watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:36:1430/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 41 - 50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 20



Hồi 48-1: Huỳnh Kim Bí Cung


Lã Vân điểm một nụ cười ảm đạm:
- Tại hạ có nghĩ đến cái chết đâu, Phương thiếu hiệp?
Nhưng...
Giọng nói của y yếu dần, mí mắt của y sụp dần.
Phương Bửu Ngọc hét to:
- Lã huynh! Tỉnh lại gấp. Lã huynh! Đừng bao giờ để cho cơn mê xâm chiếm cơ thể. Lã huynh không thể chết! Lã huynh cần phải sống để phục thù!
Lã Vân lẩm nhẩm:
- Phục thù!... Hỏa!... Cái chiêu tuyệt quá!... Cái chiêu Quán Nhật Hồng! Ngực của tại hạ... ái!... Ngực của tại hạ... Vương Đại Nương ơi! Sao bà ác thế?
Cuối cùng, y nấc lên một tiếng khá lớn, âm thinh cuối cùng của y.
Thân mình y chuyển mạnh, chuyển lần cuối cùng, để rồi bất động luôn.
Bất động vĩnh viễn!
Lửa trên bờ táp xuống, lửa bắn hoa từ những cành khô, lửa rực chung quanh, song chưa vượt nổi làn ranh nước suối.
Vạn Lão Phu Nhân lẩm nhẩm:
- Không ngờ Lã Vân chết vì cái chiêu Quán Nhật Hồng! Mà ta cũng không tưởng nổi là Vương Đại Nương đã học được cái chiêu bất truyền của phái Nga My. Độc! Ác độc thật. Đã giết người còn phóng hỏa! Mụ ta muốn tung một mẻ lưới là bắt tất cả thiên hạ võ lâm hay sao chứ?
Phương Bửu Ngọc nghiến răng:
- Vô luận làm sao, tại hạ nhất định không dung tha cho bà ấy?
Vạn Lão Phu Nhân lạnh lùng:
- Người mà ngươi không thể dung tha, nào phải chỉ có một mụ ấy?
Còn Bạch Y Kiếm Khách đó chi? Còn Hỏa Ma Thần, còn Bạch Thủy Nương đó chi? Nhưng, nếu lúc nãy mà ngươi chết rồi thì những kẻ khác...
Phương Bửu Ngọc ngẩng mặt lên không, cao giọng hét:
- Trời cao xin chứng minh lời thề nguyện của Phương Bửu Ngọc này! Vô luận làm sao Phương Bửu Ngọc không thể chết! Phải sống!
Sống để trừ hung diệt bạo!
Chàng bước dài, bước mạnh theo lòng suối tiến tới.
Lửa dù mạnh, có lửa nào đốt cháy nước?
Và nước cứ chảy theo dòng vĩnh viễn không thay đổi phương hướng.
Phương hướng của giòng suối là từ trong vùng lửa đỏ ra ngoài.
Đi theo phương hướng đó, bọn Phương Bửu Ngọc rồi cũng ra khỏi vùng lửa đỏ.
Lửa cháy trọn khu rừng, lửa không cháy nổi một ngọn suối con thì lửa không vượt qua nổi một gò cao, nói rằng gò vì nó chưa thành núi.
Tai nạn đã qua!
Vạn Lão Phu Nhân đứng trên mặt đất còn thở ồ ồ.
Bà thở mạnh, buồng ngực phập phồng, nhưng thân thể bất động.
Ngoài bộ ngực phập phồng bà đứng lặng như xác chết, không còn làm một cử động nào được.
Một con người từ cảnh tối nguy, tinh thần căng thẳng tận dụng công lực, thoát chết rồi, ai không sửng sốt đến thất thần?
Vạn Lão Phu Nhân thừ người, Tiểu Công Chúa cố gắng kéo chéo áo lau mặt.
Vô luận trong hoàn cảnh nào, nàng không muốn Phương Bửu Ngọc trông thấy cái vẻ xác xơ của nàng.
Bởi nàng sợ cái xác xơ đó sẽ làm mất mát phần nào sắc đẹp.
Bất cứ trong trường hợp nào, nàng có thể rũ lạnh như xác chết nhưng khi cần bảo vệ sắc đẹp, nhất là bảo vệ trước mặt Phương Bửu Ngọc, thì chưng như nàng có cả một siêu lực giúp nàng phấn động tinh thần.
Nàng chẳng bao giờ muốn Phương Bửu Ngọc thấy cái vẻ bê bối của nàng.
Về phần Phương Bửu Ngọc, chàng cũng chẳng được chỉnh tề hơn ai, hình dáng của chàng tồi tàn quá độ với lớp y phục cháy rách tả tơi, song trái lại, tinh thần chàng vương mạnh.
Dừng chân một chút, chưa ai thật khoẻ khoắn, chàng hét to:
- Đứng lên! Chạy nữa!
Vạn Lão Phu Nhân vừa thở vừa hỏi:
- Đứng lên? Chạy nữa?
Bà lắc đầu tiếp:
- Vô phương rồi! Bây giờ, người có giết ta, cứ giết, chứ bảo ta đứng lên, ta chịu thôi! Hơn thế, ta còn muốn ngủ một giấc nữa đây! Một giấc ngủ phải dài ít nhất cũng ba ngày ba đêm!
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Bây giờ chưa ngủ được đâu bà ơi!
Vạn Lão Phu Nhân hừ một tiếng:
- Tại sao chưa ngủ được, các ngươi muốn đi cứ đi, ta ở lại đây ngủ một giấc dài.
Phương Bửu Ngọc lắc đầu:
- Tại hạ đi, bà cũng phải đi!
Vạn Lão Phu Nhân cười lạnh:
- Tại sao? Con trai ta, còn không muốn sống chung với ta, sao ngươi lại muốn kèm ta bên cạnh? Ngươi phải biết, cũng như tất cả những người trên giang hồ, ta là một con quỷ cô đơn, ta đi, ta ở một mình ta, sao ngươi lại...
Phương Bửu Ngọc lạnh lùng:
- Bà hãy đưa tại hạ đi gặp phụ mẫu của tại hạ, rồi sau đó bà muốn đi đâu thì đi, nhất định tại hạ không ngăn trở nữa!
Vạn Lão Phu Nhân chớp mắt:
- Song thân ngươi? Ngươi là con còn chẳng biết song thân là ai, ở đâu, thì làm sao ta biết nổi?
Phương Bửu Ngọc chụp áo bà, giơ bà lên hỏng khỏi mặt đất hét:
- Bà không biết? Bà vừa nói gì với tại hạ, trước đây?
Vạn Lão Phu Nhân vốn có tính khí quật cường, thấy Phương Bửu Ngọc làm oai, bà nổi tính lên sừng sộ:
- Ta nói gì? Ta nói ở đâu? Ta chỉ nói là hiện giờ song thân của ngươi chịu khổ chứ ta nào có nói là họ Ở đâu?
Phương Bửu Ngọc đỏ mặt.
Chưa bao giờ chàng để lộ phẫn nộ đối với bất kỳ ai trong bất cứ tình huống nào.
Chưa bào giờ chàng biến đổi sắc mặt.
Nhưng bây giờ, chàng đã phá lệ.
Và không kiềm hãm được cơn phẫn uất, toàn thân chàng rung lên.
Chàng rung giọng hỏi:
- Bà... bà dám hí lộng tại hạ phải không? Bà dám giở trò đùa như vậy với tại hạ phải không?
Vạn Lão Phu Nhân kêu lên:
- Ta... ta...
Bà là một con hô ly cái, gian hoạt có thừa, giỏi chối, khéo bịa, nhưng trước cơn phẫn nộ của Phương Bửu Ngọc, bà cảm thấy rợn người.
Bà sợ hãi thật sự, nên chẳng dám nói chi nữa.
Dù sao, bà cũng còn thích sống dù ngày trời còn lại cho bà chẳng bao nhiêu, bà vẫn chưa muốn đốt giai đoạn.
Bà phải sống đến phút cuối mà tạo hoá dành cho bà.
Bằng mọi giá bà phải sống, để ăn cho đủ số lượng ô mai rim đường, hạt đào rang...
Chết mà không ăn đủ số lượng, bà sẽ hận mãi mãi nơi tuyền đài.
Một người, mỗi chút mỗi nổi giận thì cái giận đó chẳng đáng sợ.
Một người bình sanh không giận, lúc giận là trời phải long, đất phải lở.
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Bà có thể đùa, có thể lừa tại hạ bất cứ việc chi, bất cứ trong trường hợp nào. Nhưng về cái việc này... cho bà biết...
Bỗng một bàn tay mềm dịu đặt nhẹ nơi đầu vai chàng.
Rồi một giọng nói êm như ru vang lên bên tai chàng:
- Buông tha cho bà ấy đi!
Phương Bửu Ngọc gằn giọng:
- Buông tha?
Tiểu Công Chúa ôn tồn thốt:
- Dù bà ấy có lừa ngươi chẳng qua là vì bà ấy muốn tốt cho ngươi đó!
Trong biển lửa, quyết tâm cùng chết với nhau, họ tỏ lộ tâm tình chất chứa trong suốt bảy năm dài.
Họ xưng hô nhau bằng những danh từ thân thiết nhất.
Giờ đây, họ ra khỏi biển lửa, họ đã trở về thực tế, thì cái thực tế trả lại cho họ những gì họ đã quên, bị lửa làm cho họ quên.
Trước tiên là lối xưng hộ.
Vạn Lão Phu Nhân chụp dịp, kêu to:
- Phải đó! Già muốn tốt cho ngươi mà! Già muốn cứu ngươi thoát chết mà! Già có quyền bịa mọi chuyện, miễn làm sao cứu sống ngươi được thì thôi!
Phương Bửu Ngọc chung quy cũng phải buông tay.
Tiểu Công Chúa từ từ tiếp:
- Hà huống, chúng ta còn phải đến Bạch Thủy Cung gấp, có bà ấy đưa đường, thì càng thêm tiện cho chúng ta chứ sao!
Phương Bửu Ngọc thở dài:
Nhưng, thay vì mừng, Vạn Lão Phu Nhân lại biến sắc kêu lên:
- Muốn ta đưa đường! Ta... già nào biết Bạch Thủy Cung ở tại địa phương nào?
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Nếu quả thật bà chẳng biết Bạch Thủy Cung ở đâu thì bà đúng là một người vô dụng.
Vạn Lão Phu Nhân thừa nhận liền:
- Phải! Phải! Già là một người vô dụng!
Tiểu Công Chúa cười nhẹ:
- Nếu là người vô dụng, thì bà còn sống làm chi? Những khoảng đất trên thế gian này đâu có dành để cho hạng người vô dụng? Bà thông minh, bà khôn khéo, bà cứ suy nghĩ thử xem, nếu bà là người vô dụng, thì chúng tối còn để bà sống để làm gì? Bà muốn sống tất phải làm người hữu dụng cho chúng tôi!
Lúc đó, Vạn Lão Phu Nhân đã đứng lên rồi.
Bỗng, bà ngồi phịch xuống bà lại nhăn nhó mặt, lẩm nhẩm:
- Già... già...
Tiểu Công Chúa mỉm cười:
- Bây giờ thì chắc là bà đã hiểu Bạch Thủy Cung ở tại địa phương nào rồi chứ?
Bỗng, Vạn Lão Phu Nhân quỳ xuống, buông giọng thiết tha:
- Tiểu Công Chúa ơi! Công chúa đẹp, công chúa tốt ơi! Hãy dung tha cho già là con người đáng thương hại lắm đó, công chúa ơi! Công chúa thử nghĩ xem nếu già đưa người ngoài đến Bạch Thủy Cung thì cái mạng đáng thương của già này liệu còn tồn tại trên thế gian này nữa chăng?
Tiểu Công Chúa điềm nhiên:
- Nếu ta không đưa người đến đó, liệu cái thân già đáng thương của bà có còn tồn tại trên thế gian này nữa chăng?
Vạn Lão Phu Nhân rung rung giọng:
- Già vạn cầu công chúa, trăm cầu công chúa, ngàn cầu công chúa!
Lương tâm của công chúa đáng được người đời noi gương, chắc chắn là công chúa chẳng bao giờ bức già đáng thương đáng hại này đến nỗi phải chết uổng chết oan trong khi già còn muốn sống! Công chúa ơi, già chưa muốn chết, dù già đã sống quá nhiều ngày rồi, già chịu khổ sở quá nhiều ngày rồi, chẳng trông những ngày còn lại ít ỏi kia già lại khổ thêm, khổ mãi đến giây phút cuối cuộc đời? Già khổ già lại cô đơn, già đau buồn với kiếp goá phụ từ nhiều năm tháng rồi. Già chết chồng, già lại mất con. Công chúa ơi, đến con trai của già cũng hắt hủi già!...
Bà khóc.
Giọt lệ già trông bi đát làm sao.
Bà khóc ồ ồ bất chấp ở cái tuổi của bà, khóc như vậy thì chán chường, trơ trẽn quá.
Bà cứ thốt lên những lời lâm ly thống thiết, bà cứ khóc như suối đổ sườn non, như gió quét ngàn cây. Tiểu Công Chúa vẫn lạnh lùng nhìn bà, trừng mắt nhìn bà.
Hơn thế, môi nàng nhếch nhẹ thành nửa nụ cười, nụ cười vừa lạnh, vừa mỉa mai, vừa khinh miệt...
Vạn Lão Phu Nhân hết khóc lại van cầu, hết van cầu lại khóc, bà van cầu và khóc một lúc khá lâu.
Thoạt đầu, Tiểu Công Chúa còn nhếch nửa nụ cười, bà khóc mãi, khóc quá nhiều, van cầu quá nhiều, làm cho nụ cười của nàng tan biến mất.
Nụ cười tan biến nơi vành môi còn lại vẻ lạnh lùng, vẻ mỉa mai, vẻ khinh miệt.
Lạnh lùng, mỉa mai, khinh miệt còn tồn tại, lại có phần hiện rõ hơn, như vậy là Vạn Lão Phu Nhân hết hy vọng rồi.
Bà còn khóc, còn van cầu làm chi nữa?
Bà đưa bàn tay quét ngấn lệ hỏi:
- Không lẽ già không có cách gì lay động nổi lòng dạ của ngươi?
Tiểu Công Chúa cười nhẹ:
- Bà thử khóc một lần nữa xem! Có thể lần sau bà có kết quả!
Đôi mắt đã ráo lệ rồi, Vạn Lão Phu Nhân vụt đựng lên cất giọng căm hờn:
- Tốt! Tốt lắm đó, tiểu liễu đầu! Cứ đi theo già! Đi!
Tiểu Công Chúa gật gù:
- Thì ra bà cũng biết số phận đấy!
Vạn Lão Phu Nhân hừ một tiếng:
- Cho ngươi biết, con đường dài vô tưởng, dọc đường nếu có cơ hội, là già ly khai ngươi liền, đừng mong có một lần thứ hai...
Tiểu Công Chúa cười nhẹ, chận lời:
- Yên trí đi, bà ạ! Bà mà thoát khỏi tay tôi rồi, kể như bà có thủ đoạn lắm đó. Tối chẳng bao giờ tìm lại bà đâu!
Vạn Lão Phu Nhân gật đầu:
- Càng hay!
Bà bước đi liền.
Bà hoàn toàn khác trước, hoàn toàn là một người khác lạ.
Phương Bửu Ngọc thầm nghĩ:
- Mụ già này là con người thay đổi đa đoan, nếu chẳng có Tiểu Công Chúa...
Chàng nhìn thoáng qua nàng, cơn bồng bột trào dâng, bất giác bước tới cạnh nàng, chàng thốt khẽ:
- Đa tạ!
Tiểu Công Chúa trừng mắt nhìn chàng.
Bỗng nhiên, thần tình biến đổi, gương mặt nàng trở lên lạnh lùng.
Đến nụ cười lạnh cũng không nở nổi trên gương mặt đó.
Rồi nàng trầm giọng:
- Đa tạ để làm gì? Lâu nay ta không vì ngươi mà hành động đâu!
Phương Bửu Ngọc giật mình:
- Nhưng... chúng ta...
Tiểu Công Chúa chận lại!
- Đưa ngươi đến Bạch Thủy Cung là trách nhiệm của ta, chỉ có cái việc đó mới tạo nên liên hệ giữa ta và ngươi trong bao nhiêu ngày qua, trừ việc đó ra, ta với ngươi chẳng liên hệ gì cả. Ngươi đừng tỏ lời ra mà cũng chẳng có gì phải tạ Ơn ngươi. Ngươi đến đó là dứt khoát liên hệ giữa nhau. Ta tròn nhiệm vụ, ngươi cũng được toại nguyện.
Phương Bửu Ngọc ấp úng:
- Nhưng vừa rồi... cô nương còn nói...
Tiểu Công Chúa cười lạnh:
- Vừa rồi?... Hừ!... Việc vừa rồi là việc đã qua. Việc đã qua còn nói làm gì nữa? Ngươi chưa chết thì ta phải sống, lời nói vừa rồi, chẳng thành vấn đề nữa.
Nàng quay nhanh mình bước theo Vạn Lão Phu Nhân liền.
Phương Bửu Ngọc giật mình, đúng là chàng lâm vào cảnh lỡ khóc lỡ cười.
Chàng cười khổ, tự thốt:
- Ta cứ tưởng là Vạn Lão Phu Nhân giỏi tráo trở, ngờ đâu còn có kẻ tráo trở tài tình hơn bà! Mà tráo trở một cách tàn nhẫn hơn bà! Người ta dùng cái biến hoá đối với mình thì từ nay mình nên dùng cái bất biến hoá đối với người ta!
Rơi vào tay Tiểu Công Chúa, Vạn Lão Phu Nhân cảm thấy không có cái khổ nào bằng.
Bà có trăm ngàn thủ đoạn, cũng không thể mang những thủ đoạn đó ra áp dụng, tìm cách thoát thân.
Bời, chẳng có một thủ đoạn nào có hiệu quả trước nàng công chúa non tuổi nhưng già mưu.
Giữa đêm khuya, Tiểu Công Chúa đang ngủ say vùi.
Bà đứng lên định chuồn đi, nàng đã mở mắt nhìn bà.
Rồi bà có cảm tưởng là đôi chân bà như bị một đoạn đường dây vô hình ràng buộc liền với Tiểu Công Chúa.
Bà nhích động một chút là làm kinh động đến nàng.
Sáng ra, bà đòi đi đại tiểu tiện.
Tiểu Công Chúa chấp thuận:
- Bà cứ đi!
Nàng không theo bà gìn giữ kề bên.
Dĩ nhiên là bà mừng. Bà mở cửa, bước gấp. Bà bước đi, không phải đi đại tiện, tiểu tiện gì. Bà chuồn luôn.
Nhưng như bóng ma, Tiểu Công Chúa lại xuất hiện trước mặt bà.
Nàng chấp tay sau lưng, đứng nghẻo đầu, nhìn bà nghiêng nghiêng.
Nàng cười mỉm.
Nàng lại hỏi:
- Xong chưa?
Vạn Lão Phu Nhân còn nói gì nữa? Còn biết làm sao nữa?
Trừ lúc bà đại tiểu tiện, còn thì Tiểu Công Chúa luôn luôn giương tròn mắt nhìn bà. Vĩnh viễn nhìn bà. Có lúc, thay vì đi thẳng, con đường phải ngắm hơn thì Vạn Lão Phu Nhân lại đi vòng, kéo dài con đường.
Tiểu Công Chúa, hoặc vô tình, hoặc cố ý hỏi:
- Giả như có người nào đó thay vì đi thẳng lại tìm lối quanh co, thì người đó tự tạo tội lỗi cho mình rồi vậy! Tại sao lại phải làm như thế chứ? Có trốn thoát được chăng? Đã không hy vọng trốn thoát, tại sao gây nên tội? Theo tôi thì, tốt hơn nên đưa nhau tới đó, càng sớm càng tốt, tới đó rồi sẽ tìm cách thoát đi. Và lúc đó, chắc không ai ngăn trở!
Nàng mỉm cười tiếp:
- Bà nghĩ, một người đưa bà đến nơi muốn đến, đến rồi mà người đó bỏ đi, bà còn cần gì truy nã chăng?
Vạn Lão Phu Nhân tức uất có thể chết được.
Một ngày qua.
Hai ngày, rồi ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Vạn Lão Phu Nhân phục ngay, không còn tìm cách lừa, tìm cách thoát đi nữa.
Bà cười khổ thốt:
- Tiểu công chúa ơi! Công chúa là tổ tông của già đó! Từ bao lâu rồi, già chưa từng chịu phục ai, bây giờ thì già đành nhận bại trước Tiểu công chúa!
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Bà nói quá lời! Bà sanh tôi được, chứ tôi làm gì thành tổ tông của bà?
Nàng dịu giọng hỏi tiếp:
- Còn bao nhiêu dặm đường? Còn bao nhiêu thời gian nữa chúng ta đến Bạch Thủy Cung hở bà?
Vạn lão phu nhân trầm ngâm một chút:
- Đường còn không xa. Thời gian còn không lâu. Nhiều nhất là hai hôm nữa thôi.
Phương Bửu Nhi chen vào:
- Thì ra Bạch Thủy Cung vẫn trong lãnh thổ Trung Nguyên!
Vạn lão phu nhân hỏi:
- Chứ ngươi tưởng là ở phương trời nào?
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Cứ theo lời truyền trên giang hồ, thì địa điểm của Bạch Thủy Cung vô cùng thần bí, địa điểm đó ai cũng đinh ninh là tại đỉnh Thần Sơn nơi hải ngoại... Ngũ Hành Cung đặt căn cứ trên đỉnh Thần Sơn.
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Bây giờ ngươi nghĩ như thế nào?
Phương Bửu Nhi trầm ngâm một chút, từ từ đáp:
- Ngày nay... theo tại hạ nghĩ thì... bất quá Ngũ Hành Cung có căn cứ tại một nơi nào đó, hoặc trong rừng sâu, hoặc trên núi cao, hoặc tận một hang động hoang vu, ở những nơi quanh năm suốt tháng chẳng có bóng người đời thấp thoáng vãng lai. Còn về kiến trúc thì... hoặc tân kỳ, hoặc thông thường, rộng lớn hay nhỏ hẹp tùy theo sở thích của chủ nhân...
Rồi chàng mỉm cười hỏi:
- Tại hạ đoán có đúng chăng?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Trên thế gian có biết bao nhiêu sự việc, lúc sơ khởi thì rất tầm thường, song theo năm tháng trôi qua với lời truyền thuyết của con người, nay thêm một chút, mai thêm một chút, mỗi người lại thêm một chút, thêm mãi, rồi sự việc tầm thường đó cuối cùng trở thành phi thường, thần bí, người thuật lại có cái ý vẽ vời khoe khoang sự thấy xa hiểu rộng của mình rồi người nghe lại dùng ảo tưởng mà suy diễn cho đến ngày nào đó, sự việc tầm thường biến thành thần thoại!
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Tại hạ cũng vừa nêu lên suy luận đó...
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Tuy nhiên, dù sự việc người đời thần thoại hoá, cũng còn một vài dấu vết lưu lại thế nhân chứng tỏ cái lý do thực tế biến thành hoang đường. Giả như già không tận mắt nhìn những dấu vết đó, thì chẳng khi nào già tin được, có một thực tế trong cái hoang đường truyền khẩu.
Phương Bửu Nhi chớp mắt:
- Thì ra Ngũ Hành Cung cũng có phần nào trung thực trong cái hoang đường do thế nhân tạo dựng?
Vạn lão phu nhân sửa chữa ngay:
- Già không hề đưa ra một xác nhận như vậy!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Nếu thế thì... Ngũ Hành Cung chỉ là...
Vạn lão phu nhân xoay chiều câu chuyện:
- Ngươi đã muốn đến đó, trước sau gì ngươi cũng đến đó, đến là thấy như thế nào tại sao nóng nảy tìm hiểu?
Phương Bửu Nhi thốt:
- Tại hạ hy vọng...
Vạn lão phu nhân điểm một nụ cười ẩn ước có vẻ thần bí, từ từ tiếp:
- Hiện giờ, tốt hơn hết là ngươi đừng hy vọng chi cả, ngươi cũng đừng tưởng nghĩ đến điều chi cả, vô luận làm sao, khi trông thấy Ngũ Hành Cung rồi, ngươi sẽ không tránh khỏi kinh ngạc.
Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:
- Ngạc nhiên hay kinh sợ?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Cả hai!
Phương Bửu Nhi mỉm cười:
- Thật vậy?
Chàng bước đến khung cửa sổ mơ màng một lúc, đoạn lẩm nhẩm:
- Có lẽ giờ đây, môn hạ của Hỏa Ma Thần cho rằng tại hạ thất tín, nếu không thì cũng tưởng là tại hạ thất tung! Và có lẽ họ đã phân công đi khắp bốn phương trời tìm tại hạ!... Còn Thiết Nhiêm Đạo Nhân và các vị kia, đến phủ Đại Danh rồi nhất định tra cứu hành tung của thuộc hạ Hỏa Ma Thần! Tất cả đều biết đâu tại hạ âm thầm đi đến cái nơi mà bên này muốn, bên kia không!
Vạn lão phu nhân hỏi:
- Ngươi đoán thử xem bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân có đến được Bạch Thủy Cung chăng?
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Khó đoán lắm bà! Tuy nhiên tại hạ mong rằng họ sẽ chẳng bao giờ đến được nơi đó! Họ đừng đến đó là hơn!
Bỗng đâu đây có tiếng cười hắc hắc vang lên, rồi một câu nói tiếp theo lạnh lùng:
- Chỉ sợ ngươi thất vọng!


HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com