Nhận ra người đó không phải là Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam thở phào.
Tự nhiên, lệ thảm cũng ngưng tuôn.
Nhưng bọn người này hung dữ quá, mà Hoa Vô Khuyết thì mất dạng. Thấy địch, nàng lạnh mình, dù trong hai đã chết một, và một còn lại đã mất đôi mắt, chẳng đáng sợ gì cho lắm, rồi nghĩ đến Hoa Vô Khuyết, nàng lo như cũ.
Hắn đi đâu ?
Hắn không đi đâu xa, hiện tại đang đứng nơi cột cây đối diện với Ngụy Huỳnh Y.
Tóc của hắn rối bồng lên, y phục của hắn thời thường rất chỉnh tề, bây giờ thì rách tét nhiều nơi, mồ hôi đổ nhễ nhại trên gương mặt trầm tĩnh.
Hoa Vô Khuyết trong tình trạng đó !
Nếu thuật lại cho những người quen hắn, nghe sự tình, chắc chắn là chẳng một ai tin được trên đời này lại có kẻ đẩy Hoa Vô Khuyết vào một cảnh huống thê thảm như vậy nổi.
Và, bây giờ đây, thần kinh của hắn căng thẳng cực độ, từ sợi tóc, chân lông, từ ngũ quan, tứ chi, nơi nào cũng hiện lộ rõ rệt vẻ khẩn trương.
Cả hai đứng đó, chẳng ai làm gì, nói gì, cả hai cùng bất động, nhưng cả hai đều ghìm nhau, kẻ có mắt, ghìm bằng mắt, kẻ có ý ghìm bằng ý.
Họ cùng khẩn trương như nhau, họ khẩn trương cực độ nên chẳng ai lưu ý đến sự xuất hiện của Thiết Tâm Nam.
Trông cảnh tượng đó, Thiết Tâm Nam sửng sờ. Nàng tự hỏi mình có thể làm được gì để tiếp trợ Hoa Vô Khuyết. Nàng tự hỏi, hắn có cần nàng tiếp trợ hay chăng.
Bất thình lình, Ngụy Huỳnh Y hét lên một tiếng lớn.
Rồi từ nơi chỗ đứng, y lao vút mình đến Hoa Vô Khuyết. Tuy y mất trọn đôi mắt, song còn đôi tai, dùng tai thay mắt, cái vọt độ rất chuẩn, bởi tai của y nghe tiếng thở của Hoa Vô Khuyết, biết chắc chắn là hắn đang đứng tại chỗ nào.
Để vọt đi như vậy, y vận dụng toàn chân lực còn lại thì cái thế lao mình của y phải mạnh như hòn núi lốc.
Nếu y chạm vào Hoa Vô Khuyết, hắn sẽ bị nát nhừ, mà thân cây to ở phía sau lưng hắn cũng gãy luôn mà đổ xuống.
Bây giờ thì y không còn là một con người nữa, y trở thành một dã thú, một con sư tử, một con cọp, lao mình với tất cả căm phẫn, có một sức mạnh phi thường không ai tưởng nổi.
Thiết Tâm Nam kinh khiếp quá, rú lên một tiếng lớn.
Mỗi bàn tay có cầm một hòn đá nhỏ, Hoa Vô Khuyết vung tay, bắn hai hòn đá ra, đồng thời hắn lao mình dưới nách Ngụy Huỳnh Y, vọt ra ngoài.
Hắn thoát hiểm ! Bình sanh gặp không biết bao nhiêu địch thủ, chỉ có lần này, hắn nhận thấy nguy hiểm phi thường.
Một tiếng rắc vang lên, thân cây Hoa Vô Khuyết vừa rời khỏi, to hơn cái tô, bị Ngụy Huỳnh Y chạm vào, gãy lìa.
Tàng cây ngã xuống, kêu ầm một tiếng.
Nếu là một người nào khác, hẳn phải ngã chúi theo, nhưng Ngụy Huỳnh Y không ngã, trái lại y còn quay mình, nghiêng đầu sang tả, trở qua hữu, rồi bật cười ghê rợn.
- Hoa Vô Khuyết ? Ta biết ngươi đang ở lại đây ! Ngươi không trốn thoát khỏi ta đâu ! Đêm nay hai chúng phải cùng chết, ta chết thì ngươi cũng chẳng có hy vọng gì sống sót !
Thực sự thì y chẳng biết Hoa Vô Khuyết đang đứng ở chỗ nào.
Hoa Vô Khuyết đã trở lại trước mặt y, y vẫn còn nghiêng đầu qua tạ qua hữu, nghe ngóng.
Y đã bị Hoa Vô Khuyết lừa, với hai hòn đá hắn quăng ra vừa rồi.
Thiết Tâm nam nhìn Ngụy Huỳnh Y, đáng sợ mà cũng đáng thương hại.
Giả như Hoa Vô Khuyết đã bị y sát hại rồi, thì chắc chắn là nàng không dám nhìn y lâu hơn. Bởi, nhìn y lòng nàng càng xót xa, con người vì một chủ trương gần như phi lý, mà thành ra phải lâm vào tình trạng đó !
Hoa Vô Khuyết cũng xót xa như nàng, chừng như niềm thương tâm kích động cực độ, hắn thở dài, thốt:
- Ta kính trọng ngươi là một trang hảo hán, nên không muốn trốn tránh làm gì, để cho ngươi có dịp tỏ ra cái tráng khí của một người hùng, ta thành toàn cái ý nguyện của ngươi. Ta đúng lại đây này, ngươi cứ vọt tới là chụp được ta.
Dưới lượt máu hồng, gương mặt của Ngụy Huỳnh Y rung rung, tất cả những thớ thịt, đường gân nơi gương mặt đó, giật giật như người mắc phải bệnh kinh phong.
Y bật cười cuồng dại, hói:
- Hoa Vô Khuyết ơi ! Ngươi nghĩ rằng ta không thể giết được ngươi, nên ngươi giở cái giọng từ bi đó phải không ?
Hoa Vô Khuyết lại thở dài:
- Ta không nỡ động thủ với ngươi ! Ta khuyên ngươi nên...
Ngụy Huỳnh Y chợt tung mình lên cao, đồng thời hét lên như hổ rống:
- Ta có cần ngươi thương hại ta đâu ? Dù ta không chụp được ngươi cũng chẳng cần ngươi...
Y không vọt tới như Hoa Vô Khuyết đã bảo, y đáp xuống tại chỗ, rồi nắm chặt bàn tay, tự đấm vào ngực.
Tay vừa đấm, miệng hự lên, tiếng hự của y nghe thê thảm hơn tiếng khóc.
Thiết Tâm Nam thương tâm quá, oà lên khóc !
Dù Ngụy Huỳnh Y có là con quỷ sống giữa trần gian, chuyên hãm hại người lành, hiện tại tình cảnh của y phải được mọi người thương xót.
Nàng biết rõ, xác thân của Ngụy Huỳnh Y đau đớn phi thường, nhưng niềm đau đó còn kém vết thương lòng. Và hiện tại thì đau khổ vì tâm hơn vì xác.
Những kẻ đầy can trường, khi nào cũng xem thường thể xác mà chỉ chú trọng đến tâm thần.
Nàng thở dài, thốt:
- Ngươi đi đi, ta biết là Hoa công tử chẳng bao giờ ngăn chận ngươi đâu.
Ngụy Huỳnh Y cười mỉa:
- Đi ?.. Chẳng lẽ ngươi không biết là môn hạ của Ngụy Vô Nha, có thể giết chứ không thể nhục sao ?
Rồi y cười lớn, cười cuồng dại, đang cười, bỗng y tung mình lên, nhảy vọt về hướng Thiết Tâm Nam, đồng thời thét:
- Đáng lẽ ngươi không nên nói nhiều. Ta không giết được Hoa Vô Khuyết chứ còn ngươi thì đừng hòng thoát chết với ta !
Thiết Tâm Nam sửng sờ trước cử động điên cuồng của Ngụy Huỳnh Y, quên mất né tránh.
Do đó, Ngụy Huỳnh Y chụp trúng Thiết Tâm Nam.
Y lại cười, tràng cười ghê rợn vô tưởng:
- Chết, ta không tự nhiên tránh khỏi, nhưng ít nhất ta cũng phải tìm một bạn đồng hành bởi con đường xuống âm cảnh vừa dài vừa vắng.
Thiết Tâm Nam nghe toàn thân như vỡ vụn ra từng mảnh. Nàng muốn rú lên nhưng không rú nổi.
Bỗng một tiếng bộp vang lên, Ngụy Huỳnh Y ngưng cười ngay, rồi hai bàn tay lỏng ngón, sau cùng lùi lại mấy bước, rơi luôn xuống bên dưới gêønh đá.
Hoa Vô Khuyết đã đến trước mặt Thiết Tâm Nam.
Thiết Tâm Nam không dằn được cơn xúc cảm, nhảy vào lòng Hoa Vô Khuyết, bật khóc to.
Hoa Vô Khuyết đưa tay xoa nhẹ trên đầu nàng, cất giọng u buồn thốt:
- Tại hạ không cố giết y. Chính tại hạ...
Thiết Tâm Nam thốt qua nức nở:
- Tại ta ! Lỗi nơi ta ! Đáng lẽ ta không nên mở miệng ! Ta mở miệng mới nảy sinh cái ý hại ta, ngươi bắt buộc phải can thiệp cứu ta, miễn cưỡng giết một người mất hẳn đôi mắt ! Tại sao ta u mê thế ? Ta cứ gây phiền phức cho ngươi mãi ! Ta phá hoại ngươi mãi !
Hoa Vô Khuyết dịu giọng:
- Cô nương tự nhận mình là người có lỗi à ? Bất quá, cái tâm của cô nương dễ mềm, chứ nào phải cô nương cố ý đâu ? Cô nương muốn bất cứ việc gì cũng phải được tốt đẹp, cho nên cô nương cố làm cho việc đẹp, tận lực mình thì thôi chứ còn được hay khôg thì là một việc khác.
Thiết Tâm Nam còn sụt sùi:
- Ngươi cứ nói tốt cho ta mãi ! Ngươi luôn luôn tìm lời che chở ta, cũng như luôn luôn bảo vệ ta ! Còn ta thì... ta thì...
Bỗng nhiên nàng xô Hoa Vô Khuyết ra, rồi cúi đầu, tiếp:
- Ta có lỗi thật ! Ta không xứng đáng… Hoa Vô Khuyết không dám nhìn nàng nữa, quay đầu đưa mắt xuống bên dưới gêønh đá.
Hắn nhìn xác của Ngụy Huỳnh Y, thở dài, lẩm bẩm:
- Môn hạ Vô Nha ! Họ là những người lợi hại thật ! Ngươi đối phó nổi với chúng chăng Tiểu Linh Ngư ?
Hắn cố ý nhắc nhở Tiểu Linh Ngư, để xoay chiều câu chuyện, hắn không muốn tình cảnh hiện tại kéo dài lâu hơn.
Quả nhiên Thiết Tâm Nam giật mình, rung chuyển toàn thân, đang lúc nàng suýt ngã về phía Hoa Vô Khuyết, thì cái tên Tiểu Linh Ngư lọt vào tai nàng, nàng quên đi thực tại quan tâm đến chàng ngay.
Hoa Vô Khuyết lại thở dài, tiếp:
- Đệ tử Vô Nha Môn còn lợi hại như vậy, hà huống chính Ngụy Vô Nha ! Tiểu Linh Ngư ơi ! Tiểu Linh Ngư ơi ! Ta không làm sao khỏi lo sợ cho ngươi !
Thiết Tâm Nam không còn dằn lòng được nữa, hấp tấp kêu lên:
- Tiểu Linh Ngư ! Chẳng lẽ ngươi đã bị… Bây giờ Hoa Vô Khuyết mới quay đầu lại.
Hắn trầm giọng thốt:
- Tại hạ chỉ sợ hiện tại, hắn đã đến Quy Sơn rồi ! Tại hạ chỉ sợ hắn đã gặp Ngụy Vô Nha rồi.
Hôm sau, Hoa Vô Khuyết trực chỉ Quy Sơn.
Hắn không đi một mình, hắn có bạn đồng hành, bởi Thiết Tâm Nam đi theo hắn.
Chẳng rõ vô tình hay hữu ý, Hoa Vô Khuyết luôn luôn giữ một khoảng cách giữa hắn và nàng.
Đi đường hắn nhường nàng đi trước, hắn lẽo đẽo theo sau.
Vào quán dùng bữa, hắn tìm cách này hay cách khác vắng mặt một chút chờ cho Thiết Tâm Nam ăn gần xong là hắn vào bàn.
Lúc thuê phòng tại khách sạn, hắn chẳng bao giờ chọn phòng sát vách với phòng nàng, hắn tìm phòng cách xa ít nhất cũng năm ba gian.
Tâm tình cả hai thì trầm trầm trọng trọng, suốt ngày, họ ít khi cười. Cần lắm thì họ chỉ trao đổi với nhau vài tiếng ngắn ngủi, rồi họ giữ im lặng mãi mãi.
Khách bộ hành trông thấy họ, ai cũng thầm khen là một đôi gái sắc trai tài, trai tài thì chưa ai biết chứ cái dáng khôi ngô tuấn tú đó cũng đủ làm cho thiên hạ ca ngợi.
Nhưng, có ai ngờ được họ mang nặng những ý niềm u uẩn vĩnh viễn không giải tan nổi ?
Và vĩnh viễn họ cũng không thể thố lộ cùng ai !
Họ quan tâm về Tiểu Linh Ngư, họ lo sợ cho sự an nguy của chàng, bởi Yến Nam Thiên giả hay Nam Thiên đại hiệp đã chết rồi, thì trên đời này còn ai sẵn sàng tiếp trợ Tiểu Linh Ngư đây ?
Mà chàng thì có cừu nhân khắp bốn phương trời, mỗi cừu nhân của chàng là một nhân vật thượng đỉnh trong võ lâm.
Rồi, giờ đây, chàng lại đơn thân độc lực, lên tận Quy Sơn.
Như vậy là có khác nào chàng đi tìm cái chết ? Ai bảo đảm là chàng sẽ sống sót mà trở về ?
Hiện tại, chừng như tất cả những nhân vật nguy hiểm nhất trên đời đều tập trung về Quy Sơn.
Do đó, ở bất cứ nơi nào ngoài Quy Sơn là an tịnh, là thanh bình. Cả hai đi đường được hai hôm rồi, chẳng gặp một trở ngại phiền phức nào.
Chiều hôm đó, họ vào khách sạn, chọn phòng rồi, Hoa Vô Khuyết về phòng rất sớm, nói là mệt, cần ngủ ngay. Nhưng làm sao hắn ngủ được khi ngày vừa tàn, đêm vừa xuống ?
Cửa sổ đóng, khe cửa vừa đủ cho gió len lỏi vào, gió thổi chao chao ngọn đèn sáp trên bàn, ngọn đèn thoạt dài, thoạt ngắn, thoạt đứng, thoạt chênh, đèn khi đó khi mờ khi tỏ. Rồi sáp chảy rời xuống hoặc từng hạt , hoặc chở thành dòng mà rơi lệ sáp, rơi mãi tràn đầy bánh xe cây đèn.
Nhìn ngọn đèn, Hoa Vô Khuyết nhớ đến Tiểu Linh Ngư, nhớ đến chàng là hắn phải nhớ đến Thiết Tâm Nam.
Chàng thì ở tận phương trời xa, còn nàng thì ở ngay bên cạnh.
Hắn nhớ luôn nhị vị Di Hoa Cung Chủ, hắn cũng chẳng quên Đồng Tiên Sanh.
Mỗi người đều có một bí mật, muốn tìm hiểu những bí mật đó, hắn phải ít nhất cũng phải phí mất ít nhất cũng nửa đời người. Và đối với mỗi người, hắn cũng có một mối liên quan riêng biệt ! Những mối liên quan đó cuối cùng sẽ đưa hắn về đâu ?
Dù sao thì những mỗi liên quan đó vẫn tương phản với nhau, mặc dù tập trung lại trên người mỗi một mình hắn.
Hắn tự hỏi, phải làm thế nào, để giải kết sự tương phản đó, cho tất cả các mối liên quan cùng hướng đi một chiều, theo cái chiều hướng mà do hắn muốn.
Hắn sẽ xử trí làm sao với mỗi người đó, cho bao nhiêu người còn lại được hài lòng, cho mỗi người hài lòng ?
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ. Hoa Vô Khuyết đinh ninh là tiểu nhị vào, châm thêm nước nóng, bỏ thêm trà. Hắn thản nhiên lên tiếng:
- Cửa không gài then cứ đẩy mà vào.
Hắn nằm mộng cũng không tưởng nổi người đẩy cửa chẳng phải là tiểu nhị mà là Thiết Tâm Nam !
Dưới ánh đèn, nàng hiện ra với chiếc áo trắng, màu trắng như tuyết tương phản ánh màu đen huyền của suối tóc buông lơi, suối tóc viền quanh một gương mặt tinh khiết, rồi giữa gương mặt đó, đôi mắt đen láy chớp, đôi mắt sáng ảo huyền !
Nàng như một tiên nữ giáng trần, hiện ra trong một làn mây mỏng, làn mây không che khuất vẻ đẹp của nàng, hơn thế làn mây còn tạo nên vẻ ảo huyền, tăng cái vẻ đẹp lên gấp mươi, gấp trăm lần.
Nàng vào, lúc vào thì nhìn thẳng, vào rồi nàng lại cúi đầu, và cứ giữ đầu như vậy một lúc lâu.
Hoa Vô Khuyết nghe con tim đập rộn hơn trước phần nào. Hắn đứng lên, gượng điểm một nụ cười thản nhiên, rồi hỏi:
- Đêm cũng đã khuya sao cô nương chưa ngủ ?
Thiết Tâm Nam mắt nhìn xuống, nhưng tâm nhìn ngang, cái tâm hướng thẳng Hoa Vô Khuyết.
Nàng đáp với giọng rất thấp:
- Ta. .. không ngủ được. Có mấy câu nói còn loanh quanh trong tâm, ta cần phải nói với ngươi, có nói ra rồi, mới có thể ngủ yên.
Hoa Vô Khuyết giật mình. Mất hết mấy phút, hắn mới lấy lại bình tĩnh, và đến lúc đó hắn mới nhớ đến việc mời nàng ngồi:
_Cô nương ngồi xuống đi !
Thiết Tâm Nam ngồi. Hắn không biết nói lời gì, nhớ là chưa mời nàng ngồi, mượn cái cớ mời nàng ngồi để mở miệng, song mời rồi hắn chẳng biết nói gì thêm, cho tình huống giữa song phương không bẽ bàng, không rời rạc.
Hiện tại nàng cần thâu dũng khí, nắm chắc trong tay, mới có thể nói ra những gì muốn nói.
Nàng ngồi, là cái dũng khí tản mát mất rồi, con người khi ngồi thì cái nghị lực mất mạnh mẽ ngay, chẳng bằng lúc đứùng. Cho nên, nàng đứng lên liền, trầm tư một chút chờ cho dũng khí tụ đầy đủ, đoạn cất giọng u buồn, thốt:
- Ta biết, trong mấy hôm nay, ngươi cố ý lạnh nhạt với ta ! Ngươi cố ý tạo một khoảng cách cho chúng ta xa dần, xa dần nhau… Hoa Vô Khuyết giật mình, lại gượng cười đáp:
- Cô nương hay nghĩ ngợi viễn vông quá chừng !
Thiết Tâm Nam trầm giọng:
- Chẳng bao giờ ngươi nói một tiếng ngoa, sao đêm nay ngươi dối ta ?
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một lúc. Hắn ngồi xuống. Hắn ngồi trong lúc Thiết Tâm Nam đang đứng, điều đó chứng tỏ cái gì đang mang trong lòng rất nặng, nặng hơn những nỗâi niềm của đối tượng.
Lâu lắm hắn mới hỏi:
- Thế ra, cô nương muốn nghe lời nói thật ?
Thiết Tâm Nam gật đầu:
- Sớm muộn gì cũng phải tới cái chỗ nói lời thật, thì tại sao hôm nay ngươi không nói cho rồi ?
Hoa Vô Khuyết đưa tay gỡ một đường sáp dài theo thân đèn, cầm nơi tay, vo vo, hắn vò sáp mà mường tượng là vò quả tim mình.
Rồi với giọng trầm trầm, hắn từ từ thốt:
- Cô nương biết chứ, người và người tiếp cận nhau lâu ngày, dù muốn dù không cũng sanh tình cảm đối với nhau. Và thứ tình cảm đó càng đậm đà hơn khi song phương cùng chung trải qua nhiều cảnh khổ.
Không phải hắn cố ý thốt từ từ, mà chỉ vì hắn khó nói quá chừng, thành ra hắn phải nói từng tiếng một.
Và, có nói từng tiếng một như vậy hắn mới giãi bày tường tận tâm tư.
Thiết Tâm Nam nhìn viên sáp trong tay hắn đến xuất thần, nàng có cảm tưởng như hắn đang vò quả tim của nàng.
Hoa Vô Khuyết với giọng trầm trầm, tiếp nói:
- Còn Tiểu Linh Ngư, hắn đã cứu mạng tại hạ một lần, hắn còn là bằng hữu duy nhất của tại hạ, một chân chánh bằng hữu, dù rằng tại hạ có bị bức phải giết hắn, không giết không được, tại hạ cũng phải tỏ ra xứng đáng với hắn.
Thiết Tâm Nam đột nhiên giương mắt tròn bắn tinh quang thẳng đến Hoa Vô Khuyết, rung rung giọng hằn học:
- Thế ngươi tưởng ta là hạng người gì ? Ngươi tưởng là ta không thể giữ mình xứng đáng với hắn ?
Hoa Vô Khuyết cúi đầu thở dài:
- Tại hạ đâu dám có ý nghĩ đó ! Tại hạ chỉ sợ cho mình thôi, chứ còn cô nương thì tại hạ đã thấy rõ cái tâm hướng về đâu rồi ! Tại hạ … - Tại hạ chỉ sợ đưa tình cảm của cô nương vào chỗ mâu thuẫn, giả như, chúng ta cứ tiếp cận nhau, càng lúc càng gần nhau hơn, thì … chẳng những một mình tại hạ khổ đau, mà chính cô nương cũng chẳng được yên vui chút nào !
Thiết Tâm Nam cúi đầu.
Hoa Vô Khuyết tiếp:
- Sở dĩ, tại hạ nghĩ, chúng ta nên xa dần nhau, xa cái lúc còn có thể xa được, xa khi sự khổ đau chưa mọc rễ sâu trong con tim, mà khi niềm đau vững cội rễ trong con tim rồi thì vĩnh viễn không nhổ lên được đó cô nương. Nhổ lên là tim vỡ máu tuôn, là một mạng người vĩnh quyết.
Thiết Tâm Nam run người. Rồi nàng bật khóc. Khóc một lúc, nàng ngẩng mặt lên, cứ để lệ nhoà đôi mắt, nhìn Hoa Vô Khuyết qua màn lệ, cao giọng thốt:
- Nhưng ta, một thiếu nữ cô khổ, lênh đênh, phiêu bạt bốn phương trời, ta cần có một huynh trưởng, ta xem ngươi như huynh trưởng của ta, ta hy vọng ngươi tin ta.
Hoa Vô Khuyết không nói gì.
Thiết Tâm Nam lại tiếp:
- Nhân dịp này, ta muốn nói với ngươi luôn, ngươi không cần phải giữ cái khoảng cách như đã làm trong mấy ngày qua, ngươi bất tất phải lo sợ cho ta mà ngươi cũng chẳng nên quá dè dặt. Miễn là chúng ta hiểu lòng nhau, chúng ta luôn minh chánh, đường hoàng, thì còn sợ gì không xứng đáng với ai ? Còn sợ gì người ta tưởng quấy ?
Hoa Vô Khuyết điể một nụ cười:
- Cho đến bây giờ, tại hạ mới nhận thấy cái dũng khí của cô nương ! Bình thường thì cô nương giấu kín đáo, lúc tất yếu, cô nương tỏ lộ dũng khí ra, mãnh liệt phi thường, dù sánh với bất cứ ai trên đời nầy.
Thiết Tâm Nam thở ra mấy lượt.
Thở nhẹ nhõm hay thở dài bởi cái gì còn vướng vít nơi tâm ?
Tuy nhiên, nàng cũng cười như hắn, nàng thốt:
- Nói được những gì cần nói mà khó nói, ta cảm thấy khoan khoái vô cùng, Hoa Vô Khuyết ơi ! Ta muốn uống một vài chén rượu để mừng cho sự cởi mở của chúng ta.
Hoa Vô Khuyết vụt đứng lên, điểm nụ cười tươi, tuy còn gượng, song vẫn là nụ cười thành thật.
Con đường của họ đã đến khúc quanh, qua khúc quanh nầy, là hoàn cảnh đổi mới, muốn hòa đồng với cái mới, ít ra cũng phải mất một thời gian ngắn, dù hiện tại hắn còn gượng cười, song về sau thì cái gượng đó sẽ biến thành hồn nhiên.
Cái nếp đã thành hình rồi, người quân tử không bao giờ sai nếp, do đó mà thành chánh nhân, khác với những kẻ tà, bởi kẻ tà chẳng bao giờ có một cái nếp rõ rệt.
Hắn phụ họa:
- Tại hạ cũng khoan khoái vô cùng, cô nương ạ ! Chúng ta nên uống rượu mừng.
Cô nương đề nghị hợp lý quá !
Họ đã vét sạch lợn lòng, thì lòng họ lâng lâng.
Họ muốn uống rượu nhưng ngôi khách sạn này chỉ cho thuê phòng mà không mở luôn quán ăn, nên họ phải ra phố, tìm tửu quán.
Như đã biết, đêm xuống sâu rồi, đèn hiệu đã tắt bớt, và những ngọn đèn còn cháy sáng, phần nhiều tại các hiệu ăn, hiệu uống, hay ở những kỹ viện.
Một số tửu quán đã đóng cửa rồi.
Họ đi một lúc, gặp một quán mì ở góc đường. Nơi đó có gió mát vô cùng.
Thiết Tâm Nam mỉm cười, hỏi:
- Ngồi đây mà uống một vài chén rượu hứng gió khuya kể cũng thú vị, nhưng ngươi có hiềm là quán hèn chăng ?
Hoa Vô Khuyết cùng cười:
- Cô nương cứ tưởng là tại hạ phải vào những nơi cao lầu mới uống được rượu sao ?
Thiết Tâm Nam gật gù, và chính nàng gọi, trước khi vào đến quán:
- Nửa cân thịt trâu, một cân rượu nhé ! Nhanh lên !
Trong đêm thanh, có bạn tốt bên mình, ai không tưởng đến cái việc nâng vài chén rượu, cho cái hứng nồng đượm hơn ?
Quán rất nghèo, vài chiếc bàn cũ kỹ, sứt mẻ, mấy chiếc ghế vẹo chân, ai muốn ngồi phải tra lại kỹ nếu không, nốc rượu vào, cao hứng mà ngửa nghiêng, dám rơi xuống đất lắm.
Bàn chẳng có nhiều, mà lại vắng khách, bàn trống trơn, thế mà quán vẫn mở đế giờ đó ! Có lẽ sinh ý không thịnh vượng, họ muốn vớt vát một vài dạ khách mà cái túi không nặng lắm.
Chỉ có kẻ nghèo mới đặt bước đến những nơi nghèo vì chốn huy hoàng là cấm địa của bọn người cặn bã, sanh ra trong đời để tiếp nhận những cái thiếu thốn, khát thèm, để cho hạng người được no đủ sáng giá hơn !
Sáng giá do sự chênh lệch đòn cân xã hội, sáng giá vì giai tầng xã hội.
Hiện tại chỉ có mỗi một người khách, đang ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp chốc chốc nốc một chén rượu.
Thực khách, hay đúng hơn, ẩm khách, bởi chẳng thấy y gọi gì để ăn, mà chỉ uống, có vóc người ốm, vận áo đen. Duy nhất có một ngọn đèn, ống thông phong lâu ngày không chùi rửa, đóng cáu, lọc bớt ánh sáng của ngọn đèn, rồi khói bốc từ nồi thịt trên lò tỏa rộng trong không gian, càng che mờ ánh đèn đã vàng nhạt ảm đạm.
Mông lung ! Đúng là một cảnh mông lung, người và vật vật hiện mờ mờ, phải chờ một chút cho ánh mắt quen mở, mới trông thấy được những gì chung quanh rõ rệt.
Người khách đó ốm quá, mặt như chỉ có xương da mà không một thớ thịt nào.
Nếu đem một cái xác phơi dưới nắng hạn nhiều ngày, thì xác đó và người khách không khác nhau hơn, có khác chẳng là người thì mắt mở, mà xác thì mắt nhắm. Con người khô khan như vậy, lại có một đôi mắt sáng lạ lùng.
Sau khi Thiết Tâm Nam vào rồi y mới gọi tiểu nhị mang cho một đầu vịt, y cầm đầu vịt gặm, rồi uống, uống rồi gặm, uống cũng như gặm có vẻ cầm chừng, tâm thần thường hướng tận đâu đâu.
Nếu ai có hỏi, đầu vịt có thơm, có mềm không, rượu có ngon không, chắc chắn là y không đáp được.
Khách không nhìn hai người mới đến, mường tượng chẳng thấy ai khác ngoài cái gì mà trông thấy trong mơ màng.
Con người lạc thần, ngồi đây trong giờ này mà mơ màng suy tưởng, hướng về thuở vàng son độ nào thì còn nghĩ đến cái gì nữa ?
Hy vọng chăng ? Nếu có hy vọng điều chi, thì cái ước vọng đó cũng phải thuộc về dĩ vãng, và trong hiện tại, không cho y có quyền mơ vọng điều gì.
Y bị số mệnh loại ra khỏi giòng đời, chờ ngày về dưới lòng sâu đất lạnh, Y xác xơ quá, như một kẻ thua, thì có ước vọng nào thể hiện với y ?
Đối với một con người sống ngoài thực tại như vậy, thì Thiết Tâm Nam va Hoa Vô Khuyết còn để đến làm gì ? Mà dù cho là ai đi nữa họ cũng chẳng cần quan tâm, ngoại cảnh đối với họ lúc nầy chẳng có nghĩa gì, họ đang mừng sự cởi mở của họ kìa, bên ngoài có cơn bão quét qua, ví tất họ quan tâm !
Tuy nhiên, sự lơ đãng của họ cũng đáng trách, bởi họ lơ đãng với ngoại cảnh, nên trong cuộc đối thoại với nhau, họ không giữ gìn ý tứ cho lắm. Nếu họ nhận ra đôi mắt sáng lạ kỳ của người đó có lẽ họ phải dè dặt trong câu chuyện trao đổi nhau hơn.
Họ ăn, họ uống, họ không đố kỵ gì nữa. Rượu thì bình thường, thức ăn cũng bình thường, song cần chi cao lương mỹ vị, lòng vui là cái gì cũng ngon, lòng buồn thì châu ngọc cũng thành sỏi đá.
Họ nói với nhau, những chuyện trên trời dưới đất, chuyện từ Bắc chí Nam, cuối cùng thì họ cũng trở lại việc của Tiểu Linh Ngư. Đó là cái trung tâm điểm của họ, chẳng phải họ quên mất, có điều họ không muốn đi ngay vào việc liền bởi đi ngay vào việc là nhắc nhở lại những khó khăn mà họ vừa quyết định san bằng.
Họ nói vòng vo với nhau một lúc khi lấy được bình thản rồi họ đề cập đến cũng chẳng muộn.
Hoa Vô Khuyết gián tiếp nhắc đến chàng trước:
- Gió mát, đêm thanh, rượu nồng, thịt thơm như thế này kể ra cũng đủ lắm rồi.
Tuy nhiên, tại hạ cảm thấy như mình còn thiếu thốn một cái gì.
Thiết Tâm Nam khẽ cúi đầu:
- Thiếu … một người ?
Hoa Vô Khuyết thở dài:
- Không có hắn thì niềm vui nào cũng khó mà hưởng trọn vẹn.
Thiết Tâm Nam trầm lặng một lúc, đoạn ngẩng đầu lên:
- Ngươi nghĩ, chúng ta ba người sẽ có một dịp nào đó, tụ hội với nhau, cùng chuốc chén chăng ?
Hoa Vô Khuyết quả quyết:
- Tại sao lại không cô nương ? Tại hạ tin tưởng phải có dịp đó !
Thiết Tâm Nam nhìn hắn, ánh mắt đượm vẻ u buồn:
- Ngươi nghĩ, những dịp đó, sẽ là nhiều hay ít ?
Hoa Vô Khuyết lại thở dài:
- Đời con người, giới hạn trong vòng trăm năm, mà ngưòi tốt thì ít, kẻ xấu lại nhiều, được chung vui với người tốt một lần cũng đủ lắm rồi, cần chi phải nhiều dịp ?
Giả như cao thiên dành cho chúng ta nhiều dịp hơn thì càng hay, bằng không thì tại hạ thấy rất mãn nguyện với một lần duy nhất. Tại hạ không mong hơn cái số duy nhất đó.
Hắn cười, nâng chén rượu ngang môi tiếp:
- Uống, cô nương ! Chén này, chúng ta uống cho Tiểu Linh Ngư đó !
Tiểu Linh Ngư !
Ba tiếng đó, như ba hòn sỏi từ đâu bay đến chạm vào đầu thực khách áo đen bên cạnh. Y buông nhanh đầu vịt xuống, buông luôn chén rượu rồi đưa ánh mắt qua hai thiếu niên nam nữ. Trong khi đó, Thiết Tâm Nam nâng chén rượu uống một hơi cạn.
Nàng đỏ mặt lên, chẳng rõ men rượu nhuộm hồng đôi má nàng, hay cái ý niệm uống cho Tiểu Linh Ngư làm đôi má nàng đỏ hây hây.
Miệng thì vẽ nên nụ cười, song mắt thì long lanh với màn lệ mỏng, nàng mơ màng thốt:
- Nếu ta là nam nhân, ta sung sướng hơn nhiều.
Nàng ngẩng đầu lên, vô tình trong ánh mắt của nàng hướng qua thực khách áo đen, gầy ốm, có cái vẻ thác lạc, tiêu điều, xơ xác.
Y đã đứng lên rồi, và tay y cầm chiếc mâm nhỏ, trong mâm đựng những thức đơn sơ mà y gọi để nhắm với rượu.
Một tay y cầm luôn mâm trà.
Y khuân dọn tất cả những gì của y trên bàn, y chuyển cư sang bàn của Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam.
Chân bước, tay nâng, y luôn luôn dán mắt về cả hai.
Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam sửng sốt.
Người áo đen nhìn cả hai một phút, rồi ngó thẳng vào mặt Hoa Vô Khuyết hỏi:
- Các hạ là Hoa Vô Khuyết ?
Hoa Vô Khuyết hết sức lấy làm lạ, mở to mắt nhìn sững y:
- Phải ! Các hạ … Người áo đen không đáp, day qua Thiết Tâm Nam hỏi:
- Cô nương là Thiết Tâm Nam ?
Thiết Tâm Nam gật đầu.
Chính nàng còn kinh ngạc hơn Hoa Vô Khuyết gấp mấy lần. Nàng tự hỏi khách là ai ? Tên họ gì ? Tại sao biết cả nàng ?
Người áo đen giương to đôi mắt, hỏi luôn:
- Có phải vừa rồi, hai vị uống chén rượu cho phần Tiểu Linh Ngư chăng ?
Thiết Tâm Nam thở ra một hơi dài, bỗng nàng cao giọng:
- Rồi làm sao ?
Nàng đã biết, Tiểu Linh Ngư có kẻ thù khắp trong thiên hạ. Nàng ngờ rằng, người áo đen là một trong số thù nhân của chàng, có lẽ y tìm những người thân của chàng mà gây phiền phức. Ngờ đâu, người áo đen ung dung kéo chiếc ghế gần đó, đặït sát cạnh bàn rồi ngồi xuống. Lúc đó y đã đặt mâm lên mặt bàn rồi.
Y cười nhẹ, đáp:
- Thì càng hay chứ sao ! Các vị uống cho Tiểu Linh Ngư một chén, tại hạ xin uống đáp lại các vị ba chén !
Không đợi xem thái độ của hai đối tượng, y cầm bình rượu rót vào chén của y, rồi rót luôn vào chén của Thiết Tâm Nam và Hoa Vô Khuyết.
Thiết Tâm Nam và Hoa Vô Khuyết nhìn chén rượu, tự hỏi nên hay không nên uống.
Người áo đen uống trước, cạn chén rồi y trừng mắt hỏi:
- Sao hai vị chưa uống ? Sợ có độc phải không ?
Hoa Vô Khuyết do dự.
Thiết Tâm Nam thẳng thắn cất tiếng:
- Xin vô phép vậy ! Chúng ta không quen uống rượu của người lạ.
Nàng tiếp:
- Các hạ nói rằng, kính chúng tôi ba chén, thì ít nhất cũng phải cho biết mình là ai !
Người áo đen nhìn sững nàng một phút, đoạn bật cười lớn:
- Tại hạ cứ tưởng cô nương ôn nhu, nhút nhát, không ngờ cô nương cũng quật cường không kém Tiểu Linh Ngư !
Thiết Tâm Nam cười lạnh:
- Ôn nhu chỉ dành đối phó với những người có thiện ý, có hảo tâm, chứ đối với những kẻ xa lạ, tìm cách gây phiền phức ư ? Hừ !
Nàng khẽ vung tay.
Hai chiếc đũa nơi tay bay đi, cắm phập vào mái nhà.
Người áo đen không biến đổi thần sắc, lại nhìn nàng rồi bật cười lớn hơn:
- Tiểu Linh Ngư ! Tiểu Linh Ngư ! Ngươi tốt phúc quá chừng !
Thiết Tâm Nam nổi giận:
- Các hạ là ai ? Các hạ muốn gì ?
Người áo đen thốt:
- Cô nương không cần biết tại hạ là ai. Chỉ cần biết tại hạ là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư ! Nếu không được xem là thứ tốt, thì cũng chẳng đến đỗi bị liệt vào hạng xấu !
Thiết Tâm Nam quan sát y một lúc, đoạn buông gọn:
- Được ! Nếu các hạ là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư, thì bọn tôi bằng lòng uống chén rượu này.
Người áo đen hỏi:
- Cô nương nói hai tiếng "bọn tôi" thế là có gồm vị nhân huynh họ Hoa kia nữa chứ ?
Hoa Vô Khuyết cười nhẹ, đáp thay nàng:
- Tại hạ xin uống luôn ba chén !
Người áo đen cười vang:
- Hay ! Hay ! Như vậy mới đáng mặt bằng hữu !
Hoa Vô Khuyết uống liền đủ ba chén. Rồi hắn thốt:
- Đủ số rồi, huynh đài !
Người áo đen mỉm cười:
- Đêm thanh gió mát, dưới ánh sao mờ, cùng mỹ nhân đối ẩm, thế mà tâm lý không quên Tiểu Linh Ngư ! Tốt ! Tốt Thế mới đáng mặt bằng hữu, tại hạ xin kính thêm ba chén !