Ít nhất cũng có một người đồng tình với chàng, trong mọi khúc quanh trên đường đời. Chàng còn mong muốn gì hơn? Chàng vỗ tay lên vai Ngưu Thiết Oa mỉm cười: - Ngươi thấy đó, ta quên mời Lý đại thúc vào phòng cứ để đại thúc đứng dưới mưa như thế này... Chàng cũng quên luôn trên lưng của Lý Anh Hồng còn có Thiết Ôn Hầu. Mãi đến khi Lý Anh Hồng đặt Thiết Ôn Hầu lên chiếc giường trong khách sạn, chàng nhìn người thọ thương, chàng nhìn Lý Anh Hồng, rồi nghe lòng mình như có muôn ngàn nhát đao cắt qua, cắt lại đau đớn biết bao! Trời! Ngày nào còn là những bậc anh hùng cái thế, sấm nổ không nát xác, lửa đốt không tiêu xác... Giờ đây, cả hai chẳng khác nào những con người vô dụng nhất trần! Thiết Ôn Hầu! Tay tả còn đó che lên tay hữu, nhưng tay hữu nay còn đâu. Đã đoạn lìa tận đầu vai! Ngực còn phồng lên xộp xuống, nhưng hơi thở của những kẻ sắp hồi dương, thì hơi thở đó có mang niềm hy vọng cỏn con nào cho người ngoại cuộc? Lý Anh Hồng rớm lệ bi hoài, u buồn thốt: - Sau cái bại nơi Thiên Phong Trại, bọn tại hạ phải đương đầu với biết bao nhiêu hoạn nạn! Kẻ thù cũ nghe tin, tìm đón, kẻ thù mới lại theo dõi ngày đêm! Trong hơn sáu năm nay, chẳng ngày nào là chúng tôi ăn no, ngũ kỷ! Anh hùng vốn không lệ, song một khi lệ đổ, hẳn phải có nguyên do, và cái nguyên do đó ngang bằng cái biến cố. Lý Anh Hồng gật đầu, tiếp: - Binh bại, như núi đổ, núi đổ rồi, còn ai dựng lai như xưa. Nhưng, núi là vật vô tri, đã đổ là nằm luôn, khách anh hùng, ngã phải chỗi dậy! Khách anh hùng không bại được! Bởi bại là chẳng còn anh hùng! Trường đời là những cuộc cờ liên tiếp, thua cuộc này gầy cuộc khác, gầy mãi rồi cũng có lúc thắng cuộc, cho nên lấy thành bại không đo lường được anh hùng, phải lấy kiên nhẫn duy trì đo lượng anh hùng. Nhưng... Y dừng lại một chút rồi tiếp với giọng u buồn hơn: - Chẳng hiểu tại sao, sau cái bại tại hồ Thiên Phong, bọn tại hạ tiêu tan chí khí, hà huống... hà huống... Y dừng lại mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn sang Thiết Ôn Hầu nằm im trên giường thở ra mấy tiếng rồi thốt: - Tại hạ chẳng nói làm gì... y... thân hình như thế đó, gọi là một phế nhân cũng chẳng quá đáng! Hơn sáu năm qua, trong mười cuộc chiến, hai chúng tôi bại đến chín cuộc! Chiến đại thúc của Bửu Nhi, thì biệt dạng nơi phương trời, biết còn sống hay đã chết rồi. Còn lại tại hạ với y... Rồi hôm nay y trúng phải ba chưởng của chín nhà, chưởng lại độc, một loại âm độc! Còn gì? còn gì chứ nếu không là chờ chết? Phương Bửu Ngọc hét to: - Không! Thiết đại thúc không thể chết! Lý Anh Hồng thoáng biến sắc: - Ngươi có đủ nội công cứu y ư? Phương Bửu Ngọc gật đầu: - Đúng vậy! Lý Anh Hồng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ: - Nhưng... trúng phải chưởng lực âm độc đó, y gần như bị đứt cả kinh mạch, ngươi muốn cứu y là chuốc lấy tai hại cho mình bởi thương tổn chân cương quan trọng đấy! Ngươi... Phương Bửu Ngọc cười thảm: - Lý đại thúc thấy tôi trong tình trạng này, nên lo sợ phải chăng? Không nên nói đến hiểm nguy, trước kia Thiết đại thúc xả thân cứu mạng cho tôi, thì ngày nay đương nhiên tôi phải xả thân cứu mạng cho Thiết đại thúc. Hà huống tôi chỉ phải chịu tiêu hao một phần chân khí? Chàng liền bế Thiết Ôn Hầu lên mang ra ngoài. Ngưu Thiết Oa kinh hãi kêu lên: - Đại ca! Đại ca định làm gì thế? Phương Bửu Ngọc không quay nhìn lại, không đáp câu hỏi mà chỉ thốt: - Nếu có ai hỏi, cứ bảo là ta chữa trị cho Thiết đại thúc, sáng sớm ngày mai ta trở lại... Ngưu Thiết Oa theo ra bên ngoài, thì Phương Bửu Ngọc đã đi mất dạng. Lúc bọn Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, Mạc Bất Khuất vào đến nơi thì chỉ thấy Ngưu Thiết Oa đang trầm buồn ủ rũ ngồi một nơi. Công Tôn Bất Trí kinh ngạc hỏi: - Bửu Nhi đầu rôi? Ngưu Thiết Oa bằng tiếng được tiếng mất, tóm lược sự tình. Mạc Bất Khuất dậm chân: - Ta đã bảo ngươi bảo vệ hắn... ngươi... ngươi lại... Ngưu Thiết Oa nhăn mặt: - Đại ca muốn đi, Thiết Oa này ngăn chận làm sao được? Mà đuổi theo cũng chẳng kịp! Kim Bất Úy vụt đứng lên: - Chúng ta đi tìm hắn! Công Tôn Bất Trí lắc đầu: - Không cần! Kim Bất Úy nóng nảy: - Tại sao không cần? Giả sử muốn cứu mạng người, đợi gì hắn phải xuất lực? Còn chúng ta đây chi? Chúng ta chẳng làm được cái việc đó sao? Phải biết, ngay mai hắn có việc gì phải làm? Hắn cứu người đêm nay rồi ngày mai ai thay thế cho hắn làm cái việc kia? Công Tôn Bất Trí trầm gương mặt, từ từ thốt: - Hắn tất biết Thiết đại thúc thọ thương trầm trọng, không ai có thể cứu được, cho nên hắn phải tự mình vác việc đó, hắn biết thế nào chúng ta cũng ngăn trở hắn cho nên hắn len lén ra đi... Hắn đã quyết tâm rồi, dù chúng ta có tìm gặp hắn thì cũng vô ích thôi! Kim Bất Úy ngồi phệt trở lại ghế, thở dài mãi. Kim Tổ Lâm dậm chân, Dương Bất Nộ vỗ bụng, đấm tường, Ngụy Bất Phàm ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, như một ngốc tử, Tây Môn Bất Nhược bước tới, bước lui... Lý Anh Hồng lấy làm lạ hỏi: - Trông các vị như thế, chắc có... Mạc Bất Khuất trầm giọng: - Ngày mai, Bửu Nhi phải giao đấu với một cao thủ, trận chiến đó sẽ quyết định sự thành bại, vinh nhục, của hắn trọn đời, nếu đêm nay hắn phải tiêu hao tinh thần, công lực, thì làm sao... ngày mai... tại hạ chỉ sợ... Lý Anh Hồng biến sắc: - Như vậy tại hạ hại hắn rồi!... Mạc Bất Khuất thở dài: - Cũng chẳng trách gì Lý đại thúc được! Lý Anh Hồng cúi đầu: - Hắn đã biết như vậy, mà còn khẳng khái xuất lực cứu người, hắn hy sinh... hắn hy sinh... Một con người tự mình có trách nhiệm, tự nhận cái phần then chốt trong một cuộc thành bại, hẳn phải đáng thương lắm. Giờ đây Lý Anh Hồng ủ rũ một nơi chẳng khác nào một chiếc áo vo tròn bất chấp đường nhăn nếp xếp... Bỗng Thạch Bất Vi kêu lên: - Tốt! Kim Bất Úy sôi giận: - Tốt cái gì? Trong tình cảnh này, ngươi còn nói là tốt? Thạch Bất Vi không nói gì nữa. Vạn Tử Lương thở dài: - Thạch tứ hiệp nói tốt, là có ý ca ngợi hành vi của Phương thiếu hiệp biết hy sinh đúng chỗ, trọng nhân, trọng nghĩa, tỏ rõ tánh chất một người hùng... Mạc Bất Khuất gật đầu: - Đúng vậy, hắn hành động hợp tình hợp lý đó. Ví dụ ngày mai hắn có bại đi nữa, thì cũng chẳng đáng cho chúng ta phải thắc mắc, bởi cái danh, bất quá đối với người đời, chứ đối với trời đất, hắn là kẻ có lòng, hắn chẳng thẹn với quỷ thần, hắn là một con người sáng, trong ánh sáng của thiêng liêng, dù hắn lu mờ trong ánh mắt phàm tục của người đời!
Mạc Bất Khuất cao hứng với sự suy luận đó, cao hứng đến độ lệ cảm xúc trào dâng...
oOo
Thời gian đều nhịp trôi qua, đếm xuống rồi đêm phải tàn lụn dần dần, để trả không gian lại cho ngày về trong chu kỳ sáu khắc. Thị thành có tiếng trống cầm canh, thôn dã có tiếng gà báo hiệu. Đâu đây, gà gáy rộ lên, gà gọi người đời tỉnh giấc bắt đầu cuộc sinh hoạt trong ngày. Phương đông rựng sáng, phút chốc lớp giấy nơi khung cửa sổ cũng trắng dần dần... Nhưng Phương Bửu Ngọc chưa trở về khách sạn. Phương Bửu Ngọc chưa về, mọi người hận sao đêm quá ngắn, đêm ngắn nên bình minh trở về quá sớm. Bình minh mãi mãi quá sớm, nếu bình minh về trước khi Phương Bửu Ngọc về. Tất cả đều muốn bình minh chẳng bao giờ về nếu Phương Bửu Ngọc chưa về. Mưa thu đã dứt hạt, mưa tuy thưa song hạt mưa suốt đêm dài chung quy cũng đem thừa nước lợp mặt đất, nơi cao khô ráo, nơi trũng còn đọng lại, thái dương lên, chiếu vào trũng nước, phản ánh chớp chớp, nước trũng chớp, mưa đọng hạt nơi là cánh chớp, bình minh đẹp sau cơn mưa dài có vầng thái dương chói lọi. Phương Bửu Ngọc chưa về, là mọi người như bước trên lửa, ngồi trên lửa. Người nào người nấy chốc chốc lại nhỏm mình lên, người nào đứng thì chốc lại bước qua, bước lại, song bao nhiêu cặp mắt đều hướng về khung cửa phòng, khung cửa sổ. Cứ mỗi tiếng động bên ngoài vang lên, là mọi người nhút nhít theo và chẳng biết họ nhút nhít được bao nhiêu chục, bao nhiêu trăm lần từ khi... gà báo sáng. Kim Bất Úy dậm chân: - Nguy! Nguy! Tại sao lại chưa về? Chúng ta phải làm sao? Ngụy Bất Phàm làm như tỉnh lắm: - Bồn chồn làm gì? Rồi hắn cũng trở về mà, hắn bỏ đi luôn sao được mà sợ? Kim Bất Úy hừ lạnh: - Người nói ta bồn chồn, chứ mồ hôi đâu đẫm ướt trán ngươi đó? Ngụy Bất Phàm, bật cười ha hả: - Mồ hôi gì? Ta mát da, mỡ nhiều, cơ thể chứa không hết tràn ra ngoài, chứ khẩn cấp gì mà xuất mồ hôi hạn? Tất cả đều cười vang, nhưng tiếng cười vừa bật ra liền tắt lặng, miệng há rộng, mãi một lúc mới khép lại được. Cười sao được trong khi lửa đốt trong lòng?
Ngụy Bất Phàm miễn cưỡng lắm mới bật thành tiếng cười, cho mọi người cùng cười, cho bầu không khí bớt nặng trĩu, song chẳng ai cười nổi, đến giọng cười của y cũng hoá ra trơ trẽn nốt. Đang khẩn trương, cố cười để che đậy khẩn trương, mà cười không nổi thì sự khẩn trương càng hiện rõ. Gian phòng im lặng trở lại, bầu không khí càng nặng nề hơn, Kim Bất Úy nhìn qua khung cửa sổ, thấy thái dương lên đến đầu cành, tia sáng chiếu vào phòng, tia sáng rung rinh từ từ chênh xuống, tia sáng chênh xuống là thái dương lên, lên dần, lên dần... Bỗng Kim Bất Úy hét lên một tiếng lớn, lao vút mình tới. Y lao mình vào tường, đầu đi trước, đầu chạm tường là vỡ nát ngay. Không, y không tự sát, mà chỉ giữ cho đầu chạm nhẹ vào tường rồi trong tư thế đó, y nhịp đầu vào tường, cùm cụp, cùm cụp. Dương Bất Nộ vô ý hay hữu ý chẳng rõ, xé mạnh vạt áo trước ngực. Đầu Kim Bất Úy rướm máu, da đầu xây xát, y vẫn mổ đều. Chẳng rõ từ lúc nào, Mạc Bất Khuất nắm trong tay bình trà, bàn tay đó rút năm ngón hẹp dần dần, chiếc bình vỡ vụn, nước trong bình rơi ròng ròng từ tay y xuống mặt bàn, nước phải nóng nhưng y chẳng nghe cảm giác gì. Lý Anh Hồng vụt hỏi: - Cuộc chiến của Bửu Nhi, ước định giờ nào? Công Tôn Bất Trí cười chua: - Giờ này! Nếu chẳng có gì xảy ra nghịch thường như thế này, thì song phương ít nhất cũng trao đổi nhau chiêu đầu tiên rồi! Lý Anh Hồng rung chuyển toàn thân, chưa kịp nói gì, Vạn Tử Lương trầm giọng: - Dù Bửu Nhi không trở lại kịp, chúng ta cũng chẳng nên thất tín với người. Vô luận làm sao chúng ta phải kéo nhau đến bờ hồ, thông báo cho Thiên Đao Mai Khiêm biết. Mạc Bất Khuất gật đầu: - Chỉ còn cách đó thôi! Y vừa đứng lên, chưa kịp rời ghế, bỗng có tiếng ồn ào huyên náo theo gió cuốn đến. Mọi người biến sắc. Công Tôn Bất Trí nói không thành tiếng: - Chỉ sợ đi vô ích thôi, có thể là chúng ta chẳng cần đến đó làm gì. Mạc Bất Khuất hừ nhẹ một tiếng: - Ngồi một chổ mà đoán mò, sao bằng đến tận nơi xem cho biết? Y lao vút người ra cửa trước mọi người, tất cả đều theo y. Những đợt sóng người, bên cạnh bờ hồ, xao xao dợn dợn, chừng như có biến cố gì quan trọng đang diễn ra tại đó, làm dao động quần chùng. Tiếng huyên náo càng lúc càng vang to lên, càng đến gần càng nghe ồn ào như ong vỡ tổ. Lắng tai một chút, tất nghe rõ từng câu nói trong ồn ào huyên náo đó. - Khách sạn ở phía này đây... - Sao ngươi biết rõ như vây? Chỉ sợ... - Xem kìa, có người từ trong khách sạn đi ra... - A! Ta nhận ra Vạn đại hiệp kia rồi!... - Ai là Phương Bửu Ngọc? Phương Bửu Ngọc có mặt trong đám đó chăng? Người đứng đầu, thân hình không cào mà cũng không lùn, vóc dáng cường kiện lắm, da mặt sạm như màu đồng đèn, gương mặt dạn dày qua bao nhiêu độ thăng trầm trong gió bụi cuộc đời, nhưng đôi mắt thì sáng phi thường, người đó cất bước đi tới, bước đi nhẹ nhàng như thuyền con lướt sóng phiêu dương. Vạn Tử Lương thở một hơi dài: - Thiên Đao Mai Khiêm! Hắn đã đến! Song phương cùng đi ngược chiều trong thoáng mắt, đã đối diện với nhau. Chính Mai Khiêm vòng tay chào trước: - Vạn đại hiệp bình an chứ? Tại hạ chờ đợi Phương Bửu Ngọc đã lâu, nghe nói y ngụ tại khách sạn này nên tại hạ đến tìm... Vạn Tử Lương vòng tay đáp lễ: - Làm nhọc Mai đại hiệp quá thật tại hạ có lỗi lớn đó! Mai Khiêm khách sáo hơn một chút nữa: - Từ lâu, tại hạ ngưỡng một thanh danh của Phương thiếu hiệp, bởi quá ngưỡng mộ nên không dằn được nóng nảy, muốn được diện kiến ngay. Chẳng hay tại hạ được cái hân hạnh thấy mặt bậc anh hùng một lần chăng? Vạn Tử Lương đằng hắng một tiếng: - Việc đó thì... thì... Nói làm sao bây giờ? Không biết nói gì... họ Vạn ấp úng rồi nín lặng. Mạc Bất Khuất và những người kia cùng nhau nhìn để chuyền nhau niềm xốn xang, bứt rứt, chứ cũng chẳng ai đỡ lời cho Vạn Tử Lương được. Sau cùng, Vạn Tử Lương gượng cười: - Hắn không có mặt tại đây! Mai Khiêm kinh ngạc: - Thế Phương thiếu hiệp đi đâu? Bỗng, Vạn Tử Lương uốn mình, bật ho, ho mãi. Kim Bất Úy cao giọng: - Hắn đi đâu bọn tai hạ cũng chẳng được rõ. Mai Khiêm giật mình, sắc mặt thoáng biến đổi: - Cuộc chiến hôm nay, do Phương thiếu hiệp ước định, tại hạ vâng lịnh, chuẩn bị sẵn sàng, đúng giờ đúng khắc đến nơi hẹn thì Phương thiếu hiệp lại vắng mặt! Vậy ra... vậy ra... chừng như thiếu hiệp cố ý hí lộng tại hạ? Làn sóng người đi theo sau lưng Thiên Đao Mai Khiêm cuộn tới, sóng cuộn là phải có tiếng ầm ì, những người đó lại hét, la, gào lên: - Phương Bửu Ngọc trốn rồi! - Buồn cười quá! ước chiến rồi bỏ cuộc có lẽ hắn đã hối hận, hắn sợ hãi nên chuồn trước! - Thì ra, hắn chỉ là một tên vô dụng! - Hắn phải chường mặt ra cho chúng ta xem con người khiếp nhược đó có những dáng vẻ gì!... Mạc Bất Khuất và các bạn nghe như muôn ngàn mũi đao đang xoáy trong tạng phủ. Kim Tổ Lâm cố hét lớn: - Các vị hãy nghe tại hạ phân trần... Vô ích, tiếng hét của Kim Tổ Lâm dù lớn bất quá chỉ là tiếng hét của một người, tiếng hét đó chìm trong cơn bão của biển người, chẳng gây một tăm hơi, một điểm bọt nhỏ. Hơn thế, có kẻ đi xa hơn quát trả: - Câm ngay! Cút đi, không ai nghe ngươi giải thích đâu, chúng ta chỉ muốn Phương Bửu Ngọc xuất hiện cùng Mai đại hiệp giao thủ! Nhất định hắn phải ra mặt! Kim Tổ Lâm rung người lên: Bình sanh y mới bị mắng một lần! Mắng giữa quần chúng! Hai tay y nắm lại, gân mặt vồng lên, đôi mắt đỏ rực. Giả sử có thể, y quét ngay biển người đó xơ xác như đống cỏ vụn. Vạn Tử Lương đưa tay xô Kim Tổ Lâm về phía hậu, đoạn thở dài hướng ra quần chúng, cao giọng: - Các vị hãy bình tĩnh... Vô ích! Không ai ngăn trở được cơn bồng bột của quần chúng trừ ra họ thỏa mãn cái điều mong muốn. Công Tôn Bất Trí cố thốt một câu: - Phương Bửu Ngọc hiện giờ vắng mặt, nhưng có thể hắn sẽ có mặt vào giờ ngọ hôm nay. Giả như Mai đại hiệp rộng lượng một chút thì tại hạ bảo đảm trưa nay, dẫn hắn đến tận quý phủ tạ tội... Sợ người hiểu lầm, y thêm một câu: - Mà cũng là để lãnh giáo cao tài của Mai đại hiệp! Y tiếp luôn: - Công Tôn Bất Trí này lấy danh dự cá nhân, bảo đảm điều đó. Thiên Đao Mai Khiêm giật mình: - Thế ra các hạ là vị anh hùng mà gần đây giang hồ thường nhắc đến! Được! Tại hạ xin tạm thời cáo thoái, và sẵn sàng chờ đợi các vị đến tệ xá vào giờ ngọ hôm nay. Họ Mai là tay hào hiệp, từng phiêu lãng trên sóng nước trùng dương, có tâm hồn khoáng đạt, thái độ hào phóng chẳng chịu khép mình trong ràng buộc nhỏ nhen, thốt xong liền vòng tay vái chào tất cả bọn Vạn Tử Lương, rồi quay ra quần chúng cao giọng tiếp: - Xin các vị tạm thời giải tán, đúng ngọ hôm nay nếu vị nào còn hứng thì cứ đến tệ xá. Xem cuộc chiến giữa tại hạ và Phương thiếu hiệp. Người ta lâm vào tình trạng bất khả kháng nên vắng mặt, chứ chẳng phải có ẩn ý gì, mong các vị bình tâm mà nhận cái đạo lý của sự tình. Quần chúng bật cười vang, rồi tự động giải tán.