là vùng sương mù.
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Nơi đó? Bà có lầm chăng?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Không thể lầm!
Phương Bửu Nhi cũng lắc đầu:
- Đường chẳng có, chúng ta bước trong sương mù mà đi?
Vạn lão phu nhân điểm một nụ cười thần bí, từ từ đáp:
- Theo thần thoại, thì Vương cung phải ở trong lớp sương mù đó, tận đỉnh núi cao.
Phương Bửu Nhi biến sắc:
- Thế ra bà cho rằng Ngũ Hành Cung chỉ có trong thần thoại?
Trong hư không man mác?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Hư là thực, thực là hư! Không là sắc, sắc tức là không!
Tiểu công chúa gắt:
- Bà ấy điêu! Đừng hỏi, đừng nghe bà ta!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Phải đó! Già điên, nếu chưa điên, là cũng muốn điên!
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Nhưng hiện giờ, bà không thể điên được! Bà không muốn như vậy được. Hãy gấp...
Vạn lão phu nhân đột nhiên hỏi:
- Bây giờ là chừng nào?
Phương Bửu Nhi đáp:
- Có lẽ đã vào giờ ngọ.
Vạn lão phu nhân kêu lên:
- Nhanh! Nhanh quá! Ngươi sẽ thấy ngay bây giờ đây!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Chừng nào? Còn bao lâu nữa?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Chừng nào thấy được là sẽ thấy. Muốn gấp cũng chẳng được. Gấp vô ích.
Đoạn bà ngồi xuống xếp bằng tròn.
Phương Bửu Nhi dù gấp cũng chẳng biết làm sao hơn. Chàng lại nhìn lên, qua lớp sương mù, phảng phất thấy có ánh sáng. Ánh sáng đó gồm bảy màu lóng lánh chiếu lên.
Ánh sáng đó càng lúc càng to dần rồi trăm ngàn ngọn núi cao thấp lộ ra, qua ánh sáng bảy màu tất cả như huyền huyền ảo ảo.
Giữa vùng ánh sáng đó, có một cảnh trí tân kỳ.
Một con đường dài hướng lên, đường gồm những nấc thang, chứ không bằng mặt như tất cả con đường quanh núi.
Tiểu công chúa kêu lên:
- Đúng rồi chính nơi đó!
Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm:
- Quanh năm, suốt tháng, sương mù bao phủ, mỗi ngày chỉ hiển lộ một lần, và hiển lộ rồi biến mất ngay.
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Một địa điểm tân kỳ!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Bây giờ thì ngươi tin già chưa? Hư mà thực, thực mà hư, không không sắc sắc... Một nơi có thật nhưng rất gần thần thoại. Bảo rằng có cũng được mà không cũng được...
Bà mỉm cười kết luận:
- Lẽ mầu nhiệm của hoá công, sự tinh xảo của hoá công là vô thượng. Ngươii đừng đem cái thông minh của kẻ phàm trần, suy tưởng công tác của cao thiên!
Những bậc thang nối tiếp theo đường dài, chiếu ngời kim quang, Phương Bửu Nhi nhìn mãi đến si si dại dại.
Chàng thừ người ra đó đứng nhìn.
Không lâu lắm, màu vàng óng ánh của các bậc thang mờ dần, mờ dần.
Vạn lão phu nhân vụt đứng lên:
- Đi! Đi gấp! Nếu không sương mù lại phủ, chúng ta chẳng thấy nẻo mà bước.


HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com