Phía trước mặt họ là mộ khu rừng, trong khu rừng đó le lói ánh đèn.
Khi đến gần, Tiểu Linh Ngư nhận ra, ánh đèn từ trong một ngôi thần miếu chiếu ra.
Dĩ nhiên, đây là một ngôi miếu hoang, nhưng miếu hoang là những trạm trú chân lý tưởng của hạng người lưu lãng, một lạc thổ của những kẻ không nhà.
Từ bên ngoài, Tiểu Linh Ngư đã ngửi mùi thịt thơm tho rồi.
Chàng cười nhẹ, thốt:
- Vị bằng hữu đó, chẳng những văn võ song toàn tài, mà con kiêm luôn cái nghề nấu nướng ! Ngửi mùi thịt cũng biết tài người, y hẳn phải là một tay đầu bếp ngoại hạng giữa trần gian.
Hắc Tri Thù tặt lưỡi:
- Khách giang hồ, gặp đâu ăn đó, gặp chi ăn nấy, đâu còn thì giờ tìm cái lạ cái ngon mà ăn ? Trừ chúng ta có một cơ duyên may mắn nào đó, đưa đẩy đến một nơi có những món thích khẩu ! Cho nên sống cái kiếp bềnh bồng, chúng ta đừng đòi hỏi quá, và chỉ bằng vào tấu xảo mà ve vuốt tâm tư thôi !
Giữa miếu có một đống lửa, cháy sáng, quanh đống lửa có ba ông táo, trên đầu táo có một chiếc nồi.
Nồi sôi sục, thịt bốc hương, kẻ no lòng phải rỏ dãi, nói chi đến người bụng trống ?
Hắc Tri Thù đảo mắt nhìn quanh, kêu to:
- Cổ lão đệ ! Cổ lão đệ ! Tại hạ có mang về đây một người bằng hữu cho Cổ lão đệ, hãy ra mà hội kiến !
Tiểu Linh Ngư cười thầm, nghĩ:
- Ta xem, ngươi vẫn còn giữ cái cố tật làm đại ca mọi người ! Sao ngươi chẳng xưng là ngu ca luôn, cho dễ nghe mà xưng là tại hạ ?
Hắc Tri Thù gọi mãi, vẫn chẳng có người đáp ứng.
Y lại bước ra ngoài miếu, lục soát một lúc, vẫn chẳng thấy gì, lại trở vào, ngồi xuống nền miếu, cười nhẹ thốt:
- Cái mông của Cổ lão đệ ta nhọn quá, chẳng khi nào ngồi yên một chỗ mà chịu nỗi ! Chẳng rõ hiện giờ lão ta ở nơi nào ! Chúng ta không cần phải khách khí, gặp đây là cứ ăn, chừng nào hắn về thì hắn ăn sau. Ăn no đi, rồi đàm đạo !
Tiểu Linh Ngư đã lấy một đôi đủa cầm tay, gật gù:
- Phải đó !
Nhưng, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi, chàng buông luôn đũa, đồng thời ngậm lại đó.
Mường tượng là miếng thịt còn nằm trong miệng chàng, chứ chưa rơi xuống họng.
Phần Hắc Tri Thù thì y gắp, nhai, nuốt đến bảy tám miếng rồi.
Muốn ăn, y phải kéo chiếc nạ từ cằm lên, lật xấp tại chót mũi, bày ra chiếc miệng rộng có đôi môi rất mỏng.
Y nhai nhóc nhách, nuốt ừng ực, ăn đến miếng thịt thứ mười, y nốc rượu cuốn phần thịt dọc đường từ họng xuốn gtận dạ dày, rượu đưa thịt đi, kêu on ót.
Bây giờ, y mới ngưng ăn, ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Linh Ngư, miệng cười hỏi:
- Thịt này vừa tươi vừa mềm, nấu lại ngon, sao ngươi ăn ít thế ?
Tiểu Linh Ngư nhả ngay miếng thịt trong miệng cho rơi xuống nền, đoạn đáp:
- Thịt này ăn không được !
Hắc Tri Thù trầm gương mặt:
- Tại sao không ăn được ? Đâu phải là thứ thịt trộm cắp của ai ?
Tiểu Linh Ngư vụt cười mấy tiếng:
- Ngươi có biết đó là thứ thịt gì chăng ?
Chàng không cần khách sáo nữa, nén bỏ hai tiếng các hạ, gọi Hắc Tri Thù với tiếng ngươi cộc lốc.
Hắc Tri Thù hừ một tiếng:
- Chứ ngươi nói là thịt gì ? Chẳng lẽ là thịt người ?
Tiểu Linh Ngư gằn từng tiếng:
- Thịt người đó, cho ngươi biết mà mừng !
Hắc Tri Thù rú lên kinh hãi, mửa ngay miếng thịt cuối cùng y chưa kịp nuốt vào dạ dày.
Y hét oang oang:
- Ngươi nói cái gì ?
Tiểu Linh Ngư cười lạnh:
- Ta nói đó là thịt người, nhất định là ta không nói sai !
Hắc Tri Thù lợm giọng mấy lượt:
- Làm sao... làm sao ngươi biết chắc ?
Tiểu Linh Ngư cười mỉa:
- Thịt người, từ thuở ta lên ba, ta từng nếm qua rồi, cái mùi vị của nó, đến chết ta cũng chẳng quên !
Hắc Tri Thù giương to đôi mắt:
- Ngươi nói ngươi đã ăn thịt người từ lúc ba tuổi ?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ngươi biết không ! Ta lớn lên trong Ác Nhân Cốc, ta ở đó hơn mười mấy năm dài ! Đây là thứ thịt của người vừa chết, ta dám đánh cuộc bằng chiếc mũi của ta đó, nếu sai, ta bằng lòng cho ngươi xẻo mũi.
Chàng chờ xem Hắc Tri Thù mửa luôn những miếng thịt đã ngoạm và nuốt vào dạ dày, song y chẳng những không mửa, mà còn bật cười lớn:
- Nếu vậy thì nồi thịt này do Lý Đại Chủy nấu ?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Cũng có thể lắm !
Hắc Tri Thù lẩm nhẩm:
- Cổ Nguyệt Ngôn ! Hai chữ cổ và nguyệt ghép lại thành chữ hồ, mà ngôn là thuyết, hồ thuyết tả nói nhảm nói nhí, chẳng đúng sự thật ! Chính lão ta đã thú nhận với ta là lão nói nhảm nói nhí, chỉ tại ta tin lão quá chừng.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Ngươi không ói ra ?
Hắc Tri Thù lắc đầu:
- Ói ra làm gì nữa ? Đã nuốt vào bụng, có ói ra cũng chẳng sạch hết mùi vị, huống chi mình biết khoái lúc ăn !
Tiểu Linh Ngư chớp mắt luôn:
- Ngươi còn cười được ?
Hắc Tri Thù cười lớn hơn trước:
- Kết giao được với Lý Đại Chủy là một sự thích thú lớn lao nhất trên đời, nhiều người mơ ước mà không được, còn ta thì bỗng nhiên lại có cái may mắn đó, tự nhiên cao hứng chứ ! Vô luận là lão ta bại hoại hay quân tử, lão vẫn có bổn sắc anh hùng.
Trên giang hồ, số người có bổn sắc như lão ta rất hiếm đấy !
Tiểu Linh Ngư thầm khen Hắc Tri Thù dù sao thì cái tâm cũng thác lạc, thành thực.
Chàng khích một câu:
- Sao ngươi vội cao hứng thế ? Lấy gì làm chắc là vị Hồ Thiết tiên sanh, lại là Lý Đại Chủy ?
Hắc Tri Thù trố mắt:
- Nếu không là Lý Đại Chủy thì ai ?
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Ta còn biết một người giả mạo Lý Đại Chủy, có thể là người đó lừa ngươi ăn thịt người, ăn xong rồi mửa ra lênh láng, ngươi càng ói mửa, người đó càng khoan khoái...
Chàng dừng lại, rồi thấp giọng tiếp:
- Có thể, người đó không muốn cho ngươi mửa, bởi y có một âm mưu gì đó.
Hắc Tri Thù kéo chiếc nạ che kín miệng như cũ, đoạn lạnh lùng thốt:
- Vị bằng hữu nào đó ở bên ngoài, đã đến đây thì cứ vào, làm gì đứng đờ ra như vậy ?
Tiểu Linh Ngư thính tai, song còn kém Hắc Tri Thù một bậc.
Hắc Tri Thù vừa dứt tiếng, từ bên ngoài, một bóng người lướt vào, nhẹ nhàng như đợt khói.
Người đó có thân hình yểu điệu, vận chiếc áo màu đỏ, ngời hơn ánh lửa, đôi mắt sáng lạ lùng.
Trong ánh mắt đó, chừng như niềm phẫn nộ luôn luôn hiện ra, bất chấp lúc thường hay lúc khích động.
Áo đỏ, mắt hờn, nếu không là Tiểu Tiên Nữ thì còn ai nữa ?
Giữa đêm khuya, tại khu rừng vắng, trong ngôi miếu hoang, Tiểu Tiên Nữ xuất hiện, điều đó làm Tiểu Linh Ngư kinh hãi phi thường.
Nhưng chàng có kinh hãi thì nàng cũng xuất hiện rồi, kinh hãi cũng chẳng ích lợi gì.
Chàng cứ tỉnh như thường, ngồi nguyên tại chỗ.
Chàng rõ Hắc Tri Thù có biết nàng là ai chăng, bất quá bên ngoài y lộ vẻ kinh ngạc vậy thôi, bởi trong phút giây này, ở cái địa điểm này, một người đẹp xuất hiện cũng phải là một sự kiện khá bất thường.
Tiểu Tiên Nữ trái lại không nhìn người nào cả.
Nàng bước đến cạnh nồi thịt, dùng mũi kiếm hất nấp nồi rơi xuống, lại thọc kiếm sâu trong nồi, quậy mãi, từng đợt từng đợt, thịt rơi nước văng, rơi văng đến cạn nồi, nàng lại lấy kiếm bươi đống thịt rơi vải dưới nền.
Cuối cùng, nàng tìm được một chiếc kim thoa.
Thấy chiếc kim thoa, nàng kêu lên một tiếng lớn, lập tức từ bên ngoài, một người khác nhảy vút vào trong.
Người đó chính là Cố Nhân Ngọc.
Tiểu Tiên Nữ đến cạnh hắn, run run giọng, thốt:
- Chiếc kim thoa của Uyển Nhi ! Quả nhiên, chiếc kim thoa của Uyển Nhi ở tại đây !
Cố Nhân Ngọc trừng mắt nhìn Tiểu Linh Ngư, hắn muốn thị Oai, song vì bẽn lẽn thành tánh, hắn hơi lúng túng.
Cuối cùng hắn cũng cao giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi có còn là con người nữa chăng ?
Người giết người để ăn thịt, thì người đó đâu còn là con người nữa.
Tiểu Linh Ngư biết ngay họ chẳng nhận ra chàng.
Chàng cười hì hì, đáp:
- Ta với ngươi có khác nhau ở chỗ nào đâu ? Ngươi có gì, ta có cái nấy, ngươi là người, sao ta lại không là con người ?
Cố Nhân Ngọc bạo dạn hơn, hét:
- Nói mau ! Nồi gì đó ?
Tiểu Linh Ngư chưa từng thấy một thiếu niên e ấp như một thiếu nữ mà lại có lần phẫn nộ như vậy, chàng biết là hắn giận dữ, giận thật sự, chàng cũng nghĩ là thịt của người ở trong nồi kia có liên quan với họ trọng đại.
Tuy nhiên, chàng không hiểu tại sao họ lại biết nơi này mà tìm đến. Hơn nữa, làm thế nào họ biết trong nồi thịt có chiếc kim thoa ?
Một niềm hoài nghi phát sanh liền.
Chàng mỉm cười hỏi lại:
- Ngươi cho là trong chiếc nồi có gì ?
Cố Nhân Ngọc thẹn đỏ mặt, không thốt được.
Một người nào đó, từ từ lên tiếng:
- Trên thế gian, thiếu gì thứ thịt ăn được, sao hai ngươi lại chọn cái thứ thịt người ?
Đồng loại mà tàn sát để ăn thịt lẫn nhau, thì có khác gì là súc sanh đâu ?
Người đó mắng Hắc Tri Thù và Tiểu Linh Ngư, song y không dùng lời quá lỗ mãng, giọng nói lại hòa dịu, mường tượng đàm đạo thân mật với cả hai.
Câu nói vừa buông dứt, hai bóng người bước vào, ánh mắt thì phẫn nộ, nhưng thần thái lại ung dung.
Hai người đó là Nam Cung Liễu và Tần Kiếm.
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Các vị cho rằng bọn tại hạ ăn thịt người, làm sao các vị biết được điều đó ? Có kẻ mách cho các vị biết phải không ?
Tần Kiếm chưa kịp đáp, Tiểu Tiên Nữ đã lướt tới, vừa dậm chân vừa mắng:
- Tự nhiên có kẻ báo tin mật với chúng ta ! Các ngươi đã làm một điều mà trời đất khó dung tha, thì ai trông thấy lại chẳng xốn mắt chứ ?
Nam Cung Liễu điềm đạm tiếp:
- Uyển Nhi là một thiếu nữ thông minh khả ái như vậy, bất cứ nam nhân nào trông thấy cũng mến tiếc, hai vị lại nỡ giết nàng, cắt lấy thịt, nấu nướng mà ăn, ăn được thịt nàng thì có khác nào đốt cây đàn mà nướng chim hạc ? Các vị hủy hoại cái đẹp của đất trời đấy nhé !
Hắn vẫn ung dung như thường, con người đó trầm tịnh trên chỗ tưởng !
Tiểu Tiên Nữ hét:
- Cái thứ người như thế, ngươi còn tốn nước bọt nói năng nữa à ?
Nam Cung Liễu bình thản như thường:
- Sự tình đã như thế rồi, có nói hay không nói gì, cũng thế thôi, chẳng quan hệ gì cả.
Hắc Tri Thù vụt đứng lên, cao giọng:
- Tại hạ muốn nói...
Tần Kiếm khẽ chớp mắt:
- Các hạ có phải là người mà giang hồ truyền thuyết là Hắc Tri Thù chăng ?
Hắc Tri Thù gật đầu:
- Phải !
Tần Kiếm cao mày:
- Xem ra, lời truyền thuyết trên giang hồ không đáng tin lắm ! Không ngờ Hắc Tri Thù lại là một nhân vật như vậy !
Hắc Tri Thù quát lớn:
- Lời truyền thuyết trên giang hồ không đáng tin, thì lời mật cáo của kẻ nào đó lại càng chẳng đáng tin hơn ! Tại hạ thử hỏi các vị, nếu không tự tay nấu nướng, thì làm gì biết được trong thịt có chiếc kim thoa ? Giả như chính tại hạ nấu nướng, thì duyên cớ gì lại bỏ chiếc thoa vàng vào thịt ? Nó có phải là một thực vật đâu ?
Tần Kiếm và Nam Cung Liễu nhìn nhau, rồi Nam Cung Liễu hỏi:
- Các hạ nói như thế, hẳn có ý tứ cho rằng có người cố làm nên việc này, để giá họa cho các hạ ?
Hắc Tri Thù bĩu môi:
- Chứ còn sao nữa ?
Nam Cung Liễu gật đầu:
- Lời nói đó có lý !
Tiểu Tiên Nữ dậm chân:
- Nhị ca ! Nhị ca buông tha mạng chúng, chứ tôi thì nhất định chẳng buông tha.
Bởi, biết đâu chẳng có người, hoặc vô tình, hoặc hữu ý, trông thấy chúng làm ra cái việc này ?
Nam Cung Liễu lại gật đầu:
- Cũng có thể như vậy !
Tiểu Tiên Nữ hét lên:
- Uyển Nhi có thể là bị chúng giết, chúng giết nó để ăn thịt nó, luận theo sự tình này thì... Cửu muội cũng có thể...
Nàng nghẹn ngào, lệ dâng lên nhưng chưa trào ra mắt, nàng không tiếp được nữa, bỏ dở câu nói.
Tần Kiếm chớp mắt nhiều lượt hơn, ánh mắt chiếu thẳng về Tiểu Linh Ngư, giọng hắn trầm trầm:
- Tuy sự việc có điểm nghi vấn, nhưng ít nhất các vị cũng phải có một chứng minh gì tỏ ra là mình vô can. Bằng ngược lại, tại hạ bắt buộc phải mời hai vị về tận tệ gia.
Hắc Tri Thù cười lạnh:
- Các hạ ăn nói có lễ độ quá chừng. Theo các hạ về tận nhà, bọn tại hạ cho rằng cũng chẳng quan hệ gì. Tuy nhiên, nếu các hạ không có chứng cứ gì để buộc tội tại hạ, thì các hạ bằng vào đâu mà để cho tại hạ là tội phạm, rồi bức bách về nhà ?
Tiểu Tiên Nữ quát:
- Chiếc kim thoa đó chi ? Đó chẳng phải là một chứng cứ sao ? Ngươi định chạy tội à ?
Tiểu Tiên Nữ lăm lăm thanh kiếm, chực phóng ra, nghe thế giật mình, gằn giọng:
- Ngươi thừa nhận ?
Tiểu Linh Ngư cứ tiếp:
- Ăn thịt người, cũng chẳng phải là việc lớn lao quan trọng chi đó...
Như bị một ngọn roi quất mạnh vào đầu, Hắc Tri Thù kêu lên thất thanh:
- Ngươi nói cái gì ?
Tiểu Linh Ngư không lưu ý đến Hắc Tri Thù, hướng qua Tiểu Tiên Nữ, cười hì hì như muôn thưở, hỏi:
- Cô nương đề cập đến Cửu muội nào đó, có phải là một thiếu nữ có đôi mắt rất to, gương mặt trắng xanh, tuổi độ mười tám mười chín, thích mặc y phục màu xanh nhạt chăng ?
Tiểu Tiên Nữ run giọng:
- Ngươi... ngươi đã làm gì Cửu muội rồi ?
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Tại hạ đã làm gì nàng ấy ? Lại còn phải hỏi nữa à ? Cần gì hỏi ? Cần gì nói ?
Hắc Tri Thù biến sắc, nếu y đừng bao mặt, hẳn gương mặt của y còn xanh hơn màu chàm:
- Tiểu tử đó điên rồi, hắn ăn nói hồ đồ, nhảm nhí, nghe hắn làm gì !
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Sự tình quan trọng chi đó mà ngươi sợ chứ ?
Nam Cung Liễu và Tần Kiếm vốn trầm tịnh quá sức tưởng tượng, lúc đó cũng phải biến sắc mặt.
Tiểu Tiên Nữ dĩ nhiên nhảy lên choi choi, hét lên oang oang:
- Các vị ca ca nghe chưa ? Hắn đã thừa nhận tất cả, nghe chưa ?
Nàng hét, nàng khóc, nhưng không quên xuất thủ, thanh kiếm chớp, xé gió bật thành tiếng rẹt, bay qua đối phương như con độc mã phóng mình.
Cố Nhân Ngọc cũng đỏ ngầu đôi mắt, cũng hét lên, đồng thời đánh ra ba quyền.
Ba quyền, một kiếm, đương nhiên tung sang Tiểu Linh Ngư, kiếm chớp như làn sét, quyền rít gió vang ầm ầm như sấm động, nhất định là Tiểu Linh Ngư phải bỏ mạng ngay với những chiêu trí tử đó.