Tiểu công chúa đưa tay bịt miệng chàng, ngẩng mặt thốt: - Ta tin! Ngươi nói sao ta tin vậy, ngươi nói gì ta cũng tin! Ngươi hãy nói cho ta biết, khi những thiếu nữ kia quấn quít bên ngươi, săn đón ngươi, hoan hô ngươi, ngươi có cảm tưởng như thế lào? Ngươi có so sánh những cảnh đó với cảnh ngày nào ngươi cùng ta ở trong một gian phòng trên thuyền, bềnh bồng ngoài biển rộng chăng? Phương Bửu Ngọc vờ ngơ ngác: - Cảm tưởng gì? So sánh làm chi? Tiểu công chúa cắn môi: - Ngốc tử! Đáng ghét! Đáng ghét! Gặp ngươi ta không nghe được một tiếng nào đáng nghe cả! Phương Bửu Ngọc ạ một tiếng: - Hiểu rồi! Ta hiểu rồi, so sánh ngươi và các thiếu nữ ấy phải không? Chàng lắc đầu nói nhanh: - Cần gì phải so sánh? Cứ nhìn thoáng qua là thấy ngay! Trên thế gian này, còn có ai đẹp bằng một phần mười của ngươi đâu. Ngươi hỏi câu rất thừa, chẳng đáng hỏi, chẳng đáng nên hỏi! Nói câu đó còn hơn trăm ngàn lời khen tặng sắc đẹp của một người. Phải, con người đã đẹp rồi, duy nhất đẹp, còn có ai so sánh bằng mà phải đem ra so sánh với ai? So sánh như vậy, chẳng khác nào đem một người tỷ phú so sánh với tên hành khất, để xem ai nhiều tiền hơn ai! Tiểu công chúa sà ngay vào lòng chàng, thu hình gọn trong vòng tay chàng. Lâu lắm, nàng thấp giọng: - Ta đi! Phương Bửu Ngọc hỏi gấp: - Đi? Sao lại phải đi? Mới gặp nhau, nói mấy câu, mà câu nào cũng gồm tiếng đi cả? Sao vội thế? Tiểu công chúa đáp: - Ta muốn đến, ta đến, ta muốn đi, ta đi, ai ngăn trở được ta? Ai hạn chế được hành động của ta? Phương Bửu Ngọc sững sờ. Nàng nói là phải đi, nhưng nàng vẫn nằm gọn trong lòng chàng. Đầu còn nép vào ngực chàng, tóc còn xõa trên cánh tay chàng. Phương Bửu Ngọc xiết vòng tay ghì mạnh thân hình nàng, nàng mở mắt nhìn khung trời đêm qua cửa sổ, khẽ thở dài: - Đáng lý ngươi không nên đến đây! Tuy ta cô đơn tịch mịch song ta được bình tịnh, đều đều bình tịnh. Ngươi đến với ta trong chốc lát, có khác nào một cơn lốc xoáy trên mặt ao thu? Ngươi đến vội vàng, khuấy động tâm tư ta, như cơn lốc khuấy động ao thu, rồi ngươi bỏ đi! Ta làm sao? Ta làm sao?..... Tiểu công chúa vụt rời lòng chàng, đứng lên, quay lưng lại. Phương Bửu Ngọc gọi khẽ: - Đi! Ngươi đi à? Tiểu công chúa căm hờn: - Ngươi nói là ta đáng lý không nên đến đây, thì ta còn ở lại làm gì chứ? Ta không đi sao được? Phương Bửu Ngọc giật mình, lẩm nhẩm: - Ngươi muốn ta bức bách ngươi? Ngươi muốn ta van cầu ngươi? Chàng ngẩng mặt lên, nhìn nàng, nhìn lưng nàng đúng hơn. Chàng nhận thấy đôi vai nàng rung khẽ, chừng như lồng ngực của nàng cũng rung động theo. Nàng rung rung người, như lá liễu rung rung trước cơn gió thoảng qua trong cảnh hoàng hôn. Phương Bửu Ngọc thở dài: - Ngươi khóc? Tiểu công chúa không quay người lại, dấu mặt luôn: - Ai khóc? Tại sao ta khóc? Bình sinh chẳng bao giờ ta khóc! Bỗng, nàng nhào lên giường, bật khóc, khóc mướt, khóc xé lòng người! Phương Bửu Ngọc bối rối: - Tại ta! Tại ta! Ta nói sai! Tạ.. tạ..ngươi... Tiểu công chúa nức nở: - Ngươi không nói sai? Ngươi chẳng việc gì, không có gì tại ngươi cả. Tại ta! Đáng lẽ ta không đến đây! Ta không đến thì ngươi bình tịnh. Ngươi bình tịnh mãi mãi. Tại ta đến nên ngươi mất bình tịnh! Tại sao ta đến? Đến làm gì? Dù là lần cuối cùng gặp mặt nhau? Phương Bửu Ngọc giật mình: - Lần cuối cùng? Gặp nhau lần cuối cùng? Tại sao? Chừng như tiểu công chúa thấy nàng lỡ lời, đáng lẽ nàng không nên nói câu đó. Nàng đưa tay bịt miệng mình, rồi nhún khẽ chân, nghiêng mình, vọt qua cửa sổ. Cái ý chưa nghĩ đến việc đuổi theo, nhưng thân hình đã bay theo rồi. Phương Bửu Ngọc bám sát tiểu công chúa như bóng với hình, hình di động thì bóng cũng phải di động. Tiểu công chúa không tưởng là thuật khinh công của chàng linh diệu như thế, nàng vọt đi nhanh, chàng còn nhanh hơn, nàng vừa thoát ra ngoài, là chàng theo kịp, nắm áo nàng liền. Bị Phương Bửu Ngọc nắm áo, tiểu công chúa cứ đi tới, chẳng hề dừng chân, chẳng hề quay lại. Tự nhiên Phương Bửu Ngọc phải đi theo nàng. Nàng vừa đi vừa khóc, không thấy lệ nhưng nhìn lưng nàng thấy bờ vai rung rung, lòng ngực phập phồng, lưng cũng nhích động theo, chàng biết là nàng đang khóc. Chàng bước tới, sánh ngang nàng, hấp tấp hỏi: - Sao lại là lần cuối? Sao? Ngươi giải thích cho ta nghe? Tiểu công chúa rít qua hai hàm răng: - Buông tay!.... buông tay! Khi nào Phương Bửu Ngọc lại chịu buông tay? Nàng gia tăng cước lực, Phương Bửu Ngọc cũng gia tăng cước lực, cả hai âm thầm chạy đi giữa tiếng côn trùng lẫn với tiếng lá cành xào xạc trong gió. Họ vượt qua cánh đồng vào một khu có cây cối rậm rạp. Đến đó, tiểu công chúa mới dừng chân. Nàng buông giọng tràn đầy căm hờn: - Đáng ghét! Theo ta làm gì? Theo để ám toán ta phải chăng? Giọng nói thì hờn, nhưng có ẩn chứa một ý tình nồng thắm, nghe như mật rót vào tai, một thứ mật huyền bí, ngọt hơn tất cả loại mật trên thế gian, một vị mật ẩn chứa đủ vị chua cay đắng chỉ dành riêng cho một người! Chàng thấp giọng: - Ta theo ngươi mãi, đến tận góc bể ven trời, cùng khắp bốn phương, nếu ngươi không giải thích cho ta hiểu! Rồi chàng lập lại câu hỏi: - Tại sao chứ! Tại sao lại là lần cuối? Tiểu công chúa rung rung giọng: - Ta van ngươi! Ta van ngươi! Đừng bức ta phải nói! Ngươi có thể buông tha cho ta chăng? Đừng bắt buộc ta phải nói? Bửu Nhi! Nàng giật chéo áo khỏi nắm tay của Phương Bửu Ngọc, thoát đi. Phương Bửu Ngọc vẫn vọt theo như thường. Nàng gằn giọng: - Được rồi, nếu ngươi muốn biết, ta nói cho biết. Nhưng đừng hối hận nhé, ta không muốn nói, ngươi bức ta nói, lỗi tại ngươi!
oOo
Đêm xuống, dần dần sâu. Tòa tiểu viện trong khách sạn chìm trong tử tịch. Ngụy Bất Tham và Tây Môn Bất Nhược cứ đi tới đi lui mãi. Ngụy Bất Tham đi một lúc ngẩng mặt lên nhìn sao trời thốt: - Đại ca và các người kia đi cũng đã lâu rồi, có lẽ hơn hai khắc thời gian đấy! Tây Môn Bất Nhược cười nhẹ: - Hai khắc thời gian cũng chẳng lâu lắm, tuy người chờ đợi người có cảm tưởng lâu, song họ vừa chờ đợi, vừa uống rượu, thì men rượu cũng có thể làm cho họ quên thời gian! Ngụy Bất Tham cười khẽ: - Vì chúng ta không thích rượu, nên mới được chỉ định làm cái công việc này, công việc của con chó giữ nhà! Hừ! Ta nhận thấy, dù sao thì người biết uống rượu, thích uống rượu cũng sướng hơn người không uống! Tây Môn Bất Nhược lại cười nhẹ: - Ngươi thì lúc nào cũng chẳng chịu thua thiệt ai cả! Y tắt nụ cười, rồi thở dài, ròi đưa chân hất hất viên đá trên nền nhà, tiếp: - Trong mấy hôm sau này, tâm tình đại ca trầm trọng. Chúng ta là anh em kết nghĩa với nhau phải biết nương nhau, nên để cho đại ca thỉnh thoảng chuốc chén giải sầu, thiết tưởng khắc khổ quá thì còn ai sống nổi? Ngụy Bất Tham hơi thẹn với tư tưởng hẹp hòi của mình. Nếu hẹp hòi như vậy, thì người rất xứng với tên sao? Tham là chỉ nghĩ đến mình, chẳng bao giờ xét nét cho ai cả, dù là bạn chí thân! Y chưa kịp nói gì bên ngoài có tiếng cười vang lên, tiếp theo đó, Mạc Bất Khuất, Vạn Tử Lương và Mai Khiêm, cùng các người tiến vào phòng, tất cả cùng kéo nhau qua sân, vào phòng. Mạc Bất Khuất buông một câu: - Hai hiền đệ cực khổ quá! Y đưa tay chỉ cửa phòng của Phương Bửu Ngọc hỏi: - Hắn còn ngủ? Ngụy Bất Tham mỉm cười: - Cho đến bây giờ, bên trong phòng không có một tiếng động. Hẳn là hắn ngủ quá say! Kim Tổ Lâm cao giọng: - Hắn ngủ quá lâu, Mai đại ca cũng chờ đợi lại đây lâu quá. Vô luận thế nào chúng ta cũng phải đánh thức hắn, đâu có thể để cho Mai đại ca chờ mãi? Mọi người nhìn Công Tôn Bất Trí. Công Tôn Bất Trí điểm một nụ cưới, bước tới cửa phòng Phương Bửu Ngọc, vỗ tay kêu bốp một tiếng rồi gọi: - Bửu Nhi! Thức dậy Bửu Nhi! Ngủ nhiều lắm rồi, thức dậy đi Bửu Nhi! Bên trong vẫn im lìm. Công Tôn Bất Trí xô cửa, bước vào. Bên trong không có một bóng người! Tất cả đều kinh hoàng. Thạch Bất Vi và Ngụy Bất Tham cùng tìm vật đánh lửa, đốt ngọn đèn trong phòng. Trên mặt bàn, có mảnh giấy. Hiển nhiên do Phương Bửu Ngọc lưu lại. Ít nhất mọi người cũng nghĩ thế, bởi ngoài chàng ra, còn ai lưu lại mảnh giấy đó? Trên giấy có mấy chữ: “Trình cùng các vị thúc bá, Phàm hành hiệp, tránh dùng võ, tránh được phần nào hay phần ấy. Bởi dùng võ là phạm cấm kỵ, bởi vũ khí là vật bất tường, tương tranh là điều bất hạnh. Tiểu điệt vốn chẳng phải là người hiếu võ. Bất đất dĩ là giao thủ với người, qua mỗi lần giao thủ là tiểu diệt đau lòng một lần. Do đó, tiểu diệt chẳng còn tinh thần nào ứng chiến nữa, bất cứ là một cuộc chiến với ai và từ đâu đến. Tiểu điệt thức ngộ ra không thể tiếp tục đi trên con đường võ nghiệp mà tiếp xúc với người đời, và cũng vì thế mà tiểu diệt chẳng dám gặp lại quý vị thúc bá nữa. Từ nay tiểu điệt sẽ nương mình nơi thâm sơn cùng cốc, chôn chặt các thân mình vô dụng dưới lớp bụi thời gian, mong các vị thúc bá châm chước cho! Dĩ nhiên dưới thơ là tên của Phương Bửu Ngọc. Thơ chỉ khác lối xưng hô, còn thì ý nghĩa tương đồng với phong thơ trao cho Mai Khiêm. Vô luận là ai, đọc hai phong thư đó, cũng thừa hiểu đo một người viết. Mọi người đọc xong bức thơ cùng biến sắc mặt. Thiên Đao Mai Khiêm đã uống chẳng biết bao nhiêu chén rượu từ chiều đến giờ, vào đây còn chếnh choáng cơn men. Hiện tại mùi hơi men tan mất. Y trầm gương mặt, y nhìn sang Kim Tổ Lâm, rồi y trầm giọng thốt: - Phong thơ này do Phương Bửu Ngọc lưu lại? Kim Tổ Lâm xuất hạn dầm dề, men rượu cũng theo mồ hôi mà thoát khỏi cơ thể, y dậm chân: - Bửu Ngọc... Hắn... Hừ! Tại sao hắn làm vậy? Hắn không phải hạng người có thể làm như vậy được! Mai huynh!....Mai đại hiệp!.... Hắn... Mai Khiêm chận lại: - Hắn ấy à? Hắn lừa dối các vị!.... Mạc Bất Khuất và các sư đệ chết lặng, mặt biến màu đất. Công Tôn Bất Trí trầm ngâm một chút, cầm mảnh giấy đến trước mặt Ngưu Thiết Oa hỏi: - Bút tích của đại ca ngươi? Không ai thấy Phương Bửu Ngọc cầm bút viết lên một chữ nào từ ngày gặp nhau nơi khu rừng của Kim Tổ Lâm. Trừ Ngưu Thiết Oa, còn ai nhận ra nét bút của chàng? Ngưu Thiết Oa lắc đầu: - Tôi không phân biệt nổi đâu! Công Tôn Bất Trí thở dài. Mai Khiêm buông một câu: - Nét bút phải hay không phải của Phương Bửu Ngọc, điều đó không quan hệ gì!.... Y cười lạnh một tiếng, đoạn tiếp: - Dù sao đi nữa thì chẳng lẽ có một người nào đó viết ra? Tiếng cười lạnh, giọng nói ý nghĩa của câu nói, tất cả đều lộ sự khinh miệt cực độ. Mọi người đều gục đầu. Mạc Bất Khuất giậm chân: - Điều đáng hận là trong chúng ta không có một ai vào phòng hắn trước đây một chút trước khi cùng kéo nhau đi uống rượu! Nếu đúng là hắn tạo nên sự việc này, thì hắn còn mặt mũi nào nhìn thấy ai? Câu nói của y chứng tỏ niềm tin của y đối với Phương Bửu Ngọc đã lung lay phần nào, lung lay vì ảnh hưởng của sự khinh miệt phát xuất từ Mai Khiêm. Niềm tin đó lung lay vì y nhìn nhận Mai Khiêm có lý. Ai dư công viết lên mảnh giấy đó, thay thế Phương Bửu Ngọc? Có ích gì phải giả mạo chàng ta làm việc đó? Chẳng những y không còn trọn vẹn tin tưởng nơi Phương Bửu Ngọc, mà tất cả đều bắt đầu hoài nghi chàng rồi. Có lẽ Ngưu Thiết Oa cũng đồng một cảm nghĩ như họ. Mai Khiêm thở dài, vỗ tay lên vai Kim Tổ Lâm nói tiếp: - Không phải tại hạ có thiên kiến gì đối với Phương Bửu Ngọc, chứ như võ công cao tuyệt của hắn, trên thế gian này còn ai bức bách hắn làm những điều mà hắn chẳng thích làm được? Hơn nữa, còn ai có đủ sức bắt hắn mang đi đâu? Mặc dù có một kẻ nào đó có bản lãnh cao hơn hắn, muốn ức chế hắn, cũng phải động thủ chứ? Giả như có động thủ, thì chúng ta phải biết liền! Y luận rất chính xác, mọi người lại gục đầu thấp hơn một chút nữa. Tây Môn Bất Nhược ấp úng: - Có thể là Bửu Nhi viết nên mảnh giấy đó nhưng... Ngưu Thiết Oa hét lớn: - Phong thơ có đề cập đến tôi chăng? Vạn Tử Lương lắc đầu: - Không! Ngưu Thiết Oa càng cao giọng hơn: - Như vậy là giả tạo, chẳng khi nào đại ca tôi quên tôi, bỏ rơi tôi! Nhất định là chẳng khi nào đại ca tôi làm như vậy! Dù có muốn bỏ đi đâu tạm thời hay vĩnh viễn cũng phải hỏi tôi một câu, bảo qua cho tôi một tiếng, đại ca tôi chẳng hề lãnh đạm như thế. Gã ngừng nói lệ trào ra, lệ thay lời nói, nói tiếp những gì chưa nói, và không thể nói nữa. Kim Bất Úy cũng khóc. Vừa khóc, y vừa gào: - Phải! Ngưu Thiết Oa nói đúng! Vô luận làm sao, riêng tôi, tôi chẳng tin là Phương Bửu Ngọc làm một việc như vậy! Ác ma! Có bàn tay của ác ma trong vụ này! Thêm một lần nữa, ác ma lại hạ thủ đoạn!
oOo
Tiểu công chúa vẫn khóc. Nàng vừa khóc vừa nhìn Phương Bửu Ngọc qua màn lệ, lệ trào ta như xối. Khóc một lúc nàng lập lại câu nói: - Ngươi bức bách ta phải nói, ta nói cho ngươi nghe, nghe rồi đừng hối hận! Phương Bửu Ngọc gật đầu: - Việc gì, do ta muốn làm, là chẳng bao giờ ta hối hận. Ngươi cứ nói, nói cho ta biết đi! Tiểu công chúa gật gù: - Được! Được! Ta sẽ nói cho ngươi biết. Nàng không dừng chân. Phương Bửu Ngọc cũng lẽo đẽo theo sau. Sau cùng, nàng nhẹ giọng thốt: - Ngươi đã biết, ta bị ác nhân bắt đi, song bên cạnh ác nhân ta chịu biết bao nhiêu điều khốn khổ, ta không kể lại cho ngươi nghe, hẳn ngươi cũng biết rõ rồi. Nhắc đến việc đã qua, nàng còn run sợ, huống hồ lúc nàng sống với thực cảnh? Phương Bửu Ngọc bước tới một bước, sánh ngang hàng vòng tay qua vai nàng, ấn mạnh một chút. tỏ vẻ âu yếm: - Từ từ mà nói, nhẹ nhàng mà nói, đừng sợ gì nữa, ngươi chẳng còn phải sợ hãi bất cứ một điều gì. Và từ nay, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ chẳng phải sợ hãi một điều gì cả. Tiều công chúa nhìn sang chàng với ánh mắt nồng nàn. chan chứa niềm thâm tình. Khi xưa Phương Bửu Ngọc chỉ nhận thấy là nàng đẹp, nhưng giờ đây chàng nhận ra nàng có một sức quyến rũ phi thường, vẻ quyến rũ không mãnh liệt, nhưng khó cho chàng bức rời, một vẻ quyến rũ ấm dịu, nhu hòa không ồ ạt, không bốc hỏa như hấp lực của bọn ma nữ. Nàng tiếp: - Năm sáu năm qua, qua mau, những sự tình trong thời gian đó hẳn phải nhiều, trong một giây phút, ta chẳng thể nào tường thuật đầy đủ cho ngươi nghe được. Năm sáu năm qua, ta chẳng hề có một ngày tự do, đừng nói là một ngày khoái lạc. Khi ta biết được ngươi đã ra mặt trên giang hồ, là ta bất chấp hại trước, nguy sau, ta nghĩ đủ trăm phương ngàn kế thoát vòng kiềm tỏa của ác nhân, tìm gặp ngươi, gặp được ngươi, một lần thôi, rồi sau đó... Phương Bửu Ngọc cảm động: - Sau đó làm sao? Tiểu công chúa nhếch môi điểm một nụ cười. Nụ cười chứa chất thê thảm làm sao! Nàng tiếp: - Ác nhân biết ta trốn đi, khì nào chịu buông tha cho ta? Phương Bửu Ngọc gằn giọng: - Thì đã sao? Ai bảo ngươi có ý định trở về chốn cũ chứ? Tiểu công chúa u buồn: - Không trở về mà được với họ à? Họ sẽ thực hiện mọi biện pháp hãm hại ta, họ sẽ tìm ta trên khắp mọi nẻo sông hồ, ta không muốn nói điều này với ngươi, là vì ta sợ liên lụy đến ngươi, bởi ngươi cần tạo nên sự nghiệp và tiền đồ ngươi dài rộng, tương lai sáng lạn huy hoàng, giúp ngươi không hết, ta nỡ nào hại ngươi? Hở? Ta nỡ nào hại ngươi sao? Rồi nàng khóc. Phương Bửu Ngọc xốn xang, bứt rứt, bồn chồn, nóng nảy, khí huyết như đảo lộn trong người, vòng tay còn đặt trên vai tiểu công chúa, ngón tay bám vào da nàng, như lún sâu tận vào tận da thịt. Chàng run run giọng: - Tiền đồ của ta, là tiền đồ của ngươi, sự nghiệp tương lai của ta là của ngươi. Một ngày ngươi còn thọ khổ, ngày đó dù ngai vàng mũ ngọc kề bên ta, ta cũng bỏ ngai, vất mũ. Ta sẽ làm mọi cách giải thoát ngươi khỏi bàn tay ác quỷ, dù ta chết, ta cũng vui. Tiểu công chúa dừng chân, ngã vào lòng chàng, thốt qua nức nở: - Nghe ngươi nói thôi ta cũng hết khổ rồi, ta dù chịu khổ gấp trăm ngàn lần hơn, vẫn không thấy khổ! Cần gì phải sống trong cảnh thực, Bửu Ngọc? Cần gì đợi đến ngày ngươi thành công? Ôm ta đi, Bửu Ngọc siết mạnh ta đi, Bửu Ngọc! Giữ ta mãi mãi trong vòng tay của ngươi nhé! Đừng buông ta, đừng để ta đi hoang, ta lạc lõng giữa mông lung bụi đời! Phương Bửu Ngọc rít lên: - Vĩnh viễn ta chẳng buông ngươi, vĩnh viễn ta chẳng muốn rời ngươi! Ta muốn... Bỗng, một âm thanh ngụy dị, lạnh lùng, trầm trầm, vang lên: - Ngươi muốn làm sao?...
oOo
Lá cây che khuất ánh sao, khu rừng chìm trong cảnh tối tâm, âm u, hoang vắng lạ lùng. Hơn mười bóng người xuất hiện, vận toàn áo trắng, rộng dài, mặt và đầu bao kín, cũng bằng vải trắng. Hơn mười bóng người áo trắng đứng vây quanh Phương Bửu Ngọc và tiểu công chúa. Có kẻ lạ bên cạnh, đôi nanh nữ dĩ nhiên phải tách rời nhau ra. Tiểu công chúa rỉ bên tay chàng: - Môn hạ của ác nhân đó! Dù nàng không tiết lộ, Phương Bửu Ngọc cũng thừa hiểu. Nhìn vào màu áo của chúng, chàng hiểu ngay chúng là thuộc hạ của Ngũ Hành Ma Cung. Trước đây, chúng đã xuất hiện tại khách điếm, vây đánh Thiết ôn Hầu và Lý Anh Hồng. Phương Bửu Ngọc bình tịnh như mặt nước hồ thu. Phải có một ý chí phi thường mới trấn định mọi dao động vừa qua trong cơn thố lộ tâm tình với tiểu công chúa, chàng trầm tịnh như một con người hoàn toàn khác lạ, chẳng phải một Bửu Ngọc vừa xót xa, vừa cảm khái cho người bạn gái chịu đau hơn sáu năm dài xa cách. Trí óc của chàng cũng sáng suốt lạ lùng, đôi mắt sáng như sao, chàng dịch thân mình án trước tiểu công chúa, làm tấm bình phong che chở cho nàng, dù sấm sét từ đâu đến, dù bão tố từ đâu đến.