Y uống, tự rót, tự uống, chẳng đợi ai mời, hết chén này đến chén khác.
Trong ánh mắt, niềm say bắt đầu hiện lên, rồi y chốc chốc nhìn trời, chốc chốc nhìn ra xa xa, như chờ đợi ai hay cái gì đó.
Y chờ ai ? Chờ cái gì ?
Thiết Tâm Nam ngưng ánh mắt nhìn y một lúc lâu đoạn hỏi:
- Thật sự các hạ là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư ?
Người áo đen dửng cao đôi mày:
- Tiểu Linh Ngư cũng chẳng phải là một đại nhân vật, cách biệt xa với đại chúng, thì tại hạ mạo nhận cái điều đó để làm gi ? Mình có sang, người ta mới bắt quàng làm họ, hắn chưa thành danh mẳy may mà !
Thiết Tâm Nam chớp chớp mắt, điểm một nụ cười:
- Gần đây các hạ có gặp hắn chăng ?
Người áo đen trầm ngâm một lúc, đặt chén rượu xuống thở dài:
- Thật ra, trong mấy lúc sau này, tại hạ cũng chẳng biết tiểu tử đó hạ lạc ở phương trời nào !
Dừng lại một chút, y tiếp:
- Nếu gặp hắn, các vị nói hộ tại hạ là tại hạ có lời thăm hỏi hắn.
Thiết Tâm Nam lại hỏi:
- Thế các hạ tự mình không muốn gặp hắn chăng ?
Người áo đen lại nín lặng một lúc:
- Muốn lắm chứ, song chỉ sợ không có dịp thôi !
Thiết Tâm Nam lấy làm lạ:
- Tại sao ?
Người áo đen không nói gì nữa, nâng chén rượu uống cạn, cạn chén rồi lại rót, uống luôn một lúc mấy chén.
Thiết Tâm Nam ướm thử:
- Gặp Tiểu Linh Ngư rồi, bọn tại hạ phải nói làm sao với hắn về việc các hạ nhắn gởi lời thăm hỏi ?
Người áo đen lại suy tư.
Y buông gọn:
- Các vị cứ nói là đại ca của hắn nhắn lời thăm.
Thiết Tâm Nam vụt đứng lên, cao giọng hỏi luôn:
- Các hạ là ai ?
Người áo đen điềm nhiên:
- Tại hạ vừa nói với các vị đó. .. Thiết Tâm Nam cười lạnh:
- Thôi đi ! Chẳng bao giờ Tiểu Linh Ngư nhận ai là đại ca cả. Các hạ đừng lừa tôi !
Người áo đen bật cười khanh khách:
- Hay ! Hay ! Các vị quả không hổ là tri kỷ của Tiểu Linh Ngư ! Đúng đó, tại hạ luôn luôn muốn hắn nhận tại hạ là đại ca, song hắn cứ gọi tại hạ là tiểu đệ !
Thiết Tâm Nam bật cười, rồi nàng ngồi xuống. Đoạn nàng thốt:
- Như vậy, nếu tôi có gặp hắn, tôi sẽ nói với hắn là có người tiểu đệ của hắn nhắn lời thăm hỏi.
Người áo đen thoáng biến sắc, trừng mắt nhìn nàng, chừng như y muốn phát tác.
Nhưng, y nâng chén rượu lên, uống cạn rồi ngẩng mặt lên không, buông tiếng thở dài:
- Tiểu Linh Ngư có bằng hữu như các vị thật là một an ủi lớn lao cho hắn. Còn tại hạ ?
Một niềm đau thoáng hiện nơi ánh mắt mơ buồn của y. Thiết Tâm Nam cảm thấy xót xa vô cùng. Nàng thấp giọng hỏi:
- Chừng như các hạ có tâm sự gì ?
Người áo đen mở to đôi mắt:
- Tâm sự ? Tại hạ có tâm sự gì chứ ?
Thiết Tâm Nam dịu giọng:
- Nếu các hạ nhận rằng bọn này là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư, thì tại sao các hạ không nói lên niềm tâm sự cho nhau biết ? May ra… may ra bọn tôi làm được một cái gì hữu ích cho các hạ.
Người áo đen bật cười cuồng dại:
- Làm được một cái gì ? Chẳng lẽ tại hạ lại kêu gọi sự trợ giúp của người đời ?
Y cười vang, trong tiếng cười ẩn ước niềm thống khổ lẫn căm hờn.
Thiết Tâm Nam muốn hỏi nữa, song Hoa Vô Khuyết đã đưa mắt ra hiệu ngăn chận nàng.
Xa xa, trống lầu thành đã điểm vọng lại hai tiếng đầu, lơi một chút, ba tiếng sau.
Đêm sắp sang canh ba ! Hiện tại là canh hai, ba điểm rồi ! Vào giờ đó, ở thị trấn nhỏ, kể như khuya lắm rồi.
Người áo đen bỗng ngưng cười, nhìn Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam một chút hỏi:
- Các vị thật sự muốn giúp tại hạ ?
Thiết Tâm Nam gật đầu:
- Tự nhiên là thật !
Người áo đen tiếp:
- Nếu vậy, mỗi vị mời tại hạ ba chén đi, đó là điều tiếp trợ nhau vậy.
Rượu vào miệng, qua khỏi cổ, rơi xuống dạ dày rồi, người áo đen lại ngẩng mặt lên không, cười ròn rã:
- Tại hạ cứ tưởng là đêm nay mình thức trắng trong cô đơn, không ngờ lại gặp các vị, rồi các vị sẵn sàng chuốc chén, hợp ẩm, thì cái đêm này tại hạ đâu còn cô đơn nữa !
Thật là một điều thích thú ! Một thích thú lớn trong đời người !
Thiết Tâm Nam lại ướm thử:
- Đêm nay hẳn là một đêm đặc biệt của các hạ ?
Người áo đen bỗng đứng lên, nghiêng đầu sang nàng, như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, rồi rời bàn, quay mình, chạy đi.
Thiết Tâm Nam gọi với:
- Nếu các hạ muốn uống rượu ngon như đêm nay, thì ngày mai, bọn tôi sẽ đến đây, chờ các hạ cùng uống !
Người áo đen không quay đầu, cứ chạy đi, lẩm bẩm:
- Ngày mai ! Hừ ! Ngày mai ! Các người cứ tưởng là mỗi cá nhân đều có ngày mai !
Lúc chạy ngang qua quầy, thay vì hỏi xem tiền nong bao nhiêu, y đưa tay vào mình có cái gì, lấy ra quăng hết lên trên mặt quầy.
Những cái đó, là một ít vàng, mười mấy hạt minh châu. Với số vàng và minh châu đó y có thể uống rượu tại quán mì này suốt tháng mà không sợ thiếu.
Y cao giọng:
- Cho tất cả đó, các ngươi trong quán cứ chia đều nhau.
Chủ nhân ngồi nơi quầy giật mình, toan thốt tiếng đa tạ, thì người áo đen đã khuất dạng trong đêm mờ.
Y cô đơn quá ! Tịch mịch quá !
Thiết Tâm Nam thương cảm hết sức, cất giọng u buồn thốt:
- Con người cô độc đến thế là cùng ! Một việc thông thường là gặp hai kẻ cùng uống rượu với y, mà y xem là một cái thú lớn nhất trong đời y, thì quả thật y quá lạc lõng giữa trần đời, sống giữa xã hội mà cầm như sống nơi sa mạc !
Hoa Vô Khuyết bình tĩnh tiếp nối:
- Con người sắp chết, chỉ còn một đêm nữa là từ giã cuộc đời, muốn tìm một vài bằng hữu chuốc chén qua đêm song vẫn không có ai cùng uống với y. Nếu gặp bọn ta y mừng là phải.
Thiết Tâm Nam biến sắc:
- Sắp chết ? Cái đêm nay là đêm cuối cùng của y ?
Hoa Vô Khuyết thở dài:
- Cô nương không thấy sao ?
Hắn ngưng liền câu nói, đứng lên, nắm áo Thiết Tâm Nam, kéo nàng đi.
Ra đến bên ngoài, người áo đen chậm bước, chân cất nặng nề, nhưng y có cần gì bước chân, đang đi chậm chậm, bỗng một vật sáng lóe lên, vẽ thành một đường dài trước mặt y, thân hình y vừa nhún, vật sáng tắt, y đã vút đến tận ngoài xa.
Cảnh tượng đó tái diễn vài lần, người áo đen lần này thì khuất dạng hẳn.
Hoa Vô Khuyết cùng Thiết Tâm Nam chạy trên các nóc nhà, hắn nhìn quanh một thoáng, buông Thiết Tâm Nam ra, bảo:
- Cô nương ở đây chờ, tại hạ đuổi theo y, xem y làm gì ?
Hắn lao mình đi, Thiết Tâm Nam đành ở lại đó, chờ hắn trở lại.
Thuật khinh công của nàng cũng khá cao, song không sánh được với Hoa Vô Khuyết và người áo đen, biết vậy nên nàng không chạy theo làm gì, bởi không làm sao theo kịp họ.
Ánh sao mờ chiếu xuống các nóc nhà, nơi nào bao phủ màu xám nhạt, nơi nào thấp chìm trong bóng tối đen, trong những chỗ tối đen, chớp chớp hai ngọn đèn lửa đốm.
Dân cư thị trấn đã ngủ cả rồi, trừ một vài nơi, như nơi đó, người ta còn bận kết toán những gì đọng lại hoặc bàn bạc đến việc của ngày mai.
Hai ánh đèn đó không làm cho nàng lấy làm lạ, vừa uống rượu vào, men bốc, người nóng, ngọn gió nhẹ từ xa thổi về, mơn man ve vuốt nàng, như một từ mẫu đưa bàn tay dịu xoa xoa đứa con cưng, vỗ về nó, an ủi nó.
Tuy nhiên Thiết Tâm Nam không yên tâm chút nào. Nàng cứ nghĩ đến người áo đen, có thể là vì y có liên quan sao đó với Tiểu Linh Ngư, mà nàng cứ nghĩ đến y, hơn là do chính cá nhân y.
Bởi cứ gặp mỗi cá nhân trên giòng đời, là suy nghĩ, thì suốt đời nàng chỉ nghĩ đến những kẻ xa lạ gặp gỡ ở mỗi đoạn đường, hơn là lưu tâm đến bản thân nàng.
Nàng có thì giờ đâu suy nghĩ về tất cả mọi người họp lại đông quá, nhiều hơn số cát vùng sa mạc ?
Nàng tự hỏi, người áo đen là ai ? Vì lý do gì y muốn chết ? Y với Tiểu Linh Ngư có mối liên quan như thế nào ?
Không lâu lắm Hoa Vô Khuyết trở về.
Nàng hỏi gấp:
- Theo kịp không ?
Hoa Vô Khuyết gật đầu:
- Thuật khinh công của người đó tuyệt diệu thật !
Thiết Tâm Nam lại hỏi:
- Rồi y đi về đâu ?
Hoa Vô Khuyết không đáp, bảo:
- Cô nương đi theo tại hạ !
Hắn thoắt đi liền, Thiết Tâm Nam theo sau, vừa chạy trên những mái nhà, vừa hỏi:
- Do đâu ngươi biết là y muốn chết gấp ?
Hoa Vô Khuyết thở dài:
- Y luôn luôn lưu tâm tới thời khắc, điều đó chứng tỏ đêm nay rất đặc biệt đối với y, trong đêm nay phải có một biến cố gì, trong đêm nay y phải làm một cái gì quan trọng lắm.
Thiết Tâm Nam gật đầu:
- Ta cũng có nhận xét đó, song không đi sâu vào chi tiết như ngươi.
Hoa Vô Khuyết tiếp:
- Y có vẻ trầm trọng quá, thần kinh như ngưng đọng, y lại nói từ nay sẽ không có dịp gặp lại Tiểu Linh Ngư, rồi lúc rời quán, y dốc hết những gì trong mình, quăng ra quầy, tặng bọn người trong quán. Như thế là y có ý dứt khoát với mọi liên hệ trên đời, y sắp sửa một cái gì rất nguy hiểm, và cầm chắc cái chết trong tay.
Sợ chưa đủ ý hắn nhấn thêm:
- Nói một cách khác, là y quyết tâm chết trong đêm nay.
Thiết Tâm Nam kêu lên:
- Đúng rồi ! Đúng vậy rồi ! … Nhưng tại sao y cao ngạo quá chừng như vậy chứ ?
Biết là làm một việc khó, song không chịu nói với ai, dù người ta sẵn sàng tiếp trợ.
Không chịu nói, mà cũng từ khước luôn sự tiếp trợ !
Hoa Vô Khuyết từ từ thốt:
- Dù y từ khước sự tiếp trợ của chúng ta, song y là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư, thì có lý nào chúng ta không làm một cái gì cho y ? Chúng ta đâu có thể lấy mắt mà nhìn y chết.
Thiết Tâm Nam cắn mạnh vào môi:
- Thuật khinh công của y cao diệu như vậy, dù y có bị đối phương đánh bại, cũng có thể thoát chạy được, thế mà y không nghĩ tới sự chạy thoát, y không dám ỷ vào thuật khinh công, điều đó chứng tỏ là đối tượng của y ghê ghớm lắm.
Hoa Vô Khuyết trầm giọng:
- Cho nên, tại hạ mong cô nương hết sức dè dặt, có tại hạ đối phó với bất cứ khó khăn nào, cô nương không nên tùy tiện xuất thủ !
Bỗng, Thiết Tâm Nam phát hiện ra, nơi chân núi, ở phía trước, xa xa, khuất dưới gành đá, có một tòa thần miếu.
Tòa miếu đồ sộ vô cùng, thoạt trông qua giống như một tòa trang viện của bậc đại phú gia.
Vào thời khắc đó, ở phía hậu tòa thần miếu, lại có ánh đèn.
Thiết Tâm Nam cau mày hỏi:
- Nơi đó là địa phương nào thế ?
Hoa Vô Khuyết đáp:
- Một ngôi dạo quán.
Thiết Tâm Nam chớp mắt:
- Chẳng lẽ y đến đó ?
Hoa Vô Khuyết đáp gọn:
- Y đến đó.
Thiết Tâm Nam chớp mắt lượt nữa:
- Ngươi thấy y vào đó ? Tại sao … Hoa Vô Khuyết đáp:
- Lúc vào đó, y hết sức cẩn thận, hầu như rón rén bước đi, mắt luôn luôn dáo dác, nhìn tả, nhìn hữu, trông trước trông sau. Tại hạ tin rằng chẳng ai phát giác ra y. Do đó tại hạ trở về tìm cô nương, chứ nào phải tại hạ vô tâm bỏ mặc y nơi đó ?
Thiết Tâm Nam hơi hối hận đã trách cứ lệch lạc, không dám nói chi thêm, giương tròn mắt nhìn tới.
Đèn còn đó, bên trong im ắng vô cùng, chừng như đó là nơi không có người ở.
Nhưng, ở nơi không người, sao ban đêm lại có đèn ? Ai đốt ?
Nàng tặt lưỡi thốt:
- Y vào đó đã lâu, tại sao chẳng có động tịnh gì ? Không lẽ trong đó không có ai cả ? Nếu có người, chẳng lẽ không ai phát hiện ra y ? Lạ thật !
Nàng dừng lại đôi chút rồi tiếp:
- Y đã quyết chết thì dù cho người ta chưa phát hiện ra y, y cũng phải hoạt động chứ, theo chủ trương của y hoạch định trước khi đến đây chứ ? Tại sao y cũng im lìm luôn ?
Hoa Vô Khuyết cau mày:
- Cô nương ở đây chờ tại hạ nhé, tại hạ vào đó xem tình hình như thế nào.
Thiết Tâm Nam nắm áo hắn, giữ lại:
- Ta nhận ra những gì ẩn bí trong sự tình, và điều ẩ bí đó cực kỳ nguy hiểm. Biết đâu y chẳng thông đồng với kẻ nào đó lừa chúng ta vào tận sào huyệt ?
Hoa Vô Khuyết cười nhạt:
- Giả như người đó cố ý lừa chúng ta, thì tại hạ thấy cần vào xem, tìm hiểu nguyên nhân nào thúc đẩy y lừa chúng ta. Điều này, cần hơn là cái việc tiếp trợ y nữa vậy.
Hắn nhẹ lách mình, vuột khỏi cái nắm của Thiết Tâm Nam, rồi thân hình chớp lên, hắn đã biến dạng trong đêm mờ.
Thiết Tâm Nam nhìn theo bóng hắn, nhếch nụ cười khổ:
- Ta không ngờ cái tính của hắn giống cái tính của Tiểu Linh Ngư như một !
Phía sau viện, có đèn, nhưng trước viện lại tăm tối.
Chưa vào đến nơi, Hoa Vô Khuyết cũng như Thiết Tâm Nam cho rằng đó là một phần kiến trúc liên thuộc tòa đạo quán.
Song, đến nơi rồi, Hoa Vô Khuyết mới thấy là phía hậu điện chẳng có mảy may cái vẻ đạo quán, bởi những gian nhà, những dãy phòng ở phía này được kiến tạo y như gia cư của con người thường.
Bất quá, cái quy mô có phần nào lớn hơn những nhà thường mà thôi.
Theo nghi thức cổ truyền, thì bất cứ ở một khuôn viên đạo quán nào, cũng có hai phần, phần tiền điện dành cho sự thờ phụng, phần hậu diện là nơi cư trú của các đạo nhân.
Nhưng, lạ lùng thay, những gian phòng đó, không thể là những gian phòng dành cho các người tu đạo.
Không có một bóng người, chỉ có một con hổ to, trán trắng nằm tại khách sảnh.
Khách sảnh lớn, rộng, lại quá dài, chính giữa có một bức màn che, màn phủ chí đất, màu vàng.
Màn án khuất phía hậu, con hổ nằm phía trước bức màn.
Không một bóng người trong khách sảnh.
Hoa Vô Khuyết hết sức lấy làm lạ, tự hỏi:
- Tại sao lại có bức màn ngăn đôi ? Khách sảnh gì mà kỳ quái thế ? Bên sau bức màn có gì ? Một sự bí mật kinh hồn ? Một cạm bẫy ?
Bí mật đó, dấu ai ? Cạm bẫy đó, chờ ai ? Có con hổ nằm đó, thì còn đặt cạm bẫy bên trong làm gì ?
Nếu đúng vậy thì kẻ nào an bày như thế này, rõ ngớ ngẩn thật.
Hoa Vô Khuyết lần theo bóng tối, tiến tới. Không phải hắn có can đảm hơn người, mà chính là hắn tin tưởng vào thuật khinh công của hắn, chẳng phải bất cứ ai cũng có thể phát hiện ra hắn.
Tự nhiên, hắn không để gây ra một tiếng động nào.
Ngờ đâu, lúc con hổ như đang ngủ mê man bỗng tỉnh giấc, nhảy chồm lên, rống một tiếng kinh khủng, tiếng rống của nó làm rung chuyển cả hậu diện lẫn tiền diện.
Ngói lợp không đến đỗi rơi, nhưng lá cây trên nóc nhà, qua tiếng rống của con hổ, bay nhấp nhô, là cây chết chưa rời tàng, cũng đổ xuống.