Hồi 06 (2)
Nam Bình song nữ hoan tương ngộ
Đệ huynh tương kiến bất tương tri
Vậy mà phong thái người ấy vẫn ung dung, tiêu sái, xuất chiêu như thuận tay mà đánh. Đông Môn Thù hiểu rằng chàng thư sinh kia đã nắm được tinh túy của kiếm đạo. Gã tự lượng mình không thể bằng được. Người áo xanh thì ngược lại. Gã như con ác thú gầm gừ, vung loan đao đánh toàn những chiêu hiểm ác, quỷ dị. Tay tả gã thỉnh thoảng rải ra những nắm phấn trắng cực độc chỉ cần dính vào da cũng đủ khiến bọn hắc y đau đớn gào lên và mất sức kháng cự. Chỉ hơn nửa khắc thời gian, chẳng còn một tên áo đen nào sống sót. Và Đông Môn Thù cũng gục xuống bất tỉnh. Hai người đến cứu gã chính là Sĩ Mệnh và Ma ảnh Tử Hạ Sầu Miêu. Đông Môn Thù đi trước họ một ngày đương nhưng cước trình chậm hơn. Sĩ Mệnh nóng lòng cứu đại sư huynh nên kiêm trình ngày đêm, chỉ dừng để thay ngựa. Vì vậy hai người đã bắt kịp
Đông Môn Thù ở chốn này. Sĩ Mệnh thấy chàng thanh niên kia gục xuống, vội chạy lại xem thử. Chàng cởi áo gã thì thấy lưng có hai dấu chưởng ấn và xương sườn hông tả đã gãy ba chiếc. Ma ảnh Tử thở dài :
- Gã này một mình mà giết được bốn lão Long môn thì quả là đáng khâm phục !
Sĩ Mệnh nhìn khuôn mặt rám nắng kia đang tái dần vì mất máu, lòng bỗng dâng lên cảm giác thân thiết lạ lùng. Chàng điểm liền mười tám huyệt đạo trước sau, truyền cho gã ít chân khí rồi hỏi Hạ Sầu Miêu:
- Các hạ có quen ai ở vùng này hay không? Chàng trai này cần nơi yên tĩnh để dưỡng thương.
Ma ảnh Tử gật đầu:
- Cách đây chừng bảy dặm về hướng đông có nhà của gã Bách giang long Hàn Chí Vy. Gã là thủ lĩnh của anh em thủy tặc Chiết giang. Năm xưa thuộc hạ đã từng cứu mạng hắn một lần nên có thể tin tưởng được.
Sĩ Mệnh gật đầu, nhẹ nhàng bồng nạn nhân lên lưng rồi bảo Ma ảnh Tử dắt ngựa đi trước. Con tuấn mã của Đông Môn Thù tự động chạy theo. Nó vốn là ngựa của Đường Hải Lam tổng quản Dư gia trang. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, Đông Môn Thù đã chinh phục được ngựa quý. Gã làm bạn với muông thú từ nhỏ nên hiểu rõ tính tình của từng loài vật và biết cách tạo sự cảm thông, thân thiện. Lúc cuộc chiến xảy ra ở bến đò, cũng có nhiều người chứng kiến. Nhưng với hơn ba mươi xác chết kia chẳng ai dại gì mở miệng để phải rắc rối với nha môn. Cuộc đời loạn lạc, nhiễu nhương đã dạy cho họ cách phủ nhận tất cả. Họ sẽ bảo rằng mình không biết, không nghe, không thấy. Ma ảnh Tử đi trước dẫn đường, chỉ nửa khắc sau đã đến nơi. Đó là một tòa gia trang nằm dọc bờ sông Dũng giang. Chung quanh trồng rất nhiều đào liễu, như để che mắt người ngoài. Đi hết đoạn đường dài mười trượng, xuyên qua rừng cây mới đến cổng trang. Ma ảnh Tử nghiêm giọng bảo hai hán tử gác cửa:
- Các ngươi vào báo với Hàn lão đại rằng có cố nhân ở Kim Hoa đến thăm.
Ánh mắt lạnh lẽo của gã đã khiến một tên rùn bắn, chạy nhanh vào trong. Lát sau, một hán tử tuổi độ tứ tuần, y phục bảnh bao, râu mép tỉa khéo ra đến nơi. Hắn ta hớn hở vái chào :
- Không ngờ ân huynh lại giá lâm, tiểu đệ bặt tin người hai năm nay, lòng vẫn thầm nhung nhớ.
Ma ảnh Tử xua tay :
- Bất tất nhiều lời, ta đang cần một chỗ để chữa trị thương thế cho bằng hữu.
Hạ Sầu Miêu là người có vai vế khá lớn trong hắc đạo, lại là người ơn nên họ Hàn chẳng dám giận. Gã mau mắn quay lưng dẫn đường. Tòa gia trang này là sào huyệt của anh em thủy đạo, thường xuyên có người hội họp nên phòng ốc rất nhiều. Hàn Chí Vy đưa bọn Sĩ Mệnh vào một phòng rộng rãi, thoáng mát. Chàng đặt nạn nhân xuống nệm giường, cởi áo gã ra rồi lật sấp xuống, dồn Hỗn Nguyên khí công ra bàn tay xoa đều trên hai dấu ấn chưởng. Khi thấy vết tím bầm tan đi, chàng bảo Ma ảnh Tử đỡ gã ngồi lên. Sĩ Mệnh ngồi xếp bằng sau lưng, áp hữu thủ vào mệnh môn, cố dùng nội lực đả thương kinh mạch, phục hồi sự luân chuyển của luồng chân khí trong người Đông Môn Thù. Hơn nửa canh giờ sau, nạn nhân hộc ra một ngụm máu bầm và mở mắt. Sĩ Mệnh bước xuống giường, bảo y:
- Kinh mạch đã thông suốt, các hạ hãy tọa công để vết thương sớm lành.
Đông Môn Thù thấy y phục của chàng thư sinh ướt đẫm mồ hôi, hiểu rằng người ấy đã tổn hao rất nhiều sức lực mới cứu được mình. Trong đời gã. trừ từ mẫu và ân sư, chưa có ai đối xử tốt với gã cả. Thế mà con người có gương mặt thuần phác, trung hậu kia lại cố công cứu gã. Đông Môn Thù không quen biểu lộ tình cảm của mình, gã chỉ gật đầu rồi nhắm mắt hành công. Đến đầu canh một thì khôi phục được tám thành công lực. Chỉ có ba rẻ xương sườn bị gãy là còn đau nhức mà thôi. Ma ảnh Tử lấy "tục cốt giao" thoa vào rồi băng chặt lại. Sĩ Mệnh cũng vừa tọa công xong. Chàng mỉm cười bảo:
- Các hạ quả là có tấm thân sắt thép, trúng liền ba chưởng chí mạng mà tâm mạch vẫn nguyên vẹn. Nếu không ta cũng bó tay thôi.
Nụ cười đôn hậu lai như thấm vào tận đáy lòng Đông Môn Thù. Bất giác, ngoài lòng biết ơn, gã còn nhận ra một tình cảm khác nữa. Gã vòng tay cung kính nói:
- Tiểu đệ là Đông Môn Thù, quê ở Quảng Tây. Nguyện ghi lòng tạc dạ ơn tái tạo của đại huynh. Xin người cho tiểu đệ biết tính danh?
Sĩ mệnh cười đáp:
- Cứu khốn phò nguy là bổn phận của người võ sĩ. Chút công lao kia nào có đáng kể để thiếu hiệp phải bận tâm? Tại hạ là người học đạo Tam Thanh, không coi trọng chữ danh, rất hổ thẹn với chuyện ơn nghĩa. Mong thiếu hiệp hãy coi như chưa hề gặp nhau.
Đông Môn Thù làm sao hiểu được ý nghĩa cao siêu ấy. Gã ngẩn người suy nghĩ, lát sau quỳ sụp xuống:
- Gia mẫu từng dạy tiểu đệ, rằng bậc trượng phu ân oán phải phân minh. Nay đại huynh không cho biết tên thì tiểu đệ thà chết chứ không đứng dậy.
Sĩ Mệnh biết gã là người mộc mạc nhưng kiên quyết, chàng đành chịu thua:
- Thiếu hiệp đứng lên đi, tại hạ là Sĩ Mệnh.
Trong tiếng Trung Hoa. chữ "mệnh" và chữ "minh" phát âm giống nhau nên Đông Môn Thù tưởng chàng họ Sĩ tên Minh. Gã mừng rỡ lẩm nhẩm rồi đứng lên. Vừa lúc Bách giang long vào mời ba người ra dùng cơm. Sĩ Mệnh từ tạ ngay :
- Tại hạ có việc khẩn cấp phải lên đường ngay. Nếu Hàn các hạ có lòng thương thì xin hãy chiếu cố giùm Đông Môn thiếu hiệp đây.
Hàn Chí Vy biết chàng thư sinh này là chủ nhân của Ma ảnh Tử nên kính cẩn đáp :
- Hàn mỗ chịu ơn của Hạ ân huynh, dẫu có phải phơi gan trải mật cũng chẳng dám từ nan, huống hồ gì chút việc mọn này.
Ma ảnh Tử cười bảo:
- Nếu Hàn lão đệ muốn khoản đãi ta thì cứ gói rượu thịt lại, vừa đi vừa ăn cũng không sao.
Họ Hàn gật đầu khen phải, quay gót trở ra. Sĩ Mệnh hòa nhã dặn dò Đông Môn Thù:
- Vết thương nơi sườn trái chưa lành, thiếu hiệp nên ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày. Thế lực Tam Hoàn bang rất hùng mạnh, chúng sẽ không bỏ qua đâu.
Đông Môn Thù thấy chàng gấp gáp đến nỗi bữa cơm cũng chẳng dám ăn mà lại dám vì mình bỏ phí cả nửa ngày trời. Gã cảm kích vô cùng và nghe mắt cay xè. Gã lặng lẽ gật đầu tuân mệnh lệnh. Sĩ Mệnh suy nghĩ một lúc, bảo Ma ảnh Tử:
- Các hạ hãy tặng Đông Môn thiếu hiệp một chiếc mặt nạ để cải trang. Nếu Tam Hoàn bang cho những tay đại ma đầu truy sát thì y khó mà thoát được.
Hạ Sầu Miêu mở bọc hành lý lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng như cánh chuồn. Sĩ Mệnh trao cho Đông Môn Thù và phủ dụ:
- Bậc anh hùng ngộ biến phải tùng quyền, có thế mới làm nên sự nghiệp. Thiếu hiệp hãy nhớ câu nhu thắng cương, nhược thắng cường. Bản thân ta cũng phải ẩn mặt, giấu tên mới sống sót đến ngày hôm nay.
Đông Môn Thù thấy chàng quan tâm lo lắng cho mình như huynh trưởng lo cho bào đệ, gã nhìn chàng với ánh mắt cảm kích và lưu luyến. Mẫu thân gã đã hết lời dặn dò rằng giang hồ còn hung hiểm hơn rừng xanh Miêu Lĩnh, đối với ai cũng phải cảnh giác đề phòng. Thế mà chàng thư sinh này lại quá tốt với gã. Gã buột miệng hỏi :
- Vì sao đại huynh lại hết dạ quan tâm đến tiểu đệ như vậy?
Sĩ Mệnh mỉm cười:
- Ta cũng chẳng biết vì sao vừa gặp thiếu hiệp đã đem lòng thương mến? Có lẽ là do duyên trời.
Bách giang long bước vào, hớn hở nói :
- Tiểu đệ đã gói ghém xong thức ăn và rượu quý. Nhị vị có thể lên đường được rồi.
Sĩ Mệnh vòng tay cảm tạ rồi cùng Ma ảnh Tử lên ngựa rời trang. Bách giang long đã điều đò ngang chờ sẵn để đưa họ sang sông. Lại thêm bảy ngày đêm nữa trôi qua. thay thêm hai lần ngựa. Sĩ Mệnh mới đến được Hàng Châu. Trưa ngày mười sáu tháng tám, hai người đến ngọn núi nhỏ phía bắc Tây hồ. Ma ảnh Tử chỉ cho Sĩ Mệnh xem những vũng máu đen sậm trên mặt cỏ và đất đá. Vùng chân núi đã bị dẫm nát vì vó ngựa. chứng tỏ nhân số Tam Hoàn bang khá đông. Đường lên núi cũng vuông đầy vết máu, cho đến tận cửa đạo quán. Nhưng Ma ảnh Tử chăm chú quan sát những vết giầy rồi lẩm bẩm:
- Lạ thực! Dường như có đến hai toán cao thủ khác nhau cùng đến một lượt và chúng đã tử chiến với nhau tại đây.
Sĩ Mệnh nóng ruột xông thẳng vào đạo quán xem xét. Thấy bộ ấm chén bằng hắc thạch nằm lăn lóc dưới nền, Sĩ Mệnh biến sắc nhặt lên rồi bảo:
- Xem ra đại sư huynh đã ở vào cảnh hiểm nghèo, lành ít dữ nhiều. Nếu không, người chẳng bao giờ bỏ lại kỷ vật của tiên sư.
Chàng bỏ bộ ấm chén vào bọc, bước ra ngoài, đảo cặp mắt muộn phiền nhìn xung quanh. Bỗng thấy trên vách gỗ có những vết chém, chàng nhíu mày xem kỹ rồi mỉm cười:
- May quá. đại sư huynh đã thoát rồi !
Ma ảnh Tử không hiểu:
- Sao thiếu chủ biết?
- Trên bức vách kia có dấu vết của chiêu Thiên hạc quy sào,, báo hiệu rằng người đã đào thoát về Hoàng sơn. Trước đây, ta có hẹn rằng cuối tháng tám sẽ trở lại thăm. Đại sư huynh sợ ta lo lắng nên trước khi đào tẩu đã để lại ám ký. Người ngoài chẳng thể nào hiểu nổi.
Bỗng một luồng gió đưa đến mùi hôi thối nồng nặc của xác người thối rữa. Ma ảnh Tử nhăn mặt:
- Chắc là trong đám cây cối kia có đến hàng trăm xác người? Để thuộc hạ đi xem thử.
Gã phi thân về phía cánh rừng phía tây đạo quán. Hơn khắc sau, gã trở lại, hít liền mấy hơi dưỡng khí trong lành rồi bảo:
- Thiếu chủ, có đến bốn mươi bang chúng Tam Hoàn bang bỏ mạng. Nằm chung với chúng còn có hơn hai mươi xác kiếm thủ áo trắng, không rõ lai lịch.
Tuy nhiên, trên gấu áo chúng có thêu một hình tam giác nhỏ, có một trong năm màu trắng, vàng, xanh, đỏ, đen. Nếu không chú ý tất sẽ chẳng nhận ra.
Ma ảnh Tử là độc hành đất Thiểm Tây, hành sự cực kỳ cẩn trọng và tinh minh nên mới phát hiện ra những dấu hiệu kín đáo này. Sĩ Mệnh suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Năm mầu kia ứng với ngũ hành, chẳng lẽ đất Giang Nam lại xuất hiện một bang hội mới?
Ma ảnh Tử giật mình:
- Chẳng lẽ họ lại liên quan đến Ngũ Hành cung? Thuộc hạ đề nghị đi ngay Hoàng sơn xem sao?
Sĩ mệnh lắc đầu:
- Hoàng sơn cách đây đến sau bảy trăm dặm, ta cho rằng tổ chức thần bí kia phải có căn cứ ở Chiết Giang này. Các hạ cứ thử lần theo dấu chân xem sao? Chàng kính trọng lòng trung liệt của họ đối với cha mình nên xưng hô rất khách sao, dù họ tự nguyện coi chàng là chủ nhân.
Ma ảnh Tử gật đầu, cùng Sĩ Mệnh xuống núi. Gã nhanh chóng tìm ra hướng đi của đoàn nhân mã thần bí. Được chừng hai dặm, dấu vó ngựa rẽ vào trong rừng còn dấu chân người tiếp tục đi vào thành Hàng Châu. Gã báo việc này cho Sĩ Mệnh, chàng gật gù:
- Như vật số ngựa kia là của Tam Hoàn bang để lại, còn toán cao thủ ngũ hành xuất phát từ trong thành.
Vì vậy, bọn họ đem ngựa dấu vào cơ sở trong rừng và phân tán trở lại chỗ cũ. Ta đã đoán ra lai lịch của họ rồi.
Ma ảnh Tử hỏi ngay:
- Thiếu chủ ! Chẳng lẽ là Giang Nam thần kiếm?
Đến lượt Sĩ Mệnh ngạc nhiên:
- Ta chưa nói sao các hạ đã biết?
- Trong ba năm gần đây, có nhiều cao thủ hắc đạo đột nhiên biệt tích, trong số đó có cả bằng hữu của thuộc hạ. Một hôm, thuộc hạ tình cờ gặp lại Hán Trung nhất hổ Khuất Kiếm Hùng, tại một tửu quán trong thành Hán Khẩu. Gã đã hóa trang nhưng vì đã quá quen nên bị thuộc hạ nhận ra. Gã thú thực rằng mình đã đầu nhập dưới trướng Giang Nam thần kiếm và đang được trọng dụng, bổng lộc rất hậu. Họ Khuất còn khuyến dụ tại hạ đi theo. Nhưng Miêu này quen thói vẫy vùng bốn biển và nguyện hiến mình cho dòng họ Tây Môn nên chỉ cười xòa. Nay bang hội thần bí kia lại ở ngay trong thành Hàng Châu, khiến thuộc hạ nhớ đến Giang Nam thần kiếm.
Sĩ Mệnh cười bảo:
- Mấy tháng trước ta tình cờ cứu được Tây hồ tiên nữ Dư Tiểu Phàm khỏi tay Hồng Bào tôn giả. Cổ Hao đuổi theo đến tận Dư gia trang. Nhờ vậy ta mới được thấy hai lão ma đầu Thanh Vụ song sát và thuật ngự kiếm của Dư Tâm Nhiên.
Hạ Sầu Miêu gãi đầu:
- Thiếu chủ cùng với Dư cô nương luyến ái, sau này tất sẽ thành rể quý của họ Dư. Với thế lực của Giang Nam thần kiếm, may ra chống lại được Tam Hoàn bang.
Sĩ mệnh lắc đầu:
- Ta không muốn dựa vào ai cả. Chỉ mong sao đủ bản lãnh khiêu chiến với Tam Hoàn ẩn sĩ, giết lão để báo gia cừu. Đối với Miêu Nhãn tú sĩ và U Linh Quỷ Kiếm cũng vậy. Họ có hậu thuẫn của Thiếu Lâm và VÕ Đang, chẳng lẽ lại tiêu diệt luôn cả hai phái ấy? Lúc ấy máu xương sẽ chất chồng, kẻ chết oan sẽ nhiều như lá mùa thu.
Ma ảnh Tử lộ vẻ ưu tư:
- Năm xưa. Tam Hoàn ẩn sĩ dùng thế lực của Lưu Cẩn, đưa hai lão quỷ kia vào tiềm phục trong hai phái lớn nhất thiên hạ chính là để chuẩn bị cho cục diện hôm nay. Chỉ sợ Miêu Nhãn tú sĩ và U Linh Quỷ Kiếm dùng thủ đoạn gian xảo, chiếm đoạt quyền chưởng môn rồi đưa Thiếu Lâm, VÕ Đang liên thủ với Tam Hoàn bang. Lúc ấy cả võ lâm sẽ lọt vào tay ẩn sĩ và mối thù của thiếu chủ sẽ khó mà rửa được.
Sĩ Mệnh cười buồn:
- Ta nghĩ đến điều ấy và cho rằng cả Huyết Y môn ở Hồ Nam, cùng phái Toàn Chân ở Hà Bắc cũng sẽ là vây cánh của Tam Hoàn bang.
Ma ảnh Tử lo lắng:
- Vậy thiếu chủ tính sao?
Sĩ mệnh điềm đạm bảo:
- Đạo gia xem thường sinh tử, coi nhẹ ân oán, gia cừu có báo hay không cũng chẳng sao. Nhưng ta chưa phải là kẻ đắc đạo nên sẽ tận lực trả thù. Nếu chẳng may ta thất bại trước thế lực hùng mạnh của Tam Hoàn bang, chư vị cũng hãy xem oán cừu đã kết liễu. Hai mươi năm qua. họ Tây Môn đã mắc nợ tứ vị quá nhiều rồi.
Hạ Sầu Miêu không phản bác lời chàng nhưng tự nghĩ sẽ xem đem cả cuộc đời ra ám ảnh, rình rập những kẻ đã nhúng tay vào máu của họ Tây Môn. Gã nói lảng sang chuyện khác:
- Giờ đã rõ lai lịch của tổ chức ngũ hành, thiếu chủ định thế nào?
Sĩ mệnh cười đáp:
- Chúng ta sẽ đi Hoàng sơn gặp đại sư huynh rồi thử vào Ngũ Hành cung xem sao.
Hai người lên ngựa đi về hướng tây. Ba ngày sau, họ vượt ranh giới vào địa phận phủ An Khánh, dừng chân ở trấn Phúc Ninh để dùng cơm. Nơi này chỉ cách rặng Hoàng sơn chừng hai trăm dặm. Phúc Ninh là một trấn lớn, dân cư đông đúc và phồn vinh. Mùi mực thơm bay thoang thoảng trong không khí vì đa số dân trong trấn sống bằng nghề sản xuất mực viết. Cũng như hàng vạn khu dân cư khác, trấn này có con đường lát đá ở giữa và hai bên đường là lẩu quán, tiểu hiệu. Ma ảnh Tử Hạ Sầu Miêu đã từng qua lại vùng này nên rất quen thuộc. Gã dừng cương trước một tửu quán rộng rãi và mát mẻ. Bọn tiểu nhị dường như nhận ra gã. cười toe toét đón chào:
- Đã hai năm Hạ đại gia không ghé chơi, bổn chủ nhân vẫn thường nhắc nhở.
Ma ảnh Tử gật đầu đáp lễ, trao cương ngựa cho chúng rồi đưa tay mời Sĩ Mệnh đi trước. Chủ nhân tửu quán này là một tay hắc đạo hoàn lương, trước đây là thủ hạ của Hạ Sầu Miêu. Mỗi lần có dịp đến An Khánh là Hạ Sầu Miêu đều ghé nơi này thăm nghĩa đệ. Sĩ Mệnh vừa bước qua ngạch cửa thì người ngồi bàn ngoài cùng bên mé tả chụp lấy chai nước tương tạt vào áo chàng. Sĩ Mệnh thấy rõ hành động của đối phương nhưng vẫn không hề phản ứng. Ma ảnh Tử rất tôn kính chàng nên lửa giận bốc lên phủ sương trên mặt. Nhưng gã là người cẩn trọng nên không hề vọng động, chờ đợi thái độ của chủ nhân. Kẻ vừa phạm lỗi chính là một tiểu cô nương tuổi độ mười ba. Nàng ta bật cười khúc khích, đảo cặp mắt tinh quái rồi giả lả:
- Ôi chao, tiểu muội quả là vô ý, mong công tử tha lỗi.
Sĩ mệnh cười hiền hòa:
- Không sao! BỘ y phục này cũng đã lỡ dơ rồi. Chỉ mong lần sau cô nương cẩn thận hơn.
Chàng thản nhiên đi tiếp vào trong. Hạ Sầu Miêu thầm thán phục định lực và lòng độ lượng của thiếu chủ. Con bé mặt rỗ xấu xí này rõ ràng là cố ý chơi trò tai quái, chỉ nhìn ánh mắt đắc ý kia là đã rõ. Chủ nhân tửu quán, kiêm chưởng quỷ, nhận ra Ma ảnh Tử, vội chạy đến đón chào. Gã cười ha hả:
- Tiểu đệ đang nhớ nhung Hạ đại ca đến chết đi được, xin mời lên lầu dự tiệc tẩy trần.
Ma ảnh Tử hạ giọng:
- Trước tiên ngươi hãy đưa thiếu chủ của ta vào trong thay áo.
Cửu hoàn đao Giang Tiểu Quân vốn coi Hạ Sầu Miêu như thần tượng, một trong hảo hán đỉnh thiên địa. ngạo thị giang hồ. Nay thấy Ma ảnh Tử gọi chàng thư sinh văn nhược này là chủ nhân, gã vô cùng kinh ngạc, vội kính cẩn mời Sĩ Mệnh theo mình.
Hơn nửa khắc sau, ba người chễm chệ trên tầng hai thưởng thức chén rượu ngon và sơn hào hải vị. Dọc đường, Sĩ Mệnh vì cấp bách nên chẳng thể ghé quán dùng cơm chay. Chàng ăn bất cứ thứ gì Ma ảnh Tử mua được. Do vậy, giờ đây chàng thản nhiên ăn thịt cá. không phàn nàn gì cả. Ma ảnh Tử áy náy nói :
- Nếu thiếu chủ muốn dùng món chay thuộc hạ sẽ bảo họ Giang cho bưng lên.
Chàng cười đáp:
- Lão tử và Trang tử cũng đâu có phân biệt chay mặn? Người đời sau trí tuệ yếu kém, lòng dục lại cường thịnh nên mới trai tịnh để quả dục. Nay ta có ăn vài bữa cũng chẳng sao.
Cửu hoàn đao rụt rè hỏi họ Hạ:
- Đại ca! Công tử đây danh tính là gì?
Ma ảnh Tử cười đáp :
- Ngươi cứ biết đây là VÔ danh thư sinh là được rồi.
Sĩ Mệnh thầm khen Hạ Sầu Miêu là người tinh tế, chàng rất thích danh hiệu kia. Bỗng có người chạy thình thịch lên thang lầu, tiếng chân dậm thật mạnh như muốn quấy nhiễu lỗ tai thực khách, đó chính là cô bé xấu xí, đã tạt nước tương vào Sĩ Mệnh.
Giang Tiểu Quân đứng lên, cau mày hỏi:
- Sao cô nương đang ngồi dưới lại lên đây làm gì?
CÔ bé chống nạnh tròn mắt, nói:
- Bổn cô nương thấy nóng nực nên muốn lên đây cho mát. Ta có nhiều tiền, ngồi đâu mà chẳng được?
Dứt lời, nàng ngoe nguẩy bước đến ngồi vào một bàn trống rồi quát tiểu nhị dọn cơm canh. Bàn của nàng ta gần với tám bàn ở mé hữu. Đám thực khách nhìn nàng với vẻ hiếu kỳ. Lát sau, lại thêm một người nữa bước lên. Lão lẳng lặng chọn một bàn và ngồi xuống. Đó là một lão nhân vạm vỡ, lưng gù, đầu hói bóng không còn một sợi tóc. Chiếc trường bào màu hồng cũ kỹ nhưng không hề có mụn vá nào. Lão nhân cũng gọi rượu thịt và ngồi nhâm nhi. Ma ảnh Tử thì thầm:
- Lúc này lão già này cũng ở tầng dưới, ngồi riêng một bàn gần con nha đầu tai quái kia.
Ba người tiếp tục ăn uống, chờ xem sự thể. Quả nhiên, chỉ lát sau, chàng công tử anh tuấn, mặc áo xanh diêm dúa. ngồi gần bàn cô bé mặt rỗ, bỗng đứng lên chỉ mặt cô ta mà mắng:
- Tiếu nha đầu yêu quái kia. sao ngươi dám đổ nước canh vào lưng bổn thiếu gia?
Gã xô ghế bước đến tát vào mặt cô bé. Nàng ta rời khỏi ghế, chui qua gầm bàn, chạy đến bên Sĩ Mệnh, ôm vai chàng khẩn cầu:
- Tiểu muội sợ lắm, mong công tử cứu mạng.
Vai nàng run lên và đôi mắt đầy lệ. Sĩ Mệnh nghe lòng bất nhẫn, vỗ về nàng:
- Nếu cô nương hứa sẽ không tái phạm, ta sẽ đứng ra thu xếp việc này.
CÔ bé gật đầu lia lịa:
- Tiểu muội xin thề sẽ không đổ nước tương, nước canh vào bất cứ ai nữa.
Lúc này, chàng công tử thế gia kia đã đến nơi. Gã chỉ mặt Sĩ Mệnh, gầm lên:
- Té ra con bé xú quái kia là người của ngươi. Mau bắt đền áo mới cho ta.
Cửu hoàn đao vội đứng lên:
- Xin Quách thiếu gia bớt giận. Tại hạ sẽ bồi thường chiếc áo này.
Họ Quách cười nhạt:
- Tấm trường bào này ta đã may trong dịp du ngoạn Bắc Kinh với giá ba trăm lượng bạc. Tính luôn chi phí đi lại là ngàn lượng.
Giang Tiểu Quân biến sắc:
- Sao công tử lại ép người thái quá như vậy? Dẫu sao chúng ta cũng là chỗ quen biết mà.
Gã công tử cười cao ngạo:
- Ngươi cũng biết ta là người tôn quý, mỗi tấc vải trên thân đều là vàng ngọc. Nếu không có bạc thì đừng xía vào. Ta sẽ bắt con bé khốn khiếp kia đánh cho hả giận.
Cửu hoàn đao thấy sát khí lóe lên trong mắt Ma ảnh Tử, gã vội níu áo thì thầm:
- Đừng đại ca. Quách Dương Minh là ái tử của tuần phủ An Khánh. Nếu giết gã thì cơ nghiệp của tiểu đệ sẽ tan tành. Thân này không tiếc nhưng còn thuyết thê và năm đứa tiểu hài ở nhà.
Sĩ Mệnh điềm đạm bảo họ Giang:
- Các hạ cứ xuất ra ngàn lượng bạc trả Quách cho công tử, sau này ta sẽ hoàn lại.
Ma ảnh Tử cười lạnh:
- Thiếu chủ cứ yên tâm, thuộc hạ có mang theo.
Gã móc hầu bao lấy ra tấm ngân phiếu ngàn lượng bạch ngân. Tờ giấy bạc bay đến trước mặt đối phương, lơ lửng một lúc rồi mới rơi xuống. Lúc này họ Quách mới nhận ra vẻ mặt đáng sợ của người áo xanh. Gã khẽ rùng mình, cầm lấy ngân phiếu bước về bàn mình. Lát sau, gã cùng đám con cháu nhà đại phú xuống lầu đi mất. Sĩ Mệnh quay sang bảo cô bé mặt rỗ:
- CÔ nương còn trẻ tuổi sao dám một mình dong ruổi, chọc ghẹo thiên hạ? Phụ mẫu ở nhà chắc đang nóng lòng mong đợi, hãy về đi thôi.
CÔ bé buồn rầu cúi mặt:
- Tiểu muội mồ côi từ nhỏ, làm gì có ai đợi đâu mà về.
Bỗng nàng dậm chân tức tối trách chàng:
- Công tử quả là người nhu nhược, yếu hèn. Sao không giết quách gã đáng ghét ấy đi để đỡ tốn ngàn lượng bạc?
Sĩ Mệnh vẫn dịu dàng:
- CÔ nương có lỗi với người ấy. Ta đã nhận lời gánh vác thì phải bồi thường thỏa đáng, giết người đâu phải là chuyện tốt lành.
CÔ bé bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt Sĩ Mệnh rồi hỏi:
- Công tử có giận tiểu muội không?
Ma ảnh Tử thì muốn nổi điên lên nhưng Sĩ Mệnh vẫn thản nhiên xoa má:
- Ta không giận vì cô nương mồ côi từ thuở nhỏ, thiếu tình thương và sự giáo dưỡng của phụ mẫu, nên tính nết khác thường. Ta cũng mồ côi nhưng may mắn được lớn lên trong sự chăm nom, dạy dỗ của ân sư nên có khác cô nương một chút.
CÔ bé sững người, đôi mắt tinh anh nhìn chàng chăm chú, đưa bàn tay sờ mặt chàng rồi bất giác hôn lên bên má bị đau. Nàng bật cười khúc khích:
- Tiểu muội xin bái phục, hẹn có ngày gặp lại !
Dứt lời, nàng như cánh én bay vụt ra cửa sổ, còn vọng lại tiếng cười trong như ngọc. Sĩ Mệnh ngượng ngùng bảo :
- Té ra nàng ấy là cao thủ võ lâm, thế mà ta không nhận ra.
Ma ảnh Tử quay sang nhìn thì thấy lão nhân lưng gù kia cũng đã mất dạng. Gã nhăn mặt:
- Dường như lão già này theo để bảo vệ vị tiểu cô nương tinh quái kia.
Sĩ Mệnh nói qua chuyện khác:
- Giang các hạ có thể cho biết tư cách của tuần phủ An Khánh?
Cửu hoàn đao tức tối nói:
- Quách phủ doãn là hạng tham quan sâu dân mọt nước. Lão thẳng tay vơ vét tài sản của bách tính, do ỷ vào thế lực của hoàng hậu nên chẳng sợ gì ai.
Ma ảnh Tử cười lạt:
- Chỉ cần nhìn con trai lão ta là biết rồi. Có ngày ta sẽ đến thăm tư dinh họ Quách, trừ hại cho lê thứ.
Sĩ Mệnh buồn rầu bảo:
- Triều đình không có trung thần nên bọn gian nịnh mới hoành hành như vậy. Bọn hiệp khách chúng ta không có cơ hội tham chính, để chấn chỉnh triều cương, thì đành dùng cách tiêu cực này mà tạo phúc cho lê thứ.
Hạ Sầu Miêu thấy chủ nhân tán thành, gã khoan khoái nói:
- Thiếu chủ quả là dòng dõi bậc trung thần, một lòng vì dân vì nước. Dung tha kẻ thù riêng mà lại thẳng tay với kẻ thù của bách tính, thuộc hạ hết lòng bái phục.
Hoàng hôn đã buông xuống, cơn mưa thu ập đến khiến trời đất tối tăm mù mịt. Sĩ Mệnh và Ma ảnh Tử ở lại Phúc Ninh đại tửu quán một đêm, sáng ra mới lên đường.
Dược vài dặm, Sĩ Mệnh cười bảo:
- Xem như ta nợ của các hạ ngàn lượng bạc. Để đến Hoàng sơn, ta hỏi xin đại sư huynh mà hoãn lại. Ông ta xuất thân từ một nhà đại phú nên giàu hơn ta.
Hạ Sầu Miêu ngượng ngùng nói :
- Xin thiếu chủ đừng nói như vậy. Tính mạng và tài sản của nhà họ Chung là do Tây Môn đại nhân ban cho. Mười ba năm trước, bọn thuộc đã điều tra ra việc Tùy Vân đạo trưởng ôm thiếu chủ đào tẩu, đem tin này về báo lại với gia phụ mẫu. Họ vui mừng khôn xiết quyết định dành mười vạn lượng vàng để tặng thiếu chủ, nếu người còn sống.
Sĩ mệnh tủm tỉm cười:
- Ta đã quen nếp sống giản dị, đâu cần đến số vàng lớn như vậy?
Hạ Sầu Miêu nghiêm giọng:
- Đó là di chỉ của tiên phụ. Bọn thuộc hạ chỉ biết tận lực thi hành. Chỉ mong cho thiếu chủ đừng phụ lòng người quá cố.
Sĩ Mệnh im lặng một lát rồi hỏi:
- Tứ vị vì chuyện của tiên phụ mà bỏ bê phụ mẫu. Nay họ đều đã thất lộc, sao không về nối nghiệp?
Sầu Miêu mỉm cười bí ẩn:
- Chung gia có đến năm người con. Ngũ muội là người tinh minh tháo vát, một mình quán xuyến mọi việc trong ngoài khiến cơ nghiệp ngày càng phát triển. Nhờ vậy, bọn thuộc hạ mới được thảnh thơi như thế này đây.
Sĩ mệnh tán dương:
- Lệnh muội quả là đáng khâm phục. Nhưng chẳng lẽ lại không xuất giá để lỡ làng cả tuổi xuân?
Hạ Sầu Miêu cười buồn:
- Gia muội được trời ban cho nhan sắc thiên kiều bá mỹ, là một trong võ lâm tứ đại mỹ nhân, danh hiệu là Sơn Tây hằng nga Chung Hải Mỹ. Chỉ vì lời trăn trối của tiên phụ mà đến tuổi hai mươi bốn vẫn chưa lấy chồng.
Sĩ Mệnh hiếu kỳ hỏi:
- Lệnh tôn đã dặn dò điều gì?
- Tiên phụ đã dạy rằng khi nào đã trao tận tay số vàng mười vạn lượng kia cho hậu nhân của Tây Môn thượng thư thì mới được xuất giá.
Sĩ Mệnh choáng váng:
- Tai hại thật ! Nếu như ta không còn sống thì sao?
Ma ảnh Tử thản nhiên đáp :
- Tiên phụ không nói đến trường hợp này.
Sĩ Mệnh bối rối:
- Nếu thế thì ta phía sớm đến Sơn Tây giải quyết việc này. Nhan sắc nữ nhân mỏng manh như hoa. Sớm nở tối tàn, không thể để nàng chịu thiệt thòi thêm nữa.
Ma ảnh Tử hân hoan đáp :
- Phải lắm! Xong việc thám hiểm Ngũ Hành cung, mời thiếu chủ đến tệ trang một chuyến. Thiếu chủ cứ nhận cho ngũ nha đầu yên tâm lo hạnh phúc riêng. Số vàng gỉn lại chừng nào lấy cũng được.
Nếu Sĩ Mệnh không lơ đễnh nhìn về phía đỉnh ngọn Hải Bạt thì đã nhận ra vẻ đắc ý của Ma ảnh Tử.
Hai người tiếp tục đi và nhận ra có nhiều cao thủ võ lâm vượt qua mặt mình. Hàng trăm người quất ngựa vun vút, gò lưng phi nước đại. Đêm qua mưa lớn nên đường quan đạo không có bụi. Nhưng nước từ những vũng bùn bắn tung tóe, ướt cả áo Sĩ Mệnh và Hạ Sầu Miêu. Ma ảnh Tử giận dữ lầm bầm:
- Bọn họ đi đâu mà gấp như cha chết vậy?
Bỗng từ trên ngọn cây thụ già có tiếng cười trong trẻo quen thuộc cất lên. Và một bóng người nhỏ bé nhảy xuống đứng sau yên ngựa Sĩ Mệnh, thản nhiên vòng tay ôm vai chàng. Vị tiểu cô nương xấu xí hôm qua thì thầm vào tai chàng:
- Công tử có mừng khi gặp lại tiểu muội hay không?
Gương mặt cô tuy rỗ chằng chịt nhưng đôi mắt phượng long lanh, đôi môi xinh đỏ tựa hoa đào, giọng nói êm ái khiến lòng người thư thái. Bất giác Sĩ Mệnh cảm thấy như gặp lại người thân. Chàng gật đầu rồi hỏi lại:
- Sao hiền muội quay lại đây sớm như vậy? Còn lão nhân lưng gù đâu rồi?
CÔ bé cười vang:
- Té ra đại ca cũng chẳng hề ngu ngốc chút nào cả. Lão nhân ấy chính là nội tổ của tiểu muội. Còn việc quay lại sớm là vì tiểu muội quên hỏi tên đại ca.
Nghe tiểu nha đầu kia mau mắn gọi mình là đại ca, lòng cũng vui vui, chàng cười bảo:
- Tên ta là Tây Môn Sĩ Mệnh, còn hiền muội?
- Tiểu muội là Doãn Khả Khanh.
Sĩ Mệnh chỉ sang Ma ảnh Tử:
- Vị này là Hạ Sầu Miêu, người thân của ta.
Khả Khanh vui vẻ vòng tay chào :
- Tiểu muội bái kiến Hạ đại ca. Chắc hôm qua đại ca giận tiểu muội lắm phải không?
Vẻ thơ ngây, tinh nghịch của nàng đã khiến Ma ảnh Tử mềm lòng. Gã cười đáp :
- Đúng vậy, cô nương quả là người tai quái, nghịch ngợm, dám giả đò yếu đuối để qua mắt bọn ta.
Khả Khanh tung mình sang phía Ma ảnh Tử, đạp nhẹ vào mông ngựa. lấy đà rơi xuống cổ tuấn mã của Sĩ Mệnh. Theo phản ứng tự nhiên, chàng vội dơ tay đỡ lấy cô bé ngồi vắt vẻo trong lòng chàng, ríu rít nói:
- Nhị vị đại ca biết không, tiểu muội suốt đời sống ngoài Đông hải, lúc nào cũng chỉ thấy trời và biển.
Đầu năm nay, lão gia dắt vào Trung Nguyên thăm bằng hữu. Tiểu muội say mê cảnh đẹp đại lục nên van nài nội tổ cho ở lại, đừng về đảo Bồng Lai nữa. Người bảo võ lâm Trung thổ toàn là bọn xấu xa. ác độc, chẳng nên gần làm gì. Tiểu muội bèn đánh cuộc với ông rằng sẽ tìm ra người tốt. Từ Tứ Xuyên đến đây, tiểu muội đã trêu chọc hàng trăm người và ăn đòn biết bao nhiêu trận. May mà gặp Tây Môn đại ca là bậc chính nhân, lượng rộng như biển nên tiểu muội mới thắng cuộc. Lão gia chịu thua. định đi Tô Châu tìm chỗ ở mới. Nhưng tiểu muội lại muốn theo đại ca nên mới lén trốn đi.
Sĩ Mệnh bối rối:
- Ta dù rất mến Doãn hiền muội nhưng chẳng thể mang theo được. Thứ nhất là sẽ đắc tội với lệnh tổ, thứ hai là tiền đồ của ta đầy hung hiểm và bất trắc, chẳng
thể đưa hiền muội vào chỗ chết được.
Khả Khanh tròn mắt hỏi :
- Đại ca hiền lành, nhân hậu như thế này mà cũng có người muốn hại hay sao?
Chàng cười buồn:
- Ta mang nặng gia cừu trên vai mà chẳng có hy vọng báo phục được. Kẻ đại cừu kia có võ công quán tuyệt thiên hạ và thế lực bao trùm cả võ lâm. Khi lão biết được danh tính của ta thì mạng này khó mà giữ nổi. Ta không sợ chết nhưng cũng không muốn người thân bị hại lây.
Khả Khanh bật cười :
- Đại ca đừng lo, tiểu muội sẽ hợp lực cùng đại ca để báo thù. Lúc ấy lão gia tổ cũng chẳng thể đứng ngoài, ông mà chịu ra tay thì không ai địch lại.
Ma ảnh Tử nãy giờ trầm ngâm suy nghĩ. Nghe Khả Khanh nói vậy, gã hỏi ngay:
- Phải chăng lệnh tổ chính là Hỏa Quy lão tổ Doãn Hân Yến?
Khả Khanh tròn mắt:
- Té ra Hạ đại ca cũng biết gia tổ ư?
Sĩ Mệnh cũng giật mình, khẽ ngâm:
thiên Hạc vân trung khiếu
Ngũ Hành phong thượng du
Địa Long nam hoang ân
Hòa Quy Đông hải cư."
Thiên Hạc chân nhân đã từng đọc cho chàng nghe bài đồng dao này. Khả Khanh bật cười :
- Tiểu muội cũng từng nghe lão gia tổ đọc bài này. Nhưng khi hỏi thì ông chỉ cười mà không giải thích.
Sĩ mệnh dịu giọng:
- Hai chữ đầu mỗi câu là danh hiệu của bốn vị võ lâm đại kỳ nhân. Thanh danh của họ lẫy lừng từ năm mươi năm trước.
- Té ra gia tổ đã từng vùng vẫy ở Trung Nguyên.
Cô bé bỗng che miệng ngáp rồi dựa vào lòng Sĩ Mệnh ngủ rất ngon lành. Sĩ Mệnh thấy nàng chẳng chịu rời, đành phó mặc sự việc, tiếp tục phóng ngựa về Hoàng sơn.
Hơn khắc sau, nàng tỉnh giấc, lại che miệng ngáp dài rồi cười rất tươi. Nụ cười trẻ thơ làm ấm lòng Sĩ Mệnh. Khả Khanh nói :
- Tiểu muội quên mất chưa nói cho đại ca biết lý do vì sao đám người đáng ghét kia lại cuống cuồng lên như vậy Hai tháng trước, tiểu muội và gia tổ từ Tứ Xuyên trở lại biển Đông, đi đến đâu cũng nghe đồn rằng Ngũ Hành cung ở dưới chân núi Liên Hoa trong rặng Hoàng sơn. Có điều rất lạ là tin tức lan đi theo một thứ tự nhất định, từ xa đến gần. Địa phương càng xa An Khánh thì lại càng nhận được tin sớm hơn.
Ma ảnh Tử choáng váng:
- Khốn nạn thực! Thật là uổng công hai mươi năm tìm kiếm. Nhưng vì sao lại có kẻ đem vị trí của bí cung tiết lộ ra khắp giang hồ như vậy?
Khả Khanh cười bảo:
- Nếu Tây Môn đại ca muốn vào Ngũ Hành cung thì tiểu muội sẽ về nhờ gia tổ giúp đỡ.
Sĩ Mệnh chưa kịp nói gì thì nàng đã như cánh én rời lòng chàng, phi ngược về phía sau. Thân pháp của nàng cực kỳ nhanh nhẹn. Ma ảnh Tử bật cười :
- Vị tiểu cô nương này thật kỳ quái, tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm.
Sĩ Mệnh ghìm cương cho ngựa đi nước kiệu, rồi bảo:
- Bốn mươi năm trước, võ lâm tứ đại kỳ nhân đã hẹn nhau lên đỉnh Thái sơn luận võ. Cuối cùng thì gia sư, Thiên Hạc chân nhân đã lần lượt đả bại cả ba người kia. Như vậy, ta cũng chẳng cần tuyệt học của Ngũ Hành lão nhân làm gì. Còn việc vị trí của Ngũ Hành cung bị tiết lộ, ta cho rằng đây là âm mưu thâm độc của kẻ nào đó. Qua lời Khả Khanh nói, việc tung tin được thực hiện có kế hoạch để đông đảo hào kiệt võ
lâm có mặt cùng một thời điểm.
Ma ảnh Tử nhăn mũi :
- Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy và cho rằng âm mưu này có liên quan đến Giang Nam thần kiếm Dư Tâm Nhiên.
Sĩ Mệnh nghĩ đến Tây hồ tiên nữ Dư Tiểu Phàm, lòng nghe nặng trĩu, thúc ngựa phi mau. Chiều hôm sau, hai người đến chân rặng Hoàng sơn, nhận ra mấy ngàn hảo hán các lộ đã tràn ngập chân ngọn Liên Hoa sơn. Sĩ Mệnh thở dài, thương cho đám người hiếu kỳ và nhiều tham vọng. Chàng đi tiếp thêm sáu dặm, đến ngọn Hải Bạt.