Tiếng chân người càng lúc càng gần, chừng như ai đó không bước đi gấp lắm.
Một thoáng sau có tiếng người vang lên:
- Nơi đây yên tĩnh lắm rồi, chúng ta chẳng sợ ai đến quấy nhiễu, mình có thể nói chuyện mà chẳng sợ ai rình nghẹ..
Giọng nói rất quen thuộc, phảng phất giọng nói của người rất thân với chàng.
Nhưng người phát ra giọng nói đó là ai?
Chàng đã đoán ra chưa?...
Chàng muốn nhìn tận mặt, song đất phủ đầy mặt che khuất tầm mắt của chàng...
Mà dù không có lớp đất che, chàng cũng chẳng làm sao nhìn được từ dưới lỗ huyệt khá sâu, người nào đó còn cách lỗ huyệt xa xa, chàng thì không ngóc đầu lên nổi để nhìn qua mép huyệt.
Câu nói của người đó, chứng tỏ là bên trên huyệt có ít nhất hai người.
Nhìn không được, Phương Bửu Ngọc lắng tai nghe.
Người kia đáp:
- Đã có điều bí mật, muốn thương lượng với ta tại sao ngươi không đàng hoàng tìm ta, thẳng thắn công khai bàn luận, lại hẹn ta đến chốn này, còn bao đầu bao mặt giấu chân tướng, thật ta chẳng hiểu nổi!
Giọng nói sau cùng có vẻ cao ngạo, Phương Bửu Ngọc nhận ra người vừa nói, đó là Lãnh Băng Ngư.
Người trước cười nhẹ:
- Giá như ngươi tin được ta thì cần chi biết mặt biết mày ta? Còn như ngươi chẳng tin ta thì biết mà làm gì?
Lãnh Băng Ngư trầm ngâm một lúc:
- Được rồi! Ta chờ nghe ngươi nói cái việc toan thương lượng với ta.
Nói đi!
Người trước không vội thốt, đảo mắt nhìn quanh khu rừng hoa, xem có đúng là nơi đây hoàn toàn yên tĩnh hay không.
Thái độ của người đó, chứng tỏ sự việc sắp thương lượng giữa họ phải là quan trọng lắm.
Đã biết nơi đây vắng người, vậy mà trước khi vào đề, còn quan sát kỹ, quả thật con người đó thận trọng phi thường...
Nhưng cứ quan sát kỹ đi, cứ dè dặt kỹ đi, chắc chắn là trên mặt đất chẳng có một ai rình nghe lọt câu chuyện bí mật, sắp được đem ra thương lượng. Người đó nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi dưới lòng đất lạnh, có một kẻ đang chú ý lắng nghẹ..
Và trên đời này, đừng ai tưởng là có một điều bí mật nào hoàn toàn.
Gió đêm quét qua thổi bay là áo của người đó nghe phần phật, tiếng áo bay vọng đến tai Phương Bửu Ngọc, nhưng qua một lúc lâu người đó chưa cất tiếng...
Phương Bửu Ngọc bình tĩnh chờ.
Cuối cùng người đó cũng phải thốt.
Đầu tiên là một câu hỏi:
- Trong kỳ đại hội sắp tới tại Thái Sơn, người nào thắng trận sau cùng, sẽ là minh chủ võ lâm, dù chẳng ai suy tôn nhưng người chiến thắng đương nhiên sẽ là minh chủ. Các hạ có nghĩ đến điều đó chăng?...
Đã đến lúc họ vào chuyện, giọng khách sáo họ trở lại xưng hô với nhau lễ độ hơn trước.
Lãnh Băng Ngư cười lạnh:
- Tại hạ biết chứ? Tại hạ có nghĩ như vậy. Tuy nhiên nếu tại hạ đoán không lầm ý tứ của các hạ thì các hạ đã cầm như tại hạ phải bước lên ngôi vị đó? Các hạ đã nói lên ý tứ đó để làm gì?
Cả hai người, mỗi người hỏi nhau một câu, họ dùng câu hỏi để đáp lại câu hỏi, thành ra ai cũng hỏi mà chưa thật sự đáp nhau minh bạch.
Đó là cái thuật dò đường.
Người kia hỏi lại:
- Tự nhiên phải có một chỗ dùng nào đó tại hạ mới đề cập đến vấn đề. Tại hạ xin hỏi các hạ câu này, tại đại hội Thái Sơn, ngoài Phương Bửu Ngọc và bảy vị đại đệ tử ra, các hạ có cố kỵ ai khác chăng?
Lãnh Băng Ngư cười lạnh:
- Bỏ qua bảy vị đại đệ tử đi, họ chẳng phải là đối thủ của tại ha.....
Y dừng lại một chút đoạn tiếp:
- Trừ hắn ra, tại hạ chưa từng biết ngán một ai khác?
Người kia cười nhẹ:
- Giả như tại hạ ngăn chận tất cả mọi người đến Thái Sơn dự đại hội thì có phải là ngôi vị minh chủ võ lâm về các hạ chăng?
Phương Bửu Ngọc giật mình, thầm nghĩ:
- Ai thế? Ai có cái lực lượng ngăn chận được mọi người đến Thái Sơn tranh tài đoạt vị?
Ai ngăn chận được ta và bảy vị thúc bá của ta?
Giọng nói đó, nghe rất quen thuộc, nhưng chàng đã nhận ra từ lúc đầu, song chàng không thể nhớ ra người đó là ai. Chàng thường cho rằng ký ức của chàng vô song, và nhĩ lực của chàng cũng rất nhạy, vô luận là ai, có đối thoại qua với chàng một lần, là vĩnh viễn chàng nhớ cái giọng của người đó, dù cách nhau bao nhiêu lâu. Nhưng bây giờ thì chàng đành chịu. Tại sao chàng không nhớ ra?
Không thể là ký ức của chàng lu mờ. Hẳn phải, có nguyên nhân nào mới được, và cái nguyên nhân đó hẳn phải kỳ quái phi thường.
Song cái nguyên nhân đó như thế nào?
Chàng cố vận dụng khối óc lối thông minh, cố tìm điểm sáng nhỏ trong đạo lý của sự tình.
Song chàng phải chào thuạ..
Chàng lắng tai nghe tiếp.
Lãnh Băng Ngư thở mạnh một chút, hơi thở có phần dồn dập hơn trước. Điều đó chứng tỏ y đang xúc động mạnh.
Một lúc lâu, y trầm giọng hỏi:
- Tại hạ với các hạ chẳng phải là người quen biết, bất quá gặp nhau như bình thủy tương phùng, rồi ra, bèo trôi đi mặc cho dòng nước chảy, vì sao các hạ có lòng tiếp trợ tại hạ như thế? Các hạ có mưu đồ chi chăng?
Người kia lại cười một tiếng:
- Nếu không có tại hạ trợ giúp, thì các hạ không mảy may hy vọng bước lên ngôi vị minh chủ võ lâm. Chắc các hạ cũng hiểu như vậy rồi.
Và một khi ngồi trên ngôi vị đó, hẳn các hạ không thể quên ơn người đã giúp các hạ thành danh. Chính cái ơn đó, tại hạ mưu đồ, nên tại hạ không muốn tranh giành ngôi vị minh chủ võ lâm. Các hạ thấy đó hiệp nhau, chúng ta có lợi đồng đều, mà phân nhau cả hai đều bị thiệt...
Lãnh Băng Ngư hỏi:
- Ơn đành rằng tại hạ ghi nhớ, song các hạ muốn tại hạ phải làm sao để trả ơn?
Y xúc động hơn trước, giọng nói của y run run, dù nằm nơi lòng đất, Phương Bửu Ngọc cũng nhận ra rõ ràng.
Là con người dấn thân trong kiếp sống giang hồ, có ai chê ngôi vị minh chủ võ lâm?
Kẻ điên, còn muốn làm vua thiên hạ, huống gì một con người sáng suốt.
Lãnh Băng Ngư xúc động trước viễn ảnh huy hoàng, kể ra cũng chẳng phải là một sự lạ.
Người kia từ từ tiếp:
- Chỉ cần các hạ làm tờ thỏa ước với tại hạ. Tờ thỏa ước chấp nhận sự đồng minh giữa nhau, các hạ xem tại hạ như một huynh trưởng, suốt đời chẳng phản nghịch thỏa ước, hay nói một cách khác suốt đời phải tuân hành ý chí của huynh trưởng. Nếu các hạ bằng lòng thì ngay từ bây giờ các hạ nên chuẩn bị phong cách sao cho xứng đáng là một minh chủ. Các hạ có thể làm việc đó mà chẳng hề sợ thất vọng.
Lãnh Băng Ngư càng thở mạnh, hơi thở càng dồn dập.
Thật ra, thì y chẳng thích chịu sự sai khiến của bất kỳ ai, nhưng cái ngôi vị độc tôn kia hấp dẫn vô cùng, ngôi vị càng cao thì sự dụ hoặc của người kia càng có công hiệu.
Y trầm ngâm một lúc lâu sau cùng hỏi:
- Các hạ quả quyết quá! Tại hạ làm sao tin là chắc?
Người kia mỉm cười:
- Các hạ sẽ thấy cái điều cần thấy, thấy rồi các hạ phải tin!
Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên xa xa, người nào đó đang đi về phía nầy.
Người kia quát khẽ:
- Nấp mau!
Tiếng y phục vang lên rồi tắt lịm.
Lãnh Băng Ngư và người kia đi rồi người sau lại đến. Có ít nhất cũng hai người.
Ai nữa đấy? Một người hỏi:
- Sư huynh nói, đi tìm Phương Bửu Ngọc trách mắng hắn, sao lại đưa tiểu đệ đến đây?
Người kia đáp:
- Sư huynh muốn hỏi sư đệ trước!
Hai người đó, Phương Bửu Ngọc đã nhận ra ngay qua giọng nói của họ. Họ là Dương Bất Nộ và Ngụy Bất Tham, có lẽ Ngụy Bất Tham vừa trở về đây.
Dương Bất Nộ lại hỏi:
- Sư huynh muốn nói gì?
Ngụy Bất Tham trầm giọng:
- Tại sao sư đệ phẫn hận Phương Bửu Ngọc?
Nhận ra được họ rồi, Phương Bửu Ngọc vô cùng kinh hãi.
Chàng kinh hãi không phải vì cả hai có thể phát hiện ra chàng mà kinh hãi vì Lãnh Băng Ngư và người kia đang ẩn nấp đâu đó.
Nếu hai người đó trở lại thì rất nguy cho Ngụy Bất Tham và Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ thì còn đang mang bịnh, người còn suy nhược, Ngụy Bất Tham dù có công lực cao cường đến đâu cũng khó tránh ám toán.
Cả hai chết tại đây thì còn ai giao đấu với Lãnh Băng Ngư trên đỉnh Thái Sơn vào ngày đại hội?
Cả hai chết, là đúng với ý định của người nào đó đang dụ dẫn Lãnh Băng Ngư bằng miếng mồi chung đỉnh, bằng một hư vị còn mơ hồ.
Chung đỉnh, bởi một minh chủ võ lâm sẽ hưởng thọ vô cùng đến nơi nào trên khắp đất nước mà chẳng có người nghinh đón, hiến dâng?
Hư vị, vì minh chủ chưa hẳn có một quyền uy tuyệt đối, giả như ai thích tuân lệnh thì tuân, ai không thích thì thôi. Nếu vì cái sự bị người đời bất phục, mà sanh ra ác chiến, máu đổ thịt rơi, thì lại càng bị chê trách.
Ngoài ra minh chủ chẳng bao giờ dám mưu lợi riêng cho mình, suốt đời chỉ bôn Nam tẩu Bắc lo việc thiên hạ.
Dù hưởng thọ phần nào, cái hưởng thọ đó bất quá chỉ an ủi minh chủ trong những cơn chán nản, vì nhận thức được chỗ phù phiếm, hư không của chức vị.
Còn mơ hồ là điều hiển nhiên, bởi ngày đại hội chưa đến, vả lại đã chắc gì trong thiên hạ võ lâm ngoài Phương Bửu Ngọc và bảy vị đệ tử ra, chẳng còn một tay tài tuấn nào có thể đối thủ với Lãnh Băng Ngư sao?
Phương Bửu Ngọc vô cùng lo sợ cho hai vị thúc thúc, chàng muốn kêu to cho hai người nghe để họ đề cao cảnh giác, song trên chàng là một lớp đất dày, phủ kín, tiếng kêu của chàng liệu có thoát lọt lớp đất ấy chăng?
Bên trên mặt đất Dương Bất Nộ cao giọng đầy căm hờn:
- Hành vi của Bửu Nhi trong mấy lúc gần đây đáng được chúng ta căm hận, không ai tưởng tượng nổi hắn xuống quá thấp. Đừng nói chi đến việc xa xôi, hãy nói đến cuộc chiến vừa rồi giữa tiểu đệ và Lãnh Băng Ngư, hắn có mặt trong Khoái Tụ Viên từ lâu chứ, thế mà hắn vẫn lẩn tránh tiểu đệ. Hắn điềm nhiễn ẩn nấp đâu đó xem cuộc đấu. Mãi đến lúc tiểu đệ lâm nguy, hắn mới chịu xuất hiện. Tại sao hắn làm như vậy? Hắn muốn cho tiểu đệ mất mặt với người đời à? Việc này tiểu đệ phải hỏi cho ra lẽ chứ không thì cứ ấm ức mãi.
Ngụy Bất Tham hỏi:
- Đã muốn hỏi sao sư đệ không hỏi ngay sau khi cuộc đấu kết thúc, mà còn đợi đến bây giờ? Bây giờ thì biết hắn ở đâu mà tìm?
Dương Bất Nộ trầm giọng:
- Hắn xuất thủ thắng cuộc rồi chẳng hề nhìn tiểu đệ đến nửa mắt, nói chi hắn đến gặp tiểu đệ? Đành ràng trong lúc đó thiên hạ quần hùng bao vây ngăn trở phần nào hắn đến gặp tiểu đệ, song hắn chẳng thể vẹt thiên hạ cho có lối mà đi sao? Thật tiểu đệ càng nghĩ càng sôi giận.
Ngụy bất Tham lại hỏi:
- Bây giờ sư đệ tính sao?
Dương Bất Nộ đáp:
- Sư huynh đã trở về đây rồi, cứ tìm hắn mà hỏi, hỏi hắn tại sao hắn đối xử với tiểu đệ như vậy? Hỏi hắn xem, trong mấy hôm gần đây hắn ở đâu, hắn làm gì? Hắn còn đùa đến bao giờ mời trở thành con người nghiêm chỉnh?
Ngụy Bất Tham trầm ngâm một lúc đoạn từ từ thốt:
- Điều bí mật trong sự tình, vĩnh viễn sư đệ không thể hiểu nổi...
Dương Bất Nộ hừ một tràng:
- Tại sao vĩnh viễn tiểu đệ không được biết?
Ngụy Bất Tham thở dài:
- Chỉ vì...
Đột nhiên y đưa tay chỉ bên trên đầu vai Dương Bất Nộ hét:
- Ai?
Dương Bất Nộ giật mình, quay người lại chẳng thấy bóng ma nào cả. Y lấy làm lạ lẩm bẩm:
- Nào có gì đâu...
Ngờ đâu, Ngụy Bất Tham bất thình lình vung tay đánh liên tiếp vào lưng của Dương Bất Nộ.
Tiếng bịch bịch vang lên liên hồi, hòa lẫn với tiếng rú oai oái của Dương Bất Nộ.
Máu tươi từ miệng vọt ra, y bị tung bổng lên không.
Phái Không Động chuyên dùng âm nhu mà Ngụy Bất Tham lại sử dụng toàn những chiêu hàm sức khí lực dương cương, bắn Dương Bất Nộ bay ra xa ngoài mấy trượng.
Dương Bất Nộ lộn người lên không mấy vòng mới rơi xuống đất...
Đương nhiên y chẳng còn đứng dậy nổi.
Phương Bửu Ngọc nằm mộng cũng chẳng tưởng tượng một sự tình như vậy được.
Bởi không tưởng tượng nổi, chàng hoài nghi, nghi đến cả tai mình.
Có thể chàng nghe lầm chăng? Tuy mắt không thấy chứ tai vẫn còn nghe được, chàng nghe chẳng sót một tiếng. chàng hiểu rõ những gì đã xảy ra trên mặt đất...
Có việc như vậy được chăng?
Nhiều ý niệm tương phản nổi lên trong đầu óc chàng, sợ hãi lo lắng khẩn cấp bi thương, phẫn hận những ý niệm đó giao chuyển đối chọi, tạo thành một cơn bão đảo lộn tâm tư chàng.
Chàng đâu ngờ Ngụy Bất Tham táng tận lương tâm đến độ đó? Sao y nỡ hạ độc thủ với người đồng môn chí thân, thân còn hơn thủ túc?
Tại sao Ngụy Bất Tham lại làm thế? Y nuôi tham vọng gì? Y sợ Dương Bất Nộ đoạt lấy điều y ước vọng?
Ngụy Bất Tham từ từ bước tới cạnh thi thể của Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ trợn trừng đôi mất, hai hàm răng cắn chặt lại hai bên khóe miệng máu hồng rỉ dài.
Nếu nhìn kỹ một chút hẳn thấy nơi khóe mắt có long lanh hạt lệ.
Y nằm đó, dưới ánh trăng huyền ảo, trông thê thảm vô cùng.
Máu rỉ nơi miệng, máu tượng trưng cho những gì thê thảm nhất.
Máu đó nói lên niềm cừu hận vô biên của Dương Bất Nộ, cừu hận không nơi phái tiết theo máu chảy ra ngoài, cho vơi đi niềm bi ai của con người sắp chết đến nơi mà chỉ ôm theo tay một trời thất vọng về sâu lòng đất lạnh.
Mấy hạt lệ kia cũng cuốn theo những kỷ niệm xa xăm của tình đồng môn trước kia và sự đồng lao cộng khổ gần đây...
Máu phải trào ra, lệ phải ứa ra, để tâm tư còn trong sạch, cái tâm tư không bao giờ nên vấy bẩn hoài niệm thủ túc tương tàn.
Nhưng đôi mắt không nhắm lại được!
Đôi mắt mở to kia, biểu hiện sự thắc mắc, khi nào thắc mắc chưa được giải tỏa thì đôi mắt vẫn còn mở mãi.
Thắc mắc về nguyên nhân của cuộc thủ túc tương tàn.
Nhìn thi thể của Dương Bất Nộ, gương mặt hiện lộ vẻ quái dị, nửa như hung hãn, nửa như khổ sở, bất giác Ngụy Bất Tham rùng mình, không dám nhìn lâu gương mặt đó.
Y lẩm bẩm:
- Dương thất đệ? Đừng trách ngu huynh! Bởi vạn bất đắc dĩ chứ nào phải ngu huynh cố tình? Giả như thất đệ cho rằng con đường về âm cảnh rất tịch mịch thì ngu huynh lập tức tìm cho thất đệ một bạn đồng hành.
Câu nói thoạt đầu có lộ niềm hối hận, đến đoạn cuối thì biểu hiện rõ sự mỉa mai, nghe sao tàn nhẫn quá. Câu nói đó không nói được với kẻ thù chứ đừng nói là với bạn đồng môn và chính mình táng tận lương tâm hạ sát bạn đồng môn đó.
Phương Bửu Ngọc chưa hề rung động trước bất cứ sự việc nào. Bây giờ chàng cảm thấy toàn thân như có luồng điện lạnh chuyền vào, điện lạnh giật từng cơn, từng cơn.
Chàng thầm nghĩ:
- Tìm một bạn đồng hành cho thất thúc? Y còn muốn giết ai nữa đây? Người nào đó có ở trong tầm tay y hiện giờ chăng?
Ngụy Bất Tham cúi mình xuống nắm bàn tay giá lạnh của Dương Bất Nộ, dùng ngón tay của Dương Bất Nộ làm bút, vẽ lên mấy chữ trên mặt đất:
“Phương Bửu Ngọc!.... Phương Bửu Ngọc!.... Lần này cũng do ngươi gây thảm!” Bỗng, từ trong bóng tối có người thốt vọng ra:
- Ngụy Bất Tham! Người làm được một việc khá đấy!
Giọng nói đó chính là của người quái khách đã thảo luận qua cuộc đại hội Thái Sơn với Lãnh Băng Ngư.
Ngụy Bất Tham cười nhẹ:
- Việc nhỏ mọn, không có đáng lưu ý đâu?
Người quái khách tiếp:
- Cứ như vậy mà làm, làm mãi như vậy đi Ngụy Bất Tham! Rồi cái mộng của ngươi sẽ thành sự thật. Những gì hôm nay ngươi ước vọng thì ngày mai, ngày kia sẽ nằm gọn trong tay ngươi. Ngươi sẽ là một đại phú ông trên thế gian này, ngươi sẽ hưởng vô cùng hạnh phúc!
Ngụy Bất Tham cười lên:
- Tại hạ dám bảo đảm với các hạ, bao nhiêu nhân mạng đó, sẽ bị tiêu diệt trong bàn tay Ngụy Bất Tham này!
Người quái khách gật gù:
- Tốt! Tốt lắm! Ngụy Bất Tham! Ngươi cứ làm đi?
X Phương Bửu Ngọc không còn bị điện lạnh giật. Mà lần này chàng tưởng chừng mình đang rơi vào biển băng giá.
Không rõ đã từ lúc nào, khi quái khách buông đứt câu nói với Ngụy Bất Tham, Phương Bửu Ngọc cảm thấy mồ hôi đẫm ướt mình, lan sang lớp đất quanh chàng.
Bây giờ chàng đã rõ rệt lắm rồi. Ngụy Bất Tham cấu kết với người quái khách kia.
Và quái khách đó là nhân vật thuộc Ngũ Hành Ma Cung.
Y dùng tài lợi, danh vọng làm mồi câu nhử Ngụy Bất Tham. Họ Ngụy tuy có cái tên Bất Tham, song lại động lòng tham, họ Ngụy đã hứa với y sẽ tiêu diệt dần dần các đại đệ tử đồng môn, và y hứa hẹn sẽ làm thỏa mãn ước vọng của họ Ngụy.
Ác độc hơn, Ngụy Bất Tham qua một lần thi hành xong công tác, lại đổ cho chàng. Người trong các đại môn phái đương nhiên phải thù hận chàng, họ sục tìm chàng khắp mọi nơi trên sông hồ. Chàng sẽ không còn một chỗ đứng nào giữa dòng đời cả.
Phương Bửu Ngọc hãi hùng khi nghĩ đến cơ mưu thâm độc của quái khách, càng hãi hùng chàng càng căm hận.
Rồi chàng mỉm cười thầm nghĩ:
- May mắn cho ta! Vạn lão bà chôn sống ta kể ra cũng tàn nhẫn thật, song nếu bà không chôn sống ta như thế này thì có thể là ta đã bị Ngụy Bất Tham hạ sát rồi. Trong cái rủi, có cái may, trong sự tàn nhẫn, có ân đức trọng! Vạn lão bà! Phương Bửu Ngọc này tạ Ơn đức của bà!
Chàng lại nghĩ tiếp:
- Ngoài ra, ta còn được nghe sự bí mật của họ. Nếu ta còn may mắn sống sót, thì nhất định cơ mưu của họ sẽ bị ta khám phá. Trừ ta ra, trên đời nầy chẳng còn ai biết được mưu đồ của họ. Trừ ta ra, chẳng ai biết được Ngụy Bất Tham đã biến đổi cái tâm, từ thiện lương chuyển sang tham tàn. Nhưng ta có sống sót được chăng? Ta có thể chui khỏi lòng huyệt, lên trên mặt đất giành cái sống với đời chăng?
Có tiếng chân người từ trong bóng tối, người nào đó đang bước ra, chừng như đi về phía lỗ huyệt.
Phương Bửu Ngọc lắng tai nghe chừng như là hai người, chứ chẳng phải một.
Một giọng nói vang lên, giọng của người quái khách:
- Lãnh thiếu trang chủ đã thấy tận mắt sự tình vừa diễn tiến đó chứ? Thiếu trang chủ nghĩ như thế nào?
Lãnh Băng Ngư lẩm bẩm:
- Tại ha..... tại ha.....
Thì ra cả hai đã trở lại. Lãnh lăng Ngư chưa hoàn hồn trước cảnh đã xảy ra. Do đó y chẳng biết đối đáp làm sao.
Người quái khách thần bí hỏi tiếp:
- Thiếu trang chủ đủ tin tại hạ chưa?
Lãnh Băng Ngư thở dài:
- Tin rồi!
Có tiếng rè rè nhẹ như vật gì cọ vào mảnh giấy.
Sau đó người quái khách cất tiếng:
- Đây có thể xem như ước pháp tam chương của chúng ta. Các hạ điền tên vào, ký tên là cuộc thương lượng giữa chúng ta cầm như thỏa hiệp. Bắt đầu từ phút giây này các hạ đặt chữ ký lên mảnh giấy, chúng ta trở thành những kẻ sống chết cùng có nhau, giàu sang chung hưởng, hoạn nạn chung lo. Chúng ta là bằng hữu chí thân.
Lãnh Băng Ngư ấp úng:
- Nhưng...
Người quái khách tiếp:
- Cơ hội ngàn năm một thuở các hạ ạ! Các hạ còn do dự được à?
Lãnh Băng Ngư cuối cùng phải động tâm.
Như vượt khó khăn sau hết, y cắn răng, thần kinh căng thẳng, bất thình, buông gọn:
- Được rồi! Y như ước pháp... Họa phúc cùng...
Y dừng lại đó, bởi có tiếng chân người vang lên xa xạ..
Tiếng chân rầm rập, hòa trong tiếng nói ồn ào.
Như vậy là có rất nhiều người đến, chứ chẳng phải một hai người.
Dĩ nhiên Lãnh Băng Ngư và người quái khách bước vào bóng tối ẩn mặt.
Đám người đó đã đến nơi, do Ngụy Bất Tham dẫn đầu.
Đám người đó gồm Tề Tinh Thọ, Phan Tế Thành và hơn mười cao thủ võ lâm khác.
Tề Tinh Thọ trầm giọng hỏi:
- Tại sao Ngụy huynh lại biết Dương thất hiệp đi về phía này?
Ngụy Bất Tham đáp:
- Vừa rồi lão thất có gặp tại hạ, bảo rằng đưa Phương Bửu Ngọc tới đây giáo huấn hắn, hỏi hắn tại sao khinh thường bậc tôn trưởng. Hừ, lão thất có tánh nóng, còn Phương Bửu Ngọc thì... hắn còn nhỏ tuổi quá, hắn thành danh sớm, tránh sao khỏi kiêu căng? Dĩ nhiên hắn chẳng còn xem bọn tại hạ ra gì nữa. Tại hạ chỉ sợ song phương cãi vã với nhau không ai chịu nhường ai, thành ra có điều đáng tiếc. Do đó tại hạ thỉnh các vị đến đấy, nhờ các vị dàn giải, nếu có cuộc tranh biện quyết liệt giữa họ!
Tề Tinh Thọ mỉm cười:
- Gì thì chẳng dám nói chứ việc giảng hòa thì tại hạ thích làm nhất! Trong đời chẳng có gì vui sướng cho bằng mình tạo được hòa khí giữa hai kẻ đối đầu!
Phan Tế Thành cau mày:
- Nhưng chúng ta nào thấy bóng người nào đâu?
Ngụy Bất Tham thốt:
- Chúng ta cứ tìm quanh quẩn đây xem, hoặc giả họ ngồi khuất trong bóng tối...
Rồi y cất tiếng gọi to:
- Lão thất!.... Bửu Ngọc!....
Y cố ý gọi mấy lượt lượt sau cao giọng hơn lượt trước.
Chừng như đám người phân tán mỏng, mỗi người tìm một phía.
Bỗng có người kêu to:
- Nguy? Không xong rồi các vị Ơi! Dương...Dương...
Đoạn cuối câu, người đó không dứt được, giọng nói của y run quá độ.
Nhưng quần hùng có cần gì nghe nói. Chỉ nội một tiếng kêu của người đó cũng đủ làm cho họ giật mình, và tất cả cùng đổ dồn về phía đó.
Thi thể Dương Bất Nộ phơi lộ trước mắt mọi người. Họ Dương đưa gương mặt quái đản ra, ẩn ước niềm căm hờn còn lởn vởn chung quanh.
Tề Tinh Thọ thét to:
- Thế này là nghĩa gì? Ai hạ thủ sát hại Dương thất hiệp? Còn Phương thiếu hiệp đi nơi nào?
Ngụy Bất Tham khóc rống lên, nhào xuống ôm xác Dương Bất Nộ.
Y gào thiên gào địa, bất cần nghe ai nói gì, như cái chết của Dương Bất Nộ làm sụp đổ tất cả mộng đời, xây dựng chung lúc họ họp nhau lên đường tìm sư phụ, nơi khu rừng của Kim Tổ Lâm.
Người đông dĩ nhiên có kẻ phát giác ra mấy chữ viết vội vàng trên mặt đất cạnh thi thể Dương Bất Nộ.
Một người kêu to:
- Có chữ gì đây?
Ai đó mang vật đánh lửa bên mình cùng bật lên cả.
Hơn sáu bảy mồi lửa cùng cháy một lượt, ánh sáng soi rọi rất rõ ràng.
Có kẻ lại kêu lên:
- Bửu! Có chữ Bửu! Dương thất hiệp trước khi tắt thở hơi cuối cùng ghi lại chữ đó! Bửu gì?...
Phan Tế Thành run giọng:
- Hay là Bửu...Phương thiếu hiệp?
Ngụy Bất Tham gào to:
- Bửu Ngọc! Phương Bửu Ngọc! Nhất định hắn đã hạ độc thủ. Nếu không thì làm sao Dương lão thất phải chết? Chỉ có đối với hắn lão thất mới không đề phòng thôi. Bởi không đề phòng nên phải thọ hại với hắn. Trên thế gian này có ai thừa công lực hạ sát nổi Dương Bất Nộ bằng một chưởng duy nhất?
Rồi y thét mắng, y kêu khổ, giá như lúc đó có Phương Bửu Ngọc hẳn y quật nát chàng như cám.
Quần hùng cũng mắng theo.
Họ cùng thét lên:
- Tàn độc! Tàn độc vô tưởng. Không ai ngờ Phương Bửu Ngọc táng tận lương tâm đến mức độ đó. Khốn nạn thật!
Ngụy Bất Tham ngẩng mặt nhòa lệ thảm, nhìn mọi người qua màn lệ rít lên:
- Các vị hãy tiếp tay với tại hạ từ diệt cho bằng được cái gã vô sỉ đó. Không thể để cho hắn thong dong tự tại trên thế gian nầy! Hắn còn sống ngày nào là võ lâm còn điếm nhục ngày đó!
Quần hào khẳng khái hét to:
- Phải Chúng ta đồng tâm hiệp lực trừ diệt gã ác đồ, nhất định là chúng ta phải tìm ra hắn, dù hắn có trốn trên đời, nấp dưới đất sâu.
Những mồi lửa rẽ ra, mỗi người đi về một phía, tiếng chân người cũng phận tán mỏng, điều đó chứng tỏ họ đang sục sạo quanh khu rừng hoa, họ quyết tìm chàng.
Phương Bửu Ngọc vừa tức uất vừa kinh hãi.
Chàng thừa hiểu nếu trong lúc này họ bắt gặp chàng thì chắc chắn là Ngụy Bất Tham trước hơn ai hết, xuống tay độc liền. Bởi chẳng còn dịp nào thuận tiện hơn dịp này cả. Bởi qua dịp này, là hy vọng hạ sát chàng rất mong manh.
Chết! Chàng còn thiết tha gì cho sự sống mà cho rằng chàng sợ chết? Nhưng chết mà để cho mọi người đang âm mưu hãm hại chàng kia, an nhiên hưởng sự thành tựu thì nghĩ ra cũng ức chứ? Chết như thế khi nào chàng lại chịu?
Vô luận làm sao chàng phải sống. Sống để phá hủy mọi mưu đồ của những ai có dã tâm tổn nhân lợi kỷ.
Ánh lửa chập chờn. Nơi nào cũng có ánh lửa, tiếng chân dập dồn vang lên. Những tiếng chân hầu như bất đoạn, người nầy đi qua, người khác lại đến. Người sau cho rằng người trước không quan sát kỹ, cần phải kiểm điểm lại từng tàn cây, từng cụm hoa.
Cũng có người dẫm chân lên nấm mộ hờ, họ đi trên thân thể chàng mà họ nào hay biết cái đích truy tầm đang ở dưới lòng đất sâu, ngay chân họ?
Phương Bửu Ngọc nằm bên dưới nấm mộ, lòng hồi hộp phi thường.