watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:16:1029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Thập Ác - Tuyệt Đại Song Kiều - Cổ Long - Chương 81-90 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Thập Ác - Tuyệt Đại Song Kiều - Cổ Long - Chương 81-90
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 20


Hồi 83-1: Đào Huyệt Tự Chôn

Qua ngày thứ hai, Hoa Vô Khuyết tỉnh lại.

Tràng cười dứt hẳn song hắn nghe toàn thân yếu đuối lạ thường, như bao nhiêu khí lực đều tiêu tan mất.

Hắn nằm trên chiếc giường, muốn ngồi dậy mà cũng chẳng ngồi nổi. Không một bóng người trong gian nhà, hương hoa từ bên ngoài thoang thoảng bay vào, chốc chốc có tiếng chim vang lên.

Tịch mịch quá ! U trầm quá !

Bỗng, người nào đó ở phía hậu, kêu lên oang oang:

- Ra ngay ! Ra ngay ! Ta đã nói là ta không uống cái thứ nước rễ cây, da cây đó, sao ngươi còn mang đến cho ta ?

Một người đáp lại:

- Không phải nước rễ cây, da cây gì đâu, đó là nhân sâm !

Người trước hét:

- Bất chấp nhân sâm hay quỉ sâm, ta đã nói không uống !

Người sau cười nhẹ tiếp:

- Thật ta chưa từng thấy một ai như ngươi ! Được ! Được ! Ngươi không uống thì ta mang đi, có sao đâu !

Người sau chính là Tô Anh.

Hoa Vô Khuyết hết sức lạ lùng. Tuy nàng yếu đuối như cọng sậy non đứng chơ vơ một mình, không gió cũng còn quặc oà quặc oại thay, thế mà nàng quật cường không tưởng nổi. Chính hắn còn phải đầu hàng trước tính khí quật cường của nàng. Bây giờ đây, nàng nhượng bộ người nào đó ! Một sự kiện quái dị ! Hắn thử ước đoán xem người đó là ai.

Không lâu lắm, Tô Anh bước ra, đầu cúi xuống, lầm lũi ...

Nhưng, vào đến gian nhà rồi, nàng khôi phục ngay trạng thái bình thường, vẫn đẹp, vẫn thoát tục, ẩn ước vẻ cao ngạo.

Bất quá, trong tay nàng có một chén sâm, một chứng tích của sự việc vừa xảy ra ở phía hậu.

Hoa Vô Khuyết thầm nghĩ:

- Người nào đó không uống, chẳng lẽ nàng lại mang ra đây cho ta uống ?

Hiện tại, hắn cần ăn uống một cái gì, bất cứ cái gì cũng được.

Thì, có một chén sâm, càng quý hơn, quý không tưởng nổi.

Tuy vậy, hắn quyết định, nếu quả thật nàng mang chén sâm cho hắn uống, thì hắn từ chối liền.

Ngờ đâu, Tô Anh cầm chén sâm bước đến cửa sổ hắt ra ngoài.

Cái chén sâm, nàng chuẩn bị cho vị nhân huynh nào đó, y không uống, thì nàng đổ đi, nhất định không cho người khác uống !

Hoa Vô Khuyết thẹn thầm, mà cũng khổ thầm.

Tô Anh trở lại cạnh chiếc giường, điềm nhiên hỏi:

- Ngươi nghe trong mình ra sao ? Ta chắc là ngươi khoan khoái nhiều rồi đó!

Hoa Vô Khuyết nhớ lại những lúc cười nôn, cười ròn rã, cười không ngừng được, lại cười mãi, những lúc đó hắn khổ sở làm sao !

Rồi bây giờ, hắn không còn cười nữa, có chọc lắm chưa chắc gì hắn cười. Tự nhiên sự khổ sở trước đó đã cáo biệt hắn rồi, hắn ví mình như ở địa ngục bỗng có một nhiệm màu đưa ngay lên thiên đàng.

Hắn thở dài:

- Đa tạ cô nương !

Tô Anh tiếp:

- Hiện tại, ngươi chưa vội tạ Ơn ta.

Hoa Vô Khuyết kinh ngạc:

- Tại ... tại sao, hở cô nương ?

Tô Anh giải thích:

- Bởi vì, hiện tại tràng cười đó đình chỉ, nhưng mà châm còn ở trong khí huyệt của ngươi, bất quá ta dùng thuốc đẩy nó khỏi tiếu huyệt và giữ lại ở khí huyệt. Nếu bây giờ, ngươi dùng lực thì cái mũi châm đó trở lại ngay nơi tiếu huyệt, ngươi sẽ bật cười như cũ, cười mãi.

Hoa Vô Khuyết kinh hãi:

- Thế thì ... bây giờ ... phải làm sao đây, cô nương ?

Hắn có thể hy sinh tất cả, miễn sao cho hắn khỏi phải cười lại như trước.

Tô Anh hỏi:

- Ngươi muốn nhờ người lấy mũi châm ra, hay tự ngươi làm lấy ?

Hoa Vô Khuyết trố mắt:

- Tự tại hạ làm lấy ?

Tô Anh tiếp:

- Có hai cách thông thường, tự ngươi làm lấy. Cách thứ nhất, là dùng đá hút, cái thứ đá mà người ta gọi là đá nam châm đó đặt bên ngoài da, mũi châm sẽ bị hút ra ngoài. Song trong trường hợp của ngươi mũi châm đã vào quá sâu trong mình, dù cho sức hút của đá có mạnh đến đâu cũng chẳng đem mũi châm ra nổi. Cách thứ hai là ngươi dùng nội lực, đẩy dồn nó ra ngoài.

Hoa Vô Khuyết kêu lên:

- Tại hạ dụng lực làm sao được ? Như cô nương vừa nói đó, nếu tại hạ dùng lực, thì mũi châm lại trở về vị trí cũ là tiếu huyệt. Huống hồ, nó đang ở tại khí huyệt ? Nó ở đó, thì tại hạ làm sao vận công ?

Tô Anh lạnh lùng:

- Tự nhiên là ngươi không làm sao bức dồn nó ra ngoài được. Nếu ngươi có thể làm như vậy, thì hà tất phải đến đây tìm ta !

Hoa Vô Khuyết chớp mắt:

- Tuy nhiên, cô nương cũng có biện pháp chứ ? Cái biện pháp khai thông chân khí trong người của tại hạ ?

Tô Anh gật đầu:

- Tự nhiên. Nhưng ngươi phải cho ta biết bí quyết luyện nội công của ngươi, ta nghiên cứu rồi giúp ngươi một tay ! Khai thông chân khí rồi, là không còn lo ngại chi nữa.

Nàng thốt với vẻ thản nhiên quá, vẻ thản nhiên đó chứng tỏ là nàng chỉ nhắm vào sự lợi ích cho Hoa Vô Khuyết, chứ cái việc tiết lộ bí mật luyện công kia, nàng không chú ý lắm.

Hắn muốn nàng trợ giúp ? Thì hắn tự nói ra, nàng nghiên cứu, tìm cách thức.

Hắn không muốn ? Thì thôi, không ai ép buộc hắn phải tiết lộ, nếu hắn thấy cần giữ bí mật.

Một lẽ khác nữa, nàng thản nhiên là vì nàng không đặt thành vấn đề, nàng nghĩ là Hoa Vô Khuyết nghe rồi, sẽ nói rõ sự bí mật đó cho nàng biết.

Nàng cầm chắc kết quả trong tay.

Nàng nói thản nhiên quá, khi nào Hoa Vô Khuyết lại nghi ngờ đó là một mưu kế mà nàng và bọn Bạch Sơn Quân đã phí rất nhiều tâm cơ mới hoạch định được ?

Đúng vậy, Hoa Vô Khuyết không hề nghi ngờ.

Nhưng, bí quyết Di Hoa Tiếp Ngọc nào phải tầm thường ? Thì sự bí mật quanh môn công đó được xem như quan trọng nhất trong tất cả các bí mật của nền vũ học hiện thời.

Bởi cái tầm quan trọng quá lớn lao của sự bí mật đó, Hoa Vô Khuyết do dự.

Tô Anh nhìn hắn một lúc lâu, vụt hỏi:

- Không lẽ ngươi sợ ta học lén môn công của ngươi ?

Hoa Vô Khuyết lắc đầu:

- Tại hạ đâu có ý nghĩ đó, Tô cô nương ! Bất quá ... bất quá ...

Tô Anh cười nhạt:

- Con người như ta, nếu có lòng nào muốn học vũ công thì dù không là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, cũng không thể kém kẻ thứ hai.

Dừng lại một chút, nàng thở dài, cười lạnh, tiếp:

- Các ngươi là những người luyện võ, các ngươi xem võ công quý hơn châu ngọc, quý hơn sanh mạng. Các ngươi có biết đâu, ta không xem võ công có giá trị bằng một đồng tiền ?

Nàng phất ống tay áo, quay mình bước đi.

Hoa Vô Khuyết gọi gấp:

- Khoan đi, cô nương !

Tô Anh quay đầu lại, lạnh lùng thốt:

- Nói hay không nói là do ngươi. Còn nghe hay không nghe do ta !

Hoa Vô Khuyết thở dài:

- Nội công của tại hạ, có cái tên Di Hoa Tiếp Ngọc, vốn của ...

oOo

Hoàng hôn ngày sau ... nghĩa là sau ngày Bạch Phu nhân đến tìm Tô Anh ...

Bên ngoài cốc khẩu, có mặt vợ chồng Bạch Sơn Quân, Giang Ngọc Lang và Thiết Bình Cô.

Họ ngồi tại tòa tiểu đình, chờ một lúc rất lâu.

Trên gương mặt của ngươi nào cũng có vẻ khẩn cấp lộ liễu.

Nhưng, khẩn cấp hay không khẩn cấp cũng vô ích thôi, bởi họ là những người thụ động, đã là thụ động thì cái sự sắp xếp phải do người chủ động.

Trong trường hợp này, kẻ nào nhẫn nại được là đỡ khổ, kẻ nào nóng nảy vẫn chẳng được gì hơn, trái lại còn chuốc lấy bồn chồn, bứt rứt.

Biết vậy, Giang Ngọc Lang không còn khẩn cấp nữa, hắn điểm một nụ cười, thốt:

- Tại hạ không thể tưởng tượng được cái vị Tô cô nương đó là con người như thế nào mà hai vị tiền bối lại hết sức khâm phục nàng ta !

Thỉnh thoảng, hắn chen vào hai tiếng tại hạ, thay thế cho hai tiếng đệ tử mà hắn đã dùng.

Điều đó chứng tỏ hắn không thực sự tôn kính vợ chồng Bạch Sơn Quân, bất quá hắn dùng ngôn từ khiêm tốn để ve vuốt đôi vợ chồng ấy, trong thời gian hắn còn cần dùng đến họ thôi.

Bạch Phu nhân mỉm cười:

- Cho tiểu tử biết, khi ngươi gặp nàng ấy rồi, thì đừng mong nói được một tiếng nào !

Giang Ngọc Lang lắc đầu:

- Tiền bối thích nói chuyện xa vời, trên trời dưới đất ảo ảo huyền huyền quá chừng ! Chẳng lẽ nàng ấy là thần tiên ? Chẳng lẽ tại hạ ...

Bỗng, hắn ngưng ngay câu nói, rồi giương mắt lớn, rồi há hốc mồm.

Trước mắt hắn, trong vừng tà dương huy hoàng, một tiên nữ xuất hiện, mặc chiếc áo lông ngũ sắc, dáng bước khoan thai, nhẹ nhàng, như nương mây mà di động.

Mở lối đi cho tiên nữ, là con hạc cổ đỏ mình trắng, và phía sau nàng, có một con nai vàng đoạn hậu.

Nàng bước đi, hứng từng cơn gió chiều nhẹ phất, mớ tóc đen huyền theo gió lơ phơ, chốc chốc, nàng đưa bàn tay ngọc vén lên vành tai, hoặc vuốt xuống từ trán, vòng lên đỉnh đầu, xuống ót.

Thựa ra, nàng không đẹp hoàn toàn, song cái vẻ phong hoa của nàng thừa bù lại những khuyết điểm nhỏ cho cái dung nhan siêu trần thoát tục.

Giang Ngọc Lang sững sờ, thần hồn tan biến, còn nói năng gì được nữa.

Bạch Phu nhân mỉm cười, khẽ liếc mắt sang hắn, như ngầm hỏi:

- Tiểu tử thấy chưa ? Ta chỉ sợ, khi đối diện với nàng rồi, ngươi sẽ bay hồn bạt vía !

Rồi bà bước tới nghinh đón:

- A ! Hiền muội ! Hiền muội đúng hẹn quá chừng !

Tô Anh điềm nhiên:

- Có khi nào tôi làm sai lời nói chăng ?

Bạch Sơn Quân cũng bước tới, cười hì hì:

- Cái đó đã hẳn rồi, hiền muội ! Ai không biết hiền muội trọng chữ tín như sanh mạng. Và có lẽ sự bí mật về Di Hoa Tiếp Ngọc, chắc hiền muội đã nắm trong tay rồi ?

Tô Anh buông gọn:

- Tôi hỏi xong.

Bạch Sơn Quân sáng mắt lên:

- Đa tạ ! Đa tạ !

Tô Anh lạnh lùng:

- Đừng vội cảm tạ tôi, còn sớm lắm !

Bạch Phu nhân cười vuốt:

- Phải đó ! Làm gì mà vội vã như cái thứ khỉ trông thấy trái chín trên cành ? Ít nhất cũng phải chờ cho hiền muội ngồi xuống, nghỉ chân một chút chứ !

Tô Anh vẫn lạnh:

- Tôi không ngồi. Tôi trở về ngay bây giờ đây !

Bạch Phu nhân tiếp:

- Hiền muội gấp về thế à ? Hiền muội không cần nói chuyện lâu hơn, chắc hiền muội đã chịu khó ghi chép bí mật đó trên mảnh giấy sẵn sàng phải không ?

Nhưng, Tô Anh như không hiểu cái thâm ý của Bạch Phu nhân, chỉ đáp gọn:

- Tôi ghi chép làm gì ? Chẳng lẽ tôi không nhớ được một điều nhỏ mọn như vậy sao ?

Thế là nàng chẳng có ghi chép, và nàng sẽ không có một mảnh giấy nào để trao cho vợ chồng Bạch Sơn Quân.

Đã thế, nàng lại đòi trở lại gấp.

Điều đó có nghĩa là nàng không chịu tiết lộ bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc với vợ chồng Bạch Sơn Quân rồi.

Nhưng, Bạch Sơn Quân chưa dám nói gì phật ý nàng, y lại cười vuốt, tiếp lời:

- Còn ai nghi ngờ sự thông minh mẫn tuệ của hiền muội ? Một mắt xem mười hàng, hai mắt xem hai mươi hàng, tai nghe gì, mắt thấy gì, là vĩnh viễn nhớ như y ! Bất quá ...

Bạch Phu nhân tiếp luôn:

- Bất quá, bọn này đâu có được cái mẫn tuệ của hiền muội ? Cho nên, hiền muội nên ...

Tô Anh gạt ngang:

- Các người cũng chẳng cần gì có cái mẫn tuệ đó.

Bạch Sơn Quân cứ cười:

- Phải ! Phải ! Hiền muội có thể ghi chép để trao cho bọn này. Cái bà ấy nóng nảy phi lý lạ !

Tô Anh lắc đầu:

- Tôi chưa chuẩn bị ghi chép gì để trao cho các người.

Bạch Sơn Quân giật mình:

- Thế ra ... thế ra ... hiền muội có ý tứ ...

Tô Anh hỏi lại:

- Giả như các người mơ ước một vật gì đó, khi vật đó về tay, thì các người có đành lòng trao nó tức khắc cho kẻ khác chăng ?

Bạch Sơn Quân cố cười thành tiếng, nhưng tiếng cười nghe như tiếng khóc, vành môi mếu rõ rang:

- Điều đó ... bất quá ...

Bạch Phu nhân sợ y lỡ lời, vội cười vuốt, chận lời:

- Hiền muội nói phải. Ít nhất mình cũng phải giữ lại một thời gian, ngắm nghía cho bằng thích chứ ! Nhưng chẳng biết hiền muội hạn định cái thời gian đó chừng bao lâu ?

Tô Anh thản nhiên:

- Ba hôm, năm hôm, một tháng, nửa năm, một vài năm, hoặc đôi ba mươi năm.

Khi nào tôi chán rồi tôi sẽ trao cho các người. Thời gian tùy ý thích, mà về ý thích thì còn ai biết được cái thời hạn của nó mà nói trước ?

Vợ chồng Bạch Sơn Quân cùng nhìn nhau.

Lâu lắm, Bạch Phu nhân gượng cười, rồi gượng thốt:

- Hiền muội đùa đấy thôi, chứ nếu bảo ngu thơ đợi đến năm năm, mười năm, thì chẳng khác nào muốn cho ngu thơ chết gấp !

Tô Anh rùn vai:

- Chết gấp hay chết muộn, tùy các người. Bởi các người có quyền định đoạt sanh mạng của mình, muốn sống thì sống, muốn chết cứ chết. Có can gì đến tôi mà các người lại nói ra ?

Bạch Phu nhân bắt đầu mất bình tĩnh:

- Nhưng ... chẳng phải hiền muội đã đáp ứng với ngu thơ trước kia rồi sao ? Hiền muội quên rồi sao ?

Tô Anh hừ lạnh:

- Tôi chỉ đáp ứng là bức bách Hoa Vô Khuyết tiết lộ bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc, chứ không hề đáp ứng sẽ tố cáo sự bí mật đó với các người.

Vợ chồng Bạch Sơn Quân sững sờ.

Họ còn nói gì được nữa ?

Tô Anh từ từ quay mình, từ từ tiếp:

- Tại núi sâu, rừng rậm, chẳng có gì đãi khách, tôi không tiện lưu các người lại lâu, vậy các người hãy trở về đi.

Bạch Phu nhân như đốt lửa trong lòng:

- Hiền muội khoan đi !

Tô Anh nhạt nhẽo:

- Các người luôn luôn ghi nhớ điều này, là cái gì Tô Anh nói, cái đó vĩnh viễn không hề biến đổi. Biết như vậy rồi, các người không nên tự làm khổ lấy mình mà toan sanh chuyện.

Bạch Phu nhân thở dài:

- Cũng được. Bây giờ ngu thơ chỉ hỏi câu này thôi:

cái gã họ Hoa đó, hiện tại ra sao ?

Tô Anh gạt luôn:

- Hắn đã vào trong khu vực của tôi, thì sự chết sống của hắn là việc của tôi, các người không phải bận tâm tìm hiểu.

Bạch Phu nhân run giọng:

- Hiền muội đã giết hắn rồi ?

Tô Anh cười mỉa:

- Có khi nào tôi làm một việc quá thô tục như vậy chăng ? Đừng tưởng tôi như các người thích mó tay vào những hành động đê tiện dơ dáy.

Nàng dừng lại một phút, đoạn tiếp:

- Tuy nhiên, các người cứ yên trí, chẳng bao giờ tôi buông tha hắn đâu. Thứ con người đó đừng hòng góp mặt với đời nữa.

Thốt xong, nàng bước đi luôn.

Vợ chồng Bạch Sơn Quân lại nhìn nhau. Không ai dám gọi nàng, hoặc bước tới ngăn chận nàng.

Và cũng chẳng ai cất tiếng, dù chỉ là để nói với nhau.

Lâu lắm, Thiết Bình Cô mới buộc miệng thốt:

- Vị cô nương đó làm cao quá !

Giang Ngọc Lang lắc đầu:

- Con người cố chấp đến thế là cùng, chẳng chịu nghe ai phân trần một tiếng, một câu ! Bình sanh tại hạ mới thấy đây là lần thứ nhất.

Thiết Bình Cô trừng mắt:

- Ngươi đợi cho người ta mất rồi mới dám mở miệng.

Giang Ngọc Lang vờ chẳng nghe nàng nói gì tiếp luôn:

- Liễu đầu đó bạt nhược như vậy, tiền bối sợ gì mà chẳng bắt nàng lại, bức nàng phải cung khai ?

Bạch Sơn Quân thở dài:

- Cái lão ấy xem nàng như bửu bối, ai chạm đến nàng là có chết với lão. Mà hiện tại thì vợ chồng ta không muốn có chuyện phiền phức. Bắt buộc phải để cho nàng tùy ý hành động.

Bạch Phu nhân tiếp nối:

- Hà huống ngươi đừng thấy nàng yếu đuối, tay không tấc sắt như vậy mà khinh thường. Cái tâm quỷ của nàng ghê gớm lắm đó, nàng có ngàn lẽ một mưu kế áp đảo bất cứ một nhân vật nào trên thế gian. Tất cả bọn chúng ta hiệp lại chưa chắc gì làm cho nàng nao núng mảy may, đừng nói là mong chế phục nổi nàng.

Giang Ngọc Lang cườ không đáp.

Cười mà không đáp là không phục rồi.

Bạch Sơn Quân nhìn hắn một lúc lâu, bỗng ánh mắt của y lóe sang, rồi y hỏi:

- Chừng như ngươi bất phục ?

Giang Ngọc Lang không dấu:

- Thật vậy đó tiền bối ! Tại hạ không phục.

Bạch Sơn Quân tiếp:

- Nếu không phục, chắc là ngươi muốn thực nghiệm xem sao, phải không ?

Giang Ngọc Lang liếc thoáng qua Thiết Bình Cô, rồi cười không đáp.

Bạch Sơn Quân vỗ tay xuống đầu vai hắn, bật cười lớn:

- Tiểu tử khá lắm đó nhé ! Ta từng nghe nói, đối với nữ nhân ngươi có cái thuật đặc biệt, vậy ngươi thử xem cái thuật đó, áp dụng trước liễu đầu, biết đâu trong lứa tuổi dậy thì, nàng chẳng nghe thiếu thốn một cái gì, và có thể là ngươi thành công đó.

Giang Ngọc Lang lại liếc sang Thiết Bình Cô lượt nữa.

Hắn cười thốt:

- Tại hạ có thuật gì bên cạnh nữ nhân đâu ! Tiền bối nói đùa tại hạ thẹn quá !

Bạch Phu nhân nắm tay Thiết Bình Cô, như đề phòng nàng phát tác với Giang Ngọc Lang, cười hì hì ve vuốt nàng:

- Hiền muội cứ để cho hắn đi, ngu thơ bảo chứng là hắn chẳng dám làm gì trái ý hiền muội đâu. Hắn mà sanh lòng tráo trở, thì ngu thơ sẽ bảo Tiểu Bạch trừng trị hắn.

oOo

Giang Ngọc Lang hăm hở đi vào sơn cốc.

Gió tạt vào mặt, quạt vào lòng, mang theo hương ngàn hoa nực mũi, hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng, tưởng chừng mình đang phiêu phưởng đến tận một lạc cảnh nào.

Xưa nay, hắn tự hào là đối với nữ nhân, hắn già tay ấn lắm, bất cứ một nàng nào, khó tính đến đâu, hắn chỉ dùng năm bảy tiếng, bồi thêm vài thủ đoạn vặt, là nàng ấy phải bị hắn khuất phục ngay.

Huống hồ hiện tại, đối tượng của hắn chỉ là một thiếu nữ vừa tròn trăng lẻ một ?

Khuất phục một tiểu cô nương như vậy, có khó khăn gì cho hắn đâu ? Bất quá, hắn phí công uốn éo vài lần lưỡi, chớp chớp vài lần mắt, rồi nhếch một nụ cười, là vị cô nương đó phải xiêu lòng ngay.

Hắn tự tin lắm.

Càng tự tin hơn nữa, là hắn biết được nàng không biết mảy may vũ công.

Giả như hắn không thành công thì cứ ung dung mà trở lại, hắn chẳng hao tốn một sợi lông nào.

Trói con gà, còn vuột tay thay, huống hồ làm cái việc ngăn chận hắn ? Thì, đừng mong Tô Anh làm gì hắn nổi.

Ngoài ra, hắn cũng có thể liều, dùng mãnh lực mà cưỡng bức nàng, khi lúa thành gạo, gạo thành cơm rồi, thì nàng có muốn giận dỗi thì cũng chẳng bao giờ dám mở miệng.

Đã một lần, hắn thành công với Thiết Bình Cô kia mà ?

Vả lại, Thiết Bình Cô còn lợi hại hơn nàng nhiều.

Người ta chỉ sợ áp lực, chứ có ai ngừa mưu trí của kẻ khác, bởi nếu dè dặt một chút, thì mưu cao kế thâm cũng bằng thừa.

Người ta ví nữ nhân như một con ngựa, tuy không phải tất cả nữ nhân đều là ngựa, song cái số được ví đúng vẫn là đa số, mà lại là thứ ngựa hoang chưa được huấn luyện.

Nếu gặp tay kỵ sĩ lành nghề, thì chẳng mấy chốc mà con ngựa thuần, tay kỵ sĩ tìm ra nhược điểm của con ngựa dễ dàng, cứ nhắm vào nhược điểm đó mà công kích, ngựa chứng đến đâu cũng phải chịu hang.

Gì thì chẳng biết, chứ trong địa hạt thuyết dụ nữ nhân, phải kể Giang Ngọc Lang là tay có hạng cao.

Về bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc ?

Tô Anh tiết lộ cũng tốt, không tiết lộ cũng chẳng sao, bởi điều đó chỉ liên quan với vợ chồng Bạch Phu nhân thôi. Hắn có cần gì biết đến điều bí mật đó ?

Cho nên, dù thành, dù bại, hắn chẳng màng, miễn là hắn chiếm được tiện nghi trên thân thể của Tô Anh thôi.

Như vậy là đủ lắm rồi.

Từ ngày xuất đạo đến nay, hắn luôn luôn chủ trương giành tiện nghi cho hắn, còn cái hậu quả tai hại như thế nào, cứ để kẻ khác tiếp nhận cho hắn.

Còn gì sướng hơn, được hưởng lợi mà chính kẻ khác hứng lấy tai hại ?

Với những ý niệm đó, hắn bước đi mạnh dạn, lòng cởi mở sẵn rồi.

Hắn đang đi, bỗng một giọng nói lạnh lùng đâu đây vang lên:

- Ngươi là ai ? Bằng vào đâu mà ngươi dám ngang nhiên xâm nhập vào địa phương này ?

Bởi hắn đắc ý quá chừng, nên không trông thấy Tô Anh từ xa xa theo dõi hắn từng cử động một.

Bây giờ, nàng cất tiếng hỏi hắn, mắt nàng nhìn hắn, trừng trừng.

Trông thấy Tô Anh, Giang Ngọc Lang lập tức sửa cái dáng đáng thương hại cực độ.

Hắn biết, nữ nhân rất đồng tình với những cảnh khổ, và kẻ nào càng tỏ ra yếu đuối trước họ, mong nhờ họ chở che, họ không ngần ngại tiếp trợ liền, chẳng cần truy cứu nguyên do về sự việc cũng như lai lịch của kẻ khốn đốn.

Hắn tỏ ra cái dáng đó, nhưng chưa nói gì.

Tô Anh cau mày:

- Ngươi đến đây với dụng ý gì ?

Giang Ngọc Lang cúi đầu thấp giọng:

- Tại hạ mạo muội đến đây, thật là vô lễ ...

Tô Anh buông gọn:

- Đã biết là vô lễ, thì nên quay mình bước trở lại gấp.

Giang Ngọc Lang đã chuẩn bị muôn vạn lời để dò xét tâm tư của nàng.

Ngờ đâu nàng xuất hiện với gương mặt lạnh lùng, cái vẻ lạnh lùng của nàng lan rộng, biến thành một bức tường băng giá bao quanh nàng, một bức tường liền lạc, không có một kẻ hỡ cho Giang Ngọc Lang chui qua !

Bao nhiêu lời chuẩn bị định tuôn ra như thác nước đổ xuống triền, những lời đó bị cái vẻ băng giá kia làm cô đọng lại, không thoát ra khỏi yết hầu chứ đừng nói là lên tận mệng.

Tô Anh bỏ đi.

Bỗng, Giang Ngọc Lang kêu lên:

- Khoan đi, cô nương ! Dù sao, cô nương cũng cứu mạng tại hạ ...

Tô Anh quay đầu lại, cau mày hỏi:

- Cứu mạng ngươi ?

Giang Ngọc Lang cúi đầu thấp hơn một chút:

- Tại hạ mang bịnh nặng, cố gượng cơn đau, tìm đến đây nhờ cô nương chữa trị ...

Tô Anh hừ lạnh:

- Nếu có bịnh, thì ngươi nên tìm y sư chữa trị cho, ở đây đâu có ai hành nghề chẩn mạch đầu thang mà ngươi tìm đến ?

Giang Ngọc Lang lộ vẻ khổ sở:

- Nếu những người khác mà chữa trị được, thì tại hạ còn mạo muội đến đây làm gì ? Trên thế gian này, danh y tuy nhiều, song bất quá chỉ là hư danh, còn thực tài thì ...

có thể bảo là họ chưa rành tất cả các mặt thuốc. Tìm đến họ có khác nào tìm câu hồn sứ giả giục chúng đưa nhanh về âm phủ chầu hầu Diêm Vương ?

Hắn dừng lại một chút để thở, rồi tiếp:

- Chỉ có mỗi một mình cô nương cứu được tại hạ thôi ! Cô nương từ chối là tại hạ cầm như mình yểu thọ rồi vậy !

Thế là hắn công nhận Tô Anh là một bậc đại kỳ tài rồi !

Trên đời này có ai được tiếng khen mà không nghe lòng khoan khoái ? Dù biết rằng sự tâng bốc trắng trợn, vô căn cứ, cũng thấy khoái như thường.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 87
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com