watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:38:2130/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Trang Tử Tam Kiếm - Ưu Đàm Hoa - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Trang Tử Tam Kiếm - Ưu Đàm Hoa
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 21

Hồi 10
Lã Lương sơn thượng thu linh quả
Uyên đê Hằng Nga tái đắc tình

Bọn Sĩ Mệnh vào tắm rửa xong thì trời cũng sáng. Họ ngồi vào bàn dùng điểm tâm luôn. Chung tiểu thư cáo ốm không có mặt. Gần trưa. một nhóm bảy người đến cửa Chung gia trang Đám gia nhân reo lên :
- Đại gia. nhị tiểu thư, tam gia hồi trang!
Ma ảnh Tử và Sĩ Mệnh vội rảo bước ra đón. Chung Hải My cũng phải rời phòng. Nàng ra đến nơi thì thấy hai nữ lang xinh đẹp tuyệt trần đang nắm tay Sĩ Mệnh ríu rít nói cười. Chung Hải My tự thẹn nhãn quang của mình không bằng họ. Bạch Bì quả phụ bước đến hỏi :
- Vì sao hoa dung ngũ muội lại sầu héo thế kia?
Dư Tiểu Phàm và Trình Bội Linh đã nhận ra sự có mặt của Sơn Tây hằng nga. Hai người nhìn nhau, thầm công nhận đối phương quả xứng đáng để đứng trong hàng ngũ võ lâm tứ đại mỹ nhân. Máu ghen bốc lên khi nghĩ đến việc Sĩ Mệnh đã ở đây mười ngày nay. Hai nàng cố tình ngó lơ, và càng biểu hiện sự thân mật của mình với Sĩ Mệnh. Dạ Điểu Lý Kỳ Hân và Hà Bắc lãng tử Dương Tiểu Hào cũng có mặt trong đoàn người này. Vào đến khách sảnh, vừa an tọa xong Sĩ Mệnh hỏi ngay:
- Việc an nguy của phu thê huyện lệnh Nam Bình chư vị đã an bài thế nào rồi?
Hồi phong kiếm vội đáp :
- Thiếu chủ an tâm, Hà huyện lệnh đã được Bộ Lại chấp thuận cho cáo lão quy điền. Hiện họ đã rời Nam Bình, đến ẩn cư ở một nơi rất bí mật và được bảo vệ chu đáo. Vì vậy bọn thuộc hạ mới dám về Sơn Tây để dự đám dỗ của gia phụ.
Dư Tiểu Phàm thỏ thẻ:
- Tướng công, lúc vào thành Tinh Châu, tiểu muội được bọn khất cái báo rằng Tam Hoàn bang và các môn phái lớn nhỏ đều đổ xô về rặng Lã Lương sơn. Cả Ngũ Hành cung của gia phụ cũng có mặt.
Ma ảnh Tử biến sắc:
- Lẽ nào linh quả đã xuất thế nên tin này mới loan truyền khắp thiên hạ như vậy?
Dạ Điểu góp lời:
- Tại hạ tình cờ nghe được họ bàn bạc với nhau rằng ở Lã Lương sơn tỏa ra mùi thơm, bay xa đến mấy dặm. Chính vì vậy mà ai cũng biết.
Thiết Diện cuồng sư nói:
- Thuộc hạ sẽ tháp tùng thiếu chủ đến ngay Lã Lương sơn, may ra còn kịp.
Sĩ Mệnh thản nhiên đáp:
- Kỳ trân hãn thế phải có duyên mới gặp được, chẳng thể cưỡng cầu. Còn ba hôm nữa là đến ngày giỗ ky, cúng tế xong đi cũng chẳng sao.
Anh em học Chung vô cùng cảm kích, riêng Chung Hải Mỹ càng thêm chua xót. Tấm lòng độ lượng nhân hậu của chàng khiến nàng thấy mình nhỏ bé. Dương Tiểu Hào được dịp khoe tài, gã đắc ý nói :
- Với chiếc mũi này, thuộc hạ cam đoan sẽ dẫn thiếu chủ đến tận nơi linh thụ mọc.
Mọi người khen phải, vui mừng vì viễn ảnh sáng sủa. Nhưng lòng thầm lo kẻ khác đã phỗng tay trên. Chung Hải My buồn bã cáo lui, Bạch Bì quả phụ theo nàng vào trong.
Hồi Phong Kiến nghiêm mặt hỏi Ma ảnh Tử:
- Tứ đệ, vì sao có mặt thiếu chủ ở đây mà dung mạo ngũ muội khó coi như vậy?
Ma ảnh Tử không dám giấu, đành phải kể lại chuyện Tề Xán Duyệt. Nghe xong, Thiết Diện cuồng sư nộ khí xung thiên, quát vang:
- Tiểu liễu đầu làm nhục Chung gia quá đáng, chỉ vì một gã trai diêm dúa mà quyên đi di mệnh của mẹ cha. Lão gia sẽ cạo đầu ngươi, đuổi khỏi Chung gia trang.
Hai nữ nhân khoan khoái trong lòng, thầm chê Chung Hải My nhãn quang quá kém.
Sĩ Mệnh nghiêm mặt:
- Đừng làm lớn chuyện như vậy! Tình cảm nam nữ là do tự nguyện, đâu thể dùng ân nghĩa mà ép buộc? Ai còn nhắc đến điều này thì đừng gọi ta là thiếu chủ nữa.
Cuồng sư sợ hãi im ngay. Bầu không khí thật nặng nề. Dạ Điểu bèn nói lảng sang chuyện khác:
- Bẩm thiếu chủ! Thuộc hạ đã dò la ra việc Tam Hoàn bang đang xây dựng tổng đàn ở vùng đầm lầy cạnh bờ bắc sông Hán Thủy cách Chương Phàm chừng mười dặm. Từ vị trí này Lưu Hồng Lượng có thể khống chế Trung Nguyên.
Thực vậy, Hà Nam vốn là đất Cửu Châu trước đây nên gọi là Trung Nguyên. Bất cứ bang hội nào muốn xưng bá đều phải nắm được vùng đấy này. Hai phái Thiếu Lâm, VÕ Đang trấn giữ rặng Tung Sơn cũng vì lý do ấy. Ma ảnh Tử hỏi thêm:
- Lý huynh ! Tình hình Ngũ Hành cung thế nào?
Dạ Điều nhìn Tiều Phàm e ngại ấp úng đáp :
- Đây là một tin xấu, nghe nói Dư trang chủ đã mời Hận thiên lão quái ở núi Lương sơn, Sơn Đông về làm phó cung chủ. Lão này chính là sư phụ của Thanh Vụ song sát.
Hồi phong kiếm kinh hãi:
- Hận thiên lão quái là thần hạ đệ nhất ác nhân, ăn cả tim gan người. Sao Dư trang chủ lại dám kết giao? Xem ra Ngũ Hành cung quyết tranh hùng với Tam Hoàn bang.
Dư Tiểu Phàm tái mặt:
- Sao gia phụ lại hồ đồ như vậy? Tiểu muội phải về Hàng Châu khuyên can người mới được.
Dạ Điểu cười mát:
- Mong thiếu phu nhân lượng thứ, thuộc hạ cho rằng lệnh tôn đã quá mê muội, cản ngăn cũng vô ích thôi. Nay đã lỡ cưỡi trên lưng cọp, muốn xuống cũng chẳng xong.
Tây hồ tiên nữ buồn rầu, nước mắt long lanh. Trình Bội Linh an ủi:
- Dư hiền muội đừng ưu tư nữa. lệnh tôn muốn dương danh thì cũng là thói thường của khách giang hồ. Nếu ông không địch lại Tam Hoàn bang chủ thì chị em ta nhờ tướng công giúp đỡ. Còn lão Hận thiên sầu gì đó cũng đâu đáng ngại, biết đâu sau mấy chục năm quy ẩn, lão ta đã cải tà quy chính thì sao?
Nghĩ đến võ công tuyệt thế của Sĩ Mệnh, nàng yên tâm, mỉm cười:
- Trình thư thư nói đúng, lẽ nào tướng công lại không hỗ trợ nhạc phụ? Sĩ Mệnh mỉm cười:
- Hai nàng đừng nói vậy khiến ta thêm hổ thẹn. Tháng trước, ta đã suýt chết dưới tay Tam Hoàn bang chủ.
Hai nữ nhân giật mình, bắt chàng kể lại. Sĩ Mệnh không thích đa ngôn bảo Ma ảnh Tử kể thay. Họ nghe nói Doãn Khả Khanh mới mười hai, mười ba và xấu xí nên không để tâm ghen hờn. Hàn huyên hồi lâu thì Chung Hải Mỹ ra báo rằng việc tẩy trần đã chuẩn bị xong, mời mọi người vào hậu sảnh. Sắc diện nàng bây giờ khác hẳn, không còn sầu héo, thẹn thùng mà an nhiên như người biết mình phải làm gì. Cuồng sư nhìn em gái với cặp mắt tóe lửa nhưng không dám phát tác. Tối đến, Chung nhị nương sắp xếp cho Trình Bội Linh và Dư Tiểu Phàm ở phòng sát với Sĩ Mệnh. Họ xa nhau đã lâu nên rất cần trò chuyện. Khu hậu viện của Chung gia trang có đến mấy chục phòng ngủ nên chẳng có ai ở gần ai. Cuối canh hai, Sĩ Mệnh vừa tọa công xong thì hai nữ nhân bước vào. Kim Gia Đống cười hề hề, bỏ về phòng mình. Nãy giờ gã đứng gác cho chủ nhân. Hai nàng hỏi han đủ điều, bắt chàng phải kể hết mọi tao ngộ trong thời gian xa cách. Gần cuối canh ba. họ định về phòng mình thì Sĩ Mệnh nghiêm giọng:
- Ta nhờ Ma ảnh Tử cho uống nhân sâm Trường Bạch nên hoàn thành được lớp thứ sáu của Hỗn Nguyên khí công. Nhưng cũng vì lợi dụng dược lực mà giờ đây dương khí trong người ta rất thịnh. Âm dương không điều hòa sẽ hại đến sau này. Nếu hai nàng đã coi ta là trượng phu thì hãy ở lại giúp ta. Đạo gia không coi trọng lễ nghi, chỉ cốt ở thực tâm. Đêm nay có thể coi như ngày hợp cẩn. Trình Bội Linh thẹn chín cả người, nhưng Dư Tiểu Phàm thì khá hơn. Tính nàng khẳng khái, thẳng thắn và nồng nhiệt nên ít nữ tính hơn. Tây hồ tiên nữ thỏ thẻ:
- Chị em tiểu muội đã thề không lấy ai ngoài tướng công ra. Nay chàng cần đến, bọn tiểu muội xin hết lòng hầu hạ.
Nàng bước ra khóa trái cửa phòng rồi thổi tắt nến. Hai nàng bẽn lẽn trút bỏ xiêm y. Nhưng với công lực cao siêu của Sĩ Mệnh thì ánh trăng non mùng chín cũng đủ để chàng thấy trọn vẹn hai thân hình ngà ngọc. Chuyện ái ân là thiên kinh địa nghĩa. không học cũng biết. Ba người chìm trong hoan lạc, gian phòng tràn ngập mùi u hương xử nữ. Đến cuối canh tư, hai nàng mãn nguyện trở về phòng riêng, ôm nhau ngủ vùi. Sĩ Mệnh mặc lại y phục, vận công điều tức. Nghe cơ thể thư thái, âm dương điều hoà chàng thầm cảm ơn hai vị ái thê. Sau trận ân ái nồng thắm này, tình cảm của chàng đối với họ càng thêm sâu đậm. Sáng ra. gương mặt hồng hào xuân sắc của hai nàng đã tố cáo nội tình với Bạch Bì quả phụ. Bà mỉm cười, cấm tuyệt không cho ai đến phòng thiếu chủ của ban đêm. Hương tình đã bén mùi thì khó quên, họ lại tìm đến với nhau vào hai đêm sau. Sơn Tây hằng nga cũng biết việc ấy, nàng quyết chí lấy cho được người đàn ông dũng mãnh kia. Nàng đích thân hầu hạ Tiểu Phàm và Bội Linh, gọi họ là thiếu phu nhân và xưng thuộc hạ. Đây chính là kế sách mà Bạch Bì quả phụ đã bày cho nàng. Ngoài ra việc tôn sùng võ công tuyệt thế của Sĩ Mệnh, phong thái hòa nhã điềm đạm của chàng đã chinh phục được trái tim Hải Mỹ. Chàng ít nói và không nói những lời hoa mỹ như Tề Xán Duyệt, nhưng trí tuệ thâm trầm như biển lớn. Sáng ngày mười hai tháng chín, Chung gia trang rộn ràng tổ chức đám giỗ cho Chung trang chủ. Ngay hôm au, Sĩ Mệnh cùng đám nam nhân lên đường đi Lã Lương sơn. Chuyến đi này rất nguy hiểm nên không nữ nhân nào được theo. Lã Lương sơn là rặng núi cao nằm sát bờ đông Hoàng hà dài đến mấy trăm dặm. Có nghĩa là sông Hoàng hà chảy qua lãnh thổ nội Mông, ngoặt xuống đất Sơn Tây, chảy dọc suốt chiều dài Lã Lương sơn. Chính vì rặng núi này rộng lớn như vậy nên mấy
ngàn hào kiệt võ lâm tha hồ lục soát mà chẳng thấy Thiên Niên Xuân Thụ ở đâu.
Gió thu lồng lộng thổi đến, chạm phải các sườn núi, đổi hướng hoặc mất tăm trong các hang động. Do đó, rất khó mà xác định được mùi thơm kia từ đâu đưa đến Tuy nhiên, mọi người đều nhất trí với nhau rằng mùi hương kia nồng nàn nhất và ở vùng quanh núi LỖ sơn. Ngọn núi này cao nhất rặng Lã Lương Sơn, chung quanh chân núi và trên sườn dầy đặc rừng tre gai, ngăn cản bước tiến của những người đi tìm linh quả. Tiếng đao kiếm chặt cành mở lối vang dội khắp vùng núi yên tĩnh. Bọn Sĩ Mệnh đến nơi, không khỏi vui mừng khi thấy mùi hương thơm vẫn còn ngào ngạt. Người mà họ gặp đầu tiên chính là bang chủ Hắc Kỳ bang Mã Hoa Thiên. HỌ Mã có mặt ở đây không phải để tranh tìm bảo vật mà là để kinh doanh. Vùng phía bắc phủ Sơn Tây là lãnh địa của Hắc Kỳ bang nên lão độc quyền đứng ra cung cấp rượu, thực phẩm và lều bạt cho hơn ba ngàn hào kiệt tứ xứ. Đương nhiên, giá mắc gấp đôi nhưng chẳng ai phàn nàn gì cả. Hằng ngày, tám trăm bang chúng Hắc Kỳ bang len lỏi khắp nơi. Trong đôi thúng của họ có những gì cần thiết nhất cho cuộc sống. Hồi phong kiếm cười khà khà:
- Xem ra Mã huynh được một phen phát tài .
Mã Hoa Thiên trả đũa:
- Tiểu đệ bán được rượu thì Chung gia trang cũng thu lợi không nhỏ.
Dạ Điểu nói với Sĩ Mệnh :
- Thiếu chủ! Nếu chúng ta giả làm bang chúng Hắc Kỳ bang mà tiến vào LỖ sơn thì chẳng ai dám nghi ngờ.
Mọi người đều tán thành cao kiến của lão. Nửa khắc sau bọn Sĩ Mệnh khoác lên người bộ quần áo màu xám tro, ngực thêu là cờ tam giác màu đen. Quanh gánh trên vai họ tiến vào khu rừng tre. Hà Bắc lãng tử chun mũi hít mạnh rồi đi trước. Họ đi ngang qua khu vục của Tam Hoàn bang rồi Ngũ Hành cung mà chẳng ai để ý. Mấy ngày qua. vì chưa xác định được vị trí của linh thụ nên chẳng ai phí sức mà chém giết nhau. Dẫu là kẻ tử đối đầu cũng tảng lờ như không quen biết. Nhưng khi đã phát hiện kỳ trân thì lúc ấy máu sẽ chảy thành sông. Hồi phong kiếm hạ giọng:
- Thiếu chủ! Lão già cáo lớn vạm vỡ, tóc rễ tre, đang đứng cạnh Dư trang chủ chính là Hận thiên lão quái Khang Khả Di. Chỉ cần nhìn chiếc miệng rộng đỏ lòm như chậu máu kia là thuộc hạ phải rùng mình.
Đi thêm một đoạn nữa là đến chỗ của anh em hắc đạo Thiểm Tây. Đất Thiểm ở sát bên nên họ là những người đến sớm nhất. Đứng ngoài quát tháo, chỉ huy là một đại hán thấp đậm, to ngang. Với cặp mắt lộ và hàm râu rồng, trông gã khá là oai phong.
Dương Tiểu Hào bỗng nói :
- Thiếu chủ! Thuộc hạ dám đem đầu mà khẳng định rằng mùi hương kia xuất phát ở lưng chừng núi LỖ sơn. Nếu đi từ chỗ này lên là đúng hướng nhất.
Ma ảnh Tử mỉm cười :
- Để thuộc hạ và đại ca thu phục đám này rồi thiếu chủ hãy vào.
Gã quay lại vài bước nói nhỏ với Chu Đan Khâu. Hai người cùng vượt lên trước. Đại hán râu rồng la hét nhiều đã khát khô cả cổ. Bình rượu mang theo cạn queo. Vì vậy, gã hoan hỉ gọi lớn:
- Bớ anh em Hắc Kỳ bang, mau đem bán cho đại gia vài cân rượu.
Hồi phong kiếm và Ma ảnh Tử rảo bước. HỌ quang gánh xuống, Hồi phong kiếm mở vò múc cho gã một gáo. Đại hán uống liền ba gáo và đưa bầu rỗng ra bảo đong đầy. Tổng cộng chỉ khoảng năm cân rượu. Đại hán hỏi giá. Hồi phong kiếm thản nhiên đáp :
- Năm chục lượng!
Đại hán nhảy dựng lên chửi bới:
- Con bà nó! BỘ Hắc Kỳ bang muốn cắt cổ đồng đạo Thiểm Tây hay sao?
Hồi phong kiếm nghiêm giọng:
- Đinh Khải Uy! Xem ra mắt ngươi ngày càng kém đi đấy, không chừng ắp sửa mù.
Nói xong lão hất vành nón lên, họ Đinh há hốc miệng, mừng rỡ kêu lên : - Chu đại ca!
Bỗng gã sực nhớ ra mình vừa thóa mạ họ Chu nên tự tát vào má mình mấy cái rồi cười hì hì:
- Tiểu đệ không nhận ra nên lỡ lời.
Đinh Khải Uy có danh hiệu là Long tu đao, thủ hạ thân tín của Hồi phong kiếm. Khi lão rời Thiểm Tây về Nam Bình chờ đợi Sĩ Mệnh thì Long tu đao lên làm thủ lĩnh anh em lục lâm đất Thiểm. Hồi phong kiếm cười nhạt:
- Bản lãnh ngươi đến đâu mà dám đưa mấy trăm huynh đệ đến đây tìm cái chết? Ngươi có biết rằng Hận thiên lão quái hiện đang ở đây không? Dẫu ngươi có nuốt được linh quả vào bụng thì lão ta cũng sẵn sáng ăn thịt ngươi để thu lấy kỳ trân.
Long tu đao rùng mình sợ hãi. Gã ấp úng:
- Tiểu đệ tưởng rằng nếu may mắn tìm được Thiên Niên Xuân Quả sẽ trở thành kim cương bất hoại, thiên hạ vô địch.
- Ngươi ngu lắm! Kỳ trân kia chỉ giúp tăng tiến hai mươi năm tu vi và phải có thời gian tọa công để phát huy thực lực. Trong lúc ấy, lão quái đủ sức nuốt sạch
ngươi rồi. ĐÓ là chưa kể đến Tam Hoàn bang chủ và Ngũ Hành cung chủ. Bản lãnh của Lưu Hồng Lượng còn siêu hơn cả Hận thiên lão quái. Ngoài ra. mấy chục tay đại ma đầu ẩn mặt quanh đây, chờ cơ hội tranh đoạt.
Long tu đao nhăn nhó:
- Nhưng đã đến đây chẳng lẽ lại về không? Từ ngày đại ca rời Thiểm Tây, bọn tiểu đệ làm ăn rất tệ, ngân sách thiếu hụt. Hay là chúng ta cứ tận lực tìm kiếm, nếu may mà thành công thì đem linh quả ra bán lấy vài vạn lượng bạc?
Ma ảnh Tử bật cười :
- HỌ sẽ giết ngươi mà đoạt lấy chứ hơi đâu bỏ bạc ra mua? Đầu óc bã đậu như vậy mà cũng làm thủ lĩnh hắc đạo đất Thiểm!
Long tu đao chỉ sợ có mình Hồi phong kiếm nên quắc mắt nạt:
- Ngươi là ai mà dám chê ta?
Hồi phong kiếm nói ngay:
- Hắn là Ma ảnh Tử, còn mấy người kia là Thiết Diện cuồng sư, Đại Lực Sát Thần, Dạ Điểu . . . Bốn cái danh hiệu ấy đã khiến Long tu đao choáng váng. Gã vòng tay bái kiến :
- Không ngờ chư vị đại ca tề tựu đông đủ?
Cuồng sư cười bảo:
- Đến chúng ta còn không dám lộ mặt, đủ biết tình hình nguy hiểm đến mức nào? Ngươi muốn toàn mạng thì phải nghe theo sự chỉ giáo của Chu đại ca.
Long tu đao vội đáp:
- Tiểu đệ nào dám không nghe!
Hồi phong kiếm trầm giọng:
- Ngươi cứ tiếp tục cho anh em phá đường nhưng chỉ làm cầm chừng thôi. Bọn ta sẽ âm thầm tiến vào. Xong vụ này, ta sẽ tặng anh em năm vạn lượng bạc để làm ngân quỹ.
Long tu đao mừng rỡ vái dài :
- Chư vị cứ yên tâm! Tiểu đệ cùng năm trăm anh em sẽ liều mạng trấn giữ chỗ này. Lúc vào, xin chư vị chú ý đề phòng rắn rít và ong độc. Chỉ vì đám động vật này mà tốc độ mở đường rất chậm.
Để chứng minh điều gã nói, tiếng la oai oái của bọn thủ hạ vang lên. Khu rừng tre này bao năm qua vẫn còn nguyên vẹn và dầy đặc là do có quá nhiều độc vật. Chưa kể đến đàn hổ dữ ở quanh chân núi. Long tu đao đích thân dẫn đường cho bọn Sĩ Mệnh vào rừng. Ba ngày nay, bọn lục lâm chỉ mở được một đoạn chừng mười trượng, bề ngang đủ để hai người sánh vai. Sáu người hạ quanh gánh xuống để lại cho bọn thảo khấu đất Thiểm. Chúng mừng rỡ xúm lại ăn uống và lắng nghe lời dặn dò của Long tu đao. Ai cũng hoan hỉ vì đã quá chán cảnh gai móc rách thịt, ong cắn sưng mình. Cuồng sư và sát thần hỏi mượn hai thanh đao tốt rồi đi trước mở đường. Nhưng cành tre dẻo dai, đan nhau chằng chịt, chém đút cành này thì cành khác bung ra quất vào mặt. Phá được hơn mười trượng thì y phục hai người đã rách tả tơi, da thịt rườm máu. Lại thêm bầy ong độc bất ngờ bay ra. Nếu Ma ảnh Tử không nhanh tay tung độc phấn đuổi chúng đi thì chẳng ai toàn vẹn. Sĩ Mệnh suy nghĩ, cố tìm giải pháp. Chàng hỏi lại Hà Bắc lãng tử:
- Dương các hạ có chắc rằng linh thụ ở ngay sườn núi trước mặt hay không?
Tiểu Hào gật đầu khẳng định. Chàng bảo mọi người:
- Chư vị cứ trở ra ngoài chờ đợi. Ta sẽ dùng khinh công lướt trên đầu ngọn tre mà vào. Như thế sẽ đỡ tốn công hơn.
Ma ảnh Tử tháo túi da bên hông trao cho chàng:
- Thiếu chủ, loại phấn này là bột hùng hoàng, có thể xua đuổi động vật, xin người mang theo để phòng thân.
Sĩ Mệnh cột vào thắt lưng rồi bốc lên cao, chân điểm vào những cành tre đầy gai, lên đến ngọn. Pho khinh công Thiên Hạc Hành Vân là tuyệt học hãn thế, tương tự như phép "đăng bình bộ thủy" nhưng cao hơn nhiều. Long tu đao tròn mắt hỏi:
- Vị công tử ấy là ai vậy?
Hồi phong kiếm cười đáp :
- Đấy là chủ nhân của chúng ta!
Cả bọn trở ra ngoài, trèo lên một cây cổ thụ cao vút để quan sát lộ trình của Sĩ Mệnh. HỌ thấy chàng giang rộng hai tay, đong đưa trên những ngọn tre mềm mại,
nhảy từng bước dài, trông như cánh hạc lượn lờ. Không ai nói ra nhưng trong lòng vô cùng thán phục. Khu rừng tre chỉ sâu chừng năm chục trượng, cuối cùng rồi Sĩ Mệnh cũng vượt qua. Chàng hạ thân xuống bãi cỏ xanh mượt mà quanh chân núi và lập tức phải đối diện với một cặp mãnh hổ. Chúng gầm lên ghê rợn, chăm chú nhìn con mồi của mình. Sĩ Mệnh không muốn giết chúng nên vung song chưởng giáng tới tấp. Hai con hổ đói bị văng ra nhưng lại hung hãn nhảy vào. Nhưng Sĩ Mệnh linh hoạt như
chim cắt, nhẹ nhàng né tránh móng vuốt và tặng cho chúng những đòn trời giáng. Hai con hổ vằn đau đớn gầm lên, chấn động cả khu rừng. Lát sau, chúng không
chịu nổi, cúp đuôi bỏ chạy. Tuy nhiên, tiếng rống của chúng đã đánh động quần
ma. Tam Hoàn bang chủ biến sắc:
- Đã có người vượt qua rừng tre và đánh nhau với lũ hổ.
Lão liền quát thủ hạ dừng tay, kéo rốc về hướng. Trước đó, Ngũ Hành cung chủ và Hận thiên lão quái cũng nghĩ như vậy nên nhanh chân hơn một chút. Các nhóm cao thủ cũng ào ạt tiến về khu vục rừng tre ở sườn bắc. Thấy đám hắc đạo Thiểm tây vẫn đang mở lối, Dư Tâm Nhiên hỏi ngay:
- Xin chư vị cho biết có ai đã vào núi chưa?
Long tu đao thản nhiên đáp:
- Cung chủ thấy đó, đường chỉ mới phá được mười trượng ai mà vào được?
Tiếng hổ rống lên đau đớn càng khẳng định nghi Tam Hoàn bang chủ Lưu Hồng Lượng bật thốt:
- Thì ra hắn ta vào bằng cách đi trên những ngọn tre!
Hận thiên lão quái cười hô hố:
- Trừ lão mũi trâu Thiên Hạc, còn ai có thể làm được điều ấy? Nhưng nghe nói lão ta đã chết ngoẻo rồi.
Lưu Hồng Lượng cười nhạt:
- Khang lão ẩn cư quá lâu nên mờ chuyện võ lâm. Mấy tháng trước đã có người dùng phép đăng bình bộ thủy đi trên mặt hồ Động Đình mà tiêu diệt thủy quái. Có lẽ hắn là đồ đệ của Thiên Hạc.
Lão quái giật mình suy nghĩ, lát sau lão hướng vào rừng vận công quát một tiếng. âm thanh chạm vào sườn núi vang vọng lại. Khang Khả Di nói ngay:
- Khu rừng tre này chỉ dầy độ năm chục trượng. Nếu chúng ta khởi hành từng đoán đã phá thì còn bốn chục. Dẫu nửa đường hết hơi cũng có thể nghỉ chân. Chư vị nào có nhã hứng xin mời theo.
Hận thiên lão quái rú dài, bốc thẳng lên cao, điểm mạnh vào một cành gai, bay thẳng lên ngọn. Tam Hoàn bang chủ, Ngũ Hành cung chủ, Phụng Hoàng đài chủ vội nối bước. Bốn người này đều có nội lực thâm hậu hơn Sĩ Mệnh nhưng khinh công lại chẳng bằng. Chàng có thể bế khí phi một mạch hết quãng đường năm chục trượng nhưng họ thì không. Mười năm liên tục khổ luyện, ngày ngày lên xuống đỉnh Hải Bạt đã giúp chàng nhẹ nhàng như cánh chim. Hơn nữa. khẩu quyết của kho Thiên Hạc Hành Vân lại khác hẳn với các loại khinh công thông thường. Bọn Hận thiên lão quái chỉ đi được vài trượng là đã bị gai góc níu chân, phải vất vả lắm mới gỡ ra được. Thân hình họ nặng nề nên ngọn tre trùng xuống lâu, văng vào những cánh ở dưới. Bốn bộ y phục đắt tiền chẳng mấy chốc đã rách tơi tả. Hận thiên lão quái chửi bới um sùm rồi bảo :
- Chỉ riêng về khinh công, Thiên Hạc chân nhân đáng được coi là thiên hạ đệ nhất nhân.
Lưu Hồng Lượng cười nhạt:
- Kiếm thuật, chưởng pháp mới giết được người chứ khinh công thì đâu đáng gọi là võ học.
Lão quái cười ghê rợn:
- Chó con chớ sủa cán. Khi tìm được linh thụ, lão phu sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là võ học.
Lưu Hồng Lượng định mắng lại thì nghe tiếng hổ gầm vang dội, tựa như cà đàn cùng cất giọng. Lão sợ kẻ đi trước nẫng mất kỳ trân nên nhẫn nhịn, cố đi cho nhanh. Ba người kia cũng chẳng dám chậm chân. Lúc này Sĩ Mệnh đã vượt qua khoảng rừng cây trên sườn núi, đến trước một vách đá cao, dài dằng dặc, trên đấy là hàng trăm cửa hang đủ dạng, gió thổi vù vù, mang theo mùi hương ngọt ngào của linh quả.
Nhưng một đàn hổ dữ độ mười sáu con từ những hang dưới thấp chui ra. rống vang.
Chàng không muốn giết chúng nên tung mình lên miệng hang cao nhất rồi bật hỏa tập đi vào. Chiếc hỏa tập này dài đúng một gang, to bằng ngón chân cái. NÓ làm bằng bạc và chạm trổ hoa văn rất tinh xảo. Khi trao cho chàng, Dạ Điểu đã nói :
- Vật này có thể cháy suốt nửa canh giờ mới tắt. Dẫu rơi xuống nước cũng vẫn dùng được. Xin tặng thiếu chủ làm vật tùy thân.
Đường đi chằng chịt giao nhau như mê lộ, mùi hương ngào ngạt từ mọi hướng đưa đến, chẳng thể phân biệt được. Sĩ Mệnh suy nghĩ một lúc, ngồi xuống toạ công.
Khi tâm hoàn toàn tĩnh lặng, hư vô, giác quan của chàng tinh tường gấp bội. Nhờ vậy, chàng nghe được tiếng nước chảy róc rách bên mé hữu. Sĩ Mệnh mừng rỡ xả công rồi tiến về hướng ấy. Chàng cho rằng Thiên Niên Xuân Thụ bắt buộc phải mọc ở nơi có nước. Mỗi lần mất phương hướng, chàng lại tọa công nghe ngóng rồi đi tiếp. Cuối cùng, Sĩ Mệnh đến một hang núi rộng và sáng sủa. Trần hang có ba khe để đón ánh dương quang và từ một lỗ trên vách đối diện, cao độ hơn trượng có dòng nước trong vắt chảy xuống một hồ nhỏ. Nhưng có lẽ hồ này thông với một đường ngầm nào đó nên chẳng hề tràn. Cây Thiên Niên Xuân Thụ chỉ cao hơn đầu người,
trên ngọn cây là một quả đỏ rực, to bằng nắm tay. Mùi thơm phát ra từ đấy. Nhưng dưới gốc cây có một người nhỏ bé đang ngồi dựa. da mặt tái xanh, mắt lờ đờ như sắp chết. Lão ta chỉ cao bằng một đứa bé mười tuổi, râu tóc trắng như cước và bù xù. BỘ y phục trên người đã rách nát, để hở cả da thịt. Lão lùn nhìn Sĩ Mệnh với vẻ sợ hãi thều thào nói :
- Lão phu canh giữ Xuân Thụ suốt bốn mươi năm qua. Không ngờ đến lúc cây kết trái thì thì lão phu lâm trọng bệnh, khí lực cạn kiệt. Tiểu tử đã vào được đến đây là do trời định. Hãy thu lấy linh quả nhưng đừng giết lão phu.
Chàng mỉm cười hỏi:
- Nếu lão trượng ăn được linh quả thì có thể khoẻ lại và sống thêm vài chục năm nữa.
Chàng đề khí nhảy lên hái quả và đem đếm đưa cho lão:
- Vãn bối không biết linh thụ đã có chủ nên mới vào đây. Xin tiền bối cứ yên tâm hưởng công lao bốn chục năm chờ đợi.
Lão nhân ngơ ngác lẩm bẩm:
- Lẽ nào trên đời lại có kẻ ngu ngốc hơn gã này?
Sĩ Mệnh kính cẩn vòng tay cáo từ:
- Xin thứ lỗi đã quấy nhiễu, vãn bối lui bước.
Lão nhân lùn vội hỏi:
- Danh tính của ngươi là gì?
Chàng hòa nhã đáp:
- Chỉ một động tác vươn tay hái quả chẳng phải là ân nghĩa gì, vãn bối rất hổ thẹn nếu phải xưng danh.
Lão nhân nhíu mày lẩm bẩm:
- Khẩu khí này ta đã từng nghe qua!
Lão liền hỏi thêm:
- Thế ngươi vào đây bằng cách nào?
- Vãn bối bắt chước khỉ vượn chuyền trên ngọn tre.
Lão nhân lắc đầu:
- Đừng giấu ta vô ích, y phục ngươi không hề bị rách, chứng tỏ đã đạt đến mức Đăng bình bộ thủy, lướt trên những ngọn tre mà vào. Phải chăng ngươi là đệ tử
của Thiên Hạc chân nhân?

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 105
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com