watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:50:4730/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Thập Ác - Tuyệt Đại Song Kiều - Cổ Long - Chương 51-60 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Thập Ác - Tuyệt Đại Song Kiều - Cổ Long - Chương 51-60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 12


Hồi 52-1: Vờ Ngu Giả Điên

La Cửu, La Tam giật mình, cùng đưa tay chỉ lên gác, cùng hỏi:

- Đêm nay huynh đài không nghĩ trên đó à ?

Tiểu Linh Ngư đã ra đến bên ngoài cửa rồi, quay đầu lại cười hì hì, đáp:

- Trên gác có nhền nhện, tại hạ không thích loài nhện, nên tìm nơi khác mà nghĩ.

Sáng mai, tại hạ trở lại.

Chàng dặn tiếp:

- Các vị đừng quên cái vụ Giang Ngọc Lang nhé !

La Cửu nhìn theo bóng chàng khuất dần, lẩm nhẩm:

- Nhền nhện ?... Nhền nhện ?... Tiểu tử đó điên rồi chắc ?

La Tam tiếp:

- Điên hay không thì chưa biết, chứ nhất định hắn thích làm trò quỷ, gây hoang mang cho thiên hạ ! Hắn vờ ngu, hắn giả điên, song dù sao thì hắn chỉ là một lượn sóng nhỏ, chúng ta là hai con thuyền lớn, chẳng lẽ sóng nhỏ lại nhận chìm cùng một lúc hai con thuyền lớn ? Mình định lợi dụng hắn, hắn lại có ý lợi dụng mình. Trong cuộc thi đua này, phải cố mà giữ cho đừng bại !

La Cửu cười lớn:

- Hắn chen mình trong cái giới bại hoại, việc của hắn làm, bề ngoài thì có vẻ bại hoại thật, song bên trong lại chưa hẳn vậy ! Thử làm một cuộc so sánh giữ chúng ta và hắn, ai bại hoại hơn ai ?

- Nói gì cái đó ! Đừng mong ai thi đua bại hoại với chúng ta nổi ! Huống chi hắn chỉ vờ vĩnh ? Trên thế gian này, anh em ta chiếm giải quán quân về môn bại hoại ! Đó là cái chắc, đại ca ơi !

Vào khuya, ngôi nhà của anh em họ La yên tịnh vô cùng.

Trên con đường trải dài trước ngôi nhà, hành nhân vắng bóng, kể cả khách dạ hành.

Đúng hơn, dù có khách dạ hành, bất cứ trong phút giây nào cũng chẳng ai thích đi trên những con đường trống trải lộ liễu.

Giả như cần lắm, thì họ thừa lúc náo nhiệt, chen lấn vào đám đông, còn thì họ có lối xê dịch đặc biệt, cố tránh sự dòm ngó của thiên hạ.

Nhưng, Tiểu Linh Ngư cứ đi, bởi chàng cho rằng mình không chánh thức là một khách dạ hành, chàng đã qua hai khúc quanh rồi.

Dọc theo khoảng đường này, nhà rất thấp, nhà trệt không lầu, không gác.

Trong một khu gia cư gồm toàn nhà trệt, nếu có nhà nào lên gác, thì nhà đó đập vào mắt của kẻ quan sát ngay.

Cho nên, khi Tiểu Linh Ngư ngẩng mặt lên, là thấy liền một ngôi nhà có lầu, ở phía Đông, cách ngôi nhà có lầu của anh em họ La độ năm sáu trượng.

Chàng tiến về ngôi nhà đó, đi luôn qua, rồi bất thình lình quay mình trở lại, bọc theo vòng tường, tìm chỗ thuận tiện, phi thân lên nóc, nằm sát xuống mái, quan sát.

Chẳng phải từ dưới đường, chàng nhảy vút một lần là lên đến nóc lầu.

Nếu làm được vậy là chàng nhảy thừa sức bay như chìm rồi. Chàng đã chọn kỷ chỗ chạm chân lấy đà, như trạm dừng, từ trạm đó chàng tiến lên.

Trên không, vầng trăng chiếu sáng, càng về khuya, trăng càng sáng, trăng chàng sáng thì sao càng mờ, càng thưa.

Từ nơi đó, chàng nhìn về gian lầu của anh em La Cửu.

Cửa sổ mở nửa vời, đèn trong phòng chiếu ra, mông lung. Dưới bóng đèn, bên cạnh bàn, Mộ Dung Cửu chỏi tay nơi má, chỏ tựa mặt bàn, sầu tư.

Nàng xuất thần.

Không lâu lắm, có tiếng y phục phất gió, rồi một bóng người từ bên dưới bay lên, như chàng đã làm, bóng đó cũng nằm sát xuống, cùng hướng mắt về gian phòng của Mộ Dung Cửu.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười nghĩ thầm:

- Ta không đoán sai mà ! Đến ! Cuối cùng rồi cũng đến !

Mộ Dung Cửu ở xa kia, xuất thần, người vừa lên đây, cạnh Tiểu Linh cũng xuất thần.

Bởi xuất thần, y làm sao phát hiện được là bên cạnh y có người đang theo dõi từng động tịnh của y ?

Đôi mắt của người đó sáng quá, nhưng toàn thân của y, trừ đôi mắt ra, chẳng còn phần lộ liễu, tất cả đều được che khuất trong bộ y phục đen, giày đen, luôn cả tay vào đầu mặt cũng bao đen.

Người đó, đương nhiên là Hắc Tri Thù.

Đôi mắt của Hắc Tri Thù, bình thường thì linh động như hai vì sao, hiện tại thì mơ mơ màng màng, chẳng khác vì sao bị sương mỏng che mờ.

Mà thần tình của y mường tượng phiêu phưởng trong mông lung.

Si ! Tình trạng đó chứng minh rõ rệt tâm hồn y đã vượt khoảng cách hơn năm trượng dài, từ đỉnh lầu y đang nằm đó, đến gian phòng tận tiểu lâu kia.

Đêm về khuya, sương xuống nặng hạt hơn, sương đã thấm ướt y phục kẻ ngoài trời, sương ướt không đủ hạ thấp nhiệt độ trong người của Hắc Trì Thù, y không hề run lạnh, trong khi đó Tiểu Linh Ngư nghe rợn từng cơn, từng cơn.

Bỗng, Tiểu Linh Ngư cười lên mấy tiếng, buông bâng quơ:

- Đêm thanh có trăng, có sao, trăng sao đều sáng, nhưng sương rơi nhiều ! Ta dầm sương, y phục ướt không màng giá lạnh, không màng vì ai ? Ta vì việc gì chứ ?

Hắc Trì Thù nhanh như chớp, đã đến bên cạnh Tiểu Linh Ngư rồi.

- Ai ?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Còn ai nữa, nếu không là ta ?

Hắc Tri Thù quát hỏi, song liền theo đó nhận ra chàng ngay, trước khi chàng cất tiếng.

Y thở phào, trong tiếng thở phào chừng như có niềm thất vọng:

- Lại cũng là ngươi !

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Đầu đường, cuối đường, tiếng thì xa, song sự thật chỉ là một khoảng cách năm trượng, tại sao các hạ ngán khoảng cách đó ?

Hắc Tri Thù chối:

- Ta có vì nàng mà đến đây đâu !

Chối, tức là thừa nhận, bởi Tiểu Linh Ngư có nói là y đến đây vì ai đâu ?

Chàng không hề cho rằng y đang chăm chú về tòa tiểu lâu, chàng cũng chẳng nói là y đang nhìn vào phòng của tòa tiểu lâu đó, thì tại sao y lại liên tưởng ngay đến mỹ nhân đang chống tay nơi má, bên cạnh bàn, trong gian phòng ?

Giọng nói của y không được tự nhiên lắm.

Tiểu Linh Ngư cứ lờ đi, điểm một nụ cười:

Hắc Tri Thù hừ một tiếng:

- Trong tòa tiểu lâu đó, nào phải có mỗi một mình nàng ? Còn anh em họ La nữa chi !

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Ạ ? Thế là vậy ?

Hắc Tri Thù hừ tiếp một tiếng:

- Tự nhiên là vậy !

Rồi y tiếp:

- Thân thế của anh em họ La rất kỳ bí, hành động của họ cũng quái dị, ta đã theo dõi họ suốt hai ba tháng rồi, ta muốn khám phá cơ mưu của họ, bởi ta đã tin chắc là họ có một cơ mưu gì đó, họ đang thực hiện một mưu đồ.

Tiểu Linh Ngư cười nhạt:

- Có liên quan gì đến các hạ chăng ?

Hắc Tri Thù ngẩn cao mặt:

- Giữa vòng trời đất này, có ai không biết Hắc Tri Thù thích can thiệp vào việc người ? Ta có thể bảo là, ta sanh ra dưới phàm trần này, chỉ để can thiệp vào việc người.

Hà tất việc đó có liên quan đến ta ? Ta mới can thiệp ?

Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:

- Sự việc của anh em La Cửu, có đáng cho các hạ can thiệp chăng ?

Hắc Tri Thù cũng cười lạnh lùng:

- Mưu đồ của họ lớn lắm, nếu ta nói ra cho ngươi nghe, chỉ sợ ngươi hoảng hồn mà chết !

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Ạ ?

Hắc Tri Thù trầm giọng:

- Trên giang hồ, dù là Hắc hay Bạch đạo, dù là Thiện hay Ác nhân, đều xem anh em họ La như hai đối tượng lợi hại. Chính họ là những người chuyên ly gián hào kiệt khắp bốn phương, gây nên cảnh tương tàn tương sát, phàm có nhiều cảnh tranh chấp đẫm máu là họ có nhiều cơ hội thủ lợi, cho đến hôm nay đã có chẳng biết bao nhiêu người chết vì cơ mưu của họ.

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Ạ ?

Hắc Tri Thù cứ tiếp:

- Ngươi có nghe nói chăng, hai tháng trước đây, Bột Hải Bang và Thanh Hải Bang đánh nhau long trời lở đất ? Ngươi có nghe nói chăng, một tháng trước đây, Lao Sơn Bang và Khoái Đao môn thanh toán nhau đến tóe lửa cả một vùng ? Hai trường lưu huyết đó, chính anh em họ La khơi gợi lên !

Tiểu Linh Ngư lại ạ tiếp một tiếng:

- Đã thế, sao các hạ chưa xuất thủ ?

Hắc Tri Thù thở dài:

- Một lẽ là ta chưa nắm chắc chứng cứ, lẽ thứ hai, những nạn nhân của họ thật ra cũng không phải là những người tốt, lẽ cuối cùng là ta phải khám phá trọn vẹn tâm cơ của họ, sau đó mới xuất thủ.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Các hạ có biết lai lịch của họ chăng ?

Hắc Tri Thù đáp:

- Thoạt đầu, ta nghi họ là người trong nhóm Thập Đại Ác Nhân, nhưng sau lại thì...

Tiểu Linh Ngư chăm chú nhìn y:

- Sau lại là sao ?

Hắc Tri Thù đáp:

- Sau đó, ta biết được là trong số Thập Đại Ác Nhân chẳng có người nào có họ La cả.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Như vậy là các hạ có mặt nơi đây, trong phút giây này, chẳng phải vì cái vị cô nương ấy !

Hắc Tri Thù gật đầu nhanh:

- Sự thật là thế !

Nhưng, y trầm ngâm một chút, rồi chửa lại:

- Đúng ra, chẳng phải hoàn toàn là vì anh em họ La ! Bởi, như ta đã nói, anh em họ La là những kẻ hung ác, mà hiện tại nàng ở trong tay họ, dù sao thì hành động của ta trong đêm nay cũng có phần nào liên quan đến nàng.

Tiểu Linh Ngư lại hỏi:

- Các hạ có biết nàng là ai chăng ?

Hắc Tri Thù thở dài:

- Ta chỉ biết nàng là thiếu nữ đáng thương hại nhất, vì bất hạnh mà sa vào tay kẻ ác...

Tiểu Linh Ngư chận lời:

- Cho nên các hạ định bảo hộ nàng ?

Hắc Tri Thù lãng ra, trong khi Tiểu Linh Ngư đẩy y vào trung tâm điểm.

- Ta quyết tâm bảo hộ tất cả những thiếu nữ đáng thương hại trên đời này, hà tất riêng biệt một vài nàng !

Tiểu Linh Ngư khích:

- Thế tại sao các hạ không cứu nạn nhân thoát khỏi cái cảnh quản thúc đó ?

Đôi mắt của Hắc Tri Thù đang sáng rực, vụt ảm đạm liền, song y lại bất cười hơi lớn một chút:

- Cứu nàng ? Rồi đưa nàng về đâu ? Chẳng lẽ ta mang nàng đi khắp sông hồ với ta ?

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Giả như các hạ mang nàng cùng đi trên các nẻo đường Nam Bắc, thì đâu có sao đâu ?

Hắc Tri Thù gằn từng tiếng:

- Ngươi có biết lối sinh hoạt của ta như thế nào chăng ? Ta, quanh năm suốt tháng, lưu lãng khắp bốn phương trời, đêm nay ngủ nơi này, chưa biết đêm mai sẽ ngủ nơi đâu, ăn xong một bữa, chưa biết sẽ có bữa kế tiếp mà ăn hay lại phải nhịn đói, thường khi thì hai bữa ăn ở cách khoảng hằng mấy trăm dặm đường, đó là ta không kể đến cái việc bao nhiêu kẻ thù chờ đón ta bất cứ phút giây nào, cũng có thể khai trường ác chiến với ta ! Một lối sống như vậy, phỏng có thích hợp với một thiếu nữ đáng thương hại chăng ?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Các hạ đặt vấn đề trong phạm vi động, nhưng nếu các hạ muốn tịnh, thì với cái tài năng, cơ trí của các hạ, các hạ thừa tạo cho mình một khung cảnh nhàn chứ ?

Hắc Tri Thù thở ra:

- Song ta trót đã chọn cái lối sống này rồi, dù muốn dù không ta cũng phải đi suốt con đường, ta không còn quay đầu được nữa !... Ngoài ra, ngươi cũng hiểu là cái nhân đã gieo, thì quả sẽ đến, ta muốn tịnh, đã chắc gì cái quả để cho ta tịnh chăng ? Cây kia có tiếc rẻ từng chiếc lá vàng, mà gió cứ vờn quanh mãi thì còn biết làm sao hơn ?

Y nắm chặt hai tay, buông giọng rắn rỏi, song trong cái rắn rỏi đó, ẩn ước sự tức uất, chán chường:

- Nhất định là nàng không kham nổi lối sống của ta !

Tiểu Linh Ngư cười nhạt:

- Chỉ cần nàng thích các hạ, các hạ thích nàng, hai lòng như một, thì có cái khó nào lại chẳng kham nổi với nhau. Khi người ta vui, thì sỏi đá là cao lương, khi người ta chán thì nhà vàng vẫn là lao ngục.

Hắc Tri Thù chớp mắt sáng ngời, trong tia mắt thoáng lộ thê lương, y nhếch nụ cười thảm:

- Ai nói rằng ta thích nàng ? Con người như ta, không có quyền thích ai cả, ta không xứng đáng...

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Giả như các hạ có yêu nàng thì tình yêu đó cũng chôn chặt nơi thâm tâm, có đúng vậy chăng ?

Hắc Tri Thù gắt:

- Nói nhảm !

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Tại hạ cứ tưởng là dòng máu trong người các hạ lạnh như giá băng, như bây giờ thì... tại hạ thấy rõ, các hạ vẫn đa tình như thường !

Hắc Tri Thù vụt đứng lên, nạt:

- Tuổi ngươi được bao nhiêu mà bàn qua những điều đó ? Ngươi hiểu gì chứ ?

Đừng nói nhảm !

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Người ta đã nói đúng tâm sự của các hạ, thừa nhận hay không là tùy các hạ, các hạ nổi giận làm gì ?

Hắc Tri Thù nhìn sững chàng một lúc, bỗng bật cười khan, tiếng cười vang lớn quá, bất chấp gây tiếng động giữa đêm trường.

Rồi y nắm tay Tiểu Linh Ngư, kéo nhẹ:

- Gần đây, ta có kết giao với một người, người đó đêm nay có mua hai vò rượu, chuẩn bị sẵn những thức nhấm, ta mời ngươi cùng đi với ta, đến đó đánh chén cho ấm lòng. Ngươi nghĩ sao ?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Có một người bằng hữu như các hạ, hẳn phải là thích thú lắm.

Một trước, một sau cùng đi trong cảnh vắng giữa thị thành.

Hắc Tri Thù quay đầu lại, tán:

- Công phu của ngươi ngày nay tiến bộ hơn trước nhiều !

Tiểu Linh ngư cười nhẹ:

- Đã là bằng hữu, còn tâng bốc nhau làm chi ?

Hắc Tri Thù tiếp:

- Người bằng hữu của ta, văn võ kiêm toàn, có trí cũng linh diện lắm, ngươi gặp rồi, là phải mến phục ngay.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Ạ ? Hắn tên chi ?

Hắc Tri Thù mỉm cười:

- Phàm những kẻ hữu tài, hà tất đều phải hữu danh ? Lắm khi ngươi nghe nói đến một cái tên tầm thường, hoặc xa lạ quá, ngươi tưởng đâu kẻ mang tên đó là một người vô dụng, thật ra kẻ đó có thể đánh bại một người hữu danh nhất trên giang hồ. Cho nên, cái tên của người bằng hữu đó chẳng có gì đặc biệt cả, có thể là bình sanh ngươi chưa hề nghe ai nói đến. Y họ Cổ, tên Nguyệt Ngôn, tên thì rất thông thường, mà tài thì khuynh đảo càn khôn, người đời chưa biết đến y, chỉ vì y không thích chường mặt với đời thôi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 80
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com