Chỉ mục bài viết |
---|
Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Hồi 1-9 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Trang 13 |
Trang 14 |
Trang 15 |
Tất cả các trang |
Tất nhiên, lão đã nhận ra ngay vì đó là những thứ mà Hầu tước lão phu nhân đã ban cho con dâu.
Nhưng là bậc lão thành thì thận trọng, Mộ Dung Cẩn nghiêm sắc mặt bảo Chu Minh:
- Vật thì đã đúng nhưng ngươi phải chứng minh cho rõ. Lão phu cho phép ngươi tra hỏi Thiên nhi và vợ con hắn.
Lão Hầu gia đứng lên, vòng tay dõng dạc nói:
- Kính cáo chư vị! Nhất Bất Thông Chu Minh có đem đến một số bằng chứng để khẳng định rằng thê tử của Mộ Dung Thiên là kẻ giả mạo. Lão phu vì tông môn họ Mộ Dung nên đã cho phép họ Chu chứng minh sự thực. Chư vị cứ bình tâm ăn uống, chờ xem kết quả.
Mọi người xôn xao bàn tán, không ngờ bữa tiệc hôm nay lại có nhiều trò éo le như vậy. Bạch Y Hầu biến sắc nói:
- Chẳng lẽ phụ thân không tin vào nhận xét của hài nhi?
Mộ Dung Cẩn cười nhạt:
- Vàng thật không sợ lửa, ngươi cứ đứng yên đó và trả lời những câu hỏi của họ Chu.
Nhất Bất Thông cao giọng:
- Trước tiên, lão phu sẽ xác định thân phận của Bạch Y Hầu, rồi sẽ đến hai người còn lại. Hiểu con không ai bằng cha, xin mời lão Hầu Gia kiểm tra Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Cẩn trầm giọng:
- Thiên nhi hãy đọc đoạn đầu khẩu quyết của chiêu cuối cùng trong pho Mộ Dung kiếm pháp.
Bạch Y Hầu mỉm cười đọc ngay. Lão Hầu Gia ngửa cổ cười dài, tiếng cười chất chứa lòng phẫn hận vô biên. Mộ Dung Cẩn quát vang:
- Gia nhân đâu! Vây chặt ba đứa ấy lại!
Bạch Y Hầu tái mặt biện bạch:
- Phụ thân sao vậy? Hài nhi đã đọc đúng từng chữ của chiêu Kiếm Tỏa Vân Thiên rồi mà?
Lão Hầu Gia cười khẩy:
- Võ lâm vẫn tưởng rằng Mộ Dung kiếm pháp chỉ có ba mươi sáu chiêu nhưng thực ra, còn một chiêu thứ ba mươi bảy, chỉ truyền cho trưởng tử, người sẽ được tập tước Hầu. Bọn ngươi bắt được Thiên nhi, học được kiếm pháp của họ Mộ Dung, nhưng lại bị y giấu đi chiêu cuối cùng.
Chợt lão gầm lên:
- Con trai ta đâu?
Biết âm mưu đã bại lộ, giả Bạch Y Hầu cười khanh khách:
- Mộ Dung Thiên giỏi lắm, trúng tà pháp mà vẫn lừa được bọn ta. Nhưng nếu lão Hầu Gia muốn y toàn mạng thì hãy đem tấm tàng trân đồ ra trao đổi.
Toàn trường chấn động, các cao thủ võ lâm vội đứng lên, quyết không để bọn tà ma đào thoát.
Nhưng thực ra, khi Bạch Y Hầu còn nằm trong tay phe đối phương, chẳng ai dám giết ba kẻ giả mạo kia cả.
Lão Hầu Gia biến sắc:
- Vì sao bọn ngươi biết họ Mộ Dung có tàng trân đồ mà bày ra độc kế này?
Giả Bạch Y Hầu chỉ cười mát. Nhất Bất Thông gằn giọng:
- Ngươi tưởng là giấu được vai trò nội gián của Lãng Đãng Hồng Nhan Chúc Tây Sương hay sao?
Mũi tên đã bắn trúng đích, gã gian tặc kia chấn động, ai cũng thấy rõ.
Lão Hầu Gia căm hận rít lên:
- Té ra là con tiện nhân ấy.
Hận Thiên thì hiếu kỳ nhìn nữ nhân kia mãi. Thứ nhất đó chính là dung mạo của thân mẫu chàng, thứ hai, chàng thắc mắc không hiểu hóa trang cách nào mà giống đến như vậy. Hận Thiên lại nhìn gã Mộ Dung Hãn Thanh giả.
Hình như gã đang sợ hãi nên bối rối gãi tai hoài.
Bàn tay gã vô tình đưa trúng vào giọt nắng chiếu xuyên qua cành lá. Da tay gã trắng muốt và hiện rõ một sợi lông màu đỏ hung.
Hình ảnh này khiến Hận Thiên xao xuyến, nhưng không sao nhớ ra được điều liên quan.
Lúc này, gã Bạch Y Hầu giả mạo đang bực bội hỏi:
- Lão Hầu Gia có ưng thuận điều kiện trao đổi ấy không? Xin cho tại hạ biết ý kiến.
Gương mặt hồng hào của Mộ Dung Cẩn giờ đây trắng bệch. Lão nhìn lên tàn cây, suy nghĩ đắn đo.
Phương trượng Thiếu Lâm tự hắng giọng:
- A Di Đà Phật. Nay đối phương đã nắm được sinh mệnh Bạch Y Hầu, theo thiển ý của lão nạp thì lão Hầu Gia nên chấp nhận điều kiện ấy. Mạng người quan trọng hơn cuả cải.
Mộ Dung Cẩn quay lại, thở dài:
- Thiền sư và chư vị đâu biết rằng tấm họa đồ kia quan hệ rất lớn đến vận mệnh Trung Nguyên. Nếu lọt vào tay kẻ ác thì võ lâm sẽ tanh máu, và không chừng giang sơn còn đổi chủ nữa.
Cử toa. chấn động đồng thanh nói:
- Mong lão Hầu Gia giải thích cho rõ hơn.
Mộ Dung Cẩn rầu rĩ kể:
- Rất xa ngoài khơi Đông Hải có một đảo rộng ước ngàn dặm vuông. Đấy là nơi tụ hội của linh khí đất trời, vàng ngọc rải đầy mặt đất, kỳ hoa dị thảo tốt tươi. Khi gia tổ phụ lạc đến nơi ấy thì dân trên đảo chỉ độ ngàn người. Họ rất chất phác, dễ sai khiến bởi những vật dụng đẹp mắt như gấm lụa, nữ trang, chén đĩa bằng sứ. Không hiểu thực phẩm nơi ấy có đặc tính gì mà toàn thân họ mọc một lớp vẩy rất bền chắc, đao kiếm không xâm phạm nổi. Về võ nghệ, dường như tổ tiên của họ là một đại cao thủ Trung Nguyên lưu lạc, nên đao pháp và khinh công của dân trên đảo rất cao cường, mỗi người đều có bản lĩnh ngang với một cao thủ nhất lưu ở Trung thổ. Do cuộc sống bán khai, họ rất hiếu sát khi uống rượu. Với tình trạng ấy, chỉ cần một kẻ có dã tâm đến được Bồng Lai Đảo, thu gom vàng ngọc, và đưa đám người man rợ kia vào Trung thổ, thử hỏi còn ai khống chế nổi nữa.
Mọi người ồ lên lo lắng, nhưng cũng có kẻ rất muốn đến được chống thần tiên ấy, vàng bao giờ cũng hấp dẫn.
Lão Hầu Gia bỗng cao giọng:
- Chính vì lẽ ấy, lão phu thà hy sinh ái tử, chứ không bao giờ giao tấm họa đồ kia. Hơn nữa, lão phu đã đem đến Bắc Kinh, gởi vào quốc khố, muốn lấy ra cũng chẳng dễ dàng.
Mấy trăm quan khách sững người trước quyết định của Lão Hầu Gia. Lão đã vì võ lâm, vì giang sơn mà hy sinh con trai, còn ai dám nói gì nữa?
Mộ Dung Cẩn trợn mắt:
- Giết ba kẻ ấy cho ta!
Lão ra lệnh giết chứ không bắt sống, tức là đã kiên quyết bỏ núm ruột của mình.
Đám gia nhân Hầu Phủ đều là con cháu họ Mộ Dung được chân truyền kiếm pháp nên bản lĩnh rất cao cường. họ đông đến gần trăm nên ba người kia khó mà toàn mạng.
Nhưng Hận Thiên lại đứng lên, ngăn lại:
- Khoan đã!
Bọn gia đinh ngơ ngác dừng tay nhìn chủ nhân. Lão Hầu Gia gật đầu, ý bảo họ nên chờ đợi. Rồi ông hỏi Hận Thiên:
- Thanh nhi có ý gì muốn nói?
Như vậy là lão Hầu Gia đã công nhận Hận Thiên là cháu nội của mình.
Chàng nghe lòng dâng lên niềm hạnh phúc khi tìm lại được người thân. Hận Thiên cung kính đáp:
- Bẩm nội tổ! Xin người cho phép tiểu tôn toàn quyền định việc sống chết của ba tên gian tặc.
Lão Hầu Gia cười bi thiết:
- Đựơc! Lão phu chấp thuận! Dầu tha hay giết bọn chúng thì cha ngươi cũng phải chết.
Quần hào nghe rõ cuộc đối thoại, biết chàng trai xinh đẹp kia là đứa con thất lạc của Bạch Y Hầu, liền nhốn nháo nhón chân để nhìn.
Mộ Dung Cẩn sang sảng nói:
- Kính cáo chư vị! Chàng thiếu niên này mới đích thực là Mộ Dung Hãn Thanh, hậu duệ của lão phu.
Mọi người cùng nói:
- Cung hỉ lão Hầu Gia.
Hận Thiên chờ họ im tiếng, rời bàn bước đến thềm sảnh, chỉ mặt gã thiếu niên kia và bảo:
- Ngươi đã dám giả mạo ta để xâm nhập Hầu Phủ, xem ra cũng lớn mật.
Ta thương người còn đang tuổi hoa niên, nên vẽ ra cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi qua được mười chiêu, ta sẽ xin với lão Hầu Gia, tha cho cả ba người.
Toàn trường thắc mắc, cho rằng vị tiểu Hầu Gia này muốn khoe tài.
Con sâu con kiến còn ham sống, huống hồ gì một người trẻ tuổi. Vì vậy, gã thiếu niên mừng rỡ chấp thuận ngay:
- Quân tử nhứt ngôn. Mong ngươi nhớ giữ lời.
Vòng vây lập tức dãn ra, để gã đi qua, đến khoảng sân đã được Nhất Bất Thông bảo mọi người dọn dẹp bàn ghế. Sắc diện của cặp gian tế trên thềm sáng lên đôi chút.
Họ cũng sợ chết nên rất hy vọng gã thiếu niên kia thắng cuộc, và họ tin vào bản lãnh của gã.
Chàng Mộ Dung Hãn Thanh giả kia ấp úng hỏi mượn một thanh trường kiếm. Cả ba kẻ gian này không ngờ âm mưu lại sớm bị bại lộ như vậy nên chẳng ai mang theo vũ khí. Hơn nữa, đây là tiệc mừng, họ là chủ nhà, đeo kiếm sao tiện.
Hận Thiên bảo một gã gia đinh nhà Mộ Dung:
- Phiền các hạ cho y mượn kiếm.
Người này vui vẻ nói:
- Xin tiểu Hầu Gia đừng xưng hô như vậy. Thuộc hạ chỉ ở vai cháu mà thôi.
Mộ Dung Cẩn là tộc trưởng, tuổi đã tám mươi nên chắt chít đều lớn tuổi hơn Hận Thiên.
Gã gia đinh nói xong, trao kiếm của mình cho gã thiếu niên. Hận Thiên mỉm cười thân ái với đối thủ:
- Tên ngươi là gì?
Gã rất hy vọng Hận Thiên thương tình mà nương tay, nên lẹ miệng đáp ngay:
- Ta là Tăng Thiếu Hoa.
Hận Thiên gật gù nói nhỏ:
- Ngươi thấy ở Lạc Dương này có vui hơn Vạn Hoa Cung hay không?
Thiếu Hoa gật đầu:
- Đương nhiên chốn phồn hoa phải vui hơn chốn núi rừng. Ýa! Sao công tử lại biết nhà ta ở vạn Hoa Cung?
Hận Thiên cười xòa, vung chưởng tấn công. Ngay chiêu đầu chàng đã dùng tuyệt học Kim Sa Ấn, tám đạo chưởng kình vàng nhạt liên tiếp vỗ vào lưới kiếm, chặn đứng chiêu thức của đối phương. Hận Thiên ập đến, thò tả hữu chụp lấy cổ tay cầm kiếm, và hữu thủ búng liền ba đạo chỉ phong vào các huyệt Bộ Lang, Đại Bao, Chương Môn của họ Tăng. Chàng trai tội nghiệp kia đứng trơ như phỗng, nhìn Hận Thiên bằng cặp mắt kinh hoàng.
Hận Thiên tước kiếm trên tay đối thủ cười bảo:
- Ta mời ngươi ở lại Lạc Dương chơi ít ngày, chờ phụ thân ngươi là Hồng Phát Ma Quân đến nhận về.
Quần hùng ồ lên sửng sốt, không ngờ Hận Thiên lại mau chóng tìm ra lai lịch kẻ thù.
Lão Hầu Gia gật gù, tỏ ý hài lòng trước tài trí của cháu đích tôn. Chàng thiếu niên này xem ra còn xuất chúng hơn cả cha là Mộ Dung Thiên.
Lúc này Tăng Thiếu Hoa buồn bã nói:
- Phụ thân ta là người tàn nhẫn, chưa chắc đã chịu đem Bạch Y Hầu đến chuộc ta ra. Người thà hy sinh con chứ không chịu bỏ tấm họa đồ quỉ quái kia.
Hận Thiên bỗng sinh lòng thương hại gã thiếu niên bất hạnh, dù gã là con của gã đại cừu. Được sự giáo huấn của bậc kỳ nhân là Bất Biệt Cư Sĩ, nên lòng chàng rất quang minh, thác lạc, không giận cá chém thớt bao giờ cả.
Hận Thiên dịu giọng:
- Ta sẽ không giam cầm ngươi mà chỉ tạm thời phong tỏa võ công và hứa sẽ đối xử tốt.
Thiếu Hoa mừng rỡ, nhìn chàng cảm kích, Hận Thiên ra sau lưng gã, điểm nhanh một số huyệt đạo. Thiếu Hoa cử động lại bình thường, nhưng chân khí ngưng trệ nơi đan điền, không luân chuyển được nữa.
Lão Mộ Dung Thiên giả cười nhạt:
- Nay ngươi đã bắt được thiếu Cung chủ làm con tin thì hãy thả hai chúng ta về bẩm báo lại.
Hận Thiên không đáp, bước đến chỉ mặt nữ nhân:
- Bà xuống đây cho ta xem thử gương mặt kia là thực hay giả. Nếu là thực ta sẽ vì vong hồn mẫu thân mà tha mạng cho.
Nữ nhân thoáng mừng, chạy xuống ngay. Vòng tay nói:
- Tiện nhân vốn là một tỳ nữ trong Vạn Hoa Cung, vì có dung mạo giống với lệnh đường nên được chọn để đóng vai này. Đây là mặt thực, chẳng hề giả trá chút nào cả.
Hận Thiên nghiêm giọng:
- Ta sẽ hỏi bà một câu, phải thành thực trả lời. Dẫu kết quả thế nào, ta cũng cho bà về Vạn Hoa Cung.
- Xin công tử cứ hỏi!
Hận Thiên chậm rãi nói:
- Bà hãy cho ta biết Bạch Y Hầu Mộ Dung Thiên còn sống hay đã chết?
Đôi mắt chàng sáng rực như nhìn thấu lòng người khiến nữ nhân kia sợ hãi cúi đầu đáp:
- Hầu Gia đã tự sát cách nay nửa năm rồi.
Cử tọa rú lên đau đớn và lão Hầu Gia gầm vang như mãnh hổ thọ thương:
- Thiên nhi!
Hận Thiên bùi ngùi nói:
- Ta cũng đoán ra điều ấy. Bạch Y Hầu còn đủ tỉnh táo để giấu khẩu quyết của chiêu Kiếm Tỏa Phong Vân, tất sẽ đủ sức tự sát.
Nữ nhân ấp úng:
- Mong tiểu Hầu Gia giữ lời cho!
Hận Thiên gật đầu:
- Bà yên tâm trở về Vạn Hoa Cung bảo Tăng lão quỉ mang xác Bạch Y Hầu đến chuộc Tăng Thiếu Hoa về. ã! Còn lão đứng kia thân phận thế nào?
Nữ nhân muốn thoát cho mau nên chẳng giấu:
- Ông ấy là mã Vịnh, Lục Hộ Pháp Vạn Hoa Cung.
Họ Mã tức giận mắng:
- Tiểu Quân! Sao ngươi dám đem việc của bổn cung tiết lộ ra?
Hận Thiên cười nhạt quát:
- Giết lão cho ta!
Bọn gia đinh nhà Mộ Dung lao vào như hổ đói. Mã Vịnh tay không dù võ công cao cường cũng chỉ chống đỡ được nửa khắc là bỏ mạng. Đám hán tử vừa bằm xác họ Mã vừa khóc thương Bạch Y Hầu.
Tiếng khóc của họ lan ra khắp Hầu phủ.
Lão Hầu Gia ngửa cổ cười thống thiết:
- Lão phu thề sẽ làm cỏ Vạn Hoa Cung.
Hận Thiên điềm đạm bảo Tiểu Quân:
- Bà đi đi!
Tiểu Quân cảm động hạ giọng thì thầm:
- Thiếu Hoa chỉ là đứa cháu mồ côi, được Cung chủ nhận làm con nuôi. Y không có tội tình gì, mong tiểu Hầu Gia rộng lượng với y.
Hận Thiên giật mình dặn lại:
- Bà đừng cho Ma Quân biết mình đã tiết lộ chuyện này.
Tiểu Quân gật đầu, quay gót rời khỏi Hầu phủ. Bà ta đi khỏi quan khách nhao nhao hiến kế:
- Sao lão Hầu Gia không cho người bám theo để biết địa điềm của Vạn Hoa Cung?
Mộ Dung Cẩn nghe có lý, nhìn Hận Thiên dọ hỏi. Lão khâm phục cháu nội mình sát đất nên tin rằng Hận Thiên đã có chủ ý.
Nhất Bất Thông vòng tay đáp thay:
- Bẩm lão bá! Vạn Hoa Cung thực hiện âm mưu vĩ đại này, tất phải cho người bám sát bên ngoài đề phòng Mã Vịnh làm phản, chiếm họa đồ làm của riêng. Nếu chúng ta theo dõi Tiểu Quân, bà sẽ bị bọn kia sát hại để bịt đầu mối, chúng ta cứ chờ nhận lại thi hài Bạch Y Hầu rồi sẽ tính chuyện báo thù.
Hận Thiên gật đầu tán thành:
- Nội tổ! Hài nhi cho rằng Chu đại thúc liệu việc rất chính xác.
Chàng bước đến kề tai Mộ Dung Cẩn nói nhỏ vài câu, lão Hầu Gia hài lòng gật đầu.
Hận Thiên nắm tay Tăng Thiếu Hoa đưa về bàn. Chàng ân cần bảo:
- Ngươi chưa được miếng nào, chắc đói lắm phải không?
Gã ngượng ngùng gật đầu. Hận Thiên ân cần gắp thức ăn và thúc giục Thiếu Hoa động đũa:
- Ún đi! Đừng rụt rè như con gái vậy.
Quan khách lần lượt đến chia buồn với lão Hầu Gia rồi cáo biệt. Tin Bạch Y Hầu chết thảm trong Vạn Hoa Cung đã khiến họ chẳng mặt mũi nào mà ở lại ăn uống nữa. Phương trượng Thiếu Lâm tự Thiện Hội thiền sư bùi ngùi nói:
- Bạch Y Hầu là đệ tử Thiếu Lâm. Bổn tự xin tận lực chờ lão Hầu Gia sai khiến.
Mộ Dung Cẩn nói vài lời khách sáo rồi tiễn khách ra cửa.
Hầu phủ đóng cửa im lìm suốt hai ngày, nhưng chẳng ai biết rằng các gia nhân nhà Mộ Dung đang âm thầm rời phủ, đi về hướng Tây. Họ giả làm khách thương hồ hoặc thường dân đang tất tả về quê ăn tết. Mục tiêu của họ là rặng Mẫu Sơn ở phía Bắc Tứ Xuyên.
Dĩ nhiên sau đó cả lão Hầu Gia, Nhất Bất Thông Chu Minh và Hận Thiên cũng đi theo. Họ khởi hành sau tỳ nữ Tiểu Quân hai ngày, nên chắc chắn bọn Vạn Hoa Cung không thể ngờ được. Hận Thiên đã không để lộ ra việc mình đã biết tọa lạc của Vạn Hoa Cung.
Khi nghe Tiểu Quân nói Tăng Thiếu Hoa chỉ là con mồi, Hận Thiên đã bàn với lão Hầu Gia và Chu Minh tiến hành cuộc tập kích thần tốc này. Hồng Phát Ma Quân sẽ không dại gì cho người mang xác Bạch Y Hầu đến Lạc Dương để đổi lấy đứa con hờ. Vì như thế sẽ mang tội sát hại vương công triều đình, dễ bị quan quân Tứ Xuyên vây bắt. Bọn đệ tử được cử đi chắc gì đã chịu được đòn tra tấn của nha môn, tất sẽ khai ra địa điểm Mẫu Sơn.
Nhất Bất Thông đã cực lực tán thưởng kế hoạch này, và bảo Hận Thiên cố thuyết phục Tăng Thiếu Hoa hỗ trợ. Gã biết rõ đường đi nước bước trong Vạn Hoa Cung, nên việc đột kích sẽ dễ dàng hơn.
Tăng Thiếu Hoa rất mến Hận Thiên và chán ghét người cha nuôi độc ác nên đã nhận lời. Gã chỉ bắt chàng hứa tha mạng cho Tăng phu nhân và những nữ tỳ vô tội trong Vạn Hoa Cung. Hận Thiên đã nhận lời.
Giữa tháng chạp, đoàn quân của Hầu phủ tiến vào rặng Mẫu Sơn. Theo sau là ngàn quân bản hộ của Tứ Xuyên. Họ đi cách ba dặm để không bị nghi ngờ.
Do có sự chỉ điểm của Tăng Thiếu Hoa nên các trạm cảnh giới từ xa của Vạn Hoa Cung đều bị tiêu diệt gọn. Hơn trăm cao thủ nhà Mộ Dung áp sát cửa sơn cốc mà bên trong không hề hay biết.
Vạn Hoa Cung đang tất bật chuẩn bị sửa sang, dọn dẹp để đón năm mới.
Khắp sơn cốc muôn hoa khoe sắc, khí hậu thật ấm áp khác thường.
Khi họ nhận ra nguy cơ thì đã quá muộn, sơn cốc tràn ngập những kiếm thủ mặc áo choàng lông trắng muốt, chém giết không nương tay. Lại thêm quân triều đình ập vào, trống lệnh vang trời khiến lòng người khiếp đảm.
Bọn đệ tử Vạn Hoa Cung dù rất kiên dũng nhưng lại không vũ khí nên bị giết rất nhanh. Hơn nửa số quì xuống xin hàng, nhất là bọn nữ nhân yếu đuối.
Bọn Hận Thiên xông vào tòa đại sảnh ở cuối sơn cốc để tìm Hồng Phát Ma Quân thì gặp lão chạy ra.
Màu tóc đỏ hung trên đầu lão khiến lửa thù trong lòng Hận thiên bốc lên cao ngùn ngụt. Chàng trợn mắt gầm vang:
- Tăng lão quỉ, hãy đền mạnh song thân ta.
Dứt lời, chàng vung kiếm xuất chiêu Tùng Phong Trạch Liễu, lao đến như ánh chớp. Hồng Phát Ma Quân nhếch mép cười ngạo nghễ, vung kiếm đón chiêu. Công lực lão thâm hậu khôn lường, chiêu thức lại quỉ dị vô song, nên đã chận đứng được đường kiếm của đối phương. Hận Thiên nghe tay tê chồn, tự lượng sức lực không bằng, đành cố bình tâm giao đấu. Chàng liên tiếp tung ra những chiêu kiếm ảo diệu, chờ cơ hội. Sở học của Bất Biệt Cư Sĩ bao la như biển nên pho Nhất Nguyên Kiếm Pháp tinh kỳ, bác tạp khôn lường. Tên chiêu thức chỉ đặt ra để dạy Hận Thiên cho dễ chứ hoàn toàn không quan trọng. Khi chàng đạt đến mức tùy tâm nhi phát thì biến hóa ra cả ngàn chiêu.
Hận Thiên thông minh tuyệt thế lại có thiên bẩm võ học rất cao, nhờ vậy đã tiếp thu trọn vẹn pho Nhất Nguyên Tâm Kiếm. Nhưng chàng còn trẻ nên kém phần khí lực, đấy là việc đương nhiên. Hồng Phát Ma Quân cũng là một kiếm sĩ nên rất hiếu kỳ trước pho kiếm pháp vô thượng, đánh cầm chừng để tìm hiểu lộ số, Nhưng vốn liếng của Hận Thiên dường như vô hạn. Chẳng chiêu nào giống chiêu nào, khiến lão hoang mang thất vọng.
Ma Quân tấn mạnh một chiêu sấm sét, đẩy lùi đối thủ rồi gằn giọng:
- Tiểu oa nhi! Bổn Cung chủ sẽ hóa kiếp ngươi, để sớm được đoàn tụ với song thân.
Dứt lời, lão vung kếim hóa thành muôn ngàn kiếm ảnh, chụp lấy Hận Thiên. Lão Hầu Gia kinh hãi xông đến tấn công vào mé tả để cứu cháu nội.
Mộ Dung kiếm pháp đã bị Ma Quân học hỏi, chỉ còn có chiêu thứ ba mươi bảy. Vì vậy Mộ Dung Cẩn dùng ngay chiêu kiếm ấy để tập kích.
Hồng Phát Ma Quân trợn mắt cử tả thủ, vỗ ra một đạo chưởng kình xanh nhạt, hùng mạnh tuyệt luân, chặn đứng đường kiếm của đối phương. Lão Hầu Gia quen cảnh an nhàn, chỉ luyện võ để dưỡng sinh nên công lực thụt lùi chứ không tăng theo tuổi tác.
Dẫu sao hành động của Mộ Dung Cẩn cũng tạo cơ hội cho Hận Thiên.
Chàng ôm kiếm lao vút vào kiếm ảnh, xuất chiêu Tử Sinh Bất Diệt. Đây là chiêu đổi mạng, gác ngoài việc sống chết của bản thân, chỉ có công mà không thủ, do vậy, khí thế cực kỳ mãnh liệt.
Mũi kiếm của Hận Thiên xuyên qua kiếm ảnh, đâm thủng ngực phải đối phương nhưng bản thân cũng trúng ba kiếm vào ngực và đùi. Ma Quân đau đớn rên rỉ, tung mình đào tẩu vào đại sảnh. Hận Thiên nén đau, xạ theo một mũi Sách Hồn Tiễn, cắm ngập vào lưng kẻ thù. Đòn tấn công bất ngờ này đã thành công mĩ mãn. Chất kỳ độc của Vũ Di phái nhanh chóng lan vào tâm mạch khiến chân khí Ma Quân bế tắc, chỉ chạy thêm được vài trượng là ngã quị. Hận Thiên khập khiễng bước đến, nghiến răng:
- Tăng Dương! Ngươi hãm hại song thân ta phải chia lìa, rồi chết thảm nơi rừng núi. Thiên mỗ sẽ phân thây ngươi ra!
Chàng nhớ đến tử trạng của mẫu thân nên nhát kiếm đầu tiên đâm vào hạ thể đối phương. Tăng Dương đau đớn rú lên thảm khốc, như bị heo chọc tiết, máu hồng phun thành vòi.
Nhưng nhát thứ hai lại chặt phăng thủ cấp, giúp lão sớm lìa đời chứ không tiếp tục hành hạ nữa. Lòng nhân hậu của chàng đã thắng được lửa hận thù man rợ.
Dù sức chịu đựng hơn hẳn người thường, nhờ luyện công phu Thiên Ma Bách Luyện. Hận Thiên cũng lảo đảo vì mất máu.
Lão Hầu Gia kinh hãi chạy đến đỡ cháu nội:
- Thanh nhi có sao không?
Lão đặt chàng xuống mặt cỏ, rạch nát y phục để xem thương tích. Lão ngạc nhiên khi thấy miệng vết thương không mở rộng mà khép lại như thể da thịt Hận Thiên có tính đàn hồi.
Cuộc chiến trong cốc cũng đã kết thúc, Nhất Bất Thông và các môn nhân nhà Mộ Dung chạy đến vây quanh.
Họ Chu quì xuống, rắc thuốc Kim Sang rồi băng bó cho Hận Thiên. Lão còn cho chàng uống năm viên linh đan rất thơm tho. Xong xuôi, Chu Minh xoa tay hỉ hả:
- Lão bá yên tâm! Tiểu Hầu Gia luyện môn ngoại công đặc dị của Vũ Di phái từ năm sáu tuổi nên cơ thể khác với thường nhân, chỉ mấy ngày sau là lành lặn như xưa.
Hận Thiên đã tỉnh lại, mỉm cười hỏi thăm:
- Chu đại thúc! Chẳng hay có tìm được Lãng Đãng Hồng Nhan Chúc Tây Sương hay không?
Chu Minh nhăn mặt:
- Mụ tiện nhân ấy không có mặt ở đây. Tăng phu nhân khai rằng hình như Chúc Tây Sương đi Hà Bắc đã hơn tháng nay. Bà còn nói thêm rằng sau lưng Hồng Phát Ma Quân còn có một nhân vật chủ nữa nhưng không rõ là ai!
Lão Hầu Gia ra lệnh rút quân, dặn thêm viên lãnh binh Tứ Xuyên áp giải hàng binh về đại lao, và không được đụng đến bọn nữ nhân trong Vạn Hoa Cung.
Họ về đến Lạc Dương đúng ngày mùng tám Tết, không vui xuân mà tổ chức tang lễ cho Bạch Y Hầu Mộ Dung Thiên.
Lần này thì hào kiệt bốn phương lũ lượt kếo đến, trước là dự tang lễ, sau để biết mặt tiểu Hầu Gia Mộ Dung Hãn Thanh, người đã giết chết Hồng Phát Ma Quân và phá tan Vạn Hoa Cung.