watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:12:3729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Thập Ác - Tuyệt Đại Song Kiều - Cổ Long - Chương 21-30 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Thập Ác - Tuyệt Đại Song Kiều - Cổ Long - Chương 21-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 18

 

Hồi 23-2

Thái độ khiêm cung, văn từ hữu lễ, nhưng hắn không mất oai khí của một chủ nhân, cùng lối xử sự Ôn hòa đối với thuộc hạ.

Chủ nhân ôn hòa, nhưng thuộc hạ dám khinh lờn chăng ? Dĩ nhiên là không rồi.

Chẳng những thuộc hạ không dám khinh lờn, trái lại càng sợ hãi hơn.

Họ còn lạ gì, bên trong cái từ tốn khiêm cung đó, có ẩn ước sự cao ngạo, có tự tin ở tài nghệ mà có ?

Cho dù hắn tỏ lộ sự cao ngạo ra bên ngoài, cũng chẳng một ai lấy làm lạ.

Bởi họ chấp nhận sự cao ngạo đó là một hiển nhiên ở con người hắn, một con người mà tạo hóa đã dành quá nhiều ưu điểm.

Nụ cười của hắn, vừa bình hòa, vừa thân thiết, còn ai dám sanh sự với hắn được ?

Những người có địch ý đối với hắn, giờ đây cảm thấy bối rối lúng túng, bất an, thầm trách mình quá vội vàng.

Hắn thốt với mọi người, xin lượng thứ, song chẳng một ai lên tiếng rõ rệt đáp lại, ai ai cũng lí nhí, chẳng biết họ nói gì !

Hà Lộ chớp mắt, cao giọng hỏi:

- Công tử của ta đã đến, những cỗ quan tài kia, các vị mở nắp được chưa ?

Thần Tích đạo trưởng biến sắc, chưa kịp nói gì.

Hoa Vô Khuyết từ từ cất tiếng:

- Cái việc kho tàng chôn dấu là điều huyền hoặc, mong các vị đừng lầm ác kế của kẻ hung ác, từ nay nên giữ tròn hòa khí với nhau, đừng bao giờ vì một sự huyền hoặc mà phải tương sát tương tàn. Cái việc hôm nay, tại hạ yêu cầu các vị nên quên đi, đừng bao giờ ai nhắc lại.

Huỳnh Kê đại sư chấp tay chữ thập:

- A Di Đà Phật ! Công tử từ bi quá !

Vương Nhất Trảo cao giọng:

- Kẻ nào còn nuôi dưỡng cái ý tranh chấp, để cho ác nhân ở trong bóng tối cười thầm, kẻ đó đúng là một ngốc tử !

Khưu Thanh Ba, Tôn Thiên Nam và một số người nữa rập nhau thốt:

- Lời nói của công tử chí lý ! Bọn tại hạ xin cáo từ !

Thần Tích đạo trưởng cũng chấp tay hướng về Hoa Vô Khuyết:

- Đa tạ công tử !

Đang có cuộc tranh chấp đến tử sanh, nhất định là máu phải đổ đến người cuối cùng, thế mà với sự xuất hiện của Hoa Vô Khuyết, cuộc chiến trở thành hòa mà lại hòa một cách thân thiết, hòa không hậu ý, hắn đã vung tay nhiệm mầu cho những người hiện diện, hắn cứu bao nhiêu mạng người, khỏi phải chết vô lý, không thù oán nhau mà hăng say giết nhau.

Liểu Ngọc Như nhìn hắn, mắt bà ta không chớp.

Thiết Tâm Nam nhìn hắn, môi mày, tuy chỉ máy mắy khẽ thôi, một nụ cười cũng thành hình, nụ cười khâm phục.

Bỗng, Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng, chuyển mình, bước đi hướng về phía cửa động.

Thiết Tâm Nam giật mình, do dự một chút, cuối cùng cũng bước theo chàng.

Phía sau lưng, Triệu Toàn Hải gọi với:

- Ngọc đại hiệp ! Ngọc lão tiền bối … Triệu Toàn Hải gọi Tiểu Linh Ngư, Hà Lộ lại gọi Thiết Tâm Nam:

- A ! Cái vị cô nương kia, tại sao lại bỏ đi ?

Thần Tích đạo trưởng gọi Tiểu Linh Ngư:

- Hởi vị tiểu thí chủ vừa rồi, nhờ tiểu thí chủ chỉ giáo rất hữu ích, bần đạo chưa nói gì để cảm tạ thịnh ý, xin trở lại đây, cho bần đạo đãi một chén trà … Nhiều người gọi, âm thinh vang lên một lượt, hổn tạp, Tiểu Linh Ngư nghe chẳng rõ ràng, hà huống dù chàng có nghe rõ, cũng chẳng chịu quay đầu.

Chàng quyết ly khai thạch thất.

Bên ngoài động, là màn sương mỏng, phủ trùm bốn phía, nhưng trên cao có vầng trăng sáng, chiếu xuống vạn vật, trong mông lung huyền ảo, không sáng lắm, mà cũng chẳng tối tăm, cảnh trí hiện ra hết sức đẹp.

Tiểu Linh Ngư đâu màng cảnh đẹp, cảnh thô, chàng cứ bước đi, đi tới mãi, đi một lúc, tìm một tảng đá, ngồi xuống.

Thiết Tâm Nam vẫn lẽo đẽo theo sau chàng, đến nơi này.

Nàng thở dài, thốt:

- Cái vụ kho tàng kết thúc như vậy, thật không ai tưởng nổi !

Tiểu Linh Ngư trầm giọng:

- Giả như ngươi tưởng nổi, thì ngươi tưởng như thế nào ?

Thiết Tâm Nam sửng sờ.

Nàng cúi đầu, tiếp nối với giọng u buồn:

- Ta vì bức địa đồ kho tàng, mà phải chịu thất điên bát đão, suýt mất mạng mấy lần ! Nó có giá trị gì ? Nó không đáng một đồng tiền, thế mà ta lại lấy sanh mạng giữ gìn nó ! Nếu ta chết, thì oan uổng biết bao !

Tiểu Linh Ngư vẫn với giọng trầm trầm:

- Ngươi chết làm sao được ! Ngươi nên sống lắm chứ !

Thiết Tâm Nam cắn môi, cúi thấp đầu hơn, lại tiếp:

- Tại Mộ Dung Sơn Trang, ngươi không chiếu cố đến ta, ngươi bỏ ta mà đi bất ngờ, ta biết ngươi có nổi niềm thống khổ nan giải, nên ta không trách ngươi ! Nhưng, ngươi … Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Ngươi trách ta rồi sao chứ ?

Thiết Tâm Nam vụt ngẩng đầu lên, gằn giọng:

- Ngươi … ngươi ăn nói với ta như vậy à ?

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng, lớn hơn một chút:

- Ta ăn nói vậy đó, ta quen tánh rồi, nếu không thích nghe thì đừng nghe. Đi tìm người nào nói dễ nghe, mà nghe người đó nói !

Thiết Tâm Nam thoáng đỏ mặt, trầm ngâm một lúc, rồi giượng cười, hỏi:

- Ngươi đến Nga My sơn từ lúc nào ?

Tiểu Linh Ngư buông cộc lốc, chẳng có nghĩa gì cả:

- Ừ !

Thiết Tâm Nam dịu giọng hơn:

- Tại sao trên mình ngươi có nhiều rắn quá vậy ?

Tiểu Linh Ngư vẫn cộc lốc, vẫn vô nghĩa:

- Ừ !

Thiết Tâm Nam dậm chân, rồi ngồi phịch xuống.

Nàng ngồi xuống, lưng kề lưng, mặt nhìn ra hướng khác không ai quan tâm đến ai, không ai nhích động, không ai nói một tiếng gì, dù chỉ tự nói với mình.

Cả hai ngồi như vậy, chẳng biết được bao lâu, sau cùng Tiểu Linh Ngư lên tiếng trước, lên tiếng một cách bâng quơ:

- Xí ! Xí ! Tiểu tử đó khéo làm bộ làm tịch như thánh như thần !

Thiết Tâm Nam không đáp gì cả, làm như chẳng nghe.

Tiểu Linh Ngư không nhìn lại, đợi mãi chẳng nghe nàng nói chi, thụt lưng đẩy nhẹ nàng, đoạn hỏi:

- Điếc rồi hở ? Ta nói gì, ngươi có nghe không ?

Thiết Tâm Nam điềm nhiên:

- Điếc mà còn nghe được gì chứ ?

Tiểu Linh Ngư tức:

- Không nghe sao lại đáp câu hỏi của ta ? Điếc thật thì chẳng nghe, nghe được thì đâu có điếc ? Rõ ràng là ngươi nghe ta nói, ngươi đâu có điếc ? Không điếc, sao chẳng đáp câu nói đầu tiên của ta ?

Chàng trở qua, trở lại, nói tới nói lui quanh cái tiếng điếc, chẳng biết mấy lượt, nhận thấy mình ngớ ngẩn quá, bật cười vang.

Thiết Tâm Nam muốn cười từ lâu, cô nén cười, bây giờ chàng cười, thì nàng như bật nút, cũng bật cười vang.

Trong lúc cả hai cùng cười, họ xê dịch cách nào, chẳng ai biết ai đã làm sao, mà họ đã quay mặt lại, và họ cùng ngồi sát bên nhau.

Họ cùng cười, nghiêng ngã cười, chạm mình vào nhau mà cười.

Bỗng, Tiểu Linh Ngư thốt:

- Đúng là tiểu tử đó làm bộ làm tịch tỏ ra là mình có thần khí lắm vậy !

Thiết Tâm Nam dịu giọng:

- Kỳ thực, cũng chẳng phải hắn tỏ ra cái thần khí đó, chính người ngoài tâng bốc cái thần khí của hắn.

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Ngươi đừng tưởng là tự hắn, hắn không tỏ lộ thần khí, hắn làm bộ làm tịch đấy thôi, để cho người ta ca ngợi là hắn khiêm cung, từ tốn văn nhả, ôn hòa … Chứ thực sự thì … Hừ, đúng là con chó chết.

Thiết Tâm Nam mỉm cười:

- Di Hoa Cung, tại Tú Ngọc Cốc, hiện tại kể như là thánh địa của vũ lâm, hắn là truyền nhân duy nhất của Di Hoa Cung, dù hắn có tỏ lộ thần khí, cũng chẳng đáng trách hắn !

Tiểu Linh Ngư buông luôn một hơi:

- Hừ ! Hừ ! Hừ ! Hừ ! Hừ ! Hừ !

Thiết Tâm Nam lại cười, rồi chụp nhẹ cổ tay chàng.

Nhưng nàng vội rụt tay về, cũng may là nàng chưa chạm tay vào.

Nàng trừng mắt, lè lưỡi, rồi cười thốt:

- Ngươi có phát giác ra là hắn giống ngươi như đúc không ? Đôi mày này, đôi mắt này … Nàng cười lớn hơn một chút, tiếp:

- Kẻ nào không biết, nhìn thoáng qua ngươi và hắn, phải cho cả hai là đồng bào huynh đệ !

Tiểu Linh Ngư bỉu môi:

- Ta mà giống cái gã con cưng, còn bú vú mẹ đó, thì thà chết còn hơn sống !

Thiết Tâm Nam mỉm cười, liếc xéo chàng, đuôi mắt thật dài, không nói gì nữa.

Tiểu Linh Ngư ngẩng cao chiếc đầu, rồi lắc lắc, vừa lắc vừa cười lạnh, lẩm nhẩm:

- Kỳ quái ! Kỳ quái thật ! Cái thứ con cưng, ở nhà thì vòi vĩnh mẹ, ra đường lại làm bộ làm tịch ! Nam nhân như vậy, tại sao ai thấy cũng mê tít ! Tại sao chứ ?

Thiết Tâm Nam vẩu môi:

- Ai mà mê tít hắn ? Ngươi chỉ cho ta xem đi !

Tiểu Linh Ngư hứ một tiếng:

- Ngươi chứ còn ai nữa ?

Thiết Tâm Nam sửng sờ, bỗng nàng bật cười lớn:

- Ta mê tít hắn ? Ngươi điên rồi !

Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng:

- Không mê tít người ta, mà lại nhìn người ta suýt rơi tròng mắt ! Không mê tít người ta, mà động mở miệng là bênh vực người ta !

Thiết Tâm Nam đỏ mặt, nghiến răng, căm hận:

- Được ! Được ! Ta mê tít hắn, ta mê đến chết được vì hắn ! Còn ngươi, ngươi chẳng có nghĩa gì đối với ta cả, ngươi đừng chiếu cố đến ta nữa !

Nàng dậm chân, xoay lưng lại liền.

Tiểu Linh Ngư cũng ngồi xuống, lẩm nhẩm:

- Hừ ! Miệng còn hôi sữa, mà làm như ông cụ non ! Non choẹt ! Cái thứ nam nhân như vậy, ai trông thấy cũng phải lợm giọng ! Thế mà có người mê ! Hừ ! Mê đến chết được ! Hừ !

Thiết Tâm Nam không quay đầu lại, xì một tiếng:

- Mới cho người ta là trẻ con, bây giờ lại cho người ta là cụ non !

Tiểu Linh Ngư lại hừ lạnh:

- Trẻ con, cam phận trẻ con, ai bảo hắn vờ cái vẻ cụ non làm chi ?

Đột nhiên, Thiết Tâm Nam bật cười sằng sặc.

Tiểu Linh Ngư trừng mặt nhìn nàng:

- Ngươi cười cái gì chứ ?

Thiết Tâm Nam nhấn mạnh từng tiếng:

- Ta cười vì ngươi ghen !

Tiểu Linh Ngư nhảy dựng lên:

- Ta ghen ! Ta nghen ? Buồn cười chưa !

Bỗng chàng ngồi xuống, rồi thở dài, rồi gật đầu, lẩm nhẩm:

- Phải ! Ta ghen ! Mường tượng là ta ghen !

Thiết Tâm Nam cười khúch khích, sà vào lòng chàng, nhưng liền theo đó, nàng đứng lên, giọng run run:

- Rắn ! Mấy con rắn quỷ này làm ta sợ quá chừng ! Sao ngươi không vất bỏ hết đi ?

Ngươi thích mang chúng trên mình lắm phải không ?

Thì ra, rắn vẫn còng trong mình chàng !

Tiểu Linh Ngư cười khổ:

- Vất chúng ? Làm cách nào vất chúng chứ ? Phải chi ta làm được ! Đợi gì ngươi phải nói ?

Thiết Tâm Nam biến sắc:

- Chính ngươi … ngươi cũng không làm sao đuổi chúng khỏi mình ?

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Bích Xà Thần Quân đã chết, ta sợ trên thế gian nầy chẳng một ai điều khiển chúng nổi ! Vô luận là ai muốn vất chúng, sờ vào chúng là chúng ngoạn ngay, và phải mất mạng với chúng !

Thiết Tâm Nam khẩn cấp cực độ:

- Thế thì … mình phải làm sao ? Không lẽ ngươi phải mang chúng suốt đời ?

Tiểu Linh Ngư tỏ vẻ khổ sở:

- Không lẽ cũng phải lẽ ! Không mang cũng phải mang !

Chàng trầm ngâm một lúc lâu, bỗng chàng bật cười khan, tiếp nối:

- Để như vậy cũng có chỗ hay ! Nữ nhân không dám phiền nhiểu đến ta nữa.

Nàng nào muốn xáp vào, thấy rắn cũng phải ngán, mà không dám xáp vào, ta sẽ được thanh nhàn, ta sẽ tránh được bao nhiêu phiền phức !

Thiết Tâm Nam dậm chân:

- Kể cả ta nữa ?

Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:

- Sao lại không ?

Thiết Tâm Nam kêu trời:

- Người ta đang sợ suýt chết, người ta đang nói nghiêm chỉnh, thế mà ngươi cứ đùa !

Nàng day mình, đâu lưng lại như trước.

Nhưng không lâu lắm, nàng trở mình, quay mặt lại cười hì hì, thốt:

- Ta có cách !

Tiểu Linh Ngư mầng rỡ:

- Cách gì ?

Thiết Tâm Nam giải thích:

- Ngươi đừng cho chúng ăn gì cả. Chúng phải đói, đói mãi hẳn phải chết, chết con nào, ngươi quăng con đó, chết đến con cuối cùng, là ngươi thoát nạn !

Tiểu Linh Ngư chừng như suy tư, một lúc sau, gật đầu đáp:

- Cách đó cũng hay ! Cách đó đáng ngợi !

Thiết Tâm Nam nở mặt:

- Đa tạ ! Đa tạ ! Lâu lắm, ngươi mới khen ta !

Tiểu Linh Ngư chớp chớp đôi mắt, tiếp:

- Tuy nhiên, ngươi đừng quên điểm này … Thiết Tâm Nam hỏi gấp:

- Điểm gì ?

Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:

- Rắn, tuy trọc đầu, song chúng chẳng phải là hòa thượng !

Thiết Tâm Nam sửng sờ, ấp úng hỏi:

- Ngươi … nói thế là … nghĩa làm sao ?

Tiểu Linh Ngư phì cười:

- Chúng không là hòa thượng, thì chúng ăn mặn, không ăn chay, chứ còn nghĩa gì nữa ?

Thiết Tâm Nam lại sửng sờ.

Một lúc lâu, bỗng nàng biến sắc, kêu lên:

- Chúng sẽ ăn thịt ngươi, hút máu ngươi nếu chúng quá đói !

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Chắc như vậy rồi !

Chàng đùa một câu:

- Bây giờ, ngươi mới nghĩ ra ! Đúng là ngươi là một thiên tài ! Một thần đồng !

Thiết Tâm Nam muốn khóc.

Nàng dậm chân, kêu lên:

- Làm sao ? Làm sao bây giờ ? Thế thì phải làm sao ? Ta … ta chỉ … Nàng cũng chẳng biết nói sao, thì còn biết làm sao ?

Bỗng, có tiếng người đâu đây vang lên, vọng đến tai họ:

- Con liễu đầu đó, bỗng nhiên lại thất tung ! Thật là kỳ quái !

Một người khác, giọng lạnh hơn, tiếp nối:

- Nàng trốn ngày nay, còn ngày mai, ngày kia, chắc gì nàng trốn thoát luôn ?

Chắc gì mãi mãi chúng ta chẳng còn dịp gặp lại nàng ?

Tiểu Linh Ngư và Thiết Tâm Nam cùng biến sắc.

Thiết Tâm Nam kêu khẽ:

- Tiểu Tiên Nữ !

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Còn có cả Mộ Dung Cửu đấy chứ !

Thiết Tâm Nam giục:

- Chạy đi thôi !

Tiểu Linh Ngư lại thở dài:

- Chạy đi đâu ? Do ngã nào mà chạy ?

Đến lúc đó, Thiết Tâm Nam nhìn ra chung quanh, nhận thấy, ba phía đề là vách núi, chỉ có một con đường đó, từ từ đến gần.

Thiết Tâm Nam đã lạnh tay, lạnh chân rồi.

Bây giờ, nàng nghe lạnh xương sống, giọng nàng run run:

- Thế thì … thế thì … Tiểu Linh Ngư cười khổ:

- Trốn rồi hãy tìm cách thoát đi !

Cả hai rời tảng đá, nấp vào một chỗ gần đó.

Họ vừa thu hình xong, Tiểu Tiên Nữ và Mộ Dung Cửu cũng đến nơi kịp lúc.

Tiểu Tiên Nữ thốt:

- Nga My sơn có cái vẻ tà quái lạ ! Núi thì to, to không tưởng nổi, thế mà chẳng có một lòng hang, lòng động nào khả dĩ cho con người ẩn nấp một thời gian, chỉ toàn là động khỉ, đến chó chui cũng chẳng lọt, người làm sao chui lọt !

Mộ Dung Cửu điềm nhiên:

- Có đi tìm nữa cũng vô ích, thà ngồi lại đây mà nghỉ chân, chờ trời sáng rồi tiếp tục tìm !

Tiểu Tiên Nử ngồi xuống. Nàng ngồi ngay cái chỗ Tiểu Linh Ngư vừa rời đi.

Mộ Dung Cửu ngồi bên cạnh nàng.

Ngồi xong, cả hai nhắm khẽ đôi mắt lại, chẳng ai nói gì nữa, chừng như họ thim thíp ngủ.

Tiểu Linh Ngư và Thiết Tâm Nam thầm kêu khổ. Họ ngồi đó mãi thì đến bao giờ cả hai mới thoát đi được ?

Không lẽ họ ngồi đến sáng ? Sáng ra rồi, là họ sẽ thấy cả hai !

Thế là nguy !

Không nguy bây giờ, sáng ra cũng phải nguy !

Qua một lúc, Tiểu Tiên Nữ mở mắt ra, rồi mở miệng luôn:

- Cửu muội có nghe lạnh không ?

Mộ Dung Cửu cười lạnh:

- Thanh thơ quen cái lối phong lưu đài các, sống như hạng tiểu thơ, kín gió, kín mưa, nắng không soi, sương không đẫm, tự nhiên phải lạnh. Chứ đối với tiểu muội, thì hơi lạnh này có nghĩa gì ? Dù cho đang là tiết đông thiên, có tuyết rơi, tiểu muội cũng chịu được như thường !

Tiểu Tiên Nữ so vai, không nói gì nữa.

Rồi nàng nhắm mắt trở lại !

Tiểu Linh Ngư thầm nghĩ:

- Ngươi bảo Tiểu Tiên Nữ không lạnh như ngươi, không lạnh làm sao được chứ ?

Ngươi còn có thể cởi trần, cởi truồng nằm trên giá băng, huống hồ cái khí lạnh của núi về đêm ? Tiểu Tiên Nữ đâu có luyện môn công quỷ quái như ngươi mà chịu lạnh quen ?

Một lúc lâu, Tiểu Tiên Nữ vụt đứng lên thốt:

- Cửu muội không sợ lạnh. Cửu muội có sức chịu đựng chứ ngu thơ thì chịu không nổi nữa rồi !

Mộ Dung Cửu lạnh lùng:

- Chịu không nổi cũng phải chịu, cố mà chịu !

Tiểu Tiên Nử mỉm cười, vuốt một câu:

- Cửu muội ơi ? Cửu cô nương ! Cửu thơ thơ ! Chịu phiền tìm cho kẻ quá lạnh đây, một mớ củi khô, lá khô đi !

Cành khô, lá khô, làm gì có quanh đó, chỉ có mấy cành và một đống lá, nho nhỏ, thì phía bên sau, Tiểu Linh Ngư và Thiết Tâm Nam dùng làm chỗ nấp.

Tìm cành khô, lá khô, tất nhiên Mộ Dung Cửu phải đến chỗ đó mà nhặt.

Tiểu Linh Ngư thầm nghĩ:

- Mạng vận của ta sao mà xấu thế ? Bất cứ đi đến đâu cũng gặp xui, bất cứ làm việc gì, cũng gặp rủi ! Đến cái chỗ nấp tạm, mà trời đất cũng phải khiến cho họ lý do đến tận nơi, họ không tìm người, họ tìm bổi khô, mà bổi khô lại ở cạnh người ! Thế có chết người không ?

Thiết Tâm Nam đổ mồ hôi lạnh, ướt cả lòng bàn tay.

Nàng run lên rất mạnh, trong khi đó thì Tiểu Tiên Nử và Mộ Dung Cửu cũng đã đến gần.

Thiết Tâm Nam càng run dữ, run đến độ chuyển luôn cành lá, kêu lắc rắc !

Tiểu Tiên Nữ dừng chân, nghe ngóng, hỏi:

- Cửu muội có nghe gì chăng ? Chừng như có tiếng động !

Mộ Dung Cửu lạnh lùng:

- Yên trí đi, tiểu muội bảo đảm là chẳng có quỷ đâu !

Tiểu Linh Ngư khẩn cấp cực độ.

Và, chỉ trong phút giây khẩn cấp đó, chàng mới có những ý kiến đột ngột, thời thường thì hữu hiệu lắm.

Chàng lập tức giật tóc, xõa ra, vò cho rối bù lên, rồi điểm một nụ cười.

Thiết Tâm Nam đang sợ cuống cuồng, thấy thế, bực tức đến vỡ lồng ngực được.

Tiểu Tiên Nữ lại tiếp tục bước tới.

Vừa đi, nàng vừa thốt:

- Dù cho không có quỷ đi nữa, giả như có rắn, ngu thơ cũng sợ như thường. Cái tiếng động sột soạt trong đống lá khô kia, hẳn phải là do rắn gây nên !

Mộ Dung Cửu cũng lạnh lùng như muôn thưở:

- Có tiểu muội đây, dù gặp gì, thơ thơ cũng không phải sợ !

Bất thình lình, một con quái vật từ phía sau đống lá, nhảy vọt ra, rồi nhào tới.

Tiểu Tiên Nữ hoảng hồn, nhảy ngược về phía hậu, mồ hôi lạnh đổ ra liền.

Mộ Dung Cửu bình tỉnh hơn, nạt:

- Kẻ nào định giở trò quỷ đấy ?

Quái vật rít lên:

- Mộ Dung Cửu ! Mộ Dung Cửu ! Ngươi sát hại ta ! Ngươi dìm ta chết ngộp, chết chìm, ta thành quỷ thành ma, ta là con ma da đây, ta hiện về tìm ngươi đây ! Trả mạng cho ta, Mộ Dung Cửu !

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 78
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com