Hồ Dược Sư cười vang:
- Phàm gái đẹp, hầu hết đều thông minh, phu nhân kia kém chi liễu đầu họ Tô ?
Bạch Phu Nhân hất mặt:
- Không ngờ hơn mười năm qua, ngươi lại học thêm cái lối vuốt mông ngựa ! Già rồi mà vẫn còn nói phỉnh nói phơ, trơ trẽn lắm đấy nhé !
Tuy nhiên, bà vẫn cười.
Nữ nhân nào nghe người ta tâng bốc mình là mình thông minh, là xinh đẹp, là trẻ trung mà không biết khoái ?
Nàng nào càng chống chế, lại càng khoái nhiều hơn.
Cho nên, trước khi tiếp cận nữ nhân, nam nhân phải học cái khoa tán, không biết tán thì đừng hòng dự bất cứ hội hái hoa nào.
Hồ Dược Sư bật cười ha hả, tiếp:
- Về cái khoa cơ quan, tin tức, thực tình rất mù mờ, cho nên, ta không dám đi loạn trong cái khu cấm địa đó, ta tìm một chỗ mà nấp. Một lúc sau ta thấy Nguỵ Ma Y trở lại với một tiểu tử, hắn đưa tiểu tử đó đến tận gốc cây mà ta ẩn nấp trên tàng cao, hắn điểm huyệt tiểu tử, rồi treo lên.
Bạch Sơn Quân mĩm cười:
- Thảo nào mà từ xa xa, ta chẳng nghe tiếng mắng oang oang ! Hẳn là tiểu tử đó mắng Nguỵ Ma Y !
Hồ Dược Sư gật đầu:
- Đúng vậy ! Ta muốn xuất hiện hỏi tiểu tử, cho biết hắn ta là ai, ngờ đâu lúc đó có khách trong rừng bước ra, trong số đó, ta nhận ra được một người.
Bạch Sơn Quân trố mắt:
- Ai ?
Hồ Dược Sư đáp:
- Cái lão giết vợ nấu nướng mà ăn ! Người ta gọi là Bất Ngật Nhân Đầu đó ! Y tên là Lý Đại Chủy.
Bạch Sơn Quân kinh hãi:
- Lão ta đã ra khỏi sơn cốc rồi ?
Bạch Phu Nhân vội hỏi:
- Lý Đại Chủy quen tiểu tử đó à ?
Hồ Dược Sư gật đầu:
- Họ nhận ra nhau ngay !
Bạch Phu Nhân cau mày:
- Tiểu tử đó có hình dáng như thế nào ?
Hồ Dược Sư trầm ngâm một chút:
- Dưới hai mươi tuổi, vóc bằng ta, mặt đầy vết sẹo, đáng lẽ phải xấu lắm, song chẳng biết tại sao, hắn có vẻ ưa nhìn ghê ! Ai nhìn hắn, cũng thích hắn.
Rồi y hỏi lại:
- Ngươi nhận được hắn ?
Bạch Phu Nhân lắc đầu:
- Không nhận được, song ta đoán ra hắn là ai !
Hồ Dược Sư chớp mắt:
- Ạ ?
Bạch Phu Nhân tiếp:
- Gần đây, trên giang hồ có xuất hiện một tiểu ma tinh, nói là gì gì ngư đó, chừng như là Tiểu … Tiểu Linh … Tiểu Linh Ngư, vũ công của hắn không cao lắm, nhưng về quỷ quái thì chẳng một ai sánh bằng. Kẻ nào chạm vào hắn thì sớm hay muộn, không nhiều lần thì ít nhất cũng một lần bị hắn lừa. Giang Biệt Hạc kia nghe đến tên hắn còn phải nhức đầu thay, huống hồ kẻ nào khác !
Hồ Dược Sư trầm ngâm một chút, đoạn cười nhẹ:
- Đúng rồi, tiểu tử đó đúng là con người do ngươi vừa mô tả. Hắn là con quỷ tinh linh, Nguỵ Ma Y lợi hại như thế, cũng phải bị hắn lừa.
Bạch Sơn Quân chen vào:
- Nhưng, người đó có liên quan gì đến Di Hoa Tiếp Ngọc ?
Hồ Dược Sư hỏi lại:
- Ta hỏi ngươi, hiện tại trên giang hồ, có mấy kẻ biết được bí mật của môn công Di Hoa Tiếp Ngọc ?
Bạch Phu Nhân đáp:
- Biết, thì cũng có mấy người, song nói ra được, thì từ lâu rồi, chẳng có một ai.
Hồ Dược Sư mỉm cười:
- Phải đó, tuy nhiên, hiện tại ta có phương pháp bắt buộc một trong những người biết đó nói ra !
Bạch Phu Nhân hỏi:
- Ngươi định bắt buộc ai ?
Hồ Dược Sư đáp:
- Tô Anh !
Bạch Phu Nhân thở dài:
- Ngươi định buộc nàng khai ra, thì khác nào ngươi muốn cho cái miệng của một chiếc bình nói năng như miệng ngươi !
Hồ Dược Sư chớp mắt:
- Ngươi không tin ?
Bạch Sơn Quân cười vuốt:
- Ai thì ta không biết , chứ ngươi thì nhất định là phải có biện pháp, và cái biện pháp của ngươi hẳn phải hữu hiệu !
Bạch Phu Nhân lại thở dài:
- Thôi được, ta tin ngươi. Nhưng mà cái biện pháp đó như thế nào, ngươi thử nói cho ta nghe xem !
Hồ Dược Sư trầm giọng:
- Biện pháp của ta nằm gọn nơi thân mình của tiểu tử gì gì ngư đó !
Bạch Phu Nhân cau mày:
- Phương pháp gì kỳ thế ? Ta chẳng hiểu nổi rồi ! Cái chi mà có tiểu quỷ trong đó ?
Hồ Dược Sư giải thích:
- Liểu đầu họ Tô quá say mê Tiểu Linh Ngư , nếu chúng ta uy hiếp được hắn, thì vô luận chúng ta bảo gì , liểu đầu cũng nghe theo.
Bạch Phu Nhân lắc đầu:
- Ta chỉ sợ không hiệu quả ! Theo ta biết thì Tô liểu đầu có cái tâm cứng như đá, trên thế gian này, chẳng có một nam nhân nào nung cho quả tim đó cháy nát thành vôi nổi !
Hồ Dược Sư cười nhẹ:
- Vô luận cái tâm cứng rắn của nữ nhân nào cũng có cách làm cho dao động cả.
Có điều, chúng ta phải biết chọn đúng người, đúng việc và nhất là đúng lúc. Sao ngươi không nhớ lại trường hợp của mình ? Chẳng phải là ngươi làm dao động con tim bằng đá của lão Bạch đó sao ?
Bạch Phu Nhân cười tít:
- Ngươi đem trường hợp của một nam nhân với một nữ nhân, khác hẳn trường hợp của liễu đầu với tiểu quỷ ! Ngươi định vuốt mông ta đó phải không ?
Hồ Dược Sư mĩm cười:
- Dẫn chứng như vậy để đề cập luôn đến trường hợp của ngươi chứ ! Ngươi quên rằng, có lúc ngươi cũng say mê lão Bạch không tưởng nổi, giả như lão Bạch chết bất ngờ, ngươi cũng dám chết theo hắn lắm !
Bạch Phu Nhân xí một tiếng:
- Sai ! Sai một cách ngu ngốc ! ta mà sai mê lão quỷ ấy ? Bất quá ta thương hại lão ấy thôi !
Hồ Dược Sư cười hì hì:
- Còn ta, người có thương hại cho ta chăng ?
Đôi đàng trừng, liếc nhau mấy lượt.
Bạch Sơn Quân cười khan mấy tiếng, khỏa lấp cuộc đối thoại nhảm nhí đó làm cho y rất bực mình.
Y thốt:
- Vô luận cái kế đó có hiệu quả hay không hiệu quả, chúng ta cũng cứ thi hành thử, biết đâu sẽ có may mắn ?
Hồ Dược Sư cao giọng:
- Nhất định là phải có may mắn ! Ta dám đảm bảo với các ngươi !
Bạch Phu Nhân còn hoài nghi:
- Lừa cho được liểu đầu vào tròng, ta nghĩ chẳng phải là việc dễ đâu nhé , chỉ sợ các ngươi nuôi mộng thôi !
Hồ Dược Sư bật cười ha hả:
- Lưới, đã có sẳn rồi, còn thiếu người giăng lưới. Phần việc này, phải nhờ đến mụ Bạch mới được !
Bạch Phu Nhân chịu liền, liếc xéo Hồ Dược Sư rồi thốt:
- Ngươi yên trí ! Ta rất thích đối phó với cái bọn nam nhân ương ngạnh, chứ còn lũ háo sắc, chúng như ruồi, khỏi cần quyến rũ chúng cũng bám theo nơi nào có ngọt.
Có lưới, có người rồi, cả ba tìm chỗ giăng ra, chờ con cá lội vào.
Hoa Vô Khuyết từ lâu lắm rồi, vẫn còn ngồi tại chỗ, vẫn si si dại dại, nhìn hắn, không ai ngờ rằng đó là một con người còn sống, một con người bằng xương bằng thịt.
Hắn bất động, ngay cả hơi thở cũng chẳng làm phập phồng lồng ngực, đến đôi mắt cũng chẳng buồn chớp.
Lúc Giang Ngọc Lang và Thiết Bình Cô vừa bước qua ngưỡng cửa nhà, chưa vào khuất bên trong, thì ở bên ngoài, Hồ Dược Sư tặt lưỡi tán đôi đùi rất đẹp của nàng.
Nàng nghe rõ cuộc đối đáp nham nhở đó, tự nhiên rồi lệ tủi hận trào mi, tuôn thành giòng.
Giang Ngọc Lang cười hì hì, thốt:
- Nữ nhân chỉ sợ mình không có mị lực quyến rũ nam nhân đến sai mê điêu đứng, hiện tại ngươi có cái mỵ lực đó, ngươi đã câu hồn dẫn phách bọn đó, thì đáng lý ngươi phải hãnh diện chứ, sao lại tủi hờn. Có cái gì làm cho ngươi khó chịu đâu ?
Thiết Bình Cô rít qua nức nở:
- Ngươi không thể nói một câu bằng tiếng người sao ? Ngươi quen cái ngôn ngữ cầm thú rồi sao ?
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Bất quá ta chỉ an ủi ngươi thôi, chứ thực ra thì, một người đổ cả biển lệ cũng chẳng ích lợi gì ! Đừng bao giờ nên đổ lệ, bởi đổ lệ là một việc hết sức vô ích !
Đó !
Thiết Bình Cô muốn hắn nói thứ ngôn ngữ của con người thì hắn nói.
Nàng còn đòi hỏi chi nữa chăng ?
Thiết Bình Cô chụp tay hắn, bóp mạnh, run run giọng hỏi:
- Tại sao chúng ta không thừa cơ hội này mà thoát đi ?
Giang Ngọc Lang nhếch nụ cười khổ:
- Ngươi xem kỹ, ta có thể đi được chăng ?
Thiết Bình Cô trầm giọng:
- Thì ta cõng ngươi !
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Nếu ngươi trốn một mình, thì may ra còn thoát được, nhưng chỉ độ ba bốn dặm đường thôi, sau đó ngươi sẽ lại bị bắt lại như thường. Còn như ngươi cõng ta, thì cả hai không đi xa hơn nửa dặm đâu !
Thiết Bình Cô hừ một tiếng:
- Ít nhất, ngươi cũng phải thử xem chứ ? Được thì tốt, không được thì trở lại đây !
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Phàm thử một việc gì là mình không tin tưởng thành công. Nghi mà không thành công mà còn làm thì đúng là ngu ngốc. Ta không thích làm kẻ ngu ngốc, nên chẳng bao giờ chịu làm thử bất cứ việc gì. Nắm được nhiều yếu tố giúp thành công, họa may ta mới bắt tay vào việc, ngược lại thì đừng hòng !
Thiết Bình Cô cau mày:
- Vậy … ngươi muốn sao ?
Giang Ngọc Lang buông từng tiếng:
- Chờ ! Chờ một cơ hội ! Nhẫn nại, chứ không thể chết vì thất bại !
Hắn điểm nhẹ một nụ cười, đoạn tiếp:
- Ngươi biết chăng, về đức tính nhẫn nại, ta tưởng trên đời này chẳng một kẻ nào sánh được với ta !
Hắn nói đúng !
Hắn nham hiểm thật, song hắn nhẫn nại già lắm, bằng cớ là hắn đã dự mưu một lần, định trốn thoát khỏi tay Tiêu Mê Mê, nếu chẳng có đức tánh nhẫn nại già, thì làm gì hắn đào lỗ, hắn tích trữ vật thực trong hầm cứt ? Một công trình thực hiện trong một chỗ thúi hôi ?
Và cũng nhờ đức tính đó, hắn thoát chết hơn một lần !
Thiết Bình Cô cúi đầu, chẳng nói gì nữa.
Giang Ngọc Lang hướng qua Hoa Vô Khuyết, thốt:
- Chúng ta, tuy trước kia là oan gia đối đầu, song hiện tại thì là đôi nạn nhân đồng cừu mà là những kẻ đồng bệnh tương liên, hà huống chúng ta lại là bằng hữu trong cơn tao ngộ đầu tiên ?
Nói như hắn, là chung quy cả hai cũng vẫn là bằng hữu, nếu có sự đối đầu, nếu cái chuyện oan nghiệt giữa nhau thì chỉ có vạn bất đắc dĩ mà có, có tạm thời mà thôi.
Hoa Vô Khuyết là pho tượng gỗ, còn nghe Giang Ngọc Lang nói gì ?
Giang Ngọc Lang cứ cười, cứ tiếp:
- Cho nên, ta muốn rằng, trước mặt ta, ngươi không nên giả vờ, bởi ta biết rõ ngươi chỉ giả vờ mà thôi ! Ngươi có thể lừa được tất cả mọi người, song ngươi không qua mặt ta nổi đâu !
Hoa Vô Khuyết vẫn bất động.
Giang Ngọc Lang lại cười, lại tiếp:
- Ta không ngờ ngươi thông minh đến mức độ đó ! Nếu ngươi không giả vờ, thì vợ chồng già đó sẽ dùng hết thủ đoạn để bức ngươi phải cung khai bí mật về Di Hoa Tiếp Ngọc. Cuối cùng rồi ngươi cũng phải nói, từ cái nín đến cái nói ngươi phải chịu hành hạ tàn bạo, sau khi ngươi nói rồi, ngươi cũng chết luôn.
Chừng như mí mắt của Hoa Vô Khuyết có nhích động.
Giang Ngọc Lang hy vọng, tiếp luôn:
- Tuy nhiên, ngươi nên hận ngươi, hận vì ngươi đem cái sự bí mật đó tiết lộ với Tô Anh. Vì tự hận, mà ngươi nhất định nín luôn, ngươi dám nín mãi mãi.
Nhưng, Hoa Vô Khuyết bất động như thường, trên gương mặt, chẳng có một biến đổi nào, chứng tỏ hắn có nghe, có dao động.
Giang Ngọc Lang quay qua Thiết Bình Cô , bảo:
- Ngươi bước tới xem, con cọp cái đó có điểm huyệt hắn hay không ?
Thiết Bình Cô bước tới, quan sát.
Một phút sau, nàng đáp:
- Có, huyệt Phục Thố trên bộ kinh Dương Minh, ở tay chân, luôn cả huyệt Đại Hoành, trên bộ kinh Thái Âm.
Ai bị điểm vào hai huyệt đạo đó, thì đừng hòng làm một cử động nhỏ.
Giang Ngọc Lang hướng sang Hoa Vô Khuyết, tiếp:
- Ngươi thấy đó, đúng là vợ chồng Bạch Sơn Quân khong an tâm về ngươi rõ ràng mà ! Cho nên, họ không ngần ngại điểm vào hai huyệt Phục Thố và Đại hoành. Nếu ngươi thực sự si dại, thì khi nào họ phí công điểm huyệt làm chi ?
Thiết Bình Cô thở dài:
- Hắn có nghe, có hiểu ngươi nói chi đâu, hà tất phải nói mãi ?
Giang Ngọc Lang mĩm cười:
- Hắn có nghe, có hiểu hay không, ta vẫn cứ nói như thường.
Dừng lại một chút, hắn tiếp luôn:
- Chỉ cần ngươi chọn lựa, trong công phu Di Hoa Tiếp Ngọc, một hai chiêu nào đó, cho ta biết. Lập tức ta giải khai huyệt đạo cho ngươi, ta giúp ngươi chạy đi.
Thiết Bình Cô thở dài:
- Sao ngươi không nghĩ là nếu hắn nghe ngươi nói, hắn hiểu ngươi nói gì, thì chẳng lẽ hắn chịu tiết lộ với ngươi ?
Giang Ngọc Lang cười nhẹ :
- Giả như ta bảo hắn nói toàn bộ công phu đó, thì đương nhiên hắn không nói rồi.
Nhưng ta chỉ cần hắn tiết lộ một vài phần thôi, để đổi lấy mạng sống của hắn, thì hắn cũng có thể tiết lộ lắm chứ ? Bởi , sự đánh đổi đó rất hợp lý chứ, hắn có thiệt thòi chi đâu ?
Thiết Bình Cô cười khổ:
- Dù cho hắn không thực sự si dại, chỉ sợ hắn cũng không còn sức lực mà chạy trốn !
Giang Ngọc Lang hừ một tiếng:
- Với vũ công của hắn, dù công lực có tiêu hao tám chín phần, đánh nhau thì hắn không làm nổi, chứ chạy đi thì hắn dư làm ! Hà huống còn có ta, ta sẽ cầm chân vợ chồng Bạch Sơn Quân, giúp hắn rộng thì giờ chạy đi ?
Thốt đến đoạn đó, hắn đưa mắt nhìn sang Hoa Vô Khuyết, nhìn một thoáng thôi.
Hoa Vô Khuyết vẫn bất động.
Như vậy là hắn không nghe, không hiểu !
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Cũng được ! Ngươi không tin ta thì thôi ! Nếu có một cơ hội nào đó, ngươi rơi vào tay ta, thì … lúc ấy … Hắn dừng câu nói đột ngột, rồi luôn miệng rên đau.
Hắn vừa trông thấy Bạch Phu Nhân.
Chẳng những có chỉ có một Bạch Phu Nhân, mà cả Bạch Sơn Quân lẫn Hồ Dược Sư cùng vào với bà.
Bà bước đến trước mặt Giang Ngọc Lang , điểm một nụ cười, hỏi:
- Hiện tại ngươi nghe đau nhiều lắm phải không ?
Giang Ngọc Lang vừa rên, vừa gật đầu:
- Đau ! Đau không tưởng nổi phu nhân ơi !
Bạch Phu Nhân đưa tay bóp bóp nơi đầu vai hắn hỏi tiếp:
- Ta làm như vậy đó, ngươi có bớt đau chăng ?
Giang Ngọc Lang nhăn mặt:
- Còn ! Đau vẫn hoàn đau, đau như thường, chẳng bớt chút nào cả, phu nhân ơi !
Bỗng hắn ạ lên một tiếng:
- Mà chừng như có bớt chút ít, phu nhân ơi !
Hắn vụt kêu rống lên như heo bị chọc tiết.
Bạch Phu Nhân ngầm dồn công lực ra tay, công lực chuyền sang hắn, hắn làm sao chịu nổi áp lực đó ? Dù hắn vờ, hắn chỉ vờ nửa phần thôi, cò có đau thật đến nửa phần, cái nửa phần đó bị chân lực của Bạch Phu Nhân đánh tan, chân lực của Bạch Phu Nhân theo huyệt đạo đầu vai xâm nhập vào mình, chạy đến đâu là nơi đó như bị trăm ngàn mũi kim chích mạnh, chích tại những khớp xương.