Phương Bửu Ngọc đứng gần vọng cửa, bất động. Lâu lắm tiểu công chúa quay đầu lại, trông thấy chàng, thay vì kêu lên nàng lại im lặng. Nàng nhìn chàng, nhìn một lúc lâu, gương mặt trầm tịnh đó vụt trở nên kinh ngạc. Rồi qua một lúc lâu nữa thiếu nữ run run giọng: - Ngươi... ngươi là Bửu Nhi? Phương Bửu Nhi? Phương Bửu Ngọc gật đầu: - Phải! Phương Bửu Nhi đây! Tiểu công chúa kinh ngạc, rồi hỏi như vậy có nghĩa là từ ngày ly tán đến nay, nàng mới gặp chàng lần đầu. Thế là nghĩa làm sao? Mới gặp nhau lần đầu sao? Tiểu công chúa tiếp: - Sáu năm! Sáu năm dài!... Ta không gặp ngươi! Ngươi thay đổi quá nhiều... ngươi lớn lên... ngươi trưởng thành... ta... thực tình... ta khó nhận ra ngươi ngay... Nàng càng thốt, giọng càng rung rung rất mạnh niềm xúc động nơi nàng đã lên cao độ. Rồi nàng đứng lên nàng đứng lên mới tỏ lộ rỏ thân hình nàng rung như giọng nói của nàng. Phương Bửu Ngọc mỉm cười: - Hơn sáu năm nay, ngươi chẳng hề gặp ta một lần nào sao? Tiểu công chúa gật đầu: - Đúng vậy, từ ngày chia tay nhau trên thuyền buồm ngũ sắc thấm thoát đã sáu năm hơn rồi. Phương Bửu Ngọc vẫn mỉm cười. Tiểu công chúa cúi gầm đầu, gượng điểm một nụ cười: - Có! Ta có gặp ngươi đêm qua... Nàng tiếp: - Nhưng, đêm qua ta nằm mộng gặp ngươi! Chừng như mỗi đêm ta mỗi gặp ngươi trong mộng! Bỗng nàng chạy đến cạnh Phương Bửu Ngọc, chừng như chạy như vậy nàng mệt lắm, nàng đứng thở, cách thở của nàng có vẻ nũng nịu, lồng ngực phồng lên xẹp xuống, chứng tỏ niềm xúc động đang xâm chiếm nàng, rồi nàng vươn cánh tay vòng qua cổ chàng, rồi nàng câu cứng vòng tay nơi đó, cuối cùng thì nàng òa lên khóc. Phương Bửu Ngọc tối mắt lại, có thể là chàng cũng xúc động như nàng, và niềm xúc động làm mờ mắt chàng, chàng vì mất thần mà mờ mắt, hay vì lệ đọng thành màn che mờ mắt, điều đó chỉ có chàng mới biết rõ cho mình mà thôi. Chàng thở dài, không làm một cử động nào dù Tiểu Công chúa đang ghì vòng tay nơi cổ chàng. Chàng như pho tượng đá đứng sững tại đó. Tiểu công chúa khóc một lúc rồi hỏi: - Làm sao ngươi đến đây được? Tại sao ngươi chẳng nói gì cả? Phương Bửu Ngọc từ từ đưa tay lên, định bắt bàn tay đó lên mớ tóc đen huyền của nàng, định xoa xoa lên mớ tóc đó, tỏ vẻ âu yếm song ngón tay vừa chạm phải mấy sợi tóc đầu tiên, chàng tụt tay về rồi buông thõng xuống như trước. Đoạn chàng, thở dài mấy tiếng rồi nhẹ giọng hỏi: - Ngươi bảo ta nói? Ngươi muốn ta nói gì? Tiểu công chúa nũng nịu: - Nói những gì mà ngươi tao ngộ trong mấy năm qua, nói là... là... ngươi hằng tưởng nhớ đến ta, ngươi luôn luôn tưởng nhớ đến ta giờ phút nào cũng nhớ đến ta... Phương Bửu Ngọc lại thở dài: - Trong mấy năm nay ta vẫn mạnh như thường, bằng cớ là ta có mạnh mới còn gặp lại ngươi đây? Và ta luôn luôn tưởng nhớ đến ngươi, đêm qua ta có nằm mộng ta thấy ngươi trong mộng, ta... ta... Giọng chàng đột nhiên khàn lại, rồi sền sệt, cuối cùng chàng không tiếp được trọn câu. Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên bên ngoài song cửa. Tiểu Công Chúa run bắn người lên, hấp tấp nói: - Nguy rồi! Nguy rồi! Có người đến đó! Nơi đây không phải là chỗ an toàn... Nàng buông vòng tay quanh cổ chàng, nàng nắm tay chàng, lôi nhanh vào phía sau bức màn, rối hấp tấp nói: - Yên trí theo ta, phải theo ta mới mong an toàn, ta không thể để cho họ hại ngươi... Qua khỏi bức màn, vượt qua hai gian phòng nữa Tiểu Công Chúa mới dừng chân, quay mình lại đóng cửa. Nơi chàng đến là một gian phòng vô cùng hoa mỹ, cạnh tường có một chiếc giường, giường toa? ra một mùi thơm quyến rũ phi thường. Chiếc giường đó hẳn là một vật thường hiện trong tâm tưởng của mỗi nam nhân, bởi loại giường đó chỉ giành cho mỹ nhân, khi mỹ nhân nằm trên giường, sắp sửa đưa hồn vào mộng hình ảnh đó hấp dẫn làm sao!... Giường đã thơm, màn giường lại mỏng, màu hồng hồng một màu mát mắt, rồi gối cũng hồng, màn hồng, gối hồng, bên cạnh chăn trắng toàn gian nhà chỉ dùng một màu, màu hồng, trừ chiếc chăn màu trắng, ý chừng người chiếm gian nhà này muốn mượn màu trắng đó phản chiếu màu hồng tỏ rỏ cái tinh khiết của con người thanh nhã. Phương Bửu Ngọc nhìn quang cảnh như kinh ngạc... Tiểu công chúa hơi đỏ mặt trước khi thì thầm với chàng: - Phòng... phòng ngủ của ta đó! Nàng mời chàng ngồi, nàng rót một chén trà đặt trước mặt chàng, mời chàng uống. Phương Bửu Ngọc nhìn chén trà bất động... Đôi mắt nàng ngời lên một ánh sáng kỳ dị, ánh sáng đó ẩn ước cái vẻ bi thương, oán hận, cảm kích... Nhưng tất cả đều mơ hồ... Tiểu Công Chúa hỏi ; - Có khát không? Sao chẳng uống? Hay ngại có chất độc?... Tay đưa ra tiếp nhận chén trà, mắt nhìn đăm đăm tiểu công chúa, Phương Bửu Ngọc vẫn trầm lặng không thốt một tiếng nào. Tiểu Công chúa cũng trầm lặng nhìn chàng. Nàng có vẻ oán hận chàng, nàng biểu lộ niềm oán hận qua ánh mắt, song nàng chẳng nói gì. Ánh mắt đó chừng như muốn nói ; - Ta đưa ngươi vào phòng riêng của ta, ta dùng chén riêng của ta rót trà đãi ngươi, sao ngươi không biết cảm kích ta, sao ngươi có thái độ hững hờ, xa vắng? Ta làm sao? Ta phải làm sao cho ngươi vừa ý thích ngươi? Ngươi muốn ta phải làm gì? Phương Bửu Ngọc cuối cùng rồi cũng nâng trén trà, uống cạn. Tiểu Công Chúa ôm chàng ghì chàng một lúc lâu, rất lâu, rồi vòng tay nới lỏng, đôi chân từ từ nhín bước, bước lùi, lùi một bước, hai bước, ba bốn bước... Hai xác thân xa rời nhưng Tiểu công chúa còn dán mắt nhìn chàng, trong ánh mắt như có một trời tình tứ bao la... Phương Bửu Ngọc nhìn nàng song ánh mắt của chàng mơ mơ màng màng... Chàng cũng lùi dần, một bước, hai bước, ba bốn bước... Tiểu công chúa chớp mắt: - Ngươi mệt mỏi? Ngươi muốn nằm nghỉ một chút? Phương Bửu Ngọc khẽ nhếch một nụ cười, nụ cười hàm cái ý vừa thương cảm, thương cảm cho người, mà vừa thống khổ cho mình. Nụ cười ẩn ước cái vẻ mỉa mai, khinh miệt... Sau cùng chàng thốt: - Phải đó! Ta muốn nằm nghỉ một chút, ta muốn nằm nghỉ chẳng phải vì ta quá mệt, mà là... vì... vì... Chàng không tiếp nối, đôi mắt của chàng nhìn xuống chén trà, đôi mắt thay đôi môi, nói lên đoạn cuối của câu bỏ lửng. Tiểu Công chúa lắc đầu: - Ta không hiểu cái ý của ngươi như thế nào? Phương Bửu Ngọc khẽ cau mày: - Ngươi không hiểu? Thực sự không hiểu? Chàng cười, nụ cười của chàng giờ đây thê lương làm sao? Thần sắc của chàng mệt nhọc trông thấy, đôi mắt mơ màng, đôi mắt mất cả thần, chàng cố ưỡn ngực lên một chút cho bớt uất ức, rồi tiếp: - Chén trà có độc! Ngươi tưởng ta không biết sao? Tiểu công chúa trố mắt, nhưng rồi lại căm hờn cao giọng hỏi: - Trà có độc... đã biết là có độc sao ngươi còn uống?... Phương Bửu Ngọc cười khổ: - Ta biết ngươi, ngươi không... thành thật... ngươi không nói thật với ta, ta biết ngươi lừa ta song ta không oán ngươi, ta biết ngươi muốn cho ta uống chén trà đó, ta phải uống với ngươi chén trà đó, bởi biết như vậy ta uống! Ta uống cho ngươi dù ta có ra sao? Chẳng quan hệ gì. Uống trà cho người, vì người dù biết rằng trà có độc, một kẻ nào si tình cũng có thể uống được, uống rồi nói ra cho người hạ độc phải cảm động, cho người hãm hại mình phải hối hận. Câu nói đó thông thường, ai ai cũng nói được, bởi tánh chất thông thường của nó thành ra quá thô tục. Nhưng, nghĩ lại cho kỹ, dù câu nói có thô tục bao nhiêu, cũng hàm chứa một phần nào tha thiết như vàng, như ngọc, như sắt, như son... Tiểu công chúa trố mắt: - Ngươi lí nhí những gì? Ta không hiểu nổi! Phương Bửu Ngọc gật gù: - Hiểu! Ngươi hiểu mà! Chung quy rồi ngươi cũng hiểu... Ta hỏi ngươi cái người chải tóc cho ngươi vừa rồi là ai thế? Ta muốn ngươi cho ta biết điều đó! Phương Bửu Ngọc hỏi rồi không đợi nàng đáp, lại gật gù rồi lại tiếp: - Hỏi, để mà hỏi, hỏi để tỏ cho ngươi biết là ta có chủ ý, chứ ta đã biết người đó là ai rồi! Tiểu công chúa gấp giọng: - Ai? Ngươi đó là ai? Phương Bửu Ngọc thở dài: - Nàng là Châu Nhi! Nàng đã hại ta một lần trong cái lốt Âu Dương Châu! Tiểu công chúa đưa tay vuốt tóc không đáp. Phương Bửu Ngọc tiếp: - Ta nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Một Châu Nhi, Một Lý Anh Hồng, ta có làm gì họ đâu, thế mà họ vẫn có thể lừa gạt ta như thường! Trên thế gian này có ai đủ quyền năng sai họ lừa ta? Nếu có kẻ nào đó đủ quyền năng sai sử họ làm những việc mà họ không muốn làm, kẻ đó không ai khác hơn là... ngươi! Chàng mơ màng một chút đoạn kết luận: - Ta biết chắc những điều họ đã làm, đối với ta họ chẳng bao giờ muốn làm, bởi vì họ không thể cự tuyệt nên họ phải làm! Tiểu Công chúa định nói gì, đắn đo một giây rồi nín lặng. Nàng nín lặng, thì Phương Bửu Ngọc lại tiếp: - Ta cũng nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Vô luận ta đi đến đâu, người trong Ngũ Hành Ma Cung cũng theo dõi ta, vô luận ta sắp làm gì người trong Ngũ Hành Ma Cung cũng biết trước! Chàng mỉm cười chua chát: - Bây giờ ta mới biết, ta chưa ra khỏi nơi ta là có họ chực sẵn bên ngoài. Giả sử như nơi nào ta đến mà không có họ thì đúng là cái nơi do ngươi xuất hiện đưa ta đến, để dây dưa giờ khắc cho họ đến kịp. Hoặc giả nơi nào họ mai phục mà ta không đến, thì cũng chính ngươi đưa ta đến, để lọt vào vòng mai phục của họ! Chẳng hạn nơi vùng mộ địa đêm nào! Ngươi để cho họ bắt ngươi, bắt ngươi là để câu nhử ta vào tròng! Ta tưởng trong thiên hạ ngày nay có ai đủ sức chế ngự ngươi chứ? Võ công của ngươi giờ đây đã đạt đến mức độ tân kỳ, ngươi buông tha kẻ khác thì có, chứ làm gì kẻ khác gây khó dễ cho ngươi? Giọng chàng dần dần suy nhược, chàng nói một lúc chừng như kiệt sức nên thở gấp, chẳng khác nào một cao thủ tận dụng chân ngươn trong một cuộc chiến gay go, cuối cùng khí lực tiêu hao nhiều phải thở gấp để lấy sức. Thì chàng chẳng trải qua cuộc chiến cam go là gì? Hạ đối thủ không mệt bằng diễn tả bao nhiêu ý nghĩ đó diễn tả trước một tiểu công chúa. Tiểu công chúa vẫn đưa tay vuốt mái tóc, tóc đã thẳng lắm rồi mà nàng còn vuốt mãi, chừng như thẳng như vậy, mà nàng chẳng vừa lòng. Hay là nàng vuốt mái tóc cho tâm tư rộng thời gian suy tính? Tóc nàng không rối, chỉ có tơ lòng rối thôi mà tơ lòng rối thì bàn tay nàng bất lực, nàng vuốt tóc để tưởng tượng là mình vuốt tơ lòng, gỡ rối tơ lòng. Có thiếu nữ nào không thích săn sóc mái tóc, thẳng hay quăn, ngắn hay dài tùy ý mà săn sóc. Nhưng chẳng thiếu nữ nào săn sóc được tơ lòng, nếu tơ lòng rối và vĩnh viễn phải chịu rối, suốt đời mang gút rối. Cho rằng gỡ được chẳng qua là việc làm miễn cưỡng, làm để tự dối lòng để tự an ủi mình, có thế thôi. Người khôn, tơ lòn có rối không nên mó vào, càng mó vào càng làm thêm rối. Nhưng chẳng lẽ nàng ngồi vuốt tóc mãi? Làm sao cũng phải nói, ít nhất cũng một câu. Nàng nhẹ giọng hỏi: - Những lời nói đó ngươi nói ra từ tâm thành mà nói hay do cái ý xạo? Phương Bửu Ngọc mơ màng: - Ta nói thật! Lời nói của ta phát xuất từ tâm thành! Ta không nên dàn cảnh theo ý xạo. Tiểu công chúa lại hỏi: - Cái tâm thành của ngươi có thừa nhận những lời đó là thật chăng? Phương Bửu Ngọc đáp: - Ta không muốn tin là thực, song ta không thể không tin! Tiểu công chúa vụt cười lạnh, tuy giọng cười lạnh lùng, song nghe ra thê lương làm sao! Nàng hỏi tiếp: - Thông minh! Tự tin! Tại sao ngươi dám đoán định những lời ngươi vừa nói là sự thật? Phương Bửu Ngọc thở dài. Tiếng thở dài thay lời đáp chàng không đáp mà chỉ thở dài cái ý nghĩa còn đầy đủ hơn lời đáp. Tiểu công chúa run run giọng: - Sao ngươi chẳng thử nghĩ xem, những việc đó phát sanh cũng có thể là do người khác? Người khác vẫn có khả năng làm cho những việc đó phát sanh chứ? Phương Bửu Ngọc mỉm cười: - Còn ai nữa? còn ai đủ khả năng? Ánh mắt của tiểu công chúa đột nhiên trở thành sắc bén, nàng bắn tia sắc bén đó, thẳng vào mặt chàng: - Theo ngươi, chắc chẳng còn ai hoá trang thành ta có dung mạo như ta, ngôn từ cử động như ta, để làm cái việc đó sao? Sao ngươi chẳng chịu thử nghĩ như thế? Ngươi không nghĩ rồi ngươi lại oán hận ta!... Phương Bửu Ngọc điềm nhiên: - Ta... ta nào oán hận ngươi? Ta biết vô luận ngươi làm gì những điều ngươi làm đều do hoàn cảnh, chính hoàn cảnh của ngươi bức bách ngươi làm, chứ chẳn phải do cái tâm ngươi muốn làm, ta đồng tình với ngươi, nào ta dám nuôi niềm oán hận đối với ngươi! Tiểu công chúa dậm chân: - Nói mãi chung quy ngươi cũng chẳng tin ta! Ta đối vơi ngươi bằng cái tâm như thế nào? Sao ngươi đem cái tâm đó đối với ta? Ta hận ngươi!... Ta hận ngươi! Bửu Nhi... Nàng bước tới, như ngày nào trên thuyền buồm ngũ sắc, nàng dang tay, tát vào mặt chàng. Cái tát đó mặt chàng hứng trọn nhưng tâm chàng đau, và nàng mượn mặt chàng để tát vào tâm chàng. Đang ngồi, Phương Bửu Ngọc vụt đứng lên run giọng: - Ngươi... Tiểu công chúa, nghiến răng, dậm chân: - Ta hận ngươi! Vĩnh viễn ta chẳng muốn thấy mặt ngươi... Lệ thảm trào ra, nàng đưa tay che mặt, nàng gào lên quay mình chạy ra ngoài. Phương Bửu Ngọc lặng người tại chỗ nhìn theo bóng nàng, lòng hoang mang... Thật?... Giả?... Nào ai biết là chân? Nào ai biết là giả? Ngoài nàng? Cái điều làm cho Phương Bửu Ngọc khó nghĩ là nàng có thể làm như vậy được chăng? Nếu không là nàng thì là ai? Tiểu công chúa nào đến phòng chàng, dụ chàng đến mộ địa? Giả chăng? Kẻ nào giả mạo nàng để lừa chàng? Một nàng tiểu công chúa từ ngôn từ, cử động, không sai một điểm nhỏ, nàng ấy giả chăng? Chàng lẩm bẩm: - Nếu có người giả mạo nàng, thì ta nghi oan cho nàng rồi... Nhưng ta tin ta không nghi oan đâu, ta tin ta chẳng lầm! Ta tin là sự tình đích xác như vậy rồi! Rồi chàng lại nghĩ ; - Có cái gì chứng minh, là thật, là giả? Ta biết đích xác lý do suy luận, do linh giác đã chắc gì là thật? Nàng nói cũng có lý lắm chư! Giả chân, chân giả, chàng chưa tin hẳn như thế nào, tâm tư chàng hết sức hỗn loạn. Chính đáng lúc nhiều ý niệm phát sanh trong tâm tư, chàng thấy cảm thấy chân tay bất lực, đầu óc quay cuồng, màn đen từ từ buông phủ trước mặt, màn đen dày dần dần, cuối cùng màn đen phủ trùm lên toàn thân thể chàng. Chàng ngã sụm xuống tại chỗ. X Phương Bửu Ngọc thất tung đã mấy hôm rồi. Trong những biến cố trên giang hồ gần đây, sự thất tung của chàng là một biến cố được truyền bá sâu rộng hơn mọi biến cố khác. Sự kiện đó quan trọng chẳng phải do con người chàng phi thường, trái lại người ta xem sự thất tung của chàng là một điều sỉ nhục cho con nhà võ, một sỉ nhục mà gần đây không một nhân vật bại hoại nào có thể làm, hoặc giang hồ phê phán nặng như vậy. Vân Mộng Đại Hiệp Vạn Tử Lương, Tiểu Tướng Quân Kim Tổ Lâm và bảy vị đệ tử bảy môn phái lớn cũng vì sự kiện đó mà giang hồ bớt trọng vọng. Những thiếu nữ si cuồng vì chàng xem chàng như thần tượng từng giật một sợi tóc, một chéo áo của chàng để làm vật báu, nhìn vật báu mà tưởng nhớ đến người hùng của lòng họ, những kẻ đó giờ đây không tiếc lời nguyền rủa chàng. Chàng từ ngôi vị hoàng tử của những lòng xuân, rơi xuống hàng ngũ bọn hành khất. Đối với các nàng, hiện tại chàng còn kém hơn một hành khất, bởi hành khất chỉ nghèo hèn thôi, còn chàng là con người man trá xảo quyệt đáng tởm, đáng xa lánh. Hành khất chỉ hôi hám xác thân, y phục, những cái hôi hám đó thể thay đổi bằng cái lốt huy hoàng được. Chàng thì hôi hám tâm hồn, dơ dáy tư cách, cái hôi hám đó hủy diệt trọn vẹn nhân phẩm của chàng. Mà con người đã mất nhân phẩm thì còn đứng làm sao giữa giòng đời, còn nhìn làm sao người đời? Không ai cầu thân một con người như vậy cả. Bọn thiếu nữ thất vọng rồi thẹn cho mình quá bồng bột, đem hình đất mà tô vàng, đặt thành thần tượng, họ thẹn rồi sanh hận. Giả sự họ chụp được chàng, là họ dám xé xác chàng ra ngay. Tuy Vạn Tử Lương biết rõ thực chất của con người Phương Bửu Ngọc, song trước những chứng tích như vậy, y còn làm sao biện bạch cho chàng? Cái điều làm cho Vạn Tử Lương bất mãn nhất, là chàng bỏ đi mà chẳng có một lời cáo biệt với y hay với bất kỳ ai trong bọn. Y cũng như nội bọn, làm sao hiểu được nguyên nhân Phương Bửu Ngọc bỏ đi mà chẳng cáo tử? Thực sự chàng có bỏ đi đâu? Chàng không có ý đó, đã không có ý bỏ đi thì cáo biệt thế nào được? Họ cứ cho rằng chàng lặng lẽ bỏ đi âm thầm rời họ, họ chỉ nghĩ là chàng khổ sở lắm mới hành động như vậy. Chẳng một ai biết là quanh chàng có muôn ngàn mảnh lưới giăng giăng, một bước chân không dè dặt là rơi vào cạm bẫy, những cạm bẫy đó đều có thể làm chết người cả. Họ phiền Phương Bửu Ngọc, phiền vì chàng khi phụ hảo ý của họ. Thiên Đao Mai Khiên đúng là một tay có khí phách anh hùng. Đối với sự thất tung của Phương Bửu Ngọc, y chẳng phê bình một tiếng, đừng nói là y có một tiếng ác đối với chàng. Chàng thất tung, thì đại hội Thái Sơn có cái cơ phát động trở lại, phàm cái gì bị dồn nén bị hủy diệt miễn cưỡng, khi phát trở lại phải mãnh liệt phi thường. Bao nhiêu thiếu niên anh tuấn đều cảm thấy lòng hiếu thắng bị kích động mạnh. Có kẻ đi xa hơn cho rằng mất thời gian khi đặt kỳ vọng nơi một người hữu danh vô thực như Phương Bửu Ngọc. Bọn thanh thiếu niên đó cho rằng tài nghệ của Phương Bửu Ngọc chẳng đáng kể gì, nếu bỏ qua cuộc tỷ thí tại Thái Sơn, mà chỉ định chàng làm đại diện võ lâm tranh tài cùng ngưới áo trắng, thì cầm chắc cái bại trong tay, bởi chàng nào phải là thiên hạ đệ nhất anh hùng? Và cái danh từ đệ nhất anh hùng phải thuộc về một trong những tài hoa son trẻ tham sự kỳ tỷ thí sắp tới đây. Như vậy là cuộc tỷ thí tại Thái Sơn phải khai diễn rồi! Như vậy là phải có máu đổ thây rơi, qua cuộc loại trừ để tìm một đại biểu. Chọn được đại biểu rồi, bao nhiêu người phải chết trong cuộc tuyển chọn đó? Võ lâm Trung Nguyên còn gì? Lớp già tàn tạ, lớp trẻ bừng lên, bừng rồi tắt như ngọn lửa rơm, bởi cuộc tỷ thí tại Thái sơn sẽ dập tắt những ngọn lửa nồng đó. Bao nhiêu thanh thiếu niên phải táng mạng trong cuộc chiến tuyển chọn nhân tài? Và người được tuyển chọn sẽ làm nên trò gì chăng? Hay lại chờ chết nơi tay người áo trắng? Như vậy cuộc tuyển chọn đó có ích lợi gì, nếu không là võ lâm Trung Nguyên tự diệt? Có một điều kỳ quái nhất là những kẻ từng bại nơi tay Phương Bửu Ngọc, từng khâm phục tài nghệ chàng, những kẻ đó hẳn phải biết thực tài của chàng như thế nào, họ lại lặng im không tìm một lời biện hộ cho chàng. X - Tai họa!... Tai họa!... Tai họa!... Tai họa ở đâu? Tai họa cho ai? Trong gian phòng, đèn không sáng lắm, bên cạnh ngọn đèn Vạn Tử Lương không ngừng thở dài, chốc chốc lại kêu khẽ: - Tai họa!.... Tai họa! Y kêu lên hai tiếng đó, chẳng biết bao nhiêu lần rồi. Kim Bất Úy đột nhiên vỗ tay xuống bàn, rồi đứng lên cao giọng: - Đi! Phải đi! Tôi phải đi tìm hắn! Công Tôn Bất Trí ngẩng đầu lên nhìn y: - Đi? Tìm Lữ Vân? Ngô Thiết Linh? Kim Bất Úy gật đầu: - Đúng! Chúng ta phải đi tìm họ, chúng ta phải hỏi họ thực sự Phương Bửu Ngọc có thực tài chăng? Tôi muốn hỏi họ tại sao họ không biện bạch một tiếng nào cho Phương Bửu Ngọc. Nếu Phương Bửu Ngọc là một tên man trá xảo quyệt, họ bại nơi tay Phương Bửu Ngọc, họ có vinh dự gì? Công Tôn Bất Trí thở dài: - Các người dù muốn đi tìm họ dù muốn họ biện bạch cho Phương Bửu Ngọc, vị tất nỗi oan này được giải tỏa? Hà huống Bửu Ngọc..., hắn... Y thở dài dừng lại đó, không tiếp nữa. Kim Bất Úy cương quyết: - Vô luận làm sao, chúng ta phải tìm họ, yêu cầu họ hướng về thiên hạ quần hùng nói cho minh bạch, rằng Phương Bửu Ngọc chẳng phải như vậy, Phương Bửu Ngọc vì một lý do nào đó. Vạn Tử Lương trầm buồn ra mặt: - Chúng ta nên đi chăng? Đi để rồi... Thạch Bất Vi đột nhiên cao giọng: - Đi! Nên đi! Mạc Bất Khuất, Kim Tổ Lâm, Ngụy Bất Phàm, Tây Môn Bất Nhược cùng một loạt đứng lên. Dương Bất Nộ hét: - Phải đi! Đi ngay bây giờ! X Họ có biết đâu, sau cái ngày giao thủ với Phương Bửu Ngọc, bọn Lữ Vân, Ngư Truyền Giáp, Ngô Thiết Linh đã rời nhà ra đi? Những người đó đi đâu? Chính những người nhà của họ cũng chẳng biết được, bởi mỗi người đều ra đi hấp tấp, vội vàng, mỗi người đều bí mật ra đi, đi như người trốn tội. Họ đi, không phải họ cùng đến một nơi, họ đi mỗi người một hướng, họ đến mỗi người một địa phương, họ không cùng đi một ngày bởi có kẻ trước người sau, giao thủ với Phương Bửu Ngọc và họ khởi hành sau ngày giao thủ. Họ đi ngày khác, họ đi khác phương hướng, nhưng họ cùng đi một mục đích. Mỗi người có tiếp nhận một phong thơ ngay sau ngày giao thủ, tiếp được thơ rồi là họ đi liền. Họ đi gấp đến độ không kịp thu xếp hành trang. Phong thơ đó nói gì? Chỉ có họ biết mà thôi chẳng một ai biết nội dung phong thơ thì làm gì biết được người gởi phong thơ? Bọn Vạn Tử Lương phải nhọc công xuôi ngược bao nhiêu đoạn đường, để rồi hoàn toàn thất vọng. X Thực ra Phương Bửu Ngọc ngã xuống, nhưng ngã ngồi ngay trên giường chứ chưa ngã trên nền. Chàng kiên tâm trong mông lung hắc ám, cố chống lại hôn mê. Chàng cắn răng, cố định thần, giữ cho nhãn lực không dao động, nhãn lực dao động là đôi mi nặng nề, mắt chàng sẽ khép lại mà mắt khép lại là tâm thần chìm lịm vào âm u ngay. Tuy nhiên chàng cảm thấy làm cái việc đó rất khó khăn, càng cố gượng nhướng mắt, đôi mí càng trầm xuống. Đôi mi càng nặng, chàng càng cắn chặt hai hàm răng, cố cắn cho đau, dùng cảm giác đau để đánh thức mọi hôn trầm. Điều quan trọng là chàng phải giữ đôi mắt mở mãi, nếu đôi mắt nhắm lại, tức nhiên chàng lại bại cuộc, bại cuộc vì một chén trà. Khó khăn thật! Chàng cảm thấy khó hơn chiếm nhiều ưu thế trong cuộc ác đấu. Bỗng, một bóng người xuất hiện trước mặt chàng. Đôi mắt chàng đang mở to, chàng cố mở to nhưng chàng chẳng thấy gì rõ cả. Bất quá chàng thấy mờ mờ một bóng người, bóng đó đi dần về phía chàng. Bóng đó đến gần, rồi ngồi xuống. Thấy bao nhiêu đó thôi, chàng chẳng rõ bóng người đó là nam hay nữ bóng đó vận y phục màu gì, bóng đó tác già, tác trẻ dung mạo như thế nào?... Bóng đó cất tiếng: - Ngươi nhọc quá! Ngươi kiệt sức lắm rồi, nên nghĩ một lúc đi ngươi biết không? Ngươi nên ngủ một giấc, ngươi phải ngủ, cần phải ngủ. Chàng mường tượng nhận ra giọng nói là giọng của nam nhân. Nhưng, nam nhân sao lại có giọng nói ngọt ngào, ấm dịu, nhu hòa như thế, trên thế gian này làm gì có một nam nhân có cái âm thanh như tiếng oanh vàng? Bóng đó lại tiếp: - Tiểu tử ngoan! Nghe lời ta ngủ đi! Hãy ngoan! Giấc ngủ là một liều thuốc bổ, đại bổ, ngủ tròn giấc rồi ngươi sẽ thấy khoan khoái trong người, sức lực phục hồi, tinh thần sáng suốt mà kiếp vận cũng huy hoàng luôn! Giọng nói có mãnh lực như thuật thôi miên, dù Phương Bửu Ngọc không trúng thuốc mê nghe giọng nói đó cũng thèm ngủ liền. Rồi đôi mí mắt từ từ sụp xuống...